Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
Thành Khánh Châu.
Khói lửa và hỗn loạn vẫn còn tiếp tục, trên tường thành cao ngất đã đổi thành cờ xí của người Tây Hạ.
Thành đông nam, sương mù tràn ngập trên bầu trời, phá thành ngày thứ ba, trong thành đông nam không đóng đao, lúc này binh sĩ Tây Hạ có công trong đó đang tiến hành điên cuồng. Căn cứ theo suy nghĩ thống trị tương lai, Tây Hạ vương Lý Càn thuận không để cho quân đội điên cuồng không hạn chế, nhưng đương nhiên, mặc dù có mệnh lệnh, nhưng các phương hướng thành thị lúc này cũng đều không được gọi là thái bình.
Đối với loại thành trì từng có chống cự này, sự tức giận của quân đội tích lũy cũng là rất lớn. Quân đội hữu công đang tàn sát cướp bóc ở sườn Đông Nam, ngược đãi gian dâm, những đội ngũ chưa được phân chia vị ngọt thường thường cũng trắng trợn cướp đoạt ở những địa phương khác., Khi làm nhục dân chúng địa phương, dân chúng Tây Bắc dũng mãnh, thường có người thân phản kháng, liền thuận tay giết chết. Chiến tranh như vậy, có thể lưu lại cho người ta một cái mạng, trong mắt người tàn sát xem ra đã là đại ân.
Biệt viện từng là nhà phú hào Dương Đại ở thành Khánh Châu, lúc này đã trở thành vương cung lâm thời của Tây Hạ vương. Hán tên Lâm Hậu Hiên, văn thần danh khuất của Tây Hạ đang ở trong phòng chờ Lý Càn Thuận tiếp kiến, thỉnh thoảng hắn lại nhìn đoàn người đối diện phòng, suy đoán lai lịch đám người này.
Nhóm người cầm đầu có tổng cộng sáu người, người cầm đầu rất kỳ quái. Đó là một cô gái thân mang quần áo sĩ nữ, cô gái xinh đẹp, quần áo trắng xanh xen kẽ, sáng ngời nhưng không sáng sủa quyến rũ. Lúc Lâm Hậu Hiên đi vào, cô đã từng lễ phép đứng dậy, mỉm cười với hắn. Thời gian qua, cô vẫn luôn ngồi trên ghế, cúi đầu trầm tư điều gì đó, ánh mắt bình tĩnh, cũng không nói chuyện với mấy người tùy tùng chung quanh.
Khí chất của cô gái này cực giống như là nam nhân khuê tú đọc sách, nhưng mặt khác, dáng vẻ cúi đầu trầm tư, lại giống như chủ quản lý không ít chuyện người cầm quyền - năm tên nam tử bên cạnh thỉnh thoảng thấp giọng nói chuyện, nhưng tuyệt đối không dám khinh thường thái độ của nàng, cũng chứng minh điểm này.
Đây là gian phòng chờ đợi Hoàng đế tiếp kiến, do một nữ tử hán nhân dẫn đầu đội ngũ, thoạt nhìn thật sự là sâu xa tìm kiếm.
Con đường làm quan của hắn là định vị trên miệng, tung hoành trên đại đạo, đối với khí chất con người, nhìn lời nói đã là thói quen, trong lòng suy nghĩ lai lịch đoàn người nữ tử, ngoài cửa liền có quan viên tiến đến, phất tay gọi hắn qua một bên. Quan viên này chính là trong khuất phụ thân hắn sửa chữa., Bản thân lão cũng là thủ lĩnh của đám quý tộc, tại triều đình Tây Hạ đảm nhiệm giám nghị đại phu của tỉnh Trung Thư. Đối với việc đứa con trai này trở về, không thể thuyết phục quân đội võ triều Tiểu Thương Hà, trong lòng lão nhân cũng không cao hứng, chuyện này đương nhiên không có gì sai sót, nhưng mặt khác, cũng không có công lao gì đáng nói.
"Bệ hạ lập tức gặp ngươi."
"Vâng."
"Lần này ngươi sai khiến không được, gặp bệ hạ, không cần kiêng kỵ trang sức, không được chối cãi trách nhiệm. Trong núi xảy ra chuyện gì thì đã xảy ra, nên làm gì bây giờ, tự có bệ hạ định đoạt."
"Vâng."
Dặn dò vài câu, quan viên già gật đầu rời đi. Một lát sau, có người tới tuyên bố hắn chính thức đi vào, lần nữa gặp lại hoàng đế của Hạng nhất đảng Tây Hạ, Lý Càn Thuận.
Những năm gần đây hắn nhanh chóng xuống thẳng dưới, lúc này hoàng đế Tây Hạ Lý Càn Thuận mới bốn mươi bốn tuổi, chính là thời điểm tuổi trẻ giàu có mạnh mẽ, xuân thu cường thịnh.
Tây Hạ chính là người theo chủ nghĩa hòa bình chủ nghĩa lấy võ lập quốc. Trong những quốc gia ở phía tây của võ triều, ở Thiên Nam, địa thế gồ ghề, quần sơn đông đảo, quốc gia thì không hơn không kém, bởi vì địa lợi, đối với bên ngoài tuy nhỏ yếu, nhưng võ triều bên cạnh, Thổ Phiên., Cũng không phải không có chuyện ức hiếp nó. Trước mắt Phiên Phiên Vương nổi lên, thế lực hỗn tạp, trong đó mọi người không phải hạng người lương thiện, nhưng cũng không có quá nhiều khả năng mở rộng, mấy năm trước có đùi Võ Triều, thỉnh thoảng hỗ trợ chống cự Tây Hạ, mấy năm nay, Võ Triều suy yếu, Thổ Phiên cũng không cho Võ Triều hỗ trợ nữa.
Chỉ có Tây Hạ, tự lập quốc nhiều năm như vậy, cùng võ triều tranh đấu, cùng Thổ Phiên tranh đấu, cùng Liêu quốc tranh đấu, chiến đấu lớn nhỏ không ngừng. Nếu không phải mấy chục năm trước gặp được thiên tài thiên tư, sau lưng chủng sư lại có thực lực kinh tế võ triều cường đại chèo chống, nó cũng không đến mức bị đuổi khỏi Hoành Sơn.
Phía nam bình chướng biến mất, mắt thấy nguy cơ sắp tiêu vong, thần dân tầng cao ở Tây Hạ, hoặc nhiều hoặc ít đều có cảm giác cấp bách. Mà dưới bầu không khí như vậy, Lý Càn Thuận với tư cách vua một nước, nắm bắt cơ hội Nam Nam và Nữ Chân Xâm kết minh., Lại đem quân đội đẩy qua Hoành Sơn, trong thời gian nửa năm liên tục tới mấy tòa đại thành, trong Thanh giản thành ngay cả tổ phần của Tây Quân Chủng phần cũng đào, năm đầu lại đã đem chủng gia quân dư bộ đánh tan, sau này thả chư vị, đã là công tích to lớn của chủ nhân hưng thịnh. Quân hoàng đế một nước khai cương phá thổ, uy thế ở đỉnh phong trước nay chưa từng có.
Triệu Lâm Hậu Hiên vào trong phòng khách, làm thính đường chủ điện đang nghị sự, vài tên thủ lĩnh đại tộc trong thủ tộc như dã lợi xông vào, ly nô, Cưu Nham mẫu, vài tên đại tướng trong quân., Nhược muội, toàn bộ nam nhân đều đang ngồi. Trước mắt còn đang chiến đấu, vị đại tướng đại tướng nổi tiếng là hung ác thiện chiến, toàn thân tỏa ra mùi máu tanh, không biết là giết người từ đâu tới đây. Ngồi ở vị trí chính vị phía trước, để râu ngắn, Lý Càn Thuận ánh mắt uy nghiêm dặn dò Lâm Hậu Hiên nói rõ chi tiết chuyện của Tiểu Thương Hà, đối phương còn hỏi một câu: "Đó là nơi nào?"
"Duyên Châu, phía đông, một sơn cốc nhỏ." Lý Càn thuận tay chỉ chỉ địa đồ sau lưng.
Đại thủ lĩnh hoang lợi nói: "Nơi đó có một nhánh phản quân võ triều chiếm giữ trong đó, ước chừng vạn người, xem như tài năng dùng được, ta khuất nô thì đi chiêu hàng, bị nó cự tuyệt, bởi vậy bệ hạ muốn nghe chuyện xảy ra."
Đô Hán kia khẽ gật đầu, Lâm Hậu Hiên hành lễ với mọi người, vừa rồi mới mở miệng nói tới chuyện đi qua Tiểu Thương Hà. Hắn lúc này cũng nhìn ra được, đối với đại chiến lược trong lòng những người trước mắt mà nói, Tiểu Thương Hà chẳng qua là một tai hoạ hàng rong không quan trọng chút nào, hắn không dám thêm mắm dặm muối vào., Chỉ là từ đầu đến cuối câu chuyện Tiểu Thương Hà, mọi người chỉ nghe, biết được mấy ngày nay đối phương không chịu gặp người, đã không còn hứng thú, đại tướng muội Lặc hừ lạnh một tiếng. Lâm Hậu Hiên tiếp tục nói, đợi đến sau khi song phương gặp nhau nói chuyện, cũng không có ai cảm thấy ngạc nhiên.
Đợi hắn nói xong, Lý Càn Thuận cau mày, phất phất tay, gã cũng không có tức giận, chỉ là thanh âm trở nên trầm thấp một chút: "Nếu đã như vậy, một nơi nho nhỏ này, cứ để gã đi." Hơn mười vạn đại quân quét ngang Tây Bắc, chịu chiêu hàng cho đối phương mặt mũi, đối phương nếu đã cự tuyệt, vậy tiếp theo thuận tay lau đi là được.
Dã Lợi nói: "Khuất nô thì nói không sai, ta muốn tu sửa Kim Quốc Tông Hàn Nguyên Soái, từ chức không mất tướng quân, lệnh cho Lữ Lương Bắc Tuyến phong tỏa. Mặt khác, truyền lệnh cưỡng ép lệnh cho Lữ Lương phong tỏa phương hướng của Lữ Lương, bất cứ ai qua lại trong núi đều giết sạch. Trong núi không có lương thực, thế cục của chúng ta củng cố Tây Nam là phải làm, có thể vây khốn bọn họ trong núi chết, không thèm để ý tới."
Lúc này trong sảnh đường xì xào bàn tán, cũng có người nói ra lai lịch của quân đội Tiểu Thương Hà này cho người bên cạnh. Chuyện Hoàng đế Võ Triều năm ngoái bị giết, mọi người tự nhiên đều biết, nhưng Thí Quân lại là đội ngũ trước mắt, như Đô Hán, vẫn chưa từng hiểu rõ. Lúc này nghiêm túc nhìn địa đồ, chợt lắc đầu cười rộ lên.
" tạo phản giết hoàng đế võ triều... Một đám người điên. Nhìn xem những người này, lúc đầu hoặc có chiến lực, nhưng ngay cả một châu một huyện cũng không dám chiếm, chỉ dám tiến vào trong núi tử thủ kia, thực sự ngu không thể theo kịp. Bọn họ vừa không hàng ta, bọn họ liền bị chết đói trong núi, khốn chết, đợi đến thế cục phía nam nhất định, ta cũng có thể đưa bọn họ đi một đoạn đường."
"Mấy tên Khanh không cần lo lắng nhiều, nhưng không thể khinh thường." Lý Càn thuận tay khoát tay, nhìn về phía Dã Lợi: "Sự tình liền do thủ lĩnh Dã Lợi định đoạt, cũng cần phải dặn dò nguồn gốc cặn kẽ. Gã trông coi Đông Bắc Nhất Tuyến gia quân, về phần đám lưu phỉ trong núi, đều cần phải cẩn thận đối đãi. Bất quá trong núi cái đám trộm cướp này giết Hoàng Đế Võ Triều, không có khả năng kết minh với quân chiết khấu, chúng ta bình định Tây Nam, hướng Đông Bắc mà đến, có thể thuận tay quét ngang."
【 Vấn đề cập đến sự chậm chạp của tiết mục mới, có thể thay đổi căn nguyên cuối cùng cũng có cách giải quyết, tại đây bỗng dưng ô ô ô. Dịch nguyên ô ô ô ô, đồng thời xem nhiều trang giấy mới nhất. 】
Muội cưỡng nói: "Ngược lại lúc trước trong Chủng Gia quân bị tách ra, bây giờ chạy tán loạn khắp nơi, cần phải đề phòng bọn cướp kết minh với trong núi."
"Thanh trừ một chút dư nghiệt này là việc quan trọng trước mắt, nhưng nếu bọn hắn bỏ chạy vào trong núi, theo ta thấy ngược lại không cần phải lo lắng. Trong núi không có lương thực, bọn hắn tiếp nạp người ngoài càng nhiều, càng khó nuôi sống."
"Loại sắc bén bây giờ trốn về phía vòng, Nguyên Nhị Châu, chúng ta đã nắm giữ Khánh Châu, có thể cân nhắc tấn công thẳng Nguyên Châu, đến lúc đó nếu hắn lui lại thủ tại Hoàn Châu, đại quân bên ta, liền có thể cắt đứt đường lui..."
Đối với quân đội Tây Hạ lúc này mà nói, tâm phúc chi hoạn chân chính vẫn là quân Tây Bắc. Nếu hướng Đông Bắc mà đi, đại quân quân Niết gia trong khoảng thời gian này vẫn luôn tỏa ra hào quang mờ mịt., Bây giờ phủ châu tọa trấn phía đông bắc, gia chủ Phục gia có thể cầu chưa từng xuất binh cứu viện hạt giống, nhưng đối với đại quân Tây Hạ mà nói, thủy chung vẫn là uy hiếp. Bây giờ tại vùng phụ cận Duyên Châu có lĩnh ba vạn đại quân trấn thủ, mẫu chốt, nhiệm vụ chủ yếu là đề phòng chiết gia đột nhiên xuôi nam.
Mà ở phía tây, sau lần bại trận lần trước, suất lĩnh mấy ngàn nhánh quân đội trực hệ còn đi vòng quanh các nơi phụ cận, ý đồ chiêu binh tái khởi, hoặc bảo tồn hỏa chủng. Đối với người Tây Hạ mà nói, công thành đã không còn gì lo lắng, nhưng nếu muốn bình định Tây Bắc Vũ Triều, tất nhiên là lấy việc phá hủy quân Tây Bắc.
Về phần tiểu Thương Hà – dân chúng Tây Bắc kia dũng mãnh, bây giờ ở vùng đất Tây Bắc này, khắp nơi đều là sơn phỉ khởi nghĩa. Đây chẳng qua là số người hơi nhiều một chút, giống như một con rắn bị nhốt trong vò gốm. Ngươi thò tay vào cầm, có lẽ bị cắn một phát mới có thể bắt được đến đánh chết nó, nhưng bị niêm phong lại, qua một đoạn thời gian, nó tự nhiên cũng chết rồi.
Ai trị quốc gia, ai lại để ý quá mức với một đám phỉ.
Mọi người nói xong, đề tài đã chạy đi, đã tới tầng thứ chiến lược càng lớn. Dã Lợi xông về phía Lâm Hậu Hiên, Lý Càn thuận miệng nói: "Khuất nô lần này ra tay có công, tạm thời nghỉ ngơi đi. Ngày khác còn có chỗ cho ngươi xuất sứ." Lúc này Lâm Hậu Hiên mới tạ ơn hành lễ ra ngoài."
Thành Khánh Châu vẫn còn trong lúc hỗn loạn, đối với tiểu Thương Hà, mọi người trong sảnh chỉ là nói mấy câu, nhưng Lâm Hậu Hiên hiểu rõ, vận mệnh sơn cốc kia đã được quyết định. Nhưng tình thế bên này hơi ổn định, bên kia cho dù không bị vây chết, cũng sẽ bị đại quân phe mình thuận tay quét tới. Trong lòng của hắn vốn còn nghi hoặc thái độ của thủ lĩnh họ Ninh trong lòng sông, lúc này mới thật sự bỏ qua mọi thứ phía sau.
Nó có nhiều việc cần làm hơn, không cần hao tâm tốn sức vì người chết.
Ngược lại trên đường ra khỏi sân nhỏ mái hiên, hắn nhìn thấy một hàng sáu người lúc trước ở trong một gian phòng với hắn, lấy cô gái dẫn đầu, được Hoàng đế tuyên triệu đi vào.
....
Lâu Thư Uyển đi qua đình viện hành cung ở Tây Hạ tạm thời, lạnh lùng đem biểu tình trên mặt hóa thành nụ cười tự tin nhẹ nhàng. Sau đó, nàng đi vào phòng nghị sự của hoàng đế Tây Hạ.
Nàng mang theo ấn tín của Điền Hổ, cùng với danh sách thương nhân đông đảo trên đường đi liên hợp quy phục nhau mà đến.
Không bao lâu, nàng ở trên bản đồ phía trước phòng nghị sự, trong lúc vô tình thấy được một thứ. Đó là vị trí của đám người Tâm Ma Ninh Nghị, bị một cái xiên mới vẽ lên.
....
Hoàng đế Tây Hạ Lý Càn Thuận và mấy vị thủ lĩnh, đại thần hôm nay cũng là lần thứ hai nghe được chuyện về đám phản quân võ triều và tiểu Thương Hà.
Ánh mắt của hắn nghiêm túc nhìn cô gái xinh đẹp cầm đầu, nhíu nhíu mày: "Các ngươi quen người ở đây à?"
Đối với Võ triều, Hổ vương cũng là phán phỉ hưng binh khởi sự. Hắn cách xa ngàn dặm, muốn tới đây hợp tác, Lý Càn Thuận cũng không bài xích. Lưu phỉ của tiểu Thương Hà này, hắn cũng không coi trọng, nhưng trong lòng vừa mới phán tử hình nơi đây, trong lòng đế vương, lại rất kiêng kỵ có người khiến hắn thay đổi chủ ý.
Cô gái bên dưới cúi đầu: "Tâm Ma Ninh Nghị là người phản đạo nhất, hắn từng tự tay giết chết phụ thân của Thư Uyển, trưởng huynh, nhà lầu cùng hắn... thù không đội trời chung!"
"Ồ." Lý Càn thuận tay phất một cái, lúc này mới nở nụ cười: "Mối thù giết cha... Không cần lo lắng. Đó là tử địa."
Khi Lâu Thư Uyển đi ra khỏi mảnh sân nhỏ này, văn thư đã phát ra đi đến Kim quốc. Ánh mặt trời ngày hè đang chói chang, nàng bỗng nhiên có một loại cảm giác choáng váng.
Lúc ở bên phía Hổ Vương, bà ta đã phân tích ý đồ của tiểu Thương Hà, hiểu rõ nỗ lực muốn mở thương lộ của đối phương. Bà ta thuận thế chạy khắp nơi, thuyết phục một nhóm thương nhân, trước tiên quy thuận sự bình an của Tây Hạ, đây là cơ hội làm loạn bố cục của Tiểu Thương Hà.
Nàng không biết nỗ lực của mình có thành công hay không, nàng đang mong đợi nỗ lực của mình, đối phương sẽ rơi vào vũng bùn khổng lồ và gặp phải khó khăn. Nàng cũng mong đợi Tiểu Thương Hà chết đi trong khó khăn, nam tử tên Ninh Nghị kia chết một cách thống khổ không chịu nổi. Thế nhưng, hôm nay, khi Lý Càn thuận miệng nói ra "Đó là tử địa", nàng bỗng nhiên cảm thấy có chút không chân thực.
Chuyện này thật quá đơn giản. Nhưng Lý Càn Thuận không biết nói dối, y căn bản không cần thiết, quân đội của mười vạn Tây Bắc đã quét sạch quân Tây Bắc, nước Tây Hạ còn có rất nhiều quân đội đang mở ra, muốn củng cố địa phương này. Trốn ở vùng núi nghèo khổ nhất kia hơn một vạn người., Lúc này bị Tây Hạ căm thù, lại bị Kim Quốc phong tỏa, tăng thêm bọn họ phạm vào tội đại nghịch bất đạo tại võ triều, thật sự là đối địch với thiên hạ, bọn họ không có khả năng có bất kỳ cơ hội nào. Nhưng vẫn quá đơn giản, nhẹ nhàng như tất cả đều là giả.
Đôi khi vận may trên đại cục là như vậy, rất nhiều chuyện, căn bản không có cảm giác thực tế nào phát sinh. Trong suy nghĩ của nàng, đương nhiên đã từng có thời kỳ chết của Ninh Nghị, lúc đó hắn nên cầu xin tha thứ trước mặt nàng - không, có lẽ hắn sẽ không cầu xin tha thứ, nhưng ít nhất, sẽ chết trước mặt nàng đầy thống khổ không chịu nổi.
Nhưng bây giờ xem ra, một ngày nào đó nàng chỉ đột nhiên nhận được một tin tức, nói cho nàng biết: Ninh Nghị đã chết, trên thế gian sẽ không còn một người như vậy nữa. Lúc này nghĩ lại, giả vờ làm người khác hít thở không thông.
"Ngươi sẽ làm gì đây..." Nàng thấp giọng nói một câu, đi xuyên qua thành phố hỗn loạn này.
Thân thể trần trụi...
"Oa, oa —— "
"Phanh phanh phanh, phanh phanh phanh...Muội muội đừng khóc, nhìn nơi này..."
"Nàng bị ta đánh thức sao? Muội muội muội..."
Tiếng trẻ con khóc lóc xen lẫn, giữa trưa trong tiểu viện, một cảnh tượng ầm ĩ hỗn loạn.
Đây là cơm trưa, La Nghiệp được để lại ăn cơm cũng rời đi, trong phòng Vân Trúc, một đứa trẻ mới ra đời sau khi uống sữa một tháng không chút dấu hiệu khóc rống lên. Ninh Hi năm tuổi ở bên cạnh cầm trống lắc lư định dỗ dành nàng, thà rằng đứng ở đó cắn đầu ngón tay., Nghĩ rằng mình đánh thức muội muội, vẻ mặt hoảng sợ, sau đó cũng đi dỗ muội muội, Vân Trúc mặc áo trắng ngồi ở bên giường ôm đứa nhỏ, nhẹ nhàng lay động.
"Làm sao vậy?"
Ninh Nghị từ ngoài cửa đi vào, sau đó là Cẩm Nhi. Ninh Hi lắc đầu: "Ta và đệ đệ đều ở bên cạnh xem sách của tiểu nhân, không cãi nhau muội muội." Một tay hắn xoay trống bỏi, một tay còn cầm quyển sách tiểu nhân Ninh Nghị và Vân Trúc vẽ ra. Ninh Nghị cười xoa đầu hắn, đi qua xem đứa bé khóc lớn trong ngực Vân Trúc: "Ta xem xem." Đón nàng lại, ôm vào trong ngực.
Tiến vào trong lòng Ninh Nghị, tiếng khóc của đứa trẻ ngược lại nhỏ hơn một chút.
Là đứa con thứ ba của Ninh Nghị, sau khi bé gái này ra đời đã có chút gian nan. Thân thể nàng suy yếu, hô hấp gian nan, sinh ra một tháng., Phong hàn đã lấy được hai lần. Mà thân là mẫu thân, Vân Trúc ở trong khó sinh cơ cơ hồ chết đi, nằm trên giường hơn nửa tháng, thật vất vả mới có thể ổn định lại. Lúc trước Ninh Nghị ở trong cốc tìm một vú mẹ cho trẻ bú sữa, để cho vú mẹ uống thuốc, hòa tan vào trong sữa chữa bệnh cho hài tử. Vân Trúc hơi chút ít một chút., Đã kiên trì muốn tự mình cho đứa nhỏ ăn thuốc, thế cho nên tháng này nó ngồi cũng chỉ qua loa, qua loa. Nếu không phải có Ninh Nghị kiên trì quản thúc hành vi của nó, lại giải thích tâm tình cho nó, chỉ sợ vì đau lòng cho hài tử, khôi phục thân thể Vân Trúc sẽ càng chậm.
Những ngày qua, tình huống bên ngoài cốc cũng không lạc quan, Ninh Nghị phải khom người thân cận hầu như mỗi một sự vụ hàng ngày trong cốc. Nhưng sấm sét vẫn bất động, là hắn mỗi khi buổi tối sẽ đến bên này chiếu cố hài tử cùng thê tử. Đứa trẻ con thân thể bệnh tật nhiều lần, mỗi buổi tối lại khó chịu khóc lớn., Thân thể Vân Trúc suy yếu, không dụ dỗ được hài tử lại càng sốt ruột. Ninh Nghị tới ôm đứa bé đi ngủ. Đến lúc này, đối với việc làm như thế nào để dỗ tiểu cô nương này, ngược lại y so với Vân Trúc càng thêm sở trường.
"Ta xem một chút... Không có đái ra quần, vừa mới uống sữa. Ninh Hi, không nên gõ trống, cãi cọ muội muội. Còn có Ninh kỵ, đừng nóng nảy, không phải để tỷ đánh thức nàng... Có lẽ là trong phòng có chút khó chịu, chúng ta ra ngoài ngồi một chút, ừm, hôm nay quả thật không có gió gì."
Hắn ôm hài tử đi ra ngoài, vân trúc rút giày thêu ra, cầm khăn lụa che mặt hài tử đi. Sau buổi trưa, trong sân có tiếng ve kêu, ánh mặt trời chiếu xuống, tỏa ánh sáng ấm áp giữa khe cây, chỉ có gió nhẹ, xích đu dưới cây khẽ lay động.
Quả nhiên, tới lượt mấy đứa nhỏ trong ngực không khóc nữa. Cẩm nhi ngồi lên xích đu lắc tới lắc lui, Ninh Nghị và Vân Trúc cũng ngồi bên cạnh. Ninh Hi và Ninh Kỵ thấy muội muội yên tĩnh lại bèn chạy sang một bên đọc sách, lần này chạy trốn thật xa. Sau khi Vân Trúc nhận lấy đứa bé, nhìn gương mặt ngủ say dưới tấm khăn lụa: "Con coi mẹ còn chưa được yên."
"Ngươi sinh nàng xuống, nửa cái mạng cũng mất. Ai nói ngươi không muốn ta đánh nàng." Ninh Nghị cười khẽ.
Vân Trúc cúi đầu mỉm cười, nàng vốn tính tình trầm tĩnh, hình dáng cũng không khác gì lúc trước, vẻ mặt mỹ lệ tinh khiết, chẳng qua là gầy gò đi nhiều. Ninh Nghị đưa tay sờ sờ gò má nàng, hồi tưởng lại một tháng trước hài tử kinh tâm động phách, tâm tình quả nhiên khó bình tĩnh.
Những năm này hắn kinh lịch đại sự cũng đã có rất nhiều, lúc trước đàn nhi cùng Tiểu Bồng sinh hạ hai đứa cũng không khó khăn, đến lúc này Vân Trúc khó sinh, tâm tình hắn chấn động, quả thực so với việc giết Chu Ngọc trên Kim Loan điện còn kịch liệt, đêm đó nghe Vân Trúc đau nửa đêm, hắn một mực yên tĩnh, thậm chí một mực trực tiếp đứng dậy xông vào nhà nuôi, muốn bức đại phu nếu như không được thì dứt khoát đem đứa nhỏ bảo vệ mẫu thân.
Có lẽ cũng bởi vậy, hắn có chút áy náy đối với đứa nhỏ gặp đại nạn bất tử này, lại thêm là nữ hài, trong lòng đã bỏ ra rất nhiều quan ái, kỳ thật cũng nhiều hơn một chút. Đương nhiên, đối với điểm ấy, hắn biểu hiện ra ngoài là không chịu thừa nhận.
Vân Trúc biết suy nghĩ của hắn, lúc này mỉm cười: "Tỷ tỷ cũng gầy thôi, tỷ có việc gì cũng không cần ngồi cùng chúng ta. Tỷ và tỷ tỷ có trọng trách nặng nề trên người."
Tuổi của nàng lớn hơn đàn nhi, nhưng nói đến đàn nhi, hơn phân nửa là gọi chị gái, có đôi khi còn gọi đàn nhi muội tử. Ninh Nghị nhẹ gật đầu, ngồi ở bên cạnh tắm nắng một lúc, sau đó xoay người rời đi.
Hắn còn có rất nhiều chuyện phải xử lý. Rời khỏi chỗ viện tử này, liền cùng Trần Phàm đi xuống phòng nghị sự, buổi chiều, thấy rất nhiều người, làm sự vụ buồn tẻ tổng kết., Cơm tối cũng không thể đến kịp. Cẩm nhi cùng thê tử Trần Phàm Kỷ Thiến Thiến Nhi xách hộp cơm tới, sau khi xử lý xong việc, bọn họ ở trên sườn núi nhìn ánh nắng chiều ăn cơm tối, sau đó cũng có thời gian nhàn rỗi, đoàn người liền chậm rãi tản bộ trên sườn đồi.
Sắc trời đã tối, Cẩm nhi nhẹ giọng nói một vài chuyện thú vị phát sinh hôm nay, thỉnh thoảng lại phát biểu một chút ý tưởng vụn vặt. Lúc dừng lại trên sườn cỏ, nàng khoanh chân, để Ninh Nghị nằm xuống trên đầu, đưa tay xoa bóp cho nó., Cẩm nhi không giấu được thỉnh thoảng cũng sẽ hỏi chuyện trong cốc. Hôm nay lúc ăn cơm, nàng trông thấy đàn nhi cũng gầy đi một chút, sự tình rất bận, nhưng chưa chắc sẽ tốt. Lương thực trong cốc ăn đến sáu, bảy tháng là có chút miễn cưỡng, lúc này đã dần dần bắt đầu thấy đáy, nhưng người ra ngoài dường như không có tin tức gì tốt.
"... Nghe Đoạn Sơn Hoa nói, bên phía Thanh Mộc trại cũng có chút sốt ruột, ta khuyên nàng khẳng định sẽ không có việc gì... Ừm, thật ra ta cũng không hiểu mấy chuyện này, nhưng ta biết lập tức trấn định như vậy, khẳng định sẽ không có việc gì... Nhưng có đôi khi ta cũng có chút lo lắng, lập Hằng, bên ngoài núi thật sự có nhiều lương thực như vậy để chở vào hay sao? Chúng ta có hơn một vạn người, lại thêm Thanh Mộc trại, sắp bốn vạn người rồi, vậy mỗi ngày sẽ phải ăn... Ách, ăn bao nhiêu đồ vật a..."
Nàng một mặt mát xa đầu Ninh Nghị, một mặt lải nhải nhẹ giọng nói, lúc kịp phản ứng lại, đã thấy Ninh Nghị mở mắt, đang từ phía dưới tựa cười mà như không cười nhìn nàng.
"Sao vậy, cố làm sao cho không thoải mái?"
"Ngươi nói xem ta sắp ngủ rồi." Ninh Nghị cười nói.
"Vậy còn không tốt, vậy ngươi nghỉ ngơi một lát đi."
Trong tiếng nói chuyện của Cẩm nhi, Ninh Nghị đã ngồi xếp bằng, ban đêm đã phủ xuống, gió núi còn ấm áp. Cẩm nhi liền tới gần, đè bả vai nó xuống.
"... Ngươi mỗi ngày xử lý nhiều chuyện như vậy, đại sự việc nhỏ đều ở trong tay, rất mệt... Không phải nói giao cho người phía dưới đi làm là được rồi sao, ta thấy lúc trước chưởng quầy, còn có những hài tử Trác Tiểu Phong kia, đều rất đáng tin cậy a... Ngươi mỗi ngày làm việc trễ như vậy, ta và tỷ tỷ các nàng đều rất lo lắng, để ngươi ngủ lại không ngủ..."
Miệng thao thao bất tuyệt như vậy lại tiếp tục lên, cho đến một khắc nào đó, nàng nghe Ninh Nghị thấp giọng nói chuyện.
"Rất khó, nhưng không phải không có cơ hội..."
"Hả?"
Cánh tay phía trước nắm lấy cánh tay trên bả vai. Cẩm nhi bị kéo tới, nàng quỳ gối sau lưng Ninh Nghị, từ phía sau lưng vờn quanh cổ gã. Chỉ thấy Ninh Nghị đang nhìn xuống sơn cốc phía dưới. Một lát sau, y chậm rãi thấp giọng nói: "Ngươi xem, Tiểu Thương Hà bây giờ như là thứ gì a?"
"Hả?"
Cẩm nhi trừng to hai mắt, sau đó nhấp nháy. Thật ra nàng cũng là một cô gái thông minh, biết rõ những gì Ninh Nghị nói ra lúc này hơn phân nửa là bí ẩn, mặc dù nàng cũng không cần suy xét những điều này, nhưng đương nhiên cũng cảm thấy hứng thú.
Từ nơi này nhìn xuống phía dưới, bên bờ sông tiểu Thương Hà tụ cư trú, từng điểm đèn đuốc tụ tập, từ trên cao nhìn xuống còn có thể nhìn thấy ba tốp ba tốp ba, hoặc tụ tập hoặc phân tán. Cái cốc nho nhỏ này bị núi non phía xa bao vây một mảnh đen kịt, có vẻ náo nhiệt mà cô độc.
Nó như cái gì?
Nhưng mà buổi tối hôm nay, Cẩm nhi vẫn không thể đoán được đáp án.
Cũng trong đêm hôm đó, một bóng người cẩn thận tránh khỏi trạm canh gác bên ngoài của Tiểu Thương Hà, lặng lẽ bỏ chạy về phía rừng núi phía đông. Bởi vì mùa đông tiếp nhận một phần nạn dân nên gian tế trong nạn dân không nhiều lắm, nhưng cuối cùng không thể ngăn chặn. Cùng lúc đó, yêu cầu Kim Quốc phong tỏa Tây Hạ Văn Thư do Lữ Lương thượng phương bắc bắt trộm, chạy trên đường.
Trong thiên hạ rung chuyển, xung quanh Tiểu Thương Hà và Thanh Mộc trại, thế cục hung ác mai phục mười mặt đã từ từ được triển khai.
Ác ý muốn nghiền ép qua...