Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
Mặt trời chiều ngả về tây, bên rìa lũng sông Sơ Hạ, vương vãi một mảng màu hoàng kim, mấy gốc côn thụ, cây giản dị, dải sừng nhô cao trên sườn đất, trong căn nhà gỗ bên cạnh sườn đất thỉnh thoảng truyền ra thanh âm nói chuyện.
Trên cọc gỗ ngoài nhà gỗ, một nam tử để chòm râu mỏng đang ngồi xếp bằng. Trong ánh chiều tà, có một cỗ khí thế trầm ổn huyền tĩnh. Nam tử tên là Trần Phàm, năm nay hai mươi bảy tuổi, đã là cao thủ trong rừng xanh.
Trong phòng đang duy trì liên tục, là một người quản lý lớp học tập ở tầng thấp của Tiểu Thương Hà, người tham gia đều là một số người trẻ tuổi có tiềm lực trong Tiểu Thương Hà, được lựa chọn đi lên. Cứ cách vài ngày sẽ có một số lão chưởng quỹ, phụ tá, các tướng quân truyền thụ chút ít kinh nghiệm của mình, nếu có thiên phú xuất chúng thì có thể có một đôi cơ hội bái sư truyền thừa.
Thỉnh thoảng Ninh Nghị cũng tới giảng một bài giảng, nói chính là những kiến thức về phương diện quản lý học, làm sao trong công tác làm việc để theo đuổi hiệu suất lớn nhất, kích phát chủ quán của con người, vân vân.
Đương nhiên, đôi khi cũng có nói vài điều khác.
Một năm nay, dựa theo tình huống cơ thể trước mắt mà nói, nam nhân tên Ninh Nghị này khoảng hai mươi sáu tuổi. Cho nên thói quen ngày xưa, hắn cũng không có súc tu., Bởi vậy nhìn tướng mạo có vẻ trẻ tuổi. Nhưng rất ít người sẽ đối đãi hắn như người trẻ tuổi. Cái tên Tâm Ma Ninh Nghị này ở bên ngoài nói là hung danh hiển hách không hề có chỗ nào có thể khoe khoang, bất kể là hắn đã từng làm ra một loạt sự tình, hay là sau đó là Kim Điện Thí Quân kinh người nhất, trong mắt không ít người, cái tên này đều đã là Hỗn Thế Ma Vương thời đại này.
Đương nhiên, đứng ở trước mắt, nhất là vào thời khắc này, cực ít người sẽ đem hắn xem như là Hỗn Thế Ma Vương. Hắn khí chất ổn trọng, ngữ điệu không cao, tốc độ nói chuyện hơi hơi rõ ràng, lưu loát, điều này đại biểu cho những gì hắn nói, trong lòng sớm đã có kế hoạch. Đương nhiên, có một số từ ngữ mới mẻ hội tụ hoặc lý niệm hắn nói người khác không quá hiểu, hắn cũng đề nghị người khác trước tiên nhớ kỹ, nghi hoặc có thể thảo luận, có thể từ từ giải thích.
Bài học này nói chính là công tác Tiểu Thương Hà Thổ Mộc xuất hiện một vài vấn đề hài hoà trong ba bốn tháng, nội dung trên lớp chỉ cần bỏ ra một nửa thời gian. Nội dung nên nói xong, Ninh Nghị mang một cái ghế ngồi xuống trước mặt mọi người, để mọi người hỏi. Nhưng trên thực tế, nội dung của lớp học chỉ còn một nửa thời gian., Một đám người trẻ tuổi trước mắt năng lực suy nghĩ cũng không phải là hệ thống, về phương diện khác, bọn họ lại có sùng bái cá nhân Ninh Nghị, đề xuất cùng giải đáp hai vấn đề xong, liền không có người mở miệng nữa.
Ánh mặt trời từ ngoài cửa sổ bắn vào. Gian nhà gỗ yên tĩnh một lúc, Ninh Nghị nhẹ gật đầu, sau đó cười gõ bàn một cái.
"Nếu như không có vấn đề gì nhiều, vậy hôm nay chúng ta thảo luận, cũng dừng ở đây." Hắn đứng lên, "Bất quá, nhìn xem còn có chút thời gian mới ăn cơm, ta cũng có chuyện muốn nói với mọi người, vừa vặn, phần lớn các ngươi đều ở đây."
Ninh Nghị mỉm cười dùng ngón tay chỉ vào mọi người. Đám trẻ tuổi Trác Tiểu Phong hơi nghi hoặc, sau đó Ninh Nghị nghe thấy bèn nói: "Ta muốn nói cho các ngươi nghe về chuyện kết giao."
Lúc này trong phòng này đa số những người trẻ tuổi xuất chúng trong Tiểu Thương Hà, cũng vừa lúc Trác Tiểu Phong vốn là "Vĩnh Nhạc thanh niên đoàn" Trác Tiểu Phong, "Chính khí hội" Lưu Nghĩa đều ở đây, ngoài ra, như mới xuất hiện "Hoa Viêm xã hô La Nghiệp" mới., "Mặc hội, người khởi xướng "Trần Hưng" cũng đều liệt kê, còn lại, hoặc nhiều hoặc ít đều thuộc về kết giao nào đó. Nghe Ninh Nghị nói tới việc này, trong lòng mọi người đều thấp thỏm không yên. Bọn họ đều là người thông minh, từ xưa quyền giả không thích kết bè đảng, Ninh Nghị nếu không thích việc này, khả năng bọn họ cũng sẽ bị giải tán.
Ninh Nghị nhìn bọn họ trong chốc lát: "Kết giao đoàn, không phải chuyện xấu."
Hắn nói ra câu này, đám người Trần Hưng mới hơi thả lỏng một chút, chỉ thấy Ninh Nghị cười nói: "Người đều có tính cách, có tính cách riêng, có suy nghĩ của riêng mình, có quan điểm riêng của mình. Tiểu Thương Hà chúng ta phản loạn đi ra., Theo phương hướng lớn mà nói, là người một nhà, nhưng mặc dù là người một nhà, ngươi cũng có thể so sánh với ai tương đối thân thiết với ai chứ. Đây chính là người, chúng ta phải vượt qua một ít nhược điểm của chính mình, nhưng cũng không thể nói là thiên tính đều có thể mẫn diệt."
" thừa nhận tính khách quan của nó, kết giao đoàn, có ích cho việc học tập sau này của các ngươi, làm việc, các ngươi có ý kiến gì không, có ý kiến hay gì đó, cùng tính tình muốn gần, người có thể nói chuyện thảo luận, tự nhiên so với người khác bàn luận tốt hơn một chút. Mặt khác, phương diện khác., Phải nhìn là, thời gian chúng ta tới đây không quá nửa năm, các ngươi có suy nghĩ của mình, có lập trường của mình, chứng tỏ nửa năm qua chúng ta không có tử khí âm trầm. Hơn nữa, các ngươi thành lập những đoàn thể này không phải vì cái gì lung ta lung tung, mà là vì những thứ quan trọng các ngươi cảm thấy, rất thật tâm thành ý có thể trở nên ưu tú hơn. Đây cũng là chuyện tốt. Nhưng ta phải nói là: "
Tất cả mọi người phía dưới đều ngồi nghiêm chỉnh, Ninh Nghị cũng không ngăn bọn họ nghiêm túc, ánh mắt ngưng trọng một chút.
"Nhưng! Nho gia nói, quân tử quần mà không bè, tiểu nhân không đồng quần. Vì sao kết bè không quần là tiểu nhân, bởi vì kết bè phái mà đồng thời phạt dị! Một đoàn thể, sự xuất hiện của nó, là bởi vì xác thực sẽ mang đến rất nhiều chỗ tốt, nó sẽ xảy ra vấn đề, cũng quả thật là do quy luật của nhân tính gây ra, luôn có chỗ chúng ta sơ sẩy và không chú ý, dẫn đến vấn đề lặp đi lặp lại xuất hiện."
Hắn nói tới đây, trong phòng có âm thanh vang lên, đó là người lúc trước ngồi ở phía sau "Mặc Hội" Trần Hưng, nhấc tay đứng dậy: "Ninh tiên sinh, chúng ta tạo thành Mặc Hội, chỉ vì lý niệm trong lòng, không phải vì tư tâm, ngày sau nếu xuất hiện..."
"Không cần tỏ thái độ." Ninh Nghị phất phất tay: "Không có bất cứ ai, có thể hoài nghi lòng quyền cước của các ngươi bây giờ. Cũng như ta nói, mỗi người trong phòng này đều là những người cực kỳ ưu tú. Nhưng cũng là người ưu tú, ta đã gặp rất nhiều."
"Giống như Thái Kinh, giống như Đồng Quán, giống như Tần Ngọc, giống như rất nhiều người trong triều đình mà ta thấy trước đó, bọn họ là một bộ phận ưu tú nhất trong tất cả mọi người, các ngươi cho rằng Thái Kinh là quyền thần gian tướng sao? Đồng Quán là vương gia vô năng sao? Cũng không phải, các môn phái Thái Kinh sinh ra khắp thiên hạ, bởi vậy hồi tưởng lại năm mươi năm., Lúc Thái Kinh mới vừa vào quan trường, ta tin tưởng hắn mang lý tưởng sâu xa hơn các ngươi nhiều, thậm chí so với các ngươi muốn quang minh càng có tính hấp dẫn hơn nhiều. Trong kinh thành, tại sao mỗi một quan viên trong triều đình đều trở thành bộ dạng sau này, làm chuyện tốt bất lực, kết bè kết đảng, nếu nói ngay từ đầu họ đã muốn làm quan xấu, tuyệt đối không có một ai!"
"Nếu như nói chuyện lấy quyền mưu tư này bày ra trước mặt người khác, rất nhiều người có thể cự tuyệt. Ta cho ngươi mười lượng bạc, làm một chuyện cho ta đi. Ngươi có thể cự tuyệt việc chém đinh chặt sắt, nhưng mỗi người các ngươi, cho dù là hiện tại, Trác Tiểu Phong, ta hỏi ngươi, ngươi có thân thích muốn gia nhập đoàn thanh niên Vĩnh Nhạc, ngươi có thể làm khó hắn hay không? Có thể hay không, cho biết bao nhiêu thuận tiện?"
Trác Tiểu Phong khẽ gật đầu.
Ninh Nghị nghiêng đầu: "Nhân chi thường tình, đối với thân thích thì thuận tiện hơn, người khác thì chính thức hơn một chút. Ta cũng không thể tránh khỏi như vậy, bao gồm tất cả những kẻ làm sai chuyện cuối cùng. Dần dần, bằng hữu bên cạnh ngươi có rất nhiều thân thích., Bọn họ giúp ngươi thượng vị, bọn họ có thể giúp ngươi, bọn họ cũng tới tìm ngươi giúp đỡ nhiều hơn. Có một số ngươi cự tuyệt không được, áp lực chân chính thường xuất hiện bằng hình thức này. Cho dù là Thái Kinh quyền khuynh triều dã, lúc đầu có lẽ cũng chính là quá trình như vậy. Trong lòng chúng ta phải có một quá trình như vậy, mới có thể gây nên cảnh giác."
"Cho nên ta nói không cần tỏ thái độ, có một số việc thật sự phải đối mặt, phi thường khó khăn, ta cũng không phải muốn để cho các ngươi làm thuần túy thiết diện vô tư, mấu chốt của chuyện này là ở đâu. Cá nhân ta cho rằng, là ở đường vẽ." Ninh Nghị cầm lấy bút phấn, vẽ một đường thẳng lên tấm bảng đen, điểm một cái: "Chúng ta vẽ một đường trước."
"Người sẽ từ từ đột phá điểm mấu chốt trong lòng mình, bởi vì đoạn tuyến này ở trong lòng, hơn nữa tự mình định đoạt, vậy việc chúng ta phải làm chính là vạch rõ ràng đường nét này. Một mặt, tăng cường tu dưỡng cùng tự chế lực của chính mình đương nhiên là đúng, nhưng mặt khác, rất đơn giản, phải có một quy định, có quy định, liền có giám sát, sẽ có khung cảnh khách quan. Khuôn mặt này, ta sẽ không cho các ngươi, ta hi vọng phần lớn nó là từ chính các ngươi."
Ninh Nghị mỉm cười, khẽ nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ đầy ánh chiều tà vàng óng: "Các ngươi là nhóm người đầu tiên của Tiểu Thương Hà. Chúng ta chỉ hơn một vạn người, lại thêm mấy vạn người của Thanh Mộc trại, các ngươi đi dò đường. Mọi người cũng biết bây giờ tình huống của chúng ta không tốt, nhưng nếu có một ngày nào đó có thể tốt lên, Tiểu Thương Hà, Tiểu Thương Hà..., Ngoài Tiểu Thương Hà, sẽ có mười vạn trăm vạn người, sẽ có rất nhiều nhóm nhỏ giống các ngươi. Cho nên ta nghĩ, các ngươi đã trở thành nhóm đầu tiên, có thể dựa vào các ngươi hay không, thêm ta nữa, chúng ta cùng thảo luận, xây dựng khung cảnh này lên."
"Trong lòng ta có ít nhiều ý tưởng, nhưng cũng không trưởng thành, ta hi vọng các ngươi cũng có thể có một vài ý tưởng, hi vọng các ngươi có thể nhìn thấy, tương lai mình có thể phạm phải sai lầm gì, chúng ta có thể sớm một chút, đem cái này sai lầm khả năng phá hỏng, nhưng đồng thời đồng thời..., Cũng không đến mức tổn hại sự tích cực của đoàn thể này. Ta hi vọng các ngươi là đội quân này, một trong những đội quân xuất sắc nhất trong sơn cốc này, các ngươi có thể cạnh tranh với nhau, nhưng lại không bài xích người khác, các ngươi dìu dắt đồng bọn, đồng thời có thể cùng mình là bạn tốt, đối thủ cùng tiến bộ. Mà cùng lúc đó, có thể hạn chế hướng xấu của nó để xiềng xích lại, chúng ta nhất định phải tự mình đập nó ra..."
"Đối với chuyện này, mọi người có ý kiến và ý kiến, hiện tại có thể nói với ta một chút..."
....
Ánh mặt trời càng lúc càng ngả về phía tây, bên cạnh lòng chảo sông chợt có gió thổi qua, lay động ngọn cây. Lời nói trong phòng truyền ra, lại thêm vài phần cẩn thận, so với lúc trước thì chậm hơn rất nhiều. Không lâu sau, đám trẻ tuổi từ lớp học đi ra, mặt mày có nghi hoặc, hưng phấn, cũng có vẻ kiên quyết mơ hồ.
Bọn họ lúc trước hoặc là đi theo Thánh Công, hoặc là theo đám người Ninh Nghị tạo phản, không phải dựa vào quy tắc hành động rõ ràng, chỉ là một ít ý niệm hỗn độn ngu độn, nhưng đi tới Tiểu Thương Hà lâu như vậy, trong lòng những người trẻ tuổi tương đối thông minh này, nhiều ít cũng đã thành lập một ý tưởng, đó là những thứ mà xưa nay Ninh Nghị từng nói chuyện trên trời dưới đất: Chúng ta sau này, quyết không thể giống như võ triều nữa.
Trong khái niệm rõ ràng này, Ninh Nghị mới có thể phân tích một số vấn đề với mọi người, tìm kiếm một số cách giải quyết. Đương nhiên cũng chính vì bọn họ còn trẻ tuổi, có xung động, trong đầu còn chưa có Trần Quy, Ninh Nghị mới có thể thử nghiệm như vậy, truyền các khái niệm cơ bản như ba quyền phân chia vào trong đầu mọi người, chờ đợi bọn họ tìm tòi đã nảy mầm.
Quá trình này, có lẽ sẽ kéo dài một đoạn thời gian. Nhưng nếu chỉ là đơn thuần đưa cho, kỳ thật cũng không có ý nghĩa gì.
Hắn ra khỏi phòng, nhìn những người trẻ tuổi này đi xa, ánh chiều tà đã biến thành màu đỏ. Đám người Trần Hưng đi bên cạnh mơ hồ đang nói: "Gần đây chúng ta có thể giảm phân nửa..." buổi chiều hôm nay Ninh Nghị lên tiếng, đối với bọn họ mà nói..., Có không ít điều đáng để suy nghĩ, nhưng đồng thời đối với mọi người cũng là một loại cổ vũ. Bởi vì Ninh Nghị đã thừa nhận tính chính trực của bọn họ, bọn họ cũng rất hi vọng có thể làm ra chút chuyện ưu tú.
Mọi người đi về phía sơn cốc, Ninh Nghị đứng ở đó nhìn một lát, rồi cùng Trần Phàm đi lên trên núi. Hắn mỗi ngày bận rộn công việc, thời gian cực kỳ quý giá, lúc ăn tối thấy vài nhân viên quản lý trong cốc, đợi đến khi màn đêm buông xuống, lại là đông đảo văn án sự hiện lên.
Làm việc như thế đã hơn một canh giờ, ngoài cốc địa phía xa ánh lửa điểm điểm, trong bầu trời đêm cũng đã có ánh sao rạng rỡ, người trẻ tuổi tên là Tiểu Hắc đi vào: "Vị sứ thần tới từ Tây Hạ kia đã phiền lắm rồi, tuyên bố ngày mai nhất định phải đi, Tần tướng quân để ta hỏi một chút, ngài có muốn gặp hắn hay không."
Ninh Nghị suy nghĩ một chút rồi nói: "Vậy gọi hắn lại đây đi."
Vị thần hán bị người Tây Hạ phái tới Tiểu Thương Hà tên là Lâm Hậu Hiên. Tây Hạ tên là Khuất Nô, sau khi đến Tiểu Thương Hà đã đợi ba ngày.
Mục đích người của Tây Hạ tới đây rất đơn giản, du thuyết và chiêu hàng mà thôi. Hôm nay bọn họ chiếm được đại thế, tuy rằng hứa hẹn công hạ Trọng Lộc, yêu cầu hạch tâm của toàn bộ Tiểu Thương Hà quy hàng không thay đổi. Ninh Nghị thoáng hiểu rõ, sau đó liền tùy tiện an bài mấy người chiêu đãi đối phương, đi xem một chút, không đi gặp hắn.
Nhưng đương nhiên cũng không thể một mực không thấy, như vậy có vẻ không có khí độ.
Khi Tiểu Hắc ra ngoài chiêu mộ sứ giả Tây Hạ tới đây, bên trong khu cư trú của tiểu Thương Hà cũng có chút náo nhiệt. Hai ngày nay không có mưa, lấy quảng trường làm trung tâm, đường đi xung quanh quảng trường., Mặt đất, vũng bùn dần rút đi, đám trẻ trong cốc chạy qua lại trên đường phố. Tiểu sơn cốc quân sự quản lý không có chợ bên ngoài, nhưng ở một bên quảng trường, vẫn có hai cửa hàng nhỏ cung ứng các loại sự vật bên ngoài, là để thuận tiện cho mùa đông tiến vào trong cốc dân chạy nạn cùng với một số gia đình trong quân đội.
Một bên quảng trường nhỏ, có mấy người dùng để thuyết thư, diễn trò hội trường có công năng khác nhau, một nhà dùng để biểu diễn các loại kịch, một nhà dung hợp các hạng mục ảo thuật, trong đó các loại giải trí, còn có một nhà, người thuyết thư thông báo cho mọi người ngoại giới các loại tin tức, thời gian thông báo có ba trận sớm muộn, thỉnh thoảng cũng sẽ gia nhập đánh giá của đám người Ninh Nghị.
Nữ chân nhân từ Biện Lương rút quân bắt hơn mười vạn người, đoạn đường này trên đó đang phát sinh rất nhiều thảm kịch. Hoàng Hà từ bắc đến bắc các loại thực sự sự sự. Tây Hạ người ở bên ngoài cân nhắc sơn phái đẩy mạnh, rất nhiều tao ngộ. Loại chuyện tương tự như tin tức ở hậu thế này, trước mắt lại là nơi mọi người trong hà cốc thường xuyên lắng nghe nhất. Sau khi nghe xong, hoặc phẫn nộ phẫn nộ., Hoặc nhíu mày lo âu, hoặc cúi đầu nghị luận, có lúc nếu đám người trẻ tuổi Trần Hưng ở đây, cũng sẽ theo thời đại bình luận, dẫn phát một hồi diễn thuyết nho nhỏ, mọi người mắng chửi triều đình võ triều vô năng.
Bởi vì những địa phương này tồn tại, bên trong Tiểu Thương Hà, một ít tâm tình từ đầu đến cuối đều được chăm sóc, như cảm giác gấp gáp, cảm giác khẩn trương thủy chung vẫn duy trì. Mà thỉnh thoảng công bố tiến độ xây dựng trong lòng sông, thỉnh thoảng truyền đến tin tức bên ngoài, ở rất nhiều phương diện, cũng chứng minh tất cả mọi người đều đang cố gắng làm việc, có người ở trong lòng sông, có người ở ngoài lòng chảo đều đang cố gắng giải quyết vấn đề mà Tiểu Thương Hà gặp phải.
Trong một gian nhà gỗ cách quảng trường không xa, ánh lửa chiếu sáng gian phòng. Trác Tiểu Phong nhíu mày viết vài thứ lên trên sách vở, đám trẻ tuổi cách đó không xa đang líu ríu bàn luận với một tấm bản đồ đơn sơ. Tiếng nói tuy không lớn nhưng cũng rất náo nhiệt.
"... Theo cục diện bây giờ, người của Tây Hạ đã tiến vào thành Khánh Châu, cách ngày thắng thành Khánh Châu cũng không còn mấy ngày. Một khi làm như vậy, đường về phía tây sẽ rối loạn, chúng ta muốn dùng thương nghiệp để giải quyết vấn đề lương thực, chẳng phải càng khó hơn sao..."
"Tiểu Phong ca trước đó đi ra ngoài liên hệ với vị Lâm Phúc Lâm viên ngoại kia, không nói đến việc hôm nay họ Lâm này đã lắc lư bất định, cho dù họ Lâm đồng ý hỗ trợ, đường hướng tây cũng chưa chắc có thể thông suốt, ngươi xem, một khi Tây Hạ người chiếm chỗ này..."
"Đường hướng bắc, ta thấy cũng không có gì đùa, thái độ của nữ chân nhân hiện tại căn bản xem không hiểu, tình huống bên ngoài ngày biến lần thứ ba, làm ăn, không ổn thì làm thế nào..."
"Ngươi làm không được, làm ăn thế nào chúng ta cũng không hiểu, nhưng Ninh tiên sinh có thể làm giống như ta không..."
"Đừng ồn ào, đừng ồn ào, nghĩ không ra thì nghĩ nhiều, nếu có thể theo kịp suy nghĩ của Ninh tiên sinh, cũng có lợi cho chúng ta."
"Nếu không làm được, cùng lắm thì giết về Miêu Cương, vẫn có đường..."
"Không có chí khí. Ta thấy, không phải còn có một bên sao. Võ Triều, những địa chủ đại tộc ở phía bắc Hoàng Hà, bọn họ ngày trước lương thực bị đóng giấu nhiều a, nữ chân nhân lại đến giết một lần, khẳng định là biết đáy, nhưng trước mắt vẫn còn..."
"Những đại tộc kia đều làm quan, đọc sách. Phải hợp tác với chúng ta, ta thấy bọn hắn còn tình nguyện đầu nhập vào nữ chân nhân..."
Không khí có chút buồn bực, ríu ra ríu rít, lúc này Tiểu Thương Hà nóng nhất cũng là đề tài nóng bỏng nhất, vẫn là vấn đề lương thực. Lúc trước Ninh Nghị chọn nơi này, muốn liên thông với trại gỗ xanh, cuối cùng đặt chân đến thương nghiệp ở nơi này, cấu tứ chiến, cấu tứ chiến chi địa như vậy không ít người đều nghe được., Chỉ là nghe có lý, thực tế nghĩ lại cũng thấy khó khăn trùng trùng. Ít nhất đến bây giờ, ngay cả những người bên cạnh Trác Tiểu Phong, lòng tin duy nhất đối với kế hoạch vẫn là gửi gắm vào bản thân Ninh Nghị.
Tuy bọn ta không ngờ được, nhưng có lẽ Ninh tiên sinh không biết lúc nào mới có thể tìm ra một con đường không chừng?
Dù sao chuyện như vậy cũng không phải lần đầu tiên.
Hoặc là bởi vì trong lòng lo âu, hoặc là bởi vì bên ngoài áp lực vô hình, ở trong đêm như vậy, vụng trộm nghị luận cùng quan tâm chuyện lương thực trong lòng sông cốc không ít người, nếu không có Võ Thụy doanh, trong ngoài trúc ký nội ngoại đối với mấy cái bên ngoài đều có lòng tin nhất định với nhau, chỉ lo âu như vậy, đều có thể đè sập toàn bộ hệ thống phản quân.
Mà trong lúc mọi người nghị luận, nhìn thấy Ninh Nghị, sứ thần Tây Hạ Lâm Hậu Hiên cũng đi thẳng vào vấn đề.
"... Trước khi tới đây, ta đã biết, Ninh tiên sinh có ý kiến thương lượng, hiện tại lương thực nơi này đã sắp hết, ngài hi vọng đả thông thương đạo đến thu hoạch thức ăn, ta rất bội phục, nhưng tình hình bên ngoài núi đã thay đổi. Võ Triều suy bại, Tây Hạ Nam ta chính là cử chỉ thừa thiên mệnh chi mệnh của ngài., Không ai có thể ngăn cản. Quốc bệ hạ ta kính trọng Ninh tiên sinh mới làm, ngươi đã giết chết quân vương Võ Triều, nơi này, lại khó có thể dung nạp ngươi. Chỉ cần quy thuận Tây Hạ ta, tất cả vấn đề mà ngươi đối mặt đều sẽ được giải quyết dễ dàng. Quốc bệ hạ ta đã sớm nghĩ ra điều kiện tiên kỳ, chỉ cần ngài gật đầu, mấy mét vạn thạch, dê lợn..."
Trong phòng tiểu viện, đèn không quá sáng sủa, Lâm Hậu Hiên là một người trung niên hơn ba mươi tuổi, hình dáng đoan chính, tiếng Hán lưu loát, ước chừng cũng là người thế gia Tây Hạ hiển hách, trong lúc nói chuyện, tự có một cỗ lực lượng an toàn lòng người. Sau khi mời hắn ngồi xuống, Ninh Nghị ngồi xuống bên cạnh trà cho hắn, Lâm Hậu Hiên liền tranh thủ cơ hội này, chậm rãi nói. Chỉ là khi nói đến đây, Ninh Nghị hơi nâng tay: "Mời trà."
Lâm Hậu Hiên chắp tay, cầm chén trà lên uống một ngụm. Bắt đầu vào cửa, hắn cũng cẩn thận quan sát người trẻ tuổi giết chết quân vương Võ Triều ở đối diện này. Đối phương trẻ tuổi, nhưng ánh mắt bình tĩnh, động tác đơn giản, lưu loát, có lực lượng. Ngoài ra, trong lúc nhất thời hắn còn không nhìn ra đối phương có chỗ nào khác với người thường, chỉ là sau khi mời trà, đợi tới khi bên này đặt chén trà xuống, Ninh Nghị nói một câu: "Ta sẽ không đồng ý."
Lâm Hậu Hiên vốn định nói tiếp nhưng lúc này hơi chậm lại, hắn cũng không ngờ được, đối phương lại cự tuyệt dứt khoát như vậy: "Ninh tiên sinh... chẳng lẽ là muốn nói cho hạ quan biết, trong núi này mọi chuyện đều yên ổn, cho dù có ở lại mười năm cũng không chết đói được?"
Đối phương lắc đầu, rót cho hắn một chén trà: "Ta biết rõ ngươi muốn nói gì, cuộc nói chuyện giữa nước và nước với nhau, không phải hành động theo cảm tính. Ta chỉ lo lắng cho nhau, biết sự tình không thể nói cho nhau, cho nên mời ngươi trở về nói lại với quý quốc chủ, điều kiện của hắn ta không đồng ý. Đương nhiên, quý quốc nếu muốn thông qua chúng ta đả thông mấy thương lộ, chúng ta rất hoan nghênh. Nhưng xem ra cũng không có gì."
Ninh Nghị bình thản kể lại chuyện này, tuy rằng đơn giản đơn giản, nhưng chỉ trong một câu nói, hầu như tất cả con đường đều bị chặn kín. Lâm Hậu Hiên nhíu nhíu mày, nếu không tận mắt nhìn thấy, mà chỉ là nghe nói, hắn sẽ cảm thấy cái này còn chưa đến ba mươi tuổi, hơn nữa còn giận dữ giết một tên kỳ dị Hoàng đế dưới tay hắn là để ý tới, nhưng hết lần này tới lần khác lại để ở trong mắt, đối phương dĩ nhiên là như thế, lại không có biểu lộ ra bất kỳ cảm giác mất lý trí nào.
Hắn hồi tưởng lại một số khả năng, cuối cùng nuốt một ngụm nước miếng: "Vậy... Ninh tiên sinh gọi ta tới, còn gì để nói?"
"Vì lễ phép."
"Hả?"
"Ngươi tới đây vài ngày, đại biểu cho vua của một nước, muốn gặp ta. Ta biết không cần phải nói, hơn nữa trong tay có việc, bởi vậy cự tuyệt. Nhưng ngươi phải đi rồi, không thể vừa gặp mặt đã không gặp, thật là vô lễ."
Lâm Hậu Hiên sửng sốt một lúc lâu: "Ninh tiên sinh có biết, lần này Tây Hạ xuôi nam, giữa nước ta và người vàng có một phần minh ước."
Trong ngọn đèn dầu không sáng ngời, hắn trông thấy nam tử đối diện có chút nhíu mày, ý bảo hắn nói tiếp, nhưng vẫn như cũ có vẻ bình tĩnh.
"Quốc bệ hạ, ta có quan hệ với đặc sứ của Tông Hàn Nguyên Soái, đã bàn bạc chuyện lấy võ triều ở phía Nam." Hắn chắp tay, cất cao giọng nói: "Ta biết bên phía Ninh tiên sinh cũng có quan hệ với Lữ Lương Sơn và Thanh Mộc trại. Thanh Mộc trại không chỉ có sinh ý với phía nam mà còn có quyền quý với người vàng ở phía bắc., Cũng có mấy mối liên hệ, nhưng bây giờ trấn thủ gần Nhạn Môn chính là kim nhân đại tướng từ chối không bỏ. Ninh tiên sinh, nếu phe ta nắm chặt Tây Bắc, nữ thực chặt đứt bắc địa, các ngươi tại tiểu Thương Hà này, còn có khả năng may mắn sống sót hay không?"
Ninh Nghị há to miệng, muốn nói gì đó thì Lâm Hậu Hiên không đợi hắn lên tiếng, lại nói: "Quốc gia ta không muốn làm ra chuyện như vậy. Bệ hạ tài hoa ngút trời, anh minh thượng võ, biết anh hùng trọng anh hùng. Bệ hạ chính là coi trọng Ninh tiên sinh đương thời anh kiệt, cũng coi trọng mọi người trong sơn cốc này, đều là hạng người anh dũng. Ninh tiên sinh chẳng lẽ muốn nhìn bọn họ, chậm rãi chết đói sao?"
Ninh Nghị đối diện nhìn hắn, mỉm cười, ánh mắt kia khiến Lâm Hậu Hiên cực kỳ không thoải mái, bởi vì đối phương vẫn biểu hiện giống như là đang nhìn một vãn bối, sau đó hắn nhìn thấy đối phương đứng lên, giơ tay lên: "Chuyện này không thay đổi, Lâm sứ giả, mời về đi."
Lâm Hậu Hiên lần này ngây người hơn một chút: "Ninh tiên sinh, rốt cuộc vì sao, Lâm mỗ không hiểu."
"Người của Hoa Hạ, không đầu hàng, lời này không thay đổi."
"Hả?"
"Mời." Ninh Nghị bình tĩnh giơ tay.
....
"Vậy... Thứ cho Lâm mỗ nói thẳng, nếu Ninh tiên sinh thật sự cự tuyệt việc này, ta sẽ làm, không chỉ cắt đứt thương lộ giữa Tiểu Thương Hà và Thanh Mộc trại. Năm nay đầu, ba trăm bước tinh nhuệ cùng thủ hạ của Ninh tiên sinh, sẽ không như vậy rõ ràng. Chuyện này, Ninh tiên sinh cũng nghĩ được?"
"Mời."
....
Trong ngọn đèn, Lâm Hậu Hiên hơi đỏ mặt. Cùng lúc đó, có tiếng hài tử khóc, từ một gian phòng không xa truyền đến.
【 Tiểu thuyết vận hành nhiều năm, so sánh với Truy Thư Thần Khí phiên bản xinh đẹp, sách lão trùng đều đang dùng hoán nguyên dịch vụ, dung nhan mê man. 】
Thân thể trần trụi...
Sau khi rời khỏi tiểu viện của Ninh Nghị, khuôn mặt của Lâm Hậu Hiên vẫn còn nóng. Hắn biết việc lần này không thể thành công, chỉ là hắn còn không rõ vì sao.
Cái này không rõ, cũng không phải là nhằm vào Ninh Nghị cự tuyệt. Người Trung Nguyên xoắn xuýt với tên tuổi Hoa Hạ, thà chết không muốn đầu nhập vào Dị tộc, chuyện này cũng không hiếm thấy, ít nhất trước khi cương đao chính thức chém xuống, người nguyện ý chết chống đỡ rất nhiều, hắn chỉ không rõ rốt cuộc muốn bỏ qua điều gì.
Thái độ bình tĩnh của đối phương căn bản không nhìn ra là đang bàn luận một chuyện quyết định sinh tử. Lâm Hậu Hiên sinh ra quý tộc Tây Hạ, đã từng gặp qua không ít đại nhân vật Thái Sơn ngã xuống bất động trước đây, hoặc là trải qua chiến trận lâu năm, tùy ý chết vì không có vật gì. Nhưng đối mặt với tình thế sống chết như vậy, nhẹ nhàng đem đường ra chặn chết, còn có thể bảo trì loại bình tĩnh này, vậy thì chẳng là cái gì cả, chỉ có thể là một tên điên.
Trừ phi, hắn không cho rằng đây là tử lộ.
Mình có ý muốn bỏ sót thứ gì không?
Mang theo đầy nghi hoặc, hắn nhìn lại tiểu viện trên sườn núi cách đó không xa sáng lên đèn vàng, lại nhìn về phía khu tụ cư náo nhiệt cách đó không xa, xa hơn nữa, lại bị đèn đuốc thưa thớt vờn quanh thủy khố. Sơn cốc này tràn ngập tinh khí thần cũng không giống nhau, bọn họ là bậc dũng sĩ thích dùng cũng sẽ dùng đến, nhưng bọn họ xác thực là đang ở ranh giới nguy hiểm a...
Hắn cứ như vậy đi thẳng về chỗ nghỉ ngơi, sau khi chạm trán vài tên tùy tùng, mới cho người lấy bản đồ ra., Hắn quay đi xem lại mấy lần. Thế cục phía bắc, thế cục phía tây... Là tình huống bên ngoài núi hai ngày nay bỗng nhiên xảy ra biến hóa lớn? Hay là trong Thanh Mộc trại tích trữ lượng lớn lương thực khó có thể tưởng tượng? Cho dù bọn hắn không có lương thực, nhưng sao lại không lo lắng chút nào về tuyên chiến của phe mình? Là hư trương thanh thế, hay là muốn đạt được càng nhiều hứa hẹn và lợi ích trên tay mình đây?
Cũng giống như rất nhiều người khác, giờ khắc này Lâm Hậu Hiên cũng không nghĩ ra cách giải quyết cục diện khốn khó này của tiểu Thương Hà. Thế cục trong thiên hạ đã sắp sụp đổ, các thế lực muốn tồn tại đều không đơn giản, chắc chắn phải dùng hết tất cả vốn liếng. Quân đội nho nhỏ trong núi này rõ ràng đã đối mặt với vấn đề lớn như vậy, là người chủ sự, sao lại có thể có biểu hiện khinh suất như vậy?
Trong lúc nhất thời hắn nghĩ đến danh tiếng tâm ma mà Ninh Nghị đồn đại, trong lúc nhất thời hoài nghi phán đoán của mình. Tâm tình như vậy đến ngày thứ hai sau khi rời khỏi Tiểu Thương Hà, đã triệt để thất bại cùng địch nhân.
Chuyện này nói không nên lời, hắn trở về tất nhiên sẽ không có công lao và phong thưởng gì, nhưng cho dù thế nào nơi này cũng không có đường sống. Cái gì mà tâm ma Ninh Nghị, trong cơn giận, giết Hoàng đế quả nhiên là một tên điên, hắn muốn chết, vậy cứ để cho bọn hắn chết là được rồi.