Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
Lưỡi đao xẹt qua băng tuyết, trong tầm mắt là một mảnh mênh mông. Sắc trời mới sáng lên, gió và tuyết trước mắt đều đang kích động, lượn vòng.
Phịch một tiếng, xen lẫn chung quanh vô số tiếng gầm, mùi máu tanh sền sệt đập vào mặt, bên cạnh có người cầm trường mâu đâm ra, mũi tên đồng bạn phía sau bắn ra, dây cung chấn động vang lên. Mao Nhất Sơn mở to hai mắt nhìn., Nhìn nam tử Bắc Bắc thân hình cao lớn phía trước chảy ra máu tươi, từ dưới xương sườn của gã chảy xuống ngực, huyết dịch đậm đặc vừa mới phun ra từ nơi đó, bắn thẳng vào mặt gã, thậm chí có người còn lọt vào miệng gã, nóng hầm hập.
Hạ thôn.
Chiến đấu đã bắt đầu nửa canh giờ, tiểu binh tên là Mao Nhất Sơn, đây là lần đầu tiên trong đời hắn giết chết kẻ địch.
Hắn tòng quân sớm đã là chuyện rất lâu rồi. Hắn gia nhập quân đội, lấy một phần lương, gặp thượng quan, thỉnh thoảng huấn luyện. Mấy năm nay, võ triều không yên ổn, hắn thỉnh thoảng cũng xuất động, nhưng cũng không gặp cơ hội giết người. Tới khi nữ tử đánh tới, hắn bị cuốn vào trong quân trận, giết, chạy trốn, trong buổi tối máu và lửa thiêu đốt, hắn cũng thấy cảnh tượng đồng bạn bị chém giết dưới đất, máu chảy thành sông, nhưng từ đầu đến cuối hắn chưa từng giết người qua.
Cái đó cũng không có gì, hắn chỉ là người lấy lương thực mà thôi. Trên chiến trận, người người ra vào, bên ngoài chiến trận, cũng là người tấp nập, không ai để ý tới hắn, không ai để ý tới hắn, không ai mong đợi hắn, hắn giết không giết được người, lúc cần tan tác vẫn là tan tác, cho dù hắn bị giết, chắc hẳn cũng không có ai để ý tới hắn.
Cho đến khi tới Hạ thôn này, không biết tại sao, mọi người đều là tan vỡ, tụ tập lại một chỗ, ôm nhau sưởi ấm, hắn nghe bọn họ nói những chuyện như vậy, nói những người rất lợi hại, tướng quân ơi là anh hùng a. Hắn đi theo ăn lương thực, huấn luyện theo, ban đầu cũng không có quá nhiều chờ mong trong lòng, mơ hồ cảm thấy, huấn luyện lâu như vậy, nếu có thể giết hai người thì tốt rồi.
Nguyên bản hắn cũng muốn rời khỏi nơi này, thôn này quá thiên vị, hơn nữa bọn họ lại muốn cùng nữ chân nhân cứng đầu đánh một trận. Nhưng cuối cùng, lưu lại, chủ yếu là vì mỗi ngày đều có việc làm, ăn cơm xong lại đi huấn luyện., Huấn luyện xong thì đi diệt tuyết, buổi tối mọi người còn xúm lại nói chuyện với nhau, có lúc cười, có lúc lại khiến người ta muốn rơi lệ, dần dần cũng quen biết vài người xung quanh. Nếu là ở những nơi khác, sau khi thảm bại như vậy ở những nơi khác..., Hắn chỉ có thể tìm một cái thượng quan không quen biết, tìm mấy cái khẩu âm không sai biệt lắm đồng hương, lĩnh quân tư cùng nhau tiến lên, lúc không có việc gì, mọi người chỉ có thể trốn ở trong lều sưởi ấm, trong quân đội sẽ không có người chân chính để ý đến hắn, sau khi đại bại như vậy, chỉ sợ cũng sẽ không có ai tiếp tục huấn luyện nữa.
Nói chung, hắn lại càng ưa thích bầu không khí ở Hạ thôn, ít nhất biết tiếp theo mình muốn làm gì, thậm chí còn biết mình vô cùng ra sức trong chậu tuyết., Mấy vị Thượng Quan địa vị khá cao một ngày còn nói: "Tên này làm việc gì cũng phải dốc sức." Thượng Quan của hắn nói như vậy, sau đó mấy vị quan lớn địa vị cao hơn đều gật đầu, trong đó có một vị quan trưởng tương đối trẻ thuận tay vỗ vỗ vai hắn: "Đừng làm hỏng, huynh đệ."
Làm sao có thể mệt mỏi được...
Sau đó hắn nghe nói những người lợi hại kia ra ngoài đánh nhau với nữ chân nhân, tiếp theo truyền đến tin tức, bọn họ lại còn đánh thắng. Khi những người này trở về, vị thư sinh lợi hại nhất cả Hạ thôn lên đài nói chuyện, hắn cảm giác mình không hiểu quá nhiều, nhưng thời điểm giết người đã tới., Tay của hắn run run nửa đêm, có chút chờ mong, nhưng lại không biết mình có khả năng giết chết một hai kẻ địch hay không. Nếu không thụ thương là tốt rồi. Đến sáng hôm sau, người oán quân khởi xướng tiến công. Hắn xếp thành đoạn đầu, một mực chờ ở phía sau nhà gỗ, cung thủ vẫn còn ở phía sau một chút.
Oán quân xông tới, phía trước là bức tường gỗ bên sườn đông Hạ thôn dài tới hơn trăm trượng, tiếng hò hét đều sôi trào lên, mùi máu tanh truyền vào mũi của hắn. Không biết từ lúc nào, sắc trời đã sáng lên, trưởng quan của hắn cầm đao, nói một tiếng: "Chúng ta lên!" Hắn cầm đao đi ra khỏi căn nhà gỗ, gió tuyết tách ra trước mắt.
Hắn cùng binh lính bên cạnh dùng tốc độ nhanh nhất xông về phía tường gỗ phía trước, mùi máu tanh càng nồng đậm, trên tường gỗ bóng người chớp động, cấp trên của hắn một mã xông lên trước tiên, trong gió tuyết như giết chết một kẻ địch, hắn đang muốn xông lên, tên binh sĩ chiến đấu trên tường thành đột nhiên ngã xuống, trên người trúng một mũi tên, Mao Nhất Sơn đỡ hắn xuống, người bên cạnh liền xông tới.
Người nọ là thò ra thân thể lúc giết người trúng một mũi tên, Mao Nhất Sơn đầu óc có chút rối loạn, nhưng lập tức liền nâng hắn lên, chạy vội về, đợi hắn xông trở về, chạy lên đầu tường, chẳng qua là chặt đứt câu dẫn ném lên, lại chưa từng gặp phải địch nhân trong thời gian dài. Cứ như vậy cho đến khi trong lòng có chút nhụt chí., Có người đột nhiên trèo tường vào, giết tới, Mao Nhất Sơn còn trốn ở sau tường doanh, theo bản năng vung một đao, máu tươi nhào lên mặt hắn. Hắn hơi sửng sốt, sau đó biết mình đã giết người.
Khí tức máu tanh kỳ thật hắn đã sớm quen thuộc, chỉ có tự tay giết địch nhân là khiến hắn hơi sững sờ. Nhưng sau một khắc, thân thể của hắn vẫn xông về phía trước, lại là một đao bổ ra, một đao này lại bổ vào chỗ trống, có hai thanh trường mâu đâm xuyên qua cổ người nọ, một thanh đâm vào ngực người nọ, đem người kia đâm vào giữa không trung đẩy ra.
Tuyết vụ lượn vòng quanh mũi, trong tầm mắt bóng người đan xen, vừa rồi có người nhảy vào nơi đó, một chiếc thang đơn sơ treo ở bên ngoài, có một hán tử Liêu Đông "A" vọt vào. Mao Nhất Sơn chỉ cảm thấy toàn bộ núi này đều sống, xoay tròn trong đầu đều là tình cảnh thảm bại ngày đó, cùng một đồng bọn doanh phòng của hắn bị giết chết trên mặt đất., Máu me đầy đất, có một số người nội tạng từ trong bụng chảy ra, thậm chí còn có người không chết, hán tử ba bốn mươi tuổi kêu khóc "Cứu mạng, tha mạng..." Hắn không dám dừng lại, chỉ có thể dốc sức liều mạng chạy, tè ra quần...
Hắn đột nhiên xông tới, một đao từ trên trái lên trên đầu phải của Liêu Đông Quân, phịch một tiếng đối phương vung đao chặn lại, một ngọn núi lông vẫn còn..." Hắn hô to, đao thứ hai đánh xuống bên phải, lại là phịch một cái. Hắn cảm thấy hổ khẩu run lên, đối phương không kêu một tiếng ngã xuống, một ngọn núi lông co lại phía sau bức tường, biết rõ một đao này đã bổ đôi đầu của đối phương.
"Ha ha ha... Ha ha ha..." Hắn ngồi xổm ở đó, trong miệng phát ra tiếng kêu trầm thấp, sau đó nắm lấy một tảng đá cứng góc cạnh phía sau tường nữ tử, xoay người liền vung ra ngoài. Tên quân hán chạy lên thang ngựa khom người né tránh. Hòn đá nện vào một chân người chạy trên mặt tuyết phía sau, thân thể người nọ bị xóc nảy một chút., Tay cầm cung tên phóng tới bên này, Mao Nhất Sơn vội vàng lui về phía sau, mũi tên vèo bay qua bầu trời. Hắn kinh hãi, nắm một viên đá lên tính ném tiếp, quân hán trên bậc thang kia đã chạy lên mấy bậc, đang muốn xông tới, trên cổ đã trúng một mũi tên.
Người bắn tên chạy qua bên cạnh Mao Nhất Sơn: "Làm tốt lắm!"
Mao Nhất Sơn lớn tiếng đáp: "Giết, giết hay lắm!"
Trên chiến trường có người đáp: "Để bọn chúng lại chỗ này..."
Cách tường gỗ mấy trượng, một chỗ thảm liệt đang tiến hành chém giết, vài tên oán quân tiền phong đã vọt vào, nhưng lập tức bị binh sĩ Võ Triều xông lên cắt cắt liên hệ cùng hậu phương, mấy người kêu to., Chém giết điên cuồng, tay một người bị chém đứt, máu tươi bắn tung toé. Đám đàn ông vừa vây giết cũng trở nên điên cuồng, toàn thân đầy máu, cùng mấy tên đại hán oán quân muốn giết trở về xé rách tuyến phòng ngự, miệng hô to: "Đến rồi đừng hòng trở về! Cha ngươi thương ngươi..."
Bên ngoài tường gỗ, binh sĩ oán quân hung hăng lao tới.
Bất luận chiến đấu công thành thế nào, chỉ cần mất đi mưu lợi, sách lược phổ biến đều là lấy công kích mãnh liệt làm nứt vỡ cực hạn phòng ngự của đối phương, ý thức chiến đấu của oán quân binh, ý chí chiến đấu đều không tính là yếu nhược., Chiến đấu đến lúc này, bầu trời đã sáng ngời, Trương Lệnh Huy, Lưu Thu Nhân cũng cơ bản thấy rõ chỗ mạnh yếu của bức tường doanh, bắt đầu tấn công chính thức. Bức tường doanh không tính là cao., Bởi vậy binh sĩ đối phương liều mình bò lên liều chết xông vào tình huống cũng là chuyện thường xảy ra, nhưng Hạ thôn bên này vốn cũng không hoàn toàn trông mong vào bức tường cao tầng này, phía sau bức tường, trước mắt phòng ngự dày đặc kinh người, có mấy tiểu đội có chiến lực cao cường, vì giết người còn cố ý buông lỏng phòng ngự một chút, đợi đối phương tiến vào lại bịt miệng lại ăn thịt người.
Mao Nhất Sơn trốn ở sau bức tường doanh, chờ một hán tử oán quân xông lên, đứng lên một đao liền bổ vào bắp đùi đối phương. Thân thể người nọ đã bắt đầu ngã vào trong tường gỗ, phất tay cũng là một đao., Mao Nhất Sơn rụt đầu lại, sau đó ông một tiếng, đao quang xẹt qua đầu hắn, trong đầu hiện lên bộ dạng địch nhân bị chém đầu, nghĩ thầm chính mình cũng bị chém trúng đầu. Hán tử oán quân kia hai chân đều đã bị chém đứt hai phần ba, trên tường doanh kêu thảm một tiếng vung đao chém loạn xạ.
Mao Nhất Sơn chỉ cảm thấy máu me đầy đầu, sờ sờ nhưng lại bị cương đao của đối phương đập vỡ da đầu. Đang định xông tới, nhưng tên binh sĩ oán quân kia tuyệt vọng dùng cương đao chém loạn khiến hắn lui lại một chút, sau đó hắn cầm một cây gậy gỗ lên đầu người nọ, trên người phanh phanh vài cái đánh lên người., Đợi đối phương bất động, chung quanh đã đầy máu tươi. Có đồng bọn xông tới, sau lưng hắn cùng một tên oán quân hán chém giết một đao, sau đó thân thể ngã bên chân hắn, ngực một mảnh huyết hồng, Mao Nhất Sơn xoay người lại, lại liều mạng với tên binh sĩ oán quân kia., Mộc bổng của hắn chiếm thượng phong, khảm cương đao đối phương lại, nhưng oán quân hán dáng người khôi ngô, đá một cước vào tim núi Mao Nhất, đá bay hắn ra ngoài. Mao Nhất Sơn một hơi không lên được, tay liều mạng chộp vào bên cạnh, nhưng oán quân binh sĩ kia đã vung đao lao tới.
Bên trong doanh trại, đồng dạng có người vọt tới với tốc độ cao, đạp trên vách tường bên cạnh một cái, nhảy lên cao, thân ảnh kia bổ một đao bên hông hán tử oán quân, Mao Nhất Sơn liền nhìn thấy máu tươi cùng nội tạng chảy ào ào.
Gã cao lớn kia cứu hắn leo lên tường doanh trại, liền chém giết cùng đám thành viên oán quân đang xông tới. Mao Nhất Sơn lúc này cảm thấy trên tay, trên người đều là máu tươi. Hắn nắm lấy thanh đao trên mặt đất - kẻ bị hắn chém hai chân rồi đánh chết tươi - kẻ địch oán quân đang đứng lên đang muốn nói chuyện, ngăn trở trên vai đồng bạn của nữ chân nhân kia cũng trúng một mũi tên, sau đó lại là một mũi tên, Mao Nhất Sơn hét lớn, thay thế vị trí của hắn.
Giờ khắc này hắn chỉ cảm thấy đây là lần đầu tiên cả đời hắn tiếp xúc với chiến trường, đây là lần đầu tiên hắn muốn thắng như thế, muốn giết địch.
Phía trước, binh sĩ oán quân chen chúc đến, phía sau cũng có người phát giác được chỗ tướng binh mang theo nhược điểm này vọt tới. Hắn cảm thụ đồng bọn đang vọt tới bên cạnh, cảm thụ được địch nhân hung ác giết tới phía trước, bỗng nhiên né tránh một mũi tên, động tác né tránh kia cơ hồ là theo bản năng, nhưng lại thật sự tránh được phương hướng mũi tên bắn tới, đồng thời đang tránh né ở trong, hắn không hoàn toàn lui về phía bức tường nữ tử, mà là tùy thời chú ý động tĩnh phía trước.
Chết cũng không sao, ta kéo toàn bộ các ngươi xuống...
Lúc này, Mao Sơn cảm thấy không khí bỗng nhúc nhích.
Cách hai trượng bên người hắn, một chỗ bên trong doanh tường cao hơn bên này, ánh lửa cùng sóng khí đột nhiên phun ra, tường doanh chấn động một cái, một núi lông thậm chí thấy được bông tuyết tản ra, trên không trung ngưng kết trong nháy mắt., Trong gió tuyết đầy trời này, có dấu vết rõ ràng lướt về phương xa. Sau lần đó, tiếng nổ ầm ầm tại trên mặt tuyết xa xa không ngừng vang lên. Bên kia chính là nơi oán quân triều trùng kích dày đặc, trong nháy mắt, mấy chục đạo vết tích thành hình trong bông tuyết, chúng nó cơ hồ nối thành một mảnh, nổ tung bừa bãi bao phủ lấy đám người.
Oanh oanh oanh oanh oanh oanh oanh oanh oanh ——
Bông tuyết, sóng khí, tấm chắn, thân thể, sương mù màu đen, hơi nước màu trắng, huyết tương màu đỏ trong nháy mắt, tất cả đều bay lên trong bình phong nổ tung nhấc lên kia, tất cả mọi người trên chiến trường đều sửng sốt một chút.
Sau đó, tiếng kèn lệnh vừa to vừa to từ cổ xưa vang lên.
Cửa bên của doanh địa cứ thế mở ra.
Mặc giáp đen, trọng kỵ khoác áo choàng, xuất hiện trong tầm mắt oán quân. Phía sau đám người Mao Nhất Sơn, Thuẫn Vệ, cung thủ chen chúc lao tới.
Chém giết chỉ dừng lại trong nháy mắt, sau đó lại tiếp tục.
Không bao lâu, vòng thứ hai tiếng nổ vang lên.
Tiếng rống cùng sóng nhiệt, qua lại thiêu đốt toàn bộ chiến trường...
Thân thể trần trụi...
Khi trận nổ mạnh kia vang lên đột ngột, Lưu Thu Nhân đã cảm thấy choáng váng.
Từ khi quyết định tấn công nơi này, bọn họ đã chuẩn bị tốt để trải qua một trận chiến cứng rắn. Đối phương dùng hơn bốn ngàn tinh binh làm khung xương, dựng lên một doanh địa hai vạn người, muốn chết phải thủ, cũng có thực lực. Nhưng chỉ cần một vạn năm sáu binh sĩ không nâng được tường thành, người chết một khi gia tăng, bọn họ ngược lại sẽ quay đầu lại, ảnh hưởng sĩ khí của hơn bốn ngàn tinh binh.
Công phá không phải không có khả năng, nhưng là phải trả giá thật lớn.
Cái này cũng không tính là gì, mặc dù trong trận chiến ở Triều Bạch Hà đóng vai trò không rực rỡ, bọn họ dù sao cũng là người dân Liêu Đông, dân đói liều mạng. Không muốn cùng nữ chân nhân liều mạng, không có nghĩa là bọn họ cũng giống quan viên võ triều, cho rằng làm chuyện gì cũng không cần phải trả giá. Thực đến bước đường cùng, giác ngộ cùng thực lực như vậy, bọn họ đều có.
Thường Thắng quân đã hai lần phản bội, không có khả năng phản bội lần thứ ba, dưới tình huống như vậy, lấy thực lực thủ lĩnh đạt được công lao trước mặt tông vọng, thu được một chỗ cắm dùi cho nữ triều đình chính tương lai, là đường ra duy nhất. Nghĩ thông suốt điểm ấy, còn lại không có gì để nói.
Bọn họ dùng phương thức chính thống nhất để tiến công.
Trận công kích ban đầu này thường là dùng để thăm dò đối thủ thành sắc, trước làm ra vẻ nghi binh, sau đó đắp biển người lên là được, đối với tướng lĩnh cao minh, rất nhanh có thể thăm dò ra tính dẻo dai của đối phương mạnh bao nhiêu. Bởi vậy, nửa canh giờ ban đầu, bọn họ còn có chút thu liễm, tiếp theo, liền bắt đầu tiến công với độ cao của đối phương.
Toàn bộ bức tường bên ngoài sơn cốc Hạ thôn, từ bờ sông vàng bao vây lại, ngoại vi mấy trăm trượng, mặc dù có hai tháng tu trúc, nhưng có thể dựng lên phòng ngự cao hơn trượng, đã có chút không dễ. Bên ngoài bức tường gỗ tự nhiên có cao có thấp, tuyệt đại đa số nơi đều có cây gai gỗ kéo dài ra ngoài, ngăn cản tiến công của người bên ngoài, nhưng tự nhiên, cũng có mạnh có yếu có yếu, có chỗ dễ đánh, có chỗ không dễ đánh.
Tiến công triển khai một canh giờ, Trương Huy, Lưu Thu Nhân đã nắm giữ đại khái tình huống phòng ngự, bọn họ phát động tấn công cường độ cao nhất về phía một đoạn tường gỗ ở phía đông. Lúc này đã có hơn tám trăm người tụ tập dưới tường thành này, có mãnh sĩ tiền phong, có người cung thủ hỗn tạp trong đó áp chế binh sĩ trên tường gỗ. Phía sau, còn có người xung phong đang không ngừng đẩy tấm thuẫn đến đây.
Nếu như không có biến số, Trương, Lưu hai người sẽ ở chỗ này trực tiếp công lên một ngày, dứt khoát phá vỡ đoạn tường phòng thủ này. Với sự hiểu biết của bọn họ đối với quân đội võ triều, đây cũng không tính là ý nghĩ quá đáng., Phòng ngự của đối phương cũng rất kiên định, khác hẳn với phòng ngự thành bị công phá của Võ triều, dùng mạng đổi mạng hoặc bi tráng bi tráng thảm, lần này hiện ra trước mắt bọn họ đúng là hai đội quân thực lực tương đối đối đối đối giết nhau.
Trương Lệnh Huy và Lưu Thu Nhân biết rõ đối phương đã đem tinh nhuệ của mình đưa vào trong chiến đấu, chỉ hy vọng sau khi thăm dò rõ ràng thực lực của đối phương, sẽ nhanh chóng bức sát đối phương đến cực hạn. Mà lúc chiến đấu phát sinh đến trình độ này, Lưu Thu Nhân cũng đang cân nhắc phát động công kích đại quy mô đối với một đoạn doanh phòng thủ khác, sau đó, biến cố nổi lên.
"Hỏa khí..."
"Hỏa khí của võ triều?"
Sau khi ý thức được khái niệm này, bọn họ còn chưa kịp sinh ra nhiều nghi hoặc, bọn họ nghe thấy tiếng kèn lệnh từ trong gió tuyết truyền tới, không khí rung động, ý vị bất tường đang tăng cao, lúc mới khai chiến đã tích lũy được, phảng phất bọn họ không phải đang chiến đấu với người Võ triều, mà là đang trở nên rõ ràng mà nồng đậm.
"Gọi kỵ binh tiếp ứng —— "
"Không được! Tất cả lui lại! Mau lui lại —— "
Ngay lúc nhìn thấy hắc giáp trọng kỵ, hai gã tướng lĩnh gần như đồng thời ra lệnh:
Thân thể trần trụi...
Từ khi nữ chân nam tới nay, quân đội võ triều tan tác trước mặt nữ chân đại quân, chạy trốn đã thành thái độ bình thường, vô số chiến đấu kéo dài mà đến này, hầu như không ngoại lệ, cho dù ở trước mặt thường hay thắng quân, cũng có thể quần nhau., Người phản kháng, cũng rải rác không có mấy. Dưới bầu không khí như vậy, chiến đấu ở Hạ thôn sau một canh giờ cuối cùng cũng bộc phát, cây pháo gỗ bắt đầu đánh đau như vẽ, ngay sau đó, là tiếp nhận đề nghị của Nhạc Bằng là tiểu tướng, trọng kỵ binh xuất kích.
Trong quá trình xây dựng phòng ngự cho Hạ thôn, khu rừng phía ngoài tường thành đã bị san bằng một mảnh, trên cơ bản, một mũi tên đã trống trơn, mà ở trong đó, một nửa vùng đất có cọc gỗ, mặt khác một nửa không quá rộng lớn mới chính thức thích hợp cho chiến mã chạy băng băng.
Từ các phương hướng khác nhau bắn ra mộc pháo hướng oán quân vọt tới, vẽ ra một đạo rộng hơn trượng, dài chừng hơn mười trượng điểm điểm. Bởi vì uy lực đạn pháo có hạn, trong đó người đương nhiên không đến mức chết hết. Trên thực tế này, cũng không đến năm sáu mươi người, nhưng khi tiếng pháo dừng lại, máu tươi dừng lại,, Thịt, tro đen, khí trắng, các loại màu sắc hỗn tạp cùng một chỗ, thương binh tàn chi đứt thân, máu thịt trên người mơ hồ, điên cuồng kêu thảm thiết... Khi những thứ này rơi vào tầm mắt của mọi người, những người xung phong ở khu vực này, hầu như đều không tự chủ được dừng bước.
Mặt bên sườn, hơn trăm kỵ binh xung phong liều chết hạ xuống, mà trên một khu vực trũng, gần tám trăm bức tường đá mà oán quân tinh nhuệ đối mặt, như tấm thuẫn của rừng đang bay lên.
Một vài tướng lĩnh oán quân trung tầng bắt đầu cho người tấn công, ngăn cản kỵ binh, nhưng mà tiếng nổ lại lần nữa vang lên trên con đường tấn công của bọn họ, khi mệnh lệnh của đại doanh bên kia truyền đến thì tất cả đều đã chậm, kỵ binh cũng đang ngăn cản đường đi của bọn họ.
Cuối cùng một nhóm người còn định chạy trốn —— có mấy người chạy thoát —— nhưng sau đó trọng kỵ binh đã như tấm bình phong chặn đường đi, bọn họ xếp thành hai hàng, vung đao Quan Vũ, bắt đầu tiến về phía doanh trại như máy xay nghiền thịt.
Đồ sát bắt đầu rồi.
Kỵ binh oán quân không dám tới, trong vụ nổ đó có mấy con ngựa tới gần thì đã kinh hãi rồi, cung tên ở khoảng cách xa cũng không có ý nghĩa gì với trọng kỵ binh, trái lại sẽ bắn chết người mình.
Trong khoảnh khắc này, đối mặt với sự tập kích bất ngờ của Hạ thôn, gần tám trăm binh sĩ oán chiến ở phía đông bức tường này giống như đang bị vây trong một tòa động phủ. Ở giữa bọn họ có rất nhiều binh sĩ thiện chiến và tướng lĩnh cấp trung và cấp thấp, khi kỵ binh nghiền ép tới đây, Phác Hải cầm đầu đều là những tướng quân cao nhất ở đây., Hắn cố gắng tạo thành thương trận ngoan cường chống lại, nhưng mà không có ý nghĩa. Trên tường doanh phía sau, cung thủ từ trên cao nhìn xuống, tùy ý bắn giết đám người phía dưới. Không lâu sau, hắn trúng tên mà chết.
Càng nhiều người lựa chọn phương thức của mình, mờ mịt ứng phó tất cả những điều này. Có một số người vẫn tiếp tục phát động tiến công lên trên, nhưng trong phòng ngự phía trên tăng cường, muốn trong thời gian ngắn đột phá Thuẫn Tường và trường mâu phía sau, vẫn như cũ là người si nói mộng.
【 Xem xét hoàn cảnh lớn như vậy, khả năng của bản trạm có thể đóng cửa bất cứ lúc nào, mời mọi người mau chóng cất bước đến Doanh trại Hoán Nguyên Vĩnh Hằng, bỗng dưng rực rỡ. 】
Đám người định chạy trốn hai bên gặp phải càng nhiều cung thủ bắn ra, một bộ phận binh sĩ oán quân định đầu hàng, sau đó bọn họ liền bị trọng kỵ binh nghiền ép đi qua.
Một màn bất thình lình chấn nhiếp tất cả mọi người, binh sĩ oán quân ở các phương khác sau khi nhận được lệnh lui lại đều chạy mất— trên thực tế, cho dù là độ cao chiến đấu, trong công kích như vậy, binh sĩ bị cung tên bắn chết, vẫn như cũ không tính là nhiều., Đại đa số những người xông vào bức tường gỗ này, nếu không phải xông lên trong tường đụng vào người đoản binh, bọn họ vẫn sẽ sống rất nhiều... Nhưng trong khoảng thời gian này, chung quanh đều đã trở nên yên tĩnh, chỉ có một chỗ trên mặt đất này, tiếp tục sôi trào một hồi lâu.
Đối với binh lính, đây là kết quả thảm thiết nhất, không lên được, xuống không được, trốn không thoát, không hàng đầu được.
Binh sĩ oán quân bị tàn sát hầu như không còn.
Xa xa, Lưu Thu Nhân nhìn tất cả những điều này, Lưu Thu Nhân cũng chỉ có thể nhìn xem, cho dù có đầu nhập một vạn người, bọn họ thậm chí cũng không thể lưu lại đội kỵ binh này, đối phương vừa xông lên giết đã quay về, mà bọn họ chỉ có thể tử thương càng nhiều người hơn - toàn bộ quân đội Thường Thắng Quân., Tất cả đều quan sát xung quanh, khi tiếng kêu cuối cùng thảm thiết biến mất trong gió tuyết, mảnh đất trũng kia, trên sườn tuyết thây nát kéo dài, máu chảy thành sông. Sau đó trọng kỵ binh xuống ngựa, để tấm chắn trên tường thành xuống, một hàng cung thủ thật dài nhắm ngay thi thể phía dưới, phòng ngừa có người giả chết.
"Mẹ nó, ta đánh tổ tông hắn!" Trương Lệnh Huy nắm chặt nắm đấm, gân xanh nổi lên, nhìn tất cả mọi chuyện, nắm đấm đã run rẩy: "Đây là người nào..."
Trước đó, bọn họ đã cùng Võ Triều giao tiếp rất nhiều lần, những quan viên kia xấu xí, quân đội mục nát, bọn họ đều rõ ràng, cũng vì vậy, bọn họ mới từ bỏ Võ Triều, đầu hàng nữ thật. Hà từng gặp qua nhân vật có thể làm được loại chuyện này ở Võ Triều...
"Chặt đầu của bọn chúng, ném về!" Trên tường gỗ, phụ trách mệnh lệnh của Nhạc Phi, sát khí tỏa ra bốn phía: "Tiếp đó, để bọn chúng giẫm đầu người tấn công!"
Đối với kẻ địch, hắn chưa bao giờ có ý thương hại.
Trọng kỵ kỵ binh chém xuống đầu người, sau đó ném về phía oán quân, từng cái đầu người xẹt qua giữa không trung, rơi trên mặt tuyết.
Trên chân núi phía xa, có người nhìn thấy tất cả chuyện này, nhìn thành viên oán quân bị tàn sát như heo chó, nhìn những người kia từng người từng người từng người bị ném ra ngoài, toàn thân đều đang phát run.
... hóa ra đơn giản như vậy.
"Ăn cơm!" Trên một đài quan sát trong sơn cốc, Ninh Nghị phủi tay nói.
Đây là sự khởi đầu của cuộc chiến Hạ thôn.
Không lâu sau đó, toàn bộ sơn cốc vì thắng lợi trận đầu tiên mà sôi trào...
Hai người Trương, Lưu tạm thời thu binh, dùng tốc độ nhanh nhất chế tạo khí giới công thành đơn giản dùng để tấn công doanh địa. Mặt khác, có trinh sát xuyên qua cánh đồng tuyết, báo kết quả chiến đấu cho Quách Dược Sư...
... cũng nhìn Nhan Tông xong.