Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
"Ta muốn hỏi một chút, lập Hằng rốt cuộc ngươi muốn làm gì?"
Trong phòng quán rượu, vang lên tiếng thuyền thuyền. Ninh Nghị hai tay đan chéo nhau, nụ cười không đổi, chỉ hơi híp mắt lại.
Người có thể làm việc theo dòng dõi Tần Thìn, tâm tính khác biệt với người bình thường, hắn có thể ở chỗ này nghiêm túc hỏi những lời này, tự nhiên cũng có ý nghĩa bất đồng với trước kia. Ninh Nghị trầm mặc một lát, cũng chỉ nhìn hắn: "Ta còn có thể làm gì chứ."
"Sau khi lão sư bị giam, lập Hằng muốn bứt ra rời đi, về sau phát hiện có vấn đề, quyết định không rời đi, vấn đề ở giữa rốt cuộc là thế nào, ta không đoán được." Thành Chu Hải cầm chén trà đi vòng vòng. "Ta và Lập Hằng ở chung không lâu, nhưng cũng coi như có chút quen biết với cổ tay lập trận, ngươi thấy có gì không hay, đầu nhập vào Đồng Quán, nếu chỉ vì muốn giữ lại, ta cũng không nói những lời hôm nay."
Trong lòng hắn có ý tưởng, nhưng cho dù không có, thành chu hải cũng không phải là người biết biểu lộ tâm tư trên mặt, lời nói không cao, ngữ khí của Ninh Nghị cũng bình tĩnh trở lại: "Chuyện đã đến nước này, lực lượng của tướng phủ đã hết, một thương nhân nhỏ như ta, trúc ký cũng bị động đến bảy tám phần, không cầu tồn còn có thể là vì cái gì chứ."
"Ta không biết, nhưng lập Hằng cũng không cần tự coi nhẹ mình, sau khi lão sư đi, lưu lại đồ vật, nói có bảo tồn gì đó, chính là lập Hằng bên ngươi."
"Đa số là giao cho Quảng Dương quận chúa."
"Đó cũng là lựa chọn của ngươi." Thành Chu Hải thở dài: "Lão sư cả đời vì nước vì dân, sau khi ông ấy đi, tuy cây đổ bầy khỉ nhưng vẫn lưu lại một ít nhân tình. Mấy ngày qua nghe nói tổng bộ hình bộ không hiểu đầu tông mất tích., Một vị tổng bộ khác hoài nghi Thiết Thiên Ưng là ngươi ra tay. Hắn và Trình Văn phụ tá Tề gia có mối liên hệ dày đặc, muốn Tề gia ra mặt, ra mặt vì chuyện này. Trình Văn hậu có quan hệ vô cùng tốt với Đại Nho. Sau khi nghe chuyện này, Mao Tố đã tới nói cho ta biết."
Ninh Nghị trầm mặc chốc lát: "Thành huynh tới để cảnh cáo chuyện này của ta?"
Thành chu hải không tỏ ý kiến: "Ta biết bản lĩnh lập thủy, hiện giờ lại có Quảng Dương quận Vương chiếu cố, vấn đề không lớn. Những chuyện này, ta có nói cho Ninh Hằng đạo nghĩa, nhưng cũng không quá lo lắng." Hắn nói, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, "Ta sợ, lập hằng ngươi hiện tại làm việc."
Trong phòng trầm mặc xuống, thanh âm thành ra biển, sau đó chậm rãi vang lên.
"Từ lão sư xảy ra chuyện, giấu hết mọi chuyện phía sau, từ đi biến thành không đi, động tĩnh sau lưng trúc ký không rõ, nhưng một mực không ngừng lại. Ngươi giao lại những chứng cứ lão sư lưu lại cho Quảng Dương quận Vương, hắn có lẽ chỉ nghĩ là ngươi muốn mượn đao giết người, trong lòng cũng có đề phòng, nhưng ta lại cảm thấy, chưa hẳn là như vậy."
"Có một số việc là dương mưu, động hướng đưa cho vương gia, cho dù trong lòng hắn có đề phòng, cũng không khỏi cần dùng tới."
Thành Chu Hải lắc đầu: "Nếu chỉ là như vậy, ta ngược lại nghĩ rất rõ ràng. Nhưng lập quốc ngươi chưa bao giờ là người có tư chất tiểu gia như vậy, ngươi ở lại kinh thành, cho dù muốn báo thù cho lão sư, cũng sẽ không chỉ sử dụng thủ đoạn này, nhìn xem ngươi làm việc quá khứ, ta biết ngươi ở tơ lụa lo chuyện đại sự gì."
Tông Bất Hiểu dừng một chút: "Tông phi hiểu không phải là ngươi giết, một tổng bộ đầu nho nhỏ, còn không lọt vào mắt ngươi, cho dù thật sự động vào hắn cũng sẽ không chọn người đầu tiên. Ta hoài nghi ngươi muốn động vào Tề gia, đại quang minh giáo, nhưng có lẽ không chỉ có vậy." Thành Chu Hải ở đối diện ngẩng đầu lên: "Rốt cuộc ngươi nghĩ thế nào."
Ninh Nghị nhìn hắn trong chốc lát, thành khẩn đáp: "Chỉ là tự bảo vệ mình mà thôi."
Thành chu hải vẻ mặt không thay đổi.
Ninh Nghị nói: "Vốn dĩ ta chỉ muốn đi, sau đó bỗng nhiên phát hiện, trong thiên hạ không ai khác chính là vương thổ, đất ở xung quanh đều là vương thần. Chúng ta còn ở kinh thành, đám Thiết Thiên Ưng đang có ý đồ với ta, ta và Lục Lâm..., Cùng thế gia kết oán vô số, âm thầm động tâm tư nhưng chưa từng ra tay thì có bao nhiêu. Thử nghĩ khi ta trở về Giang Ninh, phủ công chúa thành quốc tạm thời che chở cho ta, nhưng Khang hiền cũng đã già rồi, hắn có thể che chở được bao lâu, đến lúc đó đến lúc đó, đến lúc đó., Thiết Thiên Ưng, chuyện Thiết Thiên Ưng không hiểu thì vẫn phải tìm tới cửa. Nếu cầu tự bảo vệ mình, khi đó ta vẫn phải tìm một cành cây leo, bởi vậy, Đồng vương gia tới cúng tế Tần tướng, ta thuận thế giao đồ ra. Lúc đó ta còn có lựa chọn, cuối cùng cũng coi là một phần công lao."
"Có đôi khi lên đài, vấn đề là tại hạ không đi được." Ninh Nghị chậm rãi dựa lưng vào ghế, hai tay nắm buông xuống: "Ta giao đồ vật cho Quảng Dương quận vương, hắn luôn muốn nhận một phần ân tình của ta, hơn nữa hắn là người hệ thống quân đội, những người này không giảng đạo lý nhất., Người khác nếu muốn động đến ta, theo ta dưới cờ những người khác, biện pháp sẽ có khác biệt rất lớn, nhưng ta vào bên này, cùng bọn họ xung đột, cũng là ít nhất. Ở vương phủ Quảng Dương quận một thời gian ngắn, ta thuận mắt từng chút một., Vương gia tự nhiên sẽ cảm thấy ta bất quá. Khi hắn không buông tha sự chú ý của mình, ta chỉ cần một tên kinh doanh cũng có thể quay đầu về phía nam mà bứt ra, nhiều lắm là hàng năm quận chúa đại thọ. Ta gọi người đưa tới mấy xe hạ lễ. Kể từ đó, mỗi người đều lấy những thứ mình cần. Cuối cùng ta cũng mượn cớ mà xuống dốc."
Giọng điệu của hắn bình thản, thứ nói cũng là hợp tình hợp lý, trên thực tế, nghe người không khác gì Ninh Nghị tuổi tác còn lớn hơn vài tuổi. Lúc này hắn kinh nghiệm còn nản lòng thoái chí, rời kinh thành. Thái độ của Ninh Nghị lúc này cũng không có gì kỳ quái. Thành chu hải lại lắc đầu: "Nếu thật sự là như thế, ta cũng không có lời để nói, nhưng trong lòng ta không tin. Ninh hiền đệ ơi..."
Hắn há hốc mồm, sau đó nói: "Mục đích cả đời của lão sư chỉ vì quốc thiên hạ này, thủ đoạn làm việc của hắn khác với ta, nhưng làm việc làm người, có thể xưng là đường đường chính chính. Lần này Nam lai của nữ chân nhân, xem như dã tâm của rất nhiều người đã phá vỡ, ta từ Thái Nguyên trở về., Trong lòng biết rõ, bọn họ tất có thời điểm lại một lần nữa xuôi nam. Kinh thành hiện nay, ngươi nếu thật sự vì tâm tro ý lạnh, muốn rời đi, vậy cũng không là gì. Nếu ngươi thực sự nhớ kỹ chuyện tông không phải hiểu, muốn giết mấy bộ hạ hình bộ, cũng chỉ là chuyện nhỏ, nhưng nếu là ở lên... "
"... Tề gia, Đại Quang Minh giáo, Đồng Quán, Thái Cương, Vương Oanh, Lý Bang Ngạn, Lương Sư Thành... Những người này, kéo một phát động toàn thân. Ta xem qua cách làm của ngươi, diệt tâm kế của ngươi, đánh cờ cứu thiên tai của thế gia đại tộc, đến sau này, ngươi đều đã tới. Người khác có lẽ coi thường ngươi, ta sẽ không làm được những chuyện này, cũng không nghĩ ra ngươi làm như thế nào đi, nhưng nếu là... Nếu ngươi muốn động thủ ở tầng này, bất luận là thành hay bại, vì thiên hạ thương sinh tội gì."
Thành chu hải trước kia dụng mưu thiên kích, làm việc thủ đoạn, cũng gia công tâm kế, lúc này hắn nói ra những lời này, ngược lại làm Ninh Nghị có chút ngoài ý muốn, mỉm cười: "Ta vốn tưởng rằng, Thành huynh là người có tâm tính cực đoan, không câu nệ tiểu tiết..."
"Thành mỗ dùng mưu luôn luôn có chút cực đoan, nhưng nhất thời chuyện này khác. Mới đầu tại Tướng phủ, ta làm việc có thể có kết quả, thủ đoạn ngược lại tại hạ, đến giờ phút này, thành nào cũng cầu nữ chân nam lai, bách tính toàn thành này, có thể có cái tốt quy sở."
Ninh Nghị trầm mặc, qua một lát, dựa lưng vào ghế nói: "Tần công mặc dù qua đời, đệ tử của hắn, ngược lại hơn phân nửa đều tiếp đạo thống của hắn rồi... "
"Nhưng mà, lập tức ngươi lại khác với niềm tin của gia sư. Ngươi thật sự là bất đồng, bởi vậy mỗi lần làm việc vô cùng phi thường." Thành Chu Hải nhìn hắn nói: "Thật ra sau khi gia sư đi, chúng ta không gánh nổi trọng trách của hắn, nếu ngươi có thể tiếp được, cũng là cực tốt. Nếu ngươi muốn làm, chính là để đề phòng tai họa của nữ chân nhân sau này khi xuống Nam. Hôm nay, Thành mỗ lo lắng cũng chính là thừa thãi."
"Ta đã đáp ứng sẽ truyền thư cho Tần lão, về phần sự nghiệp của lão... Thành huynh, hiện giờ ngươi và ta đều không được người coi trọng, không thể làm được chuyện gì."
"Có một số việc, không phải nói làm không được là có thể không làm được. Ta từ Thái Nguyên đi ra, đã thấy qua sinh linh đồ thán dạng gì, ta cũng tốt, lập Hằng cũng tốt, chỉ cần muốn làm, chung quy có chút biện pháp làm việc."
Ninh Nghị nhẹ gật đầu. Thành chu hải nói chuyện thản nhiên, lúc trước hắn dùng mưu tuy rằng cực đoan, nhưng sau khi Tần Tương căn nguyên, nghe người không khỏi nản lòng thoái chí rời khỏi kinh thành, nhưng hắn vẫn ở lại trong kinh thành như cũ, nghe nói có người muốn động Ninh Nghị lại có thể tới cảnh cáo một phen. Vị này là Thái Nguyên cửu tử nhất sinh., Sau khi hồi kinh về, nam nhân kinh môn trong kinh thành biến đổi lớn, sau khi cởi bỏ hết bối cảnh cùng cực đoan lưu lại, lại chỉ lưu lại một tấm lòng quyền cước vì dân vì nước vì mình mà thôi. Ninh Nghị hành sự khác biệt với Tần Kế Nguyên, nhưng đối với vị lão nhân kia từ trước đến nay luôn tôn kính, đối với việc thành chu hải trước giờ cũng không thể không kính.
Tinh túy của Nho gia, cuối cùng bọn họ cũng ở lại.
Hắn chỉ là gật đầu, không có trả lời câu hỏi của đối phương, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, đúng là buổi trưa, ánh mặt trời sáng lạn chiếu vào cây cối xanh um, chim chóc qua lại, cách cái chết của Tần Thừa Nguyên đã qua hai mươi ngày.
"Có chuyện, ta vẫn luôn quên nói với Tần lão."
Trong bầu không khí trầm mặc đó, Ninh Nghị nói ra câu này.
"Vài năm trước, là chuyện của Phương Thất Phật, ta ở phía nam và Hình bộ, cùng Đại Quang Minh giáo kết thù Lương Tử, khi đó mật thám ti tại Trùng Bình huyện thành phụ trách, gọi là Hách Kim Hán, trong lần hành động đó phối hợp làm việc của ta, sau khi ta rời đi, Lâm Ác Thiền tìm được hắn, nhà Hách Kim Hán bị giết. Sau khi tin tức truyền tới, Tần lão để cho người ta niêm phong tin tức này lại, không cho ta nhìn thấy."
Hắn dừng một chút: "Lần này Tần lão bị mắc tội, ta sửa sang lại tư liệu ngày xưa, tìm ra phần này. Lúc ấy hắn đang ở trong ngục, sau đó lại bị vu tội phát phối, mỗi lần gặp mặt, có rất nhiều đại sự quấn thân, ta luôn quên đi nói. Lần cuối cùng đưa hắn ở ngoài thành, ta đưa hắn các loại phiền toái trên đầu, lúc quay đầu lại nhớ lại chuyện này, lại quên mở miệng, lúc ấy nghĩ đến chuyện trong tay định ra, tìm cơ hội, luôn có thể đi chào hỏi."
"Vậy thì, lúc gặp lại, ta ở trên sườn đồi kia trông thấy hắn, không có cơ hội để nói."
Hắn nói tới đây, lại im lặng, qua một hồi: "Thành huynh, chúng ta làm việc khác nhau, ngươi nói không sai, đó là vì các ngươi là đạo nghĩa, ta tán đồng. Còn những chuyện ngươi nói hôm nay, những chuyện kia sẽ hướng tới đám người Tề gia báo thù cho Thái thái sư... Quá phiền phức."
Hắn dừng một chút, lại nói: "Quá phiền phức... Ta sẽ không làm như vậy."
Hai người ngồi đối diện một lát, ăn chút đồ đạc. Không lâu sau, Thành Chu Hải cũng cáo từ rời đi. Trước khi đi, Thành Chu Hải mới lên tiếng: "Nếu ngươi thật sự muốn làm gì thì cứ tìm ta."
Ninh Nghị cũng chỉ gật đầu.
Mấy ngày sau đó, kinh thành vẫn phi thường náo nhiệt. Tần truyền vốn liếng, tả hữu nhị tướng mặc dù không phải là đại thần có nội tình nhất trong triều đình, nhưng tất cả đều là tiền đề thu phục Yến vân thập lục châu, toàn bộ quốc gia phương lược, cũng coi như rõ ràng. Tần thừa kế sau hai mươi ngày, mặc dù bất quá hơn hai mươi ngày., Nhưng phe tả tướng cũng bắt đầu suy sụp, có người có dã tâm cũng có cảm giác cấp bách bắt đầu tranh đoạt vị trí. Vì phòng tuyến Đại Hưng Hoàng Hà hôm nay, bộ tộc Đồng Quán bắt đầu tích cực tiến thủ, đối đầu với đám người Lý Bang Ngạn, tuy Thái Kinh rất điệu thấp., Nhưng đệ tử của hắn nội tình khắp thiên hạ, chỉ đặt ở nơi đó, đã làm cho người ta cảm thấy khó có thể lay động, mặt khác, bởi vì một trận chiến với nữ tử, danh tiếng của các vị Chủ và phái Đường Lục cũng nổi lên, các loại thương gia và quan hệ lợi ích đều hi vọng võ đình chỉ quan hệ với nữ giới, sớm khai trương, để cho mọi người vui vẻ kiếm tiền.
Dù sao, lúc trước võ triều và Liêu quốc chẳng phải cũng có quan hệ giống nhau sao.
Kể từ đó, trên triều đình có vẻ chư hầu cùng lập, Chu Ngọc trong đó có kế hoạch duy trì ổn định, khi ý thức được Đồng Quán muốn bắt đầu động thủ với Võ Thụy doanh, hắn bên này cũng phái vài tên tướng lĩnh tới. Đối với việc Đồng Quán làm, trước mắt Chu Ngọc thân thiết hơn nhiều, mấy tên tướng lĩnh này chỉ nói là học tập, đồng thời cũng tránh cho trong quân xuất hiện chuyện bất công, quyền giám sát, trên thực tế, giống như lôi kéo lấy lòng người.
Bất cứ chuyện gì xảy ra trong vở kịch, luôn có mặt đen mặt mũi. Lúc trước hắn đối với thường thắng quân quá tốt, chính là không ai dám giả mặt đen, bây giờ Đồng Quán giả mặt đen, hắn tự nhiên có thể dùng thân phận đế vương đi ra giả dạng mặt trắng. Quân lực Võ Thụy doanh đã thành, quan trọng là để bọn họ trực tiếp chuyển trung thành với hoàng đế, nếu cần thiết, hắn không ngại chế tạo đội quân này thành thiên tử cấm quân.
Vô luận lên đài hay lên đài, tất cả đều trở nên sôi sục. Ninh Nghị bên này, lại bị lôi kéo đi Vũ Thụy doanh hai lần, hắn ở trong vương phủ như cũ điệu thấp, ngày thường cũng ru rú trong nhà, bám đuôi làm người. Binh sĩ trong Võ Thụy doanh lén lút nghị luận với Ninh Nghị, cũng có phần khinh bỉ, chỉ ở trong Võ Thụy doanh, chỗ ẩn nấp sâu nhất, có người nói vài lời kích động.
"... Tất cả đều là thủ đoạn của quan trường! Các ngươi nhìn thấy rồi đấy, đầu tiên là tả tướng đến Tần Thiệu Tần tướng quân, sau khi Tần tướng quân đi, Hà lão đại cũng đã bị động, còn có Ninh tiên sinh, hắn bị kéo tới đây là vì cái gì! Là để hắn áp trận sao? Không phải chứ?, Đây là muốn để cho mọi người phải giội phân lên người hắn, bôi đen hắn! Bây giờ bọn họ đang làm chuyện gì? Phòng tuyến Hoàng Hà? Chư vị còn không rõ sao? Chỉ cần Đại Hưng Thổ Mộc, tới đây chính là tiền bạc! Vì sao bọn họ nhiệt tình như vậy, ngươi phải nói bọn họ không sợ nữ chân nhân xuôi nam, hắc, bọn họ sợ, bọn họ là quan tâm, bọn họ chỉ vào lúc làm việc, thuận tiện kiếm chút tiền mà thôi..."
Những lời này, bị đặt ở tầng dưới chót của tiếng gió. Mà kinh thành càng ngày càng phồn vinh, cùng nữ chân nhân này đánh một trận cực kỳ đau đớn, nhưng chỉ cần may mắn còn sống, sẽ có cơ hội lật ngược tình thế. Trong khoảng thời gian này, không chỉ thương nhân từ các nơi nguyên lai, các giai nhân sĩ ở các tầng, đối với việc cứu quốc càng thêm kịch liệt, thanh lâu sở quán, quán trà, quán rượu, quán rượu, mỗi khi nhìn thấy thư sinh tụ tập cùng một chỗ, đều thảo luận là phương thuốc cứu quốc.
Bầu không khí như vậy cũng dẫn tới sự hưng thịnh của rất nhiều giáo phái trong dân gian, người có danh tiếng cao nhất là Thiên Sư Quách Kinh gần đây tới Biện Lương, nghe nói có thể dời núi lấp biển, rải hạt đậu thành binh. Có người nửa tin nửa ngờ đối với chuyện này, nhưng dân chúng truy theo quá nhiệt tình, không ít quan viên trong triều đã tiếp kiến hắn., Có người nói: Nếu lúc nữ chân nhân đến, có Quách thiên sư, chỉ cần mở cửa thành, thả ra sáu giáp thần binh, lúc đó... phần lớn là bàn tán say sưa, sách sách không thôi. Đến lúc đó, chỉ cần mọi người ở đầu tường nhìn xem sáu giáp thần binh sẽ thu hoạch nữ chân như thế nào là được.
Cứ đến lúc này, lại có không ít người nhớ lại tình hình thủ thành bi thảm lần thứ hai, lén lút rơi lệ. Nếu là thiên sư tới sớm, không ra gian tướng thủ thành, làm sao đến mức trượng phu nhà mình lên thành chết thảm. Nhưng trong nghị luận, ngược lại cũng có người nói, nếu gian tướng tại vị, vậy cho dù thiên sư có tới, tất nhiên cũng phải bị chèn ép chèn ép. Mọi người nghĩ, cũng có chút khả năng.
【 Trước mắt dùng hết, thanh âm nghe kinh điển hữu dụng nhất là 1~4, tập hợp thành tứ đại ngữ âm, siêu 100 loại âm sắc, càng là hỗ trợ đổi Nguyên thần khí bằng sợi dây ly đọc cao, ô ô ô ô. 】
Sáu mươi, tường thành gần cửa gỗ mới xây dựng xong. Chu Ngọc ra cung, đi vòng quanh cửa thành, ở trên tửu lâu nhìn thấy cảnh người ra vào thành như dệt, cũng có chút vui mừng.
"Bách phế chờ hứng a. Con dân Võ Triều ta, cuối cùng chưa bị cực khổ này đánh ngã, bây giờ phóng tầm mắt nhìn khắp nơi, càng thấy phồn vinh, đây chính là hiện tượng nhiều khó khăn!"
Hắn chỉ vào đội buôn phía dưới đang vào thành, đối với Đỗ Thành vui vẻ nói. Thấy thành viên thương đội kia mang theo binh khí, hắn lại gật đầu nói: "Đại nạn phía sau, đường xá cũng không thái bình, bởi vậy vũ phong hưng thịnh, trước mắt cũng không phải chuyện xấu gì, tại sao áp chế và dẫn đường, ngược lại cần phải nhanh chóng đắn đo. Sau khi trở về, phải nhanh chóng lộ trình."
Sau đó hắn lại nói một ít sự tình đơn giản với Đỗ Thành, phòng tuyến Hoàng Hà gần nhất, người phụ trách các đoạn, bên trên đã đánh một hồi, hắn không muốn sóng gió lại mở rộng, mấy ngày nay phải quyết định. Đây là đại chiến quyết định để phòng ngừa nữ chân nhân trước mắt., Cũng là sau khi Tần Tương truyền thừa, đối với quyền lực triều đình một lần phân chia lớn, là hắn lại nắm giữ cơ hội cân bằng hạch tâm, hắn đã sớm suy nghĩ sâu xa, đã có thành tựu, lúc này có thể nói với Đỗ Thành hỉ, cũng phần nhiều là đồ vật có thể lộ ra khỏi gió.
Đỗ Thành hỉ ám chỉ những chuyện này ra ngoài, người ngoài biết là định kế nên không dám nhiều lời nữa.
"Sau khi Tần kế thừa chết đi, trẫm mới biết dưới tay hắn giấu trẫm bao nhiêu đồ vật. Quyền thần chính là như thế, nếu ngươi muốn lấy hắn làm việc, sớm muộn hắn sẽ phản phệ ngươi, nhưng trước sau khi trẫm suy nghĩ, đạo cân bằng cũng không thể làm loạn. Những người Thái Kinh, Đồng Quán này, nên giữ lại xà nhà cho trẫm, dùng bọn họ làm cây cột, làm việc chân chính, nhất định phải là trẫm mới được!"
Hắn nói xong những lời này, trong lòng lại suy nghĩ một số chuyện, nhìn qua cửa thành bên kia, trong đầu nhớ tới, chính là bên kia làm một cái đài gỗ, có một nữ tử đi lên biểu diễn cho thương binh. Hắn tận lực đem hình ảnh này vứt ra khỏi đầu, lại suy nghĩ một số thứ, trên đường hồi cung, hắn cùng Đỗ Thành vui phân phó không ít chính sự tiếp theo.
"... Sự tình định xuống trong mấy ngày nay, trên thánh chỉ, rất nhiều chuyện cần nắm rõ ràng. Thánh chỉ một chút, trên triều đình phải tiến vào quỹ đạo, liên quan tới Đồng Quán, Lý Bang Ngạn, trẫm không muốn gõ quá mức, ngược lại Thái Kinh, hắn đứng bất động ở bên kia, dễ dàng chiếm hơn phân nửa chỗ tốt của Tần Dao, trẫm suy nghĩ một chút, cuối cùng phải gõ một cái, ngày sau thượng triều..."
Từng phân phó như vậy, nói xong lời cuối cùng, nhớ tới một việc.
"...Mặt khác, sau ba ngày, sự tình đại định, trẫm muốn gặp mấy tên tướng lĩnh trẻ tuổi, thêm một người trong số quan viên. Ninh Nghị Ninh Lập, hắn tự ra khỏi phủ, gần đây đã an phận hơn rất nhiều, nghe nói được nhờ vả ở vương phủ Quảng Dương quận., Sinh ý ngày xưa, đến bây giờ còn chưa nhặt được, gần đây còn thường được gọi đi Võ Thụy doanh. Hắn và Võ Thụy doanh là có chút quan hệ, trẫm thậm chí còn nghe nói qua lời đồn, hắn và vị Lục trại chủ Lữ Lương kia đều có thể là tình lữ, bất kể là thật hay giả, cũng không dễ chịu gì, làm cho người ta mất mặt."
"Lúc trước Tần phủ đảo đài, tường đổ mọi người đẩy, trẫm từng bảo vệ hắn, hắn làm việc rất giỏi, không nên đánh hắn quá mức. Trẫm muốn ở Bộ binh cho hắn một chức quan cầm cán bút, muốn cho hắn một bậc thang, cũng miễn cho Quảng Dương quận chúa dùng người quá khắc, đánh cho nhuệ khí của hắn đều không còn." Hắn nói như thế., Sau đó lại thở dài: "Có việc này, vụ án về Tần Thìn cũng nên chấm dứt. Hiện nay nữ chân nhân nhìn chằm chằm, triều đình trấn áp mi mắt, không phải lúc đòi nợ cũ, đều phải buông xuống xem trước. Đỗ Thành vui, đây là ý của trẫm, ngươi đi an bài một chút. Hiện nay lục lực đồng tâm, Tần Tương Nguyên nguyên sở trường tội ương ngạnh, đừng có nữa."
Đỗ Thành vui vẻ nhận ý chỉ, sau đó Hoàng đế tiếp tục làm những việc khác.
Ngày thứ hai, trong Ninh phủ có người tới báo cho hắn biết chuyện buổi yết kiến thượng triều này, thuận tiện báo cho hắn biết lễ nghi của bệ hạ cùng với chuyện sẽ gặp gỡ. Đương nhiên, cũng không tránh khỏi có vài lời bàn tán.
"... Đại án kinh thành thường kéo dài rất nhiều, tội tương đương Tần Tương Nguyên, các ngươi đều là tội nhân, là bệ hạ mở miệng, mới mở một mặt lưới. Ninh viên ngoại, ngươi chỉ là một thương nhân, có thể được bệ hạ triệu kiến, đây là phúc khí mà mười tám đời con cháu ngươi tu luyện., Từ nay về sau phải thành kính thắp hương, bái lạy tổ tiên không nói, quan trọng nhất là ngươi phải hiểu ý ái hộ bệ hạ đối với ngươi, ý muốn dẫn dắt, từ nay về sau, phàm là việc lo lắng vì quốc gia, đều phải lục lực ở phía trước! Thiên Nhan bệ hạ, vậy người người muốn gặp đều có thể gặp được sao? Đó là thiên tử! Là Cửu Ngũ Chí Tôn..."
Người trong cung này miêu tả sinh động như vẽ, dạy bảo Ninh Nghị nửa canh giờ, Ninh Nghị cũng là kinh sợ, liên tục gật đầu, lời nói khiêm tốn. Bên này sau khi giáo dục xong, Đồng Quán bên kia chiêu mộ hắn, cũng mơ hồ giáo dục một phen, ý tứ cơ bản không sai biệt lắm, nhưng Đồng Quán lại chỉ ra, bệ hạ hi vọng tội phạm dòng dõi chấm dứt ở đây, trong lòng ngươi có tính toán, sau này ngửa mặt cảm nhận thiên ân.
Lúc này trong kinh có rất nhiều đại sự có quan hệ với phòng tuyến Hoàng Hà bắt đầu rơi xuống, đây là đại động tác chiến lược, Đồng Quán cũng đang tiếp thu và tiêu hóa lực lượng trong tay mình. Đối với loại tiểu nhân vật như Ninh Nghị mà nói, hắn có thể nói chỉ cần dừng lại một chút đã là thái độ không tệ rồi. Sau khi răn dạy như vậy, hắn cũng đuổi Ninh Nghị đi, không quản nhiều nữa.
Ngày hôm nay, khi Ninh Nghị đi ngang qua hành lang vương phủ, đã nhiều lần bị người khác khinh bỉ và bàn tán nhiều lần. Khi gặp phải Trầm Trọng, đối phương cười tủm tỉm, lại đây chắp tay nói vài câu tốt: "Ta sớm biết lập vĩnh viễn không phải là vật trong ao, có thể được bệ hạ triệu kiến. Đây cũng không phải là việc đặc biệt đặc biệt bình thường, là đại sự có thể an ủi tổ tiên!"
"Đúng vậy, đúng vậy."
"Ta nghe nói, Hình bộ đang có người tìm ngươi gây phiền phức, việc này về sau, hừ hừ, ta xem bọn hắn còn dám làm gì nữa! Dù là Tề gia kia, mặc dù thế lớn, sau này cũng không cần sợ hãi! Lão đệ, phát đạt về sau, cũng đừng quên ca ca a, ha ha ha..." Thẩm Trọng vỗ vai của hắn cười to.
"Đúng vậy, vốn còn muốn tìm vài người tới Tề gia hỗ trợ nói chuyện." Ninh Nghị cũng cười.
"Yên tâm yên tâm..."
Không lâu sau đó, xe ngựa của đám người Ninh Nghị rời khỏi vương phủ.
Dần dần Tây chìm xuống, Biện Lương thành lớn như vậy phồn hoa còn chưa giảm, đám người hối hả nhốn nháo vẫn đi trong thành như trước. Thiết Thiên Ưng dẫn đội đi qua thành, tìm kiếm cái chết không rõ ràng có liên quan tới Ninh Nghị., Điểm điểm lửa đèn dần dần sáng lên. Ninh Nghị ngồi ở trong viện, chờ ánh mặt trời dần đi, ngôi sao ở trong bầu trời đêm tỏa ra ánh bạc, thế giới này cũng vì vậy mà an tĩnh lại. trục trục thời gian từng chút từng chút một chuyển dời, trong phồn hoa mà an bình này, chậm chạp không chút do dự áp chế tương lai hai ngày sau.
Đảo mắt đã trôi qua hai ngày.