Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
Năm Cảnh Hàn thứ mười bốn tháng hai mươi mốt, ở phía nam Thái Nguyên, huyện Mi, Xuân Vũ.
Bầu trời đen kịt như muốn rớt xuống.
Mưa rơi trên người, lạnh lẽo thấu xương.
Ngựa đang chạy, hoảng hốt chạy bừa, tầm mắt Trần Ngạn lay động, sau đó phịch một tiếng, từ trên ngựa ngã xuống. Gã quay cuồng vài cái, đứng lên, lung la lung lay, đã đầy người lầy lội.
Vài tên thân binh cuống quít đi tới, có người xuống ngựa đỡ hắn, miệng nói chuyện, nhưng đập vào mắt là ánh mắt đờ đẫn của Trần Ngạn, cùng với đôi môi đang khép hờ.
"... Trần đại nhân, Trần đại nhân, ngươi sao vậy, ngươi không sao chứ..."
Thanh âm la hét như từ một nơi rất xa, lại lắc lư tới một nơi rất xa.
Hai canh giờ trước, đại quân của Võ Thắng Quân đã phát động tấn công.
Bên ngoài Biện Lương thành vừa bại, sau đó hơn mười vạn đại quân tán loạn, lại được triệu tập đến, võ thắng quân dưới trướng Trần Ngạn, chắp vá gom gom góp được hơn năm vạn người, xem như là người có nhân số nhiều nhất trong quân đội.
Đoạn đường về phía bắc, Trần Ngạn không chỉ có cầu viện phía sau, mà còn lấy danh nghĩa của triều đình triệu tập các sương quân, nghĩa quân xung quanh. Lúc quân lính của Tông Hàn Truân ở Thái Nguyên, đã từng càn quét cướp bóc nhất định về phía Nam tuyến, sau đó đại quân của tông vọng qua biên giới., Cũng làm rối loạn bố trí phòng tuyến ở những địa phương này, nhưng mà quân đội chiến thắng đến, mệnh lệnh phát ra, mang theo không ít hưởng ứng và hiệu triệu. Kết quả của danh hiệu số một này là ở phía nam thành Thái Nguyên, Trần Ngạn rút cuộc quyết định tấn công nhanh chóng đối với thuật, quy mô của toàn bộ đội quân đã đạt tới bảy vạn người.
Mà vấn đề trong đó cũng khá nghiêm trọng.
Trong năm vạn đại quân Biện Lương mang đến, mỗi ngày đều có bỏ trốn doanh, hắn không thể không dùng phương thức cao ép chỉnh đốn kỷ cương quân kỷ, bốn phương tám hướng mặc dù có nghĩa quân tụ tập nhiệt huyết, lại lộn xộn hỗn tạp, cấu tạo hỗn tạp, trang bị không đều. Bên ngoài xem ra, mỗi ngày đều có người tới, hưởng ứng hiệu triệu, muốn giải vây của Thái Nguyên, nội bộ Võ Thắng quân đã hỗn tạp không thành hình dạng.
Nhưng hắn không có quá nhiều biện pháp, theo sau truyền đến lệnh càng thêm kiên quyết, buổi sáng hai mươi mốt ngày, hắn vẫn cường lệnh đại quân, phát động tấn công.
Đại quân như núi khó mà động đậy, trong mưa xuân sau đó, giống như bùn cát tan vỡ trong mưa.
Nữ chân nhân càn quét mà đến, lão cũng chỉ có thể cướp đường mà chạy, đến lúc này, lão thật sự đã quá mệt mỏi.
Đám thân vệ lay lay cánh tay của hắn, trong miệng hô to, bọn họ nhìn thấy nửa gương mặt vị đại quan triều đình đứng đầu một quân này dính đầy bùn đất, ánh mắt trống rỗng trên không trung lay động, đôi môi của hắn khép mở, giống như đang nói cái gì đó.
"...Đã xong... đã xong... Không phải lúc trước..."
"Đại nhân, ngươi nói cái gì! Đại nhân, ngươi tỉnh lại... Nữ chân nhân còn ở phía sau..."
"... hối hận lúc trước... xong rồi..." Hắn đột nhiên vung tay lên... "A..." Một tiếng kêu to dọa mọi người hoảng sợ, sau đó bọn họ nhìn thấy Trần Ngạn rút kiếm vọt tới trước, một gã thị vệ muốn tới đoạt kiếm của hắn, thiếu chút nữa đã bị chém trọng thương. Trần Ngạn đành lắc lư xông về phía trước, hắn đem trường kiếm đảo ngược, gác kiếm trên cổ, mũi kiếm lên., Tựa hồ như muốn lôi kéo, lảo đảo đi vài bước, lại dùng hai tay nắm chuôi kiếm, muốn dùng mũi kiếm đâm vào ngực mình. Khắp nơi âm trầm, mưa rơi xuống, cuối cùng Trần Ngạn cũng không dám đâm xuống, gã cuồng loạn hô to, quỳ rạp trên mặt đất, ngửa mặt lên trời kêu to.
"A —— hối hận không hết lúc trước —— xong ——"
Tiếng kêu đó nương theo tiếng khóc khiến người ta khiếp đảm.
"Xong rồi... Võ Triều sắp xong rồi..."
Rốt cuộc hắn cũng đâm trường kiếm vào trong lòng, bọt máu trào ra, Trần Ngạn trợn tròn hai mắt, cuối cùng phát ra hai tiếng ục ục, tiếng khóc như tiếng sấm vang vọng giữa không trung.
Không ai biết Trần Ngạn đặc biệt nói những lời ở đây, không lâu sau, vài tên thân vệ đã chặt đầu của hắn, đầu hàng về phía nữ chân nhân đang đuổi tới.
Trận chiến này ở ngoài thành Thái Nguyên, trong mùa xuân vũ, khốc liệt, mà lại không chút gợn sóng. Tại Biện Lương thành cách đó mấy trăm dặm, còn chưa có người biết kết quả của Võ Thắng quân cứu viện Bắc Thượng, trong thời gian này, thế cục kinh thành đã giảm ba phần, giống như bị lửa thiêu, đang kịch liệt biến hóa.
Triều đình vẫn chưa đưa ra quyết định cho thái nguyên tăng binh, mặc dù đã phái ra võ thắng quân bắc thượng, nhưng chiến quả bên ngoài Biện Lương thành, mọi người có thể thấy rõ. Dân chúng bình thường có lẽ không có khái niệm, nhưng trong đông đảo người đọc sách thậm chí là quan viên, mỗi ngày đều có nghị luận. Thái Nguyên vẫn chưa thất thủ, bởi vậy nghị luận như vậy càng thêm kịch liệt.
Trong lúc nghị luận như vậy, các thư sinh mỗi ngày thỉnh cầu nguyện như vậy cũng đang tiếp tục, hoặc là thỉnh cầu xuất binh, hoặc là thỉnh cầu quốc gia tỉnh táo, cải binh chế, trừ gian thần. Sau lưng những ngôn luận này, không biết có bao nhiêu thế lực đang thao túng, một vài yêu cầu kịch liệt ở trong đó cũng đang chuẩn bị lên men, ví dụ như một trong những người lãnh tụ ngôn luận dân gian từ trước đến nay, Thái học sinh Trần Đông ở bên ngoài hoàng thành xin nguyện, tru diệt Thất Hổ trong triều.
"Thất Hổ" này bao gồm: Thái Kinh, Lương Sư thành, Lý Ngạn, Chu Ngọc, Vương Khuyết, Đồng Quán, Tần thừa nguyên.
"Chuyện hôm nay, có Thái Kinh rối loạn trước sau, Lương Sư thành âm mưu. Lý Ngạn kết oán với Tây Bắc, Chu Hi oán thù tại Đông Nam, Vương Thiền, Đồng Quán, Tần kế nguyên kết oán tại Liêu, Kim, sáng tạo ra giới khe hở. Nên tru bảy hổ này, truyền đầu tứ phương, cảm tạ thiên hạ!"
Lời nói của Thất Hổ đại khái chính là như vậy.
Tần Tương Nguyên xem như có thêm một kẻ mới trong đám gian thần này, tự phụ giúp Lý Cương từ khi đến nay, Tần Tương Nguyên làm việc, đa số là nghiêm khắc chính sách, đắc tội với không ít người. Thủ Biện Lương đánh một trận, triều đình hô hào thủ thành, mỗi nhà xuất người, sạp hàng đều là thao tác của phủ Hữu Tướng, trong thời gian này, triều đình đều là thao tác của phủ Hữu Tướng., Cũng từng xuất hiện không ít chuyện lấy quyền thế ức hiếp người khác giống như một số tiểu lại vì bắt người ra chiến trường, dâm nữ, sau đó bị vạch trần ra không ít. Sau khi mọi người thủ thành hi sinh, Tần Kế Nguyên hạ lệnh đem toàn bộ thi thể đốt cháy, đây cũng là một vấn đề lớn, sau đó trong lúc đàm phán với nữ chân nhân, giao dịch lương thực, thảo dược, tất cả những chuyện này đều là do phủ tể tướng làm chủ.
Ngày xưa, Tần tương lai Tần Tương ở trong dân gian nhiều lắm cũng chỉ là một cái cực lại, trong khoảng thời gian gần đây có lòng tham sắp đặt, mặc dù có thẻ tre giải vây, nhưng về phần đánh giá về nguồn gốc của Tần Tín Nguyên, cũng là rất ngông cuồng, nguyên nhân chính ở giữa là: Đối với câu nói hay, người bình thường càng thích mắng chửi, huống chi Tần Tương Nguyên cũng thật sự làm không ít chuyện vi phạm hương nguyện.
Trong ba vị anh hùng tham chiến Biện Thủ Thành, Lý Cương, Chủng Sư Đạo, Tần Kế Nguyên, nếu như nói mọi người thế nào cũng phải tìm một người phản công đi ra, không hề nghi ngờ Tần Thủ Thành là người hợp cách nhất.
Thuận Đằng tìm dưa sau lưng, các thế lực thao túng những ngôn luận này, lại có quan hệ với một ngày biến hóa của triều đình: vài ngày trước, Tần Tương Nguyên cũng đã nói bị bệnh cầu đi, nhưng cùng đến cùng một chỗ, là dần dần trở nên nhiều công kích và buộc tội Tần Tương Nguyên., Lúc đầu là hình thức bắt gió bắt ảnh, thí dụ như Tần Tương Nguyên chuyển lương thảo cho nữ chân nhân, khiến cho dân chúng oán than sôi trào: Cái này đơn thuần là tìm đánh, Tần Nguyên chịu trách nhiệm, không phải còn phải cấp trên phát ra mệnh lệnh sao. Ngay từ đầu mấy người bị bắt nhốt, sau đó lại càng phát tài liệu thực sự.
Như một ít kế sách tạm thời của Tần Tương Duyên, lại giống như hắn từng vì Võ Thụy doanh mà mở cửa sau, lại giống như đối với ai hạ độc thủ. Chu Ngọc ra sức bảo vệ dòng dõi Tần Tương Nguyên, đem những người này từng người ném vào trong đại lao, cho đến sau này nhân số càng nhiều, mới dừng lại., Thay đổi răn dạy, nhưng đồng thời, hắn coi Tần Tương Nguyên là kế tránh hiềm nghi, tỏ vẻ: "Trẫm tuyệt đối tin tưởng Hữu tướng, Hữu tướng không cần phải lo lắng, trẫm tự sẽ trả lại trong sạch cho ngươi!" Lại từ chối Tần Tương Nguyên.
Sau đó Tần Ngọc mang theo thượng thư, cho rằng tướng hữu trong sạch vô tư, dựa theo lệ cũ, có nhiều người buộc tội như vậy, nên thẩm vấn tam ty mới phải trả nợ trong sạch. Chu Ngọc lại bác bỏ: "Nữ chân nhân vừa mới đi, tướng phải là công thần thủ thành, trẫm có công chưa thưởng, liền làm việc này, chẳng phải là để người ta cảm thấy trẫm chính là hạng người chim tận cung tàng, thỏ chết chó nấu, trẫm tự nhiên tin được tướng bên phải, việc này cũng đừng nhắc lại nữa!"
Quá trình bên ngoài không thể che dấu âm thầm tạo thành tiếng sấm. Bên phía Ninh Nghị, một số thương hộ có quan hệ với thẻ trúc cũng bắt đầu tới cửa hỏi thăm, hoặc là thăm dò, âm thầm các loại phong thanh đều đi. Từ sau khi giao thứ trên đầu tay cho Tần Kế Nguyên, lực chú ý của Ninh Nghị đã trở lại trong thẻ trúc., Bên trong điều chỉnh không ít. Giống như lời hắn và Hồng Đề nói, nếu như Hữu tướng thất thế, thẻ trúc ký và Mật thám ti phải lập tức tách ra, đoạn vĩ cầu sinh, nếu không thế lực chính thống tiếp nhận, món đồ ít ỏi trong tay mình, cũng tránh không được thành áo cưới của người khác.
hạch tâm của thẻ trúc, hắn đã doanh hồi lâu, tự nhiên là phải.
Đương nhiên, sự phân liệt như vậy còn chưa tới thời điểm, người trong triều đã biểu hiện ra tư thế hùng hổ dọa người, nhưng sự lui về phía sau và trầm mặc của Tần Thìn chưa hẳn không phải là một sách lược, có lẽ Hoàng Thượng đánh một trận, phát hiện bên này thật sự không đánh trả, có thể cho rằng hắn thật sự không có tư tâm. Mặt khác, lão nhân nhốt Tần Thiệu Khiêm trong phủ, không cho hắn tiếp tục đi điều khiển Võ Thụy doanh, chỉ chờ Hoàng đế tìm người tiếp nhận... Đây cũng là chuyện không còn cách nào khác.
Nhưng Thái Nguyên chính thức nấu trong lửa, Tần nhị thiếu gia mù một con mắt mỗi ngày ở trong viện cháy khét, cả ngày luyện quyền, đánh cho tay đều là máu. Hắn không phải người trẻ tuổi, xảy ra chuyện gì hắn đều hiểu, chính vì hiểu rõ, dày vò trong lòng mới càng sâu sắc. Có một ngày Ninh Nghị đi qua., Sau khi nói chuyện với Tần Thiệu Khiêm, hai tay Tần Thiệu Khiêm đẫm máu, cũng không đi băng bó, hắn nói chuyện coi như bình tĩnh, hàn huyên với Ninh Nghị trong chốc lát, sau đó Ninh Nghị thấy hắn trầm mặc trở lại, hai tay nắm chặt thành quyền, hàm răng vang lên ken két.
"Lập tức, Thái Nguyên vẫn còn đánh nhau!" Hắn nhìn thấy Tần Thiệu Khiêm ngẩng đầu lên, trong mắt đỏ bừng máu tươi, gân xanh trên trán vẫn còn đó: "Đại huynh vẫn còn ở trong thành, Thái Nguyên vẫn đang đánh nhau đấy. Ta không cam tâm đâu..."
Ninh Nghị trầm mặc trong chốc lát rồi thốt ra một câu: "Ta đã phái người đi cứu rồi."
Tần Thiệu Khiêm nghiến răng nghiến lợi, toàn thân phát run, hồi lâu sau mới dừng lại.
Từ phủ đi ra, bề ngoài hắn đã không có việc gì làm, ngoại trừ câu thông qua lại với một ít thương gia đại hộ, mấy ngày nay, lại có thân thích đi tới, đó là Tống Vĩnh Bình.
Vị thê đệ xuất thân gia đình quan viên lúc trước trúng cử nhân, về sau dưới sự trợ giúp của Ninh Nghị, lại phân ra huyện lệnh không tệ. Lúc nữ chân nhân nam tới, một đội kỵ binh một mực đã từng tập kích quấy nhiễu huyện thành nơi hắn ở, Tống Vĩnh Bình lúc trước cẩn thận dò xét địa hình phụ cận xung quanh., Sau đó nghé con mới sinh không sợ cọp, không ngờ từ địa thế phụ cận huyện thành đánh lui nữ chân nhân, giết hơn mười người, còn cướp chút chiến mã. Chiến sự lúc đầu nghỉ ngơi định công, phải tướng một hệ nắm giữ thực quyền., Thuận tay báo cho hắn công lớn, Ninh Nghị tất nhiên không biết việc này, đến lúc này, Tống Vĩnh Bình mới tiến vào kinh thăng quan, ai biết được vừa vào thành, hắn mới phát hiện kinh trong gió mây biến ảo, mưa gió sắp tới.
Lúc này Tống Vĩnh Bình đã trưởng thành hơn một chút, mặc dù nghe được một ít tin đồn không hay nhưng hắn vẫn tới lấy trúc ký bái phỏng Ninh Nghị, sau đó sống ở trong trúc ký.
Hắn đối với toàn bộ thế cục dù sao cũng không hiểu rõ lắm, mấy ngày nay hàn huyên trò chuyện với Ninh Nghị, còn nói chuyện với Tô Văn Phương nhiều hơn. Lúc trước Tống Vĩnh Bình là Phượng Hoàng nhi của Tống gia, so với đám nhóc Tô Văn không nên thân thiết như Tô gia thì thông minh hơn không biết bao nhiêu lần., Nhưng lần này gặp mặt, hắn mới phát hiện vị biểu huynh đệ Tô gia này cũng đã trở nên thành thục ổn trọng, thậm chí để cho người ngồi huyện lệnh hắn cũng có chút xem không hiểu. Hắn ngẫu nhiên hỏi vấn đề lớn nhỏ, nói đến phương pháp giải vây quan trường, Tô Văn cũng chỉ là khiêm tốn cười cười.
"Sự tình có thể nhỏ... Anh rể hẳn là sẽ có cách."
"Chúng ta quan tâm, cũng không có tác dụng gì."
Tô Văn Phương mỗi lần nói như thế, trong lòng Tống Vĩnh Bình lại có chút gấp gáp, hắn cũng là người đọc sách hăng hái, mục đích cuối cùng là trở thành một nhân vật giống như Tể Tướng chủ, cho dù tuổi còn trẻ, nói không chừng cũng có thể nghĩ ra biện pháp trợ giúp người thoát khốn. Mấy ngày nay khổ cực chuẩn bị cất giữ, đến giữa trưa ngày thứ hai tháng này, gặp Ninh Nghị, Tô Văn Phương gặp lúc ăn cơm lại bắt đầu tỉ mỉ nghe ngóng quan khiếu trong đó.
"Bởi vì cái gọi là một người tính ngắn, hai người tính dài, đệ từ nhỏ đã ở trong nhà quan lại, mỗi ngày mưa dầm thấm đất, đối với sự tình triều đình cũng biết một hai, lần này tới đây, nghe được sự tình trước mắt, thật sự lo lắng. Tình hình cụ thể, không biết nghiêm trọng đến mức nào, mong rằng tỷ phu vui lòng cáo tri, đệ mặc dù bất tài, gia phụ lại có chút quan hệ trong triều, mặc dù không thể can thiệp vào sự tình Tể tướng, nhưng những sinh ý này của tỷ phu nếu muốn thoát thân, hoặc có biện pháp..."
Hắn nhiệt tâm một phen, Ninh Nghị không tiện từ chối, gật đầu suy nghĩ một chút, sau đó nhặt một ít thứ có thể nói đại khái nói ra. Trong lúc Tống Vĩnh Bình hỏi thăm vài câu, Ninh Nghị cũng đã giải đáp. Y có ý muốn để Tống Vĩnh Bình yên tâm., Cũng không thể đem mọi chuyện nói cho đối phương biết, ví dụ như ván cờ giữa hoàng đế và Tể tướng, Thái Kinh và Đồng Quán tham gia vân vân. Còn chỉ nói một lát, phía trước đột nhiên truyền đến tiếng ồn ào, ba người đứng dậy đi ra ngoài, sau đó có người tới báo cáo phía trước có người quấy rối.
【 Trước mắt dùng hết, thanh âm nghe kinh điển hữu dụng nhất là 1~4, tập hợp thành tứ đại ngữ âm, siêu 100 loại âm sắc, càng là hỗ trợ đổi Nguyên thần khí bằng sợi dây ly đọc cao, ô ô ô ô. 】
"Là ai?"
"Một ít lưu manh, hình như là phủ Thái Úy ở sau lưng gây chuyện."
Lúc này thành viên ở lại trong kinh thành cũng đã trải qua khảo nghiệm, lúc tới báo cáo đã biết rõ ràng tình thế. Ninh Nghị và Tô Văn liếc mắt nhìn nhau rồi đi ra ngoài. Trên đường đi, nhìn thấy quán rượu bằng trúc trước mặt đã bắt đầu đập phá.
Tống Vĩnh Bình nhíu chặt mày: "Thái úy phủ dám gây sự trên mặt bàn, thế này là không sợ trở mặt, sự tình đã nghiêm trọng đến mức độ này rồi sao."
Ninh Nghị đưa mắt nhìn chung quanh một chút, lại nhìn thấy trên lầu đối diện đường phố có bóng dáng Cao Mộc Ân.
"Đông gia, làm sao bây giờ?" Thành viên ghi chép trúc dò hỏi.
"Không thể cứng đối cứng." Tống Vĩnh Bình ở một bên nói, sau đó hạ thấp thanh âm: "Cao thái úy có chức chỉ huy trước điện, đấu cứng với nhau ở Biện Lương, chỉ có thể nằm trong lòng của hắn. Nếu đối phương đã gọi lưu manh tới, chúng ta không ngại báo quan cho hắn là được."
Tiểu nhị trúc ký kia đang chờ Ninh Nghị tỏ thái độ, Ninh Nghị gật đầu: "Để bọn chúng đập, nhưng cũng không cần báo quan nữa, đi theo bọn chúng đi."
Tống Vĩnh Bình ngẩn người, sau đó cũng gật đầu: "Đúng vậy, nếu báo quan, đối phương nói gió đến không huyệt chưa hẳn không có nguyên nhân, cũng là phiền phức..."
Hắn là người thông minh, vừa nói đã hiểu. Ninh Nghị cũng tán thưởng, khẽ gật đầu. Ánh mắt nhìn qua quán rượu trúc ký, nói khẽ với tiểu nhị kia: "Ngươi bảo người ta ra đây, tránh né một chút, tránh bị đả thương."
Trong kinh đã bị người ta khi dễ đến mức này, Tống Vĩnh Bình, Tô Văn cũng không khỏi trong lòng ngột ngạt. Nhìn quán rượu cách đó không xa, dưới cái nhìn của Tống Vĩnh Bình, tâm tình của Ninh Nghị chắc hẳn cũng không sai biệt lắm. Đúng vào lúc này, đầu con đường kia liền có một đội nha dịch chạy tới, nhanh chóng lao vào trong trúc ký lâu.
Tống Vĩnh Bình chỉ nghĩ đây là hậu chiêu của đối phương, lông mày nhíu chặt lại, chỉ nghe bên kia có người hô: "Bắt lại làm loạn!" Kẻ gây chuyện dường như còn muốn giải thích, sau đó liền bị đánh bốp bốp một trận., Đợi đến khi có người bị kéo ra, Tống Vĩnh Bình mới phát hiện, những nha dịch này lại thật sự ra tay với bọn lưu manh gây chuyện, hắn lập tức nhìn thấy một số người khác xông về phía đối diện, lên lầu bắt người. Trong lâu truyền ra thanh âm: "Các ngươi làm gì đó! Cha ta là Cao Cầu -- các ngươi là ai?" Đúng là Cao Mộc Ân đã bắt được.
Đám người Tống Vĩnh Bình thấy mà mê hoặc, bên đường, một nam tử trung niên mặc áo đen đi tới, đầu tiên là chắp tay với Ninh Nghị, sau đó cũng hướng về Tống Vĩnh Bình, Tô Văn chắp tay như ra hiệu. Ninh Nghị chắp tay thi lễ, đối phương lại bước tới gần một bước, nhẹ giọng nói một câu.
"Quản sự Thái Khải, Thái thái sư mời tiên sinh tới phủ."
Lời hắn không cao, Tống Vĩnh Bình nghe mà còn không rõ ràng. Ninh Nghị nói: "Bây giờ sao?"
Đối phương gật đầu, đưa tay ra hiệu, từ đầu đường có xe ngựa đi tới. Ninh Nghị gật gật đầu, nhìn Tống Vĩnh Bình và Tô Văn rồi nói: "Các ngươi ăn cơm trước đi. Ta đi ra ngoài một chuyến." Nói xong, cất bước đi về phía bên kia.
Tô Văn Phương cau mày, Tống Vĩnh Bình lại có chút hưng phấn, kéo góc áo Tô Văn: "Thái thái sư, xem ra Thái thái sư cũng coi trọng tài năng của tỷ phu, lần này đúng là có cơ hội xoay chuyển, cho dù có xảy ra chuyện cũng có thể xoay trái xoay phải..."
Tô Văn Phương không lên tiếng, đúng vào lúc này, một con tuấn mã vọt qua bên cạnh, kỵ sĩ cưỡi ngựa mặc quần áo bằng trúc.
Bôn mã ở bên cạnh Ninh Nghị bị kỵ sĩ dùng sức ghìm chặt khiến mọi người hoảng sợ, sau đó bọn họ trông thấy kỵ sĩ lập tức xoay người xuống, cho Ninh Nghị một cái ống giấy nho nhỏ. Ninh Nghị rút phong thư bên trong ra, mở ra liếc mắt nhìn.
Phố dài hỗn loạn, bọn côn đồ bị áp giải ra còn đang giãy dụa. Cao Mộc Ân ở bên kia ồn ào ầm ĩ, người xem náo nhiệt chỉ trỏ, ong ong ong ong ong, ong ong ong ong...
Ông ông ông ông ông ông ông ông ông ông ông ông ông ông ông ông ông ông ông ông ông ông ông ông ông ông ông ông ông ông ông ông ông ông ông ông ông.
Ánh sáng đầy trời cũng thu vào.
Ninh Nghị đứng bên cạnh xe ngựa nhìn tin tức trên tay. Qua hồi lâu, y mới ngẩng đầu lên.
"... Ninh tiên sinh, Ninh tiên sinh?"
Người trung niên mặc hắc bào kia đứng ở bên cạnh nói chuyện, Ninh Nghị chậm rãi quay sang, ánh mắt đánh giá hắn, thâm thúy như là biển sâu biển rộng, muốn nuốt người vào. Một khắc sau, y như vô ý thức nói một tiếng: "Hả?"
Sau đó y nói: "Ừm."
Hắn cuốn thư hàm kiện lên, đi lên xe ngựa.
vén rèm xe lên, có gió thổi qua.
Một thời đại đã qua...
Hai tháng hai mươi lăm, Thái Nguyên rơi vào tay giặc.