Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
Tiếng gầm thét vang lên, bốn phía sơn cốc bên bờ Hoàng Hà, tiếng người huyên náo, đốt lên toàn bộ màn đêm.
Đây là lúc hoàng hôn thường ngày, nhưng sắc trời đã tối xuống, hỏa tiễn bay qua bay lại trên bầu trời đêm, một hồi, chiếu sáng tầm mắt mọi người trong tuyết. Ở chân núi phía tây, đại lượng binh sĩ nâng tấm chắn xông qua tuyết, bọn họ có người mang theo thang thang leo lên., Mũi tên ở trên tấm thuẫn của bọn họ, trên người đọng tuyết rơi xuống. Trong rừng cây phía sau bọn họ, ánh lửa cháy thành một mảnh, đám bắn tên đốt cháy mũi tên bắn ra, bắn ra mũi tên, lại liên tiếp lui về trong rừng tuyết đang nhóm lửa. Vào lúc này, sẽ thấy đại lượng quang điểm như châu chấu hướng lên trên tường thôn Hạ thôn rơi xuống.
Liên tiếp từng đợt đả kích giáng xuống bức tường bằng gỗ, rất nhiều những mũi tên lửa rơi vào cành gỗ ngày đông giá rét, thậm chí còn có thể bốc cháy.
Trên đầu tường Hạ thôn, cũng không có âm thanh của cây du pháo vang lên, Thường Thắng quân công kích khắp nơi trong núi đồi, giữa binh sĩ và binh sĩ thủy chung cách nhau một khoảng khá lớn, bọn họ nâng tấm chắn chạy ra ngoài bức tường, chỉ bất ngờ phát khởi công kích mạnh mẽ mấy điểm trên chiếc cầu thang., Đám người chen chúc nhau tiến lên, bên trong Hạ thôn, đám phòng thủ bưng nước sôi trào đi ra, thương trận đâm ra từ trong doanh tường như rừng, đâm chết đội quân tinh nhuệ thường suất thắng quân đi vào đầu tường, rừng cây phía xa có điểm điểm sáng lốm đốm lao ra, ý đồ bắn về phía đầu tường bên này, đám cung thủ xông vào trong doanh trại cũng bắn về phía quần cung thủ của đối phương.
Có đôi khi thường thắng quân bắn nhanh một chút, có lúc lại là quân thủ hạ của Hạ thôn. Đầu tường cùng mặt đất bên trong ngoài có từng điểm ánh lửa, binh sĩ thủ vệ tránh né không kịp ôm thương thế lăn lộn trên mặt đất, bên ngoài lại có một trận tiến công áp tới.
Thương nhân lăn lộn trên mặt đất, tiếp viện cũng vẫn còn xa xa, binh lính phía sau doanh tường liền từ sau ẩn thể lao ra, cùng ý đồ cường công quân tinh nhuệ Thường Thắng tiến vào triển khai chém giết.
Chịu trách nhiệm tường thành phía tây, tướng lĩnh phòng thủ Ất Nhị Đoạn tên là Từ Lệnh Minh, thân hình hắn cao lớn, thân thể rắn chắc như một tòa thiết tháp màu đen, thủ hạ hơn năm trăm người, phòng ngự chính là doanh tường rộng bốn mươi trượng. Đúng lúc này, chịu đựng công kích luân phiên của Thường Thắng quân., Vốn dĩ nhân thủ đầy đủ đang nhanh chóng giảm bớt, nhìn thấy được xung quanh là ánh lửa rõ ràng bị diệt, bóng người chạy nhanh, truyền lệnh binh hô to, người bị thương kêu thảm thiết, bên trong doanh địa nằm trên mặt đất., Không ít mũi tên cắm vào trong bùn đất, có tên còn đang thiêu đốt. Bởi vì Hạ thôn là khe lõm, từ chỗ thấp bên trong không thể nhìn ra bên ngoài, lúc này hắn đang đứng trên đài quan sát cao cao nhìn ra bên ngoài, trên mặt đất sườn núi phía ngoài tường, binh sĩ xung phong thường thường thấy phân tán, la hét, chạy như đàn kiến, chỉ thỉnh thoảng phát động tiến công ở một đoạn trên bức tường của doanh trại.
Xa hơn, trong rừng cây vô số đốm lửa, mắt thấy đều muốn lao ra, nhưng không biết bọn hắn chuẩn bị bắn về phương nào.
"Bọn hắn muốn xông lên, bọn hắn muốn xông lên... Từ Nhị, để cho huynh đệ của ngươi chuẩn bị! Tên lửa, ta nói châm lửa là được châm lửa, lúc nào ta cho các ngươi xông lên toàn bộ tường thành!"
Hắn đột nhiên đứng trên tháp xa hô to, phía dưới, Từ Nhị suất lĩnh đội cung tên là tộc đệ của hắn, lập tức cũng hô to. Hơn trăm cung thủ xung quanh lập tức cầm lấy mũi tên bọc dầu, tưới dầu mỡ sền sệt, lao về phía đống lửa chờ lệnh. Từ lệnh Minh Phi nhanh chóng xông xuống tháp, cầm tấm thuẫn cùng trường đao của hắn lên: "Tiểu Trác! Chúng huynh đệ dự bị, theo ta xông lên!"
Đang ở phía sau Yểm Thể chờ lệnh, là hơn năm mươi thủ hạ tinh nhuệ nhất của hắn. Dưới hiệu lệnh của hắn, tấm thuẫn trường đao lập tức phóng tới phía trước. Một mặt chạy, Từ lệnh rõ ràng một mặt vẫn còn chú ý màu sắc trên bầu trời, nhưng đang chạy tới một nửa., Trên tường gỗ phía trước, một tên lính phụ trách quan sát đột nhiên hô lên một tiếng gì đó, thanh âm bao phủ trong tiếng hò hét như thủy triều, binh sĩ kia xoay người lại, một mặt phất tay một cái. Từ lệnh Minh trợn to mắt nhìn bầu trời, vẫn như cũ là một mảnh màu đen, nhưng lông tóc sau đầu dựng đứng lên.
"Cỏn -- coi chừng..."
Từ lệnh Minh ngồi xổm xuống, giơ tấm chắn lên, ra sức hô to, binh lính phía sau cũng vội vàng giơ tấm thuẫn lên, sau đó mưa tên trong bóng đêm rơi xuống ầm ầm, có người bị bắn ngã lăn ra đất. Xung quanh bức tường gỗ vốn có người trốn ở phía sau, một số chiến sĩ không kịp né tránh bị bắn ngã xuống đất.
Trong khoảng thời gian lúc trước, Thường Thắng quân một mực dùng tên lửa áp chế quân phòng thủ Hạ thôn, một mặt phỏng thương xác thực sẽ tạo thành tổn thương to lớn đối với binh sĩ. Mặt khác, hai ngày trước nhằm vào pháo gỗ có thể cách xa binh sĩ thường tiến lên, làm tướng lĩnh tối cao của nhánh quân đội này, cũng là một trong những danh tướng đương đại, Quách Dược Sư cũng không biểu hiện ra sự kính sợ quá độ với sự vật mới nổi này.
Lúc ở phương Bắc, hắn đã từng tiếp xúc qua hỏa khí Võ Triều chưa thành thục, lúc này chạy tới Hạ thôn, trước tiên liền nhằm vào tồn tại của cây du pháo gỗ, ứng đối: Bức tường doanh hoả tiễn tập hỏa nguyên bản là đặt đạn du pháo ở chỗ cao nhất.
Bản thân hắn vốn cũng muốn che chắn những vị trí này, nhưng dưới tình huống những mũi tên lửa bay loạn, cửa sổ bằng gỗ được bắn ra căn bản là không dám mở ra. Một khi thật sự bị mũi tên bắn vào họng pháo, hậu quả gây ra thuốc nổ sẽ không chịu nổi. Mà ở trước bức tường quân doanh, hậu quả thiết tưởng không chịu nổi., Dưới tình huống binh lính tận lực phân tán, tác dụng gây tổn thương cho Du Mộc pháo cũng không đủ lớn. Bởi vậy trong khoảng thời gian này, bên Hạ thôn tạm thời không để cho du pháo bắn ra, mà phái người, tận lực đem hỏa dược và đạn pháo phụ cận thu lại.
Mà sắc trời dần tối đen, từng đợt hỏa tiễn bay tới, cơ bản cũng làm cho binh sĩ sau bức tường gỗ tạo thành phản xạ điều kiện, một khi mũi tên lóe sáng bay tới, lập tức làm ra động tác tránh né, nhưng vào giờ khắc này, không phải là mũi tên.
Hạ thôn bên này, lập tức bị thiệt thòi lớn.
"Từ Nhị —— châm lửa —— xông lên tường —— theo ta giết ——"
Từ lệnh Minh lắc đầu, đột nhiên hô to một tiếng. Bên cạnh, vài tên thụ thương đang kêu thảm thiết, có mũi tên trên đùi bò trên mặt tuyết phía trước. Xa hơn nữa, cái thang của nữ chân nhân leo lên tường thành.
Lúc trước tên binh sĩ cảnh báo kia cầm trường đao lên, xoay người giết địch, một tên binh sĩ oán quân đã vọt vào, bổ một đao lên người hắn, đánh bay cánh tay hắn ra ngoài, quân phòng thủ xung quanh đứng dậy chém giết trên đầu tường. Từ lệnh Minh hét lớn, xông về phía đầu tường.
Huyết quang bắn ra chém giết, một binh sĩ thường quân nhảy vào trong tường, trường đao theo đó vọt chém xuống, Từ lệnh vung tấm chắn lên, tấm chắn đánh ra cương đao, thân hình hắn như cột điện va chạm với hán tử Bắc Bắc dáng người khôi ngô, hai người ầm ầm đâm vào tường doanh, thân thể dây dưa, sau đó mạnh mẽ đập xuống huyết quang.
"Giết địch —— "
Trong bóng tối, hán tử oán quân ngã xuống, Từ lệnh Minh rút đao gào thét điên cuồng, phía trước, binh sĩ thường thắng quân vượt tường mà vào, phía sau, cung thủ tinh nhuệ và hỏa tiễn dưới trướng Từ Lệnh Minh cũng ùn ùn kéo tới bên này, mọi người chạy lên đầu tường, trên tường nhấc lên huyết lãng chém giết, mà các cung thủ xông lên hai bên tường, bắt đầu tập trung bắn tên.
Tình cảnh tương tự, trên tường doanh cũng không ngừng phát sinh. Phía trước cửa chính của doanh địa có mấy chiếc xe lớn làm tấm chắn, do đầu tường cùng với cung tiễn bắn ra, đi về phía trước đã tạm thời tê liệt, phía đông, dẫm lên đầu, thi thể trong tuyết. Đối với đại quy mô phòng ngự của doanh địa cũng không đình chỉ một khắc nào.
Mặc dù trong trận chiến ở Triều Bạch Hà, Trương Lệnh, Lưu Thu Nhân tạm thời thoát khỏi sự khống chế của Quách Dược Sư, nhưng hiện tại, trong tình huống lựa chọn đầu hàng đã bị lau sạch, vị thống soái quân đội thường thắng này vừa đến liền khôi phục khống chế toàn bộ đội quân. Dưới sự điều tiết của hắn, Trương Lệnh, Lưu Thu Nhân cũng đã xốc lại tinh thần, toàn lực phụ trợ đối phương tiến hành lần công kiên này.
Đối với việc kiến công lúc trước cùng hơn một trăm trọng kỵ binh, Quách Dược Sư biểu hiện ra so với Trương, hai người Lưu càng thêm nhạy cảm và kiên quyết, cái này cũng là bởi vì thủ hạ hắn có nhiều binh lực hơn dẫn đến. Lúc này bên ngoài sơn cốc Hạ thôn, binh lực thường thắng quân đã đến ba vạn sáu ngàn người., Đều là hệ thống tinh nhuệ đi theo phía nam, nhưng trong toàn bộ Hạ thôn, binh lực thực tế chỉ hơn một vạn tám ngàn người. Hơn một trăm trọng kỵ binh có thể mở rộng ưu thế trong phạm vi nhỏ, nhưng trên chiến trường kiên quyết tổng tấn công., Một khi xuất kích, Quách Dược Sư sẽ kiên định ăn tươi đối phương, cho dù phải trả giá đắt, chỉ cần đánh vương bài của đối phương, sĩ khí của đối phương, tất nhiên sẽ rơi xuống ngàn trượng.
Về phần hỏa khí kia, ngày thường hỏa khí của Võ Triều hoa mà không thực, cơ hồ không thể dùng. Lúc này cho dù có thể dùng, đồ vật vừa mới xuất hiện, thanh thế uy lực nhỏ, trên đường tán binh, có lẽ một chút cũng không đánh chết được một người, so với cung tên, có gì khác biệt đâu. Hắn buông lá gan, lại dùng tên lửa áp chế, trong nháy mắt, liền khắc chế được uy hiếp của vũ khí loại mới này.
"Nổi danh không có hư sĩ a..."
Trong lúc oán quân tiến công, trong sơn cốc Hạ thôn, cũng là một mảnh ồn ào huyên náo. Binh sĩ bên ngoài đã tiến vào chiến đấu, đội dự bị đều căng thẳng thần kinh, trên đài cao ở trung ương tiếp nhận các loại tin tức, vận may, nhìn bên ngoài chém giết, trên bầu trời đi qua các mũi tên, Ninh Nghị cũng không khỏi cảm thán sự lợi hại của Quách Dược sư.
Thật ra năng lực khống chế chiến trường của hắn cũng không mạnh lắm, ở trong sơn cốc này, hắn thật sự giỏi về chiến tranh, chỉ huy vẫn là Tần Thiệu Khiêm cùng với vài tên tướng lĩnh của Võ Thụy doanh lúc trước, cũng có danh tướng ban đầu như Nhạc Bằng, về phần Hồng Đề, từ Lữ Lương Sơn tới dẫn đầu Hàn Kính, trong lúc chiến đấu như vậy, các loại khống chế cũng không bằng những người xuất thân khoa ban này.
Sau khi lý giải được chuyện này không lâu, hắn liền đem trọng trách chỉ huy tất cả đều đặt lên vai Tần Thiệu Khiêm, bản thân không tiếp tục lên tiếng nữa. Về phần tiểu tướng, Nhạc Phi, hắn tôi luyện còn chưa đủ, vận khí đại cục vẫn không bằng Tần Thiệu Khiêm, nhưng đối với thế cục có quy mô nhỏ, hắn có vẻ quyết đoán mà nhạy cảm, Ninh Nghị thì ủy thác hắn chỉ huy đội quân tinh nhuệ làm ứng biến đối với chiến sự xung quanh, đền bù lỗ hổng.
Thời điểm này, phụ cận doanh tường còn chưa đến mức xuất hiện lỗ hổng lớn, nhưng áp lực đã dần dần hiển hiện. Nhất là ngón trà gỗ bị áp chế, khiến Ninh Nghị hiểu ra, loại vũ khí mới này tiếng sấm như mưa tầm tã, đối với thiện chiến giả chân chính mà nói, chung quy cũng không thể mê hoặc quá lâu —— Ninh Nghị cũng không kỳ vọng vào chiến cuộc của chúng nó, nhưng đối với Quách Dược Sư ứng biến cực nhanh, chuẩn xác vẫn là cảm thấy giật mình.
Đối phương lợi hại như thế, mang ý nghĩa tiếp theo Hạ thôn sắp đối mặt, là tương lai khó khăn nhất...
Đương nhiên, đối với chuyện này cũng không phải là không có khả năng hoàn thủ.
Trong chiến cuộc hỗn loạn, Vũ Văn Phi Độ cùng với mấy thành viên còn lại có võ nghệ cao cường bằng trúc chạy nhanh trong chiến trận. Tuy chân thiếu niên khập khiễng, có chút ảnh hưởng tới chạy bộ, nhưng tu vi bản thân vẫn còn, có đủ nhạy cảm, bắn tên bình thường tạo thành uy hiếp với hắn không lớn. Đám đạn gỗ này mặc dù là từ Lữ Lương vận chuyển tới., Nhưng người am hiểu điều khiển pháo nhất, chính là lúc này Vũ Văn Phi Độ tâm tính thiếu niên, chính là một trong số đó. Trong cuộc chiến ở tông sư Lữ Lương Sơn, thậm chí hắn đã từng khiêng pháo gỗ đi uy hiếp Lâm Ác Thiền.
Thiếu niên chạy vội qua bức tường doanh của Ất Nhị Đoạn, chém giết bên ngoài vẫn còn tiếp tục, hắn thuận tay thả một mũi tên, sau đó chạy tới một đầu tường gần đó đặt ở một chỗ xung quanh. Đa số những khẩu Du Mộc pháo này đều được tường ngoài và lều vải bảo vệ, hai gã Lữ Lương Tinh nhuệ phụ trách điều khiển mũi pháo không dám bắn lung tung, cũng đang dùng mũi tên giết địch, bọn họ trốn ở phía sau bức tường doanh trại, chào hỏi thiếu niên đang chạy tới.
Từ Lệnh Minh đang chém giết ở đầu tường, hắn là tướng lĩnh năm trăm người, trên người có một thân giáp trụ nửa da nửa sắt, lúc này đang chém giết kịch liệt, trên vai cũng trúng một đao, đang tí tách máu tươi. Hắn đang dùng tấm chắn đập thủng mũi thương của một chiến sĩ Thường Thắng Quân đang leo lên bậc thang, trong tầm mắt chỉ thấy có người khiêng đạn gỗ lên nóc nhà doanh trại, sau đó, ầm một tiếng vang lên.
Ánh lửa bắn thẳng vào đám người đang tụ tập phía ngoài tường thành, ầm ầm nổ tung, tia lửa bắn ra bốn phía, máu bắn tung tóe, tứ chi bay múa, nhìn thấy mà giật mình, một lát sau, chỉ nghe thấy một bên khác lại có thanh âm vang lên, mấy phát đạn pháo lần lượt rơi vào trong đám người, tiếng nổ sôi trào như nước thủy triều, những người điều khiển pháo gỗ chuyển xuống dưới. Một lát sau, lại là hoả tiễn bao trùm đến.
【 Vấn đề cập đến sự chậm chạp của tiết mục mới, có thể thay đổi căn nguyên cuối cùng cũng có cách giải quyết, tại đây bỗng dưng ô ô ô. Dịch nguyên ô ô ô ô, đồng thời xem nhiều trang giấy mới nhất. 】
Trên chiến trường to lớn, tiếng chém giết rung trời, ngàn vạn người từ bốn phương tám hướng xung phong liều chết cùng một chỗ, thỉnh thoảng có tiếng pháo vang lên, trên bầu trời lửa và bông tuyết bay lượn, máu tươi người người sôi trào., Mất mát. Từ bầu trời đêm nhìn lại, chỉ thấy hình dạng trên chiến trường kia không ngừng biến hóa. Chỉ có tại trung tâm chiến trường bên trong sơn cốc, được cứu hơn ngàn người tụ cùng một chỗ, bởi vì mỗi một trận chém giết cùng hò hét mà run lẩy bẩy, cũng có số ít người, hai tay chắp mười lẩm bẩm. Tại các nơi khác trong cốc, những nơi khác nhau đang run rẩy., Đại bộ phận mọi người đều chạy về phía trước, hoặc là tùy thời chuẩn bị chạy về phía trước. Trong thương binh doanh, tiếng kêu thảm thiết cùng tiếng kêu khóc hỗn tạp cùng một chỗ, cũng có người trọng thương chết đi, bị người từ phía sau khiêng ra, đặt ở trong tuyết trống trải...
Thân thể trần trụi...
Chiến đấu trong bóng đêm dần dần dừng lại, mùi máu tanh và mùi khét lẹt tràn ngập trong không khí. Mao Nhất Sơn ngồi xuống trong doanh tường, trên tường có máu tươi sền sệt nhưng cơ bản đã bắt đầu đóng băng. Hắn không quan tâm điều này, thân thể hắn chỉ cảm thấy mệt mỏi, đau đớn tê liệt. Ngay từ đầu hắn cho rằng trên lưng mình là nơi nào bị chém một đao, nhưng sau đó phát hiện là thoát lực.
Thần kinh căng thẳng đến cực điểm bắt đầu thả lỏng, mang đến vẫn là đau đớn kịch liệt. Hắn nắm lấy một mảnh tuyết đọng chưa bị vết máu chảy qua, theo bản năng bỏ vào trong miệng, muốn ăn chút gì đó.
Tối hôm đó, khi hắn giết chết ba người, rất may là không bị thương, nhưng dưới tình huống tập trung tinh thần, sức lực toàn thân đều bị rút sạch.
Xa xa, có huynh đệ phía sau tới, nhanh chóng điều tra tìm một người trị thương, Mao Nhất Sơn cảm giác mình cũng nên đi hỗ trợ, nhưng trong lúc nhất thời căn bản không có sức đứng lên. Cách hắn không xa là một người đàn ông trung niên đang ngồi bên một tảng đá lớn., Xé xuống quần áo vải, băng bó thương thế trên đùi. Khắp nơi đó, chung quanh phần lớn là thi thể, máu tươi, cũng không biết hắn bị thương nặng hay không, nhưng đối phương cứ thế gói lại trên đùi mình, ngồi thở dốc tại chỗ.
Hán tử kia nhìn Mao Nhất Sơn một chút, sau đó tiếp tục ngồi xem chung quanh. Một lát sau, từ trong lòng lấy ra một cái bánh bao, tách một nửa, ném cho Mao Nhất Sơn.
"Cảm ơn, cám ơn..."
Mao Nhất Sơn nói một câu, đối phương phối hợp phe phẩy cái bánh bao trong tay, sau đó bắt đầu gặm.
Một lát, liền có người tới, tìm kiếm thương binh, thuận tiện bổ sung cho binh sĩ oán quân trong thi thể một đao bán đao, Thượng Quan của Mao Nhất Sơn cũng từ phụ cận đi qua: "Không sao chứ?" Mọi người dò hỏi, hỏi trung niên Hán tử kia, hán tử trung niên lắc đầu: "Không có việc gì."
Đổi lại phòng bị, đồng bạn ở gần đó liền lui xuống, Mao Nhất Sơn dùng sức đứng dậy. Hán tử kia cố gắng đứng lên, nhưng dù sao trong tay cũng là đùi, phất phất tay với Mao Nhất Sơn: "Huynh đệ, đỡ ta một chút."
Mao Nhất Sơn đi tới, loạng choạng đỡ hắn dậy, nam tử kia thân thể cũng lung lay, sau đó liền không cần Mao Nhất Sơn nâng đỡ: "Tân đinh a?" Hắn nhìn Mao Nhất Sơn một cái.
"Làm binh, làm binh sáu năm. Ngày hôm trước là lần đầu tiên giết người..."
"Chẳng trách... Ngươi quá hoang mang, dùng sức quá tận, như vậy khó có thể đánh lâu..."
Hán tử trung niên kia lắc lư đi về phía trước vài bước, lấy tay đỡ đồ vật chung quanh, Mao Nhất Sơn vội vàng đuổi theo, muốn đỡ đối phương, bị đối phương cự tuyệt.
"Đại ca... Là lão binh nơi sa trường rồi a..."
"Lão binh chưa nói tới, chẳng qua trận đánh của Triệu Tịch đã tham gia cùng thủ hạ của Đồng vương gia, không thảm liệt như trước mắt... Nhưng cuối cùng đã gặp qua máu." Hán tử trung niên thở dài: "Trận này... rất khó a."
Trong thời gian chiến đấu với nữ chân nhân này, vô số quân đội bị đánh tan, trong Hạ thôn thu nạp, cũng là các loại biên chế vân tập, đa số bọn họ đều bị đánh tan, ngay cả thân phận quan quân cũng chưa từng khôi phục. Hán tử trung niên này ngược lại rất có kinh nghiệm, Mao Nhất Sơn nói: "Đại ca, khó khăn sao? Ngài cảm thấy thế nào?, Chúng ta có thể thắng sao? Ta... Trước kia ta và những Thượng Quan kia, đều không lợi hại như lần này a. Lúc giao chiến với nữ tử, còn chưa nhìn thấy người, quân trận liền tan rã, ta cũng chưa từng nghe nói chúng ta có thể đánh với Thường Thắng Quân thành như vậy. Ta cảm thấy, ta cảm thấy lần này chúng ta có thể thắng hay không..."
"Thượng Quan như vậy, đúng là lần đầu tiên nhìn thấy, đánh thành như vậy, cũng là lần đầu tiên a, có lẽ có thể thắng a..." Trung niên hán tử kia ánh mắt đảo qua bốn phía, trong miệng nói như thế, một lát, quay người, nhìn mảnh kia lúc trước là chiến trường địa phương. "Bất quá, đây mới là bắt đầu a, ngươi nhìn bên kia..."
Lúc này bọn họ đã ở địa phương hơi cao hơn một chút, Mao Nhất Sơn quay đầu nhìn lại, trong ngoài doanh tường, thi thể và máu tươi kéo dài ra, từng đám mũi tên cắm trên mặt đất giống như bụi cỏ mùa thu. Xa xa hơn, khe núi tuyết kéo dài ánh lửa, thân ảnh Thường Thắng Quân trùng trùng điệp điệp, quân trận to lớn, vờn quanh toàn bộ sơn cốc. Mao Nhất Sơn hít một hơi, mùi máu tanh vẫn còn vờn quanh mũi.
Hạ thôn, bị toàn bộ quân trận của đối phương đặt trong vùng thung lũng này, ngoại trừ Hoàng Hà ra, đã không còn bất cứ nơi nào khác. Bất cứ ai từ nơi này nhìn ra, đều sẽ tạo thành cảm giác áp bách to lớn.
Hắn nhìn một cái, ánh mắt cơ hồ bị quang mang quân trận vờn quanh kia hấp dẫn, nhưng lập tức, có đội ngũ từ bên cạnh đi qua, thanh âm đối thoại vang lên bên tai, hán tử trung niên vỗ vỗ bờ vai của hắn, lại để cho hắn nhìn phía sau, trong toàn bộ sơn cốc, cũng là quân trận cùng đống lửa kéo dài, đám người đi lại, mùi vị cháo và thức ăn đã bay lên.
"Đây là... lưỡng quân đối đầu, ngươi chính thức chết ta sống. Huynh đệ ngươi nói đúng, trước kia, chúng ta chỉ có thể chạy trốn, hiện tại có thể đánh rồi." Hán tử trung niên kia đi tới phía trước, sau đó duỗi tay ra, rốt cuộc cũng để Mao Nhất Sơn tới đỡ hắn. "Ta họ Cừ, gọi là Cừ Khánh, ăn mừng, ngươi thì sao?"
"Mao Nhất Sơn."
"Tên hay, nhớ kỹ." Đi qua đoạn đất bằng phía trước, hai người đi tới một hành lang nho nhỏ, mặt Cừ Khánh dùng sức đi về phía trước, một mặt cảm thán thấp giọng nói: "Đúng vậy, có thể thắng ai không muốn thắng đây.", Tuy nói... thắng cũng phải chết rất nhiều người... Nhưng thắng chính là thắng...Huynh đệ ngươi nói đúng, vừa rồi ta mới nói sai... oán quân, nữ chân nhân, chúng ta làm lính... Không thắng còn có biện pháp nào, bất thắng như heo... Hiện giờ kinh thành đều bị phá, triều đình đều phải chết... Nhất định phải thắng, không thắng không được..."
Những lời này của hắn như là nói với Mao Nhất Sơn, nhưng càng giống như là tự nói với chính mình, Mao Nhất Sơn nghe mà không hiểu lắm, chỉ là sau khi lên cầu thang, hán tử trung niên kia quay đầu lại nhìn quân doanh thường thắng quân, khi quay lại, Mao Nhất Sơn cảm thấy hắn vỗ vỗ bả vai mình: "Mao huynh đệ ơi, giết nhiều người quá..." Mao Nhất Sơn gật đầu, sau đó lại nghe thấy hắn nhỏ giọng nói thêm một câu: "Sống sót... " Mao Nhất Sơn lại gật gật đầu.
Huynh đệ của mình khắp núi đồi... đương nhiên phải sống... Hắn thầm nghĩ như thế.
Tại thời khắc này, binh sĩ một mực chạy trốn còn chưa nghĩ tới hai chữ này gian nan cỡ nào, giờ khắc này, hắn cũng không quá nguyện ý đi nghĩ tới gian nan phía sau. Địch nhân khắp núi đồi, đồng dạng có đồng bạn khắp núi đồi, tất cả mọi người, đều vì chuyện tương tự mà liều mạng.
Sau cuộc chém giết ngày hôm nay, Mao Nhất Sơn giao tới một gã huynh đệ tốt không nhiều trong quân đội. Bên ngoài doanh địa thường có quân doanh chiến thắng, Quách Dược sư với tốc độ của Lôi Lệ Phong chạy tới xem xét lại chiến lực của đám quân đội võ triều này. Vị danh tướng đương thời trầm tĩnh lại, trên đường chỉ huy cường công đã an bài cho đại quân đóng quân, lúc này đang yên lặng đáng sợ sửa đổi kế hoạch tấn công doanh địa của Hạ thôn.
Sau khi nhận được tin tức về hỏa khí, hắn đã hiểu rõ, kế hoạch quyết định Hoàng Hà chính là quân đội của võ triều này. Bởi vì trong thư gửi cho tông vọng, kế hoạch quyết định sẽ dùng đến thuốc nổ.
Mà ở bên kia, trong sở chỉ huy của Hạ thôn, mọi người cũng đã ý thức được sự lợi hại của Quách Dược Sư và Thường Thắng Quân, ý thức được sự tình lần này gian nan, tâm tình đối với thắng lợi hôm trước rất thoải mái, đã bị quét sạch sành sanh. Mọi người đều nghiêm túc tiến hành kế hoạch phòng ngự để sửa bổ sung.
Trên bình đài cao hơn một chút, Ninh Nghị đứng trong gió tuyết, nhìn về phía doanh trại của quân đội xa xa, cũng nhìn về phía đám người sơn cốc phía dưới, thân ảnh xinh đẹp chạy vội trong đám người, chỉ huy chuẩn bị phát đồ ăn hợp nhất, lúc này nhìn thấy vậy, hắn cũng sẽ cười cười. Không bao lâu, có người vượt qua hộ vệ tới đây, ở bên cạnh hắn, nhẹ nhàng dắt tay của hắn.
Đó là hồng đề, bởi vì thân là nữ tử, phong tuyết nên nhìn qua có chút đơn bạc, hai người dắt tay nhau đứng cùng một chỗ, nhìn qua có vẻ là rất vợ chồng.
"Đang suy nghĩ gì vậy?" Hồng Đề nhẹ giọng nói.
"Ta nghĩ sẽ rất khó." Ninh Nghị cười cười nhu hòa, ánh mắt hơi cúi thấp, sau đó lại nhấc lên: "Nhưng khi thấy bọn họ ép tới, ta cũng thấy sợ."
"... Ta cũng sợ." Qua một hồi lâu, Hồng Đề mới nhẹ giọng nói ra.
Ninh Nghị quay đầu nhìn về phía nàng, nở nụ cười: "Chẳng qua sợ cũng vô dụng." Sau đó lại nói: "Ta sợ qua rất nhiều lần, nhưng mà né tránh cũng chỉ có thể qua..."
Hồng Đề chỉ cười, sự sợ hãi của nàng với chiến trường tự nhiên không phải sợ hãi người bình thường, nhưng cũng không ngăn trở nàng có tình cảm người bình thường: "Kinh thành sợ là càng khó hơn." Nàng nói, trôi qua một hồi, "Nếu chúng ta chống đỡ, kinh thành bị phá, ngươi theo ta về Lữ Lương sao?"
"Có thể suy xét." Ninh Nghị nhìn về phương hướng có khả năng là Biện Lương thành, bên kia gió tuyết đầy trời, hắc ám." Ít nhất phải thay ngươi mang đám huynh đệ này trở về."
"Cũng đúng, còn có mấy người đàn nhi cô nương..." Hồng Đề mỉm cười, "Trích Hằng ngươi lúc trước đáp ứng ta, muốn cho ta một cái thái bình thịnh thế, ngươi đi đến Lữ Lương sơn, chuẩn bị xong trại cho ta, ngươi đến giúp vị Tần thừa tướng kia, hi vọng có thể cứu được cây Biện Lương. Hôm nay ta là thê tử của ngươi., Ta biết ngươi đã làm bao nhiêu chuyện, nỗ lực bao nhiêu, ta muốn, thật ra ngươi đều cho ta. Bây giờ ta muốn ngươi thay mình suy nghĩ một chút, nếu Biện Lương thực sự bị phá, kế tiếp ngươi làm cái gì? Ta... Là nữ nhân của ngươi, mặc kệ ngươi làm cái gì, ta đều sẽ một đời theo ngươi."
Ninh Nghị nhìn về phía trước, giơ tay lên, ánh mắt nghiêm túc: "... Ta không nghĩ nhiều như vậy, nhưng nếu thật muốn nghĩ, Biện Lương thành bị phá, hai khả năng. Hoặc là hoàng đế cùng tất cả đại thần đi về phía nam, theo luật Trường Giang thủ hộ., Lang Giang mà trị, hoặc là trong mấy năm, nữ chân nhân lại đẩy tới, Võ Triều bị diệt, nếu là vế sau, ta sẽ cân nhắc dẫn tất cả các nàng đàn nhi đi Lữ Lương Sơn... Nhưng mặc kệ là ở đâu, cuộc sống sau này của Lữ Lương Sơn sẽ càng gian nan hơn. Cuộc sống thái bình bây giờ, chỉ sợ đều không chịu nổi."
Hắn trầm mặc một lát: "Bất kể thế nào, hoặc là bây giờ có thể chống đỡ được, đánh với Nữ chân nhân một trận, sau này nghĩ lại, hoặc là... đánh cả đời." Sau đó lại phất phất tay: "Thật ra nghĩ nhiều quá cũng không cần, ngươi xem, chúng ta đều trốn không thoát, có lẽ đúng như lời ta nói, nơi này sẽ máu chảy thành sông."
Hắn chỉ về phía doanh địa của Thường Thắng quân, gật đầu nhẹ, sau đó Ninh Nghị lại nói: "Có điều, ta cũng có chút tư tâm."
"Tư tâm cái gì."
"Xem phía dưới." Đám người bên dưới Ninh Nghị ra hiệu, thân ảnh quen thuộc trong đám người đi qua, hắn nhẹ giọng nói: "Ta muốn đưa xinh đẹp đi."
Trong đám người kia, xinh đẹp dường như có cảm ứng, ngẩng đầu nhìn lên phía trên. Hồng Đề cười cười, không bao lâu, Ninh Nghị cũng cười cười, hắn vươn tay, kéo Hồng Đề lại, ôm trước người, trong gió tuyết, thân thể hai người chăm chú sát vào nhau, qua một lúc lâu, Ninh Nghị nhắm mắt lại, mở ra, phun ra một ngụm khí trắng, ánh mắt đã khôi phục hoàn toàn bình tĩnh cùng lý trí.
Người thường tình, ai cũng sẽ sợ hãi, nhưng trong thời gian như vậy, cũng không để lại quá nhiều cho kẻ sợ hãi dừng chân. Đối với Ninh Nghị, cho dù không có tới, gã cũng sẽ nhanh chóng khôi phục tâm thái, nhưng tự nhiên, có phần ấm áp và không giống nhau, lại là hai khái niệm khác nhau.
Gió tuyết kéo dài, vừa mới tiến hành liều chết chém giết hai nhánh quân đội, giằng co dưới bầu trời đêm này, xa xa Biện Lương thành, nữ chân nhân cũng đã sớm thu binh. Phía trên đại địa., Toàn bộ chiến cuộc này cũng lạnh lùng như khối băng ngưng kết. Phía bắc, thoạt nhìn cũng lung lay sắp đổ, còn có những thành Thái Nguyên bị lâm vào hoàn cảnh cô thành, không chiếm được bất cứ tài nguyên nào trong mùa đông, mọi người trong thành sớm đã mất đi liên hệ với ngoại giới, không ai biết trận chiến dài dằng dặc này sẽ ngừng lại khi nào.
Mười hai tháng sơ tư, Thường Thắng quân đối với quân thủ thôn triển khai toàn diện tiến công, liều chết chém giết trong tuyết sơn cốc sôi trào lan tràn, trong ngoài doanh tường, máu tươi gần như nhuộm hết thảy. Thực lực như vậy đối đầu nhau., Hầu như bất luận khái niệm hay thủ xảo gì đều rất khó thành lập, bắn ra pháo gỗ cũng chỉ có thể đổi thành uy lực mấy cây cung tên. Tướng lĩnh hai bên đánh cờ hồi phục trên tầng cao nhất của chiến tranh, mà xuất hiện trước mắt chỉ có màu đỏ tươi đầy thê thảm này.
Mũi tên bay qua bầu trời, hò hét rung động khắp mặt đất, vô số người, vô số đao thương chém giết qua, tử vong cùng thống khổ tàn sát bừa bãi mỗi nơi hai bên giao chiến. Trong doanh tường, trong mảnh ruộng, khe hở giữa khe núi, bên cạnh rừng, bên bờ cự thạch, bên khe suối...Buổi chiều, gió tuyết đều ngừng lại, theo đó không ngừng gào thét cùng xung phong, máu tươi chảy xuống từ mỗi nơi chém giết...