Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
Sáng sớm, trong sân sau tửu lâu trúc ký, mọi người quét sạch tuyết đọng. Trong quang cảnh còn chưa sáng tỏ, mọi người đã bắt đầu tụ tập, thấp giọng chào hỏi lẫn nhau.
Sân nhỏ khá rộng, nhân số ước chừng khoảng sáu bảy mươi tuổi, mặc áo choàng nhiều, có nhạc khí hai chòm râu, bọn họ tìm ghế dài, ngồi trong trời rét lạnh.
Đều là người đọc sách, Lữ Tuân là một trong số đó. Y ôm nhị hồ, trong tay còn cầm mấy tờ giấy, ánh mắt đêm dài thoáng có chút đỏ. Sau khi ngồi xuống, trông thấy mấy vị chưởng quỹ, Đông gia đi vào.
"Chư vị tiên sinh, thật ngại quá, vội vàng tập trung mọi người lại. Trong thành thiếu vật tư, cũng không có nhóm lửa, ta nói ngắn gọn, sau khi nói xong mời mọi người ăn mỳ. Chắc chư vị đã xem qua một ít chuyện xưa trên tay chư vị."
"Từng đọc rồi." Lữ Tự trong đám người trả lời một câu, phần lớn câu trả lời chung quanh đều rất chỉnh tề. Bọn họ xưa nay đều là thuyết thư, chú ý là nhanh mồm nhanh miệng, nhưng lúc này không có người nào xen vào trêu chọc nói cười. Người đi trước uy tín khá cao, mặt khác còn có một phương diện khác., Trong khoảng thời gian vây khốn của nữ tử, mọi người đều đã trải qua quá nhiều chuyện, có một số người đã từng quen biết tham gia trận bảo vệ ở tường thành nên chưa trở về, cũng có người trước đó bị nữ chân nhân chặt đứt tay chân lúc này vẫn chưa chết. Chung quy là bởi vì những người này hơn phân nửa là biết chữ biết số., Được an bài ở phương diện hậu cần, bây giờ may mắn còn sống sót, đến tối hôm qua nhìn cố sự của một số người ngoài thành, mới biết được trong khoảng thời gian này, xảy ra nhiều chuyện như vậy.
Lữ Tuân chính là đêm hôm qua xem xong hai câu chuyện liên tục diễn ra trên đầu, tâm tình kích động. Bọn họ kể chuyện, có lúc kể chút tiểu thuyết hư phù chí quái, có lúc không khỏi kể chút ít lời đồn đại nghe giảng, thêm dầu thêm mắm, những chuyện như đầu ngón tay, cuối cùng có chỗ bất đồng, nhất là chính mình tham gia, lại càng bất đồng.
Trong sân đã truyền đến mùi thơm trên bát canh, chủ nhà phía trước vẫn tiếp tục nói chuyện.
"Ấn thư bên kia vừa mới bắt đầu phục công, nhân thủ không đủ, cho nên tạm thời không có cách nào phân phát cho các ngươi, các ngươi xem xong có thể truyền một truyền cho nhau. Trận chiến với nữ nhân này, đánh cũng không tốt, rất nhiều người chết, nhưng trong trận chiến này, mặc kệ trong nội thành, đều có rất nhiều người xông lên, bọn họ hi sinh tính mạng. Là liều mạng, không phải là lúc chạy trốn hi sinh, chỉ là vì bọn họ, chúng ta cần phải lưu lại những câu chuyện này..."
"Không cần tuyên bố hùng hồn, không cần mọi người giống như đang nói về Lý Quảng, bỗng đi bệnh bọn họ, nói cái gì xâm phạm cường giả ta mặc dù xa xôi tất phải tru diệt, cái gì gọi là nghề to lớn Phong Lang Cư Tư. Lần này chúng ta chỉ nói cá nhân, đã chỉnh lý xong, không có chỉnh lý lại, có rất nhiều chuyện như vậy, mọi người nghe được, cũng có thể giúp đỡ sắp xếp lại. Chúng ta đọc sách., Ngày thường có lẽ sẽ nở nụ cười bác bỏ, nhưng bây giờ trong thành này, tất cả mọi người đều rất đau lòng, các ngươi phải đề khí cho họ, không có người khác để đề khí, hy sinh người khác, chúng ta sẽ nhớ kỹ... Chúng ta nói chuyện bi tráng, không nói dõng dạc. Mọi người hiểu chưa? Có gì không rõ, có thể nói với nhau, thảo luận với nhau."
Lập tức có người bắt đầu nói chuyện, có người hỏi: "Đông gia, chuyện nghị hòa ngoài thành đã định xong chưa?"
"T Nghị hòa chưa định." Người đọc sách trước mắt thường là người tin tức linh thông trong xã hội, có đôi khi nói xong một số chuyện, không khỏi thảo luận một phen chứng thực với người khác, chuyện đàm phán, tự nhiên có thể có người hỏi thăm, Đông gia trả lời một câu: "Lại nói có manh mối, hai bên đều có khuynh hướng hòa đàm, thế nhưng chư vị..., Đừng quên nữ chân nhân lòng lang dạ sói, nếu chúng ta thật sự xem như là chuyện nắm chắc, coi thường thì nữ chân nhân nhất định sẽ lao tới. Lão thợ săn già trong núi đều biết, gặp phải mãnh thú quan trọng là nhìn chằm chằm vào ánh mắt của hắn, ngươi không nhìn chằm chằm thì hắn nhất định sẽ cắn ngươi. Chư vị đi ra ngoài, có thể nhấn mạnh điểm này."
"... Chúng ta đã chuẩn bị kỹ càng, đã có tư cách hòa giải, nếu không có tâm tư đánh, vậy nhất định sẽ bị đánh."
Lời nói ồn ào lại tiếp tục, mỳ đã nấu xong, nóng hổi được bưng ra.
Sáng sớm này, Biện Lương vẫn trắng như tuyết, sau bữa sáng, mọi người kể chuyện lục tục ngo ngoe đi ra ngoài. Bọn họ và tiểu nhị ghi chép trúc, đa số là hai người một tổ, Lữ Dao tìm một cái chợ nhỏ ven đường sông ngồi xuống, kéo nhị hồ của hắn lên.
Phong thành lâu ngày, tiết trời rét lạnh, trên thị trường cũng không có gì để mua, cách đó không xa dựng nên hai cái lều màu trắng mới là thứ làm người ta chú ý nhất. Dưới tình huống như vậy, có thể làm lễ tang cho người nhà, hơn phân nửa là nhà có dư tiền. Hắn lôi kéo một hồi hồ hai, sau khi thuyết thư nói, gần đó vẫn có một số người đi tới.
Thanh âm Nhị Hồ bi thương, hắn nói, kỳ thật cũng không phải chuyện làm người ta phấn chấn gì. Thời điểm nữ chân nhân công thành, hắn cũng đã từng gặp rất nhiều người chết đi, đa số thời gian hắn ở phía sau, may mắn được tồn tại, gặp người chịu chết, hoặc là trước khi chết thê lương như vậy., Nguyên lai không có xúc động quá lớn, chỉ có cùng những bản ghi chép ban đầu, chỉnh lý lại những chuyện xưa này hợp lại thành một khối, người lúc trước chết, mới giống như bỗng nhiên có ý nghĩa cùng quy túc. Những người chung quanh tới đây, bao gồm cả người ở cửa phụ cận nghe từ xa, cũng nhiều lắm cũng có kiến thức như vậy, bị chuyện xưa kéo ra ngoài, phần lớn nhịn không được trong lòng chua xót trắc ẩn.
Hắn kể xong câu chuyện, phụ cận đã tụ tập rất nhiều người, cũng có hài tử mặc áo gai, sau đó có xen vào nho nhỏ. Phụ cận người ta mặc áo gai nữ tử tới năn nỉ sự tình, nàng vì tướng công trong nhà làm linh đường, nhưng lúc này trong thành người chết quá nhiều, đừng nói hòa thượng, chung quanh còn không tìm được hòa thượng, mắt thấy Lữ Du sẽ kéo hai con hẻm, liền mang theo tiền bạc tới, năn nỉ Lữ Quán đi qua hỗ trợ.
Sau khi Lữ Diêu cự tuyệt, cô gái kia thương tâm ngồi khóc lóc trên mặt đất, miệng lẩm bẩm chuyện trong nhà. Phu quân của nàng là một tiểu địa chủ ở gần đó, tuổi còn trẻ, ngày thường thích múa đao múa kiếm, nữ chân nhân tới, nam nhân bỏ lại thê tử trong nhà cùng hai đứa con nít, đi tới cửa nhà chua dưa., Chết ở nơi đó. Hôm nay hai đứa trẻ một đứa bốn tuổi, trong nhà mặc dù để lại một phần bạc của cải, nhưng cô là một nữ nhân mới hai mươi tuổi, làm sao giữ được cái nhà này. Cô dựng linh đường cho chồng, nhưng ngay cả hòa thượng, nhạc sư cũng không mời được, nữ nhân cũng chỉ có thể đưa người trượng phu trẻ tuổi trong mùa đông khó khăn này đi.
Vốn là một gia đình không lớn, nữ nhân trẻ tuổi trông coi hai đứa nhỏ khó mà chịu đựng nổi chuyện này, mấy ngày nay, áp lực trên người nàng đã lớn đến mức khó tả, lúc này vừa khóc vừa nói, người xung quanh cũng lau nước mắt. Một đứa trẻ tám chín tuổi mặc áo mệt mỏi vừa khóc vừa nói: "Cha ta cũng đã chết. Cha ta cũng đã chết..."
Những người kể chuyện trong thành ngày hôm nay, đều gặp tình huống như vậy. Vô luận ngoài thành, một người chịu chết, thường thường không có quá nhiều lời dõng dạc đáng nói, đối với người sống sót, thân nhân chết đi., Khiến người ta nhìn thấy tình huống thực tế trước mắt nhiều hơn nữa, cũng chỉ có nhiều người như vậy, thân phận bất đồng, cũng chết như vậy, mới có thể khiến những tử vong này tăng thêm một chút ý nghĩa. Dù cho tuyên truyền có không ít ý nghĩa như vậy xuất phát từ người, chí ít cũng sẽ không khiến người ta trực tiếp chìm vào trong vực sâu u tối.
Trong thành, người hữu tâm vận hành thoáng nhấc lên một chút tiếng ồn ào, đồng thời bên ngoài Biện Lương thành, trong quân doanh đang giằng co cùng nữ chân nhân cũng không yên tĩnh.
Lúc trước trong số các sư phụ dẫn theo Tây Quân và nữ chân nhân ác chiến, mọi người của Võ Thụy doanh tới chậm một bước, sau đó liền truyền ra những chuyện hòa đàm. Mười mấy vạn người của Võ Thụy doanh lục tục chạy tới từ phía sau triển khai thế trận, giằng co trước mặt nữ chân nhân. Võ Thụy doanh lựa chọn một sườn núi tuyết không quá cao để dựng trại., Sau đó công sự kiến trúc, chỉnh đốn khí giới, bắt đầu chuẩn bị tác chiến quy mô lớn, những người còn lại thấy động tác của Võ Thụy doanh liền nhao nhao bắt đầu xây dựng công sự.
Sau khi đàm phán từng bước tiến hành, nữ chân nhân không muốn tái chiến, dư luận nghị luận đã định bắt đầu xuất hiện, hơn mười vạn quân đội còn lại cũng không phải tới đối diện cùng nữ chân nhân. Chỉ là thái độ của Võ Thụy doanh đã bày ra, một mặt chiến sự tiếp cận kết thúc, bọn họ không thể không làm như vậy., Về phương diện khác, bọn họ chạy tới, cũng là vì trước khi người khác nhúng tay, chia cắt một chén canh tinh binh này, nguyên bản sĩ khí không cao, làm việc vội vàng làm, sau đó càng lộ vẻ qua loa.
Chỉ có Võ Thụy doanh bên này, ngày nào cũng đem việc tiến công phòng ngự xem như thường ngày, vừa thấy đã tỏ ra cao thấp lập tức. Qua một hai ngày, sẽ có người tới nói chuyện, không nên động binh, ngươi ở trước mặt nữ chân nhân giương nanh múa vuốt cả ngày, nghiễm nhiên khiêu khích, vạn nhất hung tính của đối phương nổi lên, tiếp tục đánh nhau, ai có thể gánh nổi trách nhiệm phá hoại hòa đàm.
Trong thời gian này, các nhóm quân đội lui tới, du thuyết, càng là thái độ bình thường. Đương nhiên Võ Thụy Doanh có thể cự tuyệt một ít, nhưng cũng có một số người, không cách nào cự tuyệt. Mấy ngày sau, bên này mới đưa ra lời đề nghị của nhóm phụ tá, cũng phái người thuyết phục, phản đối người có thể chiến đấu trong phương quân trận.
Kể từ đó, mặc dù coi như đã đem đối phương nhất quân, nhưng lại âm thầm nổi lên. Bên trong quân đoàn lại có một trận nghị luận, kiểm tra trách móc, kiểm tra lại bản thân. Tự nhiên không thể vì đối phương mà hành động, mà cùng nhau thảo luận chiến đấu, cùng nữ chân nhân., Vì sao lại thua, sự khác biệt giữa song phương rốt cuộc là ở nơi nào, muốn chiến thắng đám người này cần phải làm như thế nào. Trong quân bất luận có tài học gì, không tài học, vây quanh nhau nói ra ý nghĩ của mình, lại quy chung, thống nhất v.v.v.v.v.
Con người đều có đầu óc, cho dù là nông dân lúc trước làm lính, không biết đại chữ, mọi người cùng nhau nghị luận một phen, cái gì mà không có đạo lý, luôn có thể phân biệt một chút. Vì sao chiến đấu với nữ chân nhân lại thua, bởi vì ta mới sợ chết, vì sao mỗi người chúng ta đều không sợ chết, tụ cùng một chỗ, không sợ chết., Lại biến thành sợ chết... Những thứ này chỉ cần xâm nhập vào trong là có thể lọc ra một vài vấn đề. Những ngày qua thảo luận làm cho một số thứ sắc bén nổi lên giữa trung hạ tầng quân nhân, mức độ nhất định đã giải quyết nguy cơ bị phân hoá, đồng thời, những thứ có triều đình cũng bắt đầu sinh sôi trong quân doanh.
Giẫm lên tuyết đọng không dày lắm, Trần Đông Dã mang theo thủ hạ sau khi huấn luyện trở về, lúc tới gần lều vải của mình, nhìn thấy một gã quan quân đứng ở bên ngoài, đồng thời cũng nghe được thanh âm nghị luận trong lều vải.
Người bên ngoài lều vải coi như quen biết với hắn, nhìn như tùy ý đứng nhưng thực ra lại có mùi phóng đãng. Mắt thấy hắn, cũng phất phất tay, cho hắn đi vào. Hắn vén rèm đi vào, thấy trong lều đã có sáu bảy tên quan quân cấp úy, thấy hắn đi vào, mọi người ngừng nói chuyện một chút, lập tức lại bắt đầu nói.
Mọi người nói, chính là những vị thượng quan còn lại ở sau lưng kiến sự việc, lôi kéo người.
"... Huynh đệ kia của ta tới tìm ta, nói đúng lắm, chỉ cần chịu trở về thưởng một trăm lượng bạc lập tức thăng quan lên cấp ba. Những người này sợ thiên hạ không loạn, tốn rất nhiều vốn liếng, nhiều hơn một ngày..."
"Ngươi dám nói mình không động tâm sao?"
"Hắc, lão tử thiếu tiền sao! Nói cho ngươi biết, lúc đó ta trực tiếp rút đao, rõ ràng không công nói với hắn, nói lại lần nữa, huynh đệ không có gánh nặng, ta một đao chém hắn!"
"Hà huynh thật khí phách!"
"Không có gì thô bạo không thô bạo, mấy ngày nay chúng ta làm sao đánh tới đây!"
"Những ngày qua ta xem như đã hiểu rõ, chúng ta làm sao thua được, những huynh đệ kia chết như thế nào..."
Mấy người trong lều vải đều là quan quân cấp thấp, phần lớn đều trẻ tuổi, lúc đầu cũng có bại trận, nhưng từ trận chiến ở Hạ thôn giết ra, chính là thời điểm nhuệ khí, lệ khí mạnh mẽ nhất, cùng với Trần Đông Dã ở nhà họ La này còn có bối cảnh thế gia kinh thành ở đây., Từ trước đến nay dám nói chuyện, cũng dám xung phong đánh, mọi người đại khái là vì vậy mới tụ tập tới đây. Nói xong, thanh âm cao dần, cũng có người vỗ vào tấm gỗ ngồi bên cạnh, Trần Đông Dã nói: "Các ngươi nhỏ giọng một chút."
"Có gì mà nhỏ giọng!" Một gã hán tử mặt sẹo đứng đối diện nói một câu: "Buổi tối thảo luận một câu, lão tử cũng dám nói như vậy! Nữ chân nhân chưa đi, bọn họ muốn nội đấu! Hiện tại trong quân ai không rõ! Chúng ta ôm nhau mới có hi vọng, thật sự chia rẽ, mọi người lại giống như trước kia, đem một ổ gấu gấu thật sự! Thưởng một trăm lượng bạc, quan thăng tam cấp thì đã sao! Đem người này biến thành cẩu hùng!"
"Ta nói chính là: Chúng ta cũng đừng tạo thêm phiền phức cho cấp trên, Tần tướng quân bọn họ cuộc sống có sợ cũng không dễ chịu chỗ nào..."
Trải qua khoảng thời gian này, mọi người đối với chủ quan trên đầu đã có chút tán đồng, nhất là lúc như vậy, thảo luận mỗi ngày, đại khái cũng biết một chút chỗ khó khăn, trong lòng càng có cảm giác cùng chung kẻ địch, trong miệng đổi chủ đề khác.
"Ninh công tử đúng là lợi hại, ra oai phủ đầu cho bọn chúng."
"Bất quá ta nghe huynh đệ ghi Trúc Cơ nói, đây cũng là kế hoạch quyền lợi a."
"Không hủy được, nhưng đã được tính trên cùng..."
"Thật sự hủy đi chúng ta lại biến thành bộ dáng như lúc trước? Nói thật, nếu thật sự phá hủy chúng ta, cho ta bạch ngân trăm lượng, thăng quan tam cấp, lần sau nữ chân nhân tới, ta không có lòng tin đánh qua. tích góp tiền, nữ chân nhân trước khi đến, ta phải chạy đến nơi không người..."
"Ha ha, đến chỗ không người thì ngươi còn muốn tiền làm gì..."
"Đặt đồ trước!" Người nọ hét lên. "Lúc trước không biết, đánh với nữ chân nhân, thua bộ dáng đó, bây giờ chạy về chạy đi theo đám chó má kia, nữ chân nhân lại đến, ta còn dám đánh sao? Lần trước, sau khi ta vọt tới, nhìn nữ chân nhân giết tới, ta bị thương mới chạy thoát, lần sau nữ chân nhân lại xông tới., Xem ra đầu tiên là phải quay đầu chạy, đi theo những quan kia, trộm gà tham tiền ăn lương thực, đánh như thế nào, đáng tin không! Vất vả lắm mới có con đường sống, chết nhiều huynh đệ như vậy, thành thật mà nói, nếu chúng ta ở cùng một chỗ, Tần tướng quân, Ninh tiên sinh bọn họ chỉ ta đánh con nào, có lùi một bước tổ tông mười tám đời nhà ta đều là đồ chó!"
Người này nói qua, hốc mắt đã thoáng đỏ lên, nhưng không ai có thể nói hắn cái gì, người này thoáng có chút đa sầu đa cảm, nhưng trên chiến trường giết địch, xưa nay là kẻ hung hãn nhất.
Một bên có người nói: "Ta không hiểu nhiều như vậy, nhưng nếu thật sự muốn hủy đi, các ngươi nói xem phải làm sao bây giờ?"
"Đúng vậy a, chuyện tình của đám người cấp trên làm gì có ai cho chúng ta làm binh sĩ mà dám nói chuyện..."
"Cũng không phải không thể nói chuyện." Một bên tên quan quân La Nghiệp nói: "Phía trên có biện pháp cho thượng nhân đấu, phía dưới chúng ta không có nhiều người giúp đỡ, nhưng đầu tiên vẫn là câu nói kia, chúng ta phải đoàn kết mới được!"
"Chúng ta đánh đến bây giờ, đã lúc nào không đoàn kết rồi!"
"Ôm đoàn cũng không phải là miệng nói một lời! Văn nhân bọn họ có ý nghĩ, chính là nói chuyện, chúng ta làm binh, có ý nghĩ, muốn đứng ra, muốn đánh!" La Nghiệp tuy là thế gia tử, lại là người dám đánh dám liều, bất kể hậu quả, lúc này trợn trừng hai mắt., "Cái gì mà gọi là ôm đoàn, nhà ta ở kinh thành quen rất nhiều người, ai không phục, chỉnh chết hắn, cái này gọi là ôm đoàn! Tần tướng quân, Ninh tiên sinh ta phục, bây giờ đám tạp chủng kia gây chuyện sau lưng, bọn họ chỉ có thể xử lý từ thượng tầng, nói trắng ra., Cũng chỉ là xem ai nhiều người, sức ảnh hưởng lớn thôi. Chúng ta cũng coi là người nơi nào, vì sao những người này lén lút phái khách tới, chính là cảm thấy chúng ta dễ ra tay à, muốn đâm dao găm sau lưng Tần tướng quân bọn họ, vậy chúng ta phải nói cho bọn họ: Lão tử không tiện xuống tay, chúng ta là bền chắc như thép! Như vậy, đám Tần tướng quân, Ninh tiên sinh cũng dễ làm việc hơn."
"La huynh đệ, ngươi nói xem phải làm sao bây giờ?"
"Đánh! Ai không phục liền đánh hắn! Cùng đánh nữ chân nhân là một đạo lý! Chư vị còn chưa xem hiểu sao, qua vài năm, nữ chân nhân nhất định sẽ lại đến! Bị phá hủy, theo những kia doanh trại cẩu thả, chúng ta chỉ có đường chết. Nếu đã là tử lộ, vậy thì liều! Giống Hạ thôn, chúng ta tụ tập cùng một chỗ, hơn một vạn người chung một chỗ., Người nào không đánh lại! Đến gây khó dễ, chúng ta đánh, là anh hùng, chúng ta kết giao. Bây giờ không chỉ là chuyện của ta và ngươi, nước khó gánh chịu, sắp lật đổ rồi, không có thời gian chơi đùa với bọn họ... "
Mọi người gật đầu cái hiểu cái không, trong gió tuyết, trong đại doanh trước mắt, còn có rất nhiều chuyện tương tự đang bộc lộ. Giống như ngọn lửa nhỏ, tuy dưới áp lực bên ngoài, lúc nào cũng có thể tắt, nhưng ít nhất trong khoảng thời gian này, tâm tình cũng như vậy, dưới áp lực bên ngoài bắt đầu đoàn kết, người lập chí làm gì đó, cuối cùng cũng xuất hiện.
Giống như tầng băng tuôn ra, những chuyện này xuất hiện giữa vô số sự vật phức tạp, rồi lập tức chìm xuống. Trong quá trình phát sinh, bên ngoài quân doanh Nữ Chân có một đoàn xe đang áp giải một ít thảo dược, lương thực, đó là để trấn an cử động của nữ chân nhân trong lúc đàm phán. Những chuyện này chính là phủ Hữu Tướng, lập tức cũng bị bệnh qua nạn.
Thời gian lặng lẽ trôi qua trong gió tuyết, trong Biện Lương thành, do trúc chủ đạo tuyên truyền dần dần khiến tâm khí mọi người rơi vào bi thương. Có người hy sinh trong đại chiến, chuyện về anh hùng, bắt đầu thảo luận rất nhiều. đàm phán còn tiếp tục, tầng gác, sư phụ ở trong tin tức ồn ào, chờ đợi đám người Ninh Nghị đi đàm phán với khí lực chính xác - đám người Ninh Nghị, Hữu Tướng phủ lúc này cũng đang chạy đi hoạt động trong kinh thành, trong thời gian vài ngày, nàng thỉnh thoảng có thể nghe nói - nhưng nàng không biết, cho dù có khí lực trong đó, lần này, hoạt động của Hữu Tướng phủ cũng không có phản hồi, cũng không có lý tưởng.
Mười hai tháng hai mươi ba, Ninh Nghị yên lặng trở lại chiều tối ngày thứ tư của Biện Lương. Y cùng với một gã trí nang bên cạnh bàn luận chuyện, từ trên lầu xuống.
"... Tình hình kinh thành hiện tại có chút kỳ quái, tất cả đều đánh Thái Cực, đúng là có phản hồi, ngược lại lúc trước đám chủ và phái Đường Sát kia... Đường khâm y là người có tư đức rất cao, nhưng hắn không quan trọng. Việc đàm phán ngoài thành quan trọng là một điểm nhỏ., Liên quan tới việc chúng ta phái binh hộ tống nữ chân nhân xuất quan, bên trong có một điểm, đó là vấn đề về nhà của Võ Thụy doanh. Hai điểm này đã được quyết định, dùng Võ Thụy doanh cứu viện Thái Nguyên, phương Bắc mới có thể bảo tồn... Bây giờ, tất cả mọi người đều có lý do hàm hồ, hiện tại kéo dài một ngày..."
"... Chẳng lẽ chư vị đại nhân trong triều có phương pháp khác Bảo Thái Nguyên?"
"Trận chiến này, Tông Hàn đã quét ngang Trung Nguyên, cho dù Tông Hàn không có hành động lớn lao cũng đã dọn sạch bên cạnh Thái Nguyên. Sau khi hai quân tụ hợp, ai có thể chống đỡ nổi, Võ Thụy doanh là đội quân duy nhất có chiến thắng, cùng với hơn mười vạn người về phía bắc, phối hợp với phòng tuyến Thái Nguyên, mới có chút lực uy hiếp. Nếu không chỉ là nhìn người ta cầm dao cắt thịt. Tần tướng dụ dỗ bệ hạ, nhưng thái độ của thánh thượng bên kia... cũng không quá minh..."
Trong Biện Lương thành, Ninh Nghị chịu trách nhiệm chính thức, vẫn là dư luận tuyên truyền. Những chuyện liên hệ giữa trung tầng và quân đội liên hệ với nhau, nhưng cho dù không tự mình phụ trách, thái độ của võ triều trước mắt cũng đã đủ quỷ dị rồi.
Tần kế nguyên, giác minh, Nghiêu tổ những người này đều là nhân tinh, về mặt năng lực thì không có vấn đề gì, nhưng mà vận hành lâu như vậy, Tần Tương Nguyên nhiều lần thánh thượng, ở các phương diện đều không thể đưa ra câu trả lời rõ ràng., Chỉ khiến người ta nóng vội. Thái độ của Hoàng đế với quân đội rốt cuộc là như thế nào, thái độ của mọi người đối với Thái Nguyên rốt cuộc là như thế nào, chuyện đàm phán phía trước có thể mắc phải vấn đề mấu chốt hay không, sự tình này đều là lửa sém lông mày, như bánh xe đè tới, một khi do dự, sẽ trơ mắt nhìn lỡ mất cơ hội.
Việc đàm phán ngoài thành có lẽ còn vài ngày nữa sẽ định ra. Đối với sự trầm mặc cùng do dự của thượng tầng, Ninh Nghị cũng có chút kỳ quái. Đang đi ra từ trong Văn Hội lâu, đột nhiên nghe được thanh âm phía trước.
"Mẹ nó, thời tiết lạnh như vậy, trên đường không có mấy người chết, ta thật nhàm chán a, lúc nào... ta! Mẹ nó! Ninh Nghị! Ha ha ha ha, Ninh Nghị!"
Giọng nói kia cực kỳ kiêu ngạo, vừa nghe đã biết là ai. Ninh Nghị ngẩng đầu lên nhìn thì thấy được, quả nhiên là đang quấn quanh như gấu trúc, hình dung ra đóa hoa này rất hèn mọn và mộc ân. Hắn nhìn thấy Ninh Nghị thì sắc mặt biến đổi mấy lần, sau đó hai tay chống nạnh.
"Con mẹ nó ngươi trở về rồi! Ha ha ha ha ha! Ninh Nghị! Con mẹ nó, ngươi còn dám trở về... Ngày tốt lành của ngươi không được mấy ngày! Con mẹ nó! Đến lúc đó ta phải giết chết ngươi a..."
Một tay hắn chỉ vào Ninh Nghị, miệng nói những lời không rõ ràng này, Ninh Nghị nghiêng đầu khẽ nhíu mày. Nhưng vào lúc này, một tiếng ào vang lên.
"Giết chó gian."
Trên đường phố, có người đột nhiên hô to, một người nhấc lên màn vải bố trên xa giá xung quanh, phủ đầy tuyết trắng, ánh đao sáng lên, ám khí bay múa. Trên đường có một người bán hàng rong vốn đang bày sạp, bên cạnh Ninh Nghị cách đó không xa., Một phụ nhân đeo khăn trùm đầu đột nhiên giơ tay lên, song đao chém tới. Có người nhảy từ trên lầu xuống, hai thích khách vọt qua bên cạnh Cao Mộc Ân. Giờ khắc này, sát trận do hơn mười người tạo thành đột nhiên triển khai trên đường, đánh về phía Ninh Nghị mặc trang phục thư sinh.
Cùng lúc đó, bóng người bên cạnh Ninh Nghị xông ra, ánh đao đầy trời, nghiêng về phía sau, thương ra như rồng gầm, quét ngang một mảnh. Tiếng hò hét cũng đồng thời nổi lên, giống như tinh khí trên chiến trận, chỉ trong phút chốc đã chấn động toàn bộ đầu đường, sát khí ngút trời.
Hoa tuyết đầy trời, bóng người xung đột, có thanh âm binh khí, thanh âm giao thủ, cương đao chém vào da thịt, sau đó là hình dáng máu tươi đầy trời.
【 Xem xét hoàn cảnh lớn như vậy, khả năng của bản trạm có thể đóng cửa bất cứ lúc nào, mời mọi người mau chóng cất bước đến Doanh trại Hoán Nguyên Vĩnh Hằng, bỗng dưng rực rỡ. 】
Đây là ám sát đột nhiên xuất hiện. Cao Mộc Ân đứng ở nơi đó, vốn chỉ đưa tay chỉ vào Ninh Nghị, cũng nhìn chằm chằm Ninh Nghị. Trong chớp mắt, hoa cả mắt, bóng người lao ra, cũng có hán tử hung mãnh phóng về phía Ninh Nghị., Ánh mắt Ninh Nghị đột nhiên thay đổi màu sắc. Cao Mộc Ân chỉ nhìn thấy chớp mắt sau đó liền bị bóng người che phủ. Gã cao to kia vọt tới trước người Ninh Nghị, một khắc sau toàn bộ thân thể đều cuộn tròn lại, ầm một tiếng bay về phía bên đường, một chiếc xe ngựa kéo hàng hóa bị gã đánh tan, cái rương bay tứ tung. Có tiếng đao ngã lăn qua, khiến địa đường lăn lại., Ánh đao như hoa sen nở rộ, lập tức bị một cây cương thương đâm thủng, mang theo màu sắc đỏ thẫm lăn qua. Mà phía trước, ánh đao giao thoa, đầu người bay lên, dòng máu sền sệt mang theo nhiệt độ rơi vãi trên mặt Cao Mộc Ân. Một đao khách lưng còng vung trường đao, như nước chảy mây trôi một đường chém giết tới, trong miệng phát ra tiếng kêu quái dị làm lòng người sợ hãi.
"Oa a —— "
Trong nháy mắt, máu tươi và hỗn loạn tràn ngập phía trước ——
Cao Mộc Ân căn bản không làm rõ được chuyện trước mắt, sau một lát, hắn mới ý thức tới, trong miệng đột nhiên hô to một tiếng: "A a a a máu a! Có thích khách, mau bảo vệ ta, ta phải trở về nói cho cha ta biết -- "Hắn ôm đầu bỏ chạy về phía bầy thị vệ, một mực chạy tới, bịch, đụng vào trên một gốc cây, bịt mũi lăn lộn trên mặt đất.
Bởi vì nguyên nhân chiến tranh, Lục Lâm nhân đối với Ninh Nghị ám sát đã ngừng nghỉ một đoạn thời gian, nhưng mặc dù như thế, trải qua thời gian huấn luyện trên chiến trận này., Hộ vệ bên cạnh Ninh Nghị chỉ mạnh hơn chứ làm sao mà xa lạ được. Mặc dù không biết bọn họ làm sao nhận được tin tức Ninh Nghị trở về thành, nhưng những thích khách này vừa động thủ lập tức có ý tưởng cứng nhắc, trên con đường dài., Quả thực là một trận tàn sát đột nhiên xuất hiện, có vài tên thích khách xông vào tửu lâu đối diện, sau đó cũng không biết gặp phải người nào, có người bị chém giết đẩy ra. Tùy tùng bên cạnh Ninh Nghị cũng có mấy người vọt vào theo, một lát sau, nghe được có người đang nói chuyện, lời kia truyền ra.
"Vương gia ở đây, ai dám can đảm kinh giá..."
Sau đó, cũng có thị vệ từ trong lâu đánh giết đi ra.