Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
Sắc trời đã là hoàng hôn, bên ngoài đường phủ Hữu Tướng rối loạn thoáng cái đã khuếch tán ra.
Cuộc chiến Biện Lương sau khi kết thúc, giống như sóng lớn đào cát, có thể đi theo bên cạnh Ninh Nghị cũng là nhất trung thành hộ vệ. Từ trước đến nay, thân phận Ninh Nghị phức tạp, vừa là thương nhân, lại là thư sinh, ở trong rừng xanh là tà ma, nhưng lại chỉ là phụ tá duy nhất, lúc ở nơi chăn nuôi gã đã tổ chức đánh lôi đài đối với đám nhà giàu quyền quý, nữ chân nhân đến, lại đến tiền tuyến tổ chức chiến đấu, cuối cùng còn đánh bại oán quân của Quách Dược sư.
Những chuyện này, những thân phận này, người nguyện ý xem đều có thể nhìn thấy một phần. Nếu là người ngoài, người khâm phục ai cũng có, nhưng nói thật ra, người khinh miệt có lẽ nhiều hơn chút, nhưng không giống với người bên cạnh Ninh Nghị, bọn họ đều đã xem qua từng kiện một., Nếu như nói lúc trước trong vùng đói hoang, sự kiện cứu trợ thiên tai chỉ là bọn họ bội phục bước đầu của Ninh Nghị. Trải qua sự xâm lấn của Nữ Chân Nam, những người này đã đạt đến trình độ trung thành với Ninh Nghị, hơn nữa xưa nay Ninh Nghị đãi ngộ đối với bọn họ cũng không tệ, vật chất cấp cho, lại thêm tinh thần chiến đấu trong đại chiến lần này, trong đám hộ vệ có mấy người vô cùng kính nể Ninh Nghị, muốn nói cuồng nhiệt cũng không quá đáng.
Trong những ngày này, mắt thấy phủ Hữu Tướng thất thế, thẻ trúc cũng gặp phải các loại chuyện, uất ức là một chuyện. Ninh Nghị trước mặt mọi người chịu một quyền, đó là một chuyện khác.
Trong đám người như Trần Gù, đám người rút song đao chém về phía Thiết Thiên Ưng!
Những hộ vệ còn lại cũng đều trong chiến trận chém giết trở về, kinh hãi biết bao. Ninh Nghị trúng một quyền, người lý trí có lẽ còn đang chần chờ, nhưng đồng bạn rút đao, vậy thì không còn gì để nói. Trong nháy mắt, tất cả mọi người gần như đồng thời xuất thủ, ánh đao dựng lên, sau đó Tây quân rút đao, Ninh Nghị hét lớn: "Dừng tay!" Chủng sư đạo cũng quát lớn một câu: "Dừng tay!" Thiết Thiên Ưng đã vung kiếm, liều mạng với Trần Đà Tử. Đám người xung quanh loạn giọng, rối rít lùi về phía sau.
Bộ khoái đi theo Thiết Thiên Ưng lần này mới chần chờ rút đao giằng co. Trong bọn họ cũng không phải là không có hảo thủ, chỉ là bây giờ đang ở trong Biện Lương thành, gần hoàng thành, ai ngờ được tình hình trước mắt.
Đám người chung quanh bị dọa sợ lui về phía sau không ít, cũng may cũng không chen chúc quá mức, cũng không đến mức bị giẫm đạp. Trước cửa Tần phủ, tình huống một khắc động thủ vừa rồi, lại ngừng lại, tràng diện ngưng kết, song phương giằng co, bầu không khí nghiêm túc. Ninh Nghị cùng chủng sư đạo uy nghiêm cuối cùng vẫn là hữu dụng, sau khi quát lớn, mọi người khôi phục lý trí, nhưng đã rút đao, một ít hộ vệ trúc ký cùng bộ khoái mặt đối mặt đứng chung một chỗ, tự lấy khí thế dọa người.
Trong đám hộ vệ bằng trúc ký, có không ít người Lục Lâm, có bọn người như Điền Đông Hán là chính phái, tà phái như Trần Đà Tử cũng có rất nhiều. Sau khi tiến vào thẻ trúc, tất cả mọi người đều tự giác được tẩy trắng, nhưng thủ đoạn làm việc khác nhau. Lúc trước Trần Gù tuy là cao thủ tà phái, so với Thiết Thiên Ưng thì khác biệt., Thân phận võ nghệ đều kém hơn nhiều, nhưng cương trường mấy tháng đẫm máu, lại thêm tán thành việc Ninh Nghị đã làm. Lúc này hắn đứng trước người Thiết Thiên Ưng, một đôi mắt nhỏ nhìn tới, âm lệ quỷ dị, đối mặt với tổng bộ Hình bộ nhưng không hề nhượng bộ chút nào.
Thiết Thiên Ưng cầm nghiên mực lớn trong tay, ngược lại mỉm cười: "Trần Gù tử, ta không biết ngươi. Ngươi cho rằng tìm được chỗ dựa thì không sợ, đáng tin sao."
"Một cái mạng nhỏ." Trần Gù nhìn chằm chằm vào hắn: "Chuyện lần này ngươi không cần tìm ta, ta sẽ đi tìm ngươi. Tìm cả nhà ngươi!"
Thiết Thiên Ưng nghiêm mặt, Ninh Nghị bên kia đưa tay lau máu tươi trên khóe miệng, ánh mắt cũng âm trầm đi qua: "Ta nói dừng tay! Không nghe thấy gì hết!?"
Một đám hộ vệ Trúc Ký lúc này mới lui về phía sau một bước, thu hồi đao kiếm. Trần Đà Tử khẽ cúi đầu, chủ động tránh ra, Ninh Nghị đã đứng trước Thiết Thiên Ưng.
Hai người giằng co trong chốc lát, cũng phất tay để cho Tây quân tinh nhuệ binh sĩ thu đao, vẻ mặt lão nhân âm trầm trở về xem tình huống của Tần lão phu nhân, thuận tiện kéo Tần Thiệu Khiêm về. Đám người ven đường cũng không hoàn toàn chạy đi, lúc này nhìn thấy chưa đánh nhau đã tiếp tục nhìn náo nhiệt.
Thiết Thiên Ưng đảo mắt nhìn xung quanh, lại dừng lại trước mặt Ninh Nghị: "Không quản được người nhà ngươi. Ninh tiên sinh, rút đao đầu đường, ta có thể mang toàn bộ bọn họ về Hình bộ."
Ánh mắt Ninh Nghị bình tĩnh, lúc này cũng không có vẻ gì là kiên cường, chỉ xuất ra hai bản thủ thư đưa qua: "Tả tướng và thủ lệnh Hình bộ, thấy tốt thì cất đi Thiết tổng bộ đi. Chuyện này đã quá hoàng, lui về còn phải đẹp hơn."
Thiết Thiên Ưng cười lạnh, hắn giơ ngón tay lên, chậm rãi gõ nhẹ lên vai Ninh Nghị: "Ninh Hằng, ta biết ngươi là một kẻ hung ác, cho nên khi phủ Hữu Tướng vẫn còn ta không động tới ngươi. Nhưng phủ Hữu Tướng sắp bị diệt rồi, ta thấy ngươi đỡ được mấy lần. Tên thư sinh nhà ngươi, hay là đi viết thơ đi!"
Ninh Nghị nghiêng đầu nhìn tay của hắn, sau đó giơ tay ra lệnh, đặt vào tay hắn: "Nhìn Chu Lâu hắn lên, thấy hắn mở tiệc tân khách, thấy hắn đã sập lầu rồi. Thế gian vạn vật nổi lên, Thiết tổng bắt, ta không muốn gây chuyện, cầm đồ vật đi đi."
Lúc này Thiết Thiên Ưng mới cầm lệnh bài: "Vậy hôm nay ta đánh ngã ngươi, giữa chúng ta có thù oán, ta sẽ nhớ kỹ ngươi."
"Tổng bắt hạ thủ lưu tình." Ninh Nghị mệt mỏi gật đầu, sau đó giơ tay sang bên cạnh: "Hình bộ ở bên kia."
"Hừ." Thiết Thiên Ưng cười hừ một tiếng, sau đó chắp tay với chủng sư đạo bên kia, dẫn nhóm bộ khoái rời đi.
Tần Thiệu Khiêm gặp chuyện không may, mọi người trong Tướng phủ điều động, Niên hoạn tổ tìm chính là chủng sư đạo, Ninh Nghị đi tìm Lý Cương, nghe tiếng người bất nhị thì đi tìm Đường Phong tuân ổn định., Đồng thời cũng tìm Tần Thìn sau khi xuống ngục. Lúc này Ninh Nghị cũng chạy tới giải vây, một loại con cháu Tần gia, cộng thêm đám người chủng sư đạo liền che chở Tần lão phu nhân vào phủ. Ninh Nghị đứng ở đó, nhìn đám người chung quanh, sau đó cũng thành chu hải tìm hắn nói chuyện. Người đứng xem xung quanh thấy sự tình cứ như vậy mà bỏ qua, lúc này mới tản đi như thủy triều.
Sau khi đám người tản đi, chỉ còn lưu lại một đống bừa bộn trên mặt đất. Vừa rồi thời điểm song phương giương cung bạt đao, có vài người vây xem xoay người bỏ chạy, cuối cùng đụng phải vài thứ, có cái giỏ người mua rau đi ngang qua bị đụng đổ., Lúc này hắn ngồi chồm hổm trên mặt đất nhặt lá rau. Một số người đã bắt đầu thắp đèn, sư phụ nhìn từ phía này, cảm giác gió đêm đìu hiu, Ninh Nghị đứng ở bên kia tuy vẫn mặc áo xanh thẳng tắp, vừa rồi đối mặt với đại bộ đầu Hình bộ, nhưng sâu trong bóng lưng, cuối cùng vẫn lộ ra vài phần mệt mỏi.
Sư phụ vốn cảm thấy, trúc ký bắt đầu dời hướng nam, sản nghiệp trong kinh thành bị náo loạn, chống lại, bán hàng, bao gồm cả lập Hằng một nhà, chỉ sợ cũng phải rời kinh nam, hắn chưa từng tới báo cho một tiếng, trong lòng còn có chút khó chịu. Lúc này nhìn thấy thân ảnh Ninh Nghị, cảm giác này mới biến thành một loại khác khó chịu.
Có đôi khi, cũng phải gánh vác những thứ nhiều hơn người khác...
Bà ta ở bên này suy nghĩ như vậy. Bên kia, Ninh Nghị và một đám Trúc Ký đang đứng ngoài cửa Tần phủ trong chốc lát, thấy người đến xem gần như đi được nên mới đi vào hỏi thăm tình hình của lão phu nhân.
So với những kích thích thời gian lúc trước, lúc này Tần lão phu nhân cũng không có trở ngại gì, chỉ đứng ở cửa ngăn cản, vừa la to vừa kích động, thể lực tiêu hao hết. Từ gian phòng của lão phu nhân đi ra, Tần Thiệu Khiêm ngồi ở bên ngoài sân nhỏ, Ninh Nghị và Thành Chu Hải cũng đi tới, mỗi người ngồi xuống cạnh bàn đá.
"Chuyện hôm nay, đa tạ ngươi đã lập Hằng thành huynh đệ." Ngồi một lát, Tần Thiệu Khiêm mở miệng đầu tiên, ngữ khí bình tĩnh, đè nén cảm xúc.
Ninh Nghị đưa nắm tay đặt lên bàn đá. Lúc này phịch một cái, y cũng không nói gì, chẳng qua ánh mắt không vui. Thành chu hải nói: "Lý tướng đại khái cũng không dám nói gì chứ?"
"Lần này tránh được thì còn có lần sau." Tần Thiệu Khiêm nói, "Sẽ luôn có lúc không tránh khỏi, ta đã chuẩn bị tâm lý rồi."
"Không phải nói như vậy, tránh thêm vài lần là có thể tránh được." Lúc này Ninh Nghị mới mở miệng: "Cho dù Tần gia có sa sút đến mức không thể gây ra, nhị thiếu gia cũng không phải tội không thể."
"Có thể xuống được rồi, phải tốt hơn nữa nếu không chờ ta đến báo thù đi." Tần Thiệu Khiêm nói.
Ninh Nghị lắc đầu không đáp: "Bên ngoài Tần Tướng cũng chỉ là thêm người, có thể bảo vệ một người cũng được."
Nói thế vài câu, Ninh Nghị và Nghiêu tổ tiên bắt chuyện, vừa rồi rời khỏi phủ tướng. Lúc này sắc trời đã tối, mới đi không xa, có người ngăn xe ngựa lại, kéo hắn đi qua.
【 Xem xét hoàn cảnh lớn như vậy, khả năng của bản trạm có thể đóng cửa bất cứ lúc nào, mời mọi người mau chóng cất bước đến Doanh trại Hoán Nguyên Vĩnh Hằng, bỗng dưng rực rỡ. 】
Hữu Tướng phủ, cách Hoàng thành không xa, kỳ thật không nhiều người lắm, đường cũng rộng. Tới ngăn cản hắn là quản sự Quảng Dương quận vương phủ, tiến vào một tiểu viện ở phía trước, lên bình đài lầu hai, đã thấy phía trước đứng một người, là người đã từng đảm nhiệm trụ cột mật sứ, hôm nay ở chưởng binh bộ Đàm Bí Phong. Lần trước nhìn thấy Đồng Quán, Đàm Bí liền ở bên cạnh đi theo, lần này đi lên, chỉ nhìn thấy một mình hắn, sắc mặt cũng không tốt, chắp hai tay sau lưng, liếc nhìn hắn một cái.
"Những ngày qua, việc của ngươi làm rất tốt a."
"Bái kiến Đàm đại nhân..."
"Gặp qua ta? Ninh tiên sinh trái phải trắc trở, sợ là ngay cả Quảng Dương quận vương cũng không để vào mắt. Đàm mỗ nho nhỏ gặp mặt lại có gì đáng ngại?"
"Ách, Đàm đại nhân đây là..."
"Vương gia nói gì với ngươi, ngươi còn nhớ không?" Ngữ khí Đàm Huyên càng thêm nghiêm khắc, "Ngươi là một thương nhân nho nhỏ ngay cả công danh cũng không có, coi như mình lấy được Thượng Phương Bảo kiếm, không chết được phải không?!"
Trước mắt hắn chấp chưởng thân phận Binh bộ, phát hỏa tính tình như vậy đối với Ninh Nghị thật sự là hiếm thấy. Ninh Nghị còn chưa nói chuyện, một bóng người khác từ bên cạnh đi ra, bóng người kia cao lớn trầm ổn, cầm vải bông lau tay.
"Tràm đại nhân, chú ý thân phận của đại nhân, nói những lời này có hơi quá rồi." Đồng Quán trầm giọng cảnh cáo, Đàm Thụy liền lui một bước, chắp tay xin lỗi: "... Thật sự là không thể nhìn thấy loại người ngông cuồng này." Ninh Nghị cũng chắp tay hành lễ. Nhìn từ bình đài nho nhỏ trên lầu hai ra ngoài, có thể nhìn thấy ánh đèn đuốc của dân cư ở phía dưới, xa xa cũng có cảnh tượng như ngựa xe nước đường.
Đồng Quán nhìn Ninh Nghị vài lần, trong miệng nói ra: "Chuyện bị người ăn tươi nuốt sống, trung nhân, bây giờ tình cảnh của phủ Hữu tướng không tốt, nhưng quyết Hằng không rời xa, toàn lực chạy trốn, đây cũng là chuyện tốt. Chỉ là lập thủy đôi khi hảo tâm chưa chắc sẽ không làm ra chuyện xấu. Lần này nếu Tần Thiệu Khiêm bị tội, không thể tránh khỏi đại họa lần sau."
Hắn dừng một chút, lại nói: "Ngươi không cần suy nghĩ nhiều, chuyện của Hình bộ, quản sự chủ yếu vẫn là Vương Thiền, việc này không liên quan gì đến ta. Ta không muốn làm tuyệt sự tình, nhưng cũng không muốn nước trong kinh thành trở nên đục hơn. Hơn một tháng trước, khi bổn vương tìm ngươi nói chuyện, sự tình còn có chút nhìn không thấu, lúc này không còn gì để nói nữa, hết thảy ân ái được sủng ái., Mẹ nó, lần này Tần phủ tránh không được, không nói đại cục, ngươi ở trong đó, tính là cái gì? Ngươi một không công danh, hai không bối cảnh, bất quá chỉ là thân phận thương nhân, cho dù ngươi có chút tài học, sóng to gió lớn, tùy tùy tiện chụp được, ngươi ngăn ở đâu? Bây giờ cũng không ai muốn động vào ngươi mà thôi."
Ánh mắt Đồng Quán nghiêm nghị: "Thân phận này của ngươi, so với Hoán Tổ Niên ra sao, so sánh thế nào? Ngay cả Kỷ Khôn của Tướng Phủ, gốc rễ cũng dày hơn ngươi rất nhiều, ngươi vừa vặn bởi vì không có chỗ dựa, tránh thoát mấy kiếp. Bản vương cho rằng ngươi có thể thấy rõ những thứ này, lại không nghĩ tới, ngươi giống như có chút phiêu nhiên, không nói tới lần này, chỉ riêng chuyện của La Thắng Chu, bản vương nên giết ngươi!"
Âm thanh này quanh quẩn trên sân thượng, Đàm Bí trầm mặc không nói, ánh mắt ngơ ngác, Đồng Quán mím môi, sau đó lại thoáng buông lỏng ngữ khí: "Hàm đại nhân thân phận bực nào, hắn nổi giận với ngươi, bởi vì hắn tiếc ngươi mới học, coi ngươi là người một nhà, bản vương là người lãnh binh, nói những lời trọng đại với ngươi, cũng là không muốn ngươi phạm sai lầm. Chuyện hôm nay, ngươi làm rất tốt, gọi ngươi lại đây, không phải là bởi vì ngươi bảo vệ Tần Thiệu Khiêm, mà là vì, ngươi tìm chính là Lý Cương!"
Hắn nặng nề chỉ vào Ninh Nghị: "Chuyện hiện tại ngươi tìm Thái sư, ngươi tìm bổn vương, ngươi đi tìm Vương đại nhân, đều là hóa giải đạo lý của Vương đại nhân, chứng tỏ ngươi nhìn rõ thế cục. Ngươi tìm Lý Cương, hoặc là ngươi xem không hiểu thế cục này., Hoặc là ngươi xem hiểu, trong lòng vẫn còn chút may mắn, đó chính là ngươi không thấy rõ thân phận của mình! Là đạo tìm đường chết! Mấy ngày trước, ngươi bảo cái trúc ký gì đó của ngươi ngừng thổi phồng Tần gia, ta còn tưởng ngươi thông minh, bây giờ xem ra, ngươi còn chưa đủ thông minh!"
Đồng Quán dừng lại một lát, rốt cục chắp hai tay sau lưng, thở dài: "Cũng được, ngươi còn trẻ, có chút bướng bỉnh, không phải chuyện xấu. Nhưng ngươi cũng là người thông minh, bình tĩnh lại nếu còn không nghĩ ra một phen khổ tâm của bổn vương, vậy cũng không đáng để bổn vương bảo vệ ngươi. Đám người trẻ tuổi các ngươi nào., Với độ tuổi này, bổn vương có thể bảo vệ ngươi một đoạn đường. Bản vương đi rồi, mấy người Đàm đại nhân cũng có thể bảo vệ ngươi một đoạn đường. Đi lâu rồi, ngươi mới có thể từ từ bảo vệ người khác đi về phía trước, lý tưởng của ngươi thật quá xa vời, đúng là ôm ấp a., Cũng chỉ đến lúc đó mới có thể hoàn thành. Quan trường là vậy, thế đạo như thế, câu nói kia của bổn vương vẫn là truy phong xua nguyệt lưu tình, lưu tình quá nhiều, về chuyện vô bổ, cũng mất đi tiền đồ tính mạng... Ngươi tự nghĩ đi, Đàm đại nhân đối với quyền ý của ngươi, ngươi phải lĩnh tình, nói lời xin lỗi với hắn."
Đàm Mi nói: "Ta nào có thể xin lỗi đại tài tử bực này!"
Đồng Quán nở nụ cười: "Nhìn kìa, hắn coi ngươi là người một nhà."
Không lâu sau, Đàm Bí đã đưa Ninh Nghị ra, tính tình của Ninh Nghị từ thiện như nước chảy, đối với lời xin lỗi của gã lại nói lời cảm tạ. Đàm Bính chỉ khẽ gật đầu, nhưng vẫn nghiêm mặt, ngoài miệng lại nói: "Vương gia nói ngươi cũng đã bảo vệ ngươi, ngươi phải chịu một phen khổ tâm của Vương gia. Những lời này, Thái sư và những Thái sư khác sẽ không nói với ngươi."
Sau đó Đàm Chử Bằng trở về bình đài lầu hai, lúc ở cùng Đồng Quán, lại nói: "Ta thấy tiểu tử này có chút hoạt đầu, Vương gia một phen khổ tâm, cũng không biết là hắn có cảm kích hay không."
Đồng Quán chắp hai tay sau lưng, lắc đầu mỉm cười không nói. Kỳ thật trong lòng lão rõ ràng là không biết, Đàm Bí làm sao có thể bảo vệ được Ninh Nghị kia. Sự tình ở Võ Thụy doanh trước kia, La Thắng Chu trọng thương, mặt đất xám xịt bị đuổi ra, bọn Đàm Công nếu như bị đánh ngay tại chỗ, lôi đình giận dữ, thiếu chút nữa muốn động thủ với Ninh Nghị sau lưng giống như có hắc thủ, là Đồng Quán đè ép lão, trong lòng lão đang nghẹn một bụng hỏa khí.
Đồng Quán cũng chưa chắc thật sự là nhân tài quý trọng Ninh Nghị, tiểu bối trẻ tuổi bực này trên người có xung kích, không biết sống chết, nhưng cũng không đủ cay độc, có thể làm tiên phong, khó có thể đại dụng. Chỉ là sau khi Tần Tương Phủ cuồn cuộn, đồ vật của Hữu Tướng Phủ phải có người tiếp nhận, hắn thuận tay gõ một phen., Chẳng qua là tiện tay mà thôi. Thật ra Đàm Khuyết cũng tốt, Ninh Nghị cũng vậy, chẳng qua chỉ là tính chất bình thường, quân cờ nhảy tới nhảy lui mà thôi, y nhìn cũng chỉ cảm thấy châm chọc thú vị, đôi khi còn không khỏi thở dài một tiếng. Lúc này, Đàm Huyên nói về những lời xấu của Ninh Nghị, Đồng Quán cũng chỉ khẽ mỉm cười, không bình luận.
Thân thể trần trụi...
Ninh Nghị đi ra khỏi gian nhà đó, gió đêm khẽ thổi, ánh mắt cũng trở nên bình tĩnh.
Đã quyết định rời đi, cũng đã dự liệu được trong khoảng thời gian này sẽ gặp phải chuyện gì. Nếu phải thở dài hoặc phẫn nộ, ngược lại cũng có lý do, nhưng những thứ kia cũng không có ý nghĩa gì.
Những ngày qua, trong bóng tối lục đục, lợi ích trao đổi, hắn thấy đều là đồ vật như vậy. Đi xuống dưới, tìm trúc ký hoặc là quan viên tiểu lại phiền phức của Ninh Nghị, hoặc là thù cũ của Thiết Thiên Ưng, đi lên trên, Thái Kinh cũng tốt hài lòng, rất có thể là Lý Cương., Bây giờ có thể quan tâm, cũng là vấn đề lợi ích kế tiếp —— Đương nhiên, Ninh Nghị cũng không phải tâm phúc Lý Cương, Lý Cương cũng không cần phải biểu hiện dõng dạc gì với hắn, Tần đỡ dòng dõi xuống ngục, sau khi làm sư đạo nản lòng thoái chí, Lý Cương có lẽ còn muốn chống đỡ một mảnh bầu trời, cũng chỉ có thể từ lợi ích mà lên, tận lực kéo người, tận lực tự bảo vệ mình.
Ninh Nghị lại phải đi rồi.
Cố nén giận, giả bộ tôn tử, cũng không tính là đại sự gì, tuy rằng đã rất lâu không làm như vậy, nhưng đây cũng là kỹ năng mà nhiều năm trước hắn đã thành thục. Nếu như hắn thật sự là một người trẻ tuổi mới ra đời lòng mang chí lớn, Đồng Quán, Thái Kinh, Lý Cương hoặc là những lời lẽ hùng hồn thực tế hoặc là lý tưởng, sẽ mang đến cho hắn một chút xúc động., Nhưng cho tới bây giờ, những thứ giấu sau những lời này, hắn vẫn giữ nguyên vẻ thờ ơ sau lưng, còn nên làm gì thì làm. Đương nhiên, ngoài mặt chỉ có vâng vâng vâng dạ, hắn vẫn sẽ làm như thường.
Ngay cả tâm tư trào phúng hắn cũng lười đi động." Thời cuộc "Thiên hạ" như thế" "Thượng ý như thế" không thể không làm, phàm là loại chủng này, hắn đặt trong lòng cũng chỉ là cảnh tượng toàn bộ Biện Lương thành bị diệt hãm. Lúc này những người này, đại khái đều là chết, nam thì bắt về phương bắc làm heo chó nô lệ, nữ bị luân phiên lấy lòng, loại cảnh tượng này ngay cả nguyền rủa cũng không thể tính.
Cũng chính vì vậy, rất nhiều lúc nhìn thấy những khuôn mặt muốn một thương đánh nổ kia, hắn cũng đều để hắn đi.
Trên đời này có rất nhiều chuyện không thể nói là khổ tâm, cũng không phải nói lý giải là có thể giải quyết. Có nhiều lý giải như vậy, người có khổ tâm chỉ xứng chết đi, đây là hiện thực lạnh lẽo, chưa bao giờ chăm sóc một chút hương nguyện của người khác.
Trong lòng của hắn ngay cả ý nghĩ thở dài cũng không có, một đường tiến lên, các hộ vệ cũng mang xe ngựa tới, đang muốn đi lên, ngã tư phía trước, lại thấy một thân ảnh quen biết.
Mấy ngày nay, từng người đến, hắn cũng tìm từng người một, đi lại sân khấu, trong lòng ít nhiều, cũng sẽ cảm thấy mệt mỏi. Nhưng thân ảnh trước mắt, lúc này cũng không làm hắn cảm thấy phiền, trong ánh đèn bên đường phố, nữ tử một thân quần áo màu hồng nhạt, tay áo tung bay trong gió đêm, linh động cũng không thất đoan trang, nhiều ngày không gặp, nàng cũng có chút gầy gò.
Thấy nàng ở bên kia cẩn thận nhìn quanh, Ninh Nghị cười cười, cất bước đi tới.