Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
Hoàng hôn âm trầm.
Trung Nguyên.
Thiên hạ.
Tĩnh Bình nguyên năm, đông, khi Bắc Phong phiêu phù ở dưới bầu trời thấp bé, trải qua hơn hai trăm năm, một lần phồn vinh đến mức giống như một thiên đường võ triều nửa cương vực bắc triều, đã xuống dốc như phù dung. Theo phía nam của nữ chân nhân, hỗn loạn cực lớn đang chuẩn bị ủ. Ở phía bắc, mặc dù mảng lớn địa phương chưa bị binh họa trùng kích, nhưng căn bản trật tự đã bắt đầu dao động.
Phá rối tứ tán, thương nghiệp đình trệ, trật tự thành thị rơi vào cục diện bế tắc. Hơn hai trăm năm võ triều thống trị, Vương Hóa đã sâu, trước đây không ai nghĩ tới, có một ngày quê nhà đột nhiên thay đổi một dân tộc khác làm hoàng đế, nhưng ít nhất vào giờ phút này, một bộ phận nhỏ khả năng sẽ nhìn thấy một hình dáng hắc ám nào đó đến, cho dù bọn họ còn không biết hắc ám kia sâu bao nhiêu.
Trận sụp đổ này bắt đầu, nếu cần phải ghi chép, trong thời gian vài năm, có vài chuyện cần phải viết ra. Liên Kim Võ Triều chống lại, họa Phương Tịch, không hề có Bắc phạt dựng cây, mua thành đoạt công, Cảnh Hàn năm thứ mười ba, lần đầu tiên Kim Nhân xuôi nam, một năm sau, hai lần xuôi nam, phá Biện Lương thành. Trong mười bốn năm này, có lẽ còn chưa có đủ tư cách leo lên bảng đại sự.
Về phần một năm mùa đông này, lúc Biện Phá Thành, cấu thành toàn bộ thiên hạ tan vỡ, còn có một khối ghép đồ, phát sinh ở những nơi mà đại đa số mọi người cũng không biết.
Tây Bắc.
Khu vực giáp ranh giữa võ triều, Tây Hạ, hai trăm dặm ngang núi, người ở thưa thớt.
Đây là tứ chiến chi địa từ xưa đến nay. Từ Đường đến nay, trải qua mấy trăm năm đến võ triều, dân chúng Tây Bắc dũng mãnh, chiến loạn không ngừng. Đường có thơ một câu 'Vô Định Hà Cốt', vẫn là người trong chốn khuê phòng, Vô Định Hà trong thơ chính là dòng sông nằm ngang dọc khắp nơi. Đây chính là Bắc Duyên ở sườn núi vàng đất., Đất đai hoang vu, thảm thực vật không nhiều, bởi vậy sông ngòi thường xuyên đổi đường, vì vậy sông dài lấy "không cố định" làm tên, cũng bởi vì bên này đất đai có giá trị không cao, cư dân không nhiều, bởi vậy trở thành nơi phân giới của hai nước.
Đồng thời, hai trăm dặm Hoành Sơn, cũng là nơi võ triều tiến vào Tây Hạ, hoặc là Tây Hạ tiến vào bình chướng tự nhiên của võ triều.
Từ trăm năm trước, thủ hạ Lý Đức Minh thành lập Tây Hạ quốc, ngoài ra còn có tranh chấp lớn nhỏ với Vũ, Thổ Phiên. Hơn một trăm năm nay, Tây Hạ tồn tại, khiến cho Tây Bắc Võ Triều xuất hiện quân Tây Bắc thiện chiến nhất toàn bộ quốc gia, sau đó là quân Tây Bắc mà triều đình kiêng kỵ nhất. Trăm năm sau đó là cuộc chiến loạn lạc., Có qua có lại, nhưng đa số người trong Võ Triều không biết rằng những năm gần đây, dưới sự nỗ lực của đông đảo tướng sĩ Tây quân, Dương gia, cải gia, Cảnh Hàn trong triều, Tây quân đã đẩy chiến tuyến ra toàn bộ địa khu Hoành Sơn.
Nếu không có sự quật khởi cùng nam hạ của Kim Quốc, mấy năm nữa trôi qua, quân đội võ triều Tây Bắc dễ dàng huy động quân đội, toàn bộ Tây Bắc đã vô hiểm có thể thủ.
Đương nhiên, điều này cũng chỉ có thể là biểu hiện và cảm khái của kiểu mã hậu pháo này mà thôi.
Tĩnh Bình nguyên năm, nữ chân hai độ phạt võ, tại không có bao nhiêu người chú ý tới khu vực phía bắc Hoành Sơn, ngày này mười một tháng, thân ảnh quân đội xuất hiện trong mảnh thiên địa hoang vu này. Đại kỳ Tây Hạ Lý thị giơ lên cao, hàng ngàn hàng vạn bộ binh, thân ảnh bộ binh nỏ binh., Xuất hiện trên đường chân trời, kéo dài cả núi, bụi đất mù mịt. Mà kinh người nhất là ở gần đại quân bản trận, ba ngàn kỵ binh chậm rãi đi tới, đây là kỵ binh cường hãn nhất trong Tây Hạ quân, "Thiết diều hâu" danh chấn thiên hạ, toàn quân đã xuất động.
Bị "Thiết Tiêu Tử" bảo vệ trong vòng bảo vệ, là chiếc cờ Tây Hạ vương được gió thổi phần phật phấp phới trong gió. Trong chiến tranh với huynh đệ chủng gia, mấy năm trước mất đi quyền khống chế khu vực Hoành Sơn, rốt cuộc Tây Hạ Vương Lý Càn Thuận lại vung quân xuôi nam, binh hùng hổ, kéo dài hai châu!
Bên ngoài thiên hạ đại thế, cũng có chuyện nhỏ tạm thời giao nhau với đại thế.
Lộc cộc.
Sắc trời đã tối. Trên một con đường núi khúc chiết cách Hoành Sơn không quá xa, đội ngũ chính đang tiến lên. Đường núi nửa đêm khó đi, nhưng người trước sau đều có vũ khí, cung nỏ, một ít lưng ngựa, lưng la trên lưng có rương, túi vải..., Người đi đầu đội ngũ kia mất đi một tay, lưng đeo đơn đao, nhưng theo tuấn mã tiến lên, trên người hắn cũng có một cỗ khí tức thản nhiên. Mà trong lúc thản nhiên này, lại mang theo một chút lăng lệ, hòa cùng với gió lạnh vào ngày đông. Chính là "Khôi Thiên Đao" uy danh hiển hách trong đám nghịch phỉ Bá Đao trang.
Trong đội ngũ phía sau, có vợ chồng Trần Phàm của Bá Đao trang đã đạt được thành tựu tông sư, có đám người Chúc Bưu, Trần Đà Tử trong thẻ trúc. Đội ngũ này tổng cộng chỉ khoảng trăm người, nhưng đa số đều là cao thủ Lục Lâm, trải qua chiến trận., Biết được liên thủ hợp kích, cho dù thật sự muốn chính diện đối kháng địch nhân, cũng đủ đối đầu với hơn mấy trăm người, thậm chí hơn ngàn người mà không rơi vào thế hạ phong, truy cứu nguyên nhân cũng là bởi vì ở giữa đội ngũ, là thủ lĩnh, đã thành thiên hạ chung địch.
dưa hấu cưỡi ngựa, cùng thư sinh tên là Ninh Nghị đi song song ở giữa đội ngũ. Vùng núi Tây Bắc, thảm thực vật thấp bé, thô kệch, là người phía nam, thế núi gập ghềnh, có chút hoang vu, sắc trời đã tối, Bắc Phong cũng đã lạnh. Nàng cũng không để ý chuyện này, chỉ là một đường tới đây, cũng có chút tâm sự, cho nên sắc mặt có chút không tốt.
"... Cái loại địa phương này, tiến vào không dễ, xuất xuất không tốt, sáu bảy ngàn người, muốn đánh trận, còn muốn ăn thịt, sớm muộn gì cũng phải chịu đói, ngươi ăn uống lại cứ tìm đồ ăn ngon, xem ngươi làm thế nào."
Bởi vì tâm sự, một mặt đi về phía trước, bề ngoài vẫn như thiếu nữ đang liên tục đâm, chung quanh phần lớn là cao thủ, mặc dù âm thanh không cao, nhưng tất cả mọi người vẫn nghe thấy, mặt đều căng thẳng, không dám cười nhiều. Ở chung gần nửa năm, cho dù mọi người không thuộc về Bá Đao doanh, cũng đều biết chuyện không dễ chọc của nàng.
Cái này không dễ chọc thì không đến mức xuất hiện quá nhiều, quản lý Bá Đao Trang đã nhiều năm, cho dù thân là nữ tử, có một số hành vi đặc thù, cũng sớm đã luyện ra hỉ nộ không ra vẻ khí trường, không vì chuyện nhỏ mà giận chó đánh mèo tu dưỡng đến. Nhưng trước mặt Ninh Nghị, những tu dưỡng này không có tác dụng gì. Trong đó có vài người biết nguyên nhân nên sẽ không nhiều lời, có một số người không biết cũng không dám nhiều lời.
Từ Hàng Châu quen biết với Ninh Nghị, tới giờ đã tới hai mươi ba tuổi, dưa hấu. Theo lý thuyết, nàng đã lập gia đình hơn người, thậm chí còn từng "Động phòng" với Ninh Nghị. Nhưng sau đó có một loạt chuyện, hôn nhân này nổi tiếng vô thực, bởi vì chuyện phá Hàng Châu, giết Phương Thất Phật, ân oán hai bên dây dưa, thật khó hiểu.
Nửa năm trước, Ninh Nghị triệu mọi người Bá Đao vào kinh giết Hoàng Đế tạo phản, dưa hấu dẫn mọi người tới. Sau khi đại náo kinh thành, đoàn người tập kết tây tiến, sau lại bắc, một đường tìm kiếm chỗ đặt chân, ở Lữ Lương sơn cũng tu chỉnh một đoạn thời gian. Trong đoạn thời gian ban đầu, quan hệ giữa nàng và Ninh Nghị, luôn có chút nghĩ tới gần nhưng không thể đến gần ngăn cách.
Chuyện giết Phương Thất Phật quá lớn, mặc dù nghĩ lại, bây giờ có thể lý giải cách làm của Ninh Nghị lúc đó, nhưng dưa hấu là một cô bé yêu mặt mũi, trong lòng mặc dù đã động tình, nhưng cũng sợ người ta nói cô ta vì tư vong công, đứng sau lưng chỉ trỏ, trong lòng cô ta nghĩ tới những chuyện này, gặp Ninh Nghị, cuối cùng cũng phải phân rõ giới hạn, phủi sạch một phen.
Những chuyện này rơi vào mắt người của Trần Phàm, Kỷ Thiến Nhi đã thành gia, tự nhiên có chút buồn cười. Nhưng trước mặt trái dưa hấu, lại không dám biểu lộ - nếu không sẽ trở mặt. Bất quá đoạn thời gian đó sự tình của Ninh Nghị cũng rất nhiều, qua loa dẫn đến giết hoàng đế, thiên hạ khiếp sợ. Nhưng tiếp theo phải làm sao bây giờ, đi đâu, đi đến đó., Con đường tương lai đi như thế nào, có tiền đồ hay không, các vấn đề đều cần phải được giải quyết, thời gian ngắn, trung kỳ, trường kỳ đều phải phân định mục tiêu, hơn nữa còn có thể khiến người ta tin phục.
Mà bên kia, Ninh Nghị cũng có đám người đàn nhi phải chiếu cố, cho nên giữa hai người, thời gian giao lưu chân chính không nhiều, thường thường là Ninh Nghị tới chào hỏi một câu, nói một câu, Tây Qua hất mặt, lại sợ Ninh Nghị rời đi, thường còn phải "hừ" hai tiếng, để biểu thị mình khinh thường với Ninh Nghị. Mọi người nhìn buồn cười, Ninh Nghị ngược lại sẽ không tức giận, hắn cũng đã quen với da mặt mỏng của dưa hấu rồi.
Cũng may thời gian ở chung không nói lời nào, vẫn có. Sau khi giết Hoàng đế, triều đình nhất định sẽ dùng hết sức lực muốn giết Ninh Nghị, bởi vậy bất kể đi tới nơi nào, bên cạnh Ninh Nghị, nhất định phải có một hai đại cao thủ đi theo. Hoặc là Hồng Đề, hoặc là dưa hấu, hoặc là đám người Trần Phàm, Chúc Bưu. Từ lúc trở lại Lữ Lương, Hồng Đề có một số việc phải ra mặt xử lý, bởi vậy ngược lại Tây qua lại là nhiều nhất.
Nàng từ nhỏ theo phụ thân tập võ, về sau đi theo Phương Tịch tạo phản, đối với việc bận rộn, các loại hỗn loạn, cũng không cảm thấy mệt mỏi nhàm chán. Về vấn đề thống lĩnh Bá Đao trang, trong thô sơ của Tây qua có rất nhỏ, nhưng cũng không phải là nữ tử có khả năng an bài được công khai gọn gàng ngăn nắp., Về điểm này, Bá Đao trang vẫn là nhờ có tổng quản Lưu Thiên Nam. Thời gian sau đi theo Ninh Nghị, dưa hấu lại thích tính cách tài hoa của người khác, có đôi khi Ninh Nghị ở trong phòng nói chuyện với người khác, sắp xếp, hoặc là nói với một đám quan quân, ý định của y sau đó là ngồi ở bên cạnh hoặc là ngồi ở cằm trên nóc nhà, cũng có thể nghe rất ngon miệng.
Từ đó về sau hơn hai tháng, nhận ra người khác tựa hồ không để ý đến quan hệ giữa nàng và Ninh Nghị, dưa hấu mới cùng với Ninh Nghị tiếp tục nói chuyện. Từ lúc Lữ Lương chuyển dời đến Tiểu Thương Hà, an bài tính toán chuyện tương lai, trong lúc đó Ninh Nghị còn hai lần ra núi làm việc, hai người trò chuyện phiếm, hoặc đang ăn cơm, hoặc là lúc ăn cơm., Hoặc là ở bên đống lửa, hoặc là trên con đường, nói chuyện đa số là chuyện liên quan đến tạo phản, tương lai dự định, cho dù là như vậy, mỗi một lần ở chung nói chuyện phiếm, trong lòng nàng cũng vô cùng thỏa mãn.
Sự bất mãn của nàng xuất phát từ một nơi khác.
Vì đại náo kinh sư, Bá Đao trang lục tục kéo lên khoảng hai ngàn người, sự tình hoàn thành, lại chia ra mấy nhóm trở về một ngàn người. Bây giờ ngày đông dần sâu, phía nam mặc dù có Lưu Thiên Nam tọa trấn, nhưng sau khi Thí Quân, không riêng gì sẽ có Bạch Đạo chèn ép, cũng sẽ có tiếng tăm mở rộng, người xa đến chơi, hoặc là vấn đề lòng người trong trại rối loạn, làm trang chủ, mặc dù mọi người không nói rõ, nhưng cho dù thế nào, nàng cũng phải trở về một chuyến.
Về phần chuyến đi này, thăm dò được tin tức, gặp phải các loại vấn đề, cũng không tính là gì.
Sắc trời đã tối, đội ngũ phía trước đốt đuốc, có tiếng đàn sói từ xa xa truyền tới, ngẫu nhiên nghe được nữ tử bên cạnh phàn nàn hai câu, Ninh Nghị cũng không phản bác nhiều. Nếu là dưa hấu an tĩnh lại, gã cũng sẽ rảnh rỗi tìm chuyện trò chuyện vài câu với nàng. Lúc này chỗ cần tới đã không xa, giường sông của Tiểu Thương Hà xuất hiện trong tầm mắt, đường sông kéo dài lên trên, xa xa chính là ngọn núi đã mơ hồ sáng lên ánh lửa.
Mà đám canh gác phía xa cũng đã thấy quang mang bên này.
Đội mã tiến về phía trước, từ cửa núi của dòng sông Tiểu Thương đi vào, chính là giờ ăn tối vào đêm. Sau khi đi vào tầng thứ nhất trong thung lũng, ánh sáng của đống lửa kéo dài giữa lòng sông phía đông và vách núi., Nơi hơn bảy ngàn người tụ tập, thế núi lan tràn ra ánh lửa loang lổ, hỗn tạp. Tình cảnh lúc xuất sơn cách đây hơn mười ngày, lúc này trong sơn cốc đã có không ít đồ vật, nhưng vẫn có vẻ hoang vu. Bất quá, trong đám người, cũng đã có thân ảnh hài tử.
Phòng ốc nấu ăn rất lớn được xây dựng từ trước đây, lúc này quân nhân trong sơn cốc đang xếp hàng ra vào, xếp thành hình dáng của chuồng ngựa ở phía xa - từ Biện Lương mà đến, trừ con ngựa của Lữ Lương Nguyên có, thuận tay bắt được hai ngàn con tuấn mã, là tài sản quan trọng nhất trong núi hiện giờ. Bởi vậy, những kiến trúc này đều được dựng xong đầu tiên. Ngoài ra, trước khi Ninh Nghị rời đi, bên phía Tiểu Thương Hà thôn đã xây một cái lò rèn sắt ở giữa sườn núi, một cái lò cao bằng đất - đây là để có thể chế tạo một số công cụ. Nếu muốn làm nhiều công cụ, trong tình huống không cân nhắc tài liệu nguyên, cũng chỉ có thể vận chuyển từ trại gỗ bên kia tới.
Trên vách núi đá chuẩn bị qua đông và vật tư, kỹ viện vốn còn đang làm việc, lúc này đã có mười mấy lần, chỉ là tạm thời còn chưa có người ở, khả năng trong đó cũng chưa hoàn toàn xây xong. Gian nhà gỗ bên cạnh sơn cốc đã nhiều hơn không ít, thoạt nhìn độ dày cũng được, tu bổ bổ, cũng có thể dùng để tu bổ, bất quá mùa đông này, nửa số người chỉ đành ở trong đống lửa.
Cũng may Tô gia vốn là thương buôn vải, Lữ Lương Sơn sau khi dùng để buôn lậu, sinh ý ở phương diện này gần như đã bị Ninh Nghị lũng đoạn, vốn là có lượng lớn tàng trữ. Trước khi giết Chu Ngọc, Ninh Nghị cũng có kế hoạch hơn tháng, mặc dù vội vàng, nhưng những thứ này còn chưa đến mức khan hiếm.
Đứng ở chân núi nhìn một lát, mắt thấy đội ngũ tiến đến, mọi người trong núi nhìn qua bên này, mặc dù không la to, nhưng tâm tình mọi người đều lộ ra nhiệt liệt. Ninh Nghị suy nghĩ một chút, dự đoán nhóm người nhà của Võ Thụy doanh đầu tiên đã đến nơi., Bởi vậy lòng người tăng vọt. Trong ngọn lửa bên kia, đã có người tới đầu tiên, chính là tướng lĩnh Tôn Nghiệp, Ninh Nghị xuống ngựa, chào hỏi lẫn nhau: "Tổng cộng có bao nhiêu người tới, đều đã an bài xong chưa? Đủ chỗ ở chưa?"
"Đến rồi bảy trăm ba mươi sáu người, vốn là tướng sĩ trong Võ Thụy doanh, không đi theo chúng ta, một trăm chín mươi ba, còn lại chính là người nhà của bọn họ. Tất cả đều đã an bài xong." Tôn Nghiệp nói xong, hạ thấp giọng nói: "Có chút là bị triều đình truyền ý, lén lút thẳng thắn với chúng ta, ở giữa..."
Ninh Nghị nghe hắn nói chuyện, sau đó gật đầu, sau đó lại cười: "Cũng khó trách, sĩ khí bỗng cao như vậy."
"Suy khí... Bởi vì một chuyện khác."
"Hả?"
"Là bởi vì Biện Lương đã rơi xuống..."
Vừa đi, Tôn Nghiệp vừa thấp giọng nói. Trong ánh đuốc, Ninh Nghị hơi ngẩn người, sau đó dừng lại. Y ngửa đầu hít một hơi, gió đêm thổi qua.
Từ khi đi tới võ triều này, thờ ơ với lúc trước, đến sau này lòng đầy lo lắng, đến lúc đó đủ khả năng, lại đến sau đó, cơ hồ đặt cược mạng lên, bảo vệ tòa thành kia, chính là vì không hy vọng có một cái kết cục như vậy. Khi quyết định giết Chu Ngọc, hắn biết kết cục này đã được định sẵn, nhưng trong đầu, có thể là chưa từng ngẫm nghĩ, hiện tại, lại rốt cuộc minh bạch.
【 Trước mắt dùng hết, thanh âm nghe kinh điển hữu dụng nhất là 1~4, tập hợp thành tứ đại ngữ âm, siêu 100 loại âm sắc, càng là hỗ trợ đổi Nguyên thần khí bằng sợi dây ly đọc cao, ô ô ô ô. 】
Lòng vòng lâu như vậy, cuối cùng mọi thứ cũng bị bức tới trước mắt. Thiên địa sụp xuống, quang điểm nho nhỏ trong sơn cốc cũng không biết sẽ như thế nào tương lai.
Nhưng cho dù như thế nào, nguyên nhân sĩ khí trong cốc tăng vọt, cuối cùng cũng rõ ràng.
Hắn thở dài, đi về phía trước.
Phía trước thung lũng, lại tiến về phía trước, dòng sông kéo dài cùng con đường quanh co, mấy chỗ kỹ động giữa chân núi đang phát ra ánh sáng, nhân thủ Vệ Thú bên này tự thành nhất thể, trong đó có một căn phòng, nữ tử đang cầm bút đối sách., Xác định vật tư. Một nữ binh của Thanh Mộc trại đi vào, bên tai nàng nói một câu, nữ tử ngẩng đầu, ngừng bút tích đang viết. Nàng nói với nữ binh một câu gì đó, sau khi nữ binh đi ra ngoài, nữ tử tên Tô Đàn Nhi mới nhẹ nhàng vuốt ve tóc mai. Nàng trầm xuống, tiếp tục xem xét đồ vật trên trang giấy này, sau đó chấm lên một chấm đen nhỏ.
Tiếng sói tru dài thườn thượt, gió đêm lạnh lẽo, quang điểm mỏng manh lan tràn khắp núi. Người gặp nhau là chuyện duy nhất trong trời đất không biết tương lai ấm áp...