Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
Bóng đêm bao phủ, cây rừng xanh chì. Khi cơm tối trong sân nhỏ bên sườn núi bắt đầu, bông tuyết đã bắt đầu từ trong bóng đêm rơi xuống.
Tiếng người trong sân khi nhìn thấy bông tuyết rơi xuống, đều thoáng thu liễm. Mặt trời đông đã đến, tuyết rơi là chuyện sớm hay muộn. Nhưng một khi bông tuyết rơi xuống, rất nhiều vấn đề trở nên gấp gáp.
Đương nhiên, mọi người đều từ núi thây biển máu, sóng lớn gió lớn đi tới, bắt đầu từ lúc khởi đầu, đối với rất nhiều chuyện, cũng sớm có giác ngộ. Một năm này, thậm chí là mấy năm tiếp theo, sẽ gặp vấn đề gì, cũng sẽ không đơn giản, có chuẩn bị tâm lý, còn lại chỉ là đi bộ, từng kiện từng kiện từng kiện vượt qua mà thôi.
Bởi vậy sau khi tiếng cười dừng lại một chút, cũng khôi phục lại, trong khung cảnh tuyết rơi đầu đàn ông, tán gẫu rất nhiều chuyện tiếp theo. Nữ nhân bên cạnh tụ tập trong phòng, ôm lấy Tiểu Ninh tối, ánh mắt chuyển hướng ra ngoài cửa sổ, cũng có chút chần chờ, nhưng lập tức, hai tay vung vẩy của đứa trẻ, cũng biến thành nụ cười. Tô Đàn Nhi bên cạnh nhìn nàng, ánh mắt đối diện, ôn hòa cười cười.
Tuyết lớn phủ núi, con đường càng khó đi, người của Bá Đao doanh đã đi về phía nam, lông mày cũng nhíu chặt.
Đối với nàng mà nói, đây cũng là một chuyện hết sức phức tạp.
Nhưng mà, bây giờ tiểu viện này, Tây Bắc cái sơn cốc này, thiên hạ này, sự tình phức tạp, đâu chỉ là một kiện nhỏ này.
Trong bầu không khí náo nhiệt mà thú vị của buổi tối, sau khi cơm tối qua đi, Ninh Nghị đưa Tần Thiệu Khiêm đi ra, thấp giọng nói chuyện chính: "Chuyện ở kinh thành đã sớm dự liệu được, quan hệ của chúng ta với nhau không lớn, nhưng mà ở Tây Bắc này, như thế nào lại lấy hay bỏ., Đã thành vấn đề. Phong thư mà ngươi viết, chúng ta đã sớm giao qua, hy vọng chủng lão gia tử có thể nể mặt Tần tướng, ít nhiều cũng nghe vào một chút. Nhưng lần này Tây quân vẫn như cũ rút trại về nam, bây giờ bị quân đội Nhan Xương ngăn cản nửa đường, đã đánh nhau. Lý Càn Thuận Nam, Tây Bắc mấy nơi, nếu thật sự xảy ra chuyện..."
Tần Thiệu Khiêm nhìn bông tuyết trong đêm nay, hai tay nắm chặt: "Nữ thực công Biện Lương, trồng liễu lão gia tử sẽ phái binh đến cứu viện, đây vốn là chuyện không thể nói thành lời. Tây Hạ cái này trống trải rất tốt, nhưng chúng ta bên này, bước chân chưa ổn định lại., Thì làm sao?" Hắn suy nghĩ một chút rồi nói: "Loại gia quân đã bị kéo ở phía nam, cải gia chỉ có thể tự vệ. Lập Hằng nếu cảm thấy có thể mạo hiểm hợp tác cùng Tây quân, tại lúc này cùng thủ tại Tây Bắc, ta trước tiên đi gặp lão, có lẽ nể mặt phụ thân cùng huynh trưởng, có thể nói mấy câu."
Ninh Nghị lắc đầu: "Quá mạo hiểm."
Sau khi đoàn người tới Tây Bắc, cũng hi cầu Tây Bắc ổn định, nhưng đương nhiên, đối với việc luận bàn về võ trường bị diệt vong, đây là chuyện mà đám người Ninh Nghị nhất định phải làm. Trước kia tạo phản., Võ Thụy doanh và Lữ Lương kỵ binh trong võ triều thanh thế nhất thời không khác nhau, nhưng loại uy thế kinh người này không có hậu kình, dẻo dai cũng kém, một năm nửa năm không ai dám nhận, nhưng tất nhiên cũng suy bại. Thế lực cậy mạnh nhất thời có thể ngã xuống vách núi bất cứ lúc nào.
Trong thời gian có hạn, Ninh Nghị tiên đoán nữ chân nhân xuôi nam, đồng thời cũng tăng cường căn cơ của Thanh Mộc trại, nhìn chằm chằm tình huống Tây Bắc. Đây đều là mấu chốt để Võ Thụy doanh chống đỡ lấy gốc bèo không rễ này.
Trong quá trình thủ vệ Biện Lương, Tần Tương Nguyên có giao tình sâu đậm với Chủng Sư Đạo, về sau Biện Thủ Hộ chiến chấm dứt, vì sự tình Tần gia, tâm ý lạnh lẽo của các sư huynh, có thể thấy được vị lão nhân trấn thủ Tây Bắc này có lòng trắc ẩn, nhưng sau khi Thính Quân tạo phản, muốn lấy tâm trắc ẩn để duy trì mối quan hệ hai bên cơ bản là không có khả năng.
Dự cảm có thể Tây Bắc sẽ xuất hiện nguy hiểm, Ninh Nghị từng mời Tần Thiệu Khiêm tu một phong thư đưa cho chủng sư đạo, hy vọng hắn có thể lấy Tây Bắc làm trọng. Nếu nữ thật sự lại lần nữa đi về phía nam, Tây quân coi như muốn xuất binh, cũng muốn lưu lại đầy đủ binh lực, tránh cho Tây Hạ muốn nhân cơ hội này đục nước béo cò.
Trên thực tế, những chuyện này, Chủng Đạo sẽ không thể không nghĩ tới.
Mà trong quá trình thủ vệ Biện Lương lần đầu tiên hao tổn lượng lớn gia quân, nếu muốn một mặt xuôi nam cần vương, một mặt thủ tại tây bắc, trên vấn đề binh lực, cũng đã trở thành một lựa chọn lưỡng nan.
Rất nhiều lúc, thiên hạ từ trước đến nay không có lựa chọn vẹn toàn đôi bên.
Ninh Nghị bảo Tần Thiệu khiêm tốn viết một phong thư như vậy, suy nghĩ cũng không phải là quyết định tả hữu của sư đạo. Càng nhiều hơn cũng chỉ có thể xem như là biểu hiện ra: Mặc dù ta giết Hoàng đế, nhưng cũng không có ác ý với Tây Bắc. Mà trong khoảng thời gian gần đây, người kể chuyện người viết thư ký ở mấy thành trì ở Tây Bắc cũng không bị người ta ngăn chặn, có lẽ chính là một phần lòng trắc ẩn.
Nếu như song phương đều như vậy cùng bùn thưa thớt, kéo dài một đoạn thời gian, có lẽ sẽ xuất hiện cơ hội ngồi xuống đàm phán hoặc hợp tác. Nhưng trước mắt, cuối cùng là quá nhanh rồi.
Chủng sư đạo tại Biện Lương cố nhiên là một lão nhân hiền lành, nhưng mấy năm nay hắn trấn thủ Tây Bắc, nói đoạn sát phạt quả quyết, tuyệt đối là cao nhất. Lòng trắc của hắn có lẽ có, nhưng nếu cảm thấy hắn nhân từ nương tay, tìm tới cửa, khả năng bị chém đầu đưa đi kinh thành tuyệt đối cao hơn trở thành thượng khách.
Lần này nữ Chân Nam, Tây Quân nhổ trại Cần Vương, quân đội ở lại Tây Bắc cũng không nhiều lắm. Như vậy khả năng kế tiếp cũng chỉ có ba loại hướng đi. Thứ nhất, hy vọng Tây quân lấy binh lực bạc nhược binh lực thành lập thành một tòa thành, trong tình huống vô cùng xa xôi, nàng cắn răng cố thủ tại Tây Bắc. Thứ hai, Tần Thiệu Khiêm đi gặp các loại sư đạo sư., Hi vọng vị lão nhân gia này niệm tình nguồn gốc của Tần Thiệu, trên mặt mũi và mặt mũi của Tần Thiệu, niệm tình tình tình thế nguy cấp Tây Bắc, hợp tác cùng Võ Thụy doanh bảo vệ bên này, cho dù không đáp ứng cũng hy vọng đối phương có thể thả Tần Thiệu Khiêm đi. Thứ ba, nhìn xem.
Nhưng khả năng thứ nhất thật sự là quá nhỏ. Khả năng thứ hai nếu thực sự thực hiện, đương nhiên là tốt nhất, có loại gia sản tiếp nạp, Võ Thụy doanh ở tây bắc lập tức có thể dừng chân. Nhưng mà... nào có thể ngây thơ như vậy.
Ninh Nghị nhìn bông tuyết đêm nay, dừng lại chốc lát: "Hy vọng lão gia tử lấy Tây Bắc Lê Dân làm niệm, hợp tác thủ thành với chúng ta. Giả thiết có thể thủ vững được, sau trận chiến này, chủng gia quân cũng không khác gì mưu phản. Tuy Biện Lương thành bị phá, nhưng Võ Triều vẫn chưa mất. Ký thác hy vọng vào vấn đề này., Không quá hiện thực. Hơn nữa, Tiểu Thương Hà còn chưa xây xong phòng ốc, vốn dĩ thời hạn công phu đã rất căng thẳng, nhân thủ còn ngại chưa đủ, qua mùa đông còn khó khăn, chúng ta có thể đẩy ra bao nhiêu người. Nếu hai bên có chút hiềm khích, cuộc sống sau này chúng ta không qua nổi... "
Tần Thiệu Khiêm khẽ gật đầu. Sở dĩ gã nói ra chuyện này, trong lòng gã cũng là cảm thấy khả năng ít nhất. Chỉ là Ninh Nghị thường xuyên có thể khiến người khác không thể làm được, bởi vậy mới nói cho gã nghe, thám thính vận khí mà thôi: "Vậy... Thế cục Tây Bắc lại càng thêm phiền toái."
"Ngày mai họp, sau đó cùng mọi người thương nghị."
Đây là đại sự liên quan đến việc ngày sau đi tới, hai người liền thở phào một hơi, Tần Thiệu Khiêm vừa mới rời đi. Mọi người trong ngoài sân vẫn còn đang đàm tiếu với nhau, ở một bên khác, đám người phía Tây dưa cùng Phương Thư nói vài câu, tiếp nhận hộp Bá Đao của nàng đeo ở trên lưng, giống như muốn đi làm một chuyện gì đó - Bình thường nàng ra ngoài cửa., Bá Đao đa số do đám người Phương Thư hỗ trợ cõng, dựa theo lời giải thích của nàng, là bởi vì như vậy rất có môn phái - thấy Ninh Nghị nhìn lại, ánh mắt nàng bình thản, khẽ nghiêng đầu, bông tuyết lung lay trên người nàng, sau đó nàng xoay người đi vào con đường nhỏ bên cạnh.
Lúc này mọi người trước sau rời đi, dưa hấu rời đi cũng không phải là chuyện gì kỳ quái. Không lâu sau, mọi người trong sân lục tục rời đi, đám nô bộc thu dọn đồ đạc., Đàn nhi và Vân Trúc ngồi trên hành lang ngoài phòng, nhìn tuyết rơi đang nói chuyện phiếm, khi Ninh Nghị đến, đàn nhi nói: "Tại sao trái dưa hấu lại bỏ đi một mình vậy." Nàng tuy tính toán tỉ mỉ, nhưng đối với tính tình sảng khoái của quả dưa hấu, kỳ thật rất thích.
"Nàng cũng có chuyện của nàng cần phải xử lý."
Ninh Nghị trả lời một câu, ngồi xổm xuống trước mặt hai người, kéo tay Vân Trúc, nhìn bụng của nàng nhô ra: "Sao rồi? Thân thể có khỏe không?"
Vân Trúc cười gật đầu: "Cũng được." Vẻ mặt nàng điềm tĩnh, chỉ là có chút gầy.
"Ngươi chạy ra ngoài, nàng mỗi ngày lo lắng cho ngươi." Đàn nhi ở bên cạnh nói ra.
Thiên hạ to lớn bất ngờ, đột nhiên giết hoàng đế, lật cờ phản công, cuộc sống lúc trước thay đổi trong một đêm, ngay cả người thân cận cũng khó mà tiếp nhận được. Vô luận Vân Trúc hay là Tô Đàn Nhi, đối với những chuyện này đều có sầu lo trong lòng. Vân Trúc cũng không muốn nói, chỉ là khi Ninh Nghị ra khỏi cửa, thường thường lo lắng an nguy của hắn, đàn nhi tinh minh mạnh mẽ, nhưng trong chuyện này cũng chưa chắc không phải là thuận tay chịu đựng.
Trong một sớm, kỳ thật cuộc sống của mọi người đều đã thay đổi.
Thời gian nửa năm trôi qua, rõ ràng là Vân Trúc đã gầy đi một chút, có đôi khi đám người Cẩm nhi, Tiểu Bồng cũng không để tâm đến chuyện trong nhà, thỉnh thoảng cũng có vẻ tiều tụy và bận rộn. Trước đây kinh thành phồn hoa, Giang Nam thêu dệt, đảo mắt thành mây khói, quen thuộc với trời đất, đột nhiên đi xa, đây là tâm tình ai cũng có. Ninh Nghị mong đợi thời gian có thể trừ khử hết thảy, nhưng đối với những người như vậy, trong lòng cũng có chút áy náy.
Đôi khi hắn xử lý đồ vật trong cốc, sẽ dẫn theo Nguyên Cẩm Nhi một đường, có đôi khi lại cùng đàn nhi, Tiểu Hống bận rộn đến nửa đêm, lúc cùng Vân Trúc một đạo, Vân Trúc ngược lại sẽ vì hắn đánh đàn thuyết thư, đối với mấy người trong nhà mà nói, là đối với mấy người trong nhà mà nói., Đây đều là ý tứ lấy mưa làm nước miếng. Đối với chuyện võ triều sắp tiêu vong, sự tình Thiên Nam tướng khuynh đảo, mọi người trong những năm tháng bình thường đã quen, trong lúc nhất thời, làm gì có cảm giác gấp gáp dễ dàng như vậy chứ? Cho dù là đàn nhi, Vân Trúc, những người thân cận nhất này, cũng làm không được.
Không có những binh sĩ kia, trải qua chiến trường, đối mặt với nữ chân nhân, ngược lại cảm giác càng thêm rõ ràng.
"Mỗi lần ra ngoài, có nhiều cao thủ đi theo như vậy, võ nghệ của bọn Trần Phàm các ngươi cũng biết, muốn giết ta không dễ dàng, không cần lo lắng. Lần này nữ chân nhân xuôi nam, Biện Phá, sự kiện mọi chuyện đã xong., Cũng là bắt đầu rồi. Một đám người chúng ta đến bên này hang ổ, nói đến, cũng sẽ không coi là chuyện cười. Tương lai mấy năm cũng sẽ không dễ chịu, để các ngươi như vậy, trong lòng ta hổ thẹn, nhưng có chút cục diện, sẽ càng ngày càng rõ ràng, người có thể xem hiểu, cũng sẽ càng ngày càng nhiều..."
"Ta mặc kệ chuyện này, Vân Trúc cũng không quan tâm." Đàn nhi nở nụ cười: "Ngươi có thể an tâm, chúng ta liền an tâm."
Mặc dù nàng nói như vậy, nhưng tin tức lần này có thể khiến người trong sơn cốc cổ vũ, kỳ thật đối với các nàng ít nhiều cũng có hiệu quả an tâm.
"Chỉ là Lý cô nương nghe xong tin tức này, cảm giác sợ là rất không dễ chịu..." Đàn nhi nhớ tới, lại nói thêm một câu.
"Nàng ấy..." Ninh Nghị suy nghĩ một chút.
"Có lẽ cô ấy đã nghe được tin rồi." Vân Trúc nói: "Lát nữa ngươi rảnh rồi thì đi xem thử."
Thân thể trần trụi...
Bóng đêm đen kịt, tuyết rơi trước mặt, một bên là đường sông uốn lượn, một bên là dãy núi hoang vu, trong đêm tuyết, ngẫu nhiên có đèn đuốc sáng lên phía trước. Để người bên cạnh giơ đuốc, Ninh Nghị đi qua đường núi phía trước.
Nửa năm trước, sau một trận náo loạn ở Biện Lương đại kinh, Ninh Nghị xem như đã cướp đi Lý sư phụ. Nói là thuận tay cũng tốt, cố gắng cũng được, đối với một số chuyện có thể xử lý, Ninh Nghị đều đã tận lực xử lý. Như Giang Trữ, Ninh Nghị an bài người cướp của bọn họ thượng bắc thượng., Lúc này an bài tại Thanh Mộc trại, đối với người trong nhà của Vương Sơn Nguyệt, Ninh Nghị từng cho người đến nhà, về sau còn đánh cho mấy cô gái chủ sự trong nhà hắn một trận, chỉ bắt đi tiểu thư Vương gia đã kết hôn với Chúc Bưu, thuận tiện đốt phòng của Vương gia, xem như phân rõ giới hạn.
Sự tình đến bước này, không có tình mạch ôn tình gì đáng nói. Đối với sư phụ, hai người lui tới kinh rất nhiều, mặc dù nói không có mấy chuyện cá nhân, nhưng sau khi Ninh Nghị tạo phản, sư phụ cũng không thể sống tốt được, chuyện này bao gồm cả hai người "con nít" bạn chơi với Trần Tư Phong và Trần Tư Phong, Ninh Nghị dứt khoát đập phá một trận, bắt tất cả mọi người ra ngoài, sau đó muốn đi, liền theo bọn họ.
Vì chuyện xảy ra ở Tần gia, Lý sư phụ oán giận trong lòng, nhưng đối với việc Ninh Nghị đột nhiên nổi bão, bà vẫn không thể chấp nhận được. Vì chuyện như vậy, sư phụ cùng với Ninh Nghị trên đường đã có mấy lần tranh luận, nhưng bất luận luận bàn điệu như thế nào, ở bên phía Ninh Nghị cũng không có quá nhiều ý nghĩa.
Từ đó về sau, Ninh Nghị đã bảo Hồng đề điểm cho hai nữ võ giả bảo vệ nàng, nhưng sư phụ vẫn chưa rời đi. Nàng theo đội ngũ đi tới Tiểu Thương Hà, giúp Vân Trúc sửa sang lại một ít điển tịch. Đối với đại thế thiên hạ này, nàng không nhìn thấy hướng đi, đối với việc Ninh Nghị giết vua, nàng không thể nhìn ra tính cách, đối với lý do của Thí Quân., Nàng không thể hiểu nổi, đối với Ninh Nghị, nàng cũng bắt đầu trở nên lạ lẫm. Nhưng cho dù như thế nào, ở trong hoàn cảnh như vậy, cũng giống như sông lớn bôn ba bỗng nhiên gặp phải đá lớn, nước sông giống như bị kẹt trong chớp mắt, nhưng bất luận là hướng nào, tiếp theo đều là vạn khoảnh khắc khiến người ta tan xương nát thịt.
Ninh Nghị đi tới căn phòng nhỏ lóe lên ánh lửa đèn bên kia. Trong bóng tối bên ngoài phòng, cô gái mặc một thân áo xanh mập mạp đang ngồi trên cành cây bên kia nhìn tuyết tuyết. Lúc Ninh Nghị tới đây, nàng cũng nghiêng đầu nhìn về phía bên này.
"Một nữ nhân, lòng ưu thiên hạ, nhưng cũng không đáng phải không có đồ ăn." Ninh Nghị ngừng lại ở ven đường, sau đó tùy tùng lưu lại, đi tới bên kia.
"Ngươi..." Thanh âm nữ tử tên sư phụ có chút trầm thấp, nhưng lập tức ho khan một tiếng, dừng một chút, "Biện Lương thành bị phá rồi?"
Người dựa vào quần áo, phật dựa vào vàng trang, ngày thường ở lầu bảy, đám nữ nhân đều mặc tơ lụa, đeo vàng bạc, trong thời tiết lạnh lẽo, lâu cũng chưa từng đứt đoạn lửa than. Nhưng giờ phút này đã đến Tây Bắc, mặc dù ngày xưa diễm danh truyền khắp thiên hạ, lúc này cũng chỉ có vẻ mập mạp, trong bóng tối xem ra, chỉ là tư thái so với phụ nhân bình thường tốt hơn một chút, ngữ khí nghe có chút uể oải.
Ninh Nghị gật đầu: "Ừ, phá rồi."
"Ngươi vui không?"
"Xem như thế đi. Hắn phá rồi, ta mới đứng vững được."
"Mấy trăm ngàn người ở trong thành..."
"Dự đoán được hắn sẽ bị phá cho nên ta mới muốn đi. Dự đoán rằng, mấy chục vạn người này cộng lại cũng không đánh lại mấy vạn người, cho nên ta mới không muốn bị bọn họ hại chết."
Sư phụ cúi đầu: "Ngươi vẫn nói như vậy, mấy chục vạn người..."
Ninh Nghị ngồi xuống cành cây bên cạnh: "Lần đầu tiên Nữ Chân hạ xuống, chúng ta bảo vệ kinh thành, chết rất nhiều người, nhưng mọi người vẫn cảm thấy Biện Lương có thể giữ lại, thương nhân bốn phương, người buôn bán đều tụ tập kinh thành. Sau khi ta giết Chu Ngọc, mọi người cảm thấy không đúng, người trong kinh phân tán bốn phía, giảm gần hai thành. Chỗ tốt nghĩ, ít nhất hai thành tạm thời là ta cứu." Hắn gõ cây khô: "Cũng chỉ là tạm thời mà thôi..."
"Ta nói không lại ngươi." Sư phụ thấp giọng nói một câu, một lát sau, nói: "Chuyện lúc trước cầu ngươi, ngươi..."
"Thay ngươi an bài hai con đường, hoặc đi về phía nam tìm một thành nhỏ mai danh ẩn tích, hoặc đi đường vòng, cẩn thận một chút, chưa hẳn không thể an ổn sống cả đời. Sự tình cuốn ngươi cuốn vào, đây cũng là ta nợ ngươi."
Bông tuyết lẳng lặng bay xuống, ngồi trên thân cây nghiêng đổ hai người, ngữ khí cũng bình tĩnh, nói xong câu này, đều trầm mặc xuống. Thương Hải chảy ngang, lời nói khó tránh khỏi vô lực, sau đó, nàng đem nam hạ, vô luận như thế nào, rời xa cuộc sống trước kia, mà nhánh quân đội này, cũng sẽ ở lại Tiểu Thương Hà giãy dụa cầu tồn. Nghĩ tới đây, sư phụ từ trong đó nói: "Thật sự không khuyên được ngươi sao?"
Thật ra chuyện này không cần nhiều lời, im lặng trong chốc lát, Ninh Nghị cười cười trong bóng tối.
Thân thể trần trụi...
Khi bông tuyết trên sông Thương Hà nhỏ rơi xuống, cách Đông ngàn dặm, trong thành Châu, máu và lửa đang nối liền thành một vùng.
Cung thủ đang thiêu đốt bên ngoài trạch viện, bắn chết từng người đang chạy trốn. Đây là địa bàn của Hổ Vương Điền Hổ Vương Hà Bắc, thống lĩnh đội ngũ này là tướng quân, tên là Ngọc Lân, lúc này hắn đang đứng ở phía sau đội ngũ, nhìn xem tất cả mọi thứ đang bốc cháy.
Quay đầu nhìn lại, có một bóng người đang đứng trên một căn nhà nhỏ cách đó không xa, lạnh lùng nhìn.
Lúc này tòa nhà thiêu đốt này thuộc về đầu lĩnh Miêu Thành dưới trướng Nhị Đại Vương Điền Báo, người này rất giỏi mưu kế, trên phương diện kinh thương vận trù, cũng có chút bản lĩnh, sau khi được trọng dụng, xưa nay cao điệu kiêu ngạo, về sau ngang ngược càn rỡ, lần này trong đấu tranh thất thế, thậm chí là cả nhà bị giết.
Miêu Thành chọc phải người đối đầu, chính là nữ nhân trên lầu nhỏ phía sau trông coi. Lúc này nữ tử một thân áo bào xám, ở trong mùa đông lộ ra vẻ đơn bạc vừa gầy gò, làm cho người nhìn đều cảm thấy có chút lạnh lẽo, nhưng nàng như không cảm giác được, nhìn phủ đệ đang thiêu đốt này một lát, ngồi xuống trước cửa sổ lầu, uống trà lạnh, xử lý chuyện tay của nàng.
Gia đình Miêu Thành đã bị giết chóc hầu như không còn, Vu Ngọc Lân quay người đi lên lầu, cửa sổ phòng đèn đuốc chập chờn, bóng người đơn bạc, nước trà lạnh buốt, giấy bút và bánh cứng trong tay nữ tử, ngưng tụ thành một hình ảnh cô mị lạnh lùng. Nữ nhân này sống cực không tốt, nhưng không ít người dưới trướng Điền Hổ đã bắt đầu sợ nàng.
Ngay từ đầu cũng không phải như vậy.
Cô đi từ khi tới dưới trướng Hổ Vương, lúc trước lại có cảm giác rất buồn cười - dùng hình dạng để tiến vào Hổ Vương pháp nhãn, sau đó vì thể hiện năng lực đã được trọng dụng. Từ lúc nhận nhiệm vụ đi tới Lữ Lương Sơn, cô vẫn luôn nỗ lực, nhưng bao nhiêu cô gái nhu nhược, từ khi Lữ Lương Sơn trở về, cô mới trở nên khác hẳn.
Về sau Ngọc Lân mới biết được, nó và tâm ma kia có thù giết cha, mối hận hủy gia hủy gia, nhưng mà trải qua một phen kinh lịch trên Lữ Lương sơn dường như đã làm cho nó nghĩ thông suốt điều gì đó. Lực chủ của nó và Lữ Lương Thanh Mộc trại hợp tác kinh thương, nắm lấy thương đạo này. Sau đó nàng không chỉ làm việc quả quyết làm việc., Toàn bộ dục vọng cuộc sống cơ hồ đã hoàn toàn biến mất, nàng không hề để ý tới dung mạo nữa, chỉ cầu sạch sẽ, đối với ăn uống không chút bắt bẻ, đối với nơi ở, mặc cũng như yêu cầu của nữ tử bình thường.
Chiếc giường cứng ngủ, ăn bánh cứng lương thực thô, trong thời gian một hai năm, nàng nhanh chóng trở nên gầy gò, cả người cũng lạnh lùng như là nhện có độc. Nhưng không thể phủ nhận chính là, vật nàng tiếp nhận tất cả đều hữu thanh hữu sắc. Điền Hổ đối với việc này cũng không thèm để ý., Nếu muốn có nữ nhân, tiện tay đều có, người có thể làm tốt chuyện này không còn nhiều, không có nữ nhân này có thể lên dục vọng, ngược lại hắn càng thêm tín nhiệm Lâu Thư Uyển. Về Ngọc Lân cũng là bởi vì giao tình ngày xưa, không ít sự tình nguyện ý hợp tác với nàng, cũng bởi vậy chiếm không ít tiện nghi.
【 Tiểu thuyết vận hành nhiều năm, so sánh với Truy Thư Thần Khí phiên bản xinh đẹp, sách lão trùng đều đang dùng hoán nguyên dịch vụ, dung nhan mê man. 】
Vì cầu lợi ích, nhẫn nhịn mối thù giết cha, chém làm tư dục, chỉ cầu cường đại bản thân. Vu Ngọc Lân biết nữ tử trước mắt này không hề có võ nghệ, nếu bàn về đưa tay, một đầu ngón tay của nó có thể đâm chết nàng, nhưng những ngày qua, nàng ở trong lòng của hắn, vẫn luôn là hai chữ đáng sợ nhất. Hắn chỉ là không nghĩ ra, nữ nhân này từ đầu đến cuối cầu cái gì.
Lúc này nữ tử thực sự hai lần xuôi nam, thiên hạ đại loạn. Trong triều đình của Hổ vương, có không ít âm thanh đều đang đề nghị, lấy Thanh Mộc trại, đánh Võ Thụy doanh phản tặc. Như thế, có thể chiếm được lòng dân trong thiên hạ, cho dù đánh không lại Võ Thụy doanh, thừa dịp đang mưu đồ cướp đoạt Thanh Mộc trại cũng là một nước cờ tốt. Nhưng Lâu Thư Uyển đối với việc này có ý kiến phản đối, Miêu Thành làm việc chỉ trích, nàng và Thí Quân phản bội như cũ, ăn cây táo rào cây sung.
Thời điểm những triều chính này phát sinh tranh chấp, Vu Ngọc Lân vẫn còn ở nơi khác, sau đó không lâu, gã nhận được chỉ thị của Lâu Thư Uyển đi tới, cầm lấy thủ lệnh Điền Hổ, hôm nay giết chết cả nhà Miêu Thành.
Trong ánh sáng đèn đuốc, còn có thể nhìn ra khuôn mặt xinh xắn ngày xưa của nữ tử. Nàng ngẩng đầu lên, chào hỏi Vu Ngọc Lân một tiếng, rồi nói tiếng cảm ơn, nụ cười cũng không ấm áp, sau đó lại cúi đầu nhìn mấy phần đồ trên bàn, Vu Ngọc khen vài câu: "Lâu cô nương thủ đoạn hay lắm..." Sau đó, hỏi: "Chuyện của Thanh Mộc trại, vì sao lâu cô nương lại chủ trương không động thủ?"
"Bọn họ là kẻ địch của thiên hạ, tự có người trong thiên hạ đánh, chúng ta chưa chắc đã thắng được, sao phải làm căng quan hệ." Nữ tử thuận miệng trả lời, cũng không chút do dự.
"Nhưng mà, sau khi Thí Quân, căn cơ của Thanh Mộc trại đã được khởi động. Theo ta được biết, mấy năm nay dựa vào địa lợi, Thanh Mộc trại thu hoạch được rất nhiều. Nếu có thể thừa cơ lấy được, phương thuốc này rất có lợi cho ta."
"Chỉ vì một chút căn cơ của hắn mà quên mất thực lực Võ Thụy Doanh chính diện nghênh chiến nữ chân nhân?" Lâu Thư Uyển cười, sau đó đẩy một phần đồ trên bàn ra: "Sau khi Ninh Lập Hằng tới Thanh Mộc trại, chuyện thứ nhất là ban bố Thập Hạng Lệnh, Vu huynh có từng xem qua không?"
"Ta nghe nói rồi, đều là những thứ vô dụng."
"Không phải là vô dụng, mười điều lệnh này thoạt nhìn đều là ước định quy củ mà mọi người đã ước định. Điều thứ nhất thoạt nhìn rất khó đọc, Lữ Lương là Lữ Lương của Lữ Lương. Hết thảy pháp quy lấy lợi ích của Lữ Lương làm tiêu chuẩn, vi phạm lợi ích này người vi phạm., Giết không tha. Hạng hai, cá nhân tự sinh ra người khác không thể xâm phạm... Mười điều quy định, thoạt nhìn chỉ là một chút đạo lý nói chuyện lâu đời, nói đơn giản một chút, mọi người đều biết thưởng phạt, nhưng quy củ lấy văn tự định ra, căn cơ có rồi."
Giọng điệu của Lâu Thư Uyển không nhanh, bình thản, thu hồi ánh mắt, dừng lại một chút: "Mười điều lệnh này, sau khi lấy ra ta xem hai tháng, sau đó gần như là sao chép lại một phần, viết kỹ rồi giao cho Hổ Vương. Không bao lâu nữa, Hổ Vương hẳn là cũng phải ban bố mệnh lệnh. Thanh Mộc trại vì chuyện của Thí Quân mà chịu áp lực rất lớn, xác thực căn cơ đang lưu động, chúng ta bên này cũng không có vấn đề, cứ theo sau, là chúng ta chiếm tiện nghi."
Vu Ngọc Lân nhíu mày: "Cho dù có tác dụng, nhưng dù sao Thanh Mộc trại cũng chịu ảnh hưởng, không nên động thủ với bên ta có quan hệ gì."
"Đây chỉ là ý nghĩ cá nhân ta thôi, đối với người như vậy, nếu không có nắm chắc đánh chết hắn, liền không được tùy tiện chọc vào." Lâu Thư Uyển nhếch miệng, thoạt nhìn có chút thê thảm. "Hắn ngay cả Hoàng đế cũng giết, ngươi cho rằng hắn nhất định sẽ không giết đến Lam Châu, uy thắng sao?"
Vu Ngọc Lân có một lát im lặng, gã là người lĩnh binh, theo lý thuyết không nên nhìn trước nhìn sau, nhưng trước mắt, gã lại cảm thấy, không phải là không có khả năng.
Ninh Lập kia thoạt nhìn lý trí ổn trọng, bắt đầu tăng vọt, lại lăng trì hoàng đế, đối địch với thiên hạ, không hề có lý trí, căn bản là một tên điên!
Ngoài cửa sổ ngọn lửa vẫn còn thiêu đốt, Lâu Thư Uyển nhìn thoáng qua: "Cũng may bây giờ hắn đi đến Tây Bắc, muốn đứng vững cũng không dễ dàng, không nói quân đội triều đình, lần này nữ tử thật nam, Tây Bắc trống rỗng, Tây Hạ Vương rất có thể nắm bắt được cơ hội., Thu hồi Hoành Sơn, thậm chí nam hạ võ triều. Cuộc sống của hắn khó khăn, cũng nhất định phải dùng hết tất cả vốn liếng. Luận bố cục, ta không bằng hắn, luận ánh mắt mưu đồ, ta là nữ lưu, hạn chế cũng lớn. Có hắn làm giáo viên, ta nhất định học hết toàn bộ sau lưng... "
Ánh lửa tàn phá bừa bãi, trên lầu ngữ khí bình tĩnh cùng đơn bạc trong thân ảnh, lại có mùi sắt và máu, nhẹ gật đầu với Ngọc Lân.
"Cũng đúng, hắn có thể đỡ nổi Tây Hạ hay không cũng khó nói..."
Thân thể trần trụi...
Ánh lửa giống hệt như vậy, mấy năm trước từng xuất hiện ở Hàng Châu thành phía nam, thời khắc này theo ký ức trở về trước mắt mấy huynh đệ Tề gia.
Tiểu Thương Hà, trong bông tuyết rơi xuống, cùng với sự dũng mãnh mới mẻ, đám người Tề tân Hàn nhìn thấy cô gái duy nhất đi tới. Cô gái kia không cao gầy, nhưng vóc dáng cân xứng, gương mặt hơi tròn, có chút xinh đẹp, nhưng cũng có vẻ hơi ngạo nghễ. Cô đi tới, đặt cái hộp dài sau lưng xuống đất.
Trong đám võ giả dưới trướng Ninh Nghị có mấy nhánh chính thống, lúc đầu đi theo bên cạnh hắn là ba huynh đệ Tề gia, thống lĩnh một nhánh. Sau này Chúc Bưu tới đây, cũng mang theo một số người núi rừng, hơn nữa sau này còn nhận thêm một số người nữa., Đây cũng là một nhánh. Trong khoảng thời gian này, mấy trăm người đi theo huynh đệ Tề gia đa số đều biết lão đại của mình có quen biết với Bá Đao từ phương Nam tới, đôi khi xoa tay, còn có chút ma sát nhỏ xuất hiện. Lần này nữ tử một mình đến đây, nơi bờ sông này, không ít người đều lục tục đi ra.
Bờ sông có gió, đưa tay áo trên người nàng vỗ phất phới, sợi tóc cũng trong gió lay động. Lưu Tây dưa đứng ở đó, cất cao giọng nói: "Ta đem Nam Quy, có một số việc kéo dài nửa năm, đã đến lúc giải quyết rồi. Mấy vị Tề huynh, cảm thấy thế nào?"
Đây là chuyện của cao tầng, bên kia trầm mặc một lát, mới dũng mãnh từ trong phòng đi ra lạnh lùng nói: "Thù giết cha, giải quyết như thế nào."
Cách đó không xa, Tề tân hàn đang ở bờ sông tắm, hai chân trần, cầm thương lao tới, hơi nước bốc lên từ người hắn. Tề tân nghĩa bị chặt mất một cánh tay đứng bên cạnh cầm thương, eo thẳng tắp, ánh mắt Lưu Tây dưa đảo qua bọn họ.
"Hai biện pháp, thứ nhất, vẫn là điều kiện lần trước, ân oán của họ Tề cùng họ Lưu tích lũy, ba người các ngươi, một mình ta, dựa theo quy củ giang hồ mà nói, sống chết không oán!"
Trong ba huynh đệ Tề gia, Tề tân nghĩa bị chặt đứt một cánh tay khi giao chiến với nữ tử, Tề Tân dũng cũng có thương tích trong người, nhưng Tề tân đệ đã trải qua tôi luyện, lúc này lưỡi đao sắc bén đã có khả năng đi tới chỗ cao hơn. Bọn họ lúc này nghe nữ tử nói chuyện.
"Thứ hai, Tề thúc là trưởng bối của ta, ta giết hắn, trong lòng xấu hổ, các ngươi phải chấm dứt, ta đến trước ba đao sáu động hàng đầu của linh vị, sau đó ân oán thanh toán. Hai biện pháp này, các ngươi chọn một đi."
Khuôn mặt trái dưa tinh xảo, thoạt nhìn, có khí tức nhu nhược của thiếu nữ Giang Nam, nhưng mà nàng chấp chưởng Bá Đao Trang nhiều năm, lúc này gió thổi lên, chỉ là sau mấy câu nói, làm cho người ta cảm thấy tư thế oai hùng lẫm liệt của tông sư.
Thủ hạ của huynh đệ Tề gia có người xì xào: "Ngươi có quen với Đông gia, nói cái gì Tam Đao Lục Động, Tam Đao Lục Động của ngươi, lão đại nhà ta còn đang ở đây..." Hắn còn chưa dứt lời, Tề Tân dũng quay đầu thấp giọng nói một câu: "Câm miệng!"
dưa hấu nhìn người nọ một cái: "Báo thù giết cha, trên đời này làm sao làm được chuyện như ý. Mấy vị ca ca Tề gia, lựa chọn đi!"
Trong tay nàng cầm một thanh đơn đao, vừa nói dứt câu đã nhào xuống đất. Trong gió tuyết, bên cạnh nữ tử là Bá Đao Cự Nhận, một bên là lưỡi đao sắc bén dựng đứng nghiêm nghị. Đối diện, trong mắt Tề Hàn hiện lên một tia kiên quyết, cầm thương đi về phía trước...
Thân thể trần trụi...
Biện Lương Thành, cực lớn bi thương vẫn chỉ là bắt đầu.
Xe ngựa chạy qua đường, Đường Nghiêm ở trong xe, nghe bên ngoài truyền đến tiếng vang hỗn loạn.
Từ sau chuyện của Thiên Sư Quách Kinh, nữ tử vây quanh Biện Nội Thành đã được mấy ngày, hôm nay vì bồi thường khoản tiền tài lớn cho nữ chân nhân, quân đội đã bắt đầu tịch thu gia sản từng nhà trong thành, thu thập vàng bạc.
Nhưng đây cũng không phải là chuyện làm người ta tuyệt vọng nhất. Khi tiếng gào khóc bén nhọn truyền đến, một đội binh sĩ đang ở trong phòng bên đường, bắt nữ nhân trong nhà người này ra, chủ nhân nhà này là một viên ngoại, ra sức ngăn cản, bị binh sĩ đánh ngã lăn trên đất.
Tiếng khóc của nữ tử, tiếng khóc của trẻ con hòa thành một mạch, từ khe hở của tấm rèm che nhìn ra ngoài, con viên ngoại bị vỡ máu chảy còn đang cùng binh sĩ đánh nhau, trong miệng kêu khóc: "Buông tay ra! Buông tay ra! Đám bại hoại các ngươi! Trong nhà các ngươi không có thê tử sao. Buông tay! Ta nguyện thủ thành, ta nguyện đánh với chó vàng một trận a..."
Tiếng nam nhân trưởng thành khóc, có một loại tuyệt vọng từ trong xương tủy chảy ra, thê tử của hắn, thanh âm của người nhà có vẻ bén nhọn lại khàn khàn, ven đường người ta nhìn thấy một màn này sắc mặt tái nhợt, nhưng mà sắc mặt người bắt người cũng là tái nhợt.
Không sai, ai cũng có thê tử, viên ngoại có, một số binh sĩ quan tướng cũng có. Lần này nữ chân nhân ở ngoài tường thành xây xong các loại khí giới công thành, yêu cầu vàng bạc, nữ nhân, thợ thủ công các loại kỹ thuật., Loại minh hữu dưới thành này, không có đạo lý gì có thể nói, trong thành đã dọn sạch toàn bộ quốc khố, các loại trân thao trong Hoàng cung đều được mang ra, sau đó là vì lấp đầy con số theo lời nữ chân nhân kia mà cướp đoạt toàn thành. Về phần nữ nhân, kỹ nữ trong kinh đều đã bị áp giải ra ngoài, sau đó là thê nữ trong đại chiến lần trước chưa từng tham dự thủ thành, mà trong nhà không có quả phụ của nam nhân, đám quả phụ chỉ sợ cũng không còn may mắn gì.
Đường Nghiêm trịnh trọng đã là Tể tướng, là người đứng đầu đương triều Tả tướng, sở dĩ đến được vị trí này bởi vì hắn từng là người đứng đầu và phái chủ yếu. Đánh giặc là phái chủ yếu dùng chủ và phái, đương nhiên là chuyện đương nhiên. Các quan viên trong triều đều mong chờ vào việc làm chủ và phái là hắn có thể vô cùng am hiểu nghị luận, có thể cùng nữ chân nhân bàn ra một kết quả tốt hơn. Nhưng người trong tay không có bất kỳ lợi thế nào thì có thể phán đoán được gì chứ?
Một đường gào khóc đánh nhau, một đường hỗn loạn bi thương, cũng có người ngã nhào giữa đường, hoặc chửi ầm lên, hoặc khổ sở cầu khẩn. Đường Bình ngồi trong xe ngựa, không có bất kỳ động tĩnh gì – tất cả mệnh lệnh, đều là hắn ký kết. Kể cả lúc này đang đi về phía phủ Thái Kinh, phải bắt nữ quyến trong phủ của bọn họ ra lệnh.
Hắn cứ như vậy về nhà, sau khi mở cửa phủ, trong đình viện, cũng là tiếng khóc lóc cùng cầu xin tha thứ của nữ tử, trong đó, có cháu gái mà hắn yêu thương nhất, nàng nhào tới, bị gia đinh ngăn cách, thân thể và ngón tay Đường Tĩnh Tuyền đều có chút run rẩy, từ hành lang bên cạnh đi ra ngoài.
Chỉ một ngày này, hàng trăm hàng ngàn nữ tử được tụ tập lại, bọn họ có người đã gả làm vợ trong khuê phòng chữ, có người gả con trai làm người giữ thành chết, có người còn có con trai trai trẻ ở trong thành đang gào khóc chờ ăn. Người nhà của bọn họ ở bên ngoài kêu khóc, đang cầu tình, tìm kiếm các loại quan hệ, nhưng tất cả đều không có ý nghĩa. Vào ngày này kết thúc, bọn họ được đưa đến bên ngoài thành nữ nhân quân quân, bắt đầu cung cấp cho quân nhân dâm dâm mua vui.
Cùng ngày hôm đó, chỉ mới nửa năm kế vị, Hoàng đế Tĩnh Bình cũng đã đi tới quân doanh Nữ Chân, ý đồ lấy lòng Nhan Tông, trừ khử xâm lược lửa giận của kẻ xâm lược, lúc này không có bao nhiêu người biết được, rốt cuộc lão không thể trở về được nữa.
Nhưng trong hai ba tháng sau, gần mười vạn người tao ngộ, ngay sau đó toàn bộ võ triều trải qua ngàn vạn người, cụ thể kinh lịch của hắn kỳ thật cũng không xuất chúng, nhưng chỗ có thể đọc...
Thân thể trần trụi...
Cùng thời gian đó, Tây Bắc, Thanh giản thành.
Trong nhà của lão nhân, lão nhân nhìn ánh lửa đèn bên mép giường, ngơ ngẩn như đã thất thần. Lão đã lâu không nói gì, chỉ có ngực phập phồng yếu ớt vẫn còn tiếp tục, nhưng một khắc nào đó, cơn phập phồng đã ngừng lại.
Có tiếng khóc truyền đến.
Trấn thủ một phương, tên là lão soái trấn Tây Thị, sau khi bị bệnh từ dưới lên đến dưới trăng liền buông tay.
Móng sắt của người Tây Hạ, cuồn cuộn nghiền tới. Trong mùa đông giá rét này, tất cả đều bị nấu trong nước lũ sôi trào...