Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
Mười hai tháng một năm này sắp đến, Hoàng Hà một vùng, gió tuyết kéo dài, giống như năm xưa, dưới tựa hồ không muốn dừng lại.
Chỉ là, trong ngày thường cho dù trong tuyết lớn vẫn tô điểm cho dấu vết người đi tới đi lui, dĩ nhiên trở nên thưa thớt, thôn dã hoang vu như quỷ vực, trong tuyết có thi cốt.
Trong gió tuyết, tiếng vó ngựa sàn sạt, ngẫu nhiên vẫn vang lên. Bên rìa rừng cây, ba vị nữ chân nhân cao lớn cưỡi trên ngựa, chầm chậm tiến lên, ánh mắt nhìn chằm chằm vào vùng rừng cách đó không xa, một người trong đó đã giương cung cài tên.
Trong nháy mắt khi thân ảnh con ngựa xuất hiện trong tầm mắt, chỉ nghe thấy một tiếng ầm vang, tuyết đọng đầy cây rơi xuống, có người cầm đao bay vọt lên trên cây. Trong tuyết rơi, móng ngựa bị kinh hãi quay ngược lại, mũi tên bay lên trời, nữ chân nhân cũng đột nhiên rút đao, rống to dứt khoát giữa không trung, cũng có bóng người cao lớn từ bên cạnh vọt tới, thân ảnh cao lớn vung quyền ra, giống như hổ gầm, ầm một quyền, nện lên cổ chiến mã của nữ tử chân nhân.
Máu tươi bắn tung tóe, chiến mã hí thảm, lảo đảo như núi ngã xuống, nữ chân nhân lập tức mang theo tuyết đọng cuồn cuộn bay lên. Trong phút chốc, hai bên bóng người xung phong liều chết, binh khí giao nhau., Một nữ nhân đang chém giết đột nhiên bị tách ra, hai gã hán nhân vây giết tới, đại hán xông tới một quyền đánh nát cổ chiến mã có thân hình cao lớn, thậm chí còn cao hơn nữ chân nhân kia một chút, giao thủ vài cái đã khóa lại vai áo da của đối phương.
Đại hán này dáng người khôi ngô, đắm chìm vào vuốt hổ, Hổ quyền nhiều năm, vừa rồi đột nhiên nhào ra, tựa như mãnh hổ xuống núi, ngay cả chiến mã cao lớn ở Bắc Địa, trên cổ đã ăn một trảo của hắn, cũng là cổ họng vỡ nát, lúc này nắm lấy bả vai nữ chân nhân, chính là xé một cái. Chỉ là nữ chân nhân kia mặc dù chưa từng luyện qua võ nghệ Trung Nguyên hệ thống, võ nghệ của Trung Nguyên., Bản thân Bạch Sơn Hắc Thủy săn bắn nhiều năm, đối với Hắc Hùng, Mãnh Hổ chỉ sợ cũng không phải là chưa từng gặp qua, tay phải đơn đao liều mạng đâm ra, vai trái toàn lực giãy dụa, lại giống như cự mãng. Đại hán xé một cái, lùi lại, áo da bị xé rách đầy trời, trên bả vai nữ tử kia, lại chỉ có một vết máu.
【 Trước mắt dùng hết, thanh âm nghe kinh điển hữu dụng nhất là 1~4, tập hợp thành tứ đại ngữ âm, siêu 100 loại âm sắc, càng là hỗ trợ đổi Nguyên thần khí bằng sợi dây ly đọc cao, ô ô ô ô. 】
Nhưng mà ở trước người nữ chân nhân kia, nam tử vừa rồi bay vọt lên trên cây, lúc này dĩ nhiên cầm đao nhào tới. Lúc này bên trái nữ chân nhân kia là đại hán sử hổ trảo, bên phải là một tên đại hán trinh sát khác giáp công, thân hình hắn lui lại, phía sau lại là một gốc cây lớn làm.
Phịch một tiếng, thân hình của hắn bị đụng vào thân cây, người cầm đao phía trước cơ hồ là cả người lẫn đao hợp nhào lên, mũi đao xuyên qua phía dưới cổ hắn. Sau một khắc đâm xuyên qua, hán tử cầm đao liền mạnh mẽ rút ra, ánh đao hướng phía sau chém thành hình tròn, liều mạng với một nữ trinh sát khác xông lên cứu người, từ trong thân thể rút ra huyết tuyến bay ra xa trên mặt tuyết, thẳng tắp một đường.
Hán nhân trong số đó có võ giả, nhưng nữ nhân thật sự đến chống lại thiên địa, người cường hãn so với cao thủ võ học cũng tuyệt không kém cỏi. Thí dụ như nữ trinh sát bị ba người bức giết, thân pháp thoát khỏi nanh hổ của hắn chẳng hạn., Ngay cả đại đa số cao thủ cũng chưa chắc đã đi ra. Nếu một chọi một liều mạng chém giết, hươu chết vào tay ai còn chưa biết. Nhưng chiến trận chém giết không thể nói quy củ, lưỡi đao thấy máu, ba tên hán nhân trinh sát bên này khí thế tăng vọt, vây kín nữ tử chân chính phía sau.
Một trinh sát khác bắn một mũi tên, ghìm đầu ngựa bỏ chạy. Tên nữ trinh sát bị để lại kia liền bị giết chết trên mặt đất chỉ trong vài hơi thở, lúc này nữ chân nhân cưỡi ngựa chạy trốn đã đến nơi xa, quay đầu lại, lại bắn một mũi tên, lấy từ trên cây nhảy xuống, lại giết nam tử cầm đao đệ nhất nhân.
Mũi tên kia sượt qua bay lại, hán tử kia khóe miệng có máu, mang theo cười lạnh duỗi tay ra chụp một trảo, lần này lại chộp vào khoảng không, mũi tên kia đâm vào trong tim hắn.
Hắn ngã xuống mặt tuyết, hai gã đồng bọn xông lên đỡ hắn.
Chiến đấu trong thời gian ngắn này, trong nháy mắt cũng đã trở về bình tĩnh, chỉ còn lại một màu đỏ tươi giữa gió tuyết, sau đó không lâu, cũng bị đóng băng. Nữ trinh sát còn lại thúc ngựa chạy như điên, cứ như vậy chạy một hồi lâu, đến một chỗ tuyết lĩnh phía trước, đang tính chuyển hướng, trong tầm mắt, bỗng nhiên có bóng người hiện ra.
Hắn vô thức thả ra một mũi tên, nhưng mà thân ảnh màu đen kia lại nhanh như sấm, quỷ mị, thoạt nhìn vẫn còn cách xa mấy trượng, trong nháy mắt đã vọt tới trước mắt, thậm chí ngay cả gió tuyết cũng giống như bị giải thoát, thân ảnh màu đen theo người hắn khoác lên một đao, trên Tuyết lĩnh, nữ tử kỵ binh chân chính này giống như đang chạy vội, đột nhiên kinh ngạc một chút, sau đó bị thứ gì đó đánh bay xuống ngựa.
Phía sau Tuyết lĩnh, có hai bóng người lúc này mới đi ra, là trang phục của hai gã mặc trang phục quan quân của Võ Triều. Bọn họ nhìn nữ chiến mã thật sự không biết xoay tròn trên mặt tuyết và nữ tử chân chiến mã bắt đầu chảy ra máu tươi trên mặt đất, hơi líu lưỡi, nhưng chủ yếu nhất là nữ tử chân chiến mã không biết xoay tròn trên mặt tuyết kia., Đương nhiên vẫn là hắc y nam tử đứng bên cạnh. Sắc mặt nam tử áo đen cầm đơn đao trong tay bình tĩnh, dung mạo không còn trẻ nữa. Võ nghệ của hắn cao cường, vừa rồi hắn toàn lực ra tay. Nữ chân nhân căn bản không có chút năng lực chống cự nào, lúc này trên trán hơi bốc hơi ra hơi nóng.
"Phúc Lộc tiền bối, nữ trinh sát nhiều nhất là ba người một đội, người này đơn độc, e là có đồng bọn bên cạnh..." Một tên quan quân trong đó quan sát xung quanh, nhắc nhở.
Hắc y nhân cầm đao lắc đầu: "Nữ nhân này chạy rất vội, khí huyết quanh thân cuồn cuộn bất bình, là dấu hiệu hắn vừa trải qua chiến đấu sinh tử. Hắn chỉ có một mình ở đây, hai gã đồng bọn chắc đã bị giết chết. Hiển nhiên hắn còn muốn trở về báo tin, ta đã gặp, cần không tha cho hắn." Nói xong liền đi lục soát thi thể nữ chân nhân trên mặt đất.
"Phúc Lộc tiền bối nói rất đúng." Hai gã quan quân nói xong, cũng đi tìm kiếm bọc hành lý của tuấn mã.
Xuất hiện ở đây là sau khi theo Chu Tú ám sát Nhan Tông Hàn chưa có kết quả, may mắn còn sót lại lộc.
Trong trận ám sát Tông Hàn, Chu Hợp đấu lực kiệt sức, cuối cùng bị Nhan Hi Doãn Nhất Kiếm Kiêu chém đầu. Thê tử của Phúc Lộc Tả Văn Anh vào thời khắc sống còn, đem đầu lâu Chu Hi ném về phía hắn. Từ đó về sau, Chu Bội, Tả Văn Anh đều chết, hắn mang thủ cấp Chu Bội, nhưng không thể không ra sức chém giết, cầu sống qua ngày.
Hắn bị Tông Hàn phái kỵ binh một đường đuổi giết, thậm chí dưới sự treo thưởng của Tông Hàn, còn có một số người Lục Lâm thuộc Võ Triều muốn lấy được thủ cấp Chu Bộ để nhận tiền thưởng, sau khi ngẫu nhiên gặp hắn liền ra tay với hắn. Hắn mang theo đầu Chu Bộ., Một đường gián điệp trở lại quê quán Thiểm Tây Tuyền quan, tìm một mộ phần chôn cất - hắn không dám nói việc này cho người khác, chỉ lo ngày sau nữ tử thực thế lớn, có người đào mộ đi tìm đám người Tông Hàn lĩnh thưởng — lúc hạ táng cho lão nhân., Chung quanh núi hoang dã, chỉ có một mình hắn làm tế. Hắn đã sớm lòng như tử vong, nhưng nhớ tới lão nhân này cả đời vì nước vì dân, sau khi bỏ mình, thậm chí không thể an táng chỗ nào được, người tế lễ cũng khó mà có, vẫn không tránh khỏi bi thương từ đó, cúi người khóc.
Phúc Lộc cả đời đi theo Chu lữ, vừa thân vừa là bạn, ông cũng thân, sau khi thành thân với Tả Văn Anh từng có một đứa con, nhưng sau khi tròn một tháng thì người này đã lớn ở nông thôn, lúc này e rằng cũng đã thành hôn sinh con. Chỉ là ông ta và Tả Văn Anh bên cạnh thị thiếp, đối với đứa cháu này, khả năng những năm gần đây cũng chưa bao giờ có người chăm sóc và quan tâm, đối với ông ta mà nói, thân nhân chân chính có khả năng cũng chỉ có Chu bội cùng thê tử dần già yếu bên người.
Thê tử của hắn tính tình kiên quyết quyết quyết đoán, vẫn hơn hắn. Nhớ lại, ám sát Tông Hàn một trận, thê tử hắn và hắn đều đã chuẩn bị tốt tất phải chết. Nhưng đến thời khắc sống còn, thê tử của hắn đã đoạt được thủ cấp của lão nhân, vứt về phía hắn, lòng quyền tâm, không nói mà rõ, chính là hi vọng hắn còn có thể sống sót. Cứ như vậy, cuộc đời quan trọng nhất là hai người trong vòng không đến mấy hơi thở liền lần lượt chết đi.
Sau khi chôn cất Chu Thủ cấp, nhân sinh đối với hắn đã không còn ý nghĩa, nhớ tới việc thê tử trước khi chết ném đi, càng thêm bi thương. Chỉ là đi theo lão nhân nhiều năm như vậy, lựa chọn tự sát, tuyệt đối sẽ không xuất hiện trong lòng hắn. Hắn ly khai Côn Bằng quan, nghĩ thầm lấy võ nghệ của hắn., Có lẽ còn có thể đi tìm Tông Hàn ám sát, nhưng lúc này tông vọng đã nghiền nát xuôi nam, hắn nghĩ, nếu như lão nhân vẫn còn, tất nhiên sẽ đi đến địa phương nguy hiểm nhất cùng mấu chốt nhất, vì vậy liền một đường đi về phía nam, chuẩn bị đi tới Biện Lương tùy cơ ám sát Tông.
Nhưng mà dọc đường đi tới đây, Tông Vọng đã ở bên ngoài Biện Lương thành phát họa, mấy chục vạn quân cần cù trước sau chiến bại, đánh tan binh chạy trốn, thây tan nhàn nhã. Phúc Lộc tìm không được cơ hội ám sát Tông vọng, nhưng trên đường đi lại gặp không ít người của Lục Lâm -- thực tế lúc này cái chết của Chu Bội đã bị dư luận sức mạnh của Trúc Ký tuyên truyền ra ngoài., Trong đám người Lục Lâm cũng có người quen biết hắn, sau khi nhìn thấy, chỉ có hắn là như thiên lôi sai đâu đánh đó, hắn nói muốn đi ám sát tông vọng, tất cả mọi người cũng nguyện ý đi theo. Nhưng tình huống lúc này bên ngoài Biện Lương thành không giống với Thành Phong Châu, Mưu Đà sắt một khối, cơ hội ám sát như vậy cũng không dễ tìm.
Phúc Lộc từ trong dư luận tuyên truyền lại cái tên Ninh Nghị này, nhớ tới nam nhân hành sự bất đồng với Chu Tú này lại có thể khiến Chu Tú tán thưởng. Phúc Lộc cũng không quá thích hắn, nhưng nghĩ thầm trong đại sự, đối phương chắc chắn là người đáng tin cậy., Muốn tìm cơ hội báo cho đối phương biết nơi chôn xương của Chu mạo: Mình đã không lưu luyến trên thế gian này, chắc cũng không phải sống quá lâu, đem việc này nói cho hắn biết, nếu có một ngày nữ nhân rời đi., Người bên ngoài muốn tế điện đối với Chu Tự cũng có thể tìm được một địa phương, người nọ được xưng là "Tâm ma" "Huyết thủ nhân đồ", đến lúc đó nếu thật có người khinh nhờn Chu Tiễn sau khi chết mai táng, với thủ đoạn sắc bén của hắn, cũng có thể làm cho người ta sinh tử khó nói, hối hận không đường thoát.
Chẳng qua sau khi quyết định như vậy, hắn đầu tiên gặp phải điều đầu tiên chính là chỉ huy Trần Ngạn, chỉ huy Đại Danh phủ võ thắng quân. Lúc chín tháng hai mươi lăm tuổi nữ chân nhân càn quét, Võ Thắng quân tan tác cực thảm hại, Trần Ngạn mang theo thân binh quăng mũ bỏ giáp bỏ chạy, ngược lại là không giữ được vết thương quá lớn. Sau khi tan tác gã sợ triều đình sẽ giáng tội, cũng muốn làm ra chút thành tích, điên cuồng thu nạp quân đội tán loạn, trong thời gian này liền gặp được Phúc Lộc.
Trần Ngạn cũng là người quen biết Chu lữ, mặc dù lúc trước cũng không coi vị lão nhân kia là một chuyện quá lớn, nhưng trong khoảng thời gian này, Trúc Ký liều mạng tuyên truyền, ngược lại làm cho danh tiếng của vị thiên hạ đệ nhất cao thủ trong quân đội tăng vọt lên. Quân đội thủ hạ của hắn tán loạn nghiêm trọng, gặp phải Phúc Lộc, đối với hắn có chút khái niệm, biết người này vẫn luôn theo hầu Chu ẩu bên cạnh., Mặc dù khiêm tốn, nhưng một thân võ nghệ đều là chân truyền Chu bản cả. Nếu nói dưới Tông Sư số một số hai đại cao thủ cũng không đủ, lúc này liền dùng đại lực mời chào. Phúc Lộc không tìm được Ninh Nghị, đối với việc là ai xuất lực, cũng không thèm để ý, cũng đồng ý, dưới sự trợ giúp của Trần Ngạn.
Từ đó qua mấy tháng, gió tuyết rơi xuống, nữ chân nhân bắt đầu tấn công mãnh liệt Biện Lương. Dưới trướng Trần Ngạn có hơn ba vạn người tụ tập, nhưng vẫn như cũ không hề có lòng quân, căn bản không thể chiến đấu. Bên trong Biện Lương thành mặc dù thúc giục cần vương quân nhanh chóng giải vây cho kinh thành., Nhưng đại khái cũng đã tuyệt vọng đối với chuyện này, mặc dù thúc giục, nhưng cũng không có tạo thành áp lực đối với phía dưới, đến khi đại quân tông vọng thành công, Biện Lương thành phòng mặt trời sắp lặn, tình huống bên ngoài thành phòng thủ ngày càng nguy hiểm., Lại có chút vi diệu, tất cả mọi người đều đang đợi người khác xuất kích, nhưng đều hiểu, những tán binh đã không còn ý chí chiến đấu này, cũng không phải là tướng của nữ chân nhân hợp nhất. Trong sự trì hoãn này, bốn ngàn người đột nhiên xuất động, hung hãn tiến vào đại doanh Mưu Đà Cương truyền ra tin tức trên cánh đồng tuyết này.
Lúc này thế lực bại binh trên cánh đồng tuyết mặc dù chia làm nhiều nhóm, nhưng liên lạc đơn giản với nhau vẫn có, mỗi ngày kéo da, làm bộ dạng nghĩa bạc vân thiên ưu dân, nói: "Ngươi xuất động ta sẽ xuất động." Đây đều là chuyện thường thấy, nhưng đối với tướng quân dưới trướng., Quả thật là không có cách nào động đậy. Quân tâm đã bị phá, mọi người lưu giữ một chỗ, còn có thể duy trì bộ dáng chỉnh thể, nếu thật muốn đến Biện Lương thành giết một trận tử chiến, đi không đến một nửa, người dưới trướng sẽ tan mất hai phần ba. Trong đó ngoại trừ chủng quân Tây trong số các sư phụ có lẽ còn giữ lại một chút chiến lực, còn lại phần lớn tình huống như thế.
Dưới tình huống như vậy, vẫn có người dốc hết sức lực, vẫn không chào hỏi bọn họ, đã hung hăng hạ một đao với nữ chân nhân, đừng nói nữ chân nhân bị hù dọa, bọn họ cũng bị hù dọa. Phản ứng đầu tiên của mọi người là quân Tây xuất thủ., Dù sao trong ngày thường, hai bên giao chiến rất ít, Chủng Sư Đạo, hai gã thủ lĩnh Tây Quân này đều là danh tướng đương thời, danh khí rất lớn, bảo tồn thực lực cũng không có gì lạ. Nhưng rất nhanh, từ kinh thành liền truyền đến tin tức trái ngược với tin tức này.
Lúc này bốn ngàn người kia vẫn đang đóng quân ở chính giữa các thế lực, thoạt nhìn vô cùng phô trương, không hề sợ nữ chân nhân tập kích. Lúc này các thế lực trên cánh đồng tuyết đều phái trinh sát bắt đầu điều tra. Mà trên chiến trường, quân Tây bắt đầu vận động, quân Thường Thắng bắt đầu vận động, Trương Huyến của thường thắng quân bắt đầu vận động., Lưu Thu Nhân bộ tách ra cùng Quách Dược sư, mãnh liệt đánh về phía hơn bốn ngàn người ở trung tâm, những người này cuối cùng cũng hành động trong gió tuyết, bọn họ thậm chí còn mang theo hơn một ngàn bình dân không có chút sức chiến đấu nào, xẹt qua đường vòng cung thật lớn trong gió tuyết, đi về hướng Hạ thôn., Mà Trương Lệnh Huy, Lưu Thu Nhân dẫn theo hơn vạn người dưới trướng nhanh chóng sửa đổi phương hướng, ngay ngày thứ mười một tháng hai mươi chín, đã rút ngắn khoảng cách với hơn bốn ngàn người. Hiện giờ, trinh sát đã triển khai giao phong ở khoảng cách gần.
Phúc Lộc chính là bị Trần Ngạn lạt phái đi thăm dò tất cả những thứ này: Hắn cũng là tự nhận việc xung phong. Trong khoảng thời gian gần đây, bởi vì Trần Ngạn mang theo hơn ba vạn người vẫn luôn án binh bất động, thân ở trong đó, Phúc Lộc lại phát giác bọn họ không có chút chiến ý nào, sớm đã nghiêng về hướng rời đi, Trần Ngạn cũng nhìn ra điểm này., Nhưng thứ nhất hắn không trói được Phúc Lộc, thứ hai lại cần hắn ở lại trong quân tuyên truyền, cuối cùng đành phải để hai gã quan quân đi theo hắn, cũng không đưa nhân sĩ Lục Lâm khác theo cùng là Phúc Lộc đi cùng. Hắn thầm nghĩ như vậy, hơn phân nửa là phải quay về.
Đối với đội ngũ đột nhiên xuất hiện này, Phúc Lộc cũng cảm thấy hiếu kỳ. Đối với chiến lực của quân đội trong võ triều, hắn đau đớn vô cùng, nhưng đối với sự cường đại của nữ chân nhân, hắn lại đồng cảm. Có thể chiến đấu chính diện với quân đội của nữ chân nhân? Thật sự tồn tại sao? Rốt cuộc có phải là bọn họ may mắn đánh lén thành công hay không, sau đó lại bị khen lớn chiến tích. Cách nghĩ như vậy, thật ra trong mấy thế lực xung quanh, mới là chủ lưu.
Không biết quân đội nhà nào, thật sự là vận cứt chó...
Trong lòng Phúc Lộc tự nhiên không nghĩ nhiều như vậy, dưới cái nhìn của hắn, coi như là gặp may, nếu có thể coi đây là cơ sở, một mạch tác khí cũng là một chuyện tốt.
Lần này hắn tìm được đầu tiên, đó là đội ngũ Thường Thắng Quân.
Đội quân hơn vạn người này nhanh chóng di chuyển trong gió tuyết, lại phái ra lượng lớn trinh sát thăm dò phía trước. May Lộc tự nhiên không biết chuyện binh sự, nhưng hắn tiếp cận đại cao thủ cấp Tông Sư, đối với thể phách, ý chí con người., Từ trong ra ngoài khí thế này là quen thuộc nhất. Thường Thắng quân hai đội ngũ này biểu hiện ra chiến lực, mặc dù so với nữ chân nhân có chỗ chưa đủ, nhưng đối với quân đội luận võ, những hán tử từ bắc địa này, lại trải qua huấn luyện tốt nhất ngoài Nhạn Môn quan, lại không biết cao hơn bao nhiêu.
Phúc Lộc thấy vậy âm thầm kinh hãi, hắn hiểu biết được từ một trinh sát đội khác mà Trần Ngạn phái tới, đoàn đội ngũ bốn ngàn người kia nằm ở phía trước cách đây không xa, mang theo hơn một ngàn bình dân làm vướng víu, có thể sẽ gặp khó đến Hạ thôn, liền bị chặt đứng. Phúc Lộc chạy tới phía này, cũng vừa lúc giết chết tên trinh sát nữ này.
Lúc này mặc dù gió tuyết không quá lớn, nhưng trên cánh đồng tuyết, cũng khó có thể phân biệt rõ phương hướng cùng mục tiêu. Ba người tìm tòi thi thể, mới lần nữa tiến lên, lập tức phát hiện khả năng mình đi nhầm phương hướng, quay trở về. Sau đó, lại cùng mấy nhánh trinh sát thường thắng quân hoặc gặp, hoặc đi lướt qua, lúc này mới có thể xác định đã đuổi kịp đại đội.
Thời gian đã xế chiều, khi đi tới một chỗ tuyết lĩnh, Phúc Lộc đã mơ hồ nhận ra động tĩnh trong gió tuyết phía trước. Hắn nhắc nhở hai người bên cạnh, Thường Thắng quân có thể sẽ ở ngay phía trước. Tại phụ cận xuống ngựa lặng lẽ tiến lên, xuyên qua một khu rừng, phía trước là một dải tuyết, sau khi đi lên, ba người đột nhiên ngã xuống.
Quân đội trên vạn người, kéo dài ở phía trước.
Đó là hai bộ quân Thường Thắng, Lưu, lúc này tinh kỳ kéo dài, trận hình trang nghiêm, phía trước triển khai trận thế, thoạt nhìn, dĩ nhiên trước sau đội ngũ dừng lại. Hai gã quan quân Võ Thắng Quân kinh hãi líu lưỡi, bọn họ dẫn binh đánh trận tuy rằng chưa hẳn có thể thắng được., Nhưng ánh mắt thì có, biết rõ nếu quân đội như vậy khai chiến với phe mình, hiện giờ Võ Thắng quân sẽ bị giết như heo chó. Phúc Lộc là võ giả, cảm nhận được sát khí như vậy, khí huyết bản thân cũng đã cuồn cuộn dâng lên, nghiến răng nghiến lợi, hận không thể xông ra thương vong với địch tướng, nhưng bọn họ lập tức phản ứng lại:
"Vì sao bọn họ dừng lại..."
"Xảy ra chuyện gì vậy..."
Mới mở miệng nói tới chuyện này, Phúc Lộc xuyên qua gió tuyết, mơ hồ thấy được tình cảnh trên dãy núi tuyết trước mắt. Từ bên này nhìn lại, tầm mắt mơ hồ, nhưng trên dãy tuyết mơ hồ có bóng người.
Sau đó, "Phanh" một tiếng truyền tới, thanh âm kia lại không phải một tiếng vang, mà là không biết có mấy trăm mấy ngàn tiếng vang, xen lẫn cùng một chỗ. Như tiếng kim loại đánh vào, lại như đánh trúng da, Phúc Lộc có thể nghe ra, đó hẳn là vỏ đao của chiến đao, vỗ lên bình cương âm.
Mấy ngàn chiến đao đồng thời vỗ lên yên cương.
Thanh âm này đột nhiên vang lên trong gió tuyết, sau đó yên tĩnh trở lại, qua mấy hơi thở, lại một lần nữa, tuy rằng đơn điệu, nhưng mấy ngàn thanh chiến đao vỗ một cái, mơ hồ lại lộ ra sát khí. Ở phía xa trong gió tuyết, mơ hồ trong tầm mắt, đội ngựa an tĩnh trên tuyết, chờ đại đội thắng thường.
Một lát sau, bên này cũng vang lên tiếng hô tràn ngập sát khí: "Thường Thắng..."
"Thường thắng!"
"Thường thắng!"
Liên tục ba tiếng, vạn người cùng hô, hầu như có thể nghiền nát gió tuyết, nhưng trước mệnh lệnh của thủ lĩnh, lại không có ai xung phong.
Phúc Lộc đã cảm nhận được khí tức rỉ sắt từ trong miệng, đó là cảm giác hưng phấn mơ hồ thuộc về võ giả, trận thế đối diện, tất cả kỵ binh cộng lại, bất quá hơn hai ngàn. Bọn họ chờ ở nơi đó, đối mặt với quân thường chiến thắng chừng vạn người.
Một lát sau, thanh âm đập tay kia lại là một chút, đơn điệu truyền tới, sau đó, lại một lần nữa, khoảng cách như vậy, như là đập vào nhịp tim của mỗi người. Trong sát ý to lớn mà lạnh lùng, lại không người dám tiến lên trước.
Gió tuyết gào thét, chiến trận như rừng, toàn bộ bầu không khí căng thẳng...