Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
Trời đã vào đêm, gió tuyết tụ tập ở Hạ thôn, hội tụ cùng với ánh sáng của đống lửa.
Sau khi oán quân từ nơi này rút lui, một mảnh chung quanh, lại là phạm vi hoàn toàn khống chế của Hạ thôn. Đại chiến vào buổi sáng mới dừng lại, nhưng đủ loại sự tình, đến lúc này, cũng không có dấu hiệu chấm dứt, lúc đầu hoan hỉ cùng kích động, may mắn sống sót ở miệng cọp đã tạm thời giảm xuống, lúc này trong ngoài doanh địa, đang bị đủ loại sự tình vây quanh.
"... Đại chiến sơ thắng, biết tất cả mọi người rất mệt, ông đây cũng mệt, nhưng vừa mới họp, Tần tướng quân và Ninh tiên sinh đã quyết định ngày mai sẽ xuất doanh, tăng viện kinh thành cho kinh sư, các ngươi phải cố gắng truyền đạt chuyện này..."
Trong căn lều nhỏ sáng đèn, quan tướng trung tầng của Hạ thôn quân đang họp quan lớn. Tin tức Bàng Lục An truyền về cũng không nhẹ nhõm, nhưng mặc dù đã bận rộn cả ngày hôm nay, mấy trăm quan quân dưới trướng đều đã xốc lại tinh thần.
"... Liên tục mười ngày chiến đấu, đánh bại Quách Dược sư, tình huống mọi người đều biết. Nhưng kinh sư nguy hiểm hầu như không còn, buổi chiều hôm nay tin tức truyền đến cũng đã rõ, tiểu chủng tướng công được ăn cả ngã về không., Chờ tông vọng bản trận! Hắn biết rõ chiến tranh công thành của tông vọng cũng đã tới đáy. Quân đội của tông vọng có thương vong liền khó có thể tiếp tục cường công kinh thành, tiểu chủng tướng công hấp dẫn sự chú ý của tông vọng, nhưng hiện giờ quân đội kinh thành không thể ra khỏi thành cứu viện! Trong phạm vi hơn mười dặm, binh sĩ có thể chiến chỉ có một chi chúng ta!"
"Hôm nay có hội, Ninh tiên sinh đã nhấn mạnh, trận chiến kinh sư đến Quách Dược sư rút đi, cơ bản đã đánh xong, kết thúc! Đây là thắng lợi của ta!"
Dưới ánh lửa, Bàng Lục An phất phất tay: "Nhưng kết thúc chỉ đại cục không thay đổi, hơn phân nửa kinh sư đã có thể thủ vững. Nhưng trận chiến này, chúng ta thật sự đã đánh thắng được sao? Mấy vạn người Nữ Chân giết xuống, một đường thẳng tiến, giết thẳng đến kinh thành ta, mấy lần phá thành! Ở bên ngoài Biện Thành, liên tục đánh bại mấy chục vạn đại quân triều ta! bức lui bọn họ! Hiện giờ chúng ta chỉ miễn cưỡng làm được, nhưng cho dù bức lui, thì có thể làm được gì? Mặt khác ngày khác hắn ngóc đầu trở lại, triều ta có thể ngăn cản hay không?"
"Chư vị huynh đệ, Tần tướng quân, Ninh tiên sinh, hôm nay đều đã nói rồi, bất luận hôm nay chiến công như thế nào, dị nhật hai nước, đều sẽ gặp thời kỳ quyết chiến, cuộc chiến diệt quốc sống chết vì ngươi. Trong trận chiến này, trọng yếu nhất là cái gì... là người có thể chiến!"
Bàng Lục dừng lại một chút, nhìn đám tướng quân: "Như thôn Hạ chúng ta, như là cứu viện đám người Long tướng quân đến đây, như tướng công nhỏ dám cùng nữ chân nhân tác chiến. Chúng ta người có khả năng dựa vào đại cục, không phải những người biết đại cục trái lại sợ hãi không tiến lên, mà là những huynh đệ biết khó mà tiến vào! Chư vị, nữ chân nhân muốn bình an trở về, chỉ có một trận chiến này. Một trận chiến với Quách Dược sư, đã rèn lửa thành đao, ngày mai rút doanh cùng nữ tướng chân đại quân, hoặc đánh không chiến, đều vì thấy máu khai phong. Ngày khác nữ chân nhân trở lại, các nàng đều là trụ cột trung lưu của quốc gia, cùng với các huynh đệ trong thiên hạ, sao phải nhanh chóng mang đến chư vị huynh đệ dưới trướng."
Mệnh lệnh phía trên hạ xuống không lâu, vẫn còn đang lên men, nhưng đối với đông đảo binh tướng trong Hạ thôn mà nói, ít nhiều cũng có chút giác ngộ. Một trận đại thắng, đối với tướng sĩ Hạ thôn lúc này, trọng lượng khó có thể thừa nhận, chỉ vì thắng lợi như vậy thật sự là quá ít, gian nan và ngoan cường như thế, bọn họ trải qua cũng ít.
Giữa trưa và ban đêm tuy có chúc mừng và vui mừng, nhưng sau khi mở rộng bụng ăn uống, người đơn thuần đắm chìm trong vui sướng lại không phải đa số. Trước đây, mỗi người ở đây dù sao cũng đều đã trải qua quá nhiều chiến bại, gặp quá nhiều đồng bọn tử vong. Khi tử vong thành trạng thái bình thường thì đều chết hết., Mọi người cũng không cảm thấy kỳ quái, nhưng mà, khi có thể lựa chọn bất tử xuất hiện ở trước mặt mọi người, vì sao lại chết, sẽ thua nghi vấn, sẽ bắt đầu dâng lên.
Đối với quân đội thiên hạ lúc này mà nói, sẽ sinh ra loại cảm giác này sau đại chiến, chỉ sợ chỉ có một chi này, theo một ý nghĩa nào đó mà nói, cũng là bởi vì Ninh Nghị đã dẫn dắt mấy tháng nay. Bởi vậy, sau khi chiến thắng, người thương cảm có, người khóc có, nhưng đương nhiên, trong những cảm xúc phức tạp này, vui sướng và sùng bái từ nội tâm, vẫn chiếm rất nhiều thứ.
Ninh Nghị và Tần Thiệu Khiêm là hình tượng của từng võ một, vận dụng văn tự, quyết đoán của võ, hơn nữa còn có kỵ binh Hắc Kỵ của Lữ Lương Sơn từ Lữ Lương Sơn tới, dưới trướng là một lượng lớn nhân sĩ Lục Lâm, các loại bản lĩnh khác với tất cả mọi người, những thứ này đều có ký hiệu rõ ràng, rất dễ dàng khắc dấu ấn lên trong lòng những binh sĩ có lệnh bài ở đây.
Sau khi ăn xong một bữa lớn, Mao Nhất Sơn lại nhìn thấy vài huynh đệ quen biết trong Binh Doanh, lúc đi ra, hắn trông thấy Cừ Khánh đang chào hỏi hắn. Mấy ngày nay, vị lão đại ca trải qua nhiều năm chiến trận này luôn cho hắn cảm giác trầm ổn lại có chút hậm hực, chỉ có lúc này, trở nên có chút không giống lắm, trong gió tuyết, trên mặt hắn mang theo nụ cười sung sướng thoải mái.
Không có tướng sĩ nào coi gió tuyết trước mắt là chuyện đương nhiên.
Sau khi tán gẫu vài câu, Cừ Khánh cho hắn một tảng đá: "Đừng đi bộ nữa, trở về mài đao đi."
"Hả?" Mao Nhất Sơn ngẩn người, sau đó cũng hiểu: "Ngày mai, còn muốn chiến?"
"Khả năng không ở ngày mai, cũng có thể sẽ không có một trận chiến, nhưng cùng nữ chân nhân, tất có một hồi đối lập. Không đánh tốt nhất, chiến, cũng không sợ. Chúng ta chuẩn bị sẵn sàng là được."
Buổi chiều ngày hôm đó, lúc tế điện long ô, mọi người mặc dù mệt mỏi, nhưng cũng là nhiệt huyết sôi trào. Không lâu sau lại truyền tới tin tức cùng với các chủng sư trong tông vọng chính diện giết chết. Ở đây tuy rằng đã bị thương nhưng vẫn vui vẻ tung hoành vì thắng lợi, sau đó một mình một núi như những binh sĩ khác, trong lòng đối lập với nữ nhân, đã có chút chuẩn bị tâm lý., Thậm chí mơ hồ có khát máu. Nhưng đương nhiên, khát vọng là một chuyện, thật muốn đi làm là một chuyện khác, ở phía Mao Nhất Sơn bên này cũng biết, chiến đấu mười ngày qua, cho dù là tướng sĩ chưa tiến vào thương binh doanh, cũng đều mệt mỏi.
Bất quá, nếu là phía trên lên tiếng, vậy khẳng định là có nắm chắc, cũng không có gì phải nghĩ nữa.
Lúc này hai người đang đứng tại sườn núi, một mặt tán gẫu vài câu, một mặt nhìn về phía dưới núi. Kỳ thật doanh môn Hạ thôn bên kia có chút náo nhiệt, đó là bởi vì trước đây không lâu đã có vài nhóm người tới đây, đều là những người xung quanh Biện Lương, làm cho người ta có chút phiền lòng. Trong lòng Mao Nhất Sơn ngược lại nghĩ đến một chuyện, hỏi: "Cừ đại ca, trước kia ngươi... Kỳ thật là làm quan ở đâu?"
Cừ Khánh Nghệ không thấp, kinh nghiệm chiến đấu phong phú, đối với rất nhiều biến hóa phát triển của thế cục trên chiến trường, đều có thể thấy rõ ràng, Mao Nhất Sơn đã sớm thấy qua. Lúc này thấy tâm tình hắn tốt, mới hỏi. Cừ Khánh nhìn dưới chân núi, ngược lại không vì vấn đề này mà tức giận, một lát sau, cười cười: "Làm quan... không bằng làm một tiểu binh tốt hơn."
"Vậy... Cừ đại ca, nếu trận này đánh xong, ta và ngươi sẽ trở về bộ đội của mình?"
Những lời này là do Mao Nhất Sơn do dự một lát mới hỏi ra, sau khi hỏi xong, Cừ Khánh cũng trầm mặc, chỉ là không lâu sau, nhìn qua cửa doanh náo nhiệt bên kia, nhíu mày, hừ lạnh một tiếng, không nói gì thêm.
Đại chiến ở Hạ thôn chưa tới một ngày, chỉ là bắt đầu vào lúc chạng vạng tối, kể từ đó, sứ giả được phân bố trong quân đội ở phụ cận Biện Lương liền lần lượt tới đây, những người này, hoặc là mấy vị trí cao trong quân đội còn lại, có danh vọng, có võ nghệ giả, cũng có người từng đảm nhiệm chức quan ở trong Võ Thụy doanh., Sau khi tan hoang, võ tướng bị đám quan lớn Trần Ngạn thu nạp. Những người này lần lượt chạy tới, một mặt chúc mừng bọn Tần Thiệu Khiêm đã lập được công lao bất thế. Về phương diện khác, bọn người Tần Thiệu Khiêm còn bày ra thái độ như Thiên Lôi sai đâu đánh đó, hy vọng có thể rút doanh với quân đội Hạ thôn, thừa dịp thắng lợi này, sĩ khí tăng vọt, lấy việc cùng nhau giải vây kinh thành.
Mà những người này đến, cũng đang nói bóng nói gió đánh trúng hỏi một vấn đề: Ban đầu bởi vì các quân đại bại, khắp nơi thu nạp đám tàn binh, tất cả mọi người đều bị đánh cho loạn lạc, bất quá kế sách tạm thời, lúc này đã đạt được cơ hội thở dốc, những tướng sĩ có biên chế khác nhau, có khả năng khôi phục lại nguyên biên chế hay không đây?
Có lẽ vấn đề hỗn loạn trong lúc nhất thời khó giải quyết, nhưng các tướng lĩnh quy hàng lại tương đối rõ ràng. Tỷ như trong Hạ thôn quân, Hà thành vốn là lệ thuộc dưới trướng Võ Uy quân Hà Thừa Trung, trưởng quan Bàng Lệnh Minh của Mao Nhất Sơn., Còn lại là tướng lĩnh dưới trướng Võ Thắng Quân Trần Ngạn. Lúc này loại tướng lĩnh trung tầng này thường phụ trách tán binh dưới trướng. Vấn đề tiểu binh có thể hàm hồ, những tướng lĩnh này lúc trước chỉ có thể xem như là " xếp hàng", như vậy, khi nào, bọn họ có thể mang binh lính dưới trướng trở về đây?
Hạ thôn đối với loại vấn đề này mắt hổ. Nhưng đối với sự chậm chạp từ trước đến nay, cùng với sự vụng về khi đối mặt với nữ chân nhân, lúc này phản ứng của tất cả mọi người khắp nơi, đều có vẻ nhạy cảm mà nhanh chóng.
Những người có thể đàm luận đến mức này, có ai là phế vật chân chính?
Thân thể trần trụi...
Kinh thành.
Từ trong hoàng thành đi ra, Tần Tương Nguyên đi đến Binh bộ, xử lý một đống chuyện. Từ lúc rời đại đường Bộ binh, gió tuyết đan xen, đèn đuốc trong thành thê lương đều được phủ kín trong một vùng gió tuyết.
Ngày hôm nay, nữ chân nhân tạm dừng công thành. Căn cứ theo tin tức truyền đến, trong sự dày vò dài dằn vặt trước đó, một tia nắng mai khiến người ta cảm thấy lạc quan đã xuất hiện, cho dù nữ chân nhân đại thắng ở ngoài thành., Lại quay đầu lại công thành, sĩ khí của hắn đã suy yếu tới mức nhanh như chớp. Chư công Triều đình đã cảm nhận được khả năng hòa đàm, tuy kinh thành phòng thủ vẫn chưa buông lỏng nhưng bởi vì thế công của nữ chân nhân đã ngừng lại, cuối cùng cũng coi như thở dốc trong chốc lát.
Chỉ là đối với Tần thừa kế mà nói, rất nhiều sự tình sẽ không vì vậy mà giảm bớt, thậm chí bởi vì khả năng tiếp theo, sự tình chuẩn bị đột nhiên bị bị bị cũng bị ép xuống càng nhiều.
Vô luận là chiến hay hòa, sự vật phía sau cũng chỉ càng thêm rườm rà.
"... Đi cửa a dua."
Như thế phân phó tùy tùng bên người, lên đến sau xe ngựa, lấy dầu thắp trong thùng xe, lão nhân còn xem một ít tin tức báo lên. Mấy ngày nay đại chiến, người chết nhiều vô số kể, trong Biện Lương thành., Mấy vạn người chết đi đã sinh ra cảm xúc chiến đấu Yếm chiến to lớn, giá hàng tăng vọt, trị an hỗn loạn cũng đã là chuyện xảy ra, nữ nhân mất người nhà, trẻ con., Tiếng khóc của lão nhân không ngừng ngày đêm, dọc theo binh bộ tiến về tường thành đều có thể mơ hồ nghe thấy động tĩnh như vậy. Mà những vấn đề này chuyển hóa thành vấn đề, cuối cùng đều tụ tập trên tay lão nhân, hóa thành những vấn đề mà người thường khó có thể thừa nhận và áp lực đè lên vai lão.
Đã đến phụ cận cánh cửa trái táo xanh hoang tàn trước mắt, lão nhân vừa mới buông tay xuống, từ trên xe đi xuống, chống gậy, chậm rãi đi về phía tường thành.
Chung quanh có đống lửa sưởi ấm, lều trại, binh lính, thương binh, không ít người đưa mắt nhìn sang bên này. Thân hình ông lão gầy gò, vung lui muốn tới đỡ tùy tùng của mình, một mặt nghĩ tới chuyện, một mặt cầm gậy đi về phía tường thành., Hắn không nhìn những người này, kể cả những người bị thương, bao gồm cả những người trong thành bi thương đã chết đi. Những ngày gần đây, lão nhân đa số đều lạnh lùng, không thèm để ý tới những người này. Đến cầu thang cao, hắn cũng không có người nào dìu dắt, mà là một mặt suy nghĩ sự tình, một mặt chậm rãi bước từng bước lên.
Trên tường thành tàn phá tràn ngập mùi máu tanh, gió tuyết đột nhiên nổi lên, trong bóng đêm có thể nhìn thấy ánh đèn chiếu rọi quân doanh Nữ Chân đã ảm đạm, phương hướng xa lại là một mảnh đen kịt. Lão nhân nhìn về phương xa một hồi, có người và đuốc đi tới, lão nhân cầm đầu thi lễ với Tần Liệt trong gió tuyết, dòng chảy của Tần Liệt hướng bên kia hành lễ. Hai lão nhân không nói gì trong gió tuyết này.
Một lát sau, ông lão kia mở miệng nói, là một loại sư đạo.
"Nghe nói hôm nay trên điện có sự tình, Tần Tương là xá đệ cầu xuất binh, sư đạo vô cùng cảm kích."
"... Tần Tương Nguyên không nói gì, nặng nề chắp tay.
Bên kia chủng sư đạo đã đứng lên: "Chỉ là cảm kích là tư. Vu công, sư đạo cũng như chư công, không đồng ý ý ý ý ý nghĩ này của Tần tướng. Kinh thành hầu như nguy hiểm, binh lực nghiệp trong thành đã thấy đáy, tùy tiện ra khỏi thành, bất quá bị nữ chân nhân đánh tan từng bộ phận. Nếu nữ chân nhân được ăn cả ngã về, sau đó công thành, ta sẽ càng lúc càng trở nên ương ngạnh. Hữu tướng đề nghị... Ai..."
Song phương đều là người thông minh tuyệt đỉnh, người nhân tình luyện đạt, có rất nhiều chuyện, kỳ thật nói hay không nói, đều giống nhau. Biện Lương chi chiến, Tần Tương nguyên phụ trách hậu cần cùng tất cả tục vụ, nhúng tay vào chiến sự không nhiều lắm. Chủng sư xua quân đến đây., Đương nhiên lòng người phấn chấn, nhưng khi nữ chân nhân thay đổi phương hướng, toàn lực vây công truy sát, kinh thành không có khả năng xuất binh cứu viện, đây cũng là chuyện ai cũng rõ ràng. Dưới tình huống như vậy, phát ra thanh âm kịch liệt, muốn lấy ra lực lượng cuối cùng cùng cùng cùng cùng cùng cùng cùng cùng nữ chân nhân buông tay đánh cược một lần, bảo tồn người dưới loại sư là Tần chân nguyên vững chắc, đúng là ngoài ý liệu của tất cả mọi người.
Thế cho nên hôm nay trên điện Kim Loan, trừ bản thân Tần Tương Nguyên, thậm chí ngay cả Lý Cương vốn hợp tác với hắn từ trước đến nay, đều đưa ra thái độ phản đối đối việc này. Chuyện kinh thành, quan hệ đến việc một quốc tồn vong, há có thể để cho người được ăn cả ngã về không?
Huống chi, vô luận trong số các chủng sư chết hay sống, trận đại chiến này xem ra đều có hi vọng kết thúc. Sao phải khổ sở sinh ra loại cành này.
Một hồi triều nghi kéo dài rất lâu, đến cuối cùng, cũng chỉ là lấy Tần Tương Nguyên đắc tội với nhiều người, lại không hề xây dựng cây làm kết cục. Lão nhân sau khi nghị sự kết thúc, xử lý chính vụ, lại chạy tới bên này, làm sư huynh trưởng trong các loại sư phụ, Chủng Sư Đạo mặc dù đối với trượng nghĩa của Tần Kế Nguyên cảm tạ, nhưng đối với thời cuộc, hắn cũng cảm thấy, không cách nào xuất binh.
"Chỉ là... Tần tướng a, chủng mỗ lại không rõ, ngài biết rõ hội nghị này có kết quả gì, cần gì phải khổ như vậy a..."
Bên trong gió tuyết, Chủng Đạo và Tần Thìn cùng nhau đi tới tường thành, nhìn bóng tối xa xăm, vận mệnh của các chủng sư không biết quy túc kia, thấp giọng thở dài.
【 Tiểu thuyết vận hành nhiều năm, so sánh với Truy Thư Thần Khí phiên bản xinh đẹp, sách lão trùng đều đang dùng hoán nguyên dịch vụ, dung nhan mê man. 】
....
"... Tần thừa nguyên lão cẩu này, hôm nay làm việc, thực sự kỳ quái."
Trong ngự thư phòng, viết mấy chữ, Chu Ngọc đặt bút lông xuống, cau mày hít một hơi, sau đó đứng lên đi bộ.
"Đỗ Thành vui vẻ, ngươi nói hắn muốn làm gì..."
Trong phòng, Đỗ Thành vốn mắt nhìn mũi nhìn tim, thân thể vui mừng chấn động: "Thánh Thượng trước kia đã nói, người này là Hữu Tướng, là kỳ tài ngút trời, trong lòng hắn suy nghĩ, nô tỳ thực sự đoán không ra."
"Hừ, kỳ tài ngút trời." Chu Ngọc chắp hai tay sau lưng cười cười, sau đó thu liễm nụ cười: "Tần thừa nguyên người này, mưu tính sâu xa, đại đạo kỳ chính đều thông, quả thật lợi hại, trước kia triều đình nghị sự, nếu hắn thật có quỷ kế, nhất định trước khi nghị luận, đều đã đả thông khớp xương. Chỉ có lần này, hừ, đưa ra ý nghĩ như vậy, khiến Lý Cương cũng không đứng về phía hắn, nói không trá trong đó, có ai tin."
Đỗ Thành vui vẻ do dự một chút: "Bệ hạ thánh minh, chỉ là.... nô tỳ cảm thấy, có phải là do chiến trường chuyển cơ hôm nay nên mới xuất hiện. Hữu tướng muốn đả thông mấu chốt, nhưng thời gian đã không còn kịp nữa rồi?"
"Hửm? Lão cẩu nhà ngươi, thay hắn nói chuyện, chẳng lẽ thu tiền của hắn?" Chu Ngọc lườm Đỗ Thành Hoan một cái. Đỗ Thành mừng bị dọa đến vội vàng quỳ xuống tạ tội, Chu Ngọc lại phất phất tay.
"Đứng lên đi, trẫm chỉ nói đùa một câu. Cho dù ngươi có thu tiền cũng không sao, chẳng lẽ trẫm lại bị ngươi mê hoặc?" Hắn dừng một chút, "Chỉ là ngươi cũng nghĩ lầm rồi. Nếu thời gian không đủ, biết rõ cưỡng ép chống đỡ vô ích, Tần Tương Nguyên đương nhiên ngay cả mở miệng cũng tiết kiệm, hôm nay hắn khẩu chiến quần thần., Trẫm nghĩ, hẳn là nhận ra được vị trí xấu hổ, sợ có người đến tính sổ, muốn lấy thụ địch buông quyền! Lão cẩu này, lão mưu túc trí, biết có đôi khi bị người ta mắng vài câu, bị trẫm trách cứ vài câu, ngược lại là chuyện tốt, chỉ là thủ đoạn bực này, trẫm sao có thể không nhìn ra... Hắc hắc..."
Hắn cười cười, nụ cười cổ quái trên mặt kéo dài một hồi lâu, sau đó cũng không biết là đang nhai nhấm nháp mùi vị, thấp giọng nói mấy chữ: "Hắc... Hạ thôn Đại mau a..."
Trong tiếng thì thào này, có người tới thông báo, Lý Tích đã đến.
"Tuyên hắn vào."
Chu Ngọc nói, đi trở về phía sau bàn sách.
Không bao lâu, đại thần Lý Tích phụ trách ra khỏi thành đàm phán với nữ chân nhân lần trước vào.
....
"... Chiến sự khác với chính sự."
Gió tuyết phủi lên tường thành, râu tóc bạc trắng lay động trong gió tuyết, tất cả đều đã kết sương hoa.
Tần Tương đưa tay sờ sờ vết máu bị đóng băng trên tường Nữ Nhi: "Những năm gần đây, đã cùng người nghị luận, trong đại chiến, chuyện gì trọng yếu nhất. Tại Hạ thôn, cùng hạ tử hợp tác, tên là Ninh Nghị giả, xưa nay yêu thích kỹ năng kỳ xảo, suy nghĩ cách thức học tập, nghiên cứu hỏa khí. Mà ngoại giới sĩ nhân luận chiến., Mỗi lần quan tâm đến chiến pháp, thứ gì ở phía trước, thứ gì ở phía sau, nếu gặp nơi đặc biệt, ứng đối như thế nào. Nhưng mà... gặp được người cưỡi ngựa, nữ chân nhân, đều không có tác dụng, chỉ vì ta trọng văn khinh võ, mấy chục vạn quân đội chiến ý đều không, bị mấy vạn người đánh cho hoa rơi nước chảy... "
Ông lão dừng một chút, thở dài: "Loại thế gia huynh, văn nhân chính là như thế, luận chiến cùng người khác, tất nhiên là thứ hai lấy được một. Thật ra thiên địa vạn vật, không thể rời bỏ hai chữ bình thường. Con viết: Trương mà không chạy, văn võ tài năng; chạy mà không Trương, văn võ Phất Vi., Đây mới là văn võ chi đạo. Nhưng người ngu dốt thường thường không cách nào phân biệt. Lão hủ cả đời cầu ổn thỏa, nhưng trên đại sự, hành động đều là hành động mạo hiểm, tới hôm nay, loại thế huynh a, ngươi cảm thấy, cho dù lần này chúng ta may mắn sống sót, nữ chân nhân sẽ không có lần sau tới sao?"
Chủng sư nói: "Có lần này giáo huấn, chỉ cần lần này rút lấy, tiến hành thống trị đồ hình, các vị trí trong triều..."
"Loại thế huynh nói thì dễ quá." Tần Tương Nguyên cười nói: "Hơn mười vạn người bị đánh sụp ở ngoài thành, mười vạn người chết ở trong thành này, mấy chục vạn người như vậy liền có trăm vạn người, mấy trăm vạn người cũng là điều vô nghĩa. Chân tướng của thế sự này vì sao lại như thế., Triều đình, vấn đề quân đội ở đâu, có thể thấy rõ người ít sao? Thế gian làm việc, không phải thiếu người có thể thấy rõ, thiếu chính là người dám đổ máu, dám chết. Cuộc chiến Hạ thôn, chính là đạo lý này. Trước khi Long Hộc tướng quân xuất phát., Giang đại mời mọi người, ít người hợp ý, nghe nói Trần Ngạn từng ngăn người khác gia nhập vào trong đó, một trận chiến long liễn, quả nhiên chiến bại, Trần Ngạn đặc biệt thông minh! Nhưng nếu không phải Long Quyến kích thích huyết tính mọi người, cuộc chiến Hạ thôn..., Chỉ sợ có kẻ thất bại, người thông minh thì có ích lợi gì chứ? Nếu tất cả đều là "người thông minh", chuyện đến nước này, cả đám đều câm miệng lại, biết nó nguy hiểm, nản lòng thoái chí, cái cà chiều thôn này, cũng không cần đánh nữa, mấy trăm vạn người, làm nô lệ chó heo là được!"
"Nói bọn họ thông minh, chẳng qua chỉ là tiểu thông minh, thật sự thông minh, không phải như vậy." Ông lão lắc đầu: "Hiện giờ ta đang trong triều, thiếu cái gì? Muốn ngăn cản lần nam nhân vàng tiếp theo, thiếu cái gì? Không phải là dân trăm vạn kinh thành này sao?, Không phải là mấy chục vạn đại quân ngoài thành, mà là hơn một vạn người của Hạ thôn, là do Long Sa tướng quân mang theo hơn một vạn người chết dưới đao, cũng là tướng công nhỏ mang theo hơn hai vạn người dám cùng nữ chân nhân xông trận. Chủng thế huynh, không có bọn họ, chúng ta trong kinh thành trăm vạn người, là không thể tính người..."
Chủng sư đạo trầm mặc nơi đó, Tần Tương Nguyên nhìn về bóng tối xa xa, bờ môi run rẩy: "Lão hủ tại chiến sự có lẽ không hiểu, nhưng chỉ hy vọng lấy lực lượng trong thành, tận lực kiềm chế nữ chân nhân., Làm cho hắn không cách nào toàn lực tấn công tướng công các loại nhỏ, đợi đến khi quân đội Hạ thôn rút quân đến, lại cùng nữ chân đại quân giằng co, ra mặt kinh thành hòa giải, có thể bảo vệ được lực lượng mạnh mẽ. Có những người này ở đây., Đây mới là lần tiếp theo đối mặt với hạt giống của nữ chân nhân. Lúc này nếu để mặc cho tướng công nhỏ tiêu diệt toàn quân ngoài thành, lần đại chiến kế tiếp, kẻ nào còn dám toàn lực cứu viện kinh thành? Lão hủ cũng biết việc này mạo hiểm, nhưng nguyên nhân hôm nay, làm sao có thể gặp họa ngày nào? Hôm nay nếu có thể mạo hiểm, mới có thể cho hắn ngày, lưu lại một chút tiền vốn..."
"... Tần Tương dụng tâm lương khổ, sư đạo... Thay mặt đệ tử, cũng thay mặt tất cả đệ tử Tây quân, cảm ơn." Qua một hồi lâu, chủng sư đạo mới lần nữa khom người, thi lễ một cái. Lão nhân sắc mặt buồn bã, một bên khác, Tần Kế Nguyên cũng hít vào một hơi, đáp lễ lại: "Loại thế huynh, là lão hủ đời này tạ ơn Tây quân, cũng xin lỗi Tây quân mới là..."
Hắn thở dài, sau một lúc lâu, Chủng Đạo ở một bên cười ha ha.
"Kỳ thực, Tần Tương có lẽ quá lo lắng rồi." Trong gió hắn nói, " xá đệ dụng binh hành sự, cũng xưa nay cầu ổn thỏa, đánh hay không đánh qua, về sau hơn phân nửa là nghĩ kỹ, trước kia cùng Tây Hạ đại chiến, hắn chính là bực này. Cho dù chiến bại, suất lĩnh bộ hạ đào tẩu, nghĩ đến cũng không có vấn đề. Tần tướng kỳ thật cũng không cần lo lắng cho hắn."
"Ồ, thật vậy sao." Tần Tương căn hồi đáp: "Ha ha... Chỉ mong như thế."
Trên tường thành, hai người mệt mỏi nhìn về phương xa, đông đảo tướng sĩ trên tường cũng nhìn về phương xa. Trong bóng tối hoa tuyết tung bay, bởi vì bó đuốc bị gió thổi mà không sáng tỏ, kỳ thực bọn họ không nhìn thấy sắc mặt của đối phương, trên mặt Tần Nguyên Lão Nhân, có nước mắt chảy xuống dưới bóng tối, từ trước đến nay trên người lão nhân luôn lạnh lùng quyết tuyệt này xuất hiện loại sự tình này, chắc là bởi vì trên tường thành, gió tuyết thực sự quá lớn...
Điện Kim Loan, Chu Ngọc đã hạ mệnh lệnh với Lý Tích.
"... Sự tình nghị hòa, Tả tướng rất muốn tự mình đi tới đó. Trẫm suy nghĩ một chút, cuối cùng ngươi đã cùng được tông môn giao thiệp, hơn nữa tư thái so với Tả tướng còn tròn trịa hơn. Lần này hòa nghị, cho phép ngươi gặp thời cơ mà đi. Lúc này chủng sư đang dẫn dắt Tây quân bị Tông Vọng truy kích, trẫm không muốn Tây quân hao tổn quá nhiều, ngươi tiếp chỉ ý, mau mau ra khỏi thành đi. Nhan Tông mong mọi chuyện kết thúc, cũng nên biết rõ đạo lý tốt rồi!"
Thân thể trần trụi...
Biện Lương Thành Bắc, Ngũ Trượng Lĩnh.
Đêm khuya, gió tuyết đã đóng băng hết thảy mọi thứ trong thiên địa.
Trên dãy núi năm trượng có đống lửa đang bốc cháy, mấy ngàn người đang tụ tập trên đỉnh núi lạnh giá. Bởi vì xung quanh không có nhiều củi gỗ nên có thể đốt được cũng không nhiều, binh lính và chiến mã tụ tập lại một chỗ, tựa sát vào nhau sưởi ấm trong gió tuyết.
Xa xa dưới chân núi, ánh lửa tuần tra tới lui, bởi vì trong bóng tối sứ giả sưu hồn.
Không bao lâu, có tiếng hô giết vang lên, theo gió tuyết, lướt qua đỉnh núi, binh sĩ xốc lại tinh thần, cảnh giác địch nhân trong bóng tối tập kích, nhưng không lâu sau, bọn họ phát hiện đây chỉ là công tâm kế trong đêm của địch nhân mà thôi.
Trong một cái lều nhỏ ở trung tâm doanh địa, trên người quấn băng vải, ông lão còn đang rướm máu mở mắt, nghe giọng nói này.
"Người cầu viện... Lao ra ngoài rồi sao..."
"Xông ra ngoài, xông ra ngoài..." Phó tướng cũ Vương Hoằng giáp ở bên cạnh nhiều năm nói.
"Không được ở lại chỗ này, coi chừng bị vây, bảo mọi người đi mau..."
"Vâng."
Vương Hoằng giáp đáp ứng như thế, một lát sau, hắn từ trong lều nhỏ đi ra ngoài, có tướng lĩnh mang trọng thương tới: "Bốn phía đều đã bị nữ chân nhân cắt đứt đường đi..."
....
"... Tây quân đi đường, đã bị toàn quân ta cắt đứt."
Bên ngoài Ngũ Trượng lĩnh, trinh sát tạm thời hạ xuống doanh địa, chạy tới hướng Tông Vọng báo tình hình. Tông Vọng lúc này mới từ trên ngựa xuống, cởi bỏ áo choàng ném cho tùy tùng: "Cũng tốt, bao vây bọn họ! Nếu bọn họ muốn phá vòng vây, thì cắt cho ta một khối! Ta muốn tất cả bọn họ chết tại đây!"
Sau một ngày chiến đấu, Tây quân dưới sự tấn công mãnh liệt của nữ chân nhân đã kéo dài hơn nửa ngày, sau đó sụp đổ. Chủng sư suất lĩnh một bộ phận lớn chạy trối chết, nhưng trên thực tế, sự phẫn nộ của Tông Vọng đối với lần chiến đấu này đã trút toàn bộ lên người đội Tây quân liều mạng này., Khi nữ chân kỵ binh triển khai toàn lực đuổi giết quân Tây, bản trận Tây quân căn bản không có khả năng chạy trốn một cách thuận lợi, bọn họ một đường cắt chém, tất cả đơn hàng đều bị tàn sát, đến cuối cùng bị ép tới đỉnh núi này, song phương mới dừng lại.
Không bao lâu, lại có người đến.
"Bẩm báo đại soái, bên Biện Lương có sứ giả ra khỏi thành, chính là người của Võ Triều lần trước đến đàm phán. Hoàng đế Võ Triều..."
"Giết hắn."
"... Muốn cùng bọn ta hòa đàm."
"Ồ? Vậy trước tiên không giết hắn, dẫn hắn tới đây."
"Vâng."
"Để hắn nhìn ta giết sạch những người này... sau đó bàn bạc với bọn hắn!"
....
Biện Lương.
Đêm khuya, trong một căn phòng nhỏ gần tường thành, người từ ngoài thành vào thấy lão nhân gia.
"Hạng soái..." Vài tên tiểu tướng mang máu đang quỳ rạp xuống, có người nhìn thấy lão nhân đi tới, thậm chí bật khóc.
Chủng sư đạo bưng nước ấm, đi về phía bọn họ, vỗ vai bọn họ: "Biết rồi, biết rồi..."
"Hạng soái, tướng công nhỏ bé, hắn bị nhốt ở dãy núi năm trượng..."
"Biết rồi, biết rồi, Trình Minh bọn họ đã đến trước các ngươi một bước. Biết rồi, uống chút nước nóng trước đi, ấm thân thể..."
"Tính soái, triều đình có xuất binh hay không..."
"Ta biết rồi!" Giọng nói của lão nhân nghiêm khắc trong chốc lát, sau đó nói: "Chuyện tiếp theo ta sẽ xử lý, lát nữa các ngươi ăn vài thứ, cùng bọn Trình Minh gặp mặt đi, sẽ có người an bài các ngươi chữa thương và ở lại."
"Hạng soái..."
Mấy người không lâu sau bị mang đi, trong phòng, loại sư đạo ngồi trên ghế, nhìn ánh nến lay động cách đó không xa. Không lâu, thân binh tới, báo cáo với đồng bọn của hắn đã sắp xếp xong tin tức, Chủng sư đạo gật đầu: "Ngươi đi xuống đi."
"Vâng." Thân binh trả lời một tiếng, đợi đến khi đi tới cửa phòng quay đầu nhìn lại, lão nhân vẫn đang ngồi bỗng nhiên ở đó, nhìn qua điểm sáng phía trước, hắn có chút nhịn không được nói: "Hạng soái, chúng ta có năn nỉ triều đình hay không..."
"... Không có chuyện khả năng, cũng đừng để người khác chê a."
Chủng sư đạo trả lời một câu, trong đầu nhớ tới Tần Liệt, nhớ tới lúc trước bọn họ nói những lời kia ở đầu tường, trong điểm sáng kia, lão nhân lặng yên nhắm mắt lại, trên mặt tràn đầy nếp nhăn, có chút rung động.
....
Sáng sớm ngày hôm sau, dãy núi năm trượng.
Gió tuyết ngừng lại.
Chủng sư từ trong lều vải đi ra.
Tuy rằng được gọi là tướng công, nhưng tuổi tác của hắn cũng không còn nhỏ, đầu đầy tóc bạc. Hôm qua hắn bị thương nghiêm trọng, nhưng lúc này vẫn mặc áo giáp, sau đó hắn bước lên chiến mã, cầm quan đao lên.
Binh lính tụ tập về phía hắn, cũng có không ít người, tối hôm qua đã bị đông chết, lúc này đã không thể động đậy.
"Gia huynh sẽ tới ngay." Trong đám chủng sư không để ý đến binh sĩ chết đi, nói với Vương Hoằng giáp: "Đi theo ta đột phá vòng vây!"
Vương Hoằng giáp nói: "Vâng."
Biện Lương Thành, Chủng Sư Đạo đứng ở đầu tường, nhìn về cánh đồng tuyết mênh mông phía xa xa kia.
Ở một nơi hắn không nhìn thấy được, một loại sư thúc ngựa vung đao nhằm về phía đội kỵ binh của Nữ chân nhân.
Hạ thôn, quân đội xuất chinh.
Trong phòng nhỏ bên trong Biện Lương thành, Tiết Trường Công mở mắt ra, ngửi được mùi thuốc tràn đầy mũi, trên người hắn được bọc kín mít. Hơi nghiêng đầu, trên giường nhỏ bên cạnh, một nữ tử cũng nằm ở đó, sắc mặt tái nhợt, mùi thuốc cả người - Nhưng dù sao cũng còn có hô hấp - đó là Hạ Lôi Nhi.
Sau đó không lâu —— hắn cũng không biết là bao lâu sau —— đến nói cho hắn biết, muốn cùng nữ chân nhân nghị hòa.
Gió tuyết ngoài cửa sổ đã ngừng lại, trải qua thời gian dài dằng dặc như thế, sau khi sự lo lắng và phong tuyết giống như địa ngục, cuối cùng bọn họ cũng nhìn thấy ánh sáng mặt trời...