Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
Lúc pháo hoa bốc lên trong bầu trời đêm, thanh âm Cẩm Sắt Tỳ Bà, tơ trúc, cũng ung dung vang lên trong màn đêm này.
Túc Lâu, Tiết Thượng Nguyên Bất Dạ. Ánh sáng chảy xuôi hòa cùng tiếng nhạc cùng tuyết đọng bên cạnh mái tóc nha viện, phủ đầy náo nhiệt ban đêm. Trong lúc bài thơ, giai điệu tao nhã của Văn Mặc hòa làm một thể với váy hương.
Có người đang hát nguyên từ vài năm trước.
"Đông phong ban đêm hoa nở ngàn, càng thổi xuống, sao như mưa... Bảo mã điêu xa hương đầy đường..."
Đây là án cương thanh ngọc của Ninh Lập.
Tiếng ca du dương từ sân nhỏ bên cạnh truyền tới, sư phụ đang quỳ trước bàn, cầm ấm trà, nhẹ nhàng châm trà nóng.
"Hôm nay công tử tới thật đúng lúc, trước khi Tống Hi Tống đại sư đích thân chế tạo, ta cũng chỉ còn lại một điểm cuối cùng này..."
Đối diện nàng là một nam tử hoa phục, dáng dấp tuấn dật, khí chất ổn trọng.
"Trà của Tống đại sư đương nhiên khó có được, có sư phụ tự tay ngâm chế, mới thật sự là bảo vật vô giá... Ừm." Hắn cầm chén trà lên uống một ngụm nhỏ, khẽ nhíu mày, nhìn Lý sư phụ: "Gần đây sư phụ cảm thụ nỗi khổ sở ở dưới thành, đều ở trong chén."
"Trà quá khổ?" Sư phụ nhíu mày cười một tiếng, tự mình uống một ngụm.
"Mùi trà trong trẻo, cũng là vì vậy, tâm tình phức tạp bên trong cũng trong suốt." Nam tử mặc hoa phục kia cười cười: "Từ năm năm trước mới gặp sư phụ, cảm giác trong trà này mỗi năm đều khác nhau, Thiền Vân trưởng lão nói thầy rất có tính Phật., Theo Trần mỗ thấy, cũng là vì sư phụ có thể lấy bản thân quan sát thiên hạ, biến ngày thường nghe được thu hoạch về bản thân, lại hóa thành tiếng nhạc, trà đạo các loại sự vật bên trong. Trà này không khổ, chỉ là bên trong chịu đựng, hùng hậu phức tạp, có lòng thương hại thiên hạ."
Sư phụ nhìn hắn, ánh mắt lưu chuyển, lóe lên hào quang rạng rỡ, sau đó lại mỉm cười: "Lừa người à?"
"Xuất phát từ đáy lòng, tuyệt không nói dối."
"Thế nhân thường ngôn kiếm vân huynh có thể dùng trà đạo phẩm nhân tâm, nhưng hôm nay chỉ biết khen ta, sư phụ tuy rằng trong lòng cao hứng, nhưng sâu trong nội tâm, không khỏi đánh giá Kiếm Vân huynh chút ít chiết khấu đấy." Nàng nói, lại cười một tiếng, mũi ngọc tinh xảo hơi nhíu, có chút đáng yêu.
Trần Kiếm Vân ở đối diện cười ha hả: "Thế nhân cũng chỉ nói mò mà thôi, Trần mỗ chẳng qua chỉ là một người thích trà ngon, sư phụ giảm giá một chút mới là sự thật. Nhưng hôm nay cảm giác trong trà tuyệt đối không có gì giả dối, Trần mỗ dám đánh cược năm đồng bạc."
Hai người quen biết lâu ngày, mở được mấy câu vui đùa, tràng diện có chút hòa hợp. Trần Kiếm Vân này chính là thế gia tử nổi danh trong kinh thành, trong nhà có mấy tên quan lớn của triều đình, trong Nhị bá Trần Phương từng nhậm chức Binh bộ Thượng thư, tham khảo làm quan, mặc dù hắn chưa đi làm quan, nhưng lại là một trong những công tử thanh nhàn nổi danh nhất kinh thành, am hiểu trà đạo, từ ngữ, thư họa mà ra.
Chính vì vậy, hắn mới có thể ở trong ngày lễ như Nguyên Tịch, chiếm được vị trí trong phòng Lý sư. Dù sao trong kinh thành quyền quý đông đảo, mỗi ngày hội nghị, mời tiệc tới càng nhiều không kể xiết, có vô số hoa khôi đứng đầu. Trần Kiếm Vân cùng sư phụ tuổi không chênh lệch nhiều lắm, quan viên trung niên quyền thế e ngại thân phận sẽ không tranh giành với hắn, những công tử ăn chơi trác táng khác thường không cãi lại hắn được.
Đêm dần khuya, gặp mặt Trần Kiếm Vân cũng là thời gian ngắn cuối cùng trong đêm này. Hai người tán gẫu một hồi, Trần Kiếm Vân thưởng trà nói: "Lão sinh thường nói, sư phụ tuổi không nhỏ, nếu không lập gia đình, tiếp tục pha trà như vậy, không lâu sau, sợ là thật muốn tìm Thiền Vân đại sư cầu xuất gia chi lộ."
Sư phụ chần chờ một lát: "Nếu thật sự là nước chảy thành sông, đó cũng là thiên ý."
"Nhân sinh trên đời, tình yêu nam nữ tuy không nói là toàn bộ, nhưng cũng có thâm ý riêng. Sư phụ ở chỗ này, không cần tận lực cầu, cần gì phải khổ đi trốn? Nếu là thân ở trong tình yêu, năm sau ngày uống trà sư phụ biết không có đặc sắc khác?"
"Kiếm Vân huynh..."
"Sư phụ, người hãy nghe ta nói hết đã." Trần Kiếm Vân nhìn thẳng vào nàng, giọng điệu bình tĩnh nói: "Trong kinh thành, có thể cưới ngươi, thân phận địa vị không nhiều lắm, sau khi cưới ngươi, có thể hảo hảo đối đãi ngươi, cũng không nhiều. Trần mỗ không vào quan trường, ít dính thế tục., Nhưng lấy gia thế, sau này cưới ngươi, tuyệt đối sẽ không có người khác đến đây dây dưa. Trong nhà Trần mỗ tuy có thiếp, bất quá một gia đình nhỏ, ngươi qua cửa, cũng tuyệt không để cho người ta khinh thường. Quan trọng nhất, ngươi ta tâm tính tương hợp, sau này đánh đàn phẩm trà, đàn rung hòa thuận, có thể tiêu dao qua đời này."
Sư phụ rủ mắt xuống. Qua một lát, Trần Kiếm Vân lại bổ sung: "Trong lòng ta rất yêu thích sư phụ, sớm đã nói qua, lúc này không cần phải nói nữa. Ta biết sư phụ trong lòng thanh cao, có suy nghĩ của riêng mình, nhưng Trần mỗ nói, cũng là xuất phát từ đáy lòng, quan trọng nhất là, trong lòng Trần mỗ, cực ái sư, ngươi bất luận là đáp ứng hay cân nhắc, tình cảm này không thay đổi."
"Ta biết Kiếm Vân huynh là Trần Khẩn quân tử." Sư phụ ôn nhu nói: "Chỉ là, Kiếm Vân huynh Trần khẩn cấp đối đãi ta, sư phụ cũng không che dấu. Những năm gần đây, sư phụ mỗi lần ra ngoài du lịch, nhìn chuyện quanh thân này, tâm tư càng phức tạp, khó có thể an bình. Hai năm trước Trần huynh nhắc tới việc này, sư phụ tự nói mình thật cao minh., Đến bây giờ, tâm tình bực này càng khó thoát khỏi, hai năm qua rất nhiều sự tình khiến lệnh sư trong lòng khó bình tĩnh, mỗi khi nghĩ đến việc lập gia đình cùng với một nam tử thành gia, từ nay về sau không còn nhìn những thế giới phức tạp này nữa, nhưng không hề có cảm giác được giải thoát. Phật nói chúng sinh đều khổ, nhưng... Ta đọc thuộc phật kinh, nhưng hết lần này tới lần khác khó mà giải thoát."
"Đây mới là Phật tính." Trần Kiếm Vân thở dài, cầm lấy ấm trà, rót cho nàng một chén trà: "Nhưng xét cho cùng, chuyện trên thế gian này, cho dù thấy được, cuối cùng cũng không phải sư phụ ngươi có khả năng thay đổi. Ta là tự biết không thể thay đổi, bởi vậy gửi gắm tình thư họa, thi từ, trà đạo, thế sự dù không chịu nổi, cũng luôn có con đường chỉ lo cho mình mình."
"Ta biết Kiếm Vân huynh cũng không phải là người chỉ lo cho thân phận mình." Sư Sư cười cười. "Lần này nữ chân nhân tới, Kiếm Vân huynh cũng dẫn theo hộ vệ trong nhà đi lên tường thành. Biết được Kiếm Vân huynh vẫn bình an như cũ, ta thật cao hứng."
"Sự tình đã đến trước mắt, luôn luôn có thời điểm tránh không được. May mắn chưa chết, thật là công lao hộ vệ trong nhà, liên quan đến bản thân ta không lớn."
"Kỳ thật Kiếm Vân huynh nói, sư phụ cũng đã sớm nghĩ qua." Nàng mỉm cười, trầm mặc một chút: "Thân phận sư phụ bực này, trước kia là con gái phạm tội, sau khi vào tầng mây, một đường thông thuận, cuối cùng cũng chỉ là người khác tâng bốc mình mà thôi. ", Có đôi khi cảm thấy mình có thể làm được rất nhiều chuyện, cũng chỉ là mượn da hổ của người khác, đến lúc già yếu, dù muốn nói gì, cũng khó có người nghe, thân là nữ tử, muốn làm gì đó, đều không phải năng lực của mình. Nhưng vấn đề là, sư phụ thân là nữ nhân a..."
Nàng ngẩng đầu lên, há hốc mồm, cuối cùng thở dài: "Thân là nữ tử, khó có cơ hội nam tử, cũng chính là như thế, sư phụ luôn nghĩ, nếu ta thân là nam tử, có phải thật sự có thể làm những gì hay không. Mấy năm nay, chạy vì án cứu trợ thiên tai, chạy trốn vì thủ thành vì cứu giúp thiên tai, chạy đi thủ thành., Trong mắt người khác, có lẽ chỉ là nữ tử được nuôi trong thanh lâu đã quen, không biết trời cao đất rộng, nhưng ta... dẫu sao cũng muốn ở trong này, tìm được một số thứ, những thứ này sẽ không phải vì lập gia đình, nhốt trong sân, mà có thể san bằng. Kiếm Vân huynh có cơ hội, cho nên ngược lại nhìn ra, sư phụ không có cơ hội, cho nên... sẽ bị vây khốn."
Lời nàng nhẹ nhàng, lời nói lại là thành ý. Công tử ca trong kinh thành, có ăn chơi trác táng, có kẻ nhiệt huyết, có lỗ mãng, có ngây thơ, Trần Kiếm Vân vốn xuất thân đại hộ, cũng là thiếu niên nhiệt huyết tuyên bố Phương Phách, hắn là cha trưởng bối trong nhà, lúc còn nhỏ bảo vệ quá tốt., Về sau thấy rất nhiều chuyện trong nhà, đối với chuyện quan trường, dần dần nản lòng thoái chí, phản nghịch, trong nhà để cho hắn tiếp xúc những quan trường tối tăm kia lúc, hắn cùng trong nhà ồn ào mấy trận, về sau trưởng bối trong nhà liền nói, do hắn đi thôi, nguyên lai cũng không cần hắn đến kế thừa gia sản, có người huynh đệ trong nhà ở, hắn chung quy có thể phú quý cả đời.
Từ đó về sau Trần Kiếm Vân ký tình viết thơ, uống trà nói, ngay cả kết thân cũng chưa từng lựa chọn quan hệ chính trị. Sau khi quen biết sư phụ, sư sư cũng dần dần biết được những chuyện này, như nàng đã nói, Trần Kiếm Vân là có cơ hội, nàng chung quy vẫn là một nữ tử.
"Ta cũng biết, tâm tư này có chút không bổn phận." Sư phụ cười cười, lại bổ sung một câu.
"Nhìn qua, sư phụ muốn tìm một người đang làm đại sự, mới nguyện ý đi Tẫn Duyên Hoa, rửa tay làm canh canh." Trần Kiếm Vân bưng chén trà, miễn cưỡng cười cười.
Sư sư lắc đầu: "Ta cũng không biết."
"Chỉ là đám người này, ta cũng đã gặp nhiều rồi." Trần Kiếm Vân nói: "Người vào quan lộ, vì đi lên vị trí cao mà không từ thủ đoạn nào, thân ở vị trí cao, hoặc là tuổi già, hoặc sớm đã trở thành người chính giữa của bọn họ. Thế gian lầy lội, ai muốn can thiệp, ai sẽ dính vào lầy lội. Hoặc là trải qua chuyện lần này, sư phụ muốn tìm tướng quân dẫn binh, phó thác thân thể này..."
Hắn khẽ cười khổ: "Nhưng quân đội cũng không tốt, có rất nhiều nơi, ngược lại càng loạn hơn, từ trên xuống dưới kết bè kết đảng, ăn không lương, nhận hối lộ, bọn họ càng rõ ràng hơn văn thần, nếu không như thế, lần đại chiến này, sao lại đánh thành như vậy... hán tử lỗ mãng trong quân, đợi thê tử trong nhà giống như động vật, hơi đánh chửi, cũng không phải là lương xứng."
Đêm Nguyên Tịch, lại là thời khắc thổ lộ, kết quả nói thành như vậy, không khỏi làm cho tâm tình có chút phức tạp. Trong phòng trầm mặc, một lát sau, cả hai đều nhẹ giọng nở nụ cười, Trần Kiếm Vân nhìn sư phụ đối diện, vừa cười vừa nói: "Nếu thật sự theo ý nghĩ của sư phụ, mấy tên quan to trong triều, Lý Tướng hoặc là Tần Tướng, có lẽ là một đôi bạn tốt."
Hắn vốn là mỉm cười, nói xong câu này, cũng có chút ôm bụng, sư phụ cũng cười một trận: "Lý Tướng Tần tương vi quốc dân, nếu bên cạnh cũng thiếu nấu cơm giặt quần áo, sư sư là ước gì."
"Đáng tiếc không thiếu."
"Đúng vậy..." Sư phụ thở dài, bộ dáng thật đáng tiếc.
"Chư vị trong triều này, gia phụ từng nói, bội phục nhất chính là Tần Tương." Qua một lát, Trần Kiếm Vân đổi chủ đề, "Lý Tương mặc dù vừa thẳng thắn, nếu không có Tần Phi hỗ trợ, cũng khó có thể làm thành đại sự, điểm này, bệ hạ là cực thánh minh. Lần này thủ lễ, cũng may mà có Tần Tương hòa thuận. Chỉ tiếc, làm được gần nửa việc, cuối cùng cũng khó mà toàn công."
Nghe hắn nói tới chuyện này, sư phụ cau mày: "Hửm?"
"Sư phụ cũng không phải không hiểu, gần đây trong nửa tháng, trong triều đình mọi chuyện rối rít, Tần Tương xuất lực nhiều nhất, tướng gia lén lút chạy, bái phỏng chư vị trong triều, cũng có chạm mặt nhị bá nhà ta. Sư phụ ở lầu khoanh, tất nhiên cũng nghe nói."
"Quả thật có nghe nói tới chuyện phủ Hữu Tướng." Ánh mắt sư phụ lưu chuyển, ngẫm nghĩ một chút. " Cũng có nói Hữu tướng muốn mượn lần đại công này, một bước lên trời."
"Người nói câu này chắc chắn là kẻ gian ác. Đương nhiên, Tần Tương cũng là tư, chủ yếu là Thái Nguyên." Trần Kiếm Vân nói: "Mấy ngày trước, Hữu tướng muốn từ chức, hắn có công lớn, hành động lần này là vì minh chí., Lấy lùi làm tiến, hy vọng chư vị đại thần trong triều có thể toàn lực bảo vệ Thái Nguyên. Bệ hạ tín nhiệm hắn, ngược lại khiến người khác nghi kỵ. Thái thái sư, Quảng Dương quận vương từ trong đó gây khó dễ, muốn cân bằng, không muốn toàn lực thúc đẩy việc bảo vệ Thái Nguyên. Cuối cùng, bệ hạ chỉ hạ lệnh cho Trần Ngạn đội tội lập công."
"Vậy... Kiếm Vân huynh cảm thấy Thái Nguyên có thể giữ được không?"
Trần Kiếm Vân mỉm cười: "Sớm đi qua tường thành vài ngày đều biết sự ác độc của nữ chân nhân, có thể chống đỡ dưới tay ít người lâu như vậy, Tần Thiệu cùng đã dùng hết toàn lực. Sau khi tông vọng sẽ gặp được đại hội hai quân hiếm có, nếu thật sự phải đánh Thái Nguyên thì một Trần Ngạn có tác dụng gì? Đương nhiên, trong suy nghĩ của một số đại thần trong triều cũng có đạo lý của bọn họ, Trần Ngạn quả nhiên vô dụng., Lần này nếu toàn quân xuất quân, có thể ngăn được nữ tử dốc toàn lực tấn công hay không, đến lúc đó, không chỉ cứu không được Thái Nguyên, ngược lại toàn quân bị diệt, tương lai không có khả năng lật bàn. Mặt khác, toàn quân xuất kích, đại quân do ai thống lĩnh, cũng là một vấn đề lớn."
Hắn dừng một chút: "Nếu để đám người Quảng Dương quận vương thống binh, bọn họ ở trước mặt nữ chân nhân sớm đã bại trận, không cách nào tín nhiệm. Nếu giao cho hai hệ kết hợp, quyền lực của Tần tương sẽ vượt trên Thái sư, Đồng vương gia. Lại như lão tướng công tự mình làm thống lĩnh, thành thật nói, quân tây kiêu ngạo không thuần quân., Lão tướng ở kinh thành cũng không phải là có ưu đãi, ông ta có hay không trong lòng cũng có oán trách, ai dám cam đoan... Cũng chính bởi vậy, chuyện lớn như vậy, trong triều không được tề tâm, tuy rằng Hữu tướng dốc hết toàn lực, nhưng trong chuyện này ông ta cũng không từ chối được. Nhị bá nhà ta ủng hộ xuất binh từ Thái Nguyên, nhưng mỗi lần trong nhà đều cảm thán sự tình phức tạp khó hiểu."
Sư phụ nói: "Vậy... liền chỉ có thể nhìn... "
Trần Kiếm Vân cười lạnh: "Trì Lương Chi đã giải vây, Thái Nguyên Viễn ở chân trời, còn ai có thể đối với binh lâm thành hạ cảm đồng tâm đồng cảm? Ta đành phải gửi gắm hy vọng vào nữ chân nhân tốt, dù sao hòa đàm xong rồi, tuổi tác còn chưa trả, có lẽ nữ chân nhân cũng đang chờ về nhà tĩnh dưỡng, bỏ qua cho Thái Nguyên, cũng là chuyện có thể..."
Hắn không nhắc tới chuyện cầu thân nữa, nói tới chuyện vặt trong kinh hiện giờ, trong triều đình, cũng bởi vì biết sư sư lo lắng trong lòng, thích nghe những chuyện này. Trong tầng mây có quan quyền quý rất nhiều, mỗi người đều có suy nghĩ của riêng mình, cách nói, phức tạp, nói chuyện với nhau như vậy một hồi, đêm khuya rồi sư phụ tiễn đối phương ra ngoài. Trước khi chia tay, Trần Kiếm Vân xoay người lại, đưa tay nắm lấy tay sư phụ, sư phụ thu tay về, mỉm cười xin lỗi.
Trần Kiếm Vân cũng mỉm cười: "Mấy ngày nữa sẽ lại tới thăm ngươi, hy vọng đến lúc đó, mọi việc đã định, Thái Nguyên không có việc gì, ngươi cũng có thể thở phào nhẹ nhõm. Đến lúc đó đã xuân, Trần gia có một thi hội, ta mời ngươi qua."
Sư phụ gật đầu: "Cẩn thận chút, trên đường bình an."
"Ừm. Ngươi cũng... sớm nghĩ kỹ càng."
Hắn nói xong câu này, rốt cuộc lên xe ngựa đi khỏi, xe ngựa chạy đến góc rẽ, Trần Kiếm Vân vén rèm nhìn ra, sư phụ còn đứng ở cửa, nhẹ nhàng phất tay, thế là hắn buông màn xe xuống, có chút tiếc nuối lại bỗng nhiên về nhà.
Sư phụ xoay người trở lại bên trong tầng canh gác.
Ngày hôm nay, nàng gặp không ít người, tất nhiên không chỉ có Trần Kiếm Vân, ngoại trừ một ít quan viên, phú thân, văn nhân mặc khách, còn có Vu Hòa trung, Trần Tư Phong là hảo hữu, mọi người cùng ăn mấy viên Thang Viên, tán gẫu chút ít phụ huynh. Đối với mỗi người, nàng tự có biểu hiện khác nhau, nói hư tình giả ý, kỳ thật không phải, nhưng chân tình trong đó, đương nhiên cũng không thấy nhiều.
Mỗi người trong bọn họ đều cảm thấy mình có chỗ đặc biệt, sư sư cô nương đặc biệt chiêu đãi mình, đây không phải giả dối, ở chung với mỗi người một hai lần, sư phụ tự nhiên có thể tìm được đối phương cảm thấy hứng thú, chính mình cũng cảm thấy hứng thú đề tài này., Mà cũng không phải là đơn thuần nghênh hợp ứng phó. Đứng ở vị trí của nàng, trong một ngày nhìn thấy nhiều người như vậy, nếu thật sự nói một ngày nào đó gửi gắm tình cảm vào một người nào đó, lấy hắn làm thiên địa, toàn bộ thế giới đều vây lấy hắn, nàng cũng không phải là không mơ ước, chỉ là... ngay cả chính mình cũng cảm thấy khó có thể tín nhiệm được mình.
Gặp nhiều rồi, nghe nhiều rồi, trong lòng không biết nên làm gì, cảm tình cũng đều trở nên giả dối...
Nếu mình có một ngày thành thân, mình hy vọng, trong lòng có thể toàn tâm toàn ý yêu thích người kia, nếu không có chút lòng tin nào đối với mình, vậy thì... chờ một chút đi.
Bên trong lồng sắt vẫn vô cùng náo nhiệt, ti trúc dễ nghe. Nàng trở lại trong viện, để nha hoàn nổi bếp lò, nấu mấy viên canh, lấy ra hộp cơm, gói vải xong, sau đó lại bảo nha hoàn đi thông báo chuyện phu xe sắp ra ngoài.
Xe ngựa lóe lên đèn lồng, từ hậu viện tầng côn lâu đi ra, chạy qua đầu đường của Biện Lương đêm khuya. Đến trước một căn lầu nhỏ để mua trúc, nàng mới đi xuống, hỏi đám người canh gác bên ngoài xem Ninh Nghị có trở về hay không.
Chỉ chốc lát sau, trong lầu đi ra là Tô Văn Phương, nhìn thấy nàng, đối phương chính là rất có thâm ý cười một tiếng: "Lý cô nương, lại qua gặp tỷ phu ta."
Sư phụ thản nhiên mỉm cười: "Ngày tháng đặc biệt, gặp mặt hắn một lần, sao, hắn có ở đây không?"
"Cũng là từ ngoài thành trở về không lâu, sư cô nương tới thật đúng lúc. Bất quá, đêm khuya ghé Môn, sư cô nương không định trở về đó chứ? Sao nào, phải làm chị dâu ta?"
"Ta ở kinh thành chỉ có mấy người quen cũ, thượng nguyên giai lễ, đúng là lúc đoàn tụ, nấu mấy viên canh rồi lấy ra đây. Tô công tử đừng nói mò, hủy hoại danh dự tỷ phu của ngươi."
"A, thanh danh... Mấy ngày trước còn bị ám sát, thứ danh dự này sợ là vốn không có." Tô Văn Phương lầm bầm một câu, cười xoay người dẫn nàng đi vào.
Trước mắt đám người Tô gia còn chưa hồi kinh, cân nhắc đến các vấn đề vận sức an toàn cùng các sự tình trong kinh, Ninh Nghị vẫn như cũ ở trong sản nghiệp chỗ trúc ký này. Lúc này đã đêm khuya, sự vui mừng đại triệt tiêu đã kết thúc., Mặc dù đa số gian phòng trong tiểu viện đều đèn lồng, nhưng thoạt nhìn đều có vẻ yên tĩnh. Ninh Nghị ở tại lầu hai một gian phòng, lúc sư phụ đi vào, liền nhìn thấy một cái bàn chồng chất các loại trọng hàm của hồ. Ninh Nghị ở sau cái bàn kia, buông bút lông trong tay xuống.
Hai người từ lần gặp mặt trước đó, đã hơn nửa tháng trôi qua.
Thời gian vừa mới từ ngoài thành trở về, Ninh Nghị vội vàng tuyên truyền chiến sự, cũng tới tầng gáci lâu bái phỏng vài lần. Đối với lần câu thông này, mặc dù mẫu thân Lý Uẩn không có hoàn toàn đáp ứng dựa theo trình tự ghi chép, nhưng cũng đã thương lượng không ít sự tình., Ví dụ như người nào đó, chuyện phương diện nào hỗ trợ tuyên truyền, những người đó thì không tham dự. Ninh Nghị cũng không ép buộc, sau khi đàm phán xong, hắn còn có rất nhiều chuyện cần làm, sau đó liền ẩn thân trong đủ loại hành trình.
Một lượng lớn tuyên truyền qua đi, chính là Tần Tương lấy yếu nguyên lực làm tiến, thúc đẩy ra chuyện binh Thái Nguyên. Nếu như nói phức tạp một chút, trong này ẩn chứa lượng lớn đánh cờ chính trị, nếu nói đơn giản, đơn giản chính là ngươi bái phỏng ta bái phỏng ngươi, âm thầm bàn bạc lợi ích, sau đó để cho các loại người đến Kim Loan điện đề cập ý kiến., Thi thành áp lực, mãi cho đến xúc tu của đại học sĩ Lý Lập phẫn nộ. Tình huống phức tạp sau lưng này, sư phụ ở lầu Cấu cũng cảm thụ được rõ ràng, Ninh Nghị ở trong đó, tuy rằng không đi theo lộ tuyến quan chức, nhưng hắn và thương nhân tầng dưới, mỗi thân gia địa chủ vẫn có không ít lợi ích liên lạc, vội vã thúc đẩy, cũng bận không thể không kết giao.
"Sao vào lúc này lại tới đây?"
"Nếu không tới thì là mười sáu tháng giêng rồi. Ban ngày trò chuyện với đám người Vu Hòa, Trần Tư Phong, đã lâu không gặp ngươi, còn mang theo mấy viên canh nữa." Sư phụ cười: "Biết ngươi hơn phân nửa đã ăn rồi, mang không nhiều lắm, tùy ý ăn hai miếng cũng tốt."
"Ta đi lấy bát." Ninh Nghị cười rộ lên, cũng không từ chối.
Hắn ra ngoài cầm hai bộ bát đũa trở về, sư phụ cũng đã mở hộp cơm ra đặt lên bàn: "Văn Phương nói ngươi mới từ ngoài thành trở về?"
"Các loại chuyện cũng bận rộn như ngươi, quân đội cũng phải ăn uống, ta đi tặng chút... A, ngươi hẹp hòi."
Chỉ có sáu quả Thang Viên trong thực hạp. Ninh Nghị vui đùa, mỗi người chia ra ba viên mời đối phương ngồi xuống. Trên thực tế Ninh Nghị đã ăn qua nhưng vẫn không khách khí đưa cho Dương Viên.
Sư phụ cười, nhìn cái phòng lộn xộn kia, một lát sau nói: "Gần đây nghe người ta nói về ngươi."
"Ta?"
"Hữu Tướng phủ các ngươi."
"Ồ, tốt hay là nói xấu nhiều?"
"Mỗi người một nửa." Sư phụ dừng một chút: "Gần đây nói cũng có Thái Nguyên, ta biết các ngươi đều ra sức sau lưng, thế nào? Chuyện này có cơ hội xoay chuyển không?"
Ninh Nghị khẽ nhíu mày: "Còn chưa tới trình độ đó, theo lý mà nói đương nhiên vẫn là có chuyển cơ..."
Trong giọng nói của hắn mang theo chút qua loa, sư phụ nhìn hắn, sau khi hắn nói xong, Ninh Nghị bị nàng nhìn chằm chằm như vậy liền nở nụ cười: "Nói như thế nào đây, trong kinh hoàn là không muốn xuất binh, nếu như xuất binh sớm trước thì..., Có gì ngạc nhiên, hao dân tổn tài. Thái Nguyên dù sao cũng không phải Biện Lương. Tông Vọng cố hết sức như vậy, nếu đã từ bỏ, chuyển công Thái Nguyên, cũng có chút cố hết sức, tương đối gà mờ., Thái Nguyên thủ lâu như vậy, chưa chắc không thể thủ thêm thời gian, nếu nữ chân nhân thật sự muốn cường công, Thái Nguyên chỉ cần chống đỡ thêm một thời gian, bọn họ cũng phải rút lui. Lúc nữ chân nhân và Thái Nguyên giằng co, ta chỉ cần phái ra quân đội sau lưng quấy rối, có lẽ cũng có thể thu được hiệu quả... Ba Lạp, cũng không phải hoàn toàn không có lý."
"Còn có... ai lĩnh binh vấn đề..." Sư sư bổ sung một câu.
"Cách nói cũng không sai biệt lắm." Ninh Nghị cười cười, hắn ăn xong bát canh tròn, uống một ngụm nước ngọt, buông chén đũa xuống. "Ngươi không cần quan tâm quá nhiều, dù sao Nữ chân nhân cũng đã đi rồi, Biện Lương có thể yên bình một thời gian ngắn. Chuyện của Thái Nguyên, những đại nhân vật kia cũng rất gấp, cũng không phải là không sao cả, đương nhiên, hoặc là còn có tâm lý may mắn nhất định..."
Sư phụ ngồi ở đó, liếc mắt nhìn hắn, ánh mắt mang theo một chút u oán: "Lập Hằng ngươi thấy ta là nữ nhân, xem thường ta, nên muốn qua loa qua loa với ta." Trầm mặc một hồi, nhìn điểm đèn cách đó không xa, nói đầy ẩn ý: "Kỳ thật.", Rất nhiều người thấy nữ chân nhân lui rồi, liền cho rằng là thái bình, sự tình đã qua, nhưng chỉ cần là đi qua tường thành bên kia, nguyện ý nghĩ nhiều một chút, trong lòng liền minh bạch, lần đại chiến này mặc dù chưa xong. Biện Lương mặc dù chưa bị phá, Thái Nguyên nếu bị đoạt mất, lại nói gì đến chúc mừng cùng yên tâm... "
Ninh Nghị đứng đối diện nhìn nàng, ánh mắt cũng dần tán thưởng. Y mỉm cười đứng dậy: "Thật ra thì sao, không phải nói ngươi là nữ nhân mà là tiểu nhân..."
【 Trước mắt dùng hết, thanh âm nghe kinh điển hữu dụng nhất là 1~4, tập hợp thành tứ đại ngữ âm, siêu 100 loại âm sắc, càng là hỗ trợ đổi Nguyên thần khí bằng sợi dây ly đọc cao, ô ô ô ô. 】
"Hửm?" Sư phụ nhíu mày, trợn tròn con mắt.
"Tiểu nhân vật! Tiểu nhân vật ở đây lo lắng vớ vẩn, sẽ chỉ làm cho mình đau bụng thôi. Ta cũng là tiểu nhân vật, những ngày này, người phát động trúc ký tặng lễ khắp nơi, lôi kéo quan hệ, để cho người ta nói chuyện, nói chuyện với một vị thượng thư, nhưng là... rắm cũng không có. Nói thẳng ra đi, lần này thúc đẩy ra thái nguyên, đoán chừng không có hi vọng gì, lực cản quá nặng, Tần Tương dùng tướng vị làm tướng đảm bảo, đối phương đều không tiếp, vậy chứng tỏ lợi ích ở giữa không phải là chuyện bình thường phức tạp bình thường."
Đối với thời cuộc hiện tại, đi tới lầu canh, mỗi người đều có thể nói vài câu, sư phụ bán tín bán nghi, nhưng sau khi Ninh Nghị nói như thế, ánh mắt nàng mới thật sự trầm thấp xuống: "Thật sự... Không còn cách nào sao..."
"Nói thì không cần quan tâm." Ninh Nghị mỉm cười nhìn nàng. "Biến số vẫn là rất nhiều, quân đội của Trần Ngạn, Thái Nguyên, Nữ Chân, Tây Quân, nghĩa quân phụ cận đều chưa chắc chắn, nếu thật sự cường công Thái Nguyên., Vạn nhất Thái Nguyên biến thành vũng bùn chiến tranh như Biện Lương, đem bọn họ kéo đến toàn quân bị diệt thì sao? Khả năng này cũng không phải là không có, Võ Thụy Doanh không được phép xuất động, nhưng chuẩn bị xuất binh, vẫn còn làm, chúng ta phỏng chừng, khả năng Nữ chân nhân từ Thái Nguyên rút lui cũng không nhỏ. Thay vì cường công một tòa thành kiên cố hao binh biến tướng, không bằng trước lấy tuổi tệ, nghỉ ngơi lấy sức. Ta cũng không lo lắng gì nữa, ngươi lo lắng cái gì."
"Ừm..." Sư phụ ngẩng đầu lên, ánh mắt bỗng dưng nhìn Ninh Nghị, nhìn nụ cười của hắn, ánh mắt mới có chút buông lỏng: "Ta mới phát hiện ra, ngươi lập tức nói chuyện cũng lộn xộn... Ngươi thật sự không lo lắng sao?"
"Đương nhiên có một chút, nhưng phương pháp ứng đối vẫn phải có, tin tưởng ta là được."
Sư phụ suy nghĩ trong chốc lát, rốt cuộc vẫn gật đầu.
Thân thể trần trụi...
Thời gian trôi qua giờ Tý, sư phụ mới từ trong nhớ trúc rời đi.
Sau khi gặp Lý sư phụ, cảm giác trước nay đều có chút kỳ lạ, thái độ của đối phương khiến hắn xem hắn như một người bạn trẻ đáng tự hào tới chơi. Mặc dù cũng hàn huyên một hồi thời cuộc, ân cần hỏi thăm chuyện Ninh Nghị bị ám sát., Vấn đề an toàn, nhưng càng nhiều, vẫn là đối với việc vặt bên cạnh hắn hỏi han ân cần, nguyên tiêu tiết, nàng cố ý mang mấy viên nguyên tiêu tới, cũng là vì duy trì tình cảm như vậy. Hiển nhiên một vị bằng hữu kỳ lạ và người nhà.
Nghĩ kỹ lại, dưới tình cảnh đó, nàng cố gắng buộc mấy cái quan hệ bạn chơi lúc nhỏ không quen thuộc với nhau, xem như là cấm địa trong lòng, cảm xúc này cũng làm cho người ta có chút cảm động.
Thế đạo phức tạp, cho dù là dưới đủ loại sự tình phức tạp, một người tâm tình thành kính phát ra hào quang, kỳ thật cũng không kém hơn so với đại triều lịch sử bên cạnh.
Trong khoảng thời gian này, sự tình của Ninh Nghị rất nhiều, tất nhiên không chỉ là những gì hắn nói với sư phụ. Sau khi nữ chân nhân rút lui, Võ Thụy doanh cùng với lượng lớn các bộ đội trú đóng bên ngoài Biện Lương thành, lúc trước mọi người đã âm thầm ra tay với Võ Thụy doanh, lúc này các loại dao cắt thịt đã bắt đầu thăng cấp., Cùng lúc đó, triều đình từ trên xuống dưới vẫn đang tiến hành, còn có tiếp tục thúc đẩy phát binh Thái Nguyên, sau khi chiến đấu có luận công ban thưởng, từng tầng từng tầng thương nghị công lao một., Ban thưởng, Võ Thụy doanh phải chịu đựng áp lực từ bên ngoài, tiếp tục chuẩn bị tốt hơn cho cuộc chiến Thái Nguyên, đồng thời đám người Hồng Đề đến từ Lữ Lương Sơn phải bảo trì được tính độc lập của binh sĩ dưới trướng, vì thế những quân đội khác đánh hai trận...
Các loại sự tình phức tạp trộn lẫn nhau, tiến hành kích động đối với bên trong, hội nghị và tẩy não, đối ngoại, gặp chiêu phá chiêu, ngươi tới ta lui âm nhân cùng lục đục. Ninh Nghị đã quen với những chuyện này, thủ hạ lại có một hệ thống tình báo ở đây., Không chắc sẽ rơi xuống hạ phong, hắn hợp tác ngang dọc, thủ đoạn phân hóa cao minh, nhưng không có nghĩa là hắn thích loại chuyện này. Đặc biệt là sau khi kế hoạch xuất binh Thái Nguyên bị ngăn cản, mỗi lần nhìn thấy đồng đội heo nhảy lên, trong lòng hắn đều đè nén lửa giận.
Hôm nay ra ngoài thành có khao thưởng Võ Thụy doanh, chủ trì chúc mừng, gặp mặt và ôn tồn cùng Hồng Đề làm cho tâm tình hắn thoáng buông lỏng, nhưng theo đó vọt lên càng là gấp gáp. Sau khi trở về, lại viết thư cho án phục án, sư phụ đến, ngược lại làm cho đầu óc hắn thoáng thanh tịnh, cái này đại khái bởi vì bản thân sư phụ không phải người trong cuộc, nàng đối với tình hình lúc này, ngược lại làm cho Ninh Nghị cảm thấy vui mừng.
Cũng bởi vậy trong lời nói của hắn, chính là làm cho đối phương an tâm hơn.
Sau khi tiễn sư phụ đi, Ninh Nghị trở lại trúc ký lâu, đi lên bậc thang, suy nghĩ chuyện trong chốc lát, còn chưa trở lại phòng, xinh đẹp từ bên kia tới, một trận chạy chậm.
"Sao vậy?"
xinh đẹp không nói gì, đưa cho hắn một phong thư có lông gà, Ninh Nghị vừa nhìn, trong lòng liền biết đây là cái gì.
Hắn mở thư, xuống lầu, nhìn thoáng qua, chỉ chốc lát sau đã đi vào một gian phòng. Đây là một phòng nghị sự, bên trong còn có bóng người và đèn đuốc, lại là mấy phụ tá vẫn như cũ ở Phục án công tác. Phía trước phòng nghị sự là một bộ bản đồ rất lớn., Ninh Nghị đi vào, giơ phong thư trong tay lên, mọi người dừng việc viết hoặc là viết cái gì đó hợp lại, nhìn Ninh Nghị ở phía trước rồi dừng lại, sau đó cầm lấy một lá cờ nhỏ, chọn một nơi trên bản đồ rồi đâm xuống.
Trên bản đồ sớm đã có mấy lá cờ, bắt đầu từ Biện Lương, một đường uốn lượn hướng lên trên. Kỳ thật dựa theo tốc độ kéo dài của lá cờ kia, mọi người cũng hiểu rõ phần tiếp theo nên cắm ở đâu. Nhưng sau khi nhìn thấy Ninh Nghị đánh xuống, trong lòng bọn họ vẫn còn có cảm xúc cổ quái và phức tạp dâng lên.
"Một nửa." Ninh Nghị thấp giọng nói một câu.
Lộ trình từ Biện Lương đến quá xa, quân đội của tông vọng đã đi qua một nửa rồi.
Có người không tự chủ được nuốt nước miếng.
Ninh Nghị ngẩng đầu nhìn bản đồ này, qua một hồi lâu, cuối cùng thở dài: "Đây là... nước ấm nấu ếch..."
Có phụ tá ở gần nghe rất rõ ràng, dò hỏi: "Đông gia, cái gì gọi là nước ấm nấu ếch?"
Ninh Nghị cười cười lắc đầu, cũng không trả lời, hắn nhìn mấy người nói: "Có nghĩ ra biện pháp gì không?"
Trước bàn mấy người, đủ loại đồ vật đều có, trước mắt vị phụ tá gần nhất là tư liệu về nữ chân nhân mà mấy năm nay thu thập được, trên bàn còn lại, cũng có nhược điểm của mật thám ti thu thập đại thần trong triều, bí văn, từ khi Tần kế tục thỉnh cầu từ chối, Ninh Nghị bên này đã nhận ra không đúng, cũng đã bắt đầu tìm kiếm phương pháp giải quyết càng nhiều...