Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
Xôn xao ——
Mưa to tầm tã trút xuống, vốn là trong thành Biện Lương lúc chạng vạng tối, sắc trời càng thêm tối đen. Nước chảy rơi mái hiên, xuyên qua khe rãnh, ở đường phố thành thị hóa thành dòng chảy cuồn cuộn, tùy ý tràn lan.
Liễu thụ đồng, vài cỗ xe ngựa dừng ở hành lang đầy nước bẩn, một ít nam tử mặc trang phục hộ vệ đứng gần đó cầm dù, tản ra chung quanh. Bên cạnh là một cái cửa nhỏ rách nát, bên trong có người tụ tập, thỉnh thoảng có tiếng khóc truyền ra, thanh âm người ta cãi vã lúc thì giải thích.
Ninh Nghị đang nói chuyện với phụ nhân đang khóc trong căn phòng cũ nát kia.
"... Từ đi thư viện học, đến Tiểu Ngưu khảo tú tài, tất cả tiêu phí của hắn, chúng ta đều sẽ chịu trách nhiệm, nếu như trên chân hắn thực sự rơi xuống cái gì thương bệnh, cuộc sống sau này của hắn, cũng đều sẽ do chúng ta thay nhau chiếu cố... "
"Phan đại thẩm, cuộc sống của hai người không dễ dàng, ta đều biết, phụ thân của Tiểu Ngưu hi sinh vì thủ thành, lúc đó bọn Chúc Bưu cũng đang liều mạng ở ngoài thành, lại nói, có thể cùng nhau chiến đấu, tất cả đều là người một nhà, chúng ta không cần phải làm chuyện cứng ngắc như vậy, đều có thể nói. Ngài có yêu cầu, đều có thể đề cập..."
"... Không không không không, bọn ta tuyệt đối không phải là khi dễ ngài, ngài đừng khóc. Ngài xem chuyện này ta cũng tìm tộc trưởng lão lão nhân gia ngài đến đây, ý nghĩ của ngài, chỉ cần hợp tình hợp lý, bọn ta đều sẽ giúp ngài làm được..."
Người phụ nữ khóc lóc thỉnh thoảng lại cao hơn, lời nói của Ninh Nghị vẫn rất có thành ý. Thời gian trong không khí như vậy dần dần trôi đi, đại khái đến lúc vào đêm, mưa ngược lại hơi nhỏ một chút, một đội nhân mã khoác áo tơi từ đầu đường phố đi tới bên này, khi tới gần bên này thì va chạm với hộ vệ bên ngoài, nhưng người cầm đầu rốt cuộc vẫn nhanh chóng đi tới trước cửa viện lụi bại này.
Người cầm đầu chính là Thiết Thiên Ưng, một trong bảy vị tổng bộ Hình bộ.
Hắn sải bước từ trong sân đi tới, trong phòng bên kia, xem ra song phương đã bàn xong điều kiện. Chỉ là phụ nhân kia thấy Thiết Thiên Ưng tiến đến, vẻ mặt đau khổ lại cứng tại chỗ, mắt thấy lại muốn khóc.
Ninh Nghị đi tới vỗ vai nàng: "Không có chuyện gì đâu đại thẩm, đại thẩm cứ ngồi một bên chờ, chuyện chúng ta nói rõ ràng sẽ không xảy ra nhiễu loạn nữa. Thiết bộ đầu ở bên này, ta sẽ nói cho hắn biết, hắn chỉ làm việc công mà thôi, sẽ không có chuyện gì phiền phức..."
Chính khuyên bảo, Thiết Thiên Ưng bước vào cửa: "Ninh Lập Hằng, ngươi sao dám làm vậy! Phan thị, nếu hắn âm thầm đe dọa ngươi, ngươi có thể nói với ta, ta không vòng qua được hắn!"
Trong phòng liền có một lão già cao gầy đi tới: "Bộ đầu đại nhân, bộ đầu đại nhân tuyệt đối không đe dọa, tuyệt đối không đe dọa, Ninh công tử lần này tới đây chỉ để nói rõ mọi chuyện, lão hủ có thể làm chứng..."
"Ngươi là ai!?" Thiết Thiên Ưng trừng mắt với hắn một cái.
"Lão hủ chính là tộc trưởng Ngưu thị, vì chuyện Tiểu Ngưu bị thương mà đến. Bộ đầu đại nhân, ngài ngồi xuống..."
"Tránh ra, ta nói chuyện với họ Ninh, huống hồ có giấy đe dọa, ngươi nói cũng được!"
"Dạ dạ dạ, mẹ Tiểu Ngưu ngài mau cùng tổng bộ đầu nói rõ ràng..."
Tộc kia không lớn lên được với sắc mặt tốt của Thiết Thiên Ưng, vội vàng nói chuyện với phu nhân bên cạnh, phu nhân chỉ gả cho một người vợ của Ngưu Thị, mặc dù trượng phu đã chết, còn có con trai, tộc trưởng nhìn chằm chằm, nào dám xằng bậy. Nhưng tóm tóm lại trước mắt cũng là người khó lường, sau một lát, mang theo nức nở nói: "Nói rõ ràng, tổng bắt đại nhân..."
Cá lớn ăn cá nhỏ, cá nhỏ ăn tôm, luôn có một vật giáng một hạt. Thiết Thiên Ưng ánh mắt lạnh lùng, nhưng đã có câu này, Ninh Nghị bèn đưa người phụ nữ kia qua một bên. Hắn quay lại, Thiết Thiên Ưng nhìn hắn, cười lạnh gật đầu: "Được, Ninh Lập bền bỉ, ngươi làm được thật. Mấy ngày như vậy đã giải quyết được nhiều nhà như vậy..."
"Chỉ là sau thời gian mài nước, Thiết đã lấy được danh dự." Ninh Nghị thở dài một tiếng, sau đó nói: "Thiết bộ đầu, có câu không biết có nên nói hay không."
Thiết Thiên Ưng nghiêng đầu: "Nói đi."
"Đều là tiểu môn hộ nhỏ, bọn họ chẳng ai đắc tội nổi đâu." Ninh Nghị đứng dưới mái hiên nhìn lại toàn bộ sân: "Quyết định đã làm rồi, tha cho bọn họ có được hay không? Đừng quay lại gây phiền phức cho họ nữa, giữ bọn họ lại con đường sống."
Hắn nói rất thành khẩn, bắp thịt trên mặt Thiết Thiên Ưng nổi lên vài cái, cuối cùng vung tay lên: "Đi!" Mang theo người đi ra ngoài sân. Ninh Nghị sau đó lau tay, cũng cùng tộc trưởng họ Ngưu đi ra ngoài.
Ngày hôm nay mọi người tới đây là vì chuyện phát sinh mấy ngày trước.
Từ một năm ba tháng này thế cục kinh thành chuyển biến cực nhanh, sau khi Tần Tương Hạ ngục chịu thẩm vấn, đã qua tròn một tháng. Trong một tháng, rất nhiều chuyện phức tạp đều phát sinh dưới mặt đài, dư luận bên ngoài cũng đang phát sinh biến hóa kịch liệt.
Sau khi Tần Tương Nguyên chịu thẩm vấn, rất nhiều chuyện bị ném lên mặt bàn trong bóng tối, tham ăn làm trái pháp luật, kết đảng doanh, lấy quyền mưu lợi... Các loại chứng cứ như cửa hàng sơn hào, mang ra một hình dáng to lớn của gian quan tham quan. Chấp thủ vẽ tranh, là lúc này ở đỉnh cao quyền lực của võ triều, cũng có một số người thông minh nhất, bao gồm cả Chu Ngọc, bao gồm cả Đồng Quán, Vương Khuyết vân vân.
Chứng cứ những chuyện này, một nửa cơ bản là thật, lại trải qua hàng ngũ của bọn họ, cuối cùng ở trong hội nghị ngày một ngày, sản sinh ra sức thuyết phục cực lớn. Những vật này phản lại vào trong tai đám sĩ tử kinh thành học tập người khác., Trong miệng, mỗi ngày lại rơi vào tầng dưới chót của mạng lưới, thế là hơn một tháng, đến lúc Tần Thiệu Khiêm bị liên lụy xuống ngục, cái thành này đối với ảnh chân dung dòng dõi của "Thất Hổ", cũng liền thay đổi và định hình trở lại.
Một số cửa hàng có quan hệ với Tần phủ, sau đó sản nghiệp cũng bị phạm vi nhỏ liên luỵ, ở giữa, bao gồm cả thẻ trúc, bao gồm một ít thư phường thuộc về Vương gia.
sản nghiệp của Vương gia, vốn là người nhà của Đại Nho Vương gia kinh doanh, Vương Sơn Nguyệt cùng Tần Thìn có nghĩa sư đồ, về sau ở Sơn Đông lại kề vai chiến đấu với Ninh Nghị, chịu sự mê hoặc của Ninh Nghị biến thành quan hệ hợp tác. Sau khi trúc ký mở rộng, Ninh Nghị bày ra một ít máy móc cải tiến ấn thư, giấy thư tác phường, quy trình, đề cao hiệu suất, những thư phường này liền do một đám nữ tử Vương gia quản lý.
Mà lúc này Chúc Bưu đang làm việc bên cạnh Ninh Nghị, đi vào sau Biện Lương, cùng một vị cô nương Vương gia tình ý hợp, đã kết hôn, ngẫu nhiên cũng tới Vương gia giúp đỡ.
Trong tầm tuần sáu tháng này, một số người bị kích thích và đầu độc, chạy đến cửa hàng Vương gia đánh đập, Chúc Bưu vừa vặn đứng ở cửa viện đi thông đến hậu viện, đánh cho những người tiến vào ngã trái ngã phải.
Chúc Bưu sư thừa Kính Đình Ngọc, vốn là hảo thủ số một số hai ở Độc Long Cương, về sau đi theo Ninh Nghị chinh chiến. Có lẽ lúc này thân thủ của gã không hề thua kém Trần Phàm ở Hàng Châu, mà chính là một trong những người có chiến lực cao nhất bên cạnh Ninh Nghị., Có thể ổn thỏa áp chế hắn, có lẽ chỉ có một mình Lục Hồng Đề. Với thân thủ gần với cấp bậc tông sư, ba năm " quôc quốc binh" bình thường nào là đối thủ, trong cơn tức giận, mười mấy người bị đánh bay trên mặt đất, nhưng bởi vậy, cũng xảy ra phiền toái.
Sau đó thư phường bị điều tra phong ấn, quan phủ cũng bắt đầu điều tra việc này để bắt Chúc Bưu nhập án. Ninh Nghị một mặt ngăn chặn việc này, một mặt giải quyết người bị thương, khổ chủ. Cũng may Chúc Bưu đi theo Ninh Nghị lâu như vậy, đã từng lỗ mãng tập khí đã sớm thay đổi rất nhiều —— nếu như hắn còn là tính tình mới ra khỏi Độc Long Cương, ẩn nhẫn trong những ngày này, mười mấy người bình thường xông vào, chỉ sợ một người cũng không thể sống sót.
Dưới sự điều tra của Ninh Nghị, trong hơn mười người, ước chừng có khoảng mười mấy người bị thương nhẹ, cũng có người trọng thương, chính là người trẻ tuổi gọi là "Tiểu Ngưu". Cha của hắn vì thủ thành mà chết, hắn xông vào phá quán, đánh người, Chúc Bưu ném hắn bay tới, cuối cùng bị Chúc Bưu ném bay trên bậc thang, gãy chân.
Đám người Thiết Thiên Ưng thu thập chứng cớ muốn đem Chúc Bưu nhập tội. Bên phía Ninh Nghị thì an bài không ít người, hoặc dụ dỗ hoặc uy bức giải quyết chuyện này. Mặc dù chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, nhưng gian nan trong đó không thể tỉ mỉ, tỷ như mẫu thân Phan thị của con trâu nhỏ này., Một mặt bị Ninh Nghị uy hiếp dụ dỗ, mặt khác, đám người Thiết Thiên Ưng cũng làm chuyện tương tự, muốn nàng nhất định phải cắn chết kẻ hành hung, hoặc là công phu sư tử ngoạm đòi giá tiền. Ninh Nghị lặp đi lặp lại nhiều lần, cuối cùng mới đàm phán thỏa đáng chuyện này.
Phan thị này mặc dù có chút tham lam, cũng muốn kiếm một khoản lớn về cơ hội lần này. Nhưng dưới uy hiếp của Thiết Thiên Ưng và Ninh Nghị, bà ta sống cũng không tốt, môn tiểu hộ nào cũng không dám đắc tội. Chính vì vậy, cuối cùng Ninh Nghị mới nói với Thiết Thiên Ưng như vậy.
Một đường trở lại trong thẻ trúc, ăn cơm tối xong, sự tình càng thêm nhiều, kỳ thật còn bày ở trước mắt. Chuyện Chúc Bưu cũng không dễ dàng, phi thường phiền toái, nhưng sự tình phiền toái, đâu chỉ là một hạng đầu.
Trong mấy ngày này, có hai cửa hàng trúc cũng bị đập nát, đây cũng coi như là việc nhỏ. Hệ thống Mật thám ti và thẻ trúc đã chia lìa, trong mấy ngày này, lấy kinh thành làm trung tâm, tin tức mạng lưới bốn phía đều đang tiến hành giao dịch, không ít tinh nhuệ của thẻ trúc được phái ra ngoài, cùng với nghĩa lý mới., Tề tân Hàn huynh đệ cũng ở nam hạ lo liệu. Trong kinh thành bị Hình bộ gây phiền toái, một số trợ thủ bị uy hiếp, một số lựa chọn rời đi. Có thể nói, hệ thống Trúc ký thành lập lúc trước có thể chia lìa, lúc này phần lớn đều đang sụp đổ. Ninh Nghị có thể bảo vệ hạch tâm đã khá không dễ dàng.
Còn chưa tới lúc rời đi, nhưng hắn cũng đã nhanh rồi. Đương nhiên, nếu muốn rời khỏi chỉ sợ cũng không phải là chuyện đơn giản, hắn đã chuẩn bị một chút, nhưng cũng không biết có phát huy tác dụng hay không.
Sau bữa cơm tối, mưa đã nhỏ lại, phụ tá trúc ký, chưởng quỹ ở mấy gian phòng trong viện nghị sự, Ninh Nghị thì xử lý sự tình bên kia: Một chưởng quầy tới, nói có hai điếm tiểu nhị bị Hình bộ bộ bộ khoái phiền toái, bị đánh xong, sau đó có phụ tá đưa ra lời từ biệt.
Ninh Nghị đẩy phí tổn thương bệnh cho hai gã tiểu nhị, cũng để chưởng quầy trấn an người nhà bọn họ. Hắn bèn khuyên đám phụ tá một phen, cuối cùng đối phương bỏ đi ý niệm trong đầu: Đại khái là gặp được Ninh Nghị gian nan.
Sau khi hai nhóm người rời đi, ở chỗ cửa sân cách đó khá xa, một gã thanh niên dáng người kiên cường cũng đã tới. Mấy ngày nay, gã được Ninh Nghị an bài đi làm những chuyện khác. Lúc này có lẽ gã đã nghe nói đám người Ninh Nghị đã làm nên chạy tới, ánh mắt không chờ đợi, nhưng đương nhiên không phải nhằm vào Ninh Nghị.
"Ngồi đi." Ninh Nghị mỉm cười giơ tay.
Chúc Bưu ở phía trước ngồi xuống. Võ giả tuy không phải người trong quan trường, cũng có thân phận khí độ của mình, nhất là đã luyện đến trình độ này của Chúc Bưu, đặt ở một địa phương bình thường đã được xưng tụng là Tông sư, đối mặt với bất kỳ người nào, cũng không đến nỗi phải cúi đầu, nhưng lúc này, trong lòng gã xác thực nghẹn đồ vật.
"Mặc dù xuất thân từ cái địa phương Độc Long Cương, nhưng ta cũng không cảm giác được mình là dã nhân sơn phỉ không nói lý gì cả."
Ngồi một hồi lâu, Chúc Bưu mới mở miệng: "Trước hết không nói ta chờ ngoài thành chiến đấu, bất luận bọn chúng có bị người khác lừa gạt hay không, ngày đó xông vào trong thư phường, bọn chúng đã là người đáng chết, ta thu tay, không phải là vì ta đuối lý."
Giọng điệu của hắn rất bình tĩnh nhưng vẫn kiên quyết nói ra những lời này. Ninh Nghị đã pha cho hắn một chén trà: "Ta và ngươi quen biết đã mấy năm, những thứ này ngươi không nói, ta cũng hiểu. Nếu trong lòng ngươi không qua được..."
"Trong lòng ta không qua được, ta muốn giết người." Chúc Bưu cười cười, "Có điều sẽ thêm phiền toái cho ngươi."
"Kinh thành có cách chơi của kinh thành, cũng may là chơi mạt hạng." Ninh Nghị dừng một chút: "Nếu ngươi cảm thấy không thoải mái, hiện giờ phía bắc có một số việc, ta có thể để ngươi đi giải sầu. Ngươi là người tập võ, quan tâm nhiều như vậy, đối với tiến cảnh của ngươi có vấn đề."
Võ giả rất khó chịu nhục nhã, đặc biệt là Chúc Bưu, nhưng trước mắt cũng không thể nói nhiều đạo lý như vậy. Cũng may hai người ở chung đã vài năm, đều quen thuộc với nhau, không cần giải thích nhiều. Sau khi Ninh Nghị đề nghị, Chúc Bưu lại lắc đầu.
"Trước khi đến đây ta đã nén giận trong lòng, nhưng trên đường cũng đã đè xuống rồi." Hắn nói, "Ngươi tức giận hơn ta nhiều, ta nghĩ tới chuyện này, liền cảm thấy tu hành của mình thực sự không đủ. Mấy ngày nay ngươi tìm người nhận lỗi, không nên giấu ta, gọi ta tới càng tốt."
"Vậy cũng không phải chăm sóc cho tâm trạng của ngươi nữa, loại chuyện này, ngươi không ra mặt sẽ dễ giải quyết hơn, dù sao cũng là vấn đề tiền bạc và quan hệ. Nếu ngươi có ở đây, bọn họ chỉ có thể tiến thêm một tấc mà thôi." Ninh Nghị lắc đầu: "Về phần tức giận, đương nhiên ta cũng có. Nhưng mà lúc này, lửa giận không có tác dụng gì... Ngươi thật sự không muốn ra ngoài đi dạo một chút sao?"
Chúc Bưu lại lần nữa lắc đầu.
Ninh Nghị trầm mặc chốc lát: "Có lúc ta cũng cảm thấy muốn giết sạch đám đần kia, xong hết mọi chuyện. Nghĩ lại xem, nữ chân nhân lại đánh tới, dù sao những người này đều phải chết. Nghĩ như vậy, trong lòng cảm thấy lạnh mà thôi... Đương nhiên trong khoảng thời gian này thật sự không dễ chịu, ta có nhịn cũng sẽ không coi tai người khác là phần thưởng gì., Trúc ký, tướng phủ, đều là dạng này, bọn lão Tần, Nghiêu tổ năm, so với chúng ta, không tốt hơn nhiều, nếu có thể chống đỡ thêm một đoạn thời gian, bao nhiêu thì giúp bọn họ ngăn một chút đi... "
"Trước khi làm việc với ngươi, ta bội phục sư phụ ta, bội phục người khác, sau này ngươi có thể tính kế người khác, sau này làm việc với ngươi, ta bội phục Chu Bộ sư phụ, hắn thật sự là đại hiệp, không thẹn với lương tâm." Chúc Bưu nói, "Bây giờ ta bội phục ngươi, chuyện ngươi làm không phải người bình thường có thể làm. Ngươi đều có thể nhịn được.", Ta có gì để nói đâu, ngươi ở kinh thành, ta sẽ ở kinh thành, có người muốn giết ngươi, ta sẽ giúp ngươi ngăn cản! Đương nhiên nếu cần ta có thể thay ngươi làm Thiết Thiên Ưng, sau đó ta sẽ cao chạy xa bay, ngươi hất ta ra ngoài, chờ ngươi xuất kinh, ta sẽ đến hội hợp với ngươi."
Ninh Nghị ngẩn người, cười ha hả: "Cái đó thì không cần, Thiết Thiên Ưng chỉ là một tên quan nhỏ, giết hắn thì có tác dụng gì..."
"Những người khác cũng có thể."
"Ngươi đừng cả ngày đánh đánh giết giết, ta vừa định nói ngươi đã trưởng thành..."
Ninh Nghị đang nói, có người vội vàng từ bên ngoài đi vào, thấy Chúc Bưu thủ vệ bên cạnh Ninh Nghị cũng không quá kiêng kỵ, giao cho Ninh Nghị một phần tình báo, sau đó thấp giọng nói vài câu. Ninh Nghị tiếp nhận tin tình báo nhìn thoáng qua, ánh mắt dần dần âm trầm. Một tháng gần đây, đây là biểu lộ của hắn...
Ngày thứ hai là tháng bốn mươi ba, sáng sớm lại mưa, thẩm án của Đại Lý tự vẫn còn đang tiếp tục. thẩm vấn này cũng không phải là công khai, nhưng dưới sự vận động của người hữu tâm, mỗi ngày thẩm án mới tìm ra vấn đề, đều sẽ được truyền ra ngoài vào ngày đó, mỗi khi trở thành người có tư cách đàm phán trong văn nhân khẩu.
【 Trước mắt dùng hết, thanh âm nghe kinh điển hữu dụng nhất là 1~4, tập hợp thành tứ đại ngữ âm, siêu 100 loại âm sắc, càng là hỗ trợ đổi Nguyên thần khí bằng sợi dây ly đọc cao, ô ô ô ô. 】
thẩm án giữa trưa xong, Tần Tương Nguyên sẽ bị áp giải về Thiên Lao Hình bộ.
Đám con cháu Tần gia thường tới, mấy người tiểu thiếp của Tần lão phu nhân, dòng dõi Tần Thìn cũng đều chờ ở chỗ này, vừa nhìn dòng chảy của Tần Thiệu, hai là xem Tần Thiệu đã bị liên lụy vào trong đó. Buổi sáng hôm nay, đám người Ninh Nghị cũng đã đến từ sớm, hắn phái người vào trong cư hoạt động, tặng không ít tiền, nhưng sau đó cũng không có thu phát hiệu quả tốt. Giữa trưa, dòng dõi Tần Thiệu Khiêm bị áp giải ra, bọn người Ninh Nghị tiến lên nghênh đón.
Bởi vì vẫn chưa định tội, hai người chẳng qua chỉ mang phó tỏa xích tượng trưng. Mấy ngày liền ở trong Thiên Lao, thân thể dòng dõi của Tần Nguyên mỗi lần thấy gầy gò, nhưng dù vậy, tóc trắng của Thương Thương vẫn xếp chỉnh tề phía sau đầu, tinh thần và ý chí của hắn vẫn đang ngoan cường chống đỡ hoạt động của hắn., Tần Thiệu cũng chưa ngã xuống, có thể do nguyên nhân phụ thân đang ở bên cạnh nên lửa giận của y càng lúc càng nội liễm, yên tĩnh. Chỉ là lúc nhìn thấy đám người Ninh Nghị, ánh mắt y có chút dao động, sau đó y nhìn quanh xung quanh một chút.
"Mẹ ta đâu? Chẳng lẽ... mẹ ta lại bệnh?"
Hắn nhìn xung quanh một phen, thấy Tần lão phu nhân chưa tới mới hỏi như thế. Ninh Nghị do dự một chút rồi lắc đầu, Vân Nương cũng giải thích cặn kẽ cho Tần Tương: "Tỷ tỷ không có việc gì, chỉ là..." Nàng nhìn Ninh Nghị.
"Khả năng có một số việc không để cho lão phu nhân tới." Ninh Nghị trả lời.
Tần kế thừa gật đầu, đi về phía trước. Hắn đã trải qua tất cả, người trong nhà không có việc gì, những thứ khác coi như không có việc gì lớn.
Một đường tiến lên, Ninh Nghị đại khái giải thích một phen về tình hình của Tần Tương, sau khi Tần Thìn nghe xong, lại có chút thất thần. Ninh Nghị lập tức đi tặng tiền cho đám nha dịch ngục tốt kia, nhưng lần này không có ai tiếp, ý kiến hắn đưa ra sửa lại cũng không được tiếp nhận.
Sau khi rời khỏi Đại Lý tự được một thời gian ngắn, trên đường không có nhiều người đi lại, âm thiên, trên đường còn lưu lại vết tích của cơn mưa lúc trước. Ninh Nghị từ xa nhìn lại, có người đánh cho hắn một thủ thế, hắn nhíu nhíu mày. Lúc này gần thành phố náo nhiệt, phảng phất cảm giác được cái gì, lão nhân cũng quay đầu nhìn lại, trên tầng hai tửu lâu ven đường, có người nhìn về phía này.
"Nhìn kìa, đó chính là cội nguồn của lão cẩu Tần!" Người nọ bỗng dưng hô to một câu.
Càng nhiều người từ nơi đó thò đầu ra, đa số là thư sinh.
"Tần truyền nguyên? Ai?"
"Còn có nhi tử của hắn... Tần Thiệu Khiêm..."
Sau một phen nghị luận, có người đột nhiên hô to: "Gian cẩu..."
"Vì sao ngươi không chết! Lão cẩu —— "
"Quốc gia này đã bị bọn ngươi giày vò rồi ——"
Tiếng mắng chửi truyền tới, lúc này còn mang theo vẻ đơn điệu vang dội. Ninh Nghị cau mày, ánh mắt dòng dõi Tần Nguyên bên cạnh vẫn bình tĩnh, lúc này lại quay đầu: "Ha ha, phiền phức rồi..." Nơi sâu nhất tiếng cười kia, có mỏi mệt.
Mọi người đi ngang qua tửu lâu kia, tiếng mắng chửi liền nổi lên, không ít thư sinh ra lầu, miệng quát mắng không ngừng. Trong đội ngũ dòng chính bên phía Tần Liệt, có một đứa bé hơn mười tuổi nhịn không được kêu lên: "Tam gia gia là người tốt —— mọi người liền mắng: "Đó chính là cẩu tôn tử của lão cẩu?" Cả nhà ngươi đều đáng chết —— "
Ninh Nghị đi về phía trước, một phát túm lấy cánh tay đầu lĩnh lính canh ngục kia: "Đi mau! Hiện tại nếu xảy ra chuyện, ngươi xem ngươi có thể đi được không!" Tên đầu mục kia sửng sốt: "Cái này... chuyện này liên quan gì tới ta." Mặc dù thấp thỏm, nhưng cũng không làm theo.
"Lúc trước hạ lệnh cho ngươi, ai bảo ngươi làm vậy?"
"Cái gì, cái gì, ngươi không nên nói lung tung!"
"Ngươi nhìn lão nhân gia phía sau xem, hắn là tốt hay xấu, người khác không biết, ngươi biết bao nhiêu. Hắn là bị người ta hãm hại, nhưng không phải không có ai chiếu cố, ngươi nói cho ta biết toàn bộ sự tình, ta nghĩ biện pháp, qua ải này, có lợi cho ngươi."
"Ngươi nói linh tinh cái gì đó..."
Đám lính canh ngục lần này không quen biết với Ninh Nghị, tuy nhìn qua cũng có phần thân thiện, nhưng thực tế trong lúc nhất thời vẫn khó lòng đả động. Đang lúc thương lượng, tiếng quát mắng bên đường càng lúc càng kịch liệt, một đám thư sinh đi theo sau., Liên tục mắng chửi. Những ngày này trong thẩm vấn, theo không ít chứng cớ xuất hiện, Tần Tương Nguyên ít nhất cũng đã ngồi yên vài cái tội danh, trong mắt người bình thường, lý lẽ rất rõ ràng, nếu không phải Tần hệ khống chế đại quyền tham lam không đáy..., Đương nhiên quốc lực sẽ tốt hơn, thậm chí nếu không phải Tần Thiệu Khiêm dùng thủ đoạn phi thường thống lĩnh tất cả tinh binh đến dưới trướng mình, chèn ép đồng liêu bài trừ dị mưu, nói không chừng bên ngoài thành sẽ không đến mức bị tàn phá thành bộ dạng như vậy. Cũng đúng thôi, nếu không phải kẻ gian gây khó dễ, thì lần chiến đấu Biện Thủ Hộ này làm sao có thể chết nhiều người như vậy, đánh nhiều trận thua như vậy.
Người đi trên đường vốn còn có chút nghi hoặc, sau đó cũng có không ít người gia nhập. Trong lòng Ninh Nghị cũng có chút sốt ruột, chuyện một đám thư sinh muốn chặn đường Tần Tương Nguyên, lúc trước hắn thu được phong thanh, nhưng sau đó mới phát hiện không có đơn giản như vậy. Hắn an bài mấy người đi vào đám thư sinh này, lúc bọn họ kích động hát ngược lại, khiến lòng người bất ổn, nhưng sau đó, mấy người kia liền bị bắt đi nhanh chóng.
"Lão cẩu! Buổi tối ngươi ngủ ngon lắm sao!?"
"Một đám gian nhân, ta hận không thể giết các ngươi..."
"Mấy trăm ngàn oan uổng người chết —— "
"Võ triều phấn chấn! Tru diệt Thất Hổ —— "
"Ngoại trừ quốc tặc, trọng chấn phấn phấn —— "
Mọi người la hét, có người cầm lấy đồ vật trên mặt đất ném tới. Ninh Nghị đã trở về bên cạnh dòng chảy của Tần Dao, phất tay cản lại, lại là một cục bùn dơ bẩn, lập tức nước bùn văng khắp nơi.
"Hắn dám ngăn cản ——"
"Con chó gian xảo này muốn đánh người sao —— "
Thư sinh bên kia lại lần nữa la hét, bọn họ thấy không ít người trên đường đi tới, tâm tình càng dâng cao, cầm đồ vật lại đánh tới. Lúc đầu đa số là bùn đất, than đá, mang theo bùn nhão, sau đó cũng có người ném tảng đá tới. Ninh Nghị che chở dòng dõi của Tần Nghị, sau đó đám hộ vệ bên cạnh cũng tới bảo vệ Ninh Nghị. Lúc này khắp con phố dài mênh mông này., Không ít người thò đầu ra, người phía trước dừng lại, bọn họ nhìn bên này, đầu tiên là nghi hoặc, sau đó bắt đầu la hét, hưng phấn gia nhập đội ngũ, ở buổi sáng này, đám người bắt đầu trở nên chen chúc.
"Võ triều hùng khởi —— "
"Uống máu hắn, ăn thịt hắn——"
"Dám thề giết nữ tử, dương thiên uy cho ta..."
Tiếng gầm cuồn cuộn, đám thư sinh hò hét điên cuồng, mặt mũi hưng phấn đỏ bừng, không ít thứ bị ném lên không trung nhưng tuyệt đối không phải là thứ có thể ăn được bằng quả hồng hồng, trứng gà, lá rau. Tần Tương Nguyên được bảo vệ bên trong, khó khăn tiến về phía trước, hắn hướng về phía đám người Ninh Nghị hô to: "Các ngươi đi đi! Các ngươi đi mau! Đừng xen lẫn nhau -- "Ninh Nghị cũng không để ý tới hắn, bảo người bên cạnh tìm tấm ván gỗ bảo vệ con đường tiến về phía trước, nhưng vẫn có không ít đồ vật vẫn đập vào.
Cục diện đang tiến về phía trước trở nên càng thêm hỗn loạn, có người bị tảng đá đập trúng ngã xuống, bên người dòng dõi Tần Thìn, nhưng lại nghe bịch một tiếng, cũng có một bóng người ngã xuống, đó là tiểu thiếp của hắn Vân Nương., Sau khi trúng một viên đá ngã xuống, Tần Thiệu Khiêm đuổi theo phía sau, y bảo vệ bên cạnh phụ thân và vị di nương này, ánh mắt y đỏ bừng, răng cắn chặt, cúi đầu tiến về phía trước. Trong đám người có người hô: "Bá phụ ta là trung thần." Tam gia gia ta là vô tội, các ngươi đều là người cứu..." Tiếng kêu này mang theo tiếng khóc khiến cho đám người bên ngoài càng thêm hưng phấn.
"Đánh, đánh chó gian —— "
"Đánh một nhà bọn họ —— "
"Khiến bọn họ biết lợi hại!"
Bầu không khí trên con phố dài trở nên cuồng nhiệt, tất cả mọi người đều hô hào như vậy chen chúc mà đến. Đám hộ vệ của Ninh Nghị tìm được tấm ván gỗ, mọi người chống đỡ đi về phía trước, phía trước có người xách thùng nước xông tới, là hai thùng phân lớn., Hắn dựa theo thân người đập tới, đầy trời đều là nước phân giội ra. Khí thối một mảnh, mọi người liền lớn tiếng trầm trồ khen hay, cũng có người cầm phân trâu, phân chó đập tới, có người hô to: "Cha ta chính là bị đám gian thần các ngươi hại chết —— "
"Vì dân trừ hại —— "
"Giết gian thần, Thiên Hữu Võ Triều..."
Lúc này trên người Ninh Nghị dính không ít thứ, gã trầm mặc đi về phía trước, lão nhân bên cạnh râu tóc cũng đã rối tung, trên người dính uế vật, gã cũng chỉ trầm mặc, bảo vệ Vân Nương đi về phía trước. Qua một hồi, gã mới kịp phản ứng, nắm lấy tay Ninh Nghị: "Vân Nương, lập bền bỉ.", Người tới dẫn Vân Nương ra ngoài, nhanh -- "Lão nhân phản ứng lại, lúc này người duy nhất cầu khẩn là chuyện của người nhà, rất nhiều con cháu Tần gia ở xung quanh đã khóc lóc, có con ngã xuống, đám người xung quanh không chịu bỏ qua, đá bọn họ rơi xuống đất, sau đó hộ vệ có thẻ tre kéo bọn họ về.
Ninh Nghị giao Vân Nương cho Chúc Bưu bên cạnh: "Dẫn nàng ra ngoài."
Chúc Bưu giao nàng cho tên còn lại, gã nghiêm mặt đưa tay chắn thứ gì đó trong không trung đập tới, sau đó lại bị phân trâu đánh trúng.
Từ rất xa, đám bộ đầu của Hình bộ bắt đầu chạy tới duy trì trật tự. Bọn họ nhìn chằm chằm vào đội ngũ đang phẫn nộ che lấp phía trước, đề phòng bọn người Ninh Nghị bất cứ lúc nào cũng có thể phản kích, sẵn sàng ra tay bắt người.
Sóng triều hội tụ âm thanh giống như Khánh Điển, trong thành thị có không ít người bị kinh động, có người gia nhập vào trong thành, cũng có người núp ở phía xa nhìn, cười ha ha. Ngày hôm nay, đối mặt với địch nhân không thể hoàn thủ, mọi người đã chịu quá nhiều khổ cực khi bị nữ chân nhân vây công, cuối cùng lần đầu tiên đạt được thắng lợi hoàn chỉnh...