Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
Là một trong những nơi linh thông nhất của Biện Lương thành, quân đội Võ Triều thừa dịp tông vọng toàn lực công thành, đánh lén Mưu Đà Cương, thành công thiêu hủy lương thảo quân đội Nữ Chân Quân, vào lúc sáng sớm cũng đã truyền ra bên trong xứng đáng.
Hấp thu giày thêu khoác quần áo xuống giường, đầu tiên là nói tin tức này cho nàng biết, là nha hoàn trong lầu, sau đó chính là Lý Uẩn vội vàng tới.
Mặc dù Lý mẫu thân không dám đi bên tường thành hỗ trợ, nhưng Lý mẫu thân vẫn là một nữ nhân thâm minh đại nghĩa, đối với chuyện sư phụ thường xuyên qua đây, cũng không có ngăn cản. Đến khi nghe được báo đáp này, nàng cũng đã hưng phấn đến ngủ không yên, gọi người trong lầu đến giăng đèn kết hoa, đợi khi sư phụ tỉnh lại, sẽ lập tức tới báo tin.
Bất kể như thế nào, nghe cũng giống như thần thoại vậy...
Tần tướng quân dẫn bốn ngàn tinh binh võ triều, thừa dịp nữ chân nhân phòng bị sơ sẩy, tập kích Mưu Đà Cương vẫn có hơn vạn người đóng giữ đại doanh, bại thuật tốc độ, thiêu hủy phần lớn lương thảo nữ chân nhân, toàn thân trở ra.
Chỉ riêng bản thân tin tức mà nói, tiến công như vậy quả thật là cho nữ chân nhân một đòn lôi đình, gọn gàng nhanh chóng, phấn chấn lòng người. Nhưng mà nghe vào trong tai sư phụ, lại khó có thể cảm nhận được sự thật.
Nàng đã ở bên tường thành chứng kiến được sự cường hãn và hung tàn của nữ chân nhân, tối hôm qua khi những nữ chân binh sĩ xông vào thành, tuy nói cuối cùng binh sĩ Võ Triều chạy tới giết sạch, bảo vệ được cửa thành, nhưng chiến lực của nữ chân nhân thực sự đáng sợ. Vì giết những người này, thật là đáng sợ. Vì giết những người này., Kể cả bản thân phải trả giá mấy lần sinh mệnh, thậm chí thương binh doanh phụ cận cũng bị đối phương làm cho rối tinh rối mù, có thương binh hăng hái phản kháng, nhưng như cũ vẫn bị những nữ binh sĩ kia giết chết.
Chính bởi vì phe mình chống cự đã mãnh liệt như thế, những kẻ đã chết kia, như thế tiền bộc tiếp tục, sư phụ mới càng ngày càng rõ ràng, chiến lực của những nữ chân nhân kia, rốt cuộc cường đại đến cỡ nào. Huống chi trước đó, bọn họ ở trên vùng đất nguyên dã bên ngoài B Ương Lương thành, đã giết tan hơn ba mươi vạn quân đội cần vương.
Bốn ngàn người đánh lén trên vạn người, còn thắng? Thiêu lương thảo? Làm sao có thể...
Bởi vì trực giác và lý trí như vậy, cho dù Lý Uẩn đã nói chắc như đinh đóng cột, những người khác trong lâu cũng đều tin tưởng chuyện này, hơn nữa cam tâm tình nguyện đắm chìm trong vui sướng, trong lòng sư phụ, cuối cùng vẫn giữ được một phần thanh tỉnh.
Nàng tại vị trí này, dù sao đã xem qua rất nhiều chuyện linh tinh, làm bộ làm tịch, nói dối quân công, hoặc là vì lý do như vậy lừa gạt mọi người, đều không phải là chuyện mới mẻ gì. Nữ chân nhân trước mắt mang đến áp lực to lớn như thế, nếu như nói có người cố ý làm ra tin tức giả, làm cho người ta tức giận, cũng không phải là chuyện không thể tưởng tượng.
Trong cảm xúc vui vẻ của mọi người tại tầng lớp lớp lầu, ở ngoài đường phố, thậm chí có người bởi vì hưng phấn mà bắt đầu khua chiêng gõ trống. Không bao lâu, cũng có người tới tầng lớp, có người chúc mừng, cũng có đến tìm nàng... Bởi vì biết sư phụ chú ý chuyện này, sau khi thu được tin tức, liền có người tới đây chúc mừng nàng, cùng loại với nàng, Trần Tư Phong, những bằng hữu này cũng ở trong đó, tới báo hỉ.
Bên ngoài tuyết lớn đã ngừng, sáng sớm vừa mới bắt đầu, tựa hồ toàn bộ Biện Thành đều đắm chìm trong niềm vui vì thắng lợi nho nhỏ này. Sư phụ nghe tin tức như vậy, trong lòng vui sướng dần biến mất, chỉ cảm thấy mệt mỏi lại dâng lên: tuyên truyền quy mô lớn như vậy, chứng tỏ đại lão triều đình không thể chờ đợi được mà lợi dụng tin tức này để làm văn chương., phấn chấn sĩ khí. Nàng ngày xưa múa ống tay áo, chơi đùa khắp nơi đều là chuyện bình thường, nhưng trải qua nhiều chém giết cùng kinh hãi như vậy, nếu mình và những người này còn vì một tin tức giả mà chúc mừng, cho dù có tin tức cổ vũ, nàng cũng cảm thấy thể xác và tinh thần đều đã mệt mỏi.
Tâm tình như vậy vẫn luôn tiếp tục kéo dài cho đến khi Tô Văn Phương đi vào lầu canh.
Trong mấy ngày nay, Tô Văn Phương phối hợp làm việc của Tương Phủ, chính là muốn cho gia đinh đại hộ viện trong thành hộ viện, ở phương diện này, Trúc Ký tất nhiên có quan hệ, quan hệ lồng Lâu càng nhiều., Bởi vậy hai bên liên hệ không ít. Tô Văn Phương tới tìm Lý Uẩn thương nghị nên lợi dụng đáp án nhanh gọn lần này. Sư phụ nghe thấy hắn tới, cùng mọi người trong viện xin lỗi một phen, liền tới chỗ Lý Hậu Hậu, chặn Tô Văn Phương vừa mới nói xong, sau đó liền hỏi hắn chân tướng sự việc.
"...Chuyện báo nhanh, rốt cuộc là thật hay giả, văn phương ngươi nhất quyết không nên giấu diếm ta."
Theo bên cạnh Ninh Nghị làm việc mấy năm, Tô Văn Phương đã nhanh chóng trưởng thành trong rất nhiều thử thách, trở thành một nam tử tương đối đáng tin cậy ở ngoại giới. Nhưng trên thực tế mà nói, tuổi của hắn so với Ninh Nghị còn nhỏ hơn, so với những sư huynh đã ngây ngốc ở Phong Nguyệt trường nhiều năm như vậy, kỳ thật vẫn hơi có vẻ non nớt một chút., Song phương mặc dù đã có qua lại một chút, nhưng trước mắt được sư phụ chắp tay trước ngực, nghiêm trang hỏi. Hắn vẫn cảm thấy có chút khẩn trương, nhưng bởi vì chân tướng bày ra đó, điều này cũng không khó trả lời: "Đương nhiên là thật."
"Văn Phương, ngươi đừng tới lừa ta, nữ chân nhân lợi hại như vậy, đừng nói bốn ngàn người đánh lén một vạn người, cho dù mấy vạn người qua đi, cũng chưa chắc có thể chiếm được tiện nghi. Ta biết việc này do phủ Hữu tướng phụ trách, vì tuyên truyền, hưng phấn sĩ khí, cho dù là giả, ta cũng nhất định sẽ tận hết khả năng, coi nó là chuyện thật. Nhưng mà... Nhưng lần này, ta thật sự không muốn bị lừa dối, cho dù có một phần khả năng là thật, ngoài thành... thật sự có thành công sao?"
Tô Văn Phương nhìn nàng, sau đó khẽ nhìn hai bên, trên mặt hắn không phải vì nói dối mà khó xử, thật sự có một số việc trong lòng hắn cũng đang đè nén: "Ta nói cho ngươi biết, nhưng chuyện này... ngươi không thể nói ra ngoài."
"Ừm." Sư phụ gật đầu.
"Tần tướng quân cùng anh rể đều ở đây." Tô Văn Phương có chút đắc ý: "Sau khi Võ Thụy doanh đại bại, tỷ phu vẫn luôn đẩy mạnh những chuyện này, hắn ở dưới mí mắt của nữ chân nhân tiếp tục vách tường thanh dã, một bên còn đang thu nạp quân bại., Gia tăng huấn luyện. Bây giờ bên ngoài Biện Lương thành này, chỉ sợ đã tìm không thấy người nào cùng lương thực, hắn mới cùng Tần tướng quân phát động một kích lôi đình, đoạn nữ chân nhân hậu lộ. Chuyện lần này chính là Nhị thiếu gia cùng đội lĩnh đội tỷ phu, ta nói như vậy, sư cô nương ngươi tin hay không?"
"... Lập Hằng cũng ở đây?"
"Anh rể thất bại ở Vũ Thụy doanh đêm hôm đó, bản thân bị trọng thương." Tô Văn phương nói: "Nhưng dù vậy, cũng chưa từng buông chuyện tường tận thanh dã, cho dù là người trong phủ cũng không ngờ chuyện này lại có tác dụng. Mãi đến tối hôm qua báo cáo, trên dưới Tướng phủ đều kinh động, năm công công., Kỷ tiên sinh, cảm thấy đám người Minh đại sư hưng phấn đến mức không ngủ ngon giấc. Chuyện cướp doanh còn chưa có gì, lương thảo của nữ chân nhân có khả năng còn bảo tồn được hai ba thành, trọng điểm là, tỷ phu từ đầu tới đuôi đều đang có một ít chuyện mai phục. Hiện giờ xung quanh Biện Lương, người và lương thực thật sự không tìm được, ăn sạch lương thực, bọn họ thật sự sẽ bị nghẹn chết."
Y nói: "Ta làm việc bên cạnh tỷ phu lâu như vậy, Lương Sơn cũng được, cứu trợ thiên tai cũng được, đối phó với đám võ lâm cũng được, đâu có lần nào không phải như vậy. Lúc tỷ phu thật sự muốn ra tay, bọn họ làm sao có thể chống đỡ nổi. Lần này tuy là nữ chân nhân, tỷ phu đã động thủ., Bọn họ cũng phải đau đớn. Hơn bốn ngàn người toàn thân trở ra, lúc này chỉ mới bắt đầu thôi, chỉ là thủ hạ dưới tay hắn không nhiều, chỉ sợ cũng rất khó. Bất quá anh rể ta sẽ không sợ, dù khó hơn nữa cũng chẳng qua là dốc sức liều mạng mà thôi. Chỉ là danh tiếng anh rể vốn không lớn, không thích hợp làm tuyên truyền, cho nên còn chưa thể nói ra."
Tô Văn Phương thoáng hất cằm, có chút tự hào. Là người trong Tô gia khiến hắn phấn chấn nhất, sau khi nhận được tin tức, mấy vị trợ thủ cao tầng của Tướng phủ nói: "Lập Hằng giỏi tính toán." Lập Hằng ngoan độc gì đâu." Những lời này đến mấy tháng rồi.", Dưới tình huống cơ hồ không có khả năng bố trí tốt cục diện, sau đó phát ra một kích sắc bén, giống như một con báo săn ẩn mình trong bóng đêm, không ra tay thì thôi, ra tay đã làm cho địch nhân đau thấu tim gan, làm sao hắn không tự cảm thấy tự hào được chứ.
Chỉ là dưới tình huống trước mắt, toàn bộ công lao đương nhiên là của Tần Thiệu Khiêm, dư luận tuyên truyền, cũng yêu cầu tập trung tin tức. Bọn họ là những chi tiết không tiện truyền vào trong đó, trong lòng Tô Văn Phương tự hào, nhưng không có chỗ để nói, lúc này có thể nói với sư phụ, khoe khoang một phen, cũng làm cho hắn cảm thấy thoải mái hơn nhiều.
Hắn nói xong, sư phụ cũng nở nụ cười: "Ha ha." Thân hình xoay tròn, dưới chân múa lên, hưng phấn nhảy ra ngoài mấy vòng. Nàng dáng người uyển chuyển, bước chân nhẹ nhàng, lúc này niềm vui sướng tùy tâm phát ra cực điểm, Tô Văn Phương thấy vậy cũng đỏ mặt, còn chưa kịp phản ứng, sư phụ lại nhảy trở về, túm lấy cánh tay trái của hắn, nghiêng đầu trước mặt hắn: "Ngươi lại nói với ta, không phải là gạt ta!"
Tô Văn Phương đỏ mặt, có chút ngượng ngùng, lại có chút tức giận, sau đó mặt đỏ lên: "Sư cô nương, Tô Văn Phương ta còn chưa đến mức khoác lo chuyện chị rể trước mặt cô. Tỷ phu ở bên ngoài lo lắng tinh thần, cửu tử nhất sinh, dạng này chính diện cắt một đao ở trước mặt nữ chân nhân, có ai làm được chứ! Đại tướng của nữ chân nhân trấn giữ Mưu Đà Cương Mẫu, tốc độ thuộc hàng ngũ, thủ vệ lại có hơn vạn người, ngoại trừ tỷ phu của ta..."
Hắn muốn nói ngoại trừ Ninh Nghị ai có thể đánh bại bọn họ, thì lập tức lại cảm thấy mình bị quăng đề, hơn nữa quá khoác lác, mặt càng đỏ lên. Khuôn mặt sư phụ cũng rút đi hỏi thăm, buông tay của hắn ra: "Ngươi nói như vậy, ta đã tin. Lập Hằng hắn... Không có bị thương chứ?"
"Không biết." Tô Văn lắc đầu: "Trong tin tức truyền đến không nhắc tới, nhưng ta nghĩ, không nhắc tới là tin tốt."
Sư phụ cười, gật đầu, một lát sau nói: "Hắn thân ở hiểm địa, trông mong hắn có thể bình an."
Tô Văn Phương mím môi, qua một lát, cũng nói: "Sư cô nương nghe nói đến việc này, có phải thích tỷ phu hơn không?"
Sư phụ thường ngày có qua lại với Ninh Nghị, nhưng không phải có gì ám muội có thể bày ra mặt sân khấu. Dù sao sư phụ cũng là hoa khôi, nữ tử thanh lâu cùng ai có ám muội đều là bình thường. Cho dù đám người Tô Văn Phương nghị luận nàng có thích Ninh Nghị hay không cũng chỉ là lấy năng lực của Ninh Nghị mà thôi., Địa vị, quyền thế để cân nhắc căn cứ, nói đùa, không ai chính thức nói ra. Lúc này nói ra khỏi miệng, cũng là vì Tô Văn thoáng có chút thù hận, tâm tình còn chưa bình phục. Sư phụ lại cười hào phóng: "Đúng vậy, càng... càng ưa thích hơn."
Một quyền này của Tô Văn Phương đánh vào chỗ trống, có chút khó chịu, nói: "Vậy sư cô nương muốn gả cho anh rể ta làm tiểu?" Sau khi hỏi ra, có chút hối hận, vốn là trêu chọc, có lẽ đã hỏi qua một chút. Trên thực tế hắn giao tiếp với người ta nhiều năm như vậy, thủ đoạn giao tiếp cũng đã có chút thành thục, chỉ là lúc này trước mặt sư phụ, mới có chút không kiềm chế được mà thôi.
Sư phụ lại không để ý, chỉ cười nói: "Lập Hằng làm được chuyện này, chỉ cần bị người ta biết, các tỷ muội trong lầu đều phải đem thân thể cho nàng, nếu có thể nhỏ, chỉ là vinh hạnh của sư phụ."
"Ách, ta nói có hơi quá rồi..." Tô Văn Phương chắp tay cúi người xin lỗi.
Sư phụ lắc đầu, mang theo nụ cười hơi có chút phúc: "Có thể biết được việc này, trong lòng ta thực sự cao hứng. Nữ tử chân thế lớn, lúc trước ta chỉ lo, Biện Lương thành này sợ là đã không thủ được nữa rồi, hôm nay có thể biết được còn có người ở bên ngoài chiến đấu, trong lòng ta mới có chút hi vọng. Ta biết Văn Phương cũng vì việc này mà chạy đi, lát nữa ta liền đến tường thành hỗ trợ., Không trì hoãn nhiều lắm. Lập thân ở ngoài thành, lúc này nếu có thể gặp mặt, ta có thiên ngôn vạn ngôn muốn nói với hắn, nhưng trước mắt nghĩ lại, chỉ có đi đến những chỗ có liên quan tới chiến sự này mới có thể xuất ra một ít vi lực. Còn tình cảm nhi nữ, trước mặt việc này, có gì gọi là đủ."
Tô Văn Phương ngẩn người, sau đó chắp tay: "Ách... Sư cô nương sư phụ, lượng sức mà đi, xin bảo trọng." Hắn cảm thấy mình không cách nào khuyên can chuyện này, sau đó lại nói thêm một câu: "Anh rể này trọng tình cảm, trước kia hắn từng nói qua.", Mọi việc làm, đều là người bên cạnh. Sư cô nương cùng anh rể giao tình không ít, ta nói có lẽ ích kỷ, nhưng mà... Nếu tỷ phu chiến thắng trở về, không gặp được sư cô nương, trong lòng tất nhiên bi thống, chỉ vì chuyện này, cũng hi vọng sư cô nương bảo trọng thân thể. Chớ có... hao tổn trên chiến trường."
Sư phụ cũng trầm mặc chốc lát, sau đó, trên mặt mang theo nụ cười: "Ta đây... Ừm, sẽ cố gắng bảo trọng bản thân..."
Tô Văn mới là đệ đệ của Tô Đàn Nhi, trên lý thuyết mà nói, hẳn là đứng về phía Tô Đàn Nhi, đối với nữ tử có ám muội với Ninh Nghị, hẳn nên xa cách mới đúng. Nhưng mà hắn cũng không rõ ràng Ninh Nghị và sư phụ có ám muội gì, chỉ là hướng về nguyên nhân có thể nói: "Các ngươi nếu có tình cảm với Ninh Nghị....", Hi vọng anh rể trở về ngươi còn sống, đừng để cho hắn đau lòng..." Đây là xuất phát từ sự tôn kính đối với Ninh Nghị. Còn sư phụ bên này, bất luận nàng có tình cảm gì với Ninh Nghị hay không, trước kia Ninh Nghị cũng không để lộ quá nhiều dấu vết, lúc này trả lời hàm nghĩa đã có chút phức tạp rồi.
【 Xem xét hoàn cảnh lớn như vậy, khả năng của bản trạm có thể đóng cửa bất cứ lúc nào, mời mọi người mau chóng cất bước đến Doanh trại Hoán Nguyên Vĩnh Hằng, bỗng dưng rực rỡ. 】
Nhưng như lời nàng nói, trước chiến tranh, nhi nữ tư tình lại có gì quan trọng?
Đi ra khỏi gian phòng ấm cùng Tô Văn đang nói chuyện, xuyên qua hành lang thật dài, trong ngoài sân phủ đầy tuyết đọng màu trắng, nàng kéo váy dài, vốn đang đi nhanh, đi tới chỗ không người, mới dần dừng lại, ngẩng đầu lên, thở ra một hơi thật dài, trên mặt nhộn nhạo tươi cười: Có thể xác định chuyện này, thật sự là quá tốt.
Trên một góc tiểu viện, một chiếc ghế đá lẻ loi trơ trọi cạnh bàn đá, hoa mai nở rộ trên một thân cây, bông tuyết màu đỏ ngạo nghễ thưa thớt nở rộ.
Sư phụ trở lại nơi ở của mình, mấy người còn ở đây chờ nàng, nàng cáo lỗi một phen, chuẩn bị vào thay quần áo, mọi người liền tới khuyên can một phen, nói nàng là nữ tử bậc này, không nên đi ra chiến trường hiểm địa. Sư phụ liền chỉ lễ phép qua loa cho bọn họ vài câu, đợi đến khi nàng mặc quần áo hành động thuận lợi, cùng loại với mấy người trung đẳng vẫn còn ở đó., Bọn họ phần lớn là người có giao tình thân thiết với sư phụ trước kia, vì thế nói: Chiến trường vô tình, chúng ta đều lo lắng cho ngươi, cũng biết lần này Biện Lương thành đã đến tình thế nguy nan, chúng ta cũng muốn đi chiến trường, chỉ là vừa qua có chức quan trong người, không thể rời đi, thứ hai là hận không trói gà không chặt, trong nhà còn có thê tử, cha mẹ...
Thật ra cùng trong quan thân là đúng, chỉ là lần này chức quan của hắn ngược lại tham dự không tới trong chiến tranh, cũng không quá hợp với hậu cần, hơn nữa trong nhà còn có thê tử, phụ mẫu, lên chiến trường cũng chưa chắc có thể giết địch... Chờ chút, sư sư cũng biết. Nàng trước kia hiểu rõ nhất nhược điểm nhân loại, vô luận hư vinh, kiêu ngạo, tham lam, sư phụ....., Sắc đẹp... Tất cả đều có thể lý giải, đồng thời đối với loại người như vậy, hoàn toàn không xem thường chút nào, cho nên không có khả năng thường xuyên lui tới cùng hoa khôi như nàng, dù sao thì không có tiền, thân phận địa vị cũng không đủ, nhưng sư phụ xem bọn họ như bằng hữu, thường xuyên hẹn bọn họ chơi đùa, quen biết một số người có địa vị cao...
Nàng cảm thấy, trong lòng có nhược điểm, đối với bất kỳ ai mà nói, đều là chuyện bình thường, trong lòng mình cũng vậy, không nên chỉ trích cái gì. Giống như việc hỗ trợ trên chiến trường, nàng cũng chỉ khuyên nhủ người khác mà thôi., Tuyệt sẽ không đưa ra yêu cầu quá mãnh liệt, bởi vì nàng cảm thấy, mệnh là của mình, mình nguyện ý đặt nó ở địa phương nguy hiểm, nhưng tuyệt đối không nên ép buộc người khác như vậy. Chỉ có khoảnh khắc này, trong lòng nàng cảm thấy cùng trung đẳng người ta chán ghét, thật muốn lớn tiếng mắng một câu cái gì đó.
Nhưng cuối cùng nàng cũng không làm như vậy. Sau khi cười cáo từ mọi người, nàng vẫn không mang nha hoàn đi theo, chỉ gọi xa phu trong lâu đưa nàng tới tường thành bên kia. Trên đường đi trong xe ngựa, nàng quên mất những người tới sáng nay, trong đầu nhớ lại Ninh Nghị ở ngoài thành, hắn bảo nữ chân nhân ăn quả đắng., Nữ chân nhân sẽ không bỏ qua cho hắn chứ, tiếp theo sẽ như thế nào đây. Nàng lại nhớ tới những nữ chân nhân giết vào từ tối hôm qua, nhớ tới những người chết trước mắt, đao chém vào thân thể, chém đứt tứ chi, mổ bụng, chém đầu đứt., Máu tươi chảy ròng ròng, mùi máu tanh tràn ngập, ngọn lửa đốt người bị thương lăn lông lốc, phát ra tiếng kêu thê lương thảm thiết khiến người ta cả đời không quên được... Nghĩ tới đây, nàng cảm thấy trên người không còn chút sức lực nào, muốn cho xe ngựa quay đầu trở về. Ở nơi đó, chính mình cũng có thể sẽ chết đi., Chỉ cần nữ chân nhân lại xông tới mấy lần, hoặc là bọn hắn phá thành, bản thân ở gần đây, căn bản trốn cũng trốn không thoát. Còn nếu nữ chân nhân vào thành, nếu như bị bắt, có lẽ muốn chết cũng khó...
Không phải sợ hãi...
Thế là nàng chọn trâm cứng rắn sắc bén nhất, nắm ở trên tay, sau đó lại đính vào trên tóc.
Trong lúc vô lực, nàng nghĩ: Nếu ta chết rồi, lập Hằng trở về, hắn có thấy thương tâm cho ta không? Hắn một mực chưa từng biểu lộ tâm tư phương diện này, hắn có thích ta hay không, ta lại không thích hắn chứ?
Nhưng nàng nghĩ: Nếu lập thủy thật sự có ý với mình, cho dù chỉ vì danh tiếng hoa khôi hoặc thân thể mình, chỉ sợ mình cũng sẽ không cự tuyệt. Căn bản là...không sao cả.
Nếu là chết...
Ý nghĩ như vậy làm cho nàng chìm đắm trong đó, nhưng vô luận như thế nào, khu vực phụ cận tường thành, rất nhanh đã đến. Nàng từ trên xe xuống, nữ chân nhân đã bắt đầu công thành.
Tảng đá to lớn không ngừng lay động tường thành, mũi tên gào thét, máu tươi tràn ngập, gào thét cuồng loạn, thanh âm sinh mệnh mai một thê lương. Đám người chung quanh chạy vội, nàng bị một đội người đụng vào tường thành, thân thể ngã về phía trước, một tay chống trên đá vụn, lau đi máu tươi, nàng bò dậy, lấy ra một miếng vải, lau tay, nàng dùng mảnh vải bọc tóc, đi về phía doanh trại thương binh.
Cách đó không xa bên trong bức tường lớn, vô số người mãnh liệt tiến lên phía trên, bị nhấn chìm trong Sát Lục Trường to lớn, thôn phệ, người bị trọng thương ở trong vũng máu nhìn lên bầu trời, chung quanh, tất cả đều là bóng dáng chém giết.
Tử tuyến.
Thân thể trần trụi...
"... Nữ chân nhân tiếp tục công thành."
Trinh sát đem tin tức truyền tới, bên cạnh tuyết, Ninh Nghị đang dùng bàn tay đánh bàn chải đánh răng hòa quyện với bột mịn mặn. Sau khi phun ra bọt biển, y dùng ngón tay chạm vào răng cửa trắng hếu, nhìn trinh thám nhếch miệng.
"Phải bảo vệ nha." Hắn nói.
Trên bầu trời, Hải Đông Thanh bay lên.
Khi Hồng Đề tới đây, thấy hắn đang ngồi trên một tảng đá bên rìa doanh địa, nhìn biển tuyết mênh mông phía trước. Cô đi tới ngồi bên cạnh, nắm lấy tay hắn.
"Là đang lo lắng cho Biện Lương?"
"Đều lo lắng."
"Ngươi cũng nói lo lắng cũng vô dụng."
"Nhưng vẫn không nhịn được." Ninh Nghị cười một tiếng, ôm lấy vai nàng.
Trong doanh địa phế tích của tiểu trấn, rạng sáng mới chìm vào giấc ngủ. Lúc này tỉnh lại, các bình dân mới vừa ăn xong đồ ăn, vừa nhìn thân ảnh từng hàng binh sĩ đứng cách đó không xa.
Trinh sát đã phái ra đại lượng nhân thủ phụ trách phòng ngự, còn lại một nửa binh sĩ chưa từng bị thương, đều đã tiến vào trạng thái huấn luyện, phần lớn là người Lữ Lương Sơn. Bọn họ chỉ đứng thẳng tắp trên mặt tuyết, từng hàng từng hàng, mỗi người đều duy trì một hàng, hiên ngang đứng thẳng, không nhúc nhích chút nào.
Huấn luyện đơn giản mà buồn tẻ, có thể rèn luyện ý chí.
Tần Thiệu Khiêm cũng đang chú ý đến tin tức của Biện Lương thành, nhưng không lâu sau đó gã cũng bị những binh sĩ đang đứng huấn luyện hấp dẫn ánh mắt. Lúc này trong đội ngũ này cũng có một số quan quân chính là thủ hạ lúc trước của gã, cũng suất lĩnh tinh binh, cảm thấy khó hiểu.
"Yêu cầu này phải đứng bao lâu? Nữ chân nhân lúc nào cũng có thể tới, vẫn đứng đó không hoạt động được, người bị đông cứng thì làm sao bây giờ?"
"Bị đông cứng?" Có người hỏi Ninh Nghị, Ninh Nghị lắc đầu: "Không cần suy nghĩ."
Binh vương chân chính, một quân tư có thể đứng vài ngày bất động, hôm nay nữ chân nhân bất cứ lúc nào cũng có thể đánh tới, huấn luyện cực đoan huấn luyện thể lực không tốt, cũng chỉ có thể rèn luyện ý chí. Dù sao trinh sát cũng đã để đi khá xa., Nữ chân nhân thực đã tới, mọi người thả lỏng một chút cũng có thể khôi phục chiến lực. Còn về phần đông thương... quân đội bị Ninh Nghị dùng để làm tiêu chuẩn kia đã từng đánh lén địch nhân, toàn bộ binh sĩ trong trận địa băng thiên tuyết bị đông chết vẫn còn duy trì tư thế mai phục. Đối với tiêu chuẩn này, thương thế không bị suy xét kỹ càng.
Đương nhiên, như vậy quân đội, không phải đơn giản quân tư có thể tạo ra, cần chính là chiến đấu từng lần, rèn luyện lần lượt, lần lượt vượt qua sinh tử. Nếu bây giờ thật có một đội quân như vậy, đừng nói là đông thương, nữ chân nhân, Mông nhân, cũng không cần suy nghĩ.
Bây giờ, chỉ có thể từ từ mà thôi.
Bởi vì những cuộc nói chuyện hôm qua của Ninh Nghị, cả ngày hôm nay trong doanh trại không có lấy được khí tức cuồng bạo sau khi thắng trận, chỉ bảo trì được sự yên tĩnh khát máu, cùng với sự ngột ngạt bất cứ lúc nào cũng có thể đánh với ai. Buổi chiều, mọi người được phép hoạt động trong chốc lát, Ninh Nghị đã thông báo cho bọn họ biết lúc này đang xảy ra chiến đấu, đến tận đêm, mọi người mới được an bài thành một đám thảo luận cục diện trước mắt.
Đối với những binh lính này mà nói, hiểu biết cũng không nhiều lắm, trong miệng có thể nói ra phần lớn là xông tới làm thịt hắn. Cũng có một phần nhỏ người có thể nói ra chúng ta ăn bên nào trước, sau đó ăn vào bên nào trước, mặc dù phần lớn đều không đáng tin cậy, nhưng Ninh Nghị lại không để ý, y chỉ muốn giữ lại truyền thống này mà thôi.
Trong chiến tranh lúc này, bất luận binh lính tầng dưới nào, đều không có quyền chiến tranh, mặc dù trên chiến trường gặp địch, tiếp địch, chém giết, lẫn vào trong đám người, bọn họ bình thường cũng chỉ có thể nhìn thấy mấy chục người chung quanh, mấy trăm thân ảnh, hoặc là nhìn thấy soái kỳ phương xa., Điều này dẫn đến một khi chiến cuộc sụp đổ, hoặc soái kỳ vừa đảo, mọi người chỉ biết chạy theo bên người, người xa hơn cũng chỉ biết chạy theo, mà cái gọi là quân pháp đội, có thể giết chết, cũng bất quá là một hàng binh sĩ cuối cùng mà thôi. hiệu ứng tuyết lở, thường thường do nguyên nhân như vậy dẫn tới. Toàn bộ tình huống chiến trường, không có ai biết.
Gió đổi hướng, lòng người như cỏ, chỉ có thể chạy theo.
Tình huống như vậy kéo dài toàn bộ lịch sử chiến tranh thời cổ đại, đến thời đại, đại bộ phận quân đội cũng là như thế. Mà lúc đó chỉ có quân đội thỏ, dưới tình huống toàn bộ biên chế đều bị phân cách, thậm chí mất đi sự liên lạc và mệnh lệnh của giới cao tầng, đều có thể tự phát quần thể nhỏ, đem vây xung quanh cùng phân tách địch nhân của bọn họ, đánh cho luống cuống tay chân, thậm chí không phân rõ rốt cuộc là ai.
Về sau chống lại mỹ viện triều, ưng Mỹ rất kinh ngạc phát hiện, kế hoạch tác chiến quân thỏ từ trên xuống dưới, hầu như mỗi binh sĩ tầng cơ sở đều có thể biết: Bọn họ căn bản là có tham dự kế hoạch thảo luận truyền thống tác chiến., Chuyện này cực đoan quỷ dị, nhưng nó cam đoan một việc, chính là: mặc dù mất đi liên lạc, mỗi một binh sĩ vẫn biết mình muốn làm cái gì, biết tại sao mình phải làm như vậy, mặc dù chiến trường loạn, nhưng mục đích của bọn họ vẫn sẽ tự động sửa chữa.
Cái gọi là chủ quan có thể động, đơn giản là như thế.
Đương nhiên, phải làm như vậy, yêu cầu đối với quân đội cũng là cực kỳ toàn diện, đầu tiên, trung thành, lòng trung thành, tình báo có thể tiết lộ bí mật hay không, chính là cân nhắc trọng yếu nhất. Một nhánh quân đội cường đại, tất nhiên sẽ không cực đoan mà phải toàn diện.
Bất quá, đặt ở trước mắt, sự tình ít nhiều cũng có thể làm...
Ít nhất trong trận chiến ngày hôm qua, khi trong doanh địa của nữ chân nhân bỗng nhiên dâng lên cột khói, chiến lực công kích chính diện của quân đội bỗng nhiên bành trướng, cũng chính vì vậy mà đến.
Thời gian một ngày này, tiểu trấn bên này đã trải qua an tĩnh huấn luyện. Biện Lương thành cách đó hơn mười dặm, tông vọng đối với thế công của tường thành không có ngừng nghỉ, nhưng mà mọi người trong thành gần như đã tuyệt vọng mà chống lại được công kích, mặc dù máu chảy thành sông, thương vong vô cùng nghiêm trọng, tư thái phòng ngự này càng trở nên kiên quyết hơn.
Tông Vọng có chút ngoài ý muốn.
Lúc tấn công Liêu quốc, bọn họ cũng từng gặp qua đội ngũ cường đại, như tiêu khô, như luật lớn tảng đá, những người này đều là cường tướng, cũng đều có tinh binh, bọn họ đã từng làm ra sự chống cự ngoan cường, cũng từng ỷ vào ưu thế binh lực, khiến bên mình bị thua trận khổ quả, nhưng trước mắt lại không giống.
Người của Võ triều nhu nhược, tham sống sợ chết, sức chiến đấu của binh lính rất thấp, nhưng giờ khắc này, bọn họ lại lấy mạng người lấp vào...
Võ Triều đương nhiên không sợ chết, nho sinh ngu dốt không sợ chết, nhưng dù sao cũng có số ít, một màn trước mắt này, bọn họ làm sao làm được...
Làm được tới bao giờ đây?
Đột nhiên hắn có chút tò mò.
Mà ngay lúc công thành sinh ra loại nghi hoặc này, hắn cũng đang chú ý đến một phương diện khác.
Đạo quân kia đánh lén Mưu Đà Cương, chờ ở bên ngoài hơn mười dặm, rốt cuộc định làm cái gì.
Đối với Biện Lương thành trước mắt chỉ có thể phòng thủ, đội quân thần bí võ triều này xuất hiện cho hắn một chút cảm giác áp bách.
Sau khi Mưu Đà Cương bị đánh lén, hắn đã tăng cường phòng thủ đối với đại doanh bên ngoài Lương Thành, dùng Đỗ Tuyệt để đánh lén. Nhưng, nếu như đối phương thừa dịp công thành đột nhiên không sợ chết giết tới, muốn ép mình triển khai song hướng tác chiến thì vẫn có.
Nhưng mặc dù tự mình công thành mãnh liệt như thế, sau khi đánh lén xong, đối phương kéo dãn khoảng cách với Mưu Đà Cương, cũng không có đi về phía mình, cũng không có trở về có lẽ là quân đội của hắn., Mà là dừng lại ở tam giác trên Biện Lương, Mưu Đà Cương. Bởi sự tồn tại của nó cùng uy hiếp, nữ chân nhân tạm thời không có khả năng phái binh đi tìm lương thực, thậm chí ngay cả lui tới giữa Biện Lương cùng Mưu Đà Cương doanh trại, đều càng trở nên cẩn thận hơn.
Đối phương rốt cuộc cũng không hy vọng mình biết rõ chỗ cụ thể của mình, hay là đang chờ viện quân đến, tập kích Trần Giải Giải vây, hoặc là ở phụ cận đó việc mai phục -- vô luận như thế nào, con ruồi xuất hiện, luôn khiến cho người ta cảm thấy có chút khó chịu.
"Quách dược sư đang làm gì vậy?" Tông Vọng muốn tiếp tục thúc giục một chút, nhưng lệnh còn chưa ra, trinh sát đã truyền đến tình báo.
"Buổi trưa hôm nay, Quách tướng quân dẫn đầu quân thường thắng cuộc chiến giữa Trình Phổ Phổ quốc và Tây quân phát sinh chiến tranh, Tây quân tan tác. Quách tướng quân phán đoán trong chủng sư đã chủ động tán loạn, ra vẻ thất bại, quả thực là kế không thành, ông ta đã suất lĩnh kỵ binh vây đuổi theo."
Thường Thắng quân cùng Tây quân tác chiến, Tây quân không chủ động lui lại, mà là giả bộ, trên thực tế là để mê hoặc Quách Dược sư, để gã không truy đuổi nữa. Nhưng Quách Dược sư cũng là người trải qua chiến trận lâu ngày, thật sự bại cũng không sao, giả bộ bại cũng được, kết luận đối phương không có năng lực mai phục phản kích, sau đó trực tiếp giết tới. Nhưng Tông Vọng cũng không thèm để ý những trận chiến này.
"Truyền lệnh đi, ta mặc kệ hắn và quân Tây xoay quanh thế nào, để hắn xem trung bàn trước đã!" Tay của hắn vung lên trên bản đồ phía trước: "Để hắn cho ta ăn bốn ngàn người này!"
Nhận được lệnh, trinh sát nhanh chóng rời đi.
Trong doanh địa phế tích của tiểu trấn, lửa trại bốc cháy, phát ra tiếng vang nhỏ. Trong phòng, đám người Ninh Nghị cũng nhận được tin tức.
"Trong đám chủng sư không muốn liều mạng với Quách Dược Sư, tuy rằng đã sớm nghĩ tới, nhưng vẫn có chút tiếc nuối."
"Nhân chi thường tình. Thường Thắng quân ba vạn sáu ngàn người, đều là tinh nhuệ có thể cùng tông vọng chu toàn, dưới trướng chủng sư chỉ có hai vạn bốn, đánh nhau, thắng bại đều thê thảm, hơn nữa không giải được vây, loại sư đạo tại đây, sợ cũng là cách làm giống nhau." Tần Thiệu khiêm tốn thở dài.
"Ta có một chuyện không rõ." Hồng Vấn hỏi: "Nếu là không muốn đánh, vì sao không chủ động rút lui, mà muốn giả bộ rút lui, bây giờ bị đối phương nhìn thấu, hắn cũng là có thương vong."
"Ta cảm thấy... Tây quân dù sao cũng có chút danh khí, thử xem đối phương có chiến ý kiên quyết hay không, mặt khác, lần này là giả bộ bị đối phương nhìn ra, lần sau có thể là thật sự dụ địch xâm nhập, đối phương có tư duy quán tính, sẽ trúng kế. Hẳn cũng là bởi vì trong số các sư phụ đối với chỉ huy quân đội cao minh, mới dám làm như vậy đi... Ừm, ta chỉ có thể nghĩ đến những điều này." Ninh Nghị nghiêng đầu: "Nhưng tiếp theo, có thể sẽ quay đầu lại ăn chúng ta."
Trong tay mình, chỉ có hơn bốn ngàn người có thể đánh đấm chính thức. Ninh Nghị cũng tốt, Tần Thiệu Khiêm cũng được, vốn dĩ cũng đã đánh Tây quân có thể tiêu diệt được một phần quân đội của đối phương, thậm chí còn vất vả vất vả phát ra tin tức, chuẩn bị quyết định Hoàng Hà chính là một hệ Tây quân, lúc này Quách Dược mới tiến về phía đó giết tới, nhưng trong số các chủng sư không có lòng tham chiến —— tuy bình thường nhưng cũng có chút thất vọng.
Nếu là trong số các chủng sư biết việc này, không biết sẽ có tính tình như thế nào. Nhưng vào lúc này, có thể sử dụng một số trù mã ít như thế, bọn họ cũng không có biện pháp.
Hàn Kính từ bên cạnh đi tới: "Có cứu được hơn một ngàn người hay không, di chuyển qua chỗ khác, chúng ta cũng làm bộ dịch chuyển, trước tiên để những người này hấp dẫn sự chú ý của bọn họ?"
Biện Lương ở Bắc, mấy tháng nay hơn ba mươi vạn quân đội bị đánh tan, lúc này xây dựng lại đội ngũ còn có vài nhánh quân. Nhưng lúc ấy không thể đánh bọn họ, lúc này đừng nói nữa.
Ninh Nghị lắc đầu: "Bọn họ vốn là quả hồng mềm, đâm một cái là rách, còn lưu lại chút cảm giác tồn tại, hay là thôi đi. Còn hơn một ngàn người này..."
Hắn nói tới đây, hơi dừng một chút, mọi người nhìn hắn. Hơn một ngàn người này, thân phận dù sao cũng là mẫn cảm, bọn họ bị nữ chân nhân bắt đi, chịu hết mọi dằn vặt, thể chất cũng yếu. Bây giờ doanh địa bên này bị trinh sát nhìn chằm chằm, những người này làm sao đưa đi, đưa đi nơi nào đều là vấn đề. Một khi Nữ chân nhân thật sự áp tới đại quân, bên mình có hơn bốn ngàn người muốn di chuyển, đối phương lại là trói buộc.
"Hơn một ngàn người này, đầu tiên ta vẫn muốn mang về Hạ thôn." Ninh Nghị nói: "Đúng vậy, thân thể bọn họ không tốt, chiến ý không cao, lên chiến trường, hơn một ngàn người cộng lại không được ba mươi, còn phải ăn cơm, thế nhưng để người Hạ thôn nhìn bọn họ cũng cần thiết. Bọn họ rất thảm, cho nên rất có giá trị, để người khác nhìn thấy, tuyên truyền tốt, hơn một vạn người của Hạ thôn, nói không chừng cũng có thể gia tăng chiến lực tương đương một ngàn người... Sau đó, ta lại nghĩ biện pháp đưa bọn họ đi."
Mặc dù hôm qua có thêm đệm, nhưng lúc này lời nói của Ninh Nghị vẫn lãnh khốc vô tình như cũ. Mọi người im lặng lắng nghe, Tần Thiệu Khiêm gật đầu trước tiên: "Ta cảm thấy có thể."
"Còn lại đi bộ đi. Kế tiếp chính là xem người khác lúc nào tới đánh chúng ta..." Ninh Nghị nhìn tay của mình: "Cùng Biện Lương có chống đỡ nổi hay không..."
Thường Thắng quân ba vạn sáu, Mưu Đà gác qua vạn, bên ngoài Biện Lương thành hơn năm vạn, bất luận thế nào, bốn ngàn người thật sự là quá ít.
Ngoài phế tích trấn nhỏ, tuyết lĩnh, rừng núi, xung đột quy mô nhỏ ngẫu nhiên bộc phát trong đêm hôm đó, trinh sát, chém giết, va chạm, chưa bao giờ ngừng nghỉ...
Biện Lương, sư phụ ngồi trong góc gặm bánh bao, trên người nàng đều là mùi máu tanh, vừa rồi, một gã thương binh chết ngay trước mắt nàng.
Chiến sự vào buổi tối dừng lại, sau khi lương thảo đại doanh bị đốt, nữ chân nhân ngược lại không nhanh không chậm trở lại. Trên thực tế đến buổi tối, chiến lực song phương chênh lệch sẽ rút ngắn, nữ chân nhân thừa dịp đêm tối công thành cũng phải bỏ ra đại giới.
Sáng sớm đạt được cổ vũ, đến lúc này, dài dằng dặc giống như là trôi qua cả mùa đông, cổ vũ chỉ là trong nháy mắt kia, vô luận như thế nào, mang đến nhiều người chết như vậy, chỉ là dày vò cùng sợ hãi kéo dài, mặc dù là trốn ở trong doanh trại thương binh, nàng cũng không biết lúc nào tường thành bị công phá, khi nào nữ chân nhân sẽ giết đến trước mắt, chính mình sẽ bị giết chết, hoặc là bị cường bạo...
Nhưng nàng cảm thấy mình sắp thích ứng với trận chiến này rồi.
Cho nên nàng trốn ở trong góc, một mặt gặm màn thầu, một mặt nhớ tới Ninh Nghị, như vậy sẽ không đến nỗi buồn nôn.
Đây là tâm tư duy nhất trong lòng nàng có thể dùng để đối kháng với loại chuyện này. Tâm tư nho nhỏ, liền theo nàng co rúc ở góc phòng kia, không ai biết.
Tiết Trường Công đứng trên tường thành ngẩng đầu nhìn ánh trăng trên bầu trời.
Phía trước chính là đại doanh của nữ chân nhân, nhìn qua, quả thực gần trong gang tấc, công kích của nữ chân nhân cũng gần trong gang tấc, mấy ngày nay, bọn họ tùy thời tùy chỗ, đều có thể xông tới, biến nơi này thành một dòng sông máu. Trước mắt cũng giống như vậy.
Nhưng bất kể như thế nào, trong đêm tối yên tĩnh trên đầu tường thành này, Tiết Trường Công đã thăng quan, thủ hạ bộ hạ càng ngày càng nhiều, càng ngày càng xa lạ.
Người quen đã chết, một người mới được bổ sung vào, một mình hắn ở trên tường thành cũng càng lúc càng lạnh lùng.
Có đôi khi, hắn sẽ rất muốn tới tầng sáu, tìm Hạ Lôi Nhi, ôm thân thể nàng, an ủi mình một chút, hoặc là gọi nàng vào trong quân doanh. Với địa vị hiện tại của hắn, làm như vậy cũng không ai nói gì, dù sao thì quá mệt mỏi, lúc nữ chân nhân nghỉ ngơi, hắn ở trong doanh phòng nghỉ ngơi một chút, cũng không ai nói gì. Nhưng cuối cùng hắn không làm như vậy.
Nói không chừng... Tất cả đều sẽ chết...
Quay đầu nhìn lại, trong Biện Lương thành vạn gia đèn đuốc, có người vẫn đang chúc mừng thắng lợi mà sáng sớm nay truyền ra, bọn họ không biết tình huống thảm liệt trên tường thành, cũng không biết nữ chân nhân mặc dù bị đánh lén, vẫn không nhanh không chậm tấn công thành... Dù sao tên Mưu Đà Cương bị thiêu hủy kia, cũng chỉ là sáu bảy thành lương thảo trong đó.
Nữ chân nhân vẫn có thể liên tục công thành. Nhưng mà nơi này còn có thể kiên trì bao lâu?
Đêm hôm đó, quân đội ngoài thành vượt qua tường thành phía bắc cường công, khởi xướng đánh lén một lần đối với tường thành phía tây Lương Thành, sau khi thất bại, liền nhanh chóng rời đi.
Sư khi ngủ mơ bừng tỉnh.
Nàng cho rằng nữ chân nhân đánh vào, kêu giật mình tỉnh lại, vài tên thương viên bên cạnh nhìn nàng bên này, có người nói với nàng: "Sư cô nương, ngươi tìm một chỗ nào đó ngủ ngon đi."
Nàng cười cười, dụi mặt đứng lên. Thương binh doanh thật ra không yên tĩnh, bên cạnh đều là trọng thương, có người vẫn luôn kêu thảm thiết, đại phu và người hỗ trợ chạy khắp nơi, nàng nhìn mấy người bị thương bên cạnh, có một người bị thương luôn rên rỉ, lúc này lại không có âm thanh., Người nọ bị chém đứt một chân, trên người trúng mấy đao, trên mặt có một vết đao chém tới da thịt của hắn, có phần dữ tợn. Sư phụ ngồi xổm xuống bên cạnh hắn, thấy một cánh tay của hắn rũ xuống, hắn trợn tròn hai mắt, trong mắt đều là máu, hàm răng nhe ra: Đây là bởi vì lúc hắn đau đớn một mực cắn răng liều mạng, dốc sức trợn mắt nhìn— hắn là lấy tư thái như vậy mà chết đi.
Sư phụ quỳ xuống bên cạnh hắn, đưa tay sờ lên vết thương trên mặt hắn, vết thương đáng sợ kia nàng khi sờ vào trong lòng đã không còn buồn nôn nữa, sau đó nàng nhắm mắt lại thay hắn, đi ra ngoài tìm người dọn dẹp thi thể khiêng hắn đi.
Ánh trăng buông xuống, sư phụ đứng trong ánh sáng bạc, chung quanh vẫn là tiếng người ong ong, binh lính lui tới, những người phụ trách thủ thành... Đây chỉ là khởi đầu lâu dài dày vò.
Nàng đi về, trông thấy những người thống khổ bên trong, có người nàng quen, người không biết. Cho dù là không phát ra tiếng kêu thảm thiết, lúc này phần lớn cũng đều đang thấp giọng rên rỉ, hoặc là thở gấp, nàng ngồi xổm xuống nắm lấy tay một thương binh trẻ tuổi, người nọ mở mắt nhìn nàng một cái, khó khăn nói: "Sư cô nương, ngươi thực sự nên đi nghỉ ngơi... "
"Ừm, biết chứ." Nàng gật gật đầu, nhìn về phía đám người kia, nói: "Hay là để ta hát bài hát đầu cho các ngươi đi..."
Đó chính xác, là thứ nàng am hiểu nhất...
Sau đó Tuyết Hạ xuống, trong Biện Lương thành, là mùa đông dài dằng dặc.
Ngoài thành đồng dạng cũng gian nan mà khốc liệt, quyết định chiến đấu, mới vừa bắt đầu.
Sau khi tin tức Quách Dược Sư thắng hơn ba vạn quân, chia ra một nhóm, ập về phía Ninh Nghị!
Mười một tháng hai mươi tám, gió tuyết đột nhiên nổi lên, đám người Ninh Nghị nhổ trại mà đi, mấy nhánh quân đội đã bắt đầu cưỡng hành quân trên Tuyết Nguyên phía Bắc Biện Lương. Trong gió tuyết đầy trời, lúc này ánh mắt mọi người trong ngoài Dương Lương thành đều đang nhìn về phía mọi người., Cũng đều đã bị hấp dẫn: Không chỉ riêng nữ chân nhân ngoài thành, ngay cả quân đội võ triều mấy tháng nay liên tiếp bị đánh tan rồi chỉnh hợp lại mấy tháng nay cũng đưa mắt nhìn sang, chú ý tới kết cục như thế nào khi chủ động khiêu khích đội quân của Nữ chân nhân. Một số người trong đó cũng đã biết thân phận của bọn họ.
Mà trong một ngày này, Biện Lương thành lung lay sắp đổ tiếp nhận khảo nghiệm, buổi chiều lại lần nữa bị công phá bên ngoài...