Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
Trời tờ mờ sáng.
Lúc nha hoàn đi vào thêm lửa, sư phụ từ trong giấc ngủ tỉnh lại. Trong phòng ấm áp quá mức, bột mì khiến khóe trán nóng lên, mấy ngày nay, nàng đã quen với quân doanh lạnh như băng, đột nhiên trở về trắc lâu, cảm giác có chút không thích ứng.
"Sầm cô nương thế nào rồi?" Nàng vuốt trán, xốc chăn mền lên ngồi dậy, vẫn mơ mơ màng màng.
"Đại phu nói nàng, nói nàng..." Nha hoàn có chút muốn nói lại thôi.
"Bảo vệ được là được." Nữ tử ngồi bên giường bình tĩnh nhìn nha hoàn. Hai người ở chung một thời gian không ngắn, ngày thường nha hoàn cũng biết cô nương nhà mình đối với rất nhiều chuyện có chút lãnh đạm, có loại cảm giác coi thường thế tình. Nhưng lần này... dù sao cũng không giống nhau.
"Tầm cô nương tính mạng... Không có gì đáng ngại."
"... Nàng không còn tay." Sư phụ gật đầu. Lệnh nha hoàn nói không nên lời là chuyện này, nhưng sư phụ cũng biết chuyện này.
Đêm qua, chính là sư sư mang theo Sầm Tức không có hai tay ký tình trở lại tháp lâu.
Trong khoảng thời gian này, có thể do sư phụ dẫn động, hoặc là tuyên truyền trong thành, trong chùa lâu, cũng có vài nữ tử và sư phụ đi tới phụ cận tường thành hỗ trợ. Sầm gửi tình ở lầu coi như có chút danh tiếng, tính tình nàng đạm mạc, cùng Nhiếp Vân Trúc Nhiếp cô nương bên cạnh Ninh Nghị có chút giống, trước kia từng là một nữ tử y gia, chữa thương so với sư phụ càng thêm thành thạo hơn nhiều. Hôm qua ở tiền tuyến Phong Khâu môn, bị một nữ binh sĩ chém đứt hai tay.
Cũng bởi vì nàng thân là nữ tử, mới được người cứu. Đêm qua sư phụ đánh xe mang nàng về tháp canh, nửa người cũng đã bị máu nhuộm đỏ, Sầm Ký tình hai tay chỉ là nhận được máu đông cùng băng bó thô, cả người đã chỉ còn một tia du tức.
Quốc nạn lâm đầu, binh khí hung chiến, tuy nói tuyệt đại đa số đại phu đều bị điều đi chiến trường, nhưng những địa phương tương tự như Xuân Lâu, vẫn có thể có tài nguyên trị liệu tốt hơn chiến trường. Đại phu khi ký tình xử lý thương thế cụt tay cho Sầm, sư phụ mệt mỏi trở lại sân nhỏ của mình, dùng nước ấm tắm mình một chút, nửa ngồi trên giường, liền ngủ thiếp đi.
Thời tiết rét lạnh, gió tuyết ngừng lại. Đã qua nửa tháng kể từ lúc nữ chân nhân công thành, khoảng cách với nữ chân nhân bất ngờ xuôi nam, đã qua hơn ba tháng. Đã từng ca vũ thái bình, cẩm y phồn hoa, hôm nay nghĩ lại vẫn là chân thực như vậy, giống như chuyện xảy ra trước mắt chỉ là một cơn ác mộng khó thoát khỏi.
Tất cả những điều này, đều không chân thực —— trong những ngày này, thật nhiều lần từ trong giấc mộng tỉnh lại, trong đầu sư phụ đều sẽ hiện ra ý niệm như vậy, những cảnh tượng hung thần ác sát kia, máu chảy thành sông, cho dù phát sinh ở trước mắt, sau đó nghĩ lại, sư phụ cũng nhịn không được trong lòng cảm thấy đây không phải là sự thật? Ý niệm như vậy, có lẽ lúc này đang lượn lờ trong đầu vô số người Biện Lương.
Vốn là phụ thân một trụ cột chống lưng, một ngày nào đó lên thành trì, đột nhiên lại không thể trở về. Trước kia từng là trượng phu ăn lương thực, đột nhiên cũng hóa thành một bộ phận dữ tợn của tòa thành này. Đây vốn là một nữ tử xinh đẹp, mắt ngọc mày ngài, tay trắng tinh tế, khi gặp lại nàng., Cũng đã mất đi một đôi tay, toàn thân đẫm máu... Trong khoảng thời gian ngắn ngủi này, vô số dấu vết của người tồn tại, lưu lại ký ức trong đầu người khác, vẽ lên từng câu từng. Sư phụ đã từng trải qua rất nhiều thăng trầm trong quá trình trưởng thành, trong lúc giao nhau trải qua bóng tối gặp gỡ thế đạo, nhưng đối với sự thật trước mắt, vẫn cảm thấy giống như một cơn ác mộng.
Nhưng cuối cùng tất cả đều là sự thật phát sinh. Nữ chân nhân đột nhiên xuất hiện, phá vỡ mộng đẹp giang sơn này, hiện giờ trong chiến sự thê thảm, bọn họ gần như muốn chiếm tòa thành này.
Mấy ngày sớm nay, đối với nữ chân nhân hung ác tàn bạo, đối với tin tức quân dân phe mình phấn đấu phấn đấu tuyên truyền hầu như chưa từng dừng lại, xác thực cổ vũ sĩ khí trong thành. Nhưng mà ảnh hưởng tử vong của người thủ thành dần dần khuếch đại trong thành, bi thương, rụt rè, thậm chí cảm xúc tuyệt vọng cũng bắt đầu dâng trào trong thành.
Một người chết, ảnh hưởng và lan tới, không chỉ có một hai người, hắn có gia đình, có bạn bè, có quan hệ xã hội như vậy. Một người chết đi, đều dẫn động mấy chục người vòng tròn, huống chi lúc này đã chết trong phạm vi mấy chục người, e rằng không chỉ có một hai người.
Mọi người bắt đầu sợ hãi, đa phần bi thương, sự dữ tợn, tin đồn chiến đấu kịch liệt khiến cho trong nhà còn có người thanh niên trai tráng khóc lóc cầu xin người nhà không dám chết nữa, cũng có vài người đã đi lên trên tường thành, mọi người thử xem có thể đem bọn họ rút lui hay không, hoặc là đi tới nơi khác. Người có quan hệ thì đều bắt đầu mưu cầu đường lui. Nữ chân nhân quá ác, đây là tư thế không phá Bương thề không bỏ qua.
Sam lâu ở giữa vòng tròn tin tức Biện Lương, đối với những thứ này, là sự nhạy cảm nhất. Bất quá đối với sư phụ mà nói, nàng đã là người đã trải qua chiến trường, ngược lại không suy nghĩ nhiều như vậy.
Sau khi rửa mặt xong, sư phụ nhìn Sầm Tà Văn vẫn còn đang mê man. Nàng ở chiến trường nửa tháng, đối với trang phục tướng mạo, đã không còn quá nhiều, chỉ là khí chất bản thân vẫn còn, tuy bề ngoài còn có vẻ nhu nhược, nhưng nhìn thấy đao thương máu tươi, trên thân càng có thêm một cỗ khí thế cứng cỏi, giống như cỏ dại mọc ra từ khe đá. Lý Uẩn cũng ở ngoài phòng, nhìn nàng, muốn nói lại thôi.
Nếu là trước kia, nhìn thấy một người hai tay bị chém đứt sống động, cô nương trong que lâu không có một ai có thể chịu nổi, ngay cả tối hôm qua, sư phụ dẫn người ôm lấy Sầm Văn tình toàn thân đẫm máu vào, mở quần áo che đậy ra., Nhìn thấy Sầm gửi tình lại đứt hai tay, cả người đầy máu đen, liền có người sợ đến hôn mê bất tỉnh, Lý Uẩn đều cảm thấy có chút ăn không tiêu, chỉ có sư phụ còn mệt mỏi mà bình tĩnh sắp xếp tất cả, đợi đại phu đến, mới đi về ngủ.
Sắc trời còn chưa sáng, nhưng hôm nay ngừng gió tuyết, sẽ chỉ càng thêm rét lạnh so với ngày thường. Bởi vì sư phụ biết, nữ chân nhân công thành, liền thuận tiện hơn chút ít. Từ tầng mây hướng đông bắc nhìn lại, một cỗ cột khói màu đen ở phía xa xa bay lên phía chân trời tối tăm mờ mịt., Đó là khói bụi bốc cháy thi thể mấy ngày liền. Không ai biết hôm nay có thể phá thành hay không, nhưng sư phụ hơi thu thập đồ đạc, chuẩn bị đi thương binh doanh bên kia, sau đó, Hạ Lôi Nhi tìm tới.
"Sư... Sư tỷ, ngươi trên chiến trường... Hắn thế nào?"
Vị nữ tử địa vị tại tầng trời không quá cao này thương nhớ chuyện Tiết Trường Công, tới đây hỏi sư phụ nghe ngóng tin tức.
"Mấy ngày nay hắn đều không tới, ta lo lắng hắn xảy ra chuyện, không phải nói là... Nữ chân nhân buổi tối không công thành sao..."
"Ta chuẩn bị một ít điểm tâm hắn thích ăn... Cũng muốn tặng cho hắn, nhưng hắn đã nói không cho ta đi... Hơn nữa ta sợ..."
"... Sư tỷ, ta cũng là nghe người khác nói, nữ chân nhân đã quyết tâm nhất định phải phá thành, rất nhiều người đang tìm đường ra..."
"Hắn được chia làm nhà quả táo, nhưng tốt xấu gì cũng là tướng quân... Sư sư tỷ, ngươi... Ngươi có thể đi tìm hắn hay không, thay ta mang điểm tâm cho hắn..."
Hạ Lôi Nhi trông cũng không tệ lắm, nhưng lăn lộn trong lầu canh không đến cao địa vị cao, cũng là bởi vì nàng chỉ có tướng mạo. Lúc này bụng đầy tâm sự tìm sư phụ thổ lộ, lải nhải mãi cũng chỉ là chuyện nhát gan lại ích kỷ. Nàng muốn đi tìm Tiết Trường Công., Lại sợ chiến trường hung hiểm, muốn lấy lòng đối phương, có thể nghĩ tới cũng chỉ đưa chút điểm tâm, muốn Tiết Trường Công an bài nàng chạy trốn, xoắn xuýt hi vọng sư phụ thay nàng đi nói chuyện với Tiết Trường Công...
Nàng không có chú ý tới sư phụ đang chuẩn bị đi ra ngoài, thao thao thao bất tuyệt nói những lời này, sư phụ đầu tiên là cảm thấy tức giận, sau đó cũng chỉ là thở dài. Nàng nghe Hạ Lôi nhi nói một hồi như vậy, qua loa vài câu. Sau đó nói cho nàng biết: Tiết Trường Công là nơi đóng quân kịch liệt nhất trong chiến đấu., Mặc dù bản thân hắn ở gần đây, nhưng hai bên cũng không gặp mặt, gần đây càng không tìm thấy hắn. Nếu ngươi muốn đi đưa đồ vật, chỉ có thể tự mình lấy lệnh bài đi, có lẽ sẽ tìm được.
Chiến hỏa cuốn tới, trong lúc trở tay không kịp này, có người trước tiên mất đi sinh mệnh, có người hỗn loạn, có người sa sút. Cũng có người tại chiến tranh như vậy hoàn thành lột xác, Tiết Trường Công là một trong số đó.
Ài, nam nhân như vậy lúc trước có lẽ đã để ý tới ngươi, đợi sau khi chiến sự kết thúc, lúc hắn bước lên cao, nữ nhân như thế nào sẽ không có, ngươi chỉ sợ muốn làm thiếp, cũng không được a...
Đợi đến khi đuổi Hạ Lôi Nhi đi, sư phụ nghĩ như vậy, sau đó trong đầu lại hiện lên hình ảnh một nam nhân khác. Nam nhân trước khi khai chiến đã cảnh cáo hắn rời đi, hồi lâu trước hình như đã thấy được tình hình phát triển, vẫn luôn làm chuyện của mình, sau đó là nam nhân tiếp đón. Bây giờ nhớ lại tình cảnh lúc gặp mặt cuối cùng, cũng giống như là phát sinh chuyện trước đây không biết bao lâu.
Ninh Nghị...
Hắn không phải nam nhân thuế biến trong chiến tranh, rốt cuộc nên xem là phạm trù ra sao? Sư phụ cũng không nói rõ được.
Từ đầu mười hai tháng một, truyền đến tin tức thủ quân Hạ thôn nghênh chiến Trương Lệnh Huy. Sau khi tin tức Lưu Thu Nhân thủ thắng, tiến triển duy nhất trong Biện Lương thành có thể thăm dò được, là Quách Dược Sư suất lĩnh oán quân cả chi nhào tới.
Chiến đấu kịch liệt...
Tổng số cường quân thiên hạ ba vạn sáu ngàn người hợp thành một vạn tám ngàn binh sĩ, chiến đấu kịch liệt đến cùng là đánh giá như thế nào, bản thân sư thừa nhận không cách nào phán xét. Nàng chỉ có thể nhìn người chết trên dưới thành Biện Lương, thỉnh thoảng tưởng tượng một chút chiến tranh ven bờ sông phát sinh. Vô luận như thế nào, tin tức không có chiến bại truyền đến, có lẽ chính là tin tức tốt.
Vô luận chiến sự thê thảm như thế nào, chỉ cần hắn có thể lưu lại tính mạng, có lẽ... chính là tin tức tốt...
Thân thể trần trụi...
Đạp đạp đạp đạp...
Tiếng vó ngựa xuyên qua tuyết đọng, nhanh chóng chạy tới.
Một đội ngũ, mười kỵ binh, trăm kỵ binh chạy băng băng trên cánh đồng tuyết, sau đó còn xuyên qua một cánh rừng nho nhỏ. Mấy trăm kỵ binh phía sau đi theo mấy chục bóng người, cuối cùng đã hoàn thành vòng vây.
Song phương tiếp xúc, kỵ binh phía trước quay lại, bay về phía truy binh. Bóng người màu đen kia khẽ vươn tay, từ trên lưng ngựa giống như đang sải bước xông ra, vù một tiếng, kỵ binh đang va chạm với hắn trên không trung xoay tròn rồi bay lên., Bóng người màu đen hạ xuống mặt đất, rút lui về sau, dưới lòng bàn chân phủ lên từng chùm tuyết lớn. Hai kỵ binh truy binh trước mặt cơ hồ là đâm thẳng tới, nhưng sau đó, hai con tuấn mã đang chạy vội đều đã mất đi trọng tâm., Một con nhảy lên cao bên trái, hí dài ngã bay. Một con khác lăn lộn ra phía bên phải. Người áo đen kéo kỵ sĩ ngồi trên lưng ngựa vung tay về phía sau một cái. Người nọ bay ra ngoài, trên không trung vẽ ra đường vòng cung kinh người, nhảy ra ngoài mấy trượng mới rơi vào trong tuyết.
"Dừng tay! Đều dừng tay! Là hiểu lầm! Là hiểu lầm!" Có người hô to.
Người áo đen đã dừng lại trong tuyết, chắp hai tay sau lưng, đúng là ánh mắt lợi hại của Phúc Lộc, vẻ mặt nghiêm nghị. Mà trong mấy trăm kỵ sĩ phía sau, người được mọi người bảo vệ, chính là người chỉ huy Vũ Thắng Quân - Trần Ngạn. Người này tuổi đã hơn bốn mươi., Hình dạng đoan chính khí, hắn xuất thân văn quan, lúc này cũng là võ tướng, đúng là loại nho tướng ưa thích nhất của võ triều. Mắt thấy Phúc Lộc bước một bước dài đánh bay ba kỵ binh trong xung phong, trong lòng hắn chấn động, mỗi lần thán phục những tông sư võ lâm này, võ nghệ cao siêu, chỉ tiếc, người trước mắt này cũng khó mà cho rằng mình sử dụng.
Hiệp với võ loạn cấm, những kẻ dùng huyết khí nhất thời làm việc, luôn không cách nào lý giải được đại cục và bất đắc dĩ với những kẻ bảo vệ đại cục như mình...
"Phúc Lộc tiền bối, dừng tay đi, Trần mỗ nói, ngài hiểu lầm ý của ta rồi..."
"Không có gì hiểu lầm." Lão nhân cao giọng nói, cũng ôm quyền nói: "Trần đại nhân, ngài có ý định của ta, ta có chí hướng của ta. Nữ chân nhân xuôi nam, chủ nhân nhà ta vì ám sát dây dưa mà chết, hôm nay chiến sự Biện Lương đã đến tình huống như thế này, ngài không dám đi Biện Lương, Hạ thôn ngài cũng không muốn xuất binh, ngài có lý do, ta đều có thể thông cảm, nhưng lão hủ chỉ còn lại nửa cái mạng, muốn vì chuyện này mà chết, ngài không ngăn được."
"Tình huống phức tạp quá! Lão tiền bối!" Trần Ngạn hít sâu một hơi, "Chuyện liên quan đến Biện Lương, Trần mỗ đã sớm kể rõ cho ngươi về sự tình Hạ thôn! Binh sĩ Biện Lương hung hăng nguy hiểm, nữ thật hung ác tàn bạo, ai mà không biết. Không phải là ta không muốn xuất binh, thật sự là không cách nào xuất binh! Mấy vạn người này, mấy chục vạn người mới bị đánh bại. Hơn mười vạn người mới., Tùy tiện lại xuất hiện, không đi được đến bình thường, đó chính là tan tác rồi. Võ Thắng Quân ta ở lại chỗ này, đối với nữ chân nhân, oán quân vẫn còn một phen uy hiếp, chỉ cần Biện Lương có thể kiên trì, lo lắng sự tồn tại của chúng ta, nữ chân nhân tất nhiên yêu cầu hòa hợp. Còn về Hạ thôn, oán quân vẫn còn một phen uy hiếp., Lại không phải là... oán quân chính là hùng binh trong thiên hạ, lúc trước chiêu an hắn, triều đình lấy Yến vân lục châu, cùng với sức lực một nửa triều đình nâng đỡ. Ai ngờ Quách Dược sư hai mặt ba đao, chuyển thành phản bội nữ tử! Hạ thôn? Sớm mấy ngày có thể dựa vào đối phương khinh địch, lấy một chút lợi thế nhất thời, sớm muộn cũng sẽ đại bại. Lão tiền bối nhất định phải để tất cả gia sản chúng ta đều ở bên trong sao?!"
Phúc Lộc kém cỏi ngôn từ, về phương diện khác, bởi vì Chu Tự dạy bảo, lúc này tuy rằng mỗi người mỗi ngả, hắn cũng không muốn trước mặt quân đội dùng màn nội của Trần Ngạn đổ xuống, chỉ chắp tay: "Trần đại nhân, mỗi người đều có chí riêng, ta đã nói từ lâu..."
"Còn nữa! Làm đại sự, chuyện này nếu không thành thì không cần buông tay! Lão tiền bối, vì làm cho quân tâm phấn chấn, Trần Ngạn ta chẳng lẽ cũng không làm chuyện gì! Đem danh tiếng của ngài hiển lộ trong đại quân, chính là hi vọng chúng tướng sĩ có thể thừa kế di chí của Chu sư phụ, có thể phấn khởi, lục lực giết địch, chỉ là những chuyện này đều cần thời gian a, bây giờ ngài rời đi, mấy vạn người sĩ khí phải làm sao bây giờ? "
Thấy Phúc Lộc không có hàng khô trả lời, Trần Ngạn đành một câu tiếp một câu, tuyên truyền điếc tai, mạnh mẽ hùng hồn nói. Gã vừa dứt lời, đầu tiên là một trong mấy chục kỵ sĩ bị đuổi theo đầu tiên: "Ngươi câm miệng, Trần Ngạn lạt!"
Trên lưng ngựa, chỉ thấy hán tử kia rút cương đao, chỉ sang, trong chốc lát, mấy chục nhân sĩ Lục Lâm đi theo Phúc Lộc rời đi cũng rút vũ khí ra: "Nói khéo sắc lệnh!", Nói khoác không biết ngượng! Ngươi nói xong chưa! Số lượng đại quân mấy vạn, quân tâm một tấc cũng không có, triều đình này cần gì các ngươi! May mà ngươi còn đem việc này coi như khoe khoang, không biết xấu hổ nói ra! Nói cho ngươi biết, dưới trướng Long liễn Long tướng quân mặc dù chỉ có hơn sáu ngàn người, nhưng so với bốn năm vạn thủ hạ ngươi có tâm huyết hơn nhiều lắm..."
"Long Sí!" Trần Ngạn siết chặt đầu ngựa, cười lạnh một tiếng, "Trước không nói hắn chỉ là một kẻ thiên tướng, thừa dịp đại quân tan tác, thu nạp mấy ngàn người, không có tư cách lĩnh binh. Nếu thật sự nói không tướng, người này dũng cảm vô mưu, hắn dẫn mấy ngàn người, chẳng qua chỉ là đi chịu chết mà thôi! Trần mỗ đuổi theo, chính là không muốn tiền bối chôn cùng người ngốc nghếch với các ngươi..."
"Trần Ngạn liều mạng với ngươi..."
"Được rồi!" Hán tử trên lưng ngựa còn muốn nói chuyện, Phúc Lộc phất tay ngắt lời hắn, sau đó gương mặt lạnh như băng chắp tay với Trần Ngạn.
"Trần đại nhân, ngài cũng không cần nói thêm gì nữa, chuyện hôm nay, tâm ý chúng ta đã quyết, cho dù là chết ở Hạ thôn, cũng không liên quan gì đến Trần đại nhân, nếu thật sự mang đến phiền phức cho Trần đại nhân, ta chờ chết, cũng chỉ có thể nhờ Trần đại nhân thông cảm. Đây là mỗi người đều có chí riêng, Trần đại nhân nếu không chịu bao dung, vậy Trần đại nhân sẽ không bao che., Vậy thì thứ cho chúng ta cũng không thể tiếp nhận tác phong mà đại nhân làm việc, hôm nay ngài cứ việc hạ lệnh cho huynh đệ dưới trướng giết tới, chúng ta nếu có kẻ may mắn trốn thoát, dù sao cũng không thể tới được Hạ thôn, từ nay về sau cả đời chỉ có thể đối địch với người nhà của đại nhân. Lão hủ tuy rằng võ nghệ không tinh, nhưng nếu chuyên cầu sinh, hôm nay có lẽ vẫn có thể chạy thoát được. Đại nhân, ngài quyết định đi."
Hắn nói không chừa đường lui, đồng bạn xung quanh vung đao thương: "Đúng là như vậy! Tiền bối, nếu bọn chúng thật sự đánh tới, ngài không cần quan tâm tới chúng ta!"
【 Trước mắt dùng hết, thanh âm nghe kinh điển hữu dụng nhất là 1~4, tập hợp thành tứ đại ngữ âm, siêu 100 loại âm sắc, càng là hỗ trợ đổi Nguyên thần khí bằng sợi dây ly đọc cao, ô ô ô ô. 】
"Thật muốn tự giết lẫn nhau! Chết ở chỗ này là được!"
"Trần Ngạn Thù, ngươi đã nghe rõ chưa! Nếu ta còn sống! Nhất định sẽ giết cả nhà ngươi a..."
Mọi người hô lên chốc lát, vẻ mặt Trần Ngạn khó coi một hồi, đến cuối cùng, khiến cho song phương đều khẩn trương mà trầm mặc. Như thế một lúc lâu, rốt cuộc Trần Ngạn cũng hít sâu một hơi, chậm rãi thúc ngựa tiến về phía trước, thân vệ bên cạnh muốn bảo vệ, bị gã phất tay ngăn lại. Chỉ thấy gã một mình đi về phía Phúc Lộc, sau đó từ trong tuyết rơi xuống, đến trước người lão nhân, mới ngang nhiên ôm quyền.
"Tiền bối à, ngài làm hại ta quá sâu." Hắn chậm rãi, trầm giọng nói: "Nhưng việc đã đến nước này, tranh luận cũng vô dụng. Long liễn người này, chí lớn mà vô dụng, các ngài đi tấn công Quách Dược sư, thập tử vô sinh. Hạ thôn cũng vậy, nhất thời huyết dũng, chống được mấy ngày thì đã sao, có lẽ giờ phút này chỗ đó đã bị công phá rồi... Trần mỗ đuổi đến đây, nhân tâm tận lực, nếu không giữ được... Ai, các vị, bảo trọng đi..."
Hắn chậm rãi nói xong những lời này, vừa khom người, sau đó nghiêm nghị đi trở về lập tức.
Không lâu sau, trong tuyết, hai nhóm người rốt cuộc dần tách ra, đi về các hướng khác nhau.
Thân thể trần trụi...
Trong tuyết, binh sĩ xếp thành hàng dài đi về phía trước.
"Hôm qua vẫn là gió tuyết, hôm nay chúng ta xúc động, trời quang mây tạnh, đây là thiên triệu, chính là trời giúp chúng ta! Mấy vị huynh đệ! Tất cả tập trung tinh thần! Huynh đệ của Hạ thôn dưới sự tấn công mãnh liệt của oán quân, đều chống đỡ mấy ngày, quân ta đột nhiên giết tới, trước sau giáp công, tất có thể đánh tan tam họ nô kia! Đi thôi! Chỉ cần thắng, quân công, lương bạc, không phải nói chơi! Các ngươi đều là anh hùng trong thiên hạ này..."
Trên sườn tuyết trong đội ngũ, một tướng quân cưỡi chiến mã một mặt tiến về phía trước, một mặt ra sức cổ vũ cho đội ngũ. Hắn cũng có nền tảng võ học, nội lực bức bách, thanh âm như chuông lớn, hơn nữa dáng người hắn khôi ngô, làm người chính khí, một đường la hét khiến người ta cực kỳ được cổ vũ.
Chỉ chốc lát sau, đã có nhóm quân đội nhỏ gia nhập, dần dần hợp lưu, toàn bộ đội ngũ càng thêm hùng hồn dõng dạc. Ngày hôm nay là mười hai tháng tám, đến xế chiều, đám người Phúc Lộc cũng tới, tâm tình của đội ngũ càng thêm sôi nổi.
Chiến sự ở Hạ thôn có thể thu hút sự chú ý của rất nhiều người ở bên ngoài Biện Lương thành. Phúc Lộc trong đó có tác dụng cực lớn, là do hắn âm thầm nói nhiều lời, thúc giục không ít người, mới bắt đầu có cục diện như vậy. Mà trên thực tế, khi oán quân của Quách Dược sư tập trung đến Hạ thôn bên này, vô cùng thê thảm, lại có thể có chiến sự qua lại, thật sự là làm rất nhiều người bị dọa sợ, nhưng cũng làm cho bọn họ được ủng hộ.
Cầm đầu là vị tướng quân tên là Long Lăng, là một trong số đó. Đương nhiên, trong lời tuyên bố dõng dạc có quyền điều khiển hay không, có chút khó nói, nhưng vào lúc này, những thứ này đều không quan trọng.
"Trần chỉ huy Minh Triết bảo vệ thân thể, không muốn ra tay, chúng ta đã sớm dự liệu. Thế cục thiên hạ này hủ nát đến tận đây, chúng ta mặc dù ở đây chửi mắng tùy tiện, cũng là vô dụng, không muốn tới cũng không muốn." Nghe đám người Phúc Lộc nói đã trải qua, trên sườn tuyết, Long Hộc chỉ nở nụ cười hào phóng: "Chỉ là tiền bối từ Hạ thôn bên kia tới, trong thôn... Chiến sự thế nào rồi?"
"Hôm nay trời quang, không dễ ẩn núp, chỉ là vội vàng xem... khá thảm liệt..." Phúc Lộc thở dài: "Oán quân, hình như công phá bức tường doanh trại rồi..."
Tin tức hắn mang đến khiến long liễn trầm mặc một lát, trước mắt đã là ngày thứ sáu trong trận chiến giữa Hạ thôn, trong tin tức lúc trước, một phương quân phòng thủ cùng oán quân ngươi tới giao thủ với ta, oán quân sử dụng nhiều loại phương pháp công thành, nhưng mà quân phòng thủ phối hợp cùng hỏa khí phụ trợ, thủy chung không bị oán quân chính thức đánh vào trong doanh tường. Nghĩ không ra hôm nay, phòng ngự vững chắc cuối cùng vẫn bị phá.
Đương nhiên, chỉ là bức tường gỗ mà thôi, chất đống cho dù có tốt hơn nữa, trong trường hợp chém giết này có thể chống đỡ được năm ngày, cũng đã là chuyện cực kỳ may mắn rồi. Nếu nói chuẩn bị tâm lý, cũng không phải hoàn toàn không có, chỉ là làm đồng bạn ở bên ngoài, chung quy lại không muốn nhìn thấy mà thôi.
Bên ngoài Hạ thôn, trên mặt tuyết, Quách Dược sư cưỡi ngựa, xa xa nhìn chiến trường kịch liệt phía trước. Ba màu đỏ trắng và cháy đen hầu như tràn ngập trước mắt, lúc này, đường binh từ phía đông nam tràn vào trong cái lỗ xiêu xiêu vẹo vẹo kia, mà trên sườn núi, một đội dự bị tập kích, đang cùng đám binh sĩ oán quân tiến vào tiến hành chém giết thảm liệt, ý đồ đột nhập vào bức tường doanh trại.
Ninh Nghị xông qua vùng sườn núi nhuốm máu tươi, bổ trường đao ra, đánh bay một tên binh sĩ oán quân thân hình cao lớn ra ngoài. Bên cạnh y là Chúc Bưu, huynh đệ Tề gia, Điền Đông Hán, Trần Đà Tử, Nhiếp Sơn dùng khí thế mãnh hổ giết vào trong đám địch nhân. Theo một ý nghĩa nào đó, những người này chính là đám người thân vệ đoàn bên cạnh Ninh Nghị, cũng coi như là đoàn bộ dự bị.
Thương thế trước đó cơ bản đã khỏi hẳn, nhưng tổn thương ngầm phá lục đạo, cho dù có đề cập đỏ, cũng không hoàn toàn tốt, lúc này toàn lực xuất thủ, ngực không khỏi mơ hồ đau đớn. Cách đó không xa, hồng đề vung lên một cây đại thương, dẫn theo tuyển tinh nhuệ., Phía Ninh Nghị chém giết tới. Nàng sợ Ninh Nghị bị thương, Ninh Nghị cũng sợ nàng xảy ra chuyện, đâm một thương ra, ra sức chém giết về phía bên kia. Máu tươi bắn lên đầu bọn họ, trên người, sóng người sôi trào, thân ảnh hai người đều giết tới đỏ chót --
"Con mẹ nó —— "Dùng sức bổ một tên binh lính oán quân ra, Ninh Nghị lắc lư đi về phía Đề Hồng, đưa tay lau máu tươi trên mặt, "Trong chuyện xưa đều là gạt người..."
Vù một tiếng, trường thương như cự mãng lao qua bên cạnh Ninh Nghị, đâm về phía sau lưng gã. Hồng Đề nghe thấy tiếng gã hạ giọng oán trách: "Cái gì?"
"Không phải nói khi tử thương thành công thì sẽ tan vỡ sao, bây giờ chết bao nhiêu..."
Trải qua mấy ngày ác chiến, tỷ lệ thương vong giữa oán quân và quân thủ hộ Hạ thôn đã sớm không chỉ là một thành, nhưng đến lúc này, bất luận là bên nào giao chiến, cũng không biết còn phải chém giết bao lâu, mới có thể nhìn ra manh mối thắng lợi.
Nhưng tại thời khắc này, nơi sơn cốc Hạ thôn, lực lượng oán quân, thủy chung vẫn là chiếm thượng phong. Chỉ là đối với việc Ninh Nghị chém giết, oán quân chém giết, một mặt nhìn sự phát triển của chiến sự, Quách Dược sư một mặt lẩm bẩm: "Còn có chiêu gì, sử ra a..."
Mấy ngày nay, trong tình huống Thường Thắng quân phát động tấn công chiếm ưu thế, tình huống mới lạ này, quả thật không phải lần đầu tiên...