Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
Mặt trời vẫn nóng như cũ, buổi chiều sắp qua, trên đồng dã thổi lên hơi nóng. Dọc theo dịch đạo, Thiết Thiên Ưng thúc ngựa chạy băng băng, xa xa, ngẫu nhiên có thể thấy được thân ảnh cũng đang bay vùn vụt, xuyên núi qua lĩnh vực, nhìn về phía xa trên mặt đất. Sau khi rời khỏi kinh thành, đi về phía tây nam của Chu Tiên trấn, trong tầm mắt đã trở nên hoang vu, nhưng một loại náo nhiệt khác đã lặng lẽ kéo tới.
Bởi vì đại sự ám sát dòng dõi, các thần tiên khắp nơi đều tới cả.
Thiết Thiên Ưng không tin đám người Lục Lâm chạy tới đây đều là tán khách, một nửa trở lên đều là có mục đích cả. Lúc trước vị Hữu tướng này gây thù chuốc oán quá nhiều — có lẽ bằng hữu ở vị trí này đã có phân nửa, sau khi trở đài, bằng hữu không còn, tất cả đều là địch nhân.
Người đến đây giết hắn là vì dương danh, thế lực sau lưng, hoặc là vì trả thù, hoặc là vì tài liệu mai một, hoặc là nhìn chằm chằm vào tài liệu có khả năng rơi vào tay người khác, hoặc là, vì để Tần Tương Nguyên tương lai, lại đối với lực lượng ẩn tàng của hắn lần nữa, miễn cho hắn còn có hậu thủ gì đó để giữ lại... Nguyên nhân của cái cọc này, đều có thể xuất hiện.
Chỉ là vô luận đại cục là nguyên nhân gì, mấy vị tổng bộ cũng sẽ không hy vọng nhìn thấy Tần đời đầu nguồn ở kinh thành bị giết, cho dù sau này hắn chết, toàn bộ triều đình đều âm thầm vỗ tay khen ngợi, ngoài sáng vẫn có một bộ phận người, là muốn chia chỗ.
Chạy nhanh như vậy, phía sau có vài tên lục lâm ỷ vào ngựa tốt, tuần tự đuổi theo. Khi đi qua bên cạnh chúng bộ khoái, có người biết, còn chắp tay chào Thiết Thiên Ưng, sau đó vẻ mặt hưng phấn dần dần cách xa về phía nam. Thiết Thiên Ưng cắn răng, càng thường xuyên vung roi, tăng tốc đuổi theo. Nhìn mấy bóng lưng dần dần đi xa, trong miệng thầm mắng: "Mẹ nó, không biết sống chết..."
Phía trước hắn còn chưa đuổi tới nơi đám người Ninh Nghị.
Hơn nữa phía nam một chút, bên cạnh dịch trạm nhỏ bên đường, mấy chục người cưỡi ngựa đang xoay quanh, mấy cỗ thi thể đẫm máu phân bố ở chung quanh. Ninh Nghị ghìm chặt tuấn mã xem thi thể kia. Trần Đà Tử và đám người lão luyện trong giang hồ nhảy xuống ngựa đi kiểm tra, có người nhảy lên nóc phòng, quan sát bốn phía, sau đó chỉ về một phương hướng xa xa.
Ánh mặt trời chiếu tới, đã không còn chói mắt nữa...
Trên một bụi cỏ nguyên dã, đám người lao đi chém giết, máu tươi nhỏ giọt. Hai tay vị tướng quân một mắt cầm đao chém chém giết, trên người dính máu tươi của mình cùng thịt nát của địch nhân, nhìn như mãnh hổ rời hang. Xung quanh hắn, là sáu bảy người lấy thân binh Tư Tiểu Hổ cầm đầu, chống lại ám sát một đường, vội vã chạy trốn tới đây.
Hai tên nha dịch áp giải đã sớm bị bỏ lại, thích khách tập kích, đây là liều mạng thật sự, mà không phải là đám đạo tặc bình thường tiểu đả tiểu nháo, Tần Thiệu Khiêm một đường chạy trốn, ý đồ tìm kiếm dòng dõi Tần Kế Du ở phía trước, hơn mười tên thích khách không biết phương nào đến, vẫn như cũ dọc theo bụi cỏ truy đuổi ở phía sau.
"Đi mau!"
"Chạy đi đâu ——" Từng tiếng gầm từ xa truyền đến, trong tầm mắt phía đông, một hòa thượng đầu trọc đang phi nước đại chạy tới. Người chưa đến, tiếng gầm truyền đến đã thể hiện ra tu vi cao cường của đối phương, thân ảnh kia phá tan biển cỏ, nhanh chóng rút ngắn khoảng cách, thậm chí phía sau hắn còn ở phía xa. Tư Tiểu Hổ bên cạnh Tần Thiệu cũng xuất thân võ lâm Bạch Đạo, liếc mắt liền nhìn ra đối phương lợi hại, miệng quát to: "Nhanh."
Một đoàn người cũng đang chạy vội về phía tây nam, phía trước tầm mắt lại xuất hiện một đội nhân mã, đang không nhanh không chậm tiến về phía này. Hòa thượng phía sau cấp tốc chạy tới, thoáng cái đã đến, gã phất tay quăng ra một gã thích khách ngăn cản phía trước, tập kích về phía sau đám người Tần Thiệu Khiêm.
Tên thân binh cuối cùng đột nhiên hét lớn một tiếng, cầm cương đao trong tay toàn lực chém tới. Đây là đao pháp trên chiến trận, chết vì độ cao, đao quang chém ra, thẳng tiến không lùi, nhưng hòa thượng kia cũng thật quá lợi hại, đối mặt với xung kích, lại chém đứt từng khúc cương đao binh sĩ kia, binh sĩ kia phun máu tươi, thân thể cùng mảnh vỡ trường đao bay múa trên không trung, đối phương đã trực tiếp đuổi tới.
"Ha ha ha ha!" Chỉ nghe hắn ở phía sau cười to thành tiếng: "Bần tăng nuốt mây! Chỉ lấy tính mệnh cả nhà gian tướng! Thức thời nhanh chóng cút đi..."
Khoảng cách tới gần!
Đám người Tần Thiệu Khiêm một đường chạy nhanh, không chỉ trốn tránh truy sát, mà còn tìm kiếm tung tích phụ thân. Từ khi biết được tính chất nghiêm trọng của sự vây giết lần này, gã đã hiểu rõ trong phương viên hơn mười dặm lúc này khắp nơi đều sẽ gặp phải địch nhân. Lúc bọn hắn chạy về phía trước, mắt thấy bóng người phía trước đã đi tới, liền thoáng chuyển hướng. Nhưng một đội người kia hoặc cưỡi ngựa hoặc đi bộ, trong nháy mắt đã tới gần.
Hai tay Tần Thiệu Khiêm nắm chặt đao, trong miệng đột nhiên phát ra tiếng gầm giận dữ. Trong nháy mắt, bóng người giao nhau, trong không khí có một âm thanh của một cô gái phát ra: "Ừm. Thôn Vân?" Hòa thượng cũng đang hô to: "Cút ngay!" Thân hình của nữ tử như chim yến bay lượn trên bầu trời, song đao lượn vòng không một tiếng động, thấm qua không khí.
—— uyên ương đao!
Cô gái hạ xuống bụi cỏ, song đao thế như nước chảy, như vòng xoáy, thậm chí ép ra một khu vực hình tròn trong đám cỏ. Thôn Vân hòa thượng đột nhiên mở ra, ống tay áo bằng sắt to lớn bay đập xuống, nhưng đao quang của đối phương gần như là dán sát vào ống tay áo của hắn., Song phương đều đánh ra một chiêu, nhưng hoàn toàn không có chạm vào đối phương. Thôn Vân hòa thượng đang muốn từ trong trí nhớ lục soát ra thân phận của phụ nhân trẻ tuổi này, một người trẻ tuổi không biết xuất hiện từ khi nào, hắn đang từ phía trước đi tới, ánh mắt người trẻ tuổi kia trầm ổn, bình tĩnh, mở miệng nói: "Này."
Quyền phong đánh tới!
Đó là một nắm đấm đơn giản đến tận cùng, từ dưới xéo lên trên, phóng tới mặt hắn, không có tiếng xé gió, nhưng tựa hồ không khí đều đã bị đặt ở trên quyền phong. Thôn Vân hòa thượng trong lòng cả kinh, một đôi tay áo sắt mãnh liệt đập tới.
Phanh ――
Cự lực vọt tới, tiếng vang vô cùng nặng nề, Thôn Vân mượn thế bay ra xa, thân hình lóe lên cách xa hai trượng mới dừng lại. Cùng lúc đó, phía sau không biết nhà nào phái thích khách tới, thân thể đã thấp thoáng đuổi theo. Có người nhảy ra khỏi bụi cỏ!
Phía trước, người trung niên cụt một tay mang nón che ngồi trên lưng ngựa, trở tay rút trường đao sau lưng ra, trường đao ở trên không trung, đỏ thẫm như máu. Người trung niên rút đao lên như nước chảy bổ xuống một đao. Tên thích khách kia nhào về phía hắn như đánh lên lưỡi đao, phốc một tiếng, thân thể bị chém thành hai đoạn rơi xuống bụi cỏ, mùi máu tanh đầy trời.
Chung quanh cũng có mấy người rút đao, đinh, chỉ là vài tiếng vang đơn giản, chỉ có thân hình nữ tử song đao kia nhanh chóng đi thành viên tròn, lưỡi đao du động như vẽ tranh, xoạt xoạt xoạt rút ra vô số sợi máu. Tên thích khách xông vào phạm vi cảnh giới của nàng, vòng một vòng, cũng không biết bị chém bao nhiêu đao, đổ vào bụi cỏ, máu tươi nhuộm đỏ cả đất.
Trong nháy mắt, có sáu tên thích khách bị giết, ba tên bị thương, còn lại tất cả đều tránh ra chung quanh.
Ánh mắt Thôn Vân đảo qua đám người này, ý niệm trong đầu đã dần rõ ràng. Ở giữa mã đội này có một thiếu nữ, mang theo mạng che mặt, mặc quần áo rách rưới, phía sau còn có một cái hộp dài, rõ ràng chính là Bá Đao - Lưu Tiểu Bưu. Bên cạnh cánh tay cụt là Tham Thiên Đao Đỗ Sát, rơi xuống vị nữ tử kia là uyên ương đao Kỷ Thiến Nhi, vừa rồi chém ra một quyền cực đơn giản, không phải là Trần Phàm trong lời đồn đã giết Tư Không Nam sao?
Thánh Công dư nghiệt...
Lúc trước trong trận đại chiến đuổi giết Phương Thất Phật, Thôn Vân hòa thượng đã gặp mặt bọn họ. Lần này lên kinh, Thôn Vân cũng biết nơi này rồng rắn lẫn lộn, cao thủ trong thiên hạ đều đã tụ tập tới, nhưng quả thật hắn không ngờ tới, đám sát tinh này cũng tới? Sao bọn họ dám tới?
Nhưng nếu đã tới, trước mắt cũng không phải quan tâm vì sao lại dám đến. Trong lúc động niệm, thiếu nữ mặc váy hoa vỡ đối diện cũng đã nhận ra hắn, nàng khẽ nghiêng đầu, sau đó vỗ cái hộp ở phía sau!
Bá Đao rời vỏ!
Thiếu nữ kia bắt lấy thanh cự nhận kia nhảy xuống ngựa, kéo người phóng tới bên này, bước chân của Thôn Vân hòa thượng đã bắt đầu lùi lại, thân hình thiếu nữ đảo qua một vòng, bước chân càng lúc càng nhanh, lại một vòng nữa. Thôn Vân hòa thượng xoay người bỏ chạy, đao phong gào thét sau lưng, đột nhiên đánh tới.
Thanh cự nhận kia bị thiếu nữ trực tiếp ném ra, đao phong gào thét lượn vòng, mang theo ngọn cỏ bay thẳng đến Thôn Vân. Hòa thượng Thôn Vân cũng là khinh công, càng chạy càng nhanh, thân hình bay lên không trung, trường đao xẹt qua dưới thân gã, xoay mấy vòng phanh cắm trên mặt đất, Thôn Vân hòa thượng rơi xuống, nhanh chóng chạy tới.
Dùng phách đao ném ám khí đi, chính diện cho dù xe ngựa cũng bị nện vỡ vụn, bất luận đại cao thủ nào cũng không dám đỡ loạn. Bá Đao rơi xuống nếu có thể rút mang đi, có lẽ có thể giết chết mặt mũi đối phương, nhưng trước mắt Thôn Vân nào dám vác đao đi. Hắn chạy về phía trước, bên kia, một đám tiểu đệ đang lao tới:
"Thôn Vân lão đại —— "
"Đi —— " Thôn Vân hòa thượng như gió lướt qua bên cạnh bọn họ, đám người này vội vàng xoay người đuổi theo. Phía trước có người hô to: "Ai anh hùng trên ngọn núi nào thế này, lại là một đám bộ khoái tới từ kinh đô, ước chừng hai ba mươi kỵ. Thôn Vân hô to: "Phản tặc! Bên kia có phản tặc!"
Tổng đầu bộ vệ xông lên phía trước không hiểu ra sao, mắt thấy đám người kia từ bên cạnh chạy tới, bọn họ cũng chạy về phía đó. Khoảng cách rút ngắn, phía trước có một cô gái rút thanh Bá đao nằm trên mặt đất, vác lên vai, có chút sửng sốt. Sau đó đôi mắt của cô gái phía sau mũ rộng vành lập tức híp lại thành một đường thẳng nguy hiểm.
Phiền Trọng cũng sửng sốt, hắn trở tay rút kiếm, hai chân gõ một cái: "Đi! Cho ta ——" Khu vực kinh thành này, lại gặp phải Bá Đao phản tặc! Đây mới chân chính là cá lớn! Lúc hắn nói ra trong đầu, hầu như không hề nghĩ ngợi, đám bộ khoái phía sau cũng theo bản năng tăng tốc, nhưng ngay sau khi chớp mắt, Phiền Trọng đã dùng sức ghìm chặt đầu ngựa: "Đi a! Không thể ham chiến a!"
Phía đối diện, đội kỵ binh do Đỗ Sát dẫn đầu cũng đã vọt tới.
Bá Đao, Lưu Tây dưa, Trần Phàm, thêm cả đám dư nghiệt của phe Thánh Công bỗng nhiên xuất hiện ở đây, cho dù là địa phận của kinh thành, ba mươi bộ khoái chính diện ném lên, căn bản sẽ không còn thừa lại cặn bã!
Một mặt chạy trốn, hắn lấy từ trong ngực ra Yên Hỏa lệnh tiễn, tháo nút thắt.
Một đoàn khói lửa mang theo tiếng vang bay lên bầu trời, nổ tung.
....
triền núi nhuốm máu.
Một cỗ thân thể phịch một tiếng, bị ngã trên cự thạch, máu tươi chảy ròng ròng, vỡ đến không còn hình người. Chung quanh, một mảnh thi thể.
Hòa thượng khổng lồ đứng trong biển máu này.
Toàn bộ hộ vệ của thẻ trúc đã ngã xuống, phần lớn bọn họ đều đã chết đi vĩnh viễn, mở mắt ra, cũng chỉ còn lại thoi thóp. Vài tên đệ tử trẻ tuổi Tần gia cũng đã ngã xuống, có chết, có vài tên tay chân bị bẻ gãy, đau khổ vô cùng., Đây đều là do lúc bọn hắn xông lên bị Lâm tông ta tiện tay đánh cho một trận. Trong đám con cháu Tần gia bị thương, người duy nhất không có tám tên là Tần Thiệu Du, vốn dĩ hắn có quan hệ không tệ với Cao Mộc Ân, về sau lại bị Tần Kế Nguyên thuyết phục, lại đi theo Ninh Nghị trong kinh thành một thời gian ngắn, đến lúc được nữ tử chân công thành, hắn ở phủ bên phải hỗ trợ đi làm việc đã là một truyền nhân rất xuất sắc và điều phối người khác rồi.
Hắn từng rất sùng bái Ninh Nghị. Đoạn một chân đứt, miệng phun máu tươi, sắc mặt như tờ giấy, còn đang nỗ lực bò về phía Lâm tông ta bên này.
Điền Đông Hán cũng còn sống, hắn ta nhúc nhích trên mặt đất, giãy dụa, hắn ta nắm trường đao, cố gắng vươn tới Lâm Tông ta. Phía trước cách đó không xa, hai ông lão và một nữ tử trung niên đã xuống xe ngựa, ông lão ngồi trên một tảng đá, lẳng lặng nhìn về phía bên này, phu nhân và các thê thất của hắn mỗi người đứng một bên.
Nam tử trung niên tên Kỷ Khôn nắm trường đao trên mặt đất, đi về phía Lâm tông ta. Y là quản sự chủ yếu của Tần phủ, phụ trách rất nhiều việc bẩn thỉu, sắc mặt lãnh khốc, nhưng trên thực tế y không biết võ nghệ, chỉ là một người bình thường thuần túy.
"Các ngươi đều là người có thân phận, bổn tọa không muốn đuổi tận giết tuyệt..."
Kỷ Khôn bổ một đao lên đầu hắn, Lâm Tông ta mắt không chớp, đao này càng không bổ vào được. Sau một khắc, ống tay áo hắn vung lên, trường đao hóa thành mảnh vụn bay lên bầu trời.
"Bổn tọa..."
Kỷ Khôn mặt không đổi sắc, cầm thanh đao còn lại lên bổ xuống đỉnh đầu hắn. Lâm Tông Ngô tự giữ thân phận, đã nhường cho một đao, lúc này trong mắt tràn ngập tức giận, đột nhiên phất tay, thân hình Kỷ Khôn như đạn pháo văng ra ngoài, đầu va vào tảng đá. Thi thể của hắn rơi xuống mặt đất, cứ như vậy mà chết đi.
Tần Tương Nguyên nhìn thi thể Kỷ Khôn, trong mắt hiện lên một tia bi thương, nhưng vẻ mặt không thay đổi.
Lâm tông ta lại mạnh mẽ một cước giẫm chết Điền Đông Hán đang bò bên cạnh hắn, đi về phía Tần Thìn.
Mặt trời chiều ngã về tây.
"Gian tướng, ngươi biết bổn tọa sao!"
"Ngươi tên Lâm tông ta." Ánh mắt ông lão nhìn về phía một bên, ông ta nghe mà nhận ra mình, mặc dù có thể là vì cầu mạng sống, nhưng trong lòng Lâm tông ta cũng rất vui vẻ, sau đó nghe lão nhân nói: "Chỉ là một tiểu nhân."
Lâm Tông ngô nhíu mày, ánh mắt bình tĩnh như nước: "Ồ."
"Lão phu cả đời vì gia quốc mà chạy, ta thương sinh xã tắc, đã làm rất nhiều chuyện." Tần Tương Nguyên chậm rãi mở miệng, nhưng hắn không nói quá nhiều, chỉ là mang theo mặt cười nhạo, liếc mắt nhìn Lâm tông ta: "Nhân vật lục lâm, võ nghệ cao tới đâu, lão phu cũng mặc kệ không quan tâm. Nhưng lập hằng lại rất hứng thú, người hắn thích nhất, tên là Chu Túc, lão phu đã nghe tên hắn, hắn ám sát Nhan Tông Hàn mà chết, là một anh hùng. Đáng tiếc, hắn còn đang ở đó, lão phu chưa từng gặp hắn một lần."
"Hừ, Chu bản phu, đáng tiếc bổn tọa chưa kịp chiến với hắn một trận..."
"Ngươi là tiểu nhân, sao so được với đối phương. Chu bản cả đời vì nước vì dân, đến chết vẫn còn ám sát địch. Mà ngươi, chó săn một con, lão phu tại vị lúc, ngươi sao dám xuất hiện trước mặt lão phu. Lúc này, bất quá ỷ vào vài phần khí lực, chạy tới nhe răng trợn mắt mà thôi."
Gió đã dừng lại, trời chiều đang trở nên tráng lệ, vẻ mặt của Lâm tông ta không thay đổi, tựa hồ ngay cả tức giận cũng không có. Qua một lát, hắn cũng chỉ có nụ cười nhàn nhạt.
"Xem ra, ngươi muốn chết rồi."
Trên tay hắn đã tích lũy tinh kình, chỉ cần đối phương nói muốn chết, hắn liền muốn đi qua, đập chết đối phương. Hiện giờ hắn đã là giáo chủ Đại Quang Minh giáo, mặc dù đối phương trước kia thân phận cao hơn, hắn cũng sẽ không bị người vũ nhục, hạ thủ lưu tình.
Ánh mắt lão nhân khẽ liếc qua thi thể trên mặt đất có một tia thống khổ, lão nhìn về ánh mặt trời phía tây. Ánh nắng tươi đẹp làm sao chiếu lên Nguyên Dã và quốc gia này, đó chính là nguyên dã và quốc gia tráng lệ a!
Phía dưới có tiếng người, xa xa có vó ngựa chạy băng băng, có khói lửa vô danh đặt lên bầu trời. Đây là vô số sinh linh hoạt động trên mặt đất, hắn vẫn nhớ rất nhiều năm trước, lần đầu tiên hắn ý thức được tình cảm giữa đám người này, hắn đi xem quy tắc trong đó, xem đại đạo của trời đất này., Xem rất nhiều người phải đi theo hướng đó. Hắn làm rất nhiều chuyện, hắn thu hoạch được tình yêu, thu hoạch được nữ tử ở bên ngoài, thu hoạch được gia đình, công danh, hắn cố gắng làm tỉnh quốc gia này, ý đồ cứu vớt quốc gia này...
A, đã nhiều năm trôi qua, tóc hắn đã bạc trắng...
Vẫn như trước, mỗi lần nhớ lại những chuyện này, hắn đều cảm thấy rưng rưng nước mắt.
Dưới ánh mặt trời ấm áp cuối cùng, hắn cầm tay hai người sau lưng, khẽ mỉm cười.
"Lão phu há lại chết trong tay ngươi... "
Hắn nói.
Không lâu sau, Lâm Tông Ngô phát cuồng lên trên núi.
....
Đội ngũ nhanh chóng chạy tới.
Những bóng người có thể nhìn thấy xung quanh không nhiều lắm, nhưng các loại phương thức liên lạc, mũi tên lệnh pháo bay lên trời, thỉnh thoảng lại có dấu vết chém giết, có nghĩa là trên cánh đồng này đã trở nên vô cùng náo nhiệt.
Thiết Thiên Ưng dừng lại bên vách núi, lúc nhìn lên trên, loáng thoáng có bóng dáng Ninh Nghị đứng trong mảnh đỏ đó.
Ánh chiều từ bên đó chiếu xạ tới.
....
Trên thảo nguyên, có rất nhiều người tụ tập lại.
Các cao thủ của Đại Quang Minh giáo cũng đã tụ tập lại.
Một số người của rừng xanh ở xung quanh hoạt động, Trần Khánh cùng cũng đã đến phụ cận. Có người nhận ra Đại Quang Minh giáo chủ, đi tới phía trước, chắp tay đặt câu hỏi: "Lâm giáo chủ, còn nhớ tại hạ không? Bên kia ngài thế nào rồi?"
"Quảng hiền đệ." Lâm Tông ta không hề kiêu căng chắp tay, sau đó cất cao giọng nói: "Gian tướng đã đền tội!"
Mọi người phát ra một trận gào thét cùng gào thét, Trần Khánh cùng trong lòng cả kinh, gã biết Lâm Tông ta đang vì quang minh đại giáo tiến kinh tạo thế, nhưng đây là không có biện pháp, mặc dù phía trên hỏi tội, dưới tình huống có bối cảnh, Đại Quang Minh Giáo vẫn như cũ từ tầng dưới chót thẩm thấu vào kinh thành, sau đó thông qua rất nhiều phương thức dần dần trở nên quang minh chính đại.
Cách đó không xa, Thôn Vân hòa thượng nấp mình trong đám người, thầm nghĩ xúi quẩy, sau đó lại nghĩ, có nên châm ngòi chút tin tức về Lâm Tông Ngô này không, nói cho hắn biết tin tức Thánh Công Dư nghiệt vào kinh, để bọn họ đánh thêm trận nữa.
Trên sườn núi phía bắc, có đội ngựa chạy vội lên.
"Lâm Ác Thiền!" Một giọng nói không chút tức giận vang lên, đó là Ninh Nghị.
Lâm Tông Ngô xoay người sang chỗ khác, cười híp mắt nhìn về phía đám người ghi chép trúc trên núi, sau đó hắn cất bước đi về phía trước.
Trúc ghi không quá mấy chục người, cho dù có thêm trợ thủ, nhiều lắm là một trăm hai trăm người. Lúc này, cao thủ Quang Minh giáo của hắn cũng đã tới, ví như Phong Hổ Vương Nan Đà, khoái kiếm Lư Viêm Uyên, Hầu Vương Nhược Khuyết... Còn có rất nhiều cao thủ nhất lưu, thêm vào trận dung do Lục Lâm Hào Kiệt quen biết, mấy trăm người. Nếu như cần, còn có thể liên tục không ngừng triệu tập đến đây.
Đáng tiếc, sư tỷ không thấy được một màn như vậy...
Lúc Tần kế thừa, thế lực của Đại Quang Minh giáo căn bản không thể vào kinh, giữa hắn và Ninh Nghị có thù oán rất lớn. Lần này, cuối cùng cũng đến lúc thanh toán.
Hắn cất bước tiến về phía Ninh Nghị.
Lại có tiếng vó ngựa truyền đến, sau đó có một đội người từ bên cạnh lao ra, là bộ khoái của Hình bộ do Thiết Thiên Ưng cầm đầu, hắn nhìn thoáng qua thế cục này, chạy về phía đám người Trần Khánh.
Bước chân của Lâm tông ta chưa dừng, những người khác cũng chậm rãi tiến lên nghênh đón, bao gồm cả Trần Kiếm Ngu và các võ giả Lục Lâm, đi tới gần, cảm nhận được phong độ của võ giả đã là thiên hạ đệ nhất này, lúc hơi kéo gần thì Lâm tông ta nhíu mày.
Cũng có không ít người lần lượt nhíu mày.
Phía bên kia triền núi, chấn động chưa ngừng.
Khi khoảng cách hai bên kéo gần lại còn hơn hai mươi trượng, rốt cuộc người phía trước cũng dừng lại. Lâm Tông ta đang giằng co với Ninh Nghị trên núi, hắn nhìn thấy vẻ mặt tái nhợt của Ninh Nghị - đây là chuyện hắn thích nhất. Nhưng trong lòng hắn vẫn còn có nghi hoặc xoay quanh, một lát sau, trong trận hình còn có người nằm sấp xuống, lắng nghe mặt đất, rất nhiều người lộ ra vẻ nghi hoặc.
Tất cả đều đã chậm.
Lấy ngọn núi kia làm hạn chế, thân ảnh đầu tiên của chiến mã nhảy vọt ra, mã đội lao vụt đến giống như bóng râm che khuất bầu trời, tiếng nổ vang phá vỡ mặt đất. Sóng lớn của móng sắt hướng về hai bên kéo dài ra, phô thiên cái địa mà đến.
"Đi ——"
Lâm Tông ta gầm lên như sấm sét.
Bên kia bởi vì chạy vội, hòa thượng Thôn Vân ăn thịt một lúc lâu đã ném thứ trong tay đi: "Mẹ kiếp...."
Hắn xoay người bỏ chạy.
Mấy trăm người xoay người bỏ chạy.
Cách đó không xa có người chạy tới lần tín hiệu.
Thiết kỵ quét ngang, trực tiếp áp sát tới hậu trận của mọi người. Cao thủ Lô Viêm Uyên của Đại Quang Minh giáo xoay người lại, vung kiếm nhanh chóng quét tới, hai thanh trường thương đột phá phương hướng của hắn, đâm từ sau ngực ra sau lưng, nhấc cao hắn lên, trước khi hắn bị xé nát, hắn còn bị giục tuấn mã bay lượn trên không trung một khoảng cách, bảo kiếm vung loạn.
Lâm Tông ta đẩy hai tên thuộc hạ về phía trước. Hắn đột nhiên xoay người, đấm ra một quyền, đánh cho một con chiến mã đang lao tới văng ra ngoài. Đây thật sự là thanh thế như sấm sét., Mọi người nhìn về phía sau ánh sáng còn lại không kịp khen ngợi, về sau trường đao kỵ binh đang chạy vội vung chém xuống, trong nháy mắt, một thanh có ba thanh...Thân thể khổng lồ của Lâm Tông ta bay ra như một con gấu lớn, hắn nhấc chân nhấc chân lăn trên mặt đất, sau đó tiếp tục chạy ầm ầm.
Người chạy chậm không kịp lên ngựa đã bị biển rộng móng sắt bao phủ. Trên cánh đồng, tiếng gào khóc thảm thiết, thảm thịt và thảm máu trải rộng ra.
Bên kia, mặt trời chiều như lửa, Ninh Nghị trên ngựa ngẩng đầu lên, trong mắt còn lưu lại cảnh tượng một ngọn núi khác.
Địch nhân đánh tới, vị lão nhân cùng hai vị thê tử bên cạnh nhai nát viên thuốc trong miệng. Cảnh tượng ba người tóc bạc dựa sát vào nhau, cho dù là Lâm tông ta phát điên, cuối cùng cũng không dám phá hư nó.
【 Xem xét hoàn cảnh lớn như vậy, khả năng của bản trạm có thể đóng cửa bất cứ lúc nào, mời mọi người mau chóng cất bước đến Doanh trại Hoán Nguyên Vĩnh Hằng, bỗng dưng rực rỡ. 】
Tần kế nguyên, vị này tổ chức bắc phạt, tổ chức kháng tiền, tổ chức thủ hộ Biện Lương, sau lưng là thừa tướng một đời sau mắng danh, bị phán lưu hình vào mùng sáu tháng năm. Hắn ngày thứ chín tháng tư ở bên ngoài Biện Lương thành, vĩnh viễn cáo biệt thế giới này, từ khi hắn còn trẻ xuất sĩ bắt đầu. Về phần cuối cùng, linh hồn của hắn không thể chân chính rời khỏi tòa thành hắn mộng ảo này.
Trong một thời gian rất dài sau khi hắn chết đi, người tham dự sát hại hắn, được đa số mọi người gọi là "Nghĩa sĩ".