Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
Cơn cuồng hoan cực lớn này đợi đến khi Tần đợt đường vào Hình bộ thiên lao mới dần dần lắng xuống.
Mây đen rời đi, trời đã sáng, bên cạnh Thiên Lao, ánh mặt trời chiếu xuống từng cành cây, bóng người chen chúc, mùi tanh hôi và mùi máu tanh tràn ngập. Trong lúc Ninh Nghị hành tẩu, hắn cầm một thùng nước đổ lên người. Trán hắn đầy máu, đôi môi nhếch lên, xua tay một tên tôi tớ biết y thuật ra.
"Ta không sao! Đi cho bọn chúng xem! Bảo chúng xông lên người một chút, đặc biệt là có thương tích, không thể để cho uế vật dính vào vết thương!" Hắn đi qua một bên, "Mấy người đại phu khác đâu, sao còn chưa tới!"
Lúc trước trên đường phố cực lớn hỗn loạn, các loại đồ vật bay loạn, những người bên cạnh Ninh Nghị mặc dù cầm mộc bài, thậm chí thuẫn bài ngăn cản, vẫn không tránh khỏi chút thương thế. Thương thế có nặng, nhưng người bị thương cơ bản chính là một ít con cháu Tần gia.
Sự tình phát triển tới mức này, người phẫn uất cũng có, người khóc cũng có, Ninh Nghị lại không thể dừng lại. Y nhanh chóng an bài mọi chuyện, đợi càng nhiều đại phu tới, y mới ngồi qua một bên, sai người đưa thuốc lên trán - Trên thực tế, đối diện với những vết thương thảm liệt trên chiến trường, da bên ngoài thì không coi vào đâu.
Xa xa, có người đi ngang qua góc đường, từ bên kia nhìn vài lần, cũng không dám đi theo bên này. Thứ nhất nhìn quá thảm, thứ hai là rất thối.
Không bao lâu, có một hộ vệ đi tới, trên người hắn đã ướt đẫm nước, nhưng hai mắt vẫn đỏ bừng. Hắn đi tới trước mặt Ninh Nghị, do dự một lát rồi mới lên tiếng: "Đông gia, bây giờ chúng ta làm những chuyện này là vì sao?"
Võ giả gia nhập thẻ trúc, đa số đều đến từ dân gian, hoặc nhiều hoặc ít đều trải qua cuộc sống uất ức, nhưng sự tình trước mắt, khiến người ta cảm thụ lại thật sự bất đồng. Nhân tính tập võ tương đối thẳng thắn, ngày thường cũng khó có thể chịu nhục, huống chi là sau khi làm nhiều chuyện như vậy., Trái lại bị người ta ném bùn nhão. Hắn hỏi câu này, thanh âm khá cao, phần lớn đám hộ vệ còn lại cũng có ý nghĩ như vậy. Trong khoảng thời gian gần đây, phần lớn những người này đều có thể nảy sinh ý nghĩ trong lòng, có thể lưu lại, cơ bản là xuất phát từ sự tôn kính với Ninh Nghị: Sau vài ngày như vậy, sinh kế và tiền đã không còn nhu cầu bức thiết nữa.
Ninh Nghị mím môi đứng lên, lời nói của mọi người đều nhỏ đi một chút, con cháu Tần phủ vốn văn nhược lúc này cũng đều tập trung tinh thần, có con khóc lóc, nhưng lại ngừng lại tiếng khóc.
"Các ngươi đều muốn hỏi vấn đề này." Ninh Nghị trả lời cũng đơn giản: "Vì hai nam nhân bên trong."
Hắn chỉ về phía Thiên Lao, bình tĩnh nói: "Bọn họ đã làm gì các ngươi biết, hôm nay không có chúng ta, bọn họ sẽ biến thành dạng gì, các ngươi cũng biết. Hiện tại các ngươi có nước, có đại phu, trong Thiên Lao tuy không đến mức hà khắc với bọn họ, nhưng cũng không phải muốn cái gì. Nghĩ một chút bọn họ, hôm nay vì bảo vệ bọn họ mà biến thành như vậy, là vinh hạnh cả đời của các ngươi."
Hắn nói xong, lại ngồi xuống bên cạnh, mọi người chung quanh không nói gì, bọn họ chỉ lặng lẽ quay đầu qua, bắt đầu làm chuyện trên tay. Hộ vệ đứng bên lau nước trên mặt, xoay người đi qua một bên băng bó, bước chân cùng tay đã kiên quyết hơn rất nhiều.
Những lời này tạo cho người ta một cảm thụ kỳ lạ, ánh mặt trời chiếu xuống giống như đang thăng hoa. Một thiếu niên của Tần phủ đang bị thương ở bên cạnh hỏi: "Vậy... chuyện Tam gia gia làm thế nào bây giờ, Thiệu Khiêm bá bá làm sao bây giờ?"
"Ta đã phái người đi vào tìm một chút." Ninh Nghị ngồi xuống trấn an: "Không có chuyện gì đâu."
Cứ như vậy một lát trôi qua, bên đường liền có một đội người đi tới, là Thiết Thiên Ưng dẫn đội, đưa tay che cái mũi lại: "Nhìn như trung nghĩa, quả thực là đảng gian nhân." "Dân nhân hướng về, các ngươi thấy không? Tư vị của con chó gian có tốt không?" "Sao hôm nay không phách lối đánh người, xiềng xích của lão tử đều mang theo." Một ít bộ khoái thuộc hạ của lão tử vốn là kẻ lõi đời, khiêu khích một phen.
Có lời nói của Ninh Nghị lúc trước, mọi người lại bình tĩnh lại, chỉ dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn bọn họ. Chỉ có Chúc Bưu đi tới trước mặt Thiết Thiên Ưng, đưa tay lau nước trên mặt, trừng mắt với y một lát, rồi gằn từng chữ một: "Ngươi như vậy, ta có thể đánh mười người."
"Được, ngươi ta đấu, có gan thì tới!" Thiết Thiên Ưng cười lạnh.
Chúc Bưu phun ra một ngụm nước bọt, quay người trở về.
Tính cách của hắn đã khắc chế rất nhiều, đồng thời cũng biết không có khả năng đánh nhau thật. Võ giả trong kinh cũng thường có tư đấu, nhưng Thiết Thiên Ưng là tổng bộ, muốn tư đấu cơ bản là bị cấm, nói quá nhiều cũng không có ý nghĩa gì. Bên này chỉ cần xử lý sơ qua, đợi sau khi nghe người đến, Ninh Nghị sẽ cùng hắn đi tìm Đường Lục, đám người Lý Cương, để bọn hắn đưa ra quyết định và xử lý chuyện hôm nay.
Đối với việc nguyên nhân Tần Tương bị bôi đen, thậm chí sẽ bị phố xá, Ninh Nghị hoặc có chuẩn bị tâm lý, nhưng luôn cảm thấy vẫn còn xa xôi – đương nhiên, cũng có một phần là khó mà suy nghĩ việc này: Lúc này kích thích dân chúng thành vốn không cao, nhưng ngăn cản lại quá khó khăn., Đám người Ninh Nghị muốn động thủ đề phòng, chỉ có thể để Hình bộ phối hợp, cố gắng bí mật đón Tần di truyền về, nhưng hiện tại Hình bộ đang nằm trong tay Vương Thiền, tên gia hỏa này nổi danh vô tri thiếu hiểu biết tất báo, chuyện lần này chưa nói đến chủ mưu là ai, Vương Thiền nhất định là ở trong đó tham một cước.
Nhưng tất cả mọi người làm quan, sự tình náo động lớn như vậy, Tần Tương Nguyên ngay cả trả tay cũng không có, mọi người tất nhiên là thỏ chết cáo khóc, Lý Cương, Đường Ngọc đến triều đình nghị luận chuyện này, cũng có trụ cột. Mà cho dù Chu Ngọc muốn đảo ngược dòng dõi Tần Ngọc, nhiều lắm là lần này trong bóng tối cười cười, ngoài mặt, vẫn không thể để cho tình thế tiến thêm một bước mở rộng.
Sau khi tìm kiếm người nên tìm, buổi tối hôm nay trở lại thẻ tre, vẫn như cũ là chuyện phải xử lý một đống lớn, không riêng gì các vấn đề trong kinh thành, giao dịch của Mật thám ti cũng tiến hành quy mô lớn, phạm vi giao dịch đã mở rộng ra rất xa. Đêm nay trong kinh có ánh trăng rất tốt.
Đồng dạng một đêm, ly khai Biện Lương, trải qua Đại Vận Hà đi về phía nam khoảng ba trăm dặm, trên dòng Hoài Hà phụ cận Hoài Nam Tích Châu, mưa to như trút nước xuống.
Trong bóng tối, một chiếc lâu thuyền hai tầng cao hơn đang đậu bên bờ Hoài Hà, thời gian đã đến rạng sáng, mấy gian phòng trên thuyền còn chưa tắt đèn.
Trong phòng, phu nhân trẻ tuổi khoác áo khoác vào đang làm việc, nàng quy hàng lượng lớn tư liệu, cảm thấy mệt mỏi, xoa xoa trán, nhìn thoáng qua bên ngoài. Sau đó cửa đóng cửa, từ hành lang trên thuyền đi xuống, đi phòng bếp cầm chút đồ ăn, tiện thể đi dạo một chút.
Trong rừng cây nhỏ cách lâu thuyền mấy trăm mét, một đám người khoác áo tơi bí mật tiến lên, đưa lâu thuyền vào tầm mắt, có người chỉ chỉ bên này, làm mấy cái thủ thế.
Đợi sau khi âm thầm đi tới bên cạnh lâu thuyền, bọn họ mới nhanh chóng lên thuyền, phóng vào bên trong, lúc này, võ giả trong lâu thuyền cũng phát hiện ra bọn họ.
"Kẻ nào! Dừng lại!"
"Lục tạp phá án, tiếp nhận mật thám ty, ta chính là Tổng Bộ Tông không hiểu! Các ngươi không được cản trở -- "
"Dừng lại! Các ngươi nửa đêm lại đây, ai ngờ có kẻ xấu hay không..."
Đao phong trong đêm tối chạm vài cái, trong khoang thuyền lần lượt có người lao ra, phu nhân trẻ tuổi trong phòng bếp ném bánh vào tay, bắt đầu nhanh chóng lao lên lầu hai! Cô nhanh chóng trở lại phòng, buông then cửa xuống, đưa mắt nhìn tư liệu trong phòng chất đống.
"Lão bản nương, là Hình bộ Tông thiếu hiểu biết! Làm sao bây giờ?" Có người ở ngoài cửa hỏi.
"Ngăn hắn lại, có thể cản được bao lâu!"
Vừa nói, một mặt nàng kéo qua một cái chậu than, đổ dầu vào trong, châm lửa.
Sau khi Tần Liệt nhập ngục, mật thám ty chuyển tay, người chủ trì triều đình bên kia là một đại thái giám tên là Vương Sùng Quang, người này là đầu não một tổ chức tình báo do hoàng đế tổ chức - từ khi Tần Tương Nguyên sáng lập tổ chức mật thám ty, sau khi dịch chuyển, Chu Ngọc được dẫn dắt, để Vương Sùng Quang đi làm một tổ chức giống nhau, mục đích cũng không phải là đối ngoại, mà là giám sát đại quan triều đình dưới trướng.
Ý tưởng này của Chu Ngọc có lẽ là linh cơ khẽ động, nhưng người mới có thể cao thấp, Tần Tương Nguyên có thể tổ chức mật thám ti là vì bên cạnh lúc trước có một đám bằng hữu cùng chung chí hướng, có đầy đủ gia sản. Vương Sùng Quang chỉ có thể xé rách da hổ của Hoàng đế, hơn nữa địa vị của thái giám lúc này không cao., Mặc dù Chu Ngọc bảo hắn làm việc, nhưng về bản chất Hoàng đế không tin thái giám, thí dụ như Vương Sùng Quang nếu như dám đập cây gậy trúc vào một đại thần nào đó, không được thì sau đó tới bên Chu Ngọc tố cáo, có lẽ Chu Ngọc sẽ nhìn thấu suy nghĩ của hắn - như vậy, tổ chức tình báo này..., Cuối cùng cũng chỉ là một nha môn nhỏ phát triển không tốt, không có thực quyền, đến lúc này Chu Ngọc mới lấy nó ra, để hắn tiếp nhận di sản của Mật thám ti, đồng thời nhân thủ cũng không nhiều, bị Hình bộ điều động phối hợp.
Lúc này Ninh Nghị đã có ý định trở nên tốt hơn về mật thám ty, đại bộ phận mọi việc vẫn thuận lợi. Chỉ là đối với chuyện của mật thám ti, Tô Đàn Nhi cũng nhúng tay vào -- hai người ở chung lâu ngày, tư duy phương thức cũng đã kết thúc. Lúc Ninh Nghị bắt tay vào việc ở phía bắc, bảo Tô Đàn Nhi thay mặt trông coi hướng nam một chút. Chiếc thuyền này của Tô Đàn Nhi cũng không thuộc về mật thám ty, nhưng mà thẻ trúc cẩn thận chuyển dời, Ninh Nghị không tiện làm việc gì đều là nàng làm ở đây., Bây giờ những tư liệu phân loại này không có quan hệ lớn với Mật thám ty, nhưng nếu bị Hình bộ ngang ngược tra xét lấy đi, hậu quả có thể lớn có thể nhỏ, Ninh Nghị âm thầm bố trí, các loại sinh ý, không thể không để lộ, bị bắt được cũng là điểm yếu.
Tông Bất Hiểu là một trong những bộ đầu của Hình bộ, đối với mật thám ty giao dịch thuận lợi, trực giác liền cho rằng có âm mưu, tra xét một chút, phát hiện Tô Đàn Nhi ở lại bên này, khẳng định là đang giở trò quỷ. Hắn ngược lại cũng vừa vặn đánh tới uy hiếp của Ninh Nghị, vừa tiến vào lâu thuyền, hắn đã xông thẳng tới.
Trong phòng, tiểu phụ nhân ném tư liệu vào trong chậu than, nhưng mà thiêu đốt không nhanh, phía dưới hỗn loạn cùng la lên truyền đến, nàng đột nhiên đá đổ chậu than, sau đó lật ngã một cái giá cạnh cửa.
Thân ảnh cao lớn của Tông Phi Hiểu đã lao ra ngoài cửa: "Mở cửa! Ra đây!"
"Cứu mạng a, đi đường thủy..."
Trong cửa truyền ra tiếng kêu, Tông phi Hiểu rút đao chém một cái, coong một tiếng, cánh cửa và then cửa bên trong là sắt.
"Đi ra, mở cửa! Nếu không ta sẽ không làm gì ngươi!" Tông Bất Hiểu hét lớn, đồng thời hai bên đã có người xông tới, ý đồ ngăn cản hắn.
Trong phòng, tiểu phụ nhân lui về phía sau, đẩy tư liệu bên cạnh vào trong lửa. Phiến giấy bay lượn, đỏ mặt cô, ngọn lửa bắt đầu liếm láp chung quanh, cô giơ chân đẩy đống giấy bên cạnh vào lửa.
Mồ hôi trên gương mặt nàng bắt đầu chảy ra, nàng nhìn chằm chằm vào trong phòng, cửa bên kia đã bắt đầu bị đốt cháy. Cứ như vậy, nàng đẩy cửa sổ ra, sóng nhiệt trong phòng đột nhiên xông qua bên này, trong lòng nàng cả kinh, cũng không kịp nghĩ nhiều, nhảy ra ngoài.
Bên ngoài mưa to như trút nước, nước sông tràn lan tàn phá bừa bãi, nàng nhảy vào trong nước, bị bóng tối nuốt vào.
Trên thuyền có người kêu to, la lên. Không bao lâu, cũng có người lần lượt nhảy xuống nước sông.
Nửa chiếc thuyền đều cháy trong bóng đêm, một lúc lâu sau mới bị mưa sa dập tắt...
Thân thể trần trụi...
Bốn tháng hai mươi tư, trên Kim Loan điện, đối đãi Tần Tương Nguyên một ngày trước, một đám người thượng thư tiến gián, nhưng bởi vì sự tình phức tạp, có một bộ phận người kiên trì ở hướng dân tâm, một ngày không thể thảo luận được kết quả gì. Nhưng đối với lộ tuyến áp giải của Tần Tín Nguyên, áp giải có thể sửa đổi, tránh trước khi xét xử, đã giày vò lão nhân qua đời.
Có đám người Lý Cương, Đường Nghiêm, hoạt động trong đó, Ninh Nghị cũng khó khăn vận hành một chút, hôm nay tìm một cỗ xe ngựa đưa lão nhân đến Đại Lý Tự, nhưng sau đó vẫn để lộ tiếng gió, trên đường trở về bị một đám thư sinh chặn đường một hồi, nhưng cũng may xe ngựa kiên cố, không bị đá ném nát.
Có hai mươi ba ngày thịnh thịnh búa hoạt động gian, lúc này nhiệt tình thảo phạt dòng chính của sĩ tử trong thành đối với việc thảo phạt Tần Tín đã tăng vọt. Thứ nhất đây là quân ái quốc, thứ hai tất cả mọi người đều sẽ khen ngợi, bởi vậy không ít người chờ trên đường chuẩn bị ném cái gì đó, mắng cái gì đó. Sự tình đột nhiên thay đổi khiến bọn họ có phần không cam lòng., Tối hôm đó, lại có hai nhà ghi lại tửu lâu bị nện, Ninh Nghị ở bên kia cũng bị đập. Cũng may trước đó nhận được tin tức, mọi người chỉ chuyển biến tốt đẹp trở về Ninh phủ lúc trước mà thôi.
Bốn tháng bốn mươi lăm, trời âm dục vũ, Ninh Nghị tìm xe ngựa đón đưa Tần di nguyên, thuận tiện còn sắp xếp mấy chiếc xe để ngụy trang tai mắt người khác. Khi xe ngựa đến Đại Lý tự, mọi người muốn phát tiết đã không kịp, đành phải mở miệng mắng to., Vài chiếc xe ngựa dùng phương hướng khác nhau quay về Hình bộ, xe ngựa chính quy có lính canh ngục áp giải, nhưng Ninh Nghị cũng phái người đóng vai lính canh ngục. Trong lúc đấu trí đấu dũng, người đứng sau màn kích động đám người cũng không yếu thế, dứt khoát trên đường bọn họ là chó săn, dứt khoát đập nát xe ngựa là được.
Mấy tốp thư sinh bắt đầu bạo động, lần này người đi đường tham dự cũng không nhiều, nhưng một đám tiểu nhị do trúc ký vẫn bị làm cho chật vật dị thường. Khi trở lại bờ sông nhỏ bên ngoài Ninh phủ tập hợp, một ít người trên người vẫn bị hắt phân, đã dùng nước cuốn đi. Đám người Ninh Nghị chờ bọn họ trở về dưới tàng cây, cũng nói chuyện với phụ tá bên cạnh.
"... Nếu thuận lợi, hôm nay triều thượng có thể sẽ cho phép Hữu tướng ở Đại Lý tự, đến lúc đó tình huống có thể chậm một chút. Ta thấy cũng sắp thẩm định..."
"Chỉ không biết hình phạt ra sao."
"Lưu ba ngàn dặm, cũng không đến mức giết nhị thiếu. Trên đường đi nhìn một chút, có lẽ giữ được tính mạng..."
"Lại có chi nhánh bí mật thám thính, đã giao tiếp với Hình bộ..."
"Ta xem một chút... Mấy tên Hình bộ tổng bắt ra tay, thật ra thịt đều cho bọn chúng ăn hết. Vương Sùng Quang ngược lại không kiếm được gì, chúng ta có thể từ nơi này vào tay..."
Trong khi nói chuyện, một gã phụ tá tham dự sự tình lúc trước toàn thân ướt đẫm đi tới: "Đông gia, bên ngoài bịa đặt trọng thương Hữu Tướng như thế, vì sao chúng ta không để người kể chuyện đi."
"Tạm thời vô dụng."
"Nhất định có chỗ dùng, thủ hạ chúng ta có nhiều người thuyết thư, để bọn họ đi nói, hiệu quả rất tốt, mọi người muốn tuyên truyền, vậy thì đối mặt a!"
"Bắt hết lại thì làm sao bây giờ." Ninh Nghị nhìn hắn một cái: "Sẽ tóm được toàn bộ. Người còn hữu dụng, ta không thèm đi ra ngoài."
"Vậy thì... Mấy người bên phải bị bôi đen như vậy..."
"Vấn đề là ở chỗ ngươi không có cách nào!"
Ninh Nghị nói như chém đinh chặt sắt xong câu này, người nọ liền đi xuống. Cũng vào lúc này, Thiết Thiên Ưng dẫn bộ khoái bước nhanh về phía này. Ninh Nghị nhíu mày nhìn thoáng qua, lần này vẻ mặt Thiết Thiên Ưng có chút khác biệt, nhìn chằm chằm vào hắn.
Bên này có một mảnh đất trống nhỏ tiếp giáp với cửa sau của Ninh phủ, cũng ở bờ sông nhỏ, bởi vậy Ninh Nghị mới cho mọi người tập hợp ở bên này để sửa chữa. Thấy Thiết Thiên Ưng tới đây, y ngồi xuống bên rào chắn dưới cây: "Thiết Bộ đầu, sao vậy? Lại muốn tới nói gì à?"
Thiết Thiên Ưng đi tới bên cạnh, hai tay ôm kiếm của hắn: "Đi dạo."
"A, ngồi mát sao? Phong cảnh nơi này không tệ, ngài cứ tự nhiên."
Thiết Thiên Ưng thỉnh thoảng liếc hắn một cái.
Trong lòng nghi hoặc mục đích đối phương tới đây, nhưng hắn không nói, Ninh Nghị cũng lười tự mất mặt. Hắn ngồi ở đó xem như đang giằng co với Thiết Thiên Ưng, chỉ chốc lát sau lại đứng lên đi dạo, trong miệng thì nói với phụ tá bên cạnh một chút không đau không ngứa. Một khắc nào đó, cửa sau Ninh phủ có người đi ra, lại là Kiều Nhi, nàng từ phía sau dựa vào bên cạnh Ninh Nghị, đưa cho hắn một tờ giấy nhăn nhúm: "Cô gia."
Ninh Nghị còn đang nói chuyện với phụ tá, thuận tay nhận lấy: "Phhiễm Dương quận vương bên kia, tự nhiên sẽ có Đàm Bá..." Y cúi đầu nhìn thoáng qua, "Sẽ có Đàm đại nhân..."
Hắn lại nhìn thoáng qua, cầm tờ giấy lên.
Lần này hắn nhìn thật lâu, biểu cảm trên mặt cũng không hề thoải mái, giống như là cứng lại, nghiêng đầu nhìn xinh đẹp lúc, khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy nước mắt, nàng đang khóc, chỉ là không phát ra âm thanh, lúc này mới đến: "Tiểu thư, tiểu thư nàng..."
Ninh Nghị quay đầu nhìn lại nội dung trên tờ giấy một lần. Nơi đó ghi chép chính là sáng hai mươi bốn điểm, chuyện xảy ra ở Y Châu, Tô Hương Nhi nhảy vào trong nước, đến nay không rõ tung tích, mưa lớn Hoài Hà đã có dấu hiệu hồng thủy, trước mắt còn đang tìm kiếm tung tích chủ mẫu...
Thiết Thiên Ưng đi tới, mặt lạnh băng, trầm giọng nói: "Chỉ là hiểu lầm, Ninh Nghị, ngươi đừng làm loạn."
【 Vấn đề cập đến sự chậm chạp của tiết mục mới, có thể thay đổi căn nguyên cuối cùng cũng có cách giải quyết, tại đây bỗng dưng ô ô ô. Dịch nguyên ô ô ô ô, đồng thời xem nhiều trang giấy mới nhất. 】
Khuôn mặt xinh đẹp vẫn còn đang khóc, nàng đưa tay kéo Ninh Nghị, trông thấy dáng vẻ của hắn, nàng cũng sợ hãi: "Cô gia, tiểu thư... Nàng không nhất định là có chuyện, ngươi đừng lo lắng... Ngươi đừng lo lắng..." Nói xong lời cuối cùng, lại nhịn không được khóc ra.
Lúc xinh đẹp kéo hắn, hắn theo bản năng giơ tay lên, sau đó lui lại hai bước, ngồi lên lan can.
Không ai từng thấy vẻ mặt của Ninh Nghị lúc này, thậm chí đám người Thiết Thiên Ưng cũng chưa từng nghĩ tới. Có một ngày hắn biểu hiện ra cảm giác bàng hoàng và trống rỗng thuộc về người trẻ tuổi trước mắt này. Thành viên Trúc Ký chung quanh cũng có chút luống cuống, châu đầu ghé tai. Bên phía cửa sau đã có mấy người đi ra. Chúc Bưu cõng trường thương đi tới bên này, đặt trường thương xuống, nắm ở trong tay mũi thương.
Thân thương phát ra tiếng động trầm thấp "Ông".
Có người đi tới hỏi thăm, bọn họ trao đổi mấy câu, mặc dù nói nhẹ, nhưng những người có nội lực đi xuyên qua vài câu, đại đa số đều nghe rõ ràng lời nói.
"Bọn họ... bức chủ mẫu vào sông rồi..."
"Đại Vũ... Hồng Tai a..."
"Còn chưa tìm được..."
Có người lộ vẻ đau thương, có người thấy được vẻ mặt của Ninh Nghị, lặng lẽ rút đao ra. Một gã gù đi tới gần đám bộ khoái, cúi đầu đứng đó, tay đặt lên chuôi đao của song đao. Xa xa, cũng có mấy người vây quanh, hoặc ôm trường đao trước ngực, hoặc cột trường kiếm, cũng không nói gì.
Ninh Nghị ngồi ở đó ngẩng đầu lên, hắn hít một hơi thật ngắn, hai mắt nhấp nháy tựa hồ đang tiêu hóa nội dung trong tờ giấy, một lát sau, hắn khó khăn đứng dậy. Thiết Thiên Ưng ở phía trước cách đó không xa, thấy hắn nhắm mắt lại, mím chặt đôi môi, vẻ mặt bàng hoàng rút đi, trên mặt lại không chút che giấu vẻ đau thương.
Quảng trường nho nhỏ an tĩnh mà thâm thúy, thân cây cong cong lên, bóng cây kéo dài, xa xa có tiếng chim hót truyền đến, thanh âm Biện Lương thành bị che ở phía sau bóng cây cùng với cây hoa cỏ, âm thiên, mùa hè còn không có ve sầu, sẽ không có tiếng ve kêu nữa.
Bốp. Có hài tử đánh dây cung âm thanh truyền tới, hài tử cười cười chạy về phương xa.
Mấy ngày nay, Hữu tướng phủ liên tục mang theo trúc ký, trải qua vô số chuyện, áp lực và uất ức là không thành vấn đề, cho dù bị người ta dội phân thối, mọi người cũng chỉ có thể nhịn. Người trẻ tuổi trước mắt trong lúc chạy vội đi., Khó khăn hơn nữa, cũng chưa từng buông bỏ trọng trách trên vai, hắn chỉ lãnh tĩnh lạnh lùng làm việc, phảng phất đem chính mình hóa thành máy móc, hơn nữa tất cả mọi người đều có một loại cảm giác, mặc dù hết thảy sự tình khó hơn gấp đôi, hắn cũng sẽ như vậy lạnh lùng làm tiếp.
Nhưng lúc này, rút cuộc cũng có người tại nơi mấu chốt đánh ra một cái bạt tai.
Thiết Thiên Ưng chậm rãi đi về phía trước, mỗi bước đi đều như tới gần biên giới của tử vong: Mặc dù Ninh Nghị trước mắt không biểu lộ chút sát ý nào nhưng hắn vẫn cảm thấy da đầu tê dại.
"Ninh Nghị... Ngươi dám làm xằng làm bậy, hại chết tất cả mọi người..."
Ninh Nghị giơ tay lên với hắn, như muốn làm gì đó với hắn, nhưng tay lại ngừng lại giữa không trung, nắm đấm hơi nắm chặt lại buông xuống. Y nghe thấy giọng nói của Ninh Nghị: "Ta..." Y nói.
"Các ngươi..." Thanh âm kia nhỏ như muỗi kêu... Làm đẹp lắm."
Nói xong câu này, Ninh Nghị ngẩng đầu lên, ánh mắt giống như là đang nhìn hắn lúc khác, lắc đầu rồi lại gật gật đầu: "Làm tốt lắm, xoay người lại thật đẹp. Thật đẹp..." Hắn lặp đi lặp lại như thế. Bước chân chậm rãi đi về phía cửa sau, chỉ bóp tờ giấy trong tay thành một đoàn. xinh đẹp đi theo., Lau nước mắt: "Cô gia, cô gia." Mọi người trong lúc nhất thời không biết nên làm gì, Ninh Nghị bước vào sau cửa viện, vẫy vẫy tay, tựa hồ để mọi người đi vào cùng y. Đám người còn đang nghi hoặc, y lại vẫy vẫy, mọi người mới tiếp tục đi về phía đó.
Trường thương ngưng ngâm rung, ngẩng lên, Chúc Bưu mặt âm trầm xoay người, những người khác cũng lặng lẽ đi vào trong cửa. Thiết Thiên Ưng ôm trường kiếm chậm rãi đi về phía trước. Ninh Nghị mặt không biểu tình đứng đó, người cuối cùng đi vào, hắn đưa tay đóng cửa nhưng sau đó dừng một chút.
"Thiết bộ đầu." Thanh âm khàn khàn trầm thấp, phát ra từ trong cổ họng Ninh Nghị.
"Hả?"
"... Lại có đầu Phương Thất Phật, ta sẽ không cho ngươi." Hắn có chút mệt mỏi, thấp giọng kể lại.
Thiết Thiên Ưng hất cằm, không nghĩ ra nên trả lời thế nào.
Cửa đóng rồi.
Thân thể trần trụi...
"Đại nhân." Có bộ khoái tới.
"Người phía sau có tới không?"
"Sắp đến rồi, đại nhân, chúng ta cần gì phải sợ hắn, nếu thật sự dám động thủ, chúng ta liền..."
"Hắn động thủ ngươi đã chết..." Thiết Thiên Ưng dữ tợn đột nhiên quay mặt sang, gầm nhẹ một tiếng.
Đám bộ khoái giật bắn mình, Thiết Thiên Ưng phất tay: "Còn không mau nhìn kỹ nơi này cho ta!"
....
Hoàng thành, Văn Đức điện, Chu Ngọc nhận được tin. Hắn nhìn Vương Sùng Quang đang quỳ gối phía trước, muốn nổi giận.
Nhưng sau đó ngẫm lại, cũng mỉm cười.
"Thôi được, tìm người theo dõi hắn, nếu hắn muốn làm loạn thì đành phải xử lý cho xong." Hắn cười nói, "Hắc, không có việc gì... Đại trượng phu không có vợ..."
....
Trong Biện Lương Thành, đồng dạng cũng có người nhận được tin tức về thiên môn kia.
"Đáng tiếc..." Thái Kinh thở dài nói.
"Thê tử như quần áo." Vương phủ quận Quang Dương, Đồng Quán chần chờ một chút: "Nhìn chằm chằm hắn, nhìn hắn lấy hay bỏ. Mặt khác..."
Y nói: "Nhìn chằm chằm Võ Thụy doanh."
Trong thiên lao, Tần Tương Nguyên bị bệnh, lão nhân nằm trên giường, nhìn ánh sáng rất nhỏ từ cửa sổ thẩm thấu vào, không phải trời nắng, điều này làm cho hắn có chút khó chịu.
Lúc này, có người đưa bữa ăn và mấy tờ giấy từ cửa vào đến, nơi đó là tin tức hắn ngày nào cũng có thể biết được.
Kinh thành, giống như một cái máy móc thật lớn, trong mỗi ngày, vô số bánh răng đều đang cử động, khi một cái bánh răng nào đó xuất hiện vấn đề nhỏ, không ai có thể đoán được, đó rốt cuộc là ý nghĩa gì...
Răng rắc, răng rắc, răng rắc, răng rắc, răng rắc...
Phương xa bóng người, bánh răng đang đi.