Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
Hạ thôn.
Gió tuyết nhỏ hơn một chút thì mọi người trong sơn cốc đã nhận được tin tức, sau đó là bóng người kéo dài tới đây.
Bộ binh dưới trướng Nhạc Phi mang theo hơn ngàn người được cứu ra từ trong doanh trại Mưu Đà, lần lượt tiến vào trong sơn cốc, bởi vì trước đó đã báo tin, trong sơn cốc sớm đã nhóm lên đống lửa, nấu xong cháo nóng, cũng chuẩn bị chăn lông và chỗ ở cho những người bôn ba. Bởi vì sơn cốc kỳ thật không lớn, xuyên qua chướng ngại ngựa và chiến hào tạo thành bình chướng., Xuất hiện ở trước mắt những người này, chính là phía trên vùng đất một vòng một vòng, từng hàng binh sĩ thân ảnh, biết khi bọn họ trở về, tất cả mọi người đều đi ra, trong gió tuyết, hơn vạn thân ảnh kéo dài trước mắt bọn họ...
Sau đó, những thân ảnh này cũng giơ đao thương trong tay lên, phát ra tiếng hoan hô cùng gào thét, chấn động Thiên Vân.
Có một số người được cứu liền chảy ra nước mắt, khóc lóc tại chỗ.
Vào buổi sáng ngày nọ tháng chín hai mươi lăm, sau khi tan tác, Ninh Nghị thu nạp những tán binh này, vì để phấn chấn sĩ khí, vắt hết óc. Trong thời gian hai tháng này, nhóm người đi theo bên cạnh lúc đầu đã có hiệu quả cực tốt, sau đó một lượng lớn tuyên truyền đã được tuyên truyền xong., Trong doanh địa đã tạo thành cảnh tượng tương đối cuồng nhiệt, bầu không khí nhất trí cũng được tiến hành huấn luyện nhiều lần. Nhưng dù vậy, đóng băng ba ngày há lại lạnh lẽo một ngày. Cho dù đã trải qua công việc tư tưởng nhất định, Ninh Nghị căn bản cũng không dám kéo hơn một vạn người này ra ngoài chiến đấu cứng rắn.
【 Xem xét hoàn cảnh lớn như vậy, khả năng của bản trạm có thể đóng cửa bất cứ lúc nào, mời mọi người mau chóng cất bước đến Doanh trại Hoán Nguyên Vĩnh Hằng, bỗng dưng rực rỡ. 】
Bất quá, nội dung tuyên truyền trong sơn cốc lúc trước, vốn dĩ nói chính là cực khổ của những người sau khi quốc gia tiêu vong, nói chính là thảm kịch của Biện Lương, nói chính là ngũ hồ loạn hoa, lịch sử hai chân dê. Thực sự nghe vào sau này..., Tâm tư bi thương và tuyệt vọng có đấy, muốn kích phát ra lời dõng dạc và bi tráng thì dẫu sao cũng chỉ là lời nói suông trên tờ giấy mà thôi. Nhưng đến khi đám người Ninh Nghị dẫn quân đánh thẳng tới Mưu Đà Cương, thậm chí còn cứu được hơn một ngàn người lương thảo bị thiêu hủy, tâm thần mọi người mới chân chính phấn chấn được.
Nếu như nói tất cả thuyết pháp lúc trước đều chỉ là nóng và đệm, chỉ khi tin tức này đến, tất cả nỗ lực mới chính thức bị trừ đi thành một vòng tròn. Hai ngày qua, người lưu thủ nghe thấy đều tận lực tuyên truyền những chuyện này: Nữ chân nhân cũng không phải là không thể chiến thắng., Thậm chí chúng ta còn cứu đồng bào của mình ra, những người đó chịu cực khổ dằn vặt... Chờ một chút. Đợi đến khi thân ảnh những người này rốt cục xuất hiện trước mắt mọi người, hết thảy tuyên truyền, đều rơi vào hiện thực.
Lúc này trong sơn cốc vang lên tiếng hô to, mới thật sự xem như tất cả mọi người thành tâm thành ý phát ra tiếng hoan hô cùng gào thét. Bất quá, sau đó bọn họ cũng phát hiện, kỵ binh cũng không có đi theo.
Nghe người không khỏi hỏi thăm bọn người Nhạc Phi nguyên nhân. Trong sơn cốc, hoan nghênh không khí nhiệt liệt của những người đáng thương này còn đang duy trì, lý do liên quan tới kỵ binh chưa kịp đuổi theo, lập tức cũng được truyền ra.
Trên đường trở về Hạ thôn, bởi vì bộ binh và những người được cứu giúp nên tốc độ tiến về phía trước không nhanh, kỵ binh một mực ở bên canh gác. Mà bởi vì Trương Lệnh, hơn vạn người của Lưu Thu nhân có khả năng chặn đầu đường đi của bọn họ, ngay trên đường đi cách Hạ thôn không xa, đám người Tần Thiệu Khiêm, Ninh Nghị suất lĩnh kỵ binh đi ngăn chặn đường đi của hai bộ lạc Lưu Lưỡng Tộc.
Lúc này gió tuyết kéo dài, xuyên thấu qua đỉnh núi Hạ thôn, không thấy được dấu vết chiến tranh. Nhưng lấy hai ngàn kỵ binh ngăn cản hơn vạn đại quân, có lẽ có khả năng lui bước, nhưng đánh nhau, tổn thất vẫn như cũ không nhỏ. Sau khi biết được tin tức này, lập tức có người tới mời gọi, trong những người này bao gồm cả tướng lãnh của võ triều quân, Lưu Huy tổ tiên., Cừu Cự, sau đó cũng có Ninh Nghị, những người mới được Tần Thiệu Khiêm chỉnh đốn và đề bạt lên, rõ ràng là có vài tên tướng lĩnh được mọi người đề cử đi lên, danh vọng rất cao, theo bọn họ tới đây, những binh tướng còn lại cũng dồn dập xông về phía trước, huyết khí dâng lên, ánh đao phần phật.
"Chúng ta trốn ở phía sau, không nên để những huynh đệ này đổ máu..."
"Hơn vạn người dám khiêu chiến, chúng ta giết ra ngoài, nuốt sống bọn họ..."
"Các huynh đệ, nhịn lâu như vậy, luyện lâu như vậy, đã đến lúc liều mạng rồi! Xem ai còn làm kẻ hèn nhát..."
"Đánh bạc cái mạng này đi, có vào không lùi!"
Lúc này sơn cốc giống như một cái nồi nổ tung, mọi người hô ứng, chiến ý lẫm liệt, nghe người không quản tình hình chiến đấu phía trước, cũng rất muốn phái người tiếp ứng, nhưng lập tức vẫn đè xuống cảm xúc của mọi người.
"Đại chiến trước mắt, quân lệnh như núi, há lại cùng trò đùa! Tần tướng quân đã phái người trở về, chúng ta không được hành động thiếu suy nghĩ, chính là đã có kế hoạch, các ngươi xốc lại tinh thần là được, oán quân ở bên ngoài, sợ không có đánh sao! Lúc lâm địch kiêng kị nhất chính là nôn nóng! Tuy oán quân không bằng nữ thần lực, nhưng cũng là cường binh trong thiên hạ... Tất cả đều im lặng chờ đợi cho ta."
Trải qua thời gian hai tháng chỉnh hợp, vị trí trung tâm chịu trách nhiệm chính là ngoại trừ Tần Thiệu Khiêm ra thì đó chính là trúc ký dưới trướng Ninh Nghị, hệ thống tương quân của Ninh Nghị, nghe người ta ra lệnh một chút, mặc dù chúng tướng không cam lòng, nhưng cũng không dám làm trái, chỉ đành đè nén cảm xúc xuống, hạ lệnh cho tướng sĩ dưới trướng chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu, yên lặng chờ đợi.
Gió tuyết mênh mông, mọi người tiếp nhận mệnh lệnh, nhiệt huyết sôi trào cũng không phải nhất thời có thể đè xuống, chịu trách nhiệm nội loạn binh sĩ sắp xếp xong thu bắt làm tù binh, binh sĩ bên ngoài sớm đã mài đao soàn soạt, tùy thời chờ thắng quân đến. Toàn bộ sơn cốc bầu không khí trang nghiêm túc túc sát khí., Những tù binh bị đón vào hậu phương vừa mới dàn xếp xong, liền thấy binh sĩ xung quanh cầm đao lao về phía trước như từng mạch nước. Bọn họ biết đại chiến sắp tới, nhưng trên mặt đất này, ngàn vạn người đã chuẩn bị sẵn sàng.
Đội ngũ như vậy, có thể đánh bại Thường Thắng Quân sao... Không ít người trong lòng đều nghĩ như vậy.
Không lâu sau, một bên chân núi, chỉ thấy bóng người cưỡi ngựa giải khai gió tuyết, dọc theo sơn đạo màu trắng cuốn tới, một thớt, hai con, từ từ trăm ngàn con, chính là đội ngũ tinh kỵ do Tần Thiệu Khiêm, Ninh Nghị và những người khác dẫn dắt, tụ thành dòng nước lũ, chạy băng băng quay về...
Thân thể trần trụi...
Thân ảnh Phúc Lộc chạy vội trong núi, hệt như một luồng điện quang tan vào gió tuyết. Hắn đi theo phía sau đội kỵ binh kia từ rất xa, mặc dù hai tên quan quân cũng có chút võ nghệ nhưng đã bị hắn bỏ lại phía sau từ lâu.
Vừa rồi ở trong tuyết lĩnh kia, hai ngàn kỵ binh đang giằng co cùng hơn vạn đại quân, bầu không khí nghiêm túc, vừa chạm đã phát sát. Nhưng cuối cùng cũng không đi về hướng quyết đấu.
Hơn hai ngàn người lấy binh lính yểm hộ phía sau làm mục đích, chặn đứng quân đội bình thường, bọn họ lựa chọn hiện thân ở trên dãy tuyết, chỉ trong chốc lát đã sinh ra uy áp cực lớn đối với hơn vạn quân thường. Khi vỏ đao cùng yên cương kia lần lượt đập xuống, mỗi một lần truyền đến., Bọn họ tựa như đang tích trữ sức mạnh công kích, đứng ở dưới đại quân tinh kỳ phần phật, cũng không dám vọng động, vị trí của bọn họ vốn nằm ở góc độ thích hợp nhất cho kỵ binh xông trận, một khi hơn hai ngàn người phóng ngựa vọt tới, hậu quả thiết tưởng không chịu nổi.
Thường Thắng quân chư tướng, thực lực lấy Quách Dược Sư là mạnh nhất, nhưng Trương Lệnh, Lưu Thu Nhân bộ hạ cũng có bốn ngàn kỵ binh. Chỉ là làm khinh kỵ, đi vòng vây đánh mất đi tiên cơ, xông ngược lên sườn tuyết., Đương nhiên cũng không có khả năng. Đối phương dùng một mạch, hai là suy, ba là phương pháp tiêu hao sĩ khí quân số một, rất nhiều lúc, không dẫn dắt công kích chiếm ưu thế, càng khiến người ta khó chịu. Phúc Lộc liền nằm sấp trên mặt tuyết, nhìn song phương giằng co, phong tuyết cùng túc sát tướng thiên địa đều bị ép đến tối tăm.
Đây là chân chính thuộc về cường quân giằng co, đội ngũ mỗi một lần đập xuống đều chỉnh tề giống như một người, nhưng bởi vì tập trung lực lượng hơn hai ngàn người, gõ trầm trọng như đập vào tim mỗi người, không ngừng vỗ vào truyền đến., Đối phương giống như muốn xung phong liều chết xông tới, tiêu hao tâm lực đối thủ, nhưng cuối cùng bọn họ vẫn đứng thành hàng ngũ giữa gió tuyết. Phúc Lộc chạy theo Chu bản trên giang hồ, biết rất nhiều sơn tặc, trước khi vây quanh con mồi cũng sẽ dùng phương thức đánh cho người bị vây đầu hàng, nhưng tuyệt đối không thể làm được một cách chỉnh tề như vậy.
Thường Thắng quân bên này có chút không kiềm chế được, kỵ binh trên Tuyết lĩnh cơ hồ đồng thời ghìm ngựa quay người, chỉnh tề bộ điệu bộ biến mất trong tầm mắt đại quân dưới chân núi.
Chỉ trong thời gian ngắn ngủi, hai gã tướng lĩnh đang cãi nhau với Phúc Lộc đứng bên cạnh thấy vậy, miệng khô lưỡi nóng, cả người nóng hổi. Còn chưa kịp phản ứng, Phúc Lộc đã nhanh chóng đuổi theo hướng đội ngũ ngựa biến mất.
Xuyên qua dãy núi phía trước, không bao lâu, Phúc Lộc thấy được khe núi giữa dãy tuyết, kỵ binh lúc trước đang nghiêng mặt đi vòng vào. Trong tầm mắt hai bên, dọc theo chân núi dọc theo chân núi kéo dài ra, mặc dù thành phòng độ cao như vậy so với rất nhiều tiểu thành trấn nhỏ đều không đủ, nhưng nhìn vào ánh lửa trong khe núi kéo dài, đao thương như rừng, rất hiển nhiên, bọn họ dẫn quân thường thắng tới đây, là muốn chết ở đây.
Sau khi binh bại, ở một nơi Hạ thôn, người đánh nhau chính là con trai thứ của Tần Thiệu Khiêm, kẻ mà hắn thu nạp cũng chỉ có hơn vạn người mà thôi. Trước đây cũng đã từng có mối liên hệ với mấy thế lực xung quanh, cho nên bọn họ cũng có một khái niệm, nhưng lại chưa bao giờ tới đây thăm dò. Nhưng lúc này vừa nhìn qua, bên này đã biểu lộ khí thế, hoàn toàn khác với dáng vẻ của Võ Thắng trong quân doanh, dường như hai khái niệm hoàn toàn khác nhau.
Trước đó, Phúc Lộc cũng không phải không rõ bộ dạng quân đội của Võ Triều, hoàn toàn ngược lại, Chu bản suốt đời đều muốn dẫn quân tác chiến vì nước, đối với quân đội Võ Triều như thế nào, bọn họ rõ ràng vô cùng rõ ràng. Cũng bởi vậy, Trần Ngạn khéo léo giúp hắn phấn chấn sĩ khí, hắn có thể đưa tới tác dụng mặc dù không lớn., Trần Ngạn Thù vẫn luôn nao núng, ba vạn đại quân trong nơi trú quân đều không thể chiến, gã cũng có thể hiểu được tất cả, mặc dù muốn trách cứ, cũng không thể không nói, ngược lại, nếu quân đội không phải như vậy, vậy mới thật sự là chuyện ngoài dự liệu của gã.
Nhưng mà đội quân trước mắt này, từ tình huống giằng co lúc trước đến lúc này, biểu lộ ra chiến ý, sát khí, đều lật đổ hết thảy ý nghĩ này.
Hơn một tháng ở trong Võ Thắng quân, hắn cũng mơ hồ biết được, vị Ninh Nghị kia thà sống kiên định, chính là theo Tần Thiệu Khiêm ký thân vào Hạ thôn bên này. Chỉ là kinh thành gặp nguy hiểm, quốc nan lâm đầu., Về sự tình của Chu Dung, hắn còn chưa kịp tới phó thác. Đến lúc này, hắn mới nhịn không được nhớ tới lúc trước cùng vị "Tâm Ma" này giao tình. Muốn đem tin tức của Chu Tú phó thác cho hắn, là bởi vì Ninh Nghị đối với nhân sĩ Lục Lâm này tâm ngoan thủ lạt, nhưng vào lúc này lại ra tay độc ác., Mấy vạn người diệt Lương Sơn, chuyện cứu trợ gia thân phú cùng thiên hạ hào giao phong mới chân chính hiển hiện ra trong lòng hắn. Vị này xem ra chỉ là Lục Lâm ma đầu, nam nhân thân gia đại thương, không biết cùng vị Tần tướng quân kia ở chỗ này làm chuyện gì, mới biến cả doanh địa thành bộ dạng trước mắt này.
Rốt cuộc bọn họ muốn làm gì...
Phúc Lộc nhìn về phía xa xa, phần cuối của gió tuyết là bờ đê của Hoàng Hà. Khác với tất cả thế lực tán loạn phụ cận Biện Lương lúc này, chỉ có một chỗ trú quân, bọn họ phảng phất như đang đợi Thường Thắng Quân, Nữ chân nhân đến, thậm chí còn chưa chuẩn bị đủ đường lui. Một vạn người, một khi doanh địa bị phá, bọn họ ngay cả phương hướng có thể lựa chọn cũng không có.
Phá nồi dìm thuyền, bi binh tất thắng...
Trong lòng vừa hiện lên ý nghĩ này, thì bên trong sơn cốc bên kia, tiếng sát khí vang lên như sấm...
Thân thể trần trụi...
Nhìn về phía gió tuyết, đám người Ninh Nghị, Tần Thiệu Khiêm cưỡi ngựa chạy đến một đài cao vốn đã dựng từ trước.
Lúc này, hai ngàn kỵ binh chỉ dựa vào khí thế đã bức bách hơn vạn thắng quân không dám tiến lên, chuyện này cũng đã được truyền ra từ trong doanh trại. Cho dù chiến lực có mạnh đến đâu, phòng thủ thủy chung vẫn chiếm tiện nghi so với tiến công, bên ngoài sơn cốc, chỉ cần có thể không đánh, đám người Ninh Nghị tuyệt đối sẽ không lỗ mãng khai chiến.
"Chư vị huynh đệ! Chúng ta đã trở về!" Giọng nói theo gió tuyết truyền ra, trên đài cao chính là người trẻ tuổi kiên nhẫn hung ác nhất trong doanh trại, cũng giỏi ẩn nhẫn mưu tính nhất, tất cả mọi người đều biết, không có hắn, mọi người tuyệt đối sẽ không đạt được chiến công như vậy, bởi vậy thanh âm vang lên., Liền có người phất tay hô ứng, nhưng lập tức, trong cốc yên tĩnh trở lại, thư sinh tên Ninh Nghị cũng lộ ra vẻ trầm tĩnh, thậm chí lạnh lùng: "Chúng ta mang thân nhân của các ngươi về, cũng mang theo địch nhân của các ngươi. Kế tiếp, không có bất cứ cơ hội tu chỉnh nào nữa."
"Bên ngoài núi, một vạn một ngàn oán quân đang chạy tới, ta không muốn đánh giá bọn họ lợi hại thế nào, chỉ cần ta nói cho các ngươi biết, bọn họ sẽ càng ngày càng nhiều. Dưới trướng Quách Dược sư còn có hai vạn năm ngàn người, Mưu Đà Cương Cương có một vạn vạn, bên ngoài Biện Lương thành có năm vạn bảy ngàn người, ta không biết có bao nhiêu người sẽ đến tấn công chỗ chúng ta, có một cơ hội chiến thắng, chống đỡ..." Hắn nói: "Cố gắng."
"Sau mùa đông này, khi mùa xuân tới, thắng lợi sẽ đến. Các ngươi không cần nghĩ đường lui, không cần nghĩ sẽ thất bại. Hai tháng trước, các ngươi ở đây bị khuất nhục thất bại, chuyện như vậy., Không có nữa. Mùa đông này, mỗi một tấc dưới chân các ngươi đều sẽ bị máu nhuộm đỏ, hoặc là của các ngươi, hoặc là của kẻ địch, người oán quân, nữ chân nhân. Ta không cần nói cho các ngươi biết khó khăn cỡ nào., Bởi vì đây là chuyện mà ngươi có thể nghĩ tới nhất trên thế giới này, nhưng ta có thể nói cho các ngươi biết, lúc nơi này máu chảy thành sông, ta cùng với các ngươi; tất cả tướng quân hỗn loạn ở cùng một chỗ với các ngươi; huynh đệ các ngươi, ở cùng một chỗ với các ngươi; một trăm vạn người Biện Lương cùng các ngươi, số mệnh thiên hạ này, cùng các ngươi ở một chỗ. Bại thì ngọc đá cùng tan, thắng, các ngươi liền làm được chuyện khó nhất thế giới này."
Hắn nói đến tướng quân loạn cào cào, vung vẩy tay về phía những tướng lĩnh trung tầng bên cạnh, không ai bật cười.
"Cho nên, bao gồm cả thắng lợi, bao gồm tất cả những chuyện lung ta lung tung, là chuyện mà chúng ta nghĩ. Các ngươi rất may mắn, kế tiếp chỉ có một việc là các ngươi muốn nghĩ, chính là, tiếp theo, từ bên ngoài tới, bất kể có bao nhiêu người, Trương Lệnh, Lưu Thu Nhân, Quách Dược Sư, Nhan Tông đều đang chờ đợi., oán quân, oán quân, nữ chân nhân, bất kể là một ngàn người, một vạn người, cho dù là mười vạn người, các ngươi đem bọn họ chôn hết ở đây, dùng tay, chân, binh khí, răng, cho đến khi nơi này không cách nào chôn nổi người ta, mãi tới khi ngươi đi trong máu, xương và nội tạng ngập đến cổ ngươi -- "
Trên đài đấu, thanh âm Ninh Nghị đã cao vút theo gió tuyết bay ra ngoài. Trong nháy mắt này, y ngừng lại một chút, sau đó, yên tĩnh mà đơn giản hoàn thành việc nói chuyện.
Y nói: "Giết."
Xung quanh im lặng một hồi, sau đó người xung quanh nói: "Giết!"
Giọng nói của đám người phía sau cũng vang lên: "Giết -- "
Lại là một lát trầm mặc, thanh âm gần hai vạn người, giống như tiếng sấm: "Sát —— ——" cuốn động toàn bộ thiên vân, đại địa đều đang rung động.
Dưới mặt băng của sông vàng có dòng nước ngầm chảy xiết mãnh liệt. Không lâu sau, bên ngoài sơn cốc xuất hiện bóng dáng đại quân Thường Thắng.
Thân thể trần trụi...
Trương Lệnh Huy và Lưu Thu Nhân đang đứng trên sườn tuyết quan sát tình hình doanh địa này.
Chính diện doanh địa, xác thực có một đoạn đường rộng rãi, nhưng mà đến phía trước, từng đống tuyết đọng, cự mã, chiến hào tạo thành một mảnh khu vực khó mà khởi xướng công kích, mảnh khu vực này một mực kéo dài đến bên trong doanh địa.
Nhưng bức tường doanh trại cũng không cao, trong lúc vội vàng phòng ngự có thể dựng lên hơn trượng bảo vệ mọi thứ đã không dễ dàng, mặc dù có nhiều chỗ chém gỗ, đâm vào rừng thương, có thể phát huy tác dụng ngăn cản, chỉ sợ vẫn không bằng tường thành của một tòa thành nhỏ.
"Vì sao bọn họ lại chọn nơi này để đóng quân?"
"... Bởi vì phía sau là Hoàng Hà?"
Lưu Thu Nhân không lâu sau liền nghĩ tới chuyện này.
Khi Tông Vọng đến tấn công Biện Lương, giao nhiệm vụ cho oán quân, chính là tìm ra thế lực muốn chống lại Hoàng Hà, Quách Dược Sư lựa chọn Tây quân, là vì đánh bại Tây quân có công lao lớn nhất. Nhưng mà việc này quân đội Võ Triều có đủ loại kiên cố, hoang dã., Không ít thành trì phụ cận Biện Lương đều đã bị bỏ rơi, sau khi quân đội tan tác, có thể chọn một nơi đóng quân cũng được, nhưng đội quân trước mắt lại lựa chọn một cái sơn cốc không có đường lui như vậy. Có một đáp án liền muốn đi ra.
Lúc trước nữ chân nhân có thu thập tình báo xung quanh Biện Lương, nhưng mà sau một thời gian ngắn, xác định quân đội Võ Triều bị đánh tan, tâm quân hậu quân càng thêm lợi hại, mọi người đối với bọn họ cũng không quá mức để ý. Lúc này mới tập trung, mới phát hiện, một nơi trước mắt, quả nhiên rất phù hợp với miêu tả của Hoàng Hà.
Mặt khác, ban đầu ở bờ sông Bạch Hà, Quách Dược Sư vốn muốn cùng tông vọng đại quân phân cao thấp, Trương Huy, Lưu Thu Nhân phản bội, khiến cho hắn không thể không đầu hàng tông vọng, lúc này coi như đã nhận mệnh, muốn nói hai huynh đệ này không có chút hiềm khích nào, cũng tuyệt không có khả năng. Dưới sự thủ hạ của nữ chân nhân, đều có đề phòng lẫn nhau, nếu có thể vì tông nhìn mà trừ đi mối họa trong lòng, nhất định sẽ là một đại công.
"Nhưng mà, nghe nói nơi đây có gần hai vạn quân đội, vừa rồi nhìn thấy, sức chiến đấu không tầm thường, chúng ta binh lực bất quá hơn vạn người, bọn họ nếu liều mạng chống cự, sợ là sẽ tổn thương nguyên khí..." Sau khi thương nghị, Trương Lệnh ít nhiều cũng có chút lo lắng.
Hai ngàn kỵ binh vừa rồi ngăn cản đường đi của bọn họ, khí thế kinh người, đặc biệt là loại cân đối mà mọi người đồng loạt đấu, tuyệt đối không phải quân đội bình thường có thể làm được. Phải biết rằng trên chiến trường, huyết khí dâng lên, cho dù quân đội bình thường đã trải qua huấn luyện., Lúc chiến đấu cũng khó tránh khỏi có người vì cảm xúc dâng trào, không cầm nổi tiết tấu chém giết với đồng bạn bên cạnh, đám Trương Huy trên chiến trường, vừa rồi cố nhiên kinh hãi, nhưng cũng đang chờ khí thế của đối phương hơi loạn, bên này sẽ khởi xướng tiến công.
Nhưng đến cuối cùng, đối phương cũng không lộ ra sơ hở, lúc ấy đám người Trương Lệnh Huy đã nhịn không được muốn hành động, đối phương đột nhiên rút đi, lần giao phong này chẳng khác nào đối phương chiến thắng. Sau nửa ngày, quân thủ hạ và người giao thủ chỉ sợ đều lưu lại bóng ma tâm lý, cũng chính vì vậy bọn họ mới không nhanh chóng đuổi theo, mà không nhanh không chậm đẩy quân đội ra theo sau.
Nếu tất cả quân đội của đối phương đều có tố chất như vậy, khai chiến chính diện cũng có thể ăn sạch bản thân, huống chi bọn họ còn chiếm địa lợi phòng thủ.
"Bất quá... Quân đội võ triều trước đó đã đại bại tán loạn, nếu như lúc trước có chiến lực như thế thì tuyệt đối không đến mức thua như vậy. Nếu như là ta và ngươi, từ nay về sau cho dù đầu tay có tinh binh, định đánh lén Mưu Đà Cương, binh lực không đủ thì dưới tình huống binh lực chưa đủ., Không dám lưu lực?" Lưu Thu Nhân phân tích một phen, "Vì vậy ta kết luận, trong sơn cốc này thiện chiến chi binh bất quá hơn bốn ngàn, còn lại đều là bại binh tạo thành, chỉ sợ bọn họ ngay cả kéo ra ngoài cũng không dám. Nếu không há lại lấy bốn ngàn đối một vạn, hành hiểm một kích?"
Quân đội Nữ Chân lúc này là cường quân đệ nhất thiên hạ, hơn một vạn người thủ ở Mưu Đà Cương, có lợi hại đến đâu, người lại tự đại, chỉ cần trên tay còn dư thừa lực, chỉ sợ cũng không đến nỗi dùng bốn ngàn người đánh lén. Trong suy tính như vậy, quân đội trong sơn cốc tạo thành, liền hô lên.
Dùng một vạn sáu ngàn binh sĩ trà trộn vào bốn ngàn tinh binh, cố nhiên có thể được bốn ngàn tinh binh mang lên, nhưng nếu là những người khác thực sự quá yếu, hai vạn người này cùng đơn thuần bốn ngàn người ai mạnh ai yếu, thật đúng là rất khó nói. Trương Lệnh Huy, Lưu Thu Nhân đều là người minh bạch tình huống võ triều. Đêm hôm nay, đại quân hạ trại, trong lòng tính toán thắng bại, đến sáng ngày thứ hai, quân đội hướng tới sơn cốc Hạ thôn, phát động tấn công.
Gió tuyết vẫn còn dưới, trong bầu trời đêm vẫn là một mảnh màu đen, quân thủ thôn Hạ thôn chờ đợi cả đêm đã phát hiện oán quân dị động, mọi người trong miệng ngậm lấy khói trắng, có người lấy tuyết lau mặt, nhô lên hàm răng trắng hếu, binh sĩ kéo cung, dựng lên tấm chắn, có người hoạt động cánh tay, trong bóng tối phát ra tiếng kêu ngắn ngủi "A".
Hai tháng trôi qua, chiến tranh ngươi chết ta sống, lại nhào tới như thủy triều.
Không có khả năng lui về phía sau...
Ninh Nghị đi trong đám người: "Truyền lệnh chuẩn bị bắn pháo chuẩn bị."
"Không thể." Đám người Tần Thiệu Khiêm, Nhạc Phi lập tức phản bác. Tần Thiệu Khiêm nhìn tiểu tướng bên cạnh, trong ánh mắt có chút tán thưởng. Nhạc Phi chắp tay, lui về phía sau.
"Vì sao?"
"Gặp máu trước đã." Tần Thiệu Khiêm nói: "Hai bên đều thấy máu."
...Chỉ có máu mới hiểu được sự tàn khốc của chiến tranh trong nháy mắt.
Ninh Nghị nhẹ gật đầu, hắn vẫn còn chưa hiểu rõ chiến tranh.
Vầng cung tên thứ nhất bay lên trong bóng tối, xuyên qua bầu trời hai bên, lại rơi xuống, có cái rơi trên mặt đất, có cái đánh vào trên tấm thuẫn... Có người ngã xuống.
Trong bóng tối, mùi máu tanh tràn ngập, Ninh Nghị quay đầu nhìn lại, trong toàn sơn cốc ánh lửa rải rác, tất cả mọi người như là ngưng tụ thành một thể, ở trong bóng tối, tiếng kêu thảm thiết trở nên đặc biệt dọa người, phụ trách cứu chữa người vọt tới, kéo bọn họ xuống. Ninh Nghị nghe thấy có người hô: "Không việc gì! Không việc gì! Đừng nhúc nhích ta chỉ là vết thương một chút, còn có thể giết người!"
Trên cánh đồng tuyết bên ngoài doanh trại, tiếng bước chân cát sỏi đang trở nên kịch liệt. Dù Ninh Nghị có không đi lên cao nhìn cũng biết có rất nhiều binh sĩ oán quân đang giơ tấm chắn xông tới. Tiếng hò hét ban đầu từ xa truyền đến, rồi dần dần như sóng biển mãnh liệt ập tới, tụ hợp thành tiếng gào thét kịch liệt!
Sau hai đợt cung tên, tiếng rít vang lên xông tới doanh trại. Bức tường gỗ trên chiến trường liều mạng này thực ra không có tác dụng ngăn cản lớn. Trong nháy mắt khi đoản binh đụng vào nhau, tiếng hò hét trên tường đột nhiên vang lên: "Giết -- "Sát đêm"! Nham thạch to lớn đụng phải thủy triều! Hống thang lên tường thành, dây dưa bay tới, những binh sĩ bắc địa bên ngoài cổng tò vò tấm thuẫn, hò hét vang vọng., Công kích mãnh liệt đánh tới, trong doanh tường, những ngày này trải qua đại lượng binh sĩ đơn điệu huấn luyện, lấy tư thái hung hãn xuất thương, xuất đao, bắn từ trên xuống dưới, trong nháy mắt, trên phong tuyến tiếp xúc, sóng máu ầm ầm tách ra...
Năm Cảnh Hàn thứ mười ba, ngày thứ mười hai tháng đầu mùa đông, lúc rạng sáng, trên Biện Lương thành đang lung lay sắp đổ, chiến sự mới còn chưa bắt đầu, cách sơn cốc Hạ thôn gần ba mươi dặm bên này, một trận chiến quyết định khác., Lấy Trương Lệnh Huy, Lưu Thu Nhân tiến công làm mồi lửa, đã lặng lẽ triển khai. Lúc này còn không có bao nhiêu người ý thức được tầm quan trọng của chiến trường này, đông đảo ánh mắt nhìn chằm chằm vào Biện Lương thành phòng thủ kịch liệt mà nguy hiểm, mặc dù thỉnh thoảng ném ánh mắt qua, cũng chỉ cho rằng chỗ Hạ thôn này, rốt cuộc khiến oán quân chú ý, triển khai công kích có tính trả thù.
Đối với chiến đấu nơi này, anh dũng cùng ngu xuẩn, rơi vào trong mắt mọi người, người cười nhạo thì có, người tiếc hận thì có, người kính trọng thì có. Vô luận ôm tâm tình như thế nào, ở đội ngũ phụ cận Biện Lương còn lại., Khó có thể giải vây cho kinh thành trong tình huống như vậy, nhưng đó là sự thật. Đối với việc Hạ thôn có thể gây ra chiến lực quá lớn hay không, ít nhất ngay từ đầu, không có ai ôm chờ mong như vậy. Nhất là khi Quách Dược Sư nhìn sang bên này, đem toàn bộ oán quân toàn bộ ba vạn sáu ngàn người vùi đầu vào chiến trường này, mọi người cũng chỉ trông cậy vào chiến sự bên này, vì thế bọn họ có thể chống đỡ được bao nhiêu thiên tài sẽ đầu hàng.
Dù thế nào đi nữa, ngày thứ mười hai tháng sau, trong quân bộ kinh thành, Tần Tương Nguyên nhận được tin tức cuối cùng từ Hạ thôn truyền đến: Bộ tộc của ta đã được định sẵn, tiến vào chiến đấu, từ lúc này trở đi, kinh thành, Hạ thôn đều là một thể, sống thì đồng sinh, tử cùng tử, mong chư công trong kinh thành trân trọng, sau trận chiến này, sẽ gặp lại nhau.
Tin tức này vừa đơn giản vừa kỳ quái, giọng điệu của nó giống như là giọng nói của Ninh Nghị, hoặc là giọng nói của Tần Thiệu Khiêm, giống như thuộc hạ phát cho cấp trên, đồng liêu phát cho đồng bọn, hoặc giống như là nhi tử của bên ngoài gửi cho người cha này. Khi Tần Tương Nguyên đi ra khỏi đại sảnh của Bộ binh nhận được tin tức của nó, hắn xem xong tin tức này liền bỏ nó vào ống tay áo, ngừng lại ở dưới mái hiên. Theo đó nhìn thấy lão nhân chống gậy đứng ở đó., Phía trước hắn là phố lớn hỗn loạn, binh lính, tuấn mã chạy tới làm mọi thứ trở nên lầy lội, gió tuyết đầy trời. Ông lão đối mặt với tất cả những thứ này, mu bàn tay vì dùng sức, gân xanh nổi lên, môi mím chặt, ánh mắt kiên định, uy nghiêm, xen lẫn trong đó còn có chút hung lệ.
Mấy ngày nay, vẻ mặt của hắn, đại đa số thời gian đều như thế, hắn giống như đang chiến đấu khó khăn cùng nữ chân nhân, cùng thiên địa, cùng thân thể của hắn, không ai có thể đánh bại hắn trong ánh mắt như vậy.
Mà dường như, trước khi đánh gục hắn, cũng không có ai có thể đánh ngã tòa thành trì này.
Nữ chân nhân công thành vẫn đang tiếp tục.
Sau đó, có rất nhiều người, khó nói sẽ gặp lại...