Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
Bông tuyết lại bắt đầu từ trên trời rơi xuống.
Bên ngoài sơn cốc Hạ thôn, ác chiến quy mô lớn đã đến điểm cuối, nguyên bản nơi oán trách quân doanh địa phương, ngọn lửa cùng khói đặc đang tàn phá bừa bãi. Người cùng chiến mã, máu tươi từ trong sơn cốc kéo dài ra, ở biên giới thung lũng, cũng có binh sĩ oán quân vẫn còn đang chống cự, hoặc bị vây khốn, tàn sát hầu như không còn, hoặc chính thức quăng mũ cởi giáp, quỳ xuống đầu hàng, trên dãy núi, thỉnh thoảng phát ra tiếng hoan hô.
Cũng có một bộ phận người đang cướp đoạt oán hận trong quân doanh không kịp mang đi, những người phụ trách an trí thương binh đang từ trong doanh trại đi ra, tiến hành cấp cứu cho binh sĩ bị thương trên chiến trường. Tiếng người ồn ào náo nhiệt, thắng lợi nhiều nhất đều reo hò, chiến mã phi nhanh giữa chân núi, khi dừng lại, đám kỵ sĩ mặc hắc giáp cũng tháo mũ giáp xuống.
Khắp nơi khói lửa, trong thung lũng, thi thể đám người Long liễn được thả xuống, quấn lên đại kỳ, binh sĩ đi qua, đang hướng hắn hành lễ.
Trong tuyết địa bên ngoài sơn cốc, tất cả đều là dấu chân hỗn loạn, dùng vạn người chạy trốn, cắt đứt toàn bộ cánh đồng tuyết, trinh sát của Hạ thôn cũng theo những phương hướng khác nhau mà đuổi tới. Tần Thiệu Khiêm đứng ở phía trên dãy tuyết, trên tay cầm theo đại đao còn dính máu tươi nhìn cảnh sắc nơi xa., Chung quanh đã truyền đến tiếng hoan hô, nhưng trong đầu hắn vẫn còn nóng hổi chưa rút đi. Đối với tất cả những gì đã thấy, hắn đã tiếp nhận một phần, một phần khác thì không cách nào tiêu hóa hoàn toàn.
"Diệt toàn bộ trinh sát đi... Hãy giữ vững cảnh giác, tránh cho Quách Dược Sư trở về...Giết từng người chúng ta hồi mã thương... Nhanh đi đi! Phải cảnh giác một chút... "
Oán quân đại bại thối lui.
Đối với sự thật ngày hôm nay, mọi người quyết định mở doanh môn, khắp núi đồi đều sôi trào sĩ khí, một gã tướng lĩnh xuất sắc, trong lòng hắn đã có tính toán, mười phần nắm chắc. Song khi mọi chuyện đã được định ra sơ bộ., Hồi tưởng lại sự mạnh mẽ của nữ chân nhân một đường xuôi nam, hắn suất lĩnh Võ Thụy doanh cố gắng ngăn cản gian nan, mấy tháng nay, mấy chục vạn người bên ngoài Biện Lương thành liên tục chiến bại thất bại thất bại, đến lúc Hạ thôn tắm đẫm máu chiến đấu... Lúc này mọi chuyện quay trở lại, trong lòng hắn lại sinh ra một cảm giác không chân thực...
Cho tới tận bây giờ, cho tới tận tối hôm qua, bọn họ cũng không thể nhìn thấy quá nhiều tình huống phá cục hoặc là kết thúc. Nhưng mà lúc này... đột nhiên có thể chịu đựng được sao?
"... Lập Hằng ở nơi nào?"
Trong đầu nghĩ lại chuyện này, sau đó liền hồi tưởng lại quyết định của đồng bạn như huynh đệ sư huynh đệ này lúc đó. Trên chiến trường hỗn loạn, vị huynh đệ am hiểu vận may này không thể nắm chắc biến hóa mỗi một khắc của chiến tranh, cũng không thể nắm chắc được rõ ràng., Đôi khi đối với ưu thế hay khuyết điểm của cục bộ đều không thể hiểu rõ, hắn cũng bởi vậy không nhúng tay vào quyết sách của bộ lạc. Nhưng vào buổi sáng này, nếu không phải lúc ấy hắn đột nhiên biểu hiện ra quyết định, e rằng cơ hội thắng lợi duy nhất chỉ trong chớp mắt liền biến mất.
Đối với sự nắm chắc và nắm chắc của đại cục sĩ khí, trong khoảnh khắc đó Ninh Nghị biểu hiện ra chính là biểu hiện không gì sánh kịp chính xác. Áp lực mấy ngày nay, thậm chí là tuyệt vọng, lại thêm sự chán chường của tất cả mọi người trước khi buông tay đánh cược một lần nữa., Trong khoảnh khắc đó bị áp súc đến cực điểm. Khi những tù binh kia đưa ra quyết định ngoài dự đoán của mọi người, đối với rất nhiều tướng lĩnh, những việc có thể làm có lẽ đều chỉ là quan sát và do dự, mặc dù trong lòng cảm động, cũng chỉ có thể chờ đợi binh sĩ trong doanh trại tiếp theo chiến đấu. Nhưng hắn ngoài dự đoán của mọi người, đưa ra hết thảy mọi chuyện.
Chiến đấu phía sau, Quách Dược Sư biểu hiện ra năng lực khống chế và điều khiển đối với binh lính dưới trướng. Nhưng mà đối với Hạ thôn mà nói, đối với Hạ thôn mà nói..., Thắng lợi vẫn có chút nhẹ nhõm. Khi đội ngũ Lưu Thu Nhân phía trước Hạ thôn toàn quân bị diệt, Quách Dược Sư đã bắt đầu điều động dòng chính của hắn rút lui, đám pháo hôi bị kéo trong chiến trường cùng binh sĩ Hạ thôn triển khai hỗn chiến, gần như là một loại tàn sát. Mà Quách Dược Sư vẫn như cũ ở loại tráng sĩ gần như lãnh khốc cắt cổ tay này, sau đó suất lĩnh hơn một vạn chủ lực có thể sống sót rút lui.
Rất khó đoán ra tâm tình Quách Dược Sư biến hóa như thế nào, tất nhiên khó có thể nói rõ được suy nghĩ lúc hắn quyết đoán rút lui. Oán quân cũng không phải là không thể chiến, nhưng sự thật giống như mùa đông này lạnh lẽo, Hạ thôn có khả năng đập nồi dìm thuyền, khả năng không chết không thôi, oán quân tuyệt đối không có khả năng đánh cược toàn bộ mọi người trong trận chiến này.
Trong lòng còn đang đề phòng Quách Dược Sư có thể quay đầu nhìn lại, trên chiến trường tràn ngập khói lửa, tuyết rơi dày đặc khắp nơi, trải qua mấy ngày ác chiến, trong sơn cốc, tử thi và chiến hỏa tràn ngập dấu vết, mắt đầy vẻ trắng bệch. Nhưng vào lúc này, cảm xúc thuộc về thắng lợi, lần đầu ở trong đám người đang chạy khắp núi đồi bạo phát ra. Nương theo tiếng hoan hô cùng tiếng cười, cũng mơ hồ có tiếng khóc thút thít nỉ non.
Cừ Khánh khập khiễng đi qua phiến sườn núi kia, nơi này đã là nơi binh sĩ Hạ thôn đuổi theo nhất, có mấy người đang ôm nhau cười, trong tiếng cười ẩn ẩn có lệ. Hắn thấy phía sau một tảng đá lớn là một núi lông, toàn thân máu tươi, cơ hồ co quắp ngồi ở trong tuyết, cười một trận., Không biết tại sao, lại ôm trường đao khóc hu hu, khóc lên vài tiếng, lại lau nước mắt, muốn đứng lên, nhưng vịn tảng đá vừa dùng lực, lại tê liệt ngã xuống, ngồi trong tuyết cười "ha ha".
Cừ Khánh không đi đỡ hắn, hắn từ phía sau đi tới. Có người đụng hắn một cái, cũng có người đi tới, ôm vai hắn nói cái gì đó, hắn cũng cười vung quyền đánh đối phương lồng ngực, sau đó hắn đi vào rừng cây phụ cận.
Trong rừng cây này, tuyết trắng và máu huyết vẫn còn lan tràn, ngẫu nhiên còn có thi thể. Hắn đi tới chỗ không người, mệt mỏi trong lòng mới chậm rãi quỳ rạp xuống đất. Một lát sau, nước mắt chảy ra, hắn mở miệng phát ra tiếng khóc, giằng co như thế một trận., Rốt cuộc cũng đánh một quyền vào trong tuyết, đầu thì đâm vào cành cây phía trước, hắn lại một quyền nện lên thân cây, đầu đụng mấy cái, máu chảy ra, hắn liền dùng răng cắn, lấy tay đập, lột, rốt cục trên đầu bàn tay đều là máu tươi chảy đầm đìa, hắn ôm lấy cây, hai mắt đỏ bừng khóc lóc.
Tiếng khóc của nam nhân kia cũng không êm tai, chỉ có vặn vẹo như kẻ điên.
Hắn đã từng là một tướng lĩnh trong Võ Uy doanh, thủ hạ có hai ba trăm người, một đêm đánh lén Mưu Đà Cương kia, toàn quân gần như bị diệt. Hắn ngơ ngơ ngác ngác thoát ly đại đội, chậm chạp cầu tồn, vô tình đi tới Hạ thôn bên này. Mọi người nói nữ tử thật hung tàn., Thần thoại tràn đầy không thể địch lại, tự giải vây bản thân, khiến người ta cảm thấy thất bại là có thể thông cảm được, hắn vốn cũng tin như vậy, nhưng mà mấy ngày qua, cuối cùng có những thứ khác, để hắn nhìn thấy.
Không có gì không thể thắng, nhưng những huynh đệ kia của hắn, cuối cùng đều chết sạch rồi...
Hắn ôm lấy thân cây, tiếng khóc ức vặn vẹo, tiếp tục đứt quãng thật lâu...
Giờ khắc này, ngoại trừ Cừ Khánh, còn có rất nhiều người đang cười khóc.
Thương binh doanh trên sơn cốc, có người nhắm hai mắt lại, nghe giọng nói bên ngoài, trong miệng lẩm bẩm nói: "Chúng ta thắng rồi?" Cô gái gầy còm bên cạnh phụ trách chăm sóc gật đầu, kiềm chế câu trả lời: "Ừm." Thương binh hạ giọng nói: "A, chúng ta thắng rồi..." Cuối cùng cũng ngừng thở, bên dưới đã đầy máu tươi.
Bên cạnh, mọi người còn đang lục tục cứu trị thương binh, hoặc là thu liễm thi thể, phía dưới tiếng hoan hô truyền đến, thoáng như trong mộng.
Toàn bộ núi rừng lúc này đều chìm trong một mảnh nhẹ nhàng thoải mái như rượu, lại mang theo một chút không khí điên cuồng. Ninh Nghị bước nhanh lên triền núi, liền thấy được một cô gái đang nằm trên cáng, đó là mỹ nhi, trên người nàng có máu, trên đầu quấn băng vải, một con mắt cũng sưng lên.
Đại chiến dưới núi đến lúc hỗn loạn, một bộ phận binh sĩ oán quân bị phân cách tàn sát đột phá doanh tường không người phòng ngự, xông vào trong doanh địa. Lúc này Quách Dược Sư đã lĩnh binh rút lui, bọn họ tuyệt vọng triển khai chém giết, phía sau đều là tàn binh bị thương, còn có người khí lực hăng hái chém giết, Bị đuổi đến ngã từ trên sườn núi xuống, trên người cũng có mấy chỗ thụ thương.
"Không có nguy hiểm đến tính mạng chứ?"
Ninh Nghị trước tiên nắm lấy đại phu cứu chữa Ngọc nhi, một bên, Hồng Đề cũng đi qua bắt đầu kiểm tra cô ta.
"Thân thể của mỹ nhi cô nương còn tốt, lần này mặc dù..." Đại phu kia lắc đầu nói hai câu, trông thấy thần sắc Ninh Nghị, vội nói: "Cũng không nguy hiểm đến tính mạng."
"Sau này có ảnh hưởng gì đến thân thể không?"
"Vẻn nà cô nương, đoạn về sau nếu gặp thời tiết ẩm ướt, sợ là sẽ đau... Trừ cái đó ra..."
Đại phu nói vài câu, bên kia đã mở mắt, con mắt của nàng sưng lên, bởi vậy chỉ có thể dùng một con mắt khác nhìn người, trên người bị thương chảy máu, cũng có chút thê lương: "Lục cô nương... Cô gia, cô gia... Ta không sao, cô gia không bị thương chứ..."
Ninh Nghị đi tới, nắm chặt một tay của nàng, đưa tay sờ sờ gò má của nàng, cũng không biết nên nói cái gì. Sắc đẹp Nhi giãy cười: "Chúng ta đánh thắng rồi sao?"
"Thắng." Ninh Nghị nói: "Ngươi đừng quản những thứ này, dưỡng thương cho tốt. Ta nghe nói ngươi bị thương, rất lo cho ngươi... Ừm, không có việc gì là tốt rồi, ngươi dưỡng thương trước đi, ta xử lý xong chuyện tới thăm ngươi."
"Ừm." Sắc đẹp nhi gật đầu, Ninh Nghị phất tay cho người khiêng nàng đi, một tay của nữ tử còn nắm ngón tay Ninh Nghị, nhưng trôi qua một lát, rốt cuộc cũng buông lỏng. Ninh Nghị quay đầu lại, hỏi Vũ Văn Phi Độ bên cạnh: "Sau khi vào doanh địa bị bắt có bao nhiêu người?" Không đợi hắn trả lời, lại nói: "Gọi người đi giết toàn bộ."
Vũ Văn Phi Độ đầu tiên là gật đầu, sau đó lại có chút do dự: "Đông gia, nghe bọn họ nói... sát tù bất thường..."
"A." Ninh Nghị xoa trán, một lát sau vỗ vỗ bả vai Vũ Văn Phi Độ: "Không sao cả, bây giờ ta không có tâm trạng cân nhắc đại cục, đi vào sẽ chết toàn bộ, để lại bên ngoài đi. Đi đi."
"Vâng."
Sau khi Vũ Văn phi độ nhận lệnh rời đi, Ninh Nghị đứng ở nơi đó một lát, mới thở phào một hơi, quay đầu nhìn lại, tuyết rơi lả tả cũng không dày đặc, nhưng mà kéo dài liên miên vẫn như cũ đã bắt đầu bao phủ toàn bộ đất trời. Bầu không khí gần dãy núi xa xôi lần đầu tiên ấm áp và bình tĩnh trở lại, vô luận là hoan hô hay là khóc thút thít, cái cảm giác thảm thiết khiến người ta gần như sắp sụp đổ này cũng bắt đầu tiêu tán.
Quay đầu nghĩ lại, mười ngày qua chém giết chiến đấu, thảm liệt và dày vò, quả thật khiến người ta có cảm giác như đã cách một thế hệ. Trước mắt bức lui khả năng oán quân này, một lần xa không thể chạm tới. Hồng Đề từ phía sau tới, nắm tay hắn: "Mạc Nhi cô nương không có việc gì."
"Trước tiên thu lại thi thể Long tướng quân và các huynh đệ khác đã." Ninh Nghị nói một câu, lại nói với đám tùy tùng bên cạnh: "Báo cho tất cả tướng lĩnh, không được buông lỏng cảnh giác. Buổi chiều bắt đầu tế điện Long tướng quân, buổi tối chuẩn bị một bữa ăn ngon một bữa, nhưng rượu... Mỗi người vẫn giữ cân lượng. Phái người truyền tin tức cho kinh thành, cũng nhìn xem bên kia đánh nhau thế nào. Mặt khác, truy tung Quách Dược sư..."
Trong gió tuyết, hắn phất phất tay, một mệnh lệnh bắt đầu hạ xuống.
Tại một nơi cách Hạ thôn mấy dặm, Tuyết Nguyên, trinh sát vẫn còn đang tiến hành chiến đấu. Chiến mã và thi thể chiến sĩ ngã trên tuyết, trong rừng ngẫu nhiên bộc phát chiến đấu, để lại một hai mạng người, những người sống sót rời khỏi các phương hướng khác nhau, không lâu sau, lại xen lẫn cùng một chỗ.
Gần giữa trưa, đội ngũ oán quân tán loạn thối lui mới chậm lại.
Sĩ khí hạ thấp, Quách Dược sư cưỡi trên ngựa, sắc mặt lạnh như băng, không hỉ không nộ. Dọc theo đường đi, tướng lãnh đắc lực của hắn đã sửa sang lại đội hình, còn hắn., Càng chú ý đến tình báo trinh sát mang tới. Trong số những tướng lĩnh cao cấp của oán quân, Lưu Thuẫn Nhân đã chết, Trương Lệnh Huy cũng có thể bị bắt hoặc bị giết, đội ngũ còn lại đều là dòng chính của hắn, cẩn thận tính toán thì chỉ có nhân số khoảng một vạn năm.
Ba vạn sáu ngàn người tấn công không quá một nửa sơn cốc, đối phương chỉ là một ít tàn binh võ triều, đến cuối cùng phe mình tổn thất hơn phân nửa. Đây là chuyện hắn chưa bao giờ nghĩ tới sẽ xảy ra.
Giờ khắc này, hắn dừng lại ở Tuyết Nguyên, ghìm cương ngựa đứng lại, du mục tứ phía, trong thiên địa đều là cảnh tượng màu trắng, khiến người cơ hồ không phân biệt được phương hướng. Đã từng đội quân bọn họ, đại đa số đều là dân đói Liêu Đông tạo thành., Bất quá vì mạng sống, về sau đầu nhập vào Võ Triều xây dựng lại, trong đó tạo thành cũng đều là nạn dân mất đi tài sản đất đai của Yến Vân châu, bọn họ không có căn cơ, cũng không biết nên đi đến đâu. Mấy tên tướng lĩnh tới hỏi Quách Dược Sư, sắc mặt Quách Dược Sư bình tĩnh, cũng không ai có thể nhìn ra hắn đang suy nghĩ gì.
Tin tức từng đạo vẫn còn truyền tới. Qua hồi lâu, trên Tuyết Nguyên, Quách Dược Sư chỉ về một hướng: "Chúng ta chỉ đành... qua bên kia thôi."
Sắc mặt các tướng lĩnh ngạc nhiên, nhưng không lâu sau, phần lớn cũng giậm chân, thở dài. xế chiều hôm nay, đội ngũ oán quân lại lần nữa khởi hành, cuối cùng cũng đi về phía sâu trong gió tuyết...
Ngày hôm nay là trận chiến đầu tiên mười hai tháng mười năm Cảnh Hàn, nữ chân nhân phía nam xâm lấn, lần đầu tiên nghênh đón chuyển cơ hội. Đối với rất nhiều đội ngũ xung quanh Biện Lương mà nói, tình huống làm người ta kinh ngạc., Trong thời gian bọn họ không dài, phần lớn đều lục tục nhận được chiến báo của Hạ thôn. Mà bởi vì sự mệt mỏi sau đại chiến, buổi chiều ngày hôm nay, quân đội Hạ thôn chỉ là đang liếm láp vết thương, củng cố chiến lực. Chỉ cần binh sĩ đứng lên còn có thể đứng lên đều tham dự tế lễ long sí tướng quân cùng với rất nhiều người chết trong mười ngày nội chiến này.
Tiễn trinh sát ra ngoài dần dần trở về, có người chuyển một phong thư cho Ninh Nghị.
Lúc tên thám báo truy tung theo đội ngũ của Quách Dược Sư, gặp phải lão nhân gia võ nghệ cao tuyệt, đối phương bảo hắn mang phong thư này về, sau khi vài tên Lục Lâm xác nhận, vị lão nhân kia chính là người duy nhất bên cạnh Chu Tự may mắn còn sống sót - Phúc Lộc tiền bối.
Người nọ mở phong thư ra, sau đó phát hiện bên trong là một phong huyết thư.
Sau khi xem xong, Ninh Nghị đứng trong tuyết một hồi, sau đó ném huyết thư vào trong lửa thiêu hủy.
Đây chỉ là một bản nhạc đệm nho nhỏ trong đại chiến, khi những việc được công bố cho thiên hạ trong Phong Huyết Thư đã là chuyện nhiều năm sau đó. Lúc chạng vạng tối, trinh sát từ kinh thành trở về thì đợi một tin tức khẩn cấp khác trở về.
Từ sáng sớm hôm nay, nữ chân nhân đã đình chỉ công thành.
Nguyên nhân là vì cùng Chủng sư suất lĩnh hơn hai vạn quân đội Tây Bắc chạy tới dưới Biện Thành, cùng Nhan Tông chính thức triển khai đối thủ, ý đồ từ đường phía sau uy hiếp Tông vọng. Mà đối mặt tình huống như vậy, Tông vọng công thành không có kết quả, lại trực tiếp bỏ qua Biện Lương thành, lấy đại lộ tinh nhuệ kỵ binh phản công kích Tây quân: Đây có thể là hành động công không hạ được trút giận -- Biện Lương thành nội chiến chiến lực chưa đủ., Không dám ra khỏi thành cứu viện, sau đó ở ngoài thành, hai nhánh quân đội triển khai một trận đại chiến thảm liệt. Trong các loại sư phụ tuy là lão tướng nhưng vẫn một mình một ngựa dẫn đầu, toàn lực chiến đấu., Nhưng dù sao thực lực chênh lệch, buổi chiều khi trinh sát rời khỏi Biện Thành, hơn hai vạn người Tây quân đã bị giết đến đại bại thối lui, trong các chủng sư mặc dù vẫn có thể khống chế một bộ phận thế cục, nhưng nếu tiếp tục chống đỡ, chỉ sợ toàn quân sẽ bị diệt tại Biện Thành.
Nghe được tin tức như vậy, đám người Tần Thiệu Khiêm, Ninh Nghị đều ngạc nhiên hồi lâu, quân Tây trong mắt người bình thường xác thực đại danh đỉnh đỉnh, đối với rất nhiều cao tầng võ lâm mà nói, cũng là có chiến lực, nhưng có chiến lực không có nghĩa là có thể chính diện đối kháng cùng nữ chân nhân. Trong chiến sự ngày xưa, chủng sư suất lĩnh Tây quân mặc dù có chiến lực nhất định., Nhưng đối mặt với nữ chân nhân vẫn là biết điều, đánh một trận không lại rút lui. Về sau mọi người đều trốn sang một bên, Chủng sư cũng suất lĩnh đại quân trốn đi, Quách Dược sư đi tìm hắn đơn đả độc đấu, hắn cũng chỉ đi vòng quanh, không muốn liều mạng với đối phương.
Không nghĩ tới, khi Nhan tông nhìn thấy công thành thảm liệt gần hai mươi ngày, vị lão nhân gia này đột nhiên giết tới.
Lần này, hắn không có lựa chọn rút lui.
Theo trinh sát báo, trong trận chiến này, thi thể bên ngoài Biện Lương thành nằm ngổn ngang khắp nơi, không chỉ là thi thể của hán tử Tây quân, trước khi Tây quân tan rã hình thành, đối mặt với nữ tinh kỵ danh chấn thiên hạ, bọn họ được Chủng sư suất lĩnh cũng đã lấy được không ít chiến quả.
【 Xem xét hoàn cảnh lớn như vậy, khả năng của bản trạm có thể đóng cửa bất cứ lúc nào, mời mọi người mau chóng cất bước đến Doanh trại Hoán Nguyên Vĩnh Hằng, bỗng dưng rực rỡ. 】
Ý đồ của lão nhân rõ ràng, hai mươi ngày công thành nữ chân nhân không có kết quả, chiến lực cũng đã bắt đầu giảm xuống, giảm số lượng nghiêm trọng. Hơn hai vạn người của Tây quân không thể đánh bại đối phương, nhưng chỉ cần đánh cược tính mạng, lại tạo thành tổn thất nhất định cho nữ chân nhân, tổn thất lớn có lẽ sẽ không bao giờ nghĩ đến việc công thành, mà đám người chủng sư đạo trong thành cuối cùng cũng có thể lựa chọn bức ép đối phương...
Ngay lúc đám người Ninh Nghị ở Hạ thôn vì muốn làm thầy anh dũng quả quyết cảm thấy rung động. Trong Biện Lương thành, mọi người đang mệt mỏi đến cực điểm đang hoan hô cho quân Tây, vui đến phát khóc. Tương đối mà nói, sau đó tin tức về Hạ thôn còn chưa được mọi người biết tới. Tô Văn Phương đi tới doanh binh bị thương, thấy được tóc mai ngổn ngang, sắc mặt trắng bệch, đem chuyện người gầy gò của Hạ thôn nói cho hắn biết.
Sư phụ mở to đôi mắt to bỗng dưng nhìn hắn một hồi lâu, một lát sau, hai tay nắm lấy vạt áo, hơi cúi thấp người xuống, áp lực mà khóc rống lên. Thân thể gầy yếu kia run rẩy, phát ra thanh âm "Ô ô", như là đậu Nha tùy thời có thể ngã xuống., Nước mắt rơi như mưa. Nhìn một màn này, hốc mắt Tô Văn Phương cũng đỏ lên, hắn bôn ba mấy ngày trong thành, cũng là hình dung gầy gò, trên mặt đầy râu ria, qua một hồi, liền rời khỏi nơi này, tiếp tục bôn ba vì tương phủ.
Trong hoàng thành, các đại thần đã tụ tập ở đây, tin tức khắp nơi mà bọn họ đưa đến đều có chút vui mừng. Mà lúc này, một ông lão tên Tần Nguyên đang đứng trên điện nói về một phong cảnh tuyệt vời.
Chuyện này là... cứu viện chủng sư.