Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
Bốn tháng, Biện Lương thành chết đói vô số, thi thối đã doanh thành.
Đường Nghiêm ngồi kiệu truyền qua Biện Lương, từ hoàng thành trở về phủ.
Cỗ kiệu khẽ lay động, bên ngoài màn kiệu truyền đến mùi tanh tưởi cùng tiếng khóc. Bên ngoài đường, có thi thể đã chết, hình dáng gầy gò như thi thể, chỉ còn sót lại một chút khí tức cuối cùng của chủ Biện Lương.
Người đi đầu đường không nhiều lắm.
Lão nhân trong kiệu quần áo chỉnh tề, mặt mũi dại ra, nhưng lại có chút hờ hững, hắn nhìn rèm che phía trước, không có động tĩnh.
Là một trong những quan lớn cao nhất được quản lý trong triều đình võ lâm hiện nay, hắn không chỉ có gia nô khiêng kiệu, xung quanh cỗ kiệu còn có thị vệ bảo vệ hắn đi theo. Đây là để hắn trên đường trên triều, không bị kẻ xấu ám sát. Chẳng qua đoạn thời gian gần đây, từ trước tới nay hắn luôn đi theo hắn., Kẻ xấu muốn ám sát hắn cũng đã dần dần ít đi, trong kinh thành thậm chí đã bắt đầu có chuyện dễ dàng ăn, đói đến mức độ này, muốn vì người hành thích đạo nghĩa, dù sao cũng đã chết đói rồi.
Đây đã là một tòa thành trì bị ép khô cạn, ở một năm trước đây vẫn còn có trăm vạn người cư ngụ, rất khó tưởng tượng nó sẽ thê lương như ngày hôm nay. Nhưng cũng chính bởi vì trăm vạn người tụ tập, hắn đã trở thành ngoại địch tùy ý nhào nặn, cảnh tượng thể hiện ra cũng càng thê lương.
Nửa năm trước, khi nữ chân binh hạ thành, bên triều đình đối mặt với phe phái chủ và nhất phái như Đường Khải, Ngô Mẫn, là hy vọng sau khi bọn họ thỏa hiệp có thể khiến tổn thất giảm xuống mức thấp nhất, một mặt lại hy vọng võ tướng có thể chống cự được nữ chân nhân. Trong thời gian này, Đường Lý là phái lớn nhất trong các phái bi quan., Lần này nữ tử thật sự chưa vây thành, hắn liền tiến vào gián điệp, hy vọng Hoàng đế nam thú tị nạn. Nhưng lần này ý kiến của hắn vẫn bị cự tuyệt như cũ, Tĩnh Bình Đế quyết định quân vương tử tế xã tắc, không lâu sau liền trọng dụng thiên sư Quách Kinh.
Ý của triều đình là hy vọng sau khi đánh đám người Đường Nghiêm có thể nói chuyện, sau khi đánh nhau là tốt nhất. Nhưng sự thật đã chứng minh rằng mấy tháng nay không hề có người nào thỏa hiệp, cũng không có bất cứ ý nghĩa gì. Sau khi trải qua vở kịch của sáu giáp thần binh, mặc dù Biện Lương thành có yêu cầu vô lễ đến mấy, cũng không có tư cách nói nửa chữ không.
Mấy tháng qua, từng là người được coi là thiên tử. Hôm nay, trong đại doanh của ngoại thành, nữ tử thật sự lại bị người khác coi như heo chó lấy lòng. Nàng từng là thê tử, con gái của Cửu Ngũ Chí Tôn, bị người ta tùy ý lăng nhục trong đại doanh., Sát hại. Cùng lúc đó, đại quân nữ chân không ngừng đưa ra các loại yêu cầu cho triều đình võ triều, chỉ có một yêu cầu duy nhất mà Đường Nghiêm và những người khác có thể lựa chọn, cũng chỉ có thể đáp ứng yêu cầu của từng người, hoặc là đưa ra thê nữ nhà mình, hoặc là đưa vàng bạc nhà mình, từng bước một trợ giúp đối phương ép khô cả tòa thành trì này.
Trước đó không lâu, các nữ chân nhân đã bắt đầu chuẩn bị rời đi, đưa ra hết yêu cầu, Võ Triều Tĩnh Bình hoàng đế, bọn họ không định thả về, nhưng cơ nghiệp Võ Triều, phải có người đến quản. Vì vậy mệnh thái quá làm hại Trương Bang Xương kế thừa hoàng đế, cải Nguyên Đại Sở, vì nữ chân nhân trấn thủ Thiên Nam, vĩnh vi Phiên thần.
Lúc này trong Biện Lương thành, gần như tất cả Hoàng tộc họ Chu đều đã bị nữ chân nhân hoặc bắt đi hoặc giết chết. Đám người Trương bang Xương, Đường Túc, Đường Túc có ý đồ cự tuyệt việc này, nhưng nữ chân nhân cũng đã cảnh cáo, trong vòng bảy ngày nếu không lên ngôi thì Trương Bang Xương liền giết sạch đại thần trong triều, phóng binh tàn sát Biện Xử Lương thành.
Hôm nay đã là ngày cuối cùng trong kỳ hạn.
Trên triều đình, Tống Quân Quân càng lúc càng lo lắng, đề cử Trương Bang Xương làm đế. Nửa canh giờ trước, đám người Đường Phong, Ngô Mẫn, Cảnh Nam Trọng đã ký tên mình trên chiếu thư.
Trương Bang Xương dùng biểu tình uống Hộc Sương để lên ngôi.
Khi cỗ kiệu rời khỏi triều đình, Đường Bình Sinh ngồi ở bên trong, nhớ tới rất nhiều chuyện trong mấy năm gần đây. Võ Triều từng hăng hái khí phách, tưởng rằng đã nắm được cơ hội, muốn có phương bắc phạt, đã từng có bộ dáng chủ lực, liên minh Hắc Thủy, thậm chí Tần Liệt cũng có lòng tin đối với sự việc của Bắc phạt.
Biện Lương, ca vũ thái bình, đại hưng thế.
Thương nhân thuỷ lục nam lai nam bắc tụ tập ở đây, tự tin văn nhân mặc khách tụ tập tại đây, võ nhân thiên hạ cầu công danh tụ tập ở đây. Đám quan lớn trong triều, một lời có thể nói là rất có thể quyết định thiên hạ, một câu trong cung đình chỉ có một., Một bước, đều sẽ liên lụy đến hàng ngàn hàng vạn gia đình hưng suy. Quan lớn trong triều đình không ngừng biện luận, không ngừng lục đục với nhau, cho rằng thành bại sẽ bắt nguồn từ đây. Hắn cũng từng tranh luận cùng vô số người, bao gồm cả giao tình của Tần Tín từ trước đến nay cũng không tệ.
Hắn là người theo chủ nghĩa bi quan, nhưng hắn chỉ là cẩn thận. Nhiều khi, hắn thậm chí từng nghĩ tới, nếu thật sự cho dòng dõi Tần Nguyên một ít cơ hội, nói không chừng Võ Triều cũng có thể nắm được một cơ hội. Nhưng đến cuối cùng, hắn đều thống hận mình đem sự cản trở trong con đường đi nhìn rất rõ ràng.
Chủ nghĩa bi quan của hắn cũng chưa bao giờ phát huy bất cứ tác dụng gì, mọi người không thích chủ nghĩa bi quan, ở tuyệt đại bộ phận sinh thái chính trị, phái cấp tiến luôn luôn được hoan nghênh. Chủ chiến, mọi người có thể dễ dàng chủ chiến, nhưng rất ít người thanh tỉnh tự cường. Mọi người dùng chủ chiến thay thế cho bản thân, mù quáng cho rằng chỉ cần nguyện chiến là được., Chỉ cần cuồng nhiệt, không phải nhu nhược, nhưng rất ít người nguyện ý tin tưởng, phiến thiên địa này không nói tình cảm, thiên địa chỉ nói đạo lý, mạnh hay yếu, thắng và bại, chính là đạo lý.
Cho nên trong lòng hắn kỳ thực minh bạch, cuộc đời này của hắn, có lẽ không đứng lên được cao triều đình, đứng lên cũng không làm được gì. Nhưng cuối cùng hắn vẫn cố hết sức đi làm.
Hắn ít nhất giúp nữ chân nhân phế đi Biện Lương thành. Tựa như gặp phải một đối thủ quá cường đại, hắn chém đứt tay của mình, cắt đứt chân mình, cắn đứt đầu lưỡi của mình, chỉ hy vọng đối phương có thể lưu lại ít nhất cho Võ triều một ít gì đó, hắn thậm chí còn tiễn đưa cháu gái của mình. Đánh không lại, chỉ có thể đầu hàng, đầu hàng không đủ., Hắn có thể dâng ra tài phú, chỉ dâng ra không đủ của cải, hắn còn có thể cho tôn nghiêm của mình, cho tôn nghiêm. Hắn hi vọng ít nhất có thể bảo vệ phần thưởng quốc gia Võ Triều, không bảo vệ được phúc phần quốc gia. Hắn cũng hi vọng, ít nhất có thể bảo vệ được mạng những người đã không còn gì trong thành...
Hậu thế đánh giá hắn là cái gì, hắn cũng rõ ràng rành mạch.
Mấy ngày qua, hắn nghĩ tới rất nhiều thứ, có gì có thể nói, cũng có không thể nói. Hắn thi thoảng sẽ nhớ tới hình ảnh kia, mấy tháng trước, ngày cuối cùng trong ngày Cảnh Hàn Triêu., Tình huống bên trong điện Kim Loan đã chết, Tần Thìn nguyên đã chết, giống như trước đó mỗi lần chính tranh đấu kết thúc, mọi người như mặt đất bình thường, may mắn chính mình có thể bảo toàn, sau đó Hoàng Đế rơi vào trong máu, người trẻ tuổi cầm đao ngồi xuống trên bậc thềm vàng, dùng đao vỗ lên đầu Hoàng đế một cái.
Cả đời này, hắn đã gặp qua rất nhiều đại nhân vật, Thái Kinh, Đồng Quán, Tần Thì Cơ, thậm chí ngược dòng mỗi tên quan lớn trong triều đình quát tháo, hoặc ngang ngược càn rỡ, khí phách hăng hái, hoặc trầm ổn thâm trầm, nội tình như biển, nhưng hắn chưa bao giờ thấy qua cảnh tượng như vậy. Hắn cũng từng yết kiến Hoàng đế vô số lần, chưa bao giờ phát hiện ra lần này, Hoàng đế giống như lần này, giống như một người bình thường.
Tất cả mọi người trong triều đều đang chửi ầm lên, lúc này Lý Cương râu tóc dựng đứng, Thái Kinh trợn mắt há hốc mồm, Tần Ngọc quát mắng như sấm, Yến Chính sợ hãi điên cuồng gào thét, vô số người hoặc là nguyền rủa hoặc thề thốt., Hoặc dẫn kinh điển, trần thuật hành vi đại nghịch bất đạo của đối phương, thiên địa khó dung, hắn cũng xông tới. Nhưng người trẻ tuổi kia chỉ hờ hững dùng cương đao đè chặt đầu của Hoàng đế, từ đầu đến cuối chỉ nói một câu, câu nói kia cũng chỉ có một số người phía trước nghe được.
Mấy ngày nay, có người nhớ lại cảnh tượng đại nghịch bất đạo kia, nhưng chưa có ai nhắc tới câu này. Trong thời khắc hôm nay, Đường Bình bỗng rất muốn nói hết những lời này cho các đại thần trong triều: "..."
Trong triều đình ngày hôm đó, người trẻ tuổi đối mặt với tiếng quát mắng và giận dữ quát tháo khắp triều, không có chút phản ứng nào, chỉ đảo mắt qua đỉnh đầu tất cả mọi người, nói một câu: "... Một đám phế vật."
Đối với tất cả mọi người, có lẽ đây đều là một cái bạt tai nặng hơn việc giết chết Hoàng đế, không có bất kỳ ai có thể nói về nó.
Ông lão đương nhiên không nói ra câu này. Ông ta rời khỏi cung thành, kiệu xuyên qua đường phố, trở lại trong phủ. Toàn bộ Đường phủ lúc này cũng đã tắt thở nặng nề, ông ta ở trong phòng đã qua đời từ lâu, các cô con gái, cháu gái, các cô gái trong nhà phần lớn đều được đưa ra ngoài., Đã đến quân doanh Nữ Chân, uy nghi còn lại khiếp sợ từ trước tới giờ của Đường Bình, trong Đường phủ những ngày ăn một bữa no bụng, phần lớn cũng không dám tới gần. Chỉ có một lão thiếp đã theo bên cạnh nhiều năm tới đây, lấy đi áo quan cho hắn, lại đưa tới chậu nước rửa mặt, Đường Bình như ngày thường một tia cẩn thận rửa mặt.
Hắn trở lại thư phòng, sửa sang lại những ngày này giá sách lộn xộn, sửa sang lại giấy bút trên bàn sách. Mùa đông giá rét đã dần dần biến mất, ánh mặt trời lười biếng từ ngoài cửa sổ chiếu vào, đã là ánh mặt trời đầu xuân mùa hè. Trong Càn Lương thành đã không còn gì nữa, nữ chân nhân phải đi thôi, hắn nghĩ.
Không lâu sau đó, khi vị thiếp tuổi già kia tới, Đường Nghiêm Khuyết đã uống thuốc độc vào, ngồi trên ghế thư phòng, lặng lẽ chết đi.
Thân thể trần trụi...
Hoàng triều nghiêng đổ giống như hoa lửa bạo liệt bay đi, Kim Triều va chạm cùng Võ Triều, dư âm xông ra chung quanh, từ khi nữ tử chân nam hạ tới nay nửa năm, toàn bộ thế cục trên khắp mặt đất đều đang rung chuyển kịch liệt, biến hóa.
【 Xem xét hoàn cảnh lớn như vậy, khả năng của bản trạm có thể đóng cửa bất cứ lúc nào, mời mọi người mau chóng cất bước đến Doanh trại Hoán Nguyên Vĩnh Hằng, bỗng dưng rực rỡ. 】
Phía bắc Hoàng Hà, nữ chân nhân áp giải đội ngũ tù binh Bắc Quy giống như một con rồng lớn, xuyên núi qua núi, không ai dám ngăn cản. Hổ Vương Hổ Hổ từng tại nơi nữ chân nhân chưa từng bận tâm cẩn thận khuếch trương cùng củng cố thế lực của mình. Phía đông, phía bắc, từng dùng cần vương kháng kim làm danh hiệu đội ngũ, bắt đầu phân định phạm vi thế lực của mình trong mỗi đội., Chờ sự tình phát triển, từng phân tán tán loạn quân của các chi vũ triều, hoặc tại chỗ tu chỉnh, hoặc xuống nam tìm kiếm đường ra của riêng mình. Rất nhiều đại tộc phương bắc, cũng trong cục diện như vậy, sợ hãi tìm kiếm đường ra.
Tây Bắc, nơi này là vùng đất dân chúng bưu hãn, người Tây Hạ lại một lần nữa cuốn tới, địa bàn của chủng gia quân gần như đã bị hủy diệt toàn bộ. Đứa cháu của Chủng Sư đạo sau khi Chủng gia quân cùng với Nhan Xương khổ chiến xong xuôi thì chạy trốn về phía bắc, sau đại chiến với con ngựa còn lại tan tác ở Tây Bắc, lúc này chủng gia quân có thể tụ tập được chỉ còn chưa tới năm ngàn người.
Diệt gia có thể cầu đã sớm hồi sư, nhưng cũng không thể cứu viện cho mọi người, chỉ đành co đầu rụt cổ tại phủ châu, nằm lệch một góc. Thành Thanh giản, Duyên Châu các đại thành sau khi bị phá, vô số nạn dân chạy trốn về hướng phủ châu, cải gia thu nạp tàn quân, mở rộng lực lượng, uy hiếp Lý Càn Thuận, cũng vì vậy, phủ châu cũng không bị trùng kích quá lớn.
Đã từng là đội ngũ phản nghịch kia rơi vào trong mắt của tất cả mọi người, trong thời đại sóng triều mênh mông như thế này, tạm thời bình tĩnh cùng co đầu rụt cổ lại. Trong thời gian này, tất cả mọi người tự lo không xong, cũng rất ít người có thể quan tâm đến hướng đi của bọn họ, thậm chí có người truyền ra, bọn họ đã bị đại quân Tây Hạ càn quét, không còn chút dấu vết nào.
Phía nam, rung chuyển kịch liệt đang nổi lên, trong xã hội có thể nhận được tin tức, cảm xúc quân yêu kịch liệt mà phấn khích. Nhưng đối với quân đội mà nói, lúc trước cùng nữ chân nhân đã chứng minh sự thật quân đội không thể đánh, người cầm quyền cao tầng áp chế một số đội quân cuối cùng., củng cố phòng tuyến phía nam Trường Giang, ức chế tin tức lan truyền. Cũng bởi vậy, rất nhiều người vẫn như cũ phồn hoa trải qua mùa xuân cùng vạn vật sống lại, mặc dù lo lắng an nguy của Biện Lương thành, nhưng không khí chân chính cùng nữ tử chân chính vây công Nhạn Môn quan cùng Thái Nguyên lúc trước cũng không khác nhau nhiều.
Giang Ninh, Khang vương phủ.
Tiểu vương gia trẻ tuổi hừ một tiếng hát, chạy qua hành lang trong phủ. Khi hắn chạy về gian phòng của mình thì ánh mặt trời đang rạng rỡ quyến rũ. Trong phòng sách của tiểu vương gia, bày biện đủ loại bản vẽ cổ quái, sách vở nửa gian phòng. Hắn đi tới bên bàn, lấy từ trong tay áo ra một quyển sách hưng phấn xem. Lại từ trong bàn lấy ra mấy tờ giấy, so sánh với nhau. Thỉnh thoảng hắn lại gõ nhẹ lên mặt bàn.
Một bóng người không biết từ lúc nào đã xuất hiện ở cửa ra vào, tiểu vương gia ngẩng đầu nhìn xem, chính là Chu Bội của tỷ tỷ của hắn. Tâm tình của hắn rất tốt, hướng về bên kia cười cười: "Tỷ, thế nào, lão phu nhân của Vương gia và các tỷ tỷ, ngươi đã từng gặp qua chưa? Quả thật là đệ tử Thư Hương Môn, lúc trước Vương Kỳ lão gia tử có một môn trung liệt, người nhà của hắn đều rất đáng kính."
Ánh mắt Chu Bội có chút lạnh lùng, hơi híp lại, đi vào nói: "Ta là đi gặp các nàng, Vương gia tất nhiên là một nhà trung liệt, vợ chồng Vương gia, cũng làm người kính nể, nhưng dù sao các nàng cũng đã liên lụy đến chuyện kia, ngươi âm thầm hoạt động, đón các nàng tới đây, là muốn đặt mình lên trên lửa nướng sao? Ngươi cũng biết cử động này thật khôn ngoan!"
"Bọn họ là bảo bối." Tâm tình Chu Quân Võ vô cùng tốt, thấp giọng thần bí nói một câu. Sau đó nhìn ra ngoài cửa, Chu Bội cũng nghiêng đầu, để đám nha hoàn đi theo xuống. Đợi đến khi hai tỷ đệ Dư gia xong, Quân Vũ Tài mới cầm quyển sách trên bàn nhảy dựng lên: "Tỷ, ta tìm được chỗ quan khiếu rồi. Ta tìm được rồi, tỷ có biết đây là gì không?"
Chu Bội nhíu nhíu mày, nàng vốn không vừa lòng với những dâm kỹ kỳ xảo mà Chu Quân Quân nghiên cứu, lúc này lại càng chán ghét. Lại thấy Quân Vũ hưng phấn nói: "Lão... Người kia thật sự là thiên tài, ta vốn cho rằng bế khiếu ở trên vải, tìm đã lâu không tìm được thích hợp, mỗi lần Đại Khổng Minh Đăng đều bị đốt. Sau đó ta tra xét cẩn thận đoạn thời gian cuối cùng hắn làm ở Biện Lương., Mới phát hiện, mấu chốt là ở chất lỏng... Ha ha, tỷ căn bản không đoán được a, mấu chốt là ở trên dung giấy, muốn không bị đốt, lại muốn bôi lên chất lỏng giấy!"
"Trong thời gian ở Biện Lương thành, giấy tác phường vẫn luôn là Vương gia hỗ trợ làm, Tô gia chế tác vải vóc, chỉ có hai người đều cân nhắc, mới phát hiện, khổng lồ đèn sáng bay kia, phía trên phải quét giấy, mới có thể bành trướng lên, không đến mức thấu khí! Cho nên nói, Vương gia là bảo bối, ta cứu các nàng, cũng là điều hiển nhiên."
Lúc trước ở Biện Lương, Ninh Nghị giao hảo cùng mọi người trong nhà Vương Sơn Nguyệt, đợi đến khi phản loạn ra khỏi thành, Vương gia tuyệt đối không nguyện ý đi theo. Vì vậy Chúc Bưu đi cướp cô nương Vương gia định thân, thậm chí còn thiếu chút nữa đánh cho lão phu nhân của Vương gia một trận, hai bên xem như là làm loạn. Nhưng chuyện giết vua,, Làm gì có khả năng đơn giản như vậy mà cởi bỏ hiềm nghi, cho dù Vương Kỳ Tùng từng có chút quan hệ khả cầu lưu lại kinh thành, tình cảnh Vương gia cũng tuyệt đối không dễ chịu, thiếu chút nữa cử gia hạ ngục. Đến khi nữ tử thật nam, tiểu vương gia quân võ tài lại liên lạc với một ít lực lượng kinh thành, tận lực đón những cô gái đáng thương này về đây.
Nếu không phải như thế, toàn bộ Vương gia chỉ sợ cũng sẽ bị trận đại họa của Biện Lương đưa vào trong nữ chân quân, chịu đủ khuất nhục mà chết.
Ở kinh thành xuất lực vì việc này, chính là giác minh hòa thượng mà Tần Ngọc sau khi khai ngục đã từng suy nghĩ trong chùa, vị khách khanh Tần phủ này vốn là thân phận Hoàng tộc, sau khi Chu Ngọc chết, trong kinh phong vân biến ảo, không ít người đối với khách khanh Tần phủ rất có kiêng kị, nhưng đối với sự hiểu rõ, lại không muốn đắc tội., Lúc này hắn mới có thể từ trong chùa chảy ra một ít lực lượng, đối với góa phụ Vương gia đáng thương, giúp đỡ một ít chuyện nhỏ. Lúc nữ chân vây thành, ngoài thành đã sớm tịnh không, chùa miếu cũng bị phá hủy, cảm thấy hòa thượng có lẽ là theo nạn dân xuôi nam, lúc này chỉ ẩn sau màn, làm một số chuyện của hắn.
Chu Bội nửa tin nửa ngờ đối với những lời này của Quân Vũ: "Ta biết ngươi có chút ngưỡng mộ hắn, ta không nói được ngươi, nhưng lúc này thế cục thiên hạ đang rất khẩn trương, Khang Vương phủ chúng ta cũng đang có rất nhiều người quan sát chằm chằm, tốt nhất ngươi chớ làm xằng làm bậy, mang đến phiền toái lớn cho nhà."
Nàng trầm ngâm nửa ngày, lại nói: "Ngươi cũng biết, nữ chân nhân ở Bương Lệnh Trương bang Xương đăng cơ, sửa nguyên Đại Sở, đã muốn rút binh lên rồi. Các vị đại nhân trong thành Giang Trữ này, đang không biết nên làm gì bây giờ... Lúc nữ chân nhân lui về phía bắc, đã bắt tất cả Chu thị hoàng tộc trong thành. Nếu thật sự nói đến, phúc phần Võ Triều đã mất... Điều này có thể tính trên người hắn..."
"Hừ." Quân Vũ hừ lạnh một tiếng, lại nhíu mày, buông bản tử trong tay xuống. "Vương tỷ, chuyện lớn như vậy mà ngươi đặt ở phúc Quốc Võ Triều, có chút dối người gạt mình. Chính mình làm chuyện không tốt sẽ giày vò những kẻ có thể làm tốt, tưởng làm chuyện gì cũng chỉ có thể chịu, dù sao thì... Hừ, dù sao thì phúc phần Võ Triều Quốc cũng đã chết, ta chỉ nói một câu, Quốc phúc này..."
"Ngươi câm miệng!" Ánh mắt Chu bội nghiêm nghị, đạp lên đến gần hai bước. "Ngươi há có thể nói ra những lời đại nghịch bất đạo như vậy, ngươi..." Nàng cắn răng, bình phục tâm tình một chút, nghiêm túc nói: "Ngươi có biết, triều đình ta cùng sĩ đại phu thống trị thiên hạ, triều đình hòa thuận chi khí, hiếm thấy. Có chuyện này, có., Hoàng đế và các đại thần phía sau, khó mà đồng tâm, lúc đó đều kiêng kị lẫn nhau. Hoàng đế lên triều, mấy trăm thị vệ đi theo, lúc nào cũng đề phòng có người hành thích, còn ra thể thống gì... Bây giờ hắn ở phương Bắc, cũng là phản quân chi chủ, người khởi xướng, ngươi không chê vào đâu được?"
Nói đến chuyện của vị kia, cảm xúc của Chu bội mỗi lần kịch liệt, trong khoảng thời gian này hai người cũng đã có không ít tranh luận. Từ ban đầu lười trả lời, đến cuối cùng đối chọi gay gắt., Cũng coi như đã tiêu hao hết tính nhẫn nại của Quân Vũ. Lúc này hắn bĩu môi: "Mấy trăm thị vệ đi theo, có chỗ nào hại? Tuân Tử Vân, nước thì lên thuyền, cũng có thể lật thuyền, người vi quân thân phụ tính mệnh của ngàn vạn người., Chỉ muốn chịu? Có thể sợ một phần nguy cơ bị lật thuyền thì có thể làm tốt hơn một phần, vi quân giả lo lắng một chút, ngàn vạn lê dân liền có thể được thêm một phần lợi ích. Ngàn vạn lê dân có thêm một phần lợi lộc, chẳng lẽ còn không đáng mấy trăm thị vệ đi theo gây phiền toái? Vì thể thống? Chỗ tốt của ngàn vạn lê dân không bằng một thể thống?"
Bởi vì hắn nghĩ tới việc phản bác nên có chút đắc ý: "Hiện giờ ta quản lý mấy trăm thủ hạ, ban đêm có chút không ngủ được, suốt ngày nghĩ lại, có chậm trễ một vị sư phó nào hay không, vị nào tương đối có bản lĩnh hơn. Mấy trăm người vẫn như vậy, thủ hạ ngựa ngàn vạn người..., Ngay cả lo lắng cũng không muốn? Làm hỏng chuyện, sẽ bị mắng, đánh không lại người ta, sẽ bị đánh. Tình cảnh Biện Lương bây giờ rõ ràng rõ ràng, chỉ cần thể thống có tác dụng gì, ta chưa chấn hưng võ triều, có lý do gì, ngươi đi nói với nữ chân nhân đi!"
Chu bội nhìn hắn, trong phòng nhất thời yên tĩnh lại. Lần nói chuyện này đại nghịch bất đạo, nhưng đến thì thiên cao hoàng đến xa, thứ hai hoàng tộc đều bị diệt toàn quân, ba là vì thiếu niên hăng hái, mới có chuyện như vậy tự nhiên lên tiếng., Nhưng dù sao cũng không thể tiếp tục nữa. Quân Vũ trầm mặc trong chốc lát, hất cằm lên: "Mấy tháng trước Tây Bắc Lý Càn Thuận đánh xuống, mấy thành trì ở Duyên Châu đã bị phá. Võ Thụy doanh ở trong khe hẹp đó, còn phái nhân thủ cứng đối cứng với người Tây Hạ mấy lần, cứu không ít nạn dân, đây mới là hành vi của chân nam nhi!"
Chu Bội lần này càng nhíu mày hơn, nghiêng đầu nhìn hắn: "Sao ngươi lại biết."
Quân Vũ ngẩng đầu: "Thuộc hạ của ta có mấy trăm người, nếu thật sự muốn đi hỏi thăm một số chuyện thì có gì lạ đâu."
Chu Bội thở dài, vẻ mặt hai người lúc này mới bình tĩnh trở lại. Một lát sau, Chu Bội từ trong quần áo lấy ra vài phần tin tức tình báo: "Tin tức của Biện Lương, ta vốn chỉ muốn nói cho ngươi biết một tiếng, nếu đã như vậy, ngươi cũng xem qua đi."
Nàng xoay người đi ra ngoài cửa, đến cạnh cửa, lại quay đầu nói: "Ngươi có biết, hắn ở Tây Bắc đánh nhau với người của Tây Hạ mấy lần, có lẽ trong lúc nhất thời người của Tây Hạ không làm gì được hắn. Nhưng Hoàng Hà ở Bắc thiên hạ đại loạn, hôm nay đã đến Kỳ Khuyết., Lưu dân phương bắc tứ tán, không bao lâu, bên kia hắn sẽ chết đói. Hắn giết quân phụ, đã không đội trời chung với chúng ta, ta... Ta chỉ là có đôi khi nghĩ, hắn lúc đó nếu không xúc động như vậy, mà trở về Giang Trữ, đến bây giờ... sẽ tốt tới mức nào..."
Sau khi Chu bội trở về Biện Lương, dưới sự dạy dỗ của Công chúa nước Thành tiếp xúc với đủ loại sự tình phức tạp. Tình cảm giữa nàng và quận mã cũng không trôi chảy, toàn tâm đầu nhập vào những chuyện này, có đôi khi cũng đã trở nên có chút âm lãnh, quân Vũ cũng không thích như vậy., Có lúc đối chọi gay gắt, nhưng nói tóm lại, hai cảm tình tỷ đệ vẫn là rất tốt, mỗi lần nhìn thấy bóng lưng tỷ tỷ rời đi như vậy, kỳ thực hắn đều cảm thấy, ít nhiều có chút cô đơn.
Hắn từ nhỏ thông minh, nhưng lúc này đối với lời nói của tỷ tỷ lại không có suy nghĩ tỉ mỉ, đem tin tức kịch bản trong tay trò chơi xem, làm người trẻ tuổi, còn rất khó thở dài phức tạp, thậm chí làm người hiểu rõ nội tình, còn cảm thấy Kịch Khúc Lương có chút gieo gió gặt bão. Nhận thức như vậy trong mắt hắn càng thêm kiên định, sau đó không lâu, liền đem tin tức ném qua một bên, chuyên tâm nghiên cứu kỹ thuật khiến không khí bay lên.
Thời đại trước tia lửa tách ra. Vùng núi phía Tây Bắc, đội quân phản loạn kia cũng đang trong thế cục lầy lội, nỗ lực giẫy dụa.