Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
Oanh ——
Mưa xuống, tia chớp xẹt qua bầu trời âm u.
Thời tiết đầu hè, Lữ Lương, Hoành Sơn một vùng núi, đã bị mưa sa bao phủ, địa thế ngang dọc giữa núi đồi, cây thấp, bụi cỏ cùng đất đá trần trụi đều bao phủ trong mưa to tối tăm mờ mịt.
Xem ra một đội người nhỏ bé chậm rãi đi xuyên qua mưa giữa sườn núi.
Tới gần chủ mạch Lữ Lương là con đường khó đi, rất nhiều nơi căn bản tìm không thấy đường. Lúc này đội ngũ đi trên núi ước chừng ba bốn mươi người tạo thành, đa số gánh nặng đều khoác áo tơi, gánh nặng, xem ra là thương lữ qua lại.
Tây Bắc hoang vắng, dân chúng bưu hãn, nhưng trong lúc quân Tây Bộ trấn thủ, đường đi dù sao cũng có đấy. Lúc trước vì gom góp lương thực biên quan, triều đình áp dụng phương pháp này là để dân chúng biên giới chủ động thu nạp lương thực hàng năm đưa đến quân doanh, bởi vậy các nơi Tây Bắc đều đưa đến quân doanh., Qua lại coi như tiện lợi, nhưng mà đến trước mắt, người của Tây Hạ giết trở về, đã phá vài tòa thành lớn vốn có gia quân trấn thủ, thậm chí đã có nhiều lần đồ sát, tình huống bên ngoài cũng trở nên phức tạp.
Tần Hữu Thạch chính là thủ lĩnh của đội ngũ này, hắn vốn là thương hộ Bình Dương Tây Bắc, năm ngoái vào cuối năm đến bảo an quân buôn bán một dải Đông Y, thuận tiện mang theo chút ít muối quý giá, chuẩn bị đến biên cảnh đổi chút hàng hóa trở về. Người Tây Hạ công Duyên Châu, ngăn hắn trên đường đi., Tuy rằng tuyết lớn bắt đầu phủ kín núi, nhưng phía đông là một mảnh chiến loạn, đi cũng không được. Hắn bị đình trệ mấy tháng ở thôn xóm phụ cận, toàn bộ Tây Bắc đã rối tinh rối mù rồi.
Chiến hỏa lan tràn, không ngừng khuếch trương, trước đây không lâu Tần Hữu Thạch nghe nói có loại đại soái sát tướng trở về, nhưng vẫn bại bởi con ngựa con của Tây Hạ. Tướng sĩ Tây Quân tán loạn, người Tây Hạ tàn sát bừa bãi khắp nơi, hắn thấy rất nhiều người sau khi phá thành chạy tán loạn, sau khi nghe ngóng một hồi, cuối cùng vẫn quyết định mạo hiểm đi về phía đông.
Trung Nguyên đã rối tinh rối mù, nghe nói nữ chân nhân phá Biện Dương thành, tàn sát bừa bãi mấy tháng, kinh thành cũng đã không còn ra hình dạng nữa, người Tây Hạ lại đẩy ngang Hoành Sơn, thiên hạ này đã xảy ra biến cố lớn rồi. Mặc dù đại bộ phận dân chạy nạn bắt đầu hướng tây, chạy trốn về phía nam, nhưng Tần Hữu Thạch thì không, đám người Bình Dương, Cảnh Châu mặc dù ở phía đông, nhưng người Tây Hạ dù sao cũng không giết được bên kia.
Người nhà của bọn họ vẫn còn đó.
Địa điểm Tây Bắc tứ chiến, nhưng từ Tây Quân cường đại, vị trí của bọn họ cũng đã thái bình nhiều năm. Bây giờ người Tây Hạ đến, cũng không biết sẽ đối đãi như thế nào với người bản địa, chạy nạn cũng tốt, nên thuận dân cũng được, tóm lại đều phải trở về đoàn tụ với người nhà trước mới được.
Đại quân Tây Hạ phá Thanh giản, Duyên Châu địa lúc này đã bắt đầu hướng chung quanh uy bức tới, nhưng Tây Bắc dù sao cũng là địa phương không nhỏ, người Tây Hạ bây giờ cũng không nắm giữ được tất cả địa bàn, lúc tuyết tan băng tan biến thì tuyết tan biến., Mọi người bắt đầu rời khỏi nơi cư trú quy mô quy mô càng nhiều hơn, hướng tây nam đều có, Tần Hữu Thạch nghe ngóng một phen, dẫn theo không ít hàng hóa và đám tiểu nhị thương hội dưới Đông Truân bắt đầu đi về phía đông. Lúc này ở phía đông đã có không ít quân đội Tây Hạ đang hoạt động, đoàn người tránh né, tốc độ chậm chạp. Sau này muốn tiến vào trong núi mạo hiểm bình thường khó đi, mới gặp được hai người trẻ tuổi kỳ quái ở phía trước đội ngũ.
Nói từ đầu đến cuối, Tây Bắc nhất là Tây Vực, nhất là chủng gia trạch rất thâm hậu, hán tử Tây Bắc cảm niệm kỳ ân, cũng rất có cốt khí. Lúc đại quân đánh tới, thành Thanh giản, Duyên Châu thành các nơi đều tiến hành chém giết kịch liệt phản kháng, mặc dù cuối cùng không làm nên chuyện gì, nhưng mặc dù binh lính tan tác, lưu dân tứ tán, cũng có không ít sĩ nghĩa khí tổ chức, ý muốn cùng đại quân Tây Hạ chém giết.
Kể từ đó, trong mùa đông này, ở trong lưu dân chạy nạn cũng truyền ra không ít lời đồn nghĩa liệt chi sĩ về chuyện xưa, ai trong số người đang chạy nạn mà cùng nhau chém giết hi sinh với Tây Hạ, ai không muốn trốn, cùng thành tán loạn, hoặc là ai tập kết mấy trăm hảo hán, đối nghịch với người Tây Hạ. Những tin đồn này hoặc là thật hoặc là giả, trong đó cũng có một, có chút kỳ quái.
Nói là Thanh giản, sau khi thành Duyên Châu bị phá, lưu dân tứ tán, Tây Hạ binh một đường truy sát cướp bóc, có một nhánh bộ đội từ trong núi giết ra, yểm hộ nạn dân đào tẩu, trong mùa đông tuyết lớn phong sơn., Thậm chí bọn họ còn có thể trợ giúp một số nạn dân trong nhà đã không còn tài vật gì, dâng lên một chút lương thực, cung cho bọn họ chạy trối chết. Trên thực tế, vô luận quân đội lưu lạc hay là nghĩa sĩ lục lâm, làm những chuyện này, ngược lại cũng không tính kỳ quái, đội ngũ này kỳ quái là: Bọn họ để cho người viết hai chữ.
Đội ngũ này sau khi cứu người, nghe nói sẽ nói với người khác những thứ lộn xộn, đại khái có thể là, mọi người là con dân Hoa Hạ, đang cần phải canh giữ tương trợ. Những lời này đường đường chính chính, ngược lại cũng không tính là gì, nhưng sau đó, bọn họ thường thường sẽ lấy ra bản tử, để người ta viết ra hai chữ "Hoa Hạ" này, sẽ không liên quan, bọn họ sẽ dạy người viết hai chữ này.
Thử nghĩ xem sau khi thành trì bị phá, trên dãy núi tích lũy tuyết lớn, quân đội cứu nạn dân, sau đó để bọn họ cầm cành cây viết hai chữ trên mặt tuyết: Cảnh tượng này nghĩ thế nào cũng thấy kỳ quái. Nhưng lời đồn trên thế gian chính là như vậy, mơ mơ hồ hồ không rõ, hoàn cảnh như vậy., Mọi người nói lung tung cũng nhiều, thường thường làm không chuẩn. Tần Hữu Thạch mơ hồ nghe qua chuyện cũ hai lần này, coi như chuyện người khác nói lung tung xong, mặc dù về sau lại nghe nói một ít phiên bản, nhánh quân đội này chính là phản quân Võ Triều, nhánh quân này chính là dòng chính của Chủng Gia tộc, chính là cải gia tướng, vân vân, cơ bản cũng lười đi truy cứu.
Khi bọn họ sắp vào núi, trong lúc vô tình tụ họp với một đội ngũ chạy nạn, có hai người thấy bọn họ hỏi thăm đường trong núi, lại tìm tới, nói là có thể chỉ đường cho bọn họ. Tần Hữu Thạch cũng không phải là lần đầu tiên ra ngoài hành tẩu, không có việc gì mà cống hiến ân cần cho kẻ trộm là hắn vẫn hiểu, nhưng trong lúc nói chuyện với nhau, người trẻ tuổi cầm đầu lại hỏi một câu: "Ngươi biết chữ không? Có biết viết hai chữ Hoa Hạ không?"
Tần Hữu Thạch lúc này mới nhớ tới lời đồn kia.
Lúc này người của Tây Hạ đang phong tỏa bốn phía trên đường lớn xung quanh, sự lựa chọn của Tần Hữu Thạch không nhiều lắm, mặc dù hắn không đáp ứng nhưng sau khi lên núi, song phương vẫn gặp phải. Đám thủ hạ của Tần Hữu Thạch cũng đều là hán tử đi lại ở Tây Bắc, hơn phân nửa đều mang theo vũ khí, hắn để cho mọi người cảnh giác, tiếp xúc với đối phương mấy lần, song phương mới đồng hành.
Đối với Tần Hữu Thạch mà nói, đây cũng là đánh bạc bất đắc dĩ, muốn về nhà, trong nhất thời nửa khắc lại không có người dẫn đường, cuối cùng cũng không thể một đoàn người đi dạo trong núi hoang được mấy tháng. Hắn nhớ lại những tin đồn kia, cảm giác hai người này cũng không giống loại cường nhân khiến người ta lên núi rồi cướp của, nói chuyện với nhau một phen mới biết được đối phương còn có bối cảnh của Thanh Mộc trại.
Lữ Lương Thanh Mộc trại, trong thương nhân Tây Bắc cũng coi như có chút danh tiếng. Nhưng người trẻ tuổi cầm đầu hai người kia lại như người ở nơi khác, người này tên Trác Tiểu Phong, lưng đeo đại đao, xưa nay cũng rất hòa nhã đàm. Kết hợp với mấy lời nói, nhớ lại những lời đồn đại vụn vặt mà Tần Hữu Thạch nghe được, trong lòng Tần Hữu Thạch lại tổ chức được một ít manh mối.
Năm ngoái nửa năm sau, có phản tặc giết quân, hưng binh làm loạn, Tây Bắc mặc dù chưa ảnh hưởng lớn, nhưng xem ra nhánh quân đội này chính là đã tiến vào trong ngọn núi này, trong mùa đông xem ra cũng là bọn họ đi ra, cùng quân Tây Hạ chém giết mấy phen, cứu một số người. Biết được những chuyện này, Tần Hữu Thạch yên tâm, xưa nay nghe nói Thí Quân phản tặc có lẽ còn có chút kiêng kỵ, lúc này ngược lại là không sợ hãi.
Song phương một đường đi về phía trước, hán tử Thanh Mộc trại kia làm người dẫn đường, cùng với người trẻ tuổi tên Trác Tiểu Phong đi ở phía trước, Tần Hữu Thạch ở một bên đi theo, nói chuyện với nhau. Đây là một đoạn về phía tây của Lữ Lương Sơn và Hoành Sơn giao giới, thế núi gập ghềnh., Tổng cộng có mưa lớn, càng khó đi, một đoàn người đi tới chỗ dã lĩnh này lúc, Tần Hữu Thạch híp mắt nhìn về phía khe núi đối diện, mới nhìn thấy thế núi bên kia mặc dù khó đi, nhưng mơ hồ giống như là có đường nhỏ xuyên qua, so với bên này tốt hơn nhiều.
Tần Hữu Thạch cảnh giác nhìn sang bên kia, dò hỏi: "Đối diện tựa hồ có đường nhỏ." Người dẫn đường của Thanh Mộc trại cũng thản nhiên gật đầu nói: "Ừm, vốn là bên kia gần hơn một chút." Vậy vì sao..."
"Lúc trước đánh nhau với người của Tây Hạ." Bên này Trác Tiểu Phong trả lời một câu, đưa ngón tay chỉ hai chỗ trước sau đường núi. "Mấy tháng trước, Tây Hạ bộ binh đuổi giết đến tận đây, quân đội làm nổ hai đầu, tuyết trên núi rơi xuống. Phía dưới khe tất cả đều là thi thể, hôm nay trên núi bên kia buông lỏng, rất không an toàn."
Tần Hữu Thạch trong lòng cả kinh: "Người Tây Hạ?"
"Tây Hạ Bộ trại, rất khó đối phó." Trác Tiểu Phong nhẹ gật đầu. Tần Hữu Thạch nhìn qua phiến thân núi mông lung trong mưa sa, phía xa đúng là có dấu vết mới động, lại nhìn xuống khe núi phía dưới xem xét. Chỉ thấy nước mưa xối xả chảy qua là không thấy rõ lắm.
Ở nơi này, Tây Phương quân và người Tây Hạ thi thoảng lại có chiến đấu, đối với quân đội của người Tây Hạ thì phần lớn người có kiến thức rộng rãi đều hiểu rõ. Thiết Tiêu Tử xông trận thiên hạ vô song, nhưng ở núi Tây Bắc lại khiến người ta sợ hãi nhất chính là đội ngũ tinh nhuệ của Tây Hạ, những bộ binh này vốn được tuyển chọn từ trong dân sơn dân của mình., Xuyên sơn qua núi như giẫm trên đất bằng. Trên đường chạy nạn dân chạy trốn gặp phải Thiết diều hâu, có lẽ còn có thể trốn vào trong núi, nếu gặp phải khó khăn, chạy tới đâu cũng không chạy thoát. Mà chiến lực của bọn họ cũng không khác so với Tây quân lúc trước, lúc này quân Tây đã tán, vùng đất Tây Bắc, Bộ Bạt cũng không có người khống chế.
Đối với lai lịch "Hoa Hạ" kia, Tần Hữu Thạch trong lòng vốn đã nghi ngờ, nhưng cũng không suy nghĩ kỹ. Lúc này nghĩ lại, đội quân này giết vua tạo phản, đi tới Tây Bắc, quả nhiên cũng không phải loại lương thiện gì. Ở trong núi như vậy đối kháng Tây Hạ Bộ Bạt, thậm chí còn chiếm thượng phong. Đối phương nói hời hợt, trong lòng hắn cũng âm thầm kinh hãi.
Đúng lúc này, trên bầu trời tiếng sấm truyền đến, đám người đang tiến lên, lại nghe phía trước truyền đến tiếng vang ầm ầm, núi đá mơ hồ chấn động. Trên sườn núi đối diện, đất đá trong cơn mưa to mông lung phun trào, trong nháy mắt hóa thành một con rồng bùn, dọc theo ngọn núi dũng mãnh lao xuống. Dòng đất này trôi ở trước mắt bọn họ liên tục xông vào khe sâu., Trong khe núi phía dưới, dòng nước va vào những đất đá này, nhanh chóng cao lên, nước bùn chảy xiết, ầm ầm rung chuyển. Mọi người từ trên núi nhìn xuống, trong mưa to chỉ cảm thấy trời đất mênh mông, bản thân nhỏ bé khó tả.
Cảnh tượng đất đá chảy trước mắt bọn họ kéo dài một hồi lâu mới dừng lại, có lẽ mấy tháng trước tạo thành vụ nổ tuyết lở làm đất đá bị nứt ra, lúc này nước mưa thấm ướt xuống dưới mới trượt xuống. Mọi người xem xong, lại lần nữa đi về phía trước không khỏi cẩn thận thêm mấy phần, lời nói cũng ít đi mấy phần. Một đoàn người quay lại giữa núi, đến chạng vạng tối hôm nay, mưa cũng ngừng, nhưng cũng đã tiến vào chủ mạch Lữ Lương sơn.
Một mảnh này đã tiếp cận phạm vi Thanh Mộc trại trên núi Lữ Lương Sơn, bởi vì thương lộ khai thác lúc trước cũng không gặp phải trùng kích trong chiến hỏa, con đường phía trước đã không tính là khó đi. Trác Tiểu Phong cùng hán tử Thanh Mộc trại kia liền cáo từ Tần Hữu Thạch., Mắt thấy hai người giúp nhau chuyện này, dứt khoát lưu loát muốn rời khỏi, Tần Hữu Thạch bắt đầu bối rối, hắn lấy từ trong hàng hóa tùy hành ra hai cái đùi hươu khô cho đối phương làm thù lao, lại thấy Trác Tiểu Phong lấy giấy bút ra: "Tần lão bản biết viết chữ chứ?"
"Ý Trác công tử là..."
"Hoa Hạ tử dân vốn là một nhà, bây giờ thế cục rung chuyển, đang nên canh giữ tương trợ, chúng ta cùng Tần lão bản đồng hành cũng là duyên phận, tiện tay mà thôi. Đương nhiên, Tần lão bản cảm thấy có nhu cầu tạ ơn, liền ở trên bản tử viết hai chữ là được." Hắn thấy Tần Hữu Thạch còn có chút do dự., Cười mở quyển sách ra, đều là hai chữ Hoa Hạ xiêu xiêu vẹo vẹo, "Đương nhiên, chỉ là hai chữ, không cần lưu danh, chỉ là làm niệm tưởng. Ngày khác nếu Tần lão bản có phiền toái gì, chỉ cần nhớ kỹ hai chữ này, nếu chúng ta có thể giúp đỡ, nhất định cũng sẽ cố hết sức."
Tần Hữu Thạch cũng chỉ chần chờ một chút mà thôi, lúc này cười ha ha một tiếng, cầm bút viết lên tờ giấy, nhưng trong lòng lại nghi hoặc. Chuyện bên ngoài, thi ân cầu báo ân hắn đều có thể hiểu được, nhưng cái trước mắt này, có thể tính là có ý gì. Được ân huệ, viết cái tên xem như là danh trạng, nhưng tên cũng không để lại, hai chữ Hoa Hạ viết ra lại quang minh chính đại, có thể gán cái gì?
Hắn cũng là người có chút xa lạ, sau khi viết xuống hai chữ này, vẫn là khăng khăng muốn đem chân hươu đưa qua, chỉ là đối phương cũng kiên quyết không chịu nhận. Lúc này sắc trời đã tối, mọi người tìm an doanh, Tần Thịnh Tình lưu lại hai người, lại nấu một bữa thịt tương đối phong phú, hỏi thăm thế cục sau khi bọn Trác Tiểu Phong xong.
Lần này hắn đi về phía tây vốn là để làm ăn, nữ chân nhân giết tới, vốn là nhận một ít đồ vật trân quý đã vô dụng, ngành này rõ ràng là lỗ vốn. Nhưng lỗ vốn cũng không tính là đại sự, quan trọng nhất là sau này biết đi đâu, đội quân này có thể đối chọi với người của Tây Hạ, tuy nói thanh danh không tốt lắm, nhưng kết một thiện duyên, ai biết sau này có cần hỗ trợ hay không?
Sau nửa đêm trò chuyện, đối phương cũng là biết gì nói nấy, cùng Tần Hữu Thạch phân tích cục diện khốn đốn ngày sau. Nữ thật hoành hành Tây Hạ Nam, dưới cục diện như vậy, Hoàng Hà từ phương bắc muốn sống cuộc sống tốt trước kia, không có khả năng, nhưng dân chúng bình thường, cũng chưa chắc sẽ bị đuổi tận giết tuyệt. Thường Vũ triều coi như phú thứ., Mỗi phú hộ đến trước mắt còn có chút dư lương, nhưng trong vòng một hai năm, nữ chân nhân, Tây Hạ nhất định phải củng cố địa bàn này, thuần túy lưu lại thức ăn, lấy cái chết mà thôi. Hắn là thương hộ, không ngại biến thông một chút, làm nhiều hoạt động, che chở cho thế lực lớn.
Cùng loại với Lữ Lương Sơn, Thanh Mộc trại, dù sao cũng nằm trong dãy núi, không có đề cử. Nhưng trước mắt Thanh Mộc trại và nữ tử thật còn có mấy con buôn qua lại. Lần này hắn mang về chơi đùa trân quý, vật phẩm quý giá đặt ở nơi hỗn loạn có lẽ vô dụng, Thanh Mộc trại có lẽ còn có thể giúp được gì đó, mà trong núi tất nhiên thiếu lương thực. Hắn nếu có quá nhiều lương thực, cũng không ngại đến núi đổi một ít binh khí bên người. Đương nhiên, cũng chỉ là thuận miệng đề nghị.
Tần Hữu Thạch cũng không phải là người vô chủ, đối phương nói rồi, trong lòng hắn cũng chỉ là tham khảo. Đến sáng sớm ngày thứ hai, chia tay nhau mà đi. Tần Hữu Thạch nhìn thân ảnh của hai người đi về phía bắc, lại nhớ tới hai chữ "Hoa Hạ" hôm qua, chỉ cảm thấy đám người này thật sự là kỳ lạ.
Thân thể trần trụi...
Sau khi từ biệt Tần Hữu Thạch, Trác Tiểu Phong cùng hán tử Thanh Mộc trại tên là Đàm Vinh xuyên qua đường núi gập ghềnh quay trở về, khi nhìn thấy đất đá sụp đổ ở phía xa mới ngoặt ngược trở về hướng Tây Bắc.
【 Xem xét hoàn cảnh lớn như vậy, khả năng của bản trạm có thể đóng cửa bất cứ lúc nào, mời mọi người mau chóng cất bước đến Doanh trại Hoán Nguyên Vĩnh Hằng, bỗng dưng rực rỡ. 】
Lúc xế chiều, bọn họ ở trên sườn núi xa xa thấy được hình dáng sông cạn, nước sông chảy xiết uốn lượn, kéo dài đến một khe núi có vết tích thác nước trong tầm mắt, bên khe núi cũng có tháp canh gác nhìn xa xa, mà giữa khe núi giữa hai ngọn núi, mơ hồ có thể thấy được một đội bóng người nho nhỏ kết bạn mà đi, đó là hài tử từ trong nơi ở của Thương Hà nhỏ nhặt nhặt rau dại.
Ánh mặt trời từ trên trời chiếu xuống mây trắng, núi non hoang vu, chỉ ngẫu nhiên truyền đến tiếng gió vù vù, Trác Tiểu Phong và Đàm Vinh dọc theo đường núi mà đi xuống.