Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
"Lời này... Là Ninh Nghị Ninh Lập Hằng dạy ngươi sao?"
Trong ngự thư phòng, ánh lửa khắp phòng chiếu tới, nghe câu hỏi này của hoàng đế, Hàn Kính hơi ngẩn người: "Ninh Nghị?"
Chu Ngọc nhìn chằm chằm hắn, không nói gì.
Hàn Kính quỳ ở đằng kia, vẻ mặt trong lúc nhất thời tựa hồ có chút bối rối, không rõ cảm giác đầu óc: "Bệ hạ, Ninh Nghị này... là một thương nhân."
"Ừm, thì đã sao."
"Vậy hắn... là người buôn bán..." Vẻ mặt Hàn Kính càng thêm phức tạp, tựa hồ hoàn toàn không rõ nguyên do Chu Ngọc nhắc tới Ninh Nghị lúc này. Hắn sửa sang lại một chút suy nghĩ của mình. "Không, không dối gạt bệ hạ, lúc trước Lữ Lương sơn muốn ăn, lúc làm ăn, vị Ninh tiên sinh này tới, quan hệ với Lữ Lương Sơn ta không tệ, sau khi vào kinh, chúng ta cũng có qua lại. Nhưng... nhưng chuyện hôm nay, bệ hạ, hắn... Hắn là thương nhân a..."
"Quan hệ giữa hắn và bên phải không tệ." Chu Ngọc chắp hai tay sau lưng, trầm mặc một lát, lẩm bẩm: "Không sai, là trẫm nghĩ lầm, mặc dù hắn không tệ, nhưng chưa bao giờ chính thức tiếp xúc quan trường, bất quá là làm việc sau lưng người khác..."
Hàn Kính ở bên kia không biết có nên tiếp lời hay không. Qua một hồi, Chu Ngọc chỉ chỉ chỉ hắn: "Hàn Kính nào, chỉ bằng chuyện lần này, trẫm thật sự nên giết ngươi."
Hàn Kính rụt thân thể lại.
"Nhưng người của Lữ Lương Sơn ngươi ở Thanh Mộc trại, có thể có chiến lực như vậy, cũng chính bởi vì tình cảm thế này, không có huyết tính bực này, không có khí huyết lỗ mãng bực này, trẫm lại sợ các ngươi trở nên giống những người khác. Nhưng Hàn Kính, bất luận thế nào, kinh thành, là nơi có quy củ, có một số việc không thể làm, phải làm, nếu muốn khúc mắc, ngươi nói, trẫm muốn bắt các ngươi thì làm thế nào?"
"Thần, thần... Không biết... Xin bệ hạ giáng tội."
"Tội, nhất định phải hàng!" Chu Ngọc nhấn mạnh một câu: "Nhưng làm sao để thảo mãng chi khí hợp lại với quy củ, ngươi phải nghĩ biện pháp cùng trẫm. Đối với các ngươi, có chút nên biến đổi, có chút không nên, đây đang nắm giữ ở đâu, trẫm còn chưa hoàn toàn nghĩ ra. Lần này các ngươi là tội lớn, nhưng mà... Tần lão..."
Hắn ngẩng đầu lên, hơi dừng lại một chút: "Một nhà lão Tần, chưa ra khỏi kinh đã chết rồi. Những người này bộ dạng không thể chờ đợi được, thật là làm người ta lạnh nhạt! Hàn Kính, ngươi từng ở trong Võ Thụy doanh, từng theo Tần Thiệu Khiêm, Tần Thiệu Khiêm như thế nào, trong lòng ngươi biết rõ chứ?"
"Tần tướng quân... Thần cảm thấy, kỳ thật, thật là người tốt..."
"Đúng vậy, là người tốt." Chu Ngọc không phản bác: "Trẫm hiểu, đối với người bên dưới, hắn coi như không tệ, nhưng để thắng trận, hắn mượn quyền thế của phụ thân, thu tất cả đồ tốt về dưới trướng, các quân đội khác., Bị hại nhiều, hắn có công cũng đã từng có, trẫm lại không thể để cho công lao của hắn triệt tiêu như vậy. Đây chính là quy củ, nhưng lần này phụ thân hắn qua đời, hắn cũng bị người chém đứt hai đầu, trẫm thương tâm lại đau lòng, thương tâm vì cả nhà bọn hắn chết đi, đau lòng cho... Những quyền thần còn sống này, lục đục với nhau, đặt nhà vào quốc gia không có gì!"
"Hàn Khanh, tương lai ngươi đừng trở thành quyền thần bực này."
Chu Ngọc hít một hơi, chậm rãi đi đến bên cạnh bàn đọc sách: "Ngươi đứng lên đi, chuyện lần này trẫm sẽ bổ sung thêm cho ngươi. Ngươi có biết lần này trẫm sẽ đơn độc gặp ngươi, đám người Đàm Hợp Văn, Lý Phá Văn, Tào Phương hưu đã tới từ lâu rồi, trẫm sẽ nói cho ngươi biết. Lý Giảo Văn không nói xấu ngươi, hắn sẽ coi ngươi là huynh đệ, nhưng những người khác sẽ buộc tội ngươi là bổn phận của bọn họ, trong lòng ngươi cũng không thể ghi hận, ngươi có biết không?"
"Vâng."
"Không phải kêu ngươi dậy sao." Chu Ngọc nhíu nhíu mày.
"Tội thần không dám."
"Để ngươi đứng dậy đi, bằng không, trẫm sẽ tức giận." Chu Ngọc phất phất tay: "Đang có vài chuyện muốn hỏi ngươi đây."
"Tạ ơn bệ hạ."
Hàn Kính lúc này mới đứng lên, Chu Ngọc gật đầu nhẹ, trên mặt liền có điểm tươi cười.
"Nghe nói Lâm Tông Ngô này được xưng là cao thủ đệ nhất thiên hạ? Đúng hay không?"
"Vâng." Hàn Kính gật đầu, "Lục Lâm truyền bá, đại quang minh giáo kia của hắn, tiền thân chính là Ma Ni giáo. Mà lần này tiến kinh, sau lưng hắn cũng là có người..."
"Trong lòng trẫm biết rõ những thứ này, nhưng ngươi không nên nói bừa." Chu Ngọc giáo huấn một câu, đợi đến khi Hàn Kính gật đầu, hắn mới hài lòng nói. "Nghe nói lần này vào kinh, người bên cạnh hắn cũng đều là cao thủ."
"Vâng."
"Các ngươi làm sao với hắn?"
"Hắn bị thương bỏ chạy, nhưng giáo chúng dưới trướng, bị chúng ta... giết đến bảy tám phần rồi..."
"Ha ha." Chu Ngọc cười rộ lên: "Thiên hạ đệ nhất, trước mặt kỵ binh của trẫm cũng phải chạy trối chết. Các ngươi, thương vong ra sao?"
"Cũng có...Yêu thương mấy người..." Hàn Kính do dự một chút, lại bổ sung: "Chết mất năm huynh đệ, có chút bị thương..."
Chu Ngọc mở miệng, sau đó nói: "Đều là liệt sĩ, phải an ủi cho tốt. Các ngươi tuy là vì đại đương gia mà lén xuất doanh, nhưng lần này, tiền từ trong cung ra. Bất quá, ngươi cũng phải nói tốt với mọi người, trẫm là kính nể việc đại đương gia các ngươi làm, nhưng chuyện không tuân thủ quy củ này, không được làm nữa, nếu còn có lần sau, trẫm cũng chỉ giống như đối xử với Tần gia, nhịn đau... điều tra các ngươi."
Sau khi Hàn Kính trả lời, Chu Ngọc mới gật đầu nhẹ, mỉm cười nói: "Mặt khác, trẫm ngược lại có chút kỳ quái, các ngươi thích Đới Lục Đại đương gia như thế, vì sao lần nào cũng đều là ngươi tới gặp trẫm, không phải bản thân Lục Đại đương gia thì sao?"
Hàn Kính do dự một chút: "Đại đương gia, dù sao cũng là nữ tử, cho nên những chuyện này, đều là nhờ thần phân chia... tuyệt đối không phải bất kính với bệ hạ..."
"Ha ha ha ha." Chu Ngọc cười rộ lên. "Trẫm hiểu rồi, trẫm hiểu rồi. Hàn Khanh không cần sốt ruột, trẫm đều hiểu rõ. Đại đương gia các ngươi là một nữ giai nhân có thể kính trọng, là đại anh hùng, trẫm ngầm hiểu chuyện hôm nay nếu nàng tới đây, nói không chừng giữa hai ta lại không dễ nói chuyện. Lữ Lương Sơn đều là con dân của trẫm., Các ngươi chịu khổ nhiều năm, là khuyết điểm của trẫm, nhưng chuyện cũ đã rồi, không cần quay đầu lại. Hiện giờ nữ tử thật càn rỡ, sơn hà mưa gió phiêu diêu, lại chưa chắc không phải là cơ hội nam nhi kiến công. Hàn Kính, các ngươi hảo hảo thủ hộ thiên hạ này cho trẫm, trẫm không phụ các ngươi, ngày lạ không phải không thể giống Quảng Dương quận chúa, ban thưởng phong vương..."
Chu Ngọc nguyên bản còn có chút nghi hoặc đối với kỵ binh của Thanh Mộc trại, giữa Hàn Kính cùng Lục Hồng Đề, rốt cuộc cái nào là đầu lĩnh do định đoạt, gã sờ không rõ lắm, lúc này trong lòng sáng tỏ thông suốt. Thanh Mộc trại Lữ Lương Sơn, lúc đầu tự nhiên là do Lục Hồng kia phát triển lên., Nhưng sau khi lớn mạnh, nữ tử há có thể thống lĩnh quần hùng, suy cho cùng vẫn là những người như Hàn Kính này, nhưng uy vọng của Lục cô nương kia rất cao, mọi người trong trại cũng thừa nhận ân tình của nàng, cực kỳ kính trọng nàng.
Như vậy, đối với một người nắm giữ thực quyền như Hàn Kính, chính mình ân uy song hành, đối với Lục Hồng Đề được thờ cúng như vậy, mình chỉ cần các loại ân huệ vinh sủng cộng thêm là được.
Những chuyện này suy nghĩ rất rõ ràng, trong lòng hắn có chút sung sướng. Lúc trước nhớ tới Ninh Nghị kia, bất quá trong lòng gã lóe lên linh quang, vẻ mặt Hàn Kính vẻ mặt nghi hoặc, gã liền hối hận.
Lúc trước hắn cảm thấy hứng thú với Ninh Nghị, chủ yếu là do nhiều lần không gặp Lý sư sư, sau đó ở trên tường thành nhìn thấy Lý sư phụ biểu diễn cho binh sĩ, trong lòng hắn cũng có cảm xúc phức tạp. Nhưng Lý sư cũng đã có người yêu, hắn là hoàng đế, há có thể vì thế mà tranh giành tình nhân. Hắn hiểu rõ cặn kẽ Ninh Nghị kia, một tên thư sinh, lại chạy tới kinh thương sinh, chạy đi., Dưới trướng Hữu Tướng dày vò các loại thủ đoạn nhỏ bất nhập lưu, trong lòng chán ghét, nhưng cũng không thể không thừa nhận đối phương có chút bản lĩnh. Mình thân là đế vương, nên dùng người vô loại, Tần Nguyên Nguyên đã chết, dị nhật để hắn làm thằng hề quỳ gối trước mặt mình, dùng một lần dùng hắn, nếu phạm sai, tiện tay lau là được.
Bản thân sao có thể để ý người như vậy, mà cho dù Hữu tướng nghiêng đài, sao có thể bởi vì tâm tình như vậy thuận tay đánh chết hắn. Nhưng tương lai nếu hắn làm sai chuyện, chính mình cũng sẽ không cô tức là được.
Bởi vì tâm tình như vậy, mỗi lần hắn chú ý tới cái tên này, đều không muốn suy nghĩ quá nhiều - nghĩ nhiều chẳng phải rất coi trọng hắn sao. Lần này tại nơi chính thức như vậy, đối với tướng lĩnh coi trọng nói ra Ninh Nghị, sau khi ra khỏi miệng, vẻ mặt của Hàn Kính Kính liền cảm thấy có chút mất mặt: Ngươi làm ra loại chuyện này, có phải là một thương nhân sai khiến hay không.
Chậc chậc, thật sự là quá kém cỏi.
Cũng may Hàn Kính cũng biết mình phạm sai lầm lớn, trong lòng đang khẩn trương, hẳn là cũng không chú ý đến cái gì.
Sau đó, lại biết được tình huống đại khái của Lữ Lương kỵ binh, đột phá khẩu, hắn vui vẻ: Làm thế nào điều chỉnh đội Lữ Lương kỵ binh này, khiến bọn họ không mất đi dã tính, lại có thể nắm chắc, thậm chí phát triển ra càng nhiều loại đội quân tư chất này., Đây thật ra là chuyện lớn nhất trong thời gian gần đây hắn cảm thấy, bởi vì nơi này không có cách nào thành: Về phần Tần Tín Nguyên chết, các quyền lực luân phiên, cho dù là kinh kỳ phụ cận gây ra chuyện lớn như vậy, đủ loại chuyện ăn uống khó coi, dựa theo quy củ đi làm, nên gõ gõ đánh, cũng được.
Sau khi hàn huyên một hồi với Hàn Kính, Chu Ngọc mới thả hắn trở về trấn an quân tâm, thuận tiện bổ sung cho hắn một con đường xuất binh. Về phần đám người Đàm Hợp, Lý Tầm Văn, sẽ không an bài để bọn hắn gặp mặt trong cung, miễn cho lại phải khuyên can.
Hàn Kính mang theo vài tên thân binh khinh kỵ xuất kinh, lúc đi ngang qua một tiểu viện, xa xa trông thấy Linh đường không lớn lắm đã dựng lên, hắn khẽ thở dài...
Sau khi hắn ra khỏi thành, bầu không khí trong kinh thành nghiễm nhiên như phủ một tầng sương mù. Trong đêm hôm nay, đột nhiên làm cho người ta không nhìn rõ ràng.
Thân thể trần trụi...
Gần hai ngàn kỵ binh, không có quân lệnh xuất doanh, sau đó đánh giết tại đồng dã, giết đến máu chảy thành sông. Chuyện như vậy, xưa nay tự nhiên xem như đại sự, trong tình huống trước mắt, phải nói là lớn có thể nhỏ.
Vấn đề về nguồn gốc của Tần Hoàng, liên lụy phạm vi quá lớn, mấy đại tộc trong kinh thành, mấy thần tử có địa vị cao nhất, nếu nói hoàn toàn thoát khỏi liên quan, thực sự không nhiều lắm. Tin tức truyền đến, lại có đại quan vào cung., Những người có quyền lực hạch tâm đều đang suy đoán chuyện tiếp theo có khả năng phát sinh, về phần phía dưới, cùng một loại với Trần Khánh hòa, Thiết Thiên Ưng và các bộ đầu, cũng sớm về kinh sớm, chuẩn bị kỹ càng một phen. Đợi đến khi Tần đợi tin dữ dòng dõi truyền vào kinh thành, tình huống hiển nhiên càng thêm phức tạp.
Lần này, phía trên bất luận phải xử lý bên nào, hiển nhiên đều có nguyên do.
Nhưng mà buổi tối hôm nay, sự tình vẫn luôn kéo dài ở đó, không có phát triển tiếp theo. Hoặc là Hoàng đế còn chưa đưa ra quyết định, hoặc là mấy quyền thần còn đang lén đàm phán, mọi người liền quan sát danh tiếng, không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Chu Tiên trấn cách kinh thành ba bốn mươi dặm, đám người Tần Thủ Nguyên, Tần Thiệu Khiêm mặc dù đêm đó đã truyền tin tử vong vào trong kinh nhưng thi thể vẫn chưa đến. Về phần buổi tối ngày hôm nay vì vì cứu Tần đỡ dòng dõi mà xuất động, nắm giữ lực lượng cuối cùng của Tần phủ, cũng chỉ là theo xe ngựa chứa thi thể chậm rãi mà đi.
Sau khi nữ chân nhân đi, Trâu Lương mặc dù lại lần nữa phồn hoa lên, nhưng ban đêm vẫn là đóng cửa thành. Thi thể Tần Tịch Nguyên theo đám người Ninh Nghị đến sáng ngoài cửa Biện Nam, đợi đến sáng sớm mở cửa, mới đi vào trong thành, đám người Thiết Thiên Ưng đã sớm chờ ở đó.
Lúc này triều sớm đã bắt đầu, một khi sự tình đã có kết luận, hắn liền có thể xuất thủ bắt người. Đám người Ninh Nghị che chở thi thể tiến đến, thần sắc lạnh lùng, tựa hồ không muốn lại gây chuyện, không lâu sau liền đưa thi thể vào trong linh đường nho nhỏ.
Cây đổ khỉ tán loạn, tường đá đảo ngược mọi người. Tần Liệt tuy rằng xây quan tài, nhưng người dám đến cúng tế lúc này khả năng không nhiều lắm. Sáng sớm, Thiết Thiên Ưng đã nhận được tin tức, sự tình kỵ binh xuất doanh bị hắn nhẹ nhàng thả ra.
Nhưng mà chuyện ở đây còn chưa xong, vào lúc sáng sớm, vị quan đầu tiên tới đây cúng tế, không ngờ lại là Đồng Quán. Y đi vào nhìn linh đường của đám người Tần Tương Nguyên, lúc đi ra đầu tiên gọi Ninh Nghị đến bên cạnh nói chuyện.
Cách sân nhỏ Linh đường không xa, đối thoại là như vậy:
"Chuyện của ngươi, bản vương đêm qua cũng ngủ không ngon giấc! Ngươi giấu được người khác, giấu giếm được ta sao. Chuyện một ngàn tám trăm Lữ Lương kỵ binh xuất doanh, nói không liên quan gì đến ngươi? Ngươi giấu được người trong thiên hạ sao?"
"Chỉ vì cứu Tần Tương một mạng..."
"Ngươi! Cứu được rồi?"
"Để làm chuyện này, quả thật Tần Tướng đã dốc hết sức lực, hắn không nên kết cục như vậy..."
"Nhưng mà, vì chuyện đương làm, hắn vẫn dùng sai biện pháp. vết xe đổ chính là vết xe đổ!"
"Không ngờ người đầu tiên tới cúng tế lại là vương gia..."
"Hừ! Bản vương... Ài..."
"Để bảo vệ Tần tướng, ta đã dùng hết biện pháp, hiện giờ, cuối cùng lại thất bại trong gang tấc..."
"Ngươi muốn nói gì?"
"Tần Tương trước khi đi để lại một vài thứ, rất nhiều người muốn. Ta chỉ là thương nhân, Tần Tương đi rồi, ta không giữ được. Đồ... ở đây."
"... Ngươi muốn mượn đao giết người? Người thống lĩnh quân đội bản vương, muốn cái này của ngươi!?"
"Vương gia ở chỗ này liên lụy nông cạn nhất, cũng không sợ phiền phức nhất. Đây là nhân quả Tần Tương lưu lại, ai dính cũng không được, vương gia muốn dùng, hoặc là cầm đi đốt, đều tùy ý."
"......."
Thiết Thiên Ưng cho rằng ít nhất Đồng Quán sẽ vì chuyện kỵ binh mà tức giận. Nhưng quả nhiên hắn không nghĩ ra suy nghĩ của đại nhân vật. Sau khi lén lút bàn bạc với Ninh Nghị không lâu, vị vương gia này cũng mang vẻ mặt bình tĩnh rời đi.
Đối với bên phía Ninh Nghị, Đồng Quán không truy cứu nữa, chuyện quân đội, trong nội cung có Chu Ngọc đọc sách, sau đó phân phó xuống, cũng chỉ có một hung phạm truy sát dòng dõi Tần Đại Bưu. Đây cũng là tội phạm không thể lấy được, Hình bộ tổng bắt ở trong rừng đúng là sát tinh, nhưng muốn động đến Lâm tông ta thì không dễ. Mấy chục năm gần đây, đại tông sư duy nhất bị bọn họ động chỉ có một mình Lưu Đại Bưu mà thôi.
Mà trong đó, Lâm tông ta cũng là chân chính chịu thiệt lớn, hắn vốn có kinh trung đại quan làm chỗ dựa, muốn ám sát dòng dõi Tần Hoàng xong, thiên hạ nổi tiếng, kinh thành lại cao thủ hơn một chút, Đại Quang Minh giáo liền thuận thế mở rộng đến kinh thành, ai biết được trước mặt đánh với quân đội, cao thủ trong giáo bị giết đến bảy tám phần không nói, tiếp theo muốn vào kinh, trong thời gian ngắn cũng biến thành bọt nước.
Ngoại trừ Lâm tông ta ra, mấy đại gia tộc đang âm thầm dưỡng sĩ trong kinh thành cũng tổn thất nhiều. Cao thủ lục lâm đứng trên đồi xem náo nhiệt kia càng thê lương không có chỗ nói lý. Nhưng trong trận chiến ác liệt này, có rất nhiều thứ âm thầm xuất hiện, cũng làm cho người ta động dung, một số phạm tội đã bị kinh thành truy nã, kể cả đám thánh công dư nghiệt cũng nhao nhao tiến vào kinh, tựa hồ cũng là biểu thị có dấu hiệu không tốt sắp đến.
Sau khi Tần thừa kế chết đi, quyền lực được chia cắt, tất nhiên cũng phải có một hồi tranh đấu tranh tàn nhẫn mới có thể ổn định lại.
Mà Thiết Thiên Ưng cũng tuyệt không tin Ninh Nghị sẽ ở ngoài cuộc hỗn loạn này. Hắn đầu phục Đồng Quán hoặc là bên nào kế tiếp, quan trọng nhất là trong nhà có một trăm người, hắn đi tàn sát nửa Lương Sơn. Chuyện lần này, hắn nhất định sẽ quay đầu trả thù!
Nhưng bởi vì trên đầu nhẹ nhàng buông tay, hơn nữa tử quang của người Tần gia, lại có Đồng Quán vô tình vô ý chiếu xuống. Chuyện bên phía Ninh Nghị, tạm thời liền nhạt ra khỏi tầm mắt đại đa số người.
Mấy ngày sau đó, ngẫu nhiên có người tới tế bái ở Linh đường. Ninh Nghị bỏ ra một ít tiền, bắt tay vào một vài màn kịch, lại triệu tập thủ hạ biểu diễn hoặc thuyết thư., Hoặc là hát hí kịch, trẻ con gần đó ngẫu nhiên ghé qua nghe một chút, sân khấu còn cho ăn kẹo. Những màn biểu diễn này ngược lại cũng có chừng mực, hơn phân nửa tiết mục biểu diễn làm cho người ta cười đến không ngậm được miệng, đọc sách cũng tuyệt không nhắc đến bi tráng, chỉ kể vài câu chuyện không quan hệ với thế sự., Có hài tử tới, lại được nghe thấy đây là gian thần tang sự đại nhân kéo trở về, lúc trời mưa người cũng không nhiều, trên sân khấu lại tiếp tục biểu diễn, có một lần trồng sư đạo tới, tại bóng cây mùa hè sâu cạn, nghe được hai bên kia vang lên hai tiếng, ca giả đang hát.
"Trường Giang Vãn Thủy cuồn cuộn chảy về đông, bọt nước đào hết anh hùng... Không phải thành bại quay đầu lại. Thanh Sơn vẫn còn đó, mấy lần ánh chiều tà đỏ... Trên tiều ngư tóc trắng tiều tụy, đã quen nhìn Thu Nguyệt Xuân Phong..."
Tiếng ca kia thê lương, nổi bật trong một mảnh câu chuyện tiếu ngữ, ngược lại có vẻ buồn cười, đến khi nghe được "Cổ kim bao nhiêu chuyện, đều đàm tiếu "trong lúc đàm tiếu, bất giác rơi nước mắt. Hạ Thiên tươi đẹp, mưa gió lại mênh mông, sau khi cáo biệt một đạo thủ thành dòng dõi Tần gia, hắn cũng phải đi, mang theo di cốt của đệ đệ về Tây Bắc.
Các quan viên còn lại trong kinh cũng không quan tâm chuyện nhỏ này sau khi Tần Tương Nguyên chết. Lúc này hắn vẫn là gian thần, không thể nói chuyện thị phi, không thể nói "có", chỉ có thể nói "không". Nếu nói đến chuyện thị phi thành bại quay đầu, những người này càng vứt bỏ mọi thứ, có suy nghĩ bực này, người không thể xoay chuyển chính đàn.
Chỉ có Thiết Thiên Ưng là không bị bầu không khí như vậy làm cho mê hoặc, sau khi Tần Tương Nguyên và Tần Thiệu Khiêm dập đầu bảy, dưới tình huống đám người Ninh Nghị không kinh động quá nhiều người đã an táng gia đình này. Lúc này tất cả sự tình trong kinh đã trở lại chính quy hỗn loạn, Hình bộ tiêu hao rất nhiều sức lực điều tra về dư nghiệt Ma ni giáo từ phía Bắc tới., Nhưng bởi vì trong khoảng thời gian gần đây số người lên kinh thật sự quá nhiều, trong kinh bộc phát các loại vụ án cũng rất nhiều, điều tra tiếp, tiến độ vẫn luôn chậm chạp, nhưng Thiết Thiên Ưng vẫn an bài nhân thủ giám thị động tĩnh của thẻ trúc.
Ở phương hướng lớn, sau khi Thái Nguyên rơi vào tay giặc, phòng tuyến Hoàng Hà đã trở thành hành động chiến lược lớn nhất từ trước tới nay của kinh thành. Muốn thành lập phòng tuyến lớn như vậy phải xuất ra tiền xuất lực, xuất tiền xuất lực. Chuyện muốn có quyền lợi phân phối, thế là các thế lực trong kinh thành đều phải bỏ ra., Đều đang tranh thủ. Một phương diện khác, Hữu Tướng trống không đi ra, nhân tuyển mới chưa định, đây cũng là một khối bánh nướng —— trên thực tế, chỉ cần là người sáng suốt, đều có thể nhìn ra, vị trí Tả tướng Lý Cương đau khổ chèo chống, đoán chừng cũng đã không lâu nữa.
【 Trước mắt dùng hết, thanh âm nghe kinh điển hữu dụng nhất là 1~4, tập hợp thành tứ đại ngữ âm, siêu 100 loại âm sắc, càng là hỗ trợ đổi Nguyên thần khí bằng sợi dây ly đọc cao, ô ô ô ô. 】
Bởi vì có nữ chân nhân uy hiếp, quân đội là trọng yếu nhất, các quan viên trong kinh đều đang tìm cách biệt, Võ Thụy doanh ngoài thành lúc này đã được nâng ở đầu sóng ngọn gió, chỉ có điều càng như vậy..., Nên làm thế nào để xuống tay với đội quân này, chư phương lại càng cẩn thận. Đây đều là đại sự. Sau khi Ninh Nghị an táng dòng dõi Tần Tín, phương hướng bắt đầu nghiêng về phía Đồng Quán nhất hệ, trúc ký lại bắt đầu chuyển động, nhưng hắn mới vừa tiến vào vòng tròn Đồng Quán, trên cơ bản cũng đều tự hành, có thể trước tiên phải hồi phục sức sống của thủ hạ Trúc Ký.
Bởi vì nguyên nhân như vậy, trong rất nhiều đại sự, việc làm của quyển thẻ trúc, liền chân chính có vẻ không có gì đáng kể, trong lúc nhất thời, rất nhiều chuyện của thành viên trong thẻ trúc dường như cũng lộ ra vẻ không có mục đích. Sau khi Tần Tương Nguyên chết đi, dòng dõi của hắn cũng không còn mục đích., Hành động của Ninh Nghị cũng có vẻ kỳ quái hơn nhiều. Thiết Thiên Ưng ngẫu nhiên thấy hắn ra ngoài, nhìn vải vóc, nói chuyện làm ăn, làm chút chuyện càng nhàm chán hơn so với trước kia. Trong khoảng thời gian này cũng không đoán ra hắn đang suy nghĩ gì.
Chuyện tình Hình bộ càng ngày càng nhiều, trong vòng tuần hoàn tháng năm sắp hết, Tông Bất Hiểu cũng bị điều phối trở về kinh. Giữa trưa ngày hôm nay, hai người ở gần chỗ Ninh Nghị thường xuyên đi bố thí, đến lầu rượu, hàn huyên chuyện gần đây...