Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
Tiểu Thương Hà.
Bóng đêm sớm đã phủ xuống, giữa sườn núi, trong sân nửa phòng tạo thành nửa phòng, cơm tối còn đang chuẩn bị, bầu không khí trong các gian phòng đã náo nhiệt hẳn lên.
Từ ngoài núi trở về nhà của chủ nhân, lúc này đang ở trong phòng bếp gây ngột ngạt cho người nhà - cũng không phải là lần đầu tiên. Ở thời đại chú ý việc quân tử làm bếp núc, một tên đại phản tặc đã danh chấn thiên hạ (DG: là người làm đại sự, thỉnh thoảng chạy đến phòng bếp đối với phương thức nấu ăn đề nghị, thậm chí còn muốn tự mình động thủ nấu trứng gà gì đó, thật là một việc làm cho cả nhà và đầu bếp đều cảm thấy vui vẻ.
Ninh Nghị đang xào trứng gà, bên ngoài sân nhỏ là các loại thanh âm líu ríu, từ ngoài núi một đường trở về, tránh không được một đám người đến cửa. Ví dụ như Trần Phàm, Đỗ Sát, Đỗ Sát., Những người như Phương Thư Thường đều tới đây ăn chùa uống chùa. Trước khi giết Chu Ngọc, chủ nghiệp trúc ký thuộc về mở tửu lâu, Ninh Nghị có chút coi trọng đồ ăn: Hắn không giống những đại hộ ở Thái Kinh, một đạo thức ăn giết một trăm con gà, chỉ đem đầu lưỡi xào một vòng, chỉ là thói quen ăn uống thấp hơn so với thủy chuẩn trở xuống không thích mà thôi.
Thế là khi Ninh Nghị còn ở kinh thành đã vơ vét không ít đầu bếp, lúc trước đám người Trần Phàm đang đánh nhau sống chết ở Giang Nam, chưa từng hội hợp với Ninh Nghị, không thể hưởng thụ được những đãi ngộ này, sau khi lăn lộn một đường mới phát hiện lại có phúc lợi bực này. Lúc này tuy rằng đã vào trong núi, nhưng đám đầu bếp cũng không nhiều lắm., Đa số đều phải phụ trách cơm lớn, nhưng trong nhà Ninh Nghị luôn lưu lại một vị. Hiện tại vị đầu bếp của Ninh gia tên là Đường Tể Liệt, bản chức kỳ thật là người Lục Lâm, võ nghệ cao cường, cùng với Trần Gù tử là một đạo, chỉ là đối với tay nghề nấu nướng cũng có chút tinh xảo, dần dà đã bị Ninh Nghị lải nhải làm quản gia và đầu bếp.
Đường Xu Liệt chỉ ưa thích đầu bếp, cảm thấy đây là chuyện nhỏ. Lúc trước hắn và đám người Trần Đà Tử cũng làm hộ viện cho Ninh Nghị, sau này cũng từng trải qua trận chiến ở Hạ thôn, lúc tập võ nhàn hạ cùng với đại đầu bếp trúc ký chỉ dạy mấy phương thuốc, chỉ làm việc nhàn nhã., Hôm nay thật sự trở thành nhà bếp, ngày thường đã có cảm giác viên minh châu rơi vào chỗ tối. Đám người Trần Gù khuyên hắn, chuyện này mọi người tiếp nhận, cũng tốt bảo vệ Ninh tiên sinh, suy nghĩ lén lút khó nói nên lời. Mà lúc này Ninh Nghị lại chạy đến đất đai của hắn ra ngoài xào trứng gà, làm đầu bếp thì sắc mặt hắn có chút khó chịu.
Trần Phàm, Đỗ Sát đứng ngoài cửa nhìn vào, mở miệng gây sự: "Thả thêm mấy quả trứng, nhiều người như vậy, chỉ một chút thôi sao đủ ăn. Ninh lão đại, trời đã khuya như vậy, ngươi chỉ biết thêm phiền phức."
"Thêm chút loạn gì, mùi vị nồi rau lớn liền thay đổi, đám các ngươi không mời mà đến còn có ý kiến, không nên ăn đồ của ta!"
"Đương nhiên không ăn! Lão Đường, giúp ta xào một cái... Ngươi xem sắc mặt lão Đường..."
"Đường đại ca, Đường đại ca, ta nói cho huynh biết, Trần Phàm ta không phải người gây sự, ta không biết tính tình huynh thế nào, nếu là ta tuyệt đối không nhịn được!"
"Đông gia... Ngươi vẫn là ra ngoài..."
"Đùa gì vậy! Lão Đường, ai là lão đại của ngươi, ai cho ngươi ăn, ngươi không nên khinh yếu sợ cứng có biết hay không, Trần Phàm kia, ngươi tìm hắn ra ngoài đấu một mình, ta cược ngươi thắng!" Ninh Nghị vung vẩy cái nồi, trêu chọc một phen, người trong phòng cũng đều cười rộ lên, Đường Khuc với vẻ mặt bất đắc dĩ, Trần Phàm ở cửa bĩu môi cười lạnh: "Ta không thèm đánh với lão Đường."
Phương Thư đang đứng ngoài cửa xem náo nhiệt thường tới ôm vai hắn: "Đơn đấu gì? Đơn đấu cái gì? Trần Phàm chúng ta lúc nào sợ đơn đấu. Tiểu Phàm, ta không phải người châm ngòi, ta không biết tính tình ngươi thế nào, nếu là ta chắc chắn không nhịn được..."
"Nhịn cái gì không được, đại trượng phu có thể co được giãn được, cùng lão Đường đơn đấu ta còn có cơm ăn không..."
Mọi người mấy tháng qua đều ở chung một chỗ, lúc này gần phòng bếp người người huyên náo, trong sân, người lui tới xung quanh cũng không ít, có mấy tên đầu mục Bá Đao doanh, có Tô Văn định và mấy tộc nhân Tô gia, có Chúc Bưu, Trần Đà Tử, Trần Diêu Tử., Có người tới gặp Ninh Nghị, Lưu Thừa Tông, cũng có một số đệ tử lúc trước ở Hàng Châu, như Trác Tiểu Phong, tới tham gia trò vui. Tô Đàn Nhi mang theo Tiểu Bồng, Uyển Nhi trong nhà phụ trách bàn ăn và chén đũa, Ninh Hi hơn bốn tuổi chạy lung tung trong đám người, đi vào nhà bếp bưng một chén nước chuẩn bị mang về cho đệ đệ uống.
Đệ đệ của hắn - nhóc tỳ - Ninh kỵ một năm bốn tháng tuổi đang chậm rãi đi phía dưới mái hiên bên kia, trong miệng nói "Phụ thân! Phụ thân!" lung lay như chim cánh buồm, khi sắp ngã xuống đất, ở một bên nghiêm mặt nhìn dưa hấu mới đưa tay bắt lấy nó, còn cố kỵ lắc lắc đầu, thấy rõ người, mới hé miệng lộ răng ngà trong miệng: "Hắc hắc, dưa di!"
"Ta là Lưu Đại Bưu." dưa hấu ôm lấy hắn, nghiêm trang sửa lại: "Nào, gọi một tiếng Đại Bưu a di."
"Tây – dưa!"
"Ta không chơi với ngươi nữa." Nàng trả tiểu hài tử trở về chỗ cũ, tự mình ngồi lại dưới mái hiên tiếp tục nghiêm mặt, thà rằng lung la lung lay đi tới, tiếp tục mở miệng không tim không phổi cười. Tiểu Kiệt từ không xa đi tới, nhìn thấy dưa hấu bất đắc dĩ, cũng che miệng cười, cũng không có ý định quản nhiều.
Vân Trúc đã mang thai rồi, vừa mới bắt đầu nổi bụng, nhưng mặc quần áo hơi dày một chút thì nhìn không ra. Cẩm nhi ở trong phòng bày biện bát đũa, vòng tròn của các nàng với đám phản tặc Trần Phàm tạm thời còn không hợp, nhưng cũng có chuyện riêng của mình. Từ Bắc thượng trở đi., Vân Trúc chủ yếu phụ trách sắp xếp và quản lý kinh thành mang ra một ít thư tịch, trình độ âm nhạc của nàng cao nhất, nhưng nếu nói cầm kỳ thi họa, hầu như đều đã đọc lướt qua và tiến sâu. Nếu nói về một số cổ thư, điển tịch, lý giải chính thống, có lẽ còn am hiểu hơn cả Ninh Nghị.
Cũng chính vì vậy mà khi đến Thanh Mộc trại, sau đó đến Tiểu Thương Hà, chuyện nàng làm ngoại trừ chậm rãi quy hàng sách, buổi chiều hàng ngày, nàng cũng sẽ có nửa canh giờ để dạy tập chính thống Tứ Thư ngũ kinh.
Để ổn định quân tâm, trong toàn bộ đội ngũ của tiểu Thương Hà lúc này sẽ mở không ít. Tầng dưới chủ yếu giảng giải vấn đề của võ triều, giảng giải thế cục sau đó gia tăng cảm giác cấp bách, thượng tầng thường do Ninh Nghị chủ đạo, giảng cho người tham dự vào hiệu suất quản lý, kỹ xảo quản lý, các loại kỹ xảo an bài sự việc., Giảng giải cho người trong quân đội, phần lớn là ổn định quân tâm, phân tích các đạo lý, ở giữa cũng tham dự một số tiêu dùng tương tự, truyền giáo xúi giục người ta, thủ pháp quan hoài nhân, nhưng những thứ này, cơ bản đều căn cứ vào việc dạy thuật thời gian ngắn, tương tự với lớp quản lý ngắn thời gian của hiện đại, nhân sĩ thành công luận đàn giảng đàn, vân vân.
【 Tiểu thuyết vận hành nhiều năm, so sánh với Truy Thư Thần Khí phiên bản xinh đẹp, sách lão trùng đều đang dùng hoán nguyên dịch vụ, dung nhan mê man. 】
Chuyện liên quan tới tri thức học tập, không có nhiều người tiến giai theo nhu cầu ở phương diện này. Lúc ở Hàng Châu, Ninh Nghị đã cùng Trác Tiểu Phong "Vĩnh Nhạc" đoàn thanh niên "chính khí hội" nói qua một số kiến thức về nho gia chính quy, làm một ít kiến thức khai sáng, cũng từng dùng đủ loại ví dụ, học tập các phương pháp theo hiện đại., Làm cho bọn họ có thể nhanh chóng đọc hiểu một ít đạo lý, về sau những người này đến Miêu Cương, thu hoạch nhiều tri thức tự học. Lần này Bắc thượng, có một ít hài tử biểu hiện ra hứng thú đối với chính thống học thức, "Đạo lý", Ninh Nghị liền đem bọn họ phát phối cho Vân Trúc, giảng giải một ít chính quy cuốn sách.
Vân Trúc ở phương diện này mặc dù không có quan điểm quá mức khoáng đạt cùng tầm mắt, nhưng kiến thức giảng giải cực chính. Trong mắt đám người Trác Tiểu Phong, một vị sư nương nhu nhược yếu đuối như vậy, có thể có học thức uyên bác như thế, quả thực không khác gì Đại Nho, trong lòng cũng càng thêm tôn trọng nàng. Trong thời gian này, cũng lục tục có một ít nhân vật hạch tâm ghi nhớ tham gia trong đó, đội ngũ mặc dù không lớn, nhưng cuộc sống bên phía Vân Trúc lại càng thêm sung túc.
Một đám người nói cười nói nói, Ninh Nghị ra ngoài làm món ăn, cũng chỉ là đem bếp lò tránh ra, không đi ngăn cản công việc của Đường Xu Liệt. Hắn cùng Đỗ giết đám người Trần Phàm ở một bên sân nhỏ nói chuyện, chủ đề tất nhiên cũng không thể rời khỏi Biện Phá Thành lần này., Hoặc là bọn họ ra ngoài gặp không ít tình huống. Không lâu sau, Tần Thiệu, gã mang theo bịt mắt, mặc bộ đồ Nhung Trang cũng tới, nam nhân thì đi đến một gian phòng rồi ngồi xuống., Ngồi hai cái bàn lớn, nữ nhân và hài tử thì lại đi qua một gian phòng khác. trái dưa hấu tuy cũng được coi là một trong những người dẫn đầu, nhưng nàng cũng theo Tô Đàn Nhi, đi sang gian phòng khác ngồi xuống, thỉnh thoảng trêu chọc Tiểu Ninh Kỵ mới nói chuyện không lâu, chỉ một lát sau đã làm cho Ninh Độc khóc đến phát khóc, nàng lại lạnh lùng ôm mặt giảng bài.
Sau khi ngồi xuống, hàn huyên, bưng thức ăn lên, đợi khi Tần Thiệu Khiêm hỏi tình huống lần này xuất sơn, Ninh Nghị mới khẽ lắc đầu.
Tiểu Thương Hà gặp phải vấn đề không nhỏ.
Đương nhiên, bất luận là ai, giết một Hoàng đế nâng binh tạo phản, gặp phải vấn đề cũng sẽ không nhỏ...
Thân thể trần trụi...
Nửa năm trước, sau khi đám người Ninh Nghị thí quân đã gặp phải vấn đề hàng đầu, thật ra không phải do người bên ngoài đuổi giết -- mặc dù ở trên điện Kim Loan, đám người Thái Kinh vẫn hô to "Bệ hạ ngộ giá băng, phá hoại thủ đoạn kéo dài cổ tay của Ninh Nghị., Nhưng sau đó, kỵ binh của Lữ Lương lần đầu tiên xông vào cung thành, cùng cấm quân trong cung tiến hành một vòng xung phong liều chết. Sau đó lại dựa theo kế hoạch lúc trước, tiến hành mấy thay phiên công kích binh sĩ cứu viện và bình loạn trong thành. Trong hoàn cảnh này, khẩu pháo của Du Mộc pháo đánh cho quân phòng thủ vỡ mật một lần.
Sau đó, mấy ngàn binh sĩ của Võ Thụy Doanh bị Tần Thiệu xúi giục ngược lại đang tiến vào trong thành, sau khi đại hỗn loạn, thậm chí còn giằng co với cấm quân trong thành hai ngày hai đêm.
Hoàng đế lúc này băng hà, một đám đại thần rắn mất đầu, đám người Ninh Nghị thì cướp sạch những nơi trọng yếu trong thành, ví dụ như Hàn Lâm viện, Hoàng cung tàng thư các, Binh bộ quân giới kho, Hỏa khí ti, Hộ bộ thương khố., Kho chứa Công Bộ... Cướp đi rất nhiều thư tịch, thuốc nổ, hạt giống, dược liệu. Lúc này, Đồng Quán thống binh đã bị Ninh Nghị chém giết, Thái Kinh tất nhiên là đa mưu túc trí, cũng đã trải qua rất nhiều phong ba nên có thể hạ quyết định. Nhưng hắn vì cầu mạng sống mà sai khiến cấm quân phóng tên, hành vi này là điểm yếu của Ninh Nghị.
Trong thành, Ninh Nghị không chỉ trắng trợn chuộc tội lỗi của Yến Vân Lục Châu, mà còn bố trí người hô to chân tướng Thí Quân mỗi ngày tám mươi lần trong thành. Thái Kinh môn sinh ra khắp thiên hạ, cũng biết lúc đó là thời khắc trọng yếu nhất, nếu chỉ là Đồng Quán bỏ mình., Hắn cũng có thể làm việc gấp tòng quyền, thống nhất và quyền lực đối kháng với Ninh Nghị, nhưng hành vi này của Ninh Nghị đã làm rối loạn chính tính sai khiến quân đội của hắn, thế nên khắp nơi không khỏi có chút do dự và quan sát. Đám người Ninh Nghị thì thản nhiên đóng gói những thứ này lại, dùng xe ngựa kéo lên đường.
Sau khi rời kinh, đội ngũ đi không coi là nhanh, trên đường lại có quân đội đuổi theo. Lúc này trên tay Ninh Nghị có sáu ngàn năm quân nhân Võ Thụy doanh, đội kỵ mã Lữ Lương Sơn một ngàn tám, chiến sĩ Bá Đao doanh vừa mới hơn hai vạn. Phía sau đuổi theo thường là đội hình bốn vạn năm vạn, có tướng lãnh ý thức được tác dụng của kỵ binh, cũng đã trang bị áo giáp cho kỵ binh dưới trướng, nhưng những thứ này đều không có ý nghĩa gì.
Đám người Ninh Nghị liên tục đánh tan đại quân đuổi theo sau. Đối với binh sĩ cũng không đuổi tận giết tuyệt, xông tán mọi việc, chỉ có Lữ Lương kỵ binh ngậm đuôi đuổi giết. Vũ Huy quân chỉ huy sứ Hà Bình và cả thân vệ bên cạnh hắn bị Hàn Kính đuổi giết đến bờ Hoàng Hà bên bờ bắt đầu. Từ đó về sau, quân đội đuổi theo phía sau cũng chỉ xuất công không xuất lực.
Từ trước đến nay đã đánh bại oán quân, có thể giằng co cùng nữ chân nhân, lại còn đại náo trong Biện Lương thành, giết quân đội của Hoàng đế, chiến lực đang ở đỉnh phong. Nhưng thời điểm này, có khí tức cuồng loạn. Vấn đề thật sự nằm ở tư tưởng của quân đội này, không có bao nhiêu người thật sự dám nghĩ tới chuyện này, một khi cân nhắc, tất nhiên sẽ rơi vào hoang mang, nếu duy trì loại tình huống này không đến nửa năm, quân đội cũng sẽ sụp đổ.
Trung tâm ứng đối của Ninh Nghị cũng chỉ có một câu: "Trong vòng một năm, kinh thành và Hoàng Hà sẽ rơi vào tay giặc, toàn bộ Bắc bộ sẽ bị rơi vào tay giặc. Đây là đại thế của nữ chân nhân, triều đình Võ Triều không cách nào cứu vãn được, đến lúc đó càn khôn sụp đổ, chúng ta sẽ cố gắng bảo vệ con dân Hoa Hạ đang có thể cứu được..."
Vì để những lời này thẩm thấu vào mỗi một chỗ trong quân đội, lúc ấy Ninh Nghị cũng làm ra lượng lớn sự tình. Ngoại trừ trên đường đi khiến người ta hướng tới các nơi cao môn đại hộ các châu tuyên truyền tài liệu đen của thế gia võ triều, dao động lòng người cũng để cho bọn họ tự giết lẫn nhau., tẩy não chân chính vẫn là triển khai trong quân. Hội nghị từ trên xuống dưới, gạt bỏ từng món từng món đồ vứt vào trong tư tưởng của người. Khi những thứ này thẩm thấu vào, lời tiên đoán tiếp theo mới thật sự có cơ hội đặt chân.
Về lời tiên đoán về vận mệnh của Võ Triều, qua loa đã định sẵn mục tiêu ngắn gọn và chính xác của trung kỳ, đồng thời cũng ám chỉ một điều, một khi triều đình bị vây hãm, chúng ta sẽ phải đối mặt với con đường chết của triều đình này., Cũng chỉ có kẻ địch mà thôi. Kể từ đó, quân tâm của Vũ Thụy Doanh mới tạm thời ổn định lại như vậy, nếu một năm sau vẫn không có gì xảy ra, đoán chừng tâm lý của binh sĩ cũng chỉ có thể chống đỡ đến lúc đó. Nhưng cuối cùng kim binh lại lần nữa xuôi nam.
Sĩ khí của một nhánh quân đội, dựa vào thắng lợi của kẻ địch lớn nhất, điểm này không khỏi có chút châm chọc, nhưng vô luận như thế nào, sự thật như thế nào. Dưới nam kim nhân, lệnh cho đội ngũ "Phản tạo" này, bước đầu dừng gót chân, cũng chính bởi vậy, tin tức Biện Lương thành bị phá truyền đến, trong sơn cốc, mới có sĩ khí tăng lên như thế, bởi vì tính chính xác của phe mình, lại lần nữa đề cao, mọi người đối với sự tín phục của Ninh Nghị, không thể nghi ngờ cũng gia tăng rất lớn.
Nhưng mặc dù căn cơ sơ kỳ châm chọc đâm xuống, đối với cao tầng như Ninh Nghị, mỗi người đều là nan đề, vừa mới bắt đầu. Chính giữa, vấn đề đầu tiên là Thanh Mộc trại sắp mất đi ưu thế địa lý của nó.
Trước khi quyết định giết Chu Ngọc, Ninh Nghị đối với Thanh Mộc trại đã có hai năm quy hoạch và kinh doanh. Với tư cách là đầu sỏ buôn bán của bản chức, hắn hiểu rõ về cung cấp và độ hòa hợp, thực sự là quá quen thuộc. Mặc dù Thanh Mộc trại làm việc là buôn lậu, nhưng dưới sự thao tác của Ninh Nghị, đối đãi với thương lữ qua lại, đối với ưu thế ưu thế của bọn họ, đối với những thứ bọn họ có thể thu hoạch được., Mỗi một thứ cần thiết, ở trong núi đều có phân tích và đề nghị chủ động. Trong thời gian này, không riêng gì buôn bán với người ta, còn dạy người ta làm thế nào, chủ động phối hợp với võ, kim lưỡng địa, đối với thương nhân mà nói, thuận tiện là cực lớn, lợi nhuận đương nhiên cũng là rất lớn.
Thời gian hai năm không tính dài, năm đầu tiên chỉ có thể nói là cất bước, nhưng mà mật thám ti nắm giữ lượng lớn tư liệu, thông qua cứu trợ thiên tai, trúc ký cũng liên hợp rất nhiều thương nhân. Những thương nhân này, chính quy hợp nhất với trúc ký, nơi nào không chính quy, Ninh Nghị sẽ phái người của Lữ Lương Sơn đi tìm đối phương, đến năm thứ hai, Kim Nhân xuôi nam, đạp phá Nhạn Môn quan, vừa lúc tùy tiện ngừng lại, Thanh Mộc trại đã bành trướng lên kịch liệt.
Nếu như nói Ninh Nghị không tạo phản, hơn nữa người vàng không xuống dưới lần nữa. Mùa đông mùa đông mười bốn năm của Cảnh Hàn, e rằng Thanh Mộc trại sẽ phải móc một miếng thịt lớn trong đám tùy tùng của Nhạn Môn quan ra, sau đó bức quân đội chính thức trở mặt.
Trước mắt ngược lại không có sầu lo như vậy, nhưng mà Kim Nhân xuôi nam, cướp đoạt Hoàng Hà về phía bắc, công phá Biện Lương. Một khi nó bắt đầu chính thức tiêu hóa mảnh đất này, sinh ý ở Nam Bắc sẽ không thể nói đến buôn bán. Thanh Mộc trại, cũng sẽ hoàn toàn bị thông đạo Nhạn Môn quan trống trơn.
Hơn một năm, Thanh Mộc trại đã cướp đoạt và thu thập rất nhiều tài nguyên, nhưng dù kinh người đến đâu cũng có giới hạn. Hai ngàn kỵ binh thiết giáp từ Lữ Lương Sơn đi ra, gần hai trăm thiết giáp trọng kỵ, chính là hạch tâm của tài nguyên này. Mà sau đó, bên trong Thanh Mộc trại cũng tích trữ một lượng lớn lương thực – cái này cũng không tính là sớm có dự mưu, nhưng hoàn cảnh Lữ Lương Sơn dù sao cũng không tốt, mọi người trước kia đều là người đói bụng, một khi đầy đủ tiền, thì lựa chọn đầu tiên chính là lương thực tại truân.
Sau này trại Thanh Mộc tự phát đạt, thu lưu dân, lưu dân, đào binh Nam Bắc, trước mắt đã có quy mô hơn hai vạn người, có thêm một vạn người, chèo chống chừng một năm cũng không tính là gì. Nhưng mà, Dư Huyền cũng đã bắt đầu xuất hiện.
Binh lính bình thường đương nhiên không biết. Nhưng cũng bởi vì những suy nghĩ này, Ninh Nghị lựa chọn dời căn cứ mới sang phía tây, dựa vào Thanh Mộc trại trước đứng vững gót chân, ngấm vào địa bàn của quân Tây Bộ - đây là một mảnh dân phong nhanh nhẹn dũng mãnh, nhưng đối với triều đình thì cảm giác thuộc về mình cũng không quá mạnh mẽ., Hơn nữa lúc trước chủng sư đạo cùng Tần Thìn Tinh Tinh, đám người Ninh Nghị cho rằng, đối phương có lẽ sẽ nể mặt Tần Thiệu Khiêm, không đến mức đuổi tận giết tuyệt: ít nhất trước khi Tây quân không thể đuổi tận giết tuyệt, có thể sẽ không dễ dàng làm như vậy.
Hai ba tháng này, Ninh Nghị vận dụng trúc ký cùng với tất cả người kể chuyện đi đến địa bàn của Tây quân, đến mấy châu huyện, làm bộ như người sống sót giảng thuật quá trình triều đình thí quân, chân tướng của Yến Vân lục châu vân vân vân, trong đó cũng tuyên truyền hi sinh mạnh mẽ của các chủng sư., Tây quân vẫn chưa tiến hành ngăn cản kịch liệt, cũng bởi vì dân phong dũng mãnh, có lúc người ta cảm thấy người kể chuyện triều đình nói xấu sẽ đánh cho một trận đuổi đi. Nhưng cũng có không ít người, bởi vì sùng bái các chủng sư mà căm phẫn triều đình mềm yếu.
Mặt khác, Ninh Nghị đã bắt tay vào xây dựng sơ bộ mạng lưới, trong tay y còn có rất nhiều tư liệu thương nhân, vốn có quan hệ với thẻ tre, nhưng không sao cả, hôm nay đương nhiên không dám dây dưa với Ninh Nghị. Nhưng cũng không sao, chỉ cần có nhu cầu, y đều có thể giở trò giữa.
Chỉ cần mảnh đất này của quân Tây có thể cho hắn thời gian khoảng một năm, với năng lực kinh doanh của hắn, có thể sẽ có khả năng thổ Phiên, Tây Hạ, Kim Quốc, mấy thế lực này giao hội ở phía Tây Bắc, xâu chuỗi với nhau một mạng lưới lợi ích khắp nơi, thậm chí đưa xúc tu đi theo Thổ Phiên, vươn vào đại lý...