Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
Cách con đường ám sát ngày đó, Đồng Quán xuất hiện, đảo mắt lại hai ngày trôi qua. Bầu không khí trong kinh thành, dần dần có khuynh hướng ấm áp.
Noãn này tự nhiên không phải chỉ thời tiết.
Khi kim nhân xuôi nam, khi bị tập kích, đối diện với họa khuynh thành muốn kích phát huyết tính của dân chúng, cũng không phải là chuyện quá khó khăn. Song sau khi kích phát, lượng lớn người chết đi., Áp lực bên ngoài rút đi rất nhiều, gia đình của rất nhiều người đã hoàn toàn bị hủy, khi mọi người kịp phản ứng, tương lai đã trở nên trắng bệch. Tựa như người gặp nguy cơ kích hoạt tiềm lực của bản thân, khi nguy hiểm đi qua, người tiêu hao nghiêm trọng, cuối cùng sẽ ngã xuống.
Làm sao sau này lại để cho người ta khôi phục lại, là một vấn đề lớn.
Trên thực tế, trong khoảng thời gian chiến đấu công thành kết thúc, đại lượng người chưa tham dự gia gia tộc thủ thành tử vong - hoặc bởi vì chết đói, hoặc vì tự sát, đã không ngừng phản hồi lại. Sau khi Tả tướng phủ cùng hệ thống trúc ký hoàn toàn vận hành, mặc dù nhân số tử vong bị phát hiện vẫn còn đang không ngừng tăng lên, nhưng trên mặt người khổng lồ lộ liễu quá nhiều điều này, ít nhiều cũng có một tia huyết sắc.
Chuyện bi tráng của người chết, dũng sĩ bỏ ra, ý chí truyền thừa cùng với cảnh cáo nguy hiểm chưa rút đi, đều theo tướng phủ và thẻ trúc vận hành, lên men khuếch tán trong thành. Đối với thời đại này, dư luận định khuyếch tán, kỳ thật vẫn là chuyện tương đối đơn giản, bởi vì cách để người bình thường thu được tin tức, thật sự quá hẹp, chỉ cần nghe được cái gì, quan phủ còn hơi phối hợp một chút, thường thường sẽ hóa thành đinh chặt sắt.
Vì vậy sau mấy ngày chuẩn bị, bầu không khí xã hội sau khi đại chiến bắt đầu đã xuất hiện hiệu quả nhất định.
Đầu tiên, quan phủ thu thập tin tức thân phận người chết trận, bắt đầu tạo danh sách, cũng sẽ kiến tạo Anh Liệt từ, đối với người nhà đã chết, cũng biểu thị có điều giao phó, tuy rằng cụ thể câu trả lời vẫn còn trong thương nghị, nhưng cũng đã bắt đầu trưng cầu ý kiến của các quan phủ xã hội, cho dù còn chỉ ở giai đoạn vẽ bánh, cái bánh này tạm thời coi như có thành ý.
Tiếp theo, dưới sự tuyên truyền hài hòa và ghi chép trúc của quan phủ, phú hộ thân giàu có dư lực bắt đầu phát cháo thả lương, hơn nữa biểu thị đồng ý chiếu cố người nhà chết trong trận chiến thủ thành - loại chuyện này xuất hiện, một là tướng phủ ra mặt hò hét, hai là lấy thẻ trúc tuyên truyền cho những đại hộ dẫn đầu, để lại danh khí cho bọn họ, để lại danh tiếng cho họ., Ba là vì triều đình đang bàn bạc, người nhà của kẻ gặp nạn ngày sau bất luận buôn bán, người xuất sĩ, trồng trọt, đều sẽ cho bọn họ một lượng lớn thuận lợi, như chính sách của người tàn tật hậu thế, thu lưu người tàn tật làm công, đương nhiên cũng sẽ có rất nhiều chỗ tốt.
Thứ ba, người đọc sách còn chưa hoàn toàn chú ý chuyện lần này, bởi vì thẻ trúc đối với nữ chân nhân uy hiếp nên nhuộm đỏ cả bầu trời, phải ứng phó nguy cơ này như thế nào, liền trở thành chủ đề bàn bạc chủ yếu của dân chúng trong những ngày thường. Những người đọc sách này hoặc là thương nghị chuẩn bị đầu bút từ Nhung, hoặc là ở những tửu lâu khắp nơi., Trong quán trà thương nghị cách trừ bệnh chính trị, tỷ như "Quốc nạn xã giao" một ít đoàn người đọc sách nhỏ lấy tên là "Mai xã hội" lén thành lập, lôi kéo người khắp nơi, thể hiện tình cảm ưu lo cho quốc dân. Những đoàn thể này ngày thường cũng không ít, đa số là thi xã, lần này, mục tiêu càng cấp tiến.
【 Trước mắt dùng hết, thanh âm nghe kinh điển hữu dụng nhất là 1~4, tập hợp thành tứ đại ngữ âm, siêu 100 loại âm sắc, càng là hỗ trợ đổi Nguyên thần khí bằng sợi dây ly đọc cao, ô ô ô ô. 】
Đương nhiên, vô luận mục tiêu như thế nào, đại đa số đoàn thể cuối cùng chỉ có một ý nghĩa: cẩu quý, chớ quên.
Tứ kia, lúc này võ giả và quân nhân trong thành được coi trọng cũng được đề cao rất nhiều, ngày thường những người lỗ mãng không được ưa thích, bây giờ nếu nói chuyện trong quán trà, nói tới việc tham gia trận chiến thủ thành., Hoặc là trên người còn mang theo vết thương, thường thường thường bị người ta đánh giá cao vài lần. Quân nhân trong Biện Lương thành vốn cũng không khác gì lưu manh lỗ mãng, nhưng vào lúc này, theo tướng phủ cùng Trúc ký tận lực biểu thị tăng cường mà mọi người tán thành, mỗi khi xuất hiện các loại trường hợp, đều bắt đầu chú ý đến hình tượng của mình.
Những chuyện này ảnh hưởng lẫn nhau, lại xúc tiến lẫn nhau, trong thời gian mấy ngày, không khí trong thành trở nên tích cực mà hòa thuận, sự tình mọi người quan tâm giúp đỡ lẫn nhau dần dần tăng lên, mỗi lần ở một ít chỗ bố thí cháo làm cơm., Sự tình làm ấm lòng cũng thường xuyên phát sinh. Kể cả ghi chép trong một ít tửu lâu, mặc dù đồ ăn thô lậu, nhưng mọi người nói đến nữ chân nhân ngoài thành, tình huống trong thành, đều biểu thị tình cảnh lục lực đồng tâm, làm cho người nhìn cũng cổ vũ.
Thân ở trong đó, Nhạc Phi cũng cảm thấy mỗi lần trong lòng ấm áp.
Hắn là một trong những tùy viên đã theo Ninh Nghị vào thành. Mấy ngày nay, Ninh Nghị mang theo hắn, âm thầm gặp không ít võ tướng trong kinh thành. Với tư cách là thống lĩnh nho nhỏ của sương quân địa phương, Ninh Nghị cố ý đưa hắn tới gặp những vị tướng lãnh quyền cao chức trọng ở kinh thành. Nói là quen thuộc, nhưng muốn đề bạt trợ giúp quyền quyền của hắn thì không cần phải nói cũng biết. Nhưng trong lòng hắn ngoài cảm kích ra, cảm động nhất vẫn là mấy ngày nay xung quanh nhìn thấy cảnh tượng ấm áp.
Tuy rằng không tham dự vào việc đi giữa, nhưng hắn vẫn rõ ràng đối với mục đích hành động của trúc ký và tướng phủ. Một người bị trọng thương, không thể lập tức đi ngủ được, cho dù có đau đến đâu, cũng phải ráng sức chống đỡ, trúc ký cùng với những hành động của tướng phủ., Thoạt nhìn thuyết thư mỗi ngày rất đơn giản, nhưng Nhạc Phi vẫn có thể nhìn thấy các động tác của Ninh Nghị khi gặp các võ tướng, chạm mặt với một số nhà giàu có, lựa chọn phát cháo miễn phí, đối với lựa chọn tuyên truyền và một số hoạt động giúp đỡ, những hành vi này thoạt nhìn như là tự phát, trên thực tế lấy Ninh Nghị cầm đầu, chưởng quỹ và các trợ thủ trúc ghi lại đã có chút dụng tâm tìm cách.
Đem chuyện kích thích lòng người, kích thích lòng người trở thành một học vấn để làm, rất nhiều chuyện cùng các bước đều hoàn toàn quy hoạch chu đáo, chuyện như vậy trước kia chưa từng nghe nói qua, nhưng Nhạc Phi cũng không bởi vậy mà cảm thấy dối trá. Ở trong đó, hắn biết mục đích của Tương Phủ và Trúc Ký là kéo dài tính mạng cho tòa thành này, mà từng cái từng cái manh mối tốt đẹp xuất hiện, ở trong đó hắn cảm nhận được sinh cơ phồn vinh cùng vui sướng phát ra từ nội tâm.
Chỉ cần có thể tiếp tục như vậy, có lẽ thế đạo chính là có cứu...
Thời gian vài ngày trôi qua, duy nhất làm cho hắn cảm thấy tức giận chính là hai ngày trước trên đường ám sát Ninh Nghị. Hắn từ nhỏ đã theo Chu Bộ Võ, cũng là một nửa người của Lục Lâm, nhưng cùng Lục Lâm giao thiệp không sâu, cho dù có quen biết qua lại, hơn phân nửa quan cảm cũng không tồi. Nhưng lần này, hắn thật sự cảm thấy những người này đáng chết.
Đương nhiên, cũng may có càng nhiều nhân vật lợi hại quay quanh Ninh công tử, bảo vệ y xuống dưới.
Sự tình bên cạnh phần lớn thuận lợi, làm cho hắn đối với tình thế sau này có chút yên tâm. Chỉ cần sự tình tiếp tục phát triển như vậy, sau này đánh tới Thái Nguyên, thắng vài trận thua có quan hệ gì đến việc này. Cùng vài tên chưởng quỹ quen biết trong thẻ trúc nói chuyện, hắn thường thường cũng nói như vậy.
"Người luôn đau đớn đến tàn nhẫn, mới có thể tỉnh lại. Gia sư nếu vẫn còn, nhìn thấy tình huống trong kinh lúc này, sẽ có vui mừng."
Lúc nói những lời này, hắn đang ngồi trên lầu hai của một cửa hàng Trúc Ký, cùng phụ tá của Thôi Hạo nói chuyện phiếm. Người này xuất thân tú tài, phụ mẫu trong nhà chết sớm. Vốn có một thê tử, thê tử khi mắc bệnh mới gia nhập Trúc Ký, đáng tiếc cuối cùng nữ nhân vẫn qua đời. Lúc Ninh Nghị ra khỏi thành triệu tập nhiều người không hề vướng bận, Thôi Hạo đi theo, trên chiến trận, Nhạc Phi đã cứu hắn một lần, bởi vậy bắt đầu quen thuộc với hắn.
"Người đều tiếc mạng, nhưng nếu có thể chết, nguyện ý khẳng khái mà đi thì vẫn có." Thôi Hạo từ thê tử đi, tính cách trở nên có chút u ám, trên chiến trận hiểm tử hoàn sinh, mới lại trở nên sáng sủa, lúc này lại tươi cười nói: "Trong khoảng thời gian này, quan phủ đối với chúng ta đúng là tận lực hỗ trợ, ngay cả trước kia có mâu thuẫn cũng không làm khó được."
"Quốc sự đã thế, vẫn có người biết nặng nhẹ." Nhạc Phi cười sang sảng: "Huống chi, lần này Quảng Dương quận vương đều gặp Ninh công tử. Hôm qua ta nghe mấy vị tướng quân nói, vương gia âm thầm khen Ninh công tử không dứt."
"... Việc này đã tính rồi." Thôi Hạo thấp giọng nói một câu.
"Hả?"
"Không có gì." Thôi Hạo nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, một mảnh thành thị này, đến hôm nay, đã chậm lại, bầu không khí trở nên có chút náo nhiệt. Hắn dừng một lát, mới nói thêm một câu: "Chuyện của chúng ta thoạt nhìn còn tốt, nhưng thượng tầng triều đình, còn thấy không rõ lắm, nghe nói tình huống có chút quái lạ, tựa hồ Đông gia bên kia cũng đang đau đầu. Đương nhiên, việc này cũng không phải là chúng ta suy nghĩ."
Hắn nói những lời này không cao, sau khi nói xong, hai người đều an tĩnh lại. Lúc này một chỗ khác của tửu lâu có một bàn lớn tiếng nói chuyện, lại là mọi người đề cập đến chuyện cùng nữ chân nhân chiến đấu, mấy người chuẩn bị theo quân tiến Thái Nguyên. Bên này nghe được mấy câu, Nhạc Phi cười rộ lên, cầm chén trà ra hiệu.
"Quốc nạn trước mắt, bệ hạ thánh minh, chúng ta có thể làm được. Đáng tiếc không có rượu, nếu không cũng coi như theo bọn họ, phù phiếm một lớn."
"Cuộc chiến Thái Nguyên sẽ không dễ dàng, nội bộ các cuộc chiến tiếp theo từng thương nghị, chúng ta sẽ ở lại hỗ trợ ổn định tình hình kinh sư. Bằng cử ngươi đi về phương bắc, chú ý tính mạng của mình, sau khi trở về, có rất nhiều rượu."
Kinh thành thiếu vật tư, mọi người lại là theo Ninh Nghị trở về làm việc, hạ lệnh cấm uống rượu, hai người giơ chén trà lên uống thay rượu. Sau khi Nhạc Phi uống xong, mới mỉm cười: "Việc này Thôi huynh không cần lo lắng, một trận chiến ở Thái Nguyên, chỉ cần chịu liều mạng là được., Chắc chắn không phải tử chiến. Theo như ta dự đoán, sau khi tông vọng cùng Tông Hàn hội hợp, đối mặt đánh một trận chắc chắn là có, nhưng chỉ cần chúng ta dám liều mạng, địa lợi nhân hòa, nữ chân nhân tất sẽ thối lui, để cho tương lai sau này. Lần này tuy chúng ta bại lợi hại, nhưng chỉ cần suy nghĩ đau đớn, thời gian tới là được."
Hắn nói xong lời này, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, trong thành thị tuyết trắng kéo dài trước mắt, Biện Lương thành mùa đông này thật sự là bị thương quá nhiều, nhưng lúc này nhìn lại, cũng mơ hồ cảm thấy giữa thiên địa có một cỗ ý chí bất khuất.
Sau đó, hắn lại nghĩ tới vị sư phụ mới khai chiến là Hành Tông Hàn đã chết, gương mặt lão nhân bỗng nhiên hiện lên.
Nếu có thể chiến một trận ở phương bắc, chết có gì phải sợ!
Sau đó lại đơn giản một ngày, qua ngày này, là ngày mười hai tháng hai mươi sáu. Từ ngày hôm qua đến bây giờ Ninh Nghị cũng không đi gặp tướng lĩnh trong kinh, Nhạc Phi cũng không có thời gian đi theo, lúc gần giữa trưa, gã đi tới sân phụ tá Trúc Ký nghị sự, một bầu không khí cổ quái quanh quẩn trong đó, mọi người thảo luận kịch liệt, thậm chí có người chửi ầm lên, ngữ khí ngột ngạt. Nhạc Phi tìm Thôi Hạo hỏi thăm đã xảy ra chuyện gì.
Thôi Hạo chần chờ một lát: "Hôm nay trên kim điện, Hữu tướng xin từ chức đi."
"Cái gì, cái gì?"
"Hữu Tương đưa giấy tờ, thỉnh cầu cáo lão... đốt quan.."
Sau nửa ngày sửng sốt, hắn biết rõ hệ trúc ký này chính là lực lượng của phủ Hữu Tướng, một thời gian ngắn tới nay, hắn cũng xuất lực theo phía sau. Sau khi quay về kinh thành có cảm giác, lần này nhị tướng chủ trì kinh thành phòng ngự đúng là như mặt trời ban trưa, hắn cũng có chút không dám tin. Nhưng hắn chỉ là quan trường kinh nghiệm nông cạn, cũng không phải là người ngu, sau đó liền nghĩ đến một số chuyện: "Hữu tướng đây là... công lao quá cao?"
"Cũng không phải đại sự gì." Thôi Hạo coi như trấn tĩnh táo. "Như ngươi đã nghĩ, Kinh Trung Hữu Tướng trấn thủ, Hạ thôn là Tần tướng quân, Hữu Tướng nhị tử, nguyên tắc quá lớn là ở đại công tử. Nếu như ta đoán không sai, phải tướng thấy thời điểm đàm phán đã định., Lấy lùi làm tiến, bỏ tướng làm bảo vệ Thái Nguyên. Quan lớn tầng đỉnh của quốc triều có ai không phải chỉ vài lượt là xong, Thái thái sư cũng bị bỏ qua vài lần. Chỉ cần trận chiến này có thể cạnh tranh toàn công, nhị công tử của đại công tử có thể bảo toàn, ngày sau Hữu tướng tự có thể khôi phục, thậm chí có thể tiến thêm một bước. Làm quan trước mắt, không mất đi hành động an lành."
"Vậy bên phía bệ hạ..."
" bác bỏ rồi." Thôi Hạo cười nói: "Chuyện như vậy, lúc này cũng phải từ chối vài lần chứ."
Thân thể trần trụi...
Chiến sự còn chưa kết thúc, Hữu tướng lấy thương bệnh làm lý do mời từ, đối với thượng tầng triều đình mà nói, là chấn động không nhỏ, Hoàng đế thậm chí nổi nóng, nói: "Chẳng lẽ ta ghen ghét hiền lành, có công không thưởng! " Huấn mã dạy dỗ dòng dõi một phen, sau đó lại an ủi, coi như là tạm kết thúc.
Trên thực tế, trong khoảng thời gian này, những người ở vào trung tâm chính cục mà nói, hành động dòng dõi của Tần Liệt làm cho bọn họ ít nhiều cũng thở phào nhẹ nhõm. Bởi vì từ khi đàm phán bắt đầu, tình thế triều đình mấy ngày nay, rất nhiều người xem không hiểu, thậm chí đối với Thái Kinh, Đồng Quán, Lý Cương, Tần Nguyên, những quan viên lớn tương lai, hoặc nhiều hoặc ít đều giống như ẩn giấu trong một mảnh sương mù, có thể nhìn thấy một ít, nhưng lại không nhìn thấy bộ phận.
Sau đại chiến, có người dưới trướng, một cuộc phân tranh triều đình lớn như thật bộc phát, người ngã xuống rốt cuộc là Thái Kinh, Đồng Quán vẫn là Lý Cương, Tần Tương Nguyên, ai cũng không nói rõ ràng. Tất cả mọi người án binh bất động, lén lút xâu chuỗi, bao gồm vấn đề Thái Nguyên sau đàm phán, không ai chắc chắn mười phần, không ai nắm chắc chín phần.
Cũng chính vì vậy, đến cuối đàm phán, Tần Thìn mới xem như là xuất chiêu chính thức, lời mời của hắn khiến rất nhiều người thở phào nhẹ nhõm. Đương nhiên, nghi hoặc vẫn có, như trong thẻ tre, một đám trợ thủ sẽ tranh cãi một phen., Trong Tướng phủ, khi Ninh Nghị và đám người giác minh chạm nhau, lại là cảm thán: "Khương lão cay." Đêm hôm đó hắn khuyên bảo Tần Tín Nguyên tăng thêm một bước, cướp đoạt quyền lực, cho dù là trở thành quyền thần giống như Thái Kinh, nếu trong thời gian dài tiếp theo phải đối mặt với tranh chấp chiến loạn, có lẽ không hoàn toàn là tử lộ. Mà khai chiêu rõ ràng của Tần Tín Nguyên, lại có vẻ càng thêm vững vàng.
Trong triều đình, có lẽ không ít người đều cảm thán như thế.
Xế chiều hôm nay, dòng dõi Tần Nguyên lần thứ hai đưa giấy mời, lần thứ hai bị bác bỏ.
Mười hai tháng hai mươi bảy, lần thứ ba xin từ chối, bác bỏ.
Mười hai tháng hai mươi bảy buổi chiều, Lý Tích và tông vọng đàm phán điều kiện hòa đàm, trong đó bao gồm Võ triều xưng Kim quốc vi huynh, trăm vạn quan tiền, bồi thường nữ chân nhân trở về Trình lương thảo các điều kiện, buổi chiều ngày hôm nay, di chuyển lương thảo liền bắt đầu.
Hai mươi tám, Tần đơợc dòng thứ tư xin từ chối, bác bỏ.
Hai mươi chín, Võ Thụy doanh thỉnh cầu Chu Ngọc kiểm duyệt thỉnh cầu, thời gian kiểm tra có liên quan, tức là biểu thị ngày sau tái thảo luận.
Chu Ngọc rất kiên quyết, trong Tướng phủ ít nhiều yên lòng, nhiều hoặc ít suy đoán, Hoàng đế lần này đã quyết tâm muốn dùng tướng phải. Mà thái độ của Hữu tướng đã biểu lộ, không cầu nữa.
Một ngày nữa trôi qua, chính là ngày thứ mười ba của Cảnh Hàn, bông tuyết lại bắt đầu bay lên. Bên ngoài thành, một lượng lớn lương thảo đang được đưa vào quân doanh của nữ tử thật. Đồng thời, phủ tả tướng chịu trách nhiệm hậu cần đang toàn lực vận hành, cướp đoạt lương thực mỗi một hạt có thể thu thập, chuẩn bị cho hành trình của đại quân Bắc Thượng Thái Nguyên. Tuy rất nhiều chuyện trên đó vẫn còn hàm hồ, nhưng chuẩn bị kế tiếp, dẫu sao cũng phải làm.
Năm tháng giêng, quân Nữ Chân doanh doanh xong xuôi, doanh trại ngoài thành, khí giới công thành mà bọn họ lưu lại đã được đốt lên toàn bộ, đại hỏa thiêu đốt, chiếu đỏ cả bầu trời bắc thành. Đêm hôm đó, Biện Lương bạo phát càng thêm long trọng chúc mừng. Khói lửa bay lên bầu trời đêm, từng đoàn từng đoàn nổ lớn, tuyết lĩnh kiên thành, phân ra yêu kiều.
Ban ba, mùng bốn, tiếng thỉnh cầu phát binh lần lượt cao hơn đợt trước, Chu Ngọc hạ lệnh, lấy võ thắng quân Trần Ngạn đứng đầu, dẫn đầu bốn vạn đại quân Bắc Thượng dưới trướng, kể cả các sương quân, nghĩa quân, quân Tây quân, lực lượng uy hiếp Thái Nguyên, Võ Thụy doanh thỉnh chiến, sau đó bị bác hồi.
Ban đầu, lực lượng toàn lực ở phương bắc lấy việc cứu Thái Nguyên tuyết lở bay lên, toàn bộ phản bác lại. Chu Ngọc lần thứ hai ở trên Kim Loan điện nổi trận lôi đình: "Nữ chân nhân nóng lòng cầu xin, huống hồ chúng ta đã ký kết hiệp định trăm vạn tuổi tệ, há có thể đề nhỏ, phát động mấy chục vạn đại quân, lao dân tổn thương tài phú! Thời gian này không qua được!" Tần Tín lại lần nữa xin từ, bị răn dạy, bác bỏ.
Đây là cuộc khởi đầu trong mười bốn năm của Cảnh Hàn, qua ngày này, trên cung điện Kim Loan bắt đầu rối loạn. Hệ thống quân đội đưa ra các vấn đề thỉnh công dưỡng xá cho trận chiến này, Võ Thụy doanh là người đứng đầu, Chu Ngọc một đường đỏ hồng, trắng trợn tán dương., Tất cả thỉnh cầu đều không có gì không xác định, cũng chuẩn bị ngày sau tự mình đến tiếp kiến công thần, kiểm tra duyệt binh sĩ. Mặt khác, hắn kiên trì chuyện thái nguyên đã phái ra bộ đội, không cần ngạc nhiên nữa. Mà lượng lớn đạn bắn ngược cũng bắt đầu xuất hiện, đối với sự quan trọng của Thái Nguyên không ngừng có người đưa tấu lên. Mà Thái Kinh, Đồng Quán hệ bắt đầu rút ra quan sát bên cạnh.
mùng chín, đại học sĩ Lý Lập lực Lý Thái Nguyên quan trọng, thời cơ cấp bách, không thể đến nữa, trên kim điện phát sinh tranh chấp cùng Chu Ngọc, hắn đâm đầu vào trên bậc thang, máu tươi chảy ra khắp nơi, trải qua thái y trị liệu trị liệu xong bảo vệ tính mạng, sau đó bị bắt giam.
Thời gian trôi qua từng chút một, có người cảm thấy đám người Lý Lập có chút ngạc nhiên, trong lòng có người cảm thấy may mắn. Quả thật, nữ chân nhân đã quyết định phải đi, lại có mỗi năm tiền bạc, nói đến vây quanh thái nguyên., Binh cũng đã phát ra, hết thảy tựa hồ không cần thiết phải làm to chuyện nhỏ như vậy. Thời điểm nữ chân nhân đang ở trong vùng gió tuyết này không ngừng tiến lên phía bắc, kinh thành đối với thảo luận Thái Nguyên dần dần rơi vào trầm mặc, mặc dù cũng có người không ngừng thỉnh cầu phát binh Thái Nguyên, nắm lấy cơ hội cuối cùng, nhưng thanh âm cuối cùng cũng càng ngày càng ít.
Chính tháng mười lăm, Nguyên Tiêu Tiết đã đến.
Đây là ngày lễ náo nhiệt nhất trong mười bốn năm của Cảnh Hàn. Lúc đầu, bởi vì thành cấm chưa được cởi bỏ, vật tư vẫn còn hạn chế nên không thể không ăn mừng. Lúc này nữ chân nhân đi rồi, lượng lớn vật tư đã vận chuyển từ bốn phương tám hướng tới đây, những người may mắn sống sót trong thành thật lòng chúc mừng nữ chân nhân chạy trốn, pháo hoa thắp sáng cả bầu trời đêm, trong thành ánh sáng lưu chuyển, Ngư Long múa cả đêm.
Hoàng thành, Chu Ngọc đi lên tường thành, lẳng lặng mà nhìn cảnh tượng phồn hoa này. Qua một hồi, hoàng hậu tới, cầm rận lớn, muốn khoác lên người hắn.
"Thời gian gần đây, nghe nói trên triều quá loạn, bệ hạ vất vả, ngay cả ngày lễ cũng không thể buông lỏng một chút sao."
Chu Ngọc khoát tay áo, không cần quần áo kia, ánh mắt nhìn ra phía ngoài khói lửa, phố chợ.
"Trẫm đã lãng phí quá nhiều thời gian, muốn được khôi phục, há có thể ngại mệt..." Hắn dừng một chút, lại nghiêng đầu nói: "Gần đây trẫm đọc cổ từ, mỗi có một cảm giác, nhất định trẫm thích nhất là có một bài, hoàng hậu ngươi muốn biết không?"
"Bệ hạ ưu ái dân chúng, Biện Lương mới bị binh họa, nói vậy là đang lo lắng cho việc chiến loạn sinh dân đúng không?"
"Đoán sai rồi." Chu Ngọc lắc đầu, qua một lát, mới hít sâu một hơi, ánh mắt mê ly cao xa: "Trở về hề! Điền viên quy về hề, hư vô bất quy... Tự lấy tâm làm hình dịch, lẻ loi mà bi... Ngộ đã qua mà không gián đoạn, biết lai giả khả truy đuổi. Thực là lạc đường không xa, cảm giác hôm nay không phải mới phải..."
"Bệ hạ..."
"Cảm giác bây giờ đã không phải rồi!" Chu Ngọc thở dài một tiếng, ngữ khí đột nhiên cao lên. "Trẫm ngày xưa từng nghĩ, vi đế giả, trọng tại người dùng, trọng tại cân bằng! Những sĩ đại phu này, ngay cả trong lòng hèn mọn bỉ ổi không chịu nổi, luôn có bản lĩnh riêng của mình, trẫm chỉ cần vững vàng ngồi trên đài cao, để bọn họ đi tranh chấp với nhau., Cho bọn họ đi tỷ thí, luôn có thể làm ra một phen sự tình, luôn có người làm được một phen. Nhưng ai ngờ, một phen cân bằng, bọn họ mất đi huyết tính, mất hết xương cốt! Mọi việc chỉ biết cân nhắc ý trẫm, chỉ biết chênh lệch, đùn đẩy! Hoàng hậu à, trẫm đã làm sai hết mười năm rồi... "
"Bệ hạ..." Hoàng hậu cứng đờ, nàng không thể nào ngờ được Chu Ngọc lại có thể nói ra những lời như vậy.
Chu Ngọc cười cười nói: "Lấy quốc sự phó thác người khác, thật là buồn cười. Võ Triều ta gần ba trăm năm dưỡng sĩ, những người này, đối quyền mưu nhân tâm, học vấn tốt hơn bất cứ ai, từng người đều giả bộ trung thần lương tướng trước mặt trẫm! cấu kết với nhau! Thúc đẩy cân nhắc! Làm quốc gia trẫm thối nát không chịu nổi. Nếu không có lần đại chiến này, nếu không có đại chiến lần này, Trẫm vẫn không thể hoàn toàn tỉnh ngộ, tự có nhân sĩ nhiệt huyết tại dân gian! Trượng nghĩa đa phần là giết cẩu bối! Ngươi nhìn Thái Kinh xem, ngoan ngoãn vâng lời, trẫm đối đãi không tệ, đến lần đại nạn vong quốc này, hắn liền ngoan ngoãn vâng lời., Không nói một lời! Nhìn Đồng Quán, Quảng Dương quận Vương, trẫm đối xử với hắn không tệ! Nữ chân nhân xuôi nam, hắn thấy tình thế không ổn liền quay đầu rời đi! Nhìn Tần thừa kế, nhị nhi hắn ở Biện Lương, đại nhi tử thủ thái nguyên, đại nhi tử Thái Nguyên., Hắn ở chung vị trí! Gần đây, từ chức cầu đi, hắn đang làm gì? Cho rằng ta xem không hiểu? Lấy lùi làm tiến! Trước tiên bảo vệ con trai hắn, sau đó hắn vẫn có sức ảnh hưởng nắm giữ triều đình, giống như Thái Kinh! Hắn suy đoán tâm tư trẫm, hắn thật cao minh! Hắn làm vậy là... hắn muốn lợi dụng trẫm, muốn thao túng trẫm!"
"Thái Nguyên!" Hắn phất phất tay: "Trẫm sao không biết Thái Nguyên quan trọng! Sao trẫm lại không biết phải cứu Thái Nguyên! Nhưng bọn họ... Bọn họ đánh cái gì! Đưa tất cả mọi người lên Thái Nguyên, bảo vệ Thái Nguyên, Tần gia liền có thể một tay che trời! Trẫm không sợ hắn một tay che trời, có thể thua? Tông Vọng Tông Hàn liên thủ, nữ nhân toàn lực phản công, tất cả mọi người bọn họ đều có thể một tay che trời! Trẫm không sợ hắn một tay che trời, nhưng thua rồi? Tông vọng tông Hàn, nữ nhân toàn lực phản công., Tất cả đều chôn ở nơi đó, trẫm lấy cái gì để thủ hộ giang sơn này! Độc chú nhất thả tay đánh cược một lần, bọn họ nói rất nhẹ nhàng! Bọn họ đem giang sơn của trẫm đến đánh bạc! Thua, bọn họ là trung thần liệt sĩ, thắng, bọn họ là trụ ngọc trắng kình thiên, treo hải tử kim xà!"
"Nếu không phải bọn hắn tạo ra cuộc chiến như vậy! Nếu không phải Tần Thiệu và Thái Nguyên! Nếu không phải bọn hắn bức trẫm, sao trẫm có thể đưa ra hạ sách này!"
"Trẫm đã sai mười ba năm."
Hắn chậm rãi nói, đưa tay đặt lên bức tường tuyết đọng, làm cho hắn cảm giác tuyết đọng lạnh lẽo, nhưng lại làm cho hắn có cảm giác máu tươi thiêu đốt.
"Giang Sơn này, con dân này... Không thể giao cho bọn họ, tùy ý chà đạp..."
"Giang sơn của trẫm, con dân của trẫm..."
"...Trẫm, tự mình bảo vệ."
Trong giọng nói chém đinh chặt sắt, khói lửa bốc lên, chiếu sáng khuôn mặt cương nghị mà kiên quyết của hắn.
Thái Nguyên đi ngàn dặm xa xôi, không có pháo hoa.
Khuôn mặt Tần Thiệu gầy gò cùng đi lên tường thành, nhìn quân doanh nữ tử đối diện, ánh sáng của doanh địa kéo dài một mảnh, phảng phất như muốn xuyên qua tường thành. Thành hôm nay cũng có chút náo nhiệt, ít nhất ở các nơi quân doanh, ánh lửa cũng sáng hơn một chút.
"Khụ khụ... có khỏe không?" Hắn vỗ vai một vị lính canh: "Hôm nay là lễ thượng nguyên tốt, phía dưới có Thang Viên, lát nữa đi ăn chút."
Hắn một đường tiến lên, đối với mỗi người đều nói như vậy.
Phong thành bao vây đã lâu, lương thảo trong thành bắt đầu thấy đáy, từ một tháng trước, thực vật phối hợp sẽ giảm phân nửa, bây giờ tuy không phải là không có đồ ăn, nhưng đại bộ phận mọi người đều ở vào trạng thái nửa đói không đủ no. Bởi vì đồ vật sưởi ấm trong thành cũng bắt đầu giảm bớt, lấy trạng thái như vậy đứng gác ở đầu tường, vẫn sẽ làm cho người ta run lẩy bẩy.
Qua một hồi, hắn nhìn thấy Lý tần đang canh giữ trên tường thành, tuy rằng trước mắt nắm giữ hậu cần trong thành, nhưng với tư cách nho sinh phụng hành quân tử chi đạo, hắn cũng ăn không đủ no, hôm nay mặt có chút thức ăn.
Tần Thiệu cùng với hộp cơm nhỏ đưa cho hắn.
"Thang Viên, mang theo mấy người, sang một bên, vụng trộm ăn."
Lý Liên từ chối một phen, cuối cùng cũng nhận lấy, nhưng cũng không có mở ra, hai người đi một đoạn, thấp giọng trao đổi tình huống, cũng xa xa, nhìn về phía nam một hồi.
"Thượng Nguyên rồi, không biết kinh thành thế nào rồi, đã giải vây chưa."
"Nhìn ngoài thành án binh bất động, sợ là không có tiến triển gì."
"Trong thành quá đói khát, mặc dù vẫn còn lương thực nhưng không dám phát loạn, chỉ có thể thu nhỏ lại để ăn. Không ít lão nhân gia bị đông lạnh đến chết..." Tần Thiệu thấp giọng nói: "Không biết chúng ta còn có thể thủ được bao lâu nữa."
"Võ Triều thủ bao lâu, chúng ta sẽ thủ bao lâu?" Lý Thông khẳng khái cười, liếc mắt nhìn quân doanh ngoài thành: "Chúng ta nam nhi, há có thể nhường sông tốt đẹp này chứ."
"Khụ khụ... ha ha... đúng!" Tần Thiệu và đưa tay ra, dùng sức vỗ vỗ bả vai Lý Liên. Lý Cơ lảo đảo, chỉ trong chốc lát hai người trên tường thành đều nở nụ cười.
Tiếng cười phóng khoáng vang vọng khắp nơi trên tường thành gió tuyết.