Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
Trong tuyết lớn, xe ngựa chạy qua đầu đường huyên náo.
Tiếng chạy nhanh, tiếng la hét, tiếng khóc truyền đến. Trên con đường này đi thẳng tới tường thành phía bắc, lại có một đội cư dân chí nguyện thủ thành đi theo hướng quân đội nhỏ kia. Trên đường tuyết, có nữ nhân hài tử đang khóc, là người nhà đã sớm hai ngày liền chết trên tường thành, loại người này bây giờ còn không nhiều, xen lẫn trong tiếng ồn ào, làm cho người ta phải trắc ẩn, nhưng ngoại trừ an ủi, cuối cùng cũng không cách nào nói gì.
Bởi vì càng có nhiều cư dân bị phát động, đi về phía tường thành bên kia, Biện Lương thành lớn như vậy, cũng đều bị bầu không khí như vậy bao phủ.
Sớm chút Thiên Lý Cương, đám người Tần Tương Nguyên phát động dân chúng hỗ trợ thủ thành, có ý nguyện này quá nhiều người, nhưng khi vận hành quy mô lớn như vậy, tự nhiên sẽ phải đối mặt với đủ loại vấn đề, biến mất, xưng bệnh mà mất., Không muốn đi, mỗi lần làm người phụ trách cuồng loạn, cuồng loạn không chịu nổi. Sự tình thật bức đến trước mắt, thê nhi các nhà, cũng chưa chắc thật nguyện ý nam nhân trong nhà đi tới tường thành bên kia, bởi vậy các loại tình huống bạo phát, nhiều không kể xiết.
Nhưng cũng may lần này đối mặt với lợi ích cắt thân của Biện Cư dân, cho dù có một số nhân viên không thể hỗ trợ, nhưng số lượng cư dân thực sự được phát động cũng là đủ nhiều.
Lần này nữ nhân thực sự công thành, binh lực tổng cộng hơn năm vạn, mà trong thành phụ trách binh tướng thủ thành thì ở khoảng tám vạn. Phát động lên, đã đến dưới tường thành hỗ trợ, hoặc là người dân chờ lệnh, toàn bộ số lượng đã lên tới mười vạn, còn có mấy vạn thậm chí mười vạn người trong tình trạng tùy thời có thể động viên.
Tổ chức lực khổng lồ như vậy, khiến cho toàn thành trở nên cuồng nhiệt và sôi trào, trong lúc vô hình, thật ra cũng kích phát nhiệt huyết mọi người thủ thành. Ít nhất trong mấy ngày ngắn ngủi, Biện Lương đã gợi lên cảm xúc quân yêu đã là chưa từng có. Nếu như theo chiến tích, bất cứ quan viên tổ chức nào trong tình huống này đều đáng được khen ngợi cả đời.
Xe ngựa vô danh xuyên qua tuyết vẫn đang trôi, tiến vào cửa sau Đồng Quán vương phủ. Bên này, đã sớm có một số xe ngựa, quan viên chờ trong sân. Võ tướng trẻ tuổi đi vào nội viện, Đồng Quán đang tiếp khách, võ tướng trẻ tuổi thông báo một tiếng., Sau đó báo cáo tình huống đầu tường, trên thực tế tình hình chiến đấu mới cũng giống nhau, chiến sự kịch liệt, đầu tường nguy cấp: "... Nữ chân nhân hai lần leo lên đầu tường, lại bị đánh lui, nhưng đầu tường Ất Lục Đoạn Thành tổn hại lớn, sợ sẽ trở thành nữ chân nhân toàn lực đột phá cửa khẩu..."
Lúc này trong phòng có năm sáu người, đều được gọi là quan to triều đình, hoặc là võ tướng, hoặc là quan văn quyền chưởng quân, Đồng Quán nhìn bản vẽ trên tường thành suy diễn một phen, lông mày nhíu chặt, lại hỏi tình hình trong thành. Một gã quan viên trong đó dò hỏi: "... Người tinh thông binh sự trong thiên hạ, không có quá nhiều vương gia, Vương gia cho rằng, chiến sự như thế nào. Biện Lương thành, chúng ta còn thủ được không?"
Một người khác nói: "Xem ra lần này nữ chân nhân quyết tâm, nhất định phải công phá thành trì."
"Nếu đã phát binh công thành, lại có lần nào không muốn phá thành!" Đồng Quán nhìn bản vẽ tường thành, nhíu nhíu mày, vóc người gã khôi ngô, tự có khí thế không giận mà uy. "Mà thành trì công thủ, trong nháy mắt vạn biến, nữ chân nhân quyết tâm, chúng ta chẳng lẽ không quyết tâm bảo vệ thành trì sao! Khi tình thế nguy hiểm này, chỉ có thể lục lực đồng tâm, không nên có ý niệm ngu xuẩn, các ngươi đợi trở về, nhanh chóng phái gia tướng ra, đừng có kéo dài nữa!"
Nữ chân nhân bắt đầu động chân thực, vì thủ thành, ngắn ngủi trong mấy ngày, Lý Cương liên tục điều động binh lực ngự hoàng thành, phía dưới phát động cư dân hỗ trợ, nhưng trong đó tự nhiên cũng có khác biệt. Dân chúng bình thường chỉ có thể hỗ trợ chuyển gạch đốt nước, đưa vật tư tới, một số võ sư tiêu cục võ sư tiêu cục hỗ trợ., Hộ vệ của gia đình đại hộ, hoặc là hạng người múa đao múa thương, tổ chức lại có thể thật sự lên tường thành chém giết. Đông đảo quan viên trong thành tự nhiên cũng bị động viên, yêu cầu bọn họ đem thân vệ, hộ viện phái lên tường thành. Đối với chuyện này, có người vui vẻ đáp ứng, có người thì tìm đến bối cảnh của mình dựa vào núi, tìm kiếm ý kiến của bọn họ.
Bất quá, ít nhất vào thời điểm này, quan viên trong thành vô luận là lúc trước hòa thuận cùng hai bên trái phải hay là không hòa thuận, cũng không dám tùy tiện phản đối ở chuyện này. Mấy người Đồng Quán, Thái Kinh, Cao Cầu thậm chí còn phái ra đám thân vệ đầu tiên - mặc dù chỉ là phái ra một bộ phận, nhưng bất luận thế nào, đại biểu cho bọn họ cũng hi vọng tường thành có thể bảo vệ được.
Đương nhiên, ngoại trừ phái ra gia tướng thủ thành, còn có rất nhiều chuyện, đề phòng tường thành thật sự bị phá, là bọn họ âm thầm vận hành.
Đợi đến khi đám quan viên này tạm thời bị phát, Đồng Quán cau mày, lại nhìn bản vẽ kia, trong tay điểm vài điểm, hỏi tên tướng thân bên cạnh: "Tình hình chiến đấu thủ thành, ngươi cảm thấy thế nào?"
Thân tín kia trầm mặc một lát, nhìn Đồng Quán: "Nữ tử có chiến ý kiên định, thành trì... lúc nào cũng có thể bị phá. Nhưng đúng như vương gia đã nói, hai vị tướng gia cũng rất kiên quyết, cho nên..."
"Thành trì công thủ, nếu bàn về kỹ bộ, nhiều lúc không có gì để nói, song phương giao chiến phạm phải sai lầm mà tu bổ." Đồng Quán sờ lên bản đồ, gằn từng chữ một, "Trận chiến trước mắt, từ ba ngày trước, vẫn ở trong tình thế nguy cấp. Thật sự là muốn trong lúc cường công tìm sai chỗ của ta., Mỗi lần bọn họ lên thành, đều tìm được sai lầm, buổi chiều hai mươi hai ngày kia, nguy cấp nhất, nhưng mà Lý Cương, chủng sư đạo đều cực kỳ kiên quyết, trước khi Nữ Chân đem sai lầm mở rộng, lấy mạng người lấp lại. Từ đó về sau mấy lần lên thành., Đều là như thế, nếu không có phe ta chiến ý kiên quyết, bất luận lần nào, đều có thể thành phá người chết. Lúc trước nửa ngày Nữ chân nhân rơi vào kinh thành, chính là vì một sai lầm như vậy, thường thường chỉ có mấy chục người leo lên đầu tường, ý chí thủ vệ hơi yếu một chút, bù lại hơi chậm một chút, đó chính là toàn thành câu vong."
Đồng Quán trước mắt là người có địa vị cao nhất quân đội võ triều, trong mắt rất nhiều người, cũng là người biết chiến tranh nhất. Y dạy bảo ở thế giới bên ngoài không biết bao nhiêu tiền cũng không đến, thân tín kia chăm chú lắng nghe.
Đồng Quán dừng một chút: "Chỉ là, có thể liên tiếp bị bức ra sai lầm như vậy, cũng nói lên tình trạng của Phương Thủ Thành chúng ta, đã giẫm lên tình huống bất cứ lúc nào cũng có thể phá được. Lý, trồng hai người có thể bồi bổ thêm một trăm lần, chỉ cần một lần động tác chậm, sẽ không may mắn nữa. Tình huống như vậy, bộ phận chi bộ đã không thể phỏng đoán, bởi vậy vừa rồi bọn họ có thể bảo vệ thành trì hay không, ta cũng không đáp được."
Hắn nói tới đây, ngồi trên ghế, trầm mặc một lúc lâu: "Hữu tướng lợi hại ah... Tần Thìn Nguyên này, nếu không có Hắc Thủy Minh chèn ép hắn mấy năm, hiện giờ chiến sự trong triều của ta, chỉ sợ không đến mức quẫn bách như vậy. Ba ngày nay, hắn cuồn cuộn không ngừng điều động người lên thành, khiến cho thành bắc đoạn tùy thời đều có đầy đủ vật tư, mới là nguyên nhân chính thức để chữa trị những sai lầm này kịp thời., Nếu không có hắn ở sau lưng cầm lái, những người này dù có phát động lên, cũng không biết nên đi nơi nào. Người đã chết, trọng thương, cũng không thể kịp thời rút về, ngược lại chiếm vị trí trên đầu thành, như thế, sợ là thành trì đã sớm bị phá. Lý Cương, Chủng Đạo cho dù muốn khởi động, cũng là khéo phụ nữ không gạo... "
"Hữu tướng..." Vị thân tín kia nói: "Hắn ở trong dân gian, danh vọng cũng không hề có Lý Tướng, đám người đẹp trai long trọng..."
"Hắn là người thực chất, có tài danh, nhưng khó có thanh danh." Đồng Quán nhìn hắn một cái, "Huống chi sau khi liên minh Hắc Thủy, hắn bỏ trống mấy năm, lưng đeo tiếng mắng. Sau khi khôi phục lại, lại gặp chuyện Bắc phạt, vì vậy hắn mệt mỏi, muốn làm thực sự., Có đôi khi không thể không kiếm đi thiên phong, quan viên coi hắn là cực lại, dân chúng đều là hạng người ngu muội hương nguyện, lại hiểu cái gì. Ai, mấy năm trước, hắn nếu chuyên tâm kinh doanh quan thân, không đi đụng vào rối rắm của Hắc Thủy Minh, hiện giờ trên triều đình, có thể địa vị ngang nhau với Thái sư, chính là hắn."
Tay của hắn quơ quơ trên bản vẽ, có chút cảm thán: "Nếu đúng là như thế, ta huy sư bắc phạt, phải thuận lợi hơn nhiều, cũng không đến nỗi lúng túng như bây giờ..."
Cảm khái như vậy tự nhiên có khả năng hậu pháo, cũng không phải phạm trù thân tín có thể xen vào. Một lát sau, Đồng Quán phân phó một phen, lại phái nó đi đầu tường, tùy thời nhìn chằm chằm tình hình chiến đấu.
Chiến sự trên tường thành sẽ như thế nào, như Đồng Quán nói, trên chi bộ không thể phán đoán, nhưng từ đại cục mà nói, chiến tích nữ chân nhân vang danh khắp thiên hạ, thủ được nhất thời, chưa hẳn giữ được một đời. Đây là phần lớn quan viên trong thành đều biết rõ, mà ở trong hoàng thành, có chút sau này biết được Chu Ngọc, lúc này cũng đã động thủ.
Hậu tri của hắn không phải bởi vì chậm chạp, thuần túy là cho Lý Cương, Tần Truyền Nguyên, Đường Nghiêm, thậm chí còn thêm đám người Đồng Quán, Thái Kinh - Tức giận. Lúc trước Hoàng hậu chạy ra khỏi cung trước, hắn đuổi theo sau lưng, kết quả bị văn võ bức cung lưu lại, sau khi trở về liền không quản việc nữa: Cục diện trước mắt, các ngươi muốn thì cứ cầm đi, ta ngược lại xem các ngươi có thể làm thế nào!
Ôm tâm thái như vậy, hắn rụt cổ trong cung tự bạo, mỗi ngày phải lật ít nhất hai tấm bảng hiệu phi tử, làm xong lại mắng các nàng đi, đợi đến khi nữ thật cường thế tấn công tới, trong lòng hắn thậm chí còn có ý nghĩ: "Xem các ngươi đỡ được!"
Đương nhiên, đây chỉ là đánh cuộc. Hắn là người trưởng thành, trong lòng vẫn hi vọng có thể đánh bại được nữ chân nhân. Chỉ có điều, mang theo ý nghĩ như vậy, hắn liền có thể không để ý tới những tục nhân kia phiền lòng mà thôi. Nhưng mà khi chiến sự tiến hành được hai ba ngày, hắn cũng không nhịn được bắt đầu chú ý một chút, sau đó rốt cuộc đã biết tình huống.
Chu Ngọc cũng không phải võ tướng, nửa vời đối với chiến sự, y không cách nào giống như Đồng Quán, dựa vào tin tức trên tường thành truyền đến, liền biết chiến sự đã giẫm lên dây cương. Nhưng bất luận thế nào, lấy sự thông tuệ của Chu Ngọc, bên cạnh còn có chút trí tuệ, ba ngày sau y cũng rõ ràng, ba lão già kia đã dốc hết toàn lực, mà thành bị phá, y thật sự cân nhắc nam tuần tra.
Vì vậy hắn liền hành động: dù sao tường thành cũng mặc kệ, cho dù muốn quản hắn cũng không có cách nào. Điểm tự biết của hắn vẫn phải có. Hắn lẳng lặng vươn xúc tu, đem trọng tâm đặt trên con đường rời khỏi thành, cuối cùng điểm binh khiển tướng quy mô nhỏ, từ hoàng thành đến cửa thành phía nam trên đường có thể an bài tướng lãnh sai khiến như tay sai khiến., Trong thời gian này, rất nhiều lực lượng trong kinh thành đều biết điều, làm việc giúp đỡ. Ví dụ như Thái Kinh, Đồng Quán, Vương Thiền, Lương Sư Thành., Cao Cầu... Chờ một chút, mà Lý Cương, Tần Chi Nguyên, lại bao gồm các loại quan chức có thể nhúng tay vào Tần Ngọc, Đường Cốt, Cảnh Nam, cũng đều hết sức mở dây leo, làm xong mấy con đường lui này —— Chu Ngọc lúc này mới yên lòng lại.
Bất quá, nghĩ đến bản thân là Hoàng đế, vậy mà có thể đến mức này, các loại gian ác hoành hành bên người, làm cho Hoàng đế như mình bó tay bó chân. Bây giờ nhịn khuất mà ném quyền lực ra nhiều như vậy, lại biệt khuất suy nghĩ đường lui, những người này nhìn như nhu thuận, trên thực tế trong lòng chỉ sợ là đang cười nhạo Hoàng đế chính mình. Mỗi khi nghĩ tới đây, trong lòng của hắn lại càng bực bội, như vậy, lại thuận tay đập rơi mấy thứ trân quý giá trị liên thành.
Rời khỏi phạm vi hoàng cung, trong gió tuyết đầy trời, muốn thúc đẩy vận hành của hơn mười vạn người, phụ trách tổ chức mấy bộ hạ bên phải của Tả tướng phủ, lượng công tác khổng lồ kinh người. Từ gốc rễ Tần gia, Hộ bộ, Công bộ thuộc hạ đến Hình bộ., Binh bộ, phối hợp lẫn nhau, vận hành, xâu chuỗi, quan lớn nhất phẩm từ tầng thấp nhất đến chính giữa, nha dịch, từng tầng từng tầng mệnh lệnh hạ xuống, an bài điều phối. Mỗi thời mỗi khắc đều điều phối., Hơn một trăm ngàn quan viên chạy tới chạy lui trong thành, quan viên ở tầng cơ sở điều động nhân viên điều phối, quan viên tầng giữa chịu trách nhiệm sàng lọc, bộ Công, bộ Hộ, chuẩn bị lượng lớn vật tư hậu cần, bộ binh trả lại tin tức chiến sự liên quan tới tường thành, đoàn phụ tá còn phải suy tính cho những tin tức này, sau đó điều một nhóm người đến địa điểm thích hợp, chờ đợi vận dụng.
Chiến sự chân chính là được vận hành từ hàng ngàn hàng vạn chuyện vụn vặt như vậy. Trong chiến đấu thê thảm trên tường thành xuất hiện lỗ hổng, lúc đám người Lý Cương, chủng sư đạo mang theo mạng người nhanh chóng lấp kín, chính thức quyết định đại cục, ngoại trừ chiến ý trong thành, còn bao gồm cả bên tay bọn họ, có không đủ thích hợp để nhét mạng người vào.
Từ trong đám người của Lương Kiền chọn ra một người có thể tác chiến, sàng lọc ra những người có thể làm thợ thủ công, vận chuyển giả, nhanh chóng sắp xếp cho bọn họ ở nơi trống trải. Khi mỗi một nhóm người xuất hiện tổn hại lớn ở đầu tường, họ sẽ phản ứng rất nhạy bén., Đầu tư sinh lực cho quân đội có thể dùng, lại quay lại trong thành tiến hành tuyên truyền số lượng lớn, khiến mọi người tức giận, bảo đảm mọi người được ăn uống, vân vân vân, vân vân, đều là nan đề của trung tâm hậu cần.
Tần Tướng Nguyên tọa trấn trung tâm binh bộ đã hai ngày hai đêm không có chợp mắt.
Trong toàn bộ đại đường - sân nhỏ bao gồm cả bên ngoài đại sảnh, đều đã bị lều che lại, trở thành một thể. Vô số âm thanh vang lên, quan viên, trinh sát chạy vội ra, có một số quan viên phía dưới liền có thể đưa ra phán đoán, có rất nhiều sự tình nhanh chóng truyền đến Tần Tương Nguyên bên này, sau đó, cao tầng phụ trợ suy diễn qua sa bàn to lớn, trả lại tình huống trên chiến trường cách đó không xa, tiếp theo lại đưa ra quyết định điều phối.
Dưới trướng Tần Liệt, năng lực hoạt động của toàn bộ tổ chức đều đã phát huy đến mức tận cùng, trong đó cũng có tác dụng của Ninh Nghị - ngây ngốc ở trong Tướng phủ nhiều năm như vậy, phương pháp xử lý hiệu suất và lý sự việc nặng nề của hắn cũng được những người khác trong Tướng phủ học được không ít, cũng được những phụ tá khác trong Tướng phủ học được không ít., Đều là những người xuất sắc nhất ở thời đại này, chỉ cần yên lặng vận dụng không ít sự tình đã có thể vận dụng được. Trong rất nhiều chi tiết hành động, vận hành của tướng phủ đều có sự ưu hóa hiện đại của Ninh Nghị.
Nguyên bản năng lực xuất sắc như vậy đều là chuẩn bị cho Bắc phạt, lại không nghĩ tới thời điểm khẩn cấp nhất, là vì bảo vệ kinh thành. Trong sự bận rộn nhằm vào từng tin tức ứng đối, thỉnh thoảng bọn Phan Tổ Niên cũng sẽ tới khuyên hắn nghỉ ngơi sơ qua, nhưng hắn đều phất tay cự tuyệt, giống như thiêu đốt sinh mệnh, lão nhân lúc này, cũng không cảm thấy mệt mỏi.
Đây cũng không phải là dấu hiệu bất thường gì, mặc dù đã xử lý rất nhiều chuyện trong thời gian dài, nhưng Tần Tín Nguyên vẫn đang dưỡng sinh, phương diện tu tâm, cũng có tạo nghệ cực cao, theo một ý nghĩa nào đó mà nói, học vấn, tinh thần cường đại, xúc tiến thân thể dung hợp. Mấy năm qua, lần trùng kích lớn nhất với hắn, chỉ sợ là lần Trương Giác bị giết ngược lại, nhưng trước mắt, sau khi chuẩn bị tâm lý, tiêu hao như vậy hắn còn có thể chịu đựng được.
Đồng thời, mỗi mệnh lệnh đều có biểu hiện cực kỳ thanh tỉnh.
Tình huống trước mắt, song phương công thủ đều giống như đang tiêu hao mỗi một phần lực lượng của mình, tiêu hao sinh mệnh lẫn nhau, chỉ là nữ chân nhân giống như một người trẻ tuổi có tiềm lực vô hạn, võ triều một phương, cũng đã rũ xuống già rồi. Ngay cả Tần đời dòng chính đang dùng toàn lực xử lý từng sự tình một., Hắn cảm thụ được áp lực cơ hồ vô cùng vô tận. Đi nhầm một bước là phải phản kiếp bất phục, lựa chọn duy nhất là đi tiếp, hơn nữa, còn không nhìn thấy quá nhiều hi vọng.
Trong các loại tin tức không ngừng truyền đến kia, rốt cuộc có hạng nhất, là tính chất không giống nhau, như là tức giận, không cần hắn phải quan tâm. Tin tức kia mức độ cơ mật cực cao, là Bang Tổ Niên đưa tới, toàn bộ là tín thư viết từ mật văn.
Phương pháp dịch dịch cùng tư cách của thiên mật văn này, chỉ có bản thân Tần Tương Nguyên có được, nhưng nguồn tin tức phát ra là do đám người Ninh Nghị ngoài thành truyền vào.
Tần dòng dõi cấp tốc hoàn thành đọc sách am hiểu, hắn trầm mặc một lát, đem tin tức báo cho Mâu Tổ Niên.
"... Hơn bốn ngàn người... Chủ động xuất kích?" Nghiêu tổ năm lấy ánh mắt hỏi thăm, bên cạnh đã có mấy phần tin tức quan trọng truyền lên.
【 Xem xét hoàn cảnh lớn như vậy, khả năng của bản trạm có thể đóng cửa bất cứ lúc nào, mời mọi người mau chóng cất bước đến Doanh trại Hoán Nguyên Vĩnh Hằng, bỗng dưng rực rỡ. 】
"Phong đi." Tần Tương truyền tin mật, sau đó bắt đầu xem tin tức khác.
Nghiêu Tổ Niên thu hồi lá thư, một lát sau, thấp giọng nói: "Cho dù binh hung chiến nguy hiểm, cái này cũng giống đi chịu chết, có phải bảo bọn họ không nên hành động thiếu suy nghĩ, triệu tập quân đội còn lại, lại mưu đồ xuất kích."
Trong hai tháng chiến đấu bên ngoài thành, rốt cuộc nữ chân nhân cường đại đến mức nào, đã biểu lộ hết tất cả, lúc này bọn họ cường công Biện Lương, quả thật đã rất nguy cấp, nhưng mà lúc này hơn bốn ngàn người ra tay, bất kể như thế nào, đều giống như là cử chỉ bất đắc dĩ đập nồi dìm thuyền. Mà trong đó lại thêm Tần Thiệu Khiêm, giống như là xả thân lấy nghĩa, lấy cái chết tự vì nước.
Nói theo một ý nghĩa nào đó, mặc dù ngoài thành có hơn ba mươi vạn người trước sau bị đánh tan, bỏ chạy tứ phía, nhưng nếu có thể thu nạp toàn bộ, tiến công quân đội công thành của tông vọng, vây Lương Chi vẫn là có thể giải quyết được. Chỉ có điều nói thì đơn giản, thật sự không làm được mà thôi.
Tin tức mới dừng lại trên tay Tần Tương Nguyên, lão nhân mím chặt môi, sau đó lắc đầu: "Nhờ đập nồi dìm thuyền, ai binh tất thắng... Nếu như không thắng, đây cũng là sự lựa chọn của bọn họ, cùng thiên ý như thế... Bọn ta hiện giờ, chỉ có thể liều chết bảo vệ Biện Lương, không cần nghĩ tới những chuyện khác."
Ánh mắt hắn kiên quyết, sau đó đặt tâm tư vào chuyện trong nội thành. Từ trong ánh mắt, khó có thể biết được suy nghĩ của lão nhân lúc này, nhưng nghĩ lại cũng biết, giờ khắc này, con trai lớn của hắn bị nhốt trong thành Thái Nguyên Cô, sống chết không rõ, mà con thứ hai của hắn ở ngoài thành không biết nơi nào, bốc lên gió tuyết đầy trời, bước lên con đường chịu chết...
Ly khai đại đường binh bộ, giữa thành trì màu trắng, đưa tin, kỵ sĩ báo tin một mực kéo dài tường thành phía bắc, vô số người, binh sĩ, đang chạy nhanh về phía tường thành, mà ở phía trên tường thành, tiếp tục chém giết, cơ hồ đã làm cho máu tươi nhuộm đỏ mỗi một chỗ tường thành.
Phía tây tường thành xung quanh cánh cổng táo đã được chiến hỏa bao phủ, được đánh dấu là Ất Lục Đoạn. Một đoạn tường thành nữ tử đã bị nện sụp xuống, nữ tướng sĩ đang xông lên trên mảnh lỗ hổng này, phía dưới là Tuyết Nguyên., Nữ Chân kỵ binh chạy như bắn tên bao trùm hai đầu lỗ hổng, hai bên tường thành, đại lượng binh sĩ võ triều cầm đao thuẫn trong tay, trường mâu liều lĩnh uy hiếp tấn công chỗ lỗ hổng, binh sĩ đi đầu thúc một chiếc đao xa., Tiếng cuồng loạn gào thét đi về phía trước, mưa tên ngẫu nhiên bắn người ngã xuống đất, đám người phía sau liền theo tới. Ở đầu kia, nữ chân nhân đã tạo thành rừng thương, chiến sĩ phía trước đẩy hai tấm thiết thuẫn lớn vọt tới bên này.
Càng xa hơn phía sau tường thành, binh sĩ Thần Cung doanh đang ra sức bắn tên Nữ Chân Kỵ Binh, ý đồ ngăn chặn sự bắn nhanh của nữ chân nhân. Nhưng cho dù thỉnh thoảng có chiến sĩ từ trên ngựa rơi xuống, đội ngũ thật sự vẫn như cũ không rời khỏi khu vực đó, vẫn bảo trì độ cao mũi tên bao trùm lên đầu tường như cũ.
Phía sau tường thành, Đường Diệu đã bắn về phía tường thành một lúc lâu, trong kỵ đội bị hắn xác định đã có ba nữ chân nhân, hắn là một trong những xạ thủ xuất sắc nhất trong Thần Cung doanh, nhưng khi hắn hét lớn nhắm ngay phía sau một mũi tên bắn ra từ dưới thành, một mũi tên xoẹt xoẹt cắm vào bờ vai của hắn.
Hắn cắn răng, ngồi xổm xuống phía sau tường thành, đầu đầy là bởi vì suy yếu và đau đớn mà đến toát mồ hôi, tay hắn đang run rẩy, tất cả những thứ này đều không phải là do mũi tên cắm trên vai hắn lúc này. —— trên tay hắn, nhất là trên năm ngón tay, đã da tróc thịt bong, tất cả đều là máu tươi, trong đó có bốn mảnh vải vẫn bị máu tươi thấm ra, máu chảy từ ngón giữa không bao bọc, có thể thấy được xương cốt.
"A..." Hắn kêu to một tiếng, sau đó lại "A" một tiếng, hàm răng vẫn nhịn không được chiến đấu, ngón tay run rẩy không ngừng.
Đối với xạ thủ mà nói, dây cung là một ngón tay bị thương, mặc dù có rất nhiều phương pháp phòng hộ, nhưng sau khi hắn trải qua mấy ngày chạy trên đầu tường thành, không ngừng bắn tên, mỗi ngón tay của hắn đều có vết thương nhìn thấy mà giật mình, nhưng mà hắn không thể mang bao tay dày đặc, bởi vì như vậy, hắn không cảm giác được dây cung.
Làm binh lính của Thần Cung doanh, đối chiếu ở cự ly cực hạn này, hắn không chỉ bắn tên ra ngoài là được, nếu là như vậy thì giá trị của hắn với binh lính bình thường cũng chẳng có gì khác nhau.
Bên cạnh, càng nhiều binh sĩ xông lên trợ giúp từ cầu thang bên cạnh, trong đó có một binh lính bình thường được tổ chức, đó là một tên mập mạp, cầm trường thương không biết vì sao trà trộn vào đội ngũ này, lúc này khom người, tay cầm thương đầu đầy mồ hôi, dùng thần sắc gần như muốn khóc nhìn hắn - nhìn vào mũi tên trên bả vai hắn.
Hai người cứ như vậy liếc mắt nhìn nhau, Đường Diệu trên người cực kỳ chật vật, trên tay không chỉ là máu, trên vai là máu, trên người lấm tấm vết máu, tóc rối tung, lúc miệng mở ra thì trong răng đều là huyết tương đỏ bừng, mà bên tường thành chung quanh, càng thêm giật mình, hẳn là từng bộ thi thể còn chưa thu liễm., Tên béo kia sau khi xem xong, thần sắc trên mặt càng lúc càng khóc tang. Đường Diệu hít hai hơi, đột nhiên lại "A" một tiếng, hắn trở tay một cái, dùng sức rút mũi tên trên vai, đứng lên, xoay người, "Ào" kéo trường cung, mũi tên bắn ra ngoài.
Hắn trừng mắt đứng đó, đợi đến khi xác nhận mũi tên bắn trúng người, mới quay người ngồi xổm xuống, nhìn mập mạp kia, lộ ra một nụ cười khủng bố dữ tợn, quơ quơ ngón tay huyết nhục mơ hồ: "Một." Hắn khàn khàn nói.
Trên mặt tên mập kia vẫn như cũ là vẻ khóc tang, nhưng sau đó, nắm lấy thương kia, "A" một tiếng rống, hướng về chỗ lỗ hổng nơi tường thành mà mọi người chạy tới.
"Ha ha..."
Mũi tên là mang theo móc câu, lần này hắn dùng sức rút ra, làm cho mạch máu trên bả vai đứt gãy, máu chảy ồ ạt, Đường Diệu ôm bả vai một cái., Nhìn thân ảnh mập mạp xông qua, trong miệng nở nụ cười. Sau đó hắn co quắp ngồi ở bên tường nữ, nhìn thấy mập mạp kia càng chạy càng xa, cười đến dị thường, không dừng lại được: "Ha ha ha ha... Ha ha ha ha ha..." Khi thân ảnh mập mạp kia biến mất trong đám người phía trước, nước mắt của hắn đều trong tiếng cười cũng chảy ra.
Gió tuyết gào thét, bên trong tường thành, vô số thân ảnh như những con kiến lao thẳng lên tường thành...
Bên ngoài tường, đại doanh nữ thật, đối với Nhan Tông, dưới tình cảnh công thành thê thảm như vậy, võ triều nhu nhược vẫn còn có thể thủ được, có chút ngoài dự liệu của hắn. Hắn đã phát huy mấy lần tính khí, lúc này hắn đứng trên đài cao trong doanh nhìn một đoạn lỗ thủng nhỏ trên tường thành, nhìn trận chiến kịch liệt, không ngừng hạ lệnh, sau đó không ngừng hạ lệnh...
Vượt đèo lội suối, kỵ binh và bộ binh, đều một đường đi trong tuyết, gió tuyết duy trì cường độ của nó, không nhỏ, cũng không tính là quá mạnh, muốn đánh trận thì không thành vấn đề.
Đội bốn ngàn người này, mục tiêu khá rõ ràng, thậm chí tất cả mọi người đã chuẩn bị tốt chiến đấu, nhanh chóng áp sát về hướng Mưu Đà Cương, bất quá lựa chọn phương hướng, lại kéo dài, chính là Biện Lương thành.
"Quân đội ở đâu?" Trong đại doanh Mưu Đà, người phụ trách trấn giữ là Nhan Dục Mẫu và tướng lĩnh thuật phụ trách hậu cần, nghe nói lúc này lại có quân đội xuất hiện, chủ động tập kích, có chút ngoài ý muốn.
"Không rõ lắm, có chút khác với quân đội võ triều lúc trước, thoạt nhìn... có chút... tản ra, nhưng thế tới không chậm."
"Bốn ngàn người, bộ kỵ phân nửa?"
"Vâng."
"Xem ra là nghĩa quân từ nơi nào góp ra... Ý tưởng hão huyền..."
Trong mấy tháng nay ở bên ngoài Biện Lương thành, ngoại trừ quân chính quy của võ triều, thì còn có vài nhánh quân chính quy, thông thường mà nói, quy mô khá nhỏ, nhưng phần lớn đều là ngây ra đầy nhiệt huyết. Lúc này hai bên nữ chân nhân đánh nhau, các nơi võ triều, nghĩa quân nhao nhao nổi lên., Ai cũng nói không đội trời chung với nữ chân nhân, nếu bàn về số lượng, sáu bảy mươi vạn người đều có, nếu ở hậu thế, nói không chừng sẽ tạo cho người ta ảo giác trung liệt toàn triều, nhưng trên thực tế, người thật sự dám không sợ chết đánh tới, dù sao cũng không nhiều.
Hơn nữa, nếu như là quân chính quy của võ triều, hai ngàn kỵ binh, hoặc là không xứng bộ binh, phải phối hợp ít nhất hai vạn người mới đúng, lúc này có hơn bốn ngàn người giết tới, không ra cái gì cả, chỉ có thể nói là một bộ phận ngây ngốc này.
Đối với thuật tốc độ, từ Mưu Đà gác đến hậu cần tuyến Lương Thành là nhất định phải bảo trì hoàn chỉnh, hắn không phải người lỗ mãng, nhưng đối với hơn bốn ngàn người trước mắt này, cũng không quá coi trọng.
"Lệnh cho Tông Tú dẫn hai ngàn kỵ binh xuất kích, nô bộ binh, dẫn hai ngàn bộ binh tiếp ứng. Trinh sát mở rộng ra, nếu xác định chỉ có bốn ngàn người, không có hậu viện, liền đem hết toàn lực đánh tan bọn chúng, ngựa đoạt lại. Mặt khác, tăng cường phòng ngự trong doanh địa, tất cả tuần tra xung quanh, đều tập trung tinh thần lại, đừng để cho võ triều nhân chui vào chỗ trống!" Hàng thuật nhanh chóng phân phó một phen, sau đó lại nói: "Mặt khác, sau khi đánh tan bọn chúng, không chừa người sống, cắm đầu bọn chúng trên đầu gỗ!"
Lúc này trong doanh địa của Mưu Đà Cương tổng cộng có một vạn hai ngàn người, trong đó có hai ngàn năm trăm kỵ binh, bộ binh thì có hơn sáu ngàn người, còn lại đều là thợ thủ công chịu trách nhiệm hậu cần. Đương nhiên còn có mấy ngàn người, hán nhân bị bắt làm tù binh đều bị giam lại để lấy lòng, có nữ tử, cũng có nam nhân làm nô lệ.
Đối phương có bốn ngàn người đến đây, phe mình cũng có bốn ngàn người, cũng có thể xem như là tư thái sư tử vật thỏ. Một mặt, hắn muốn đánh tan toàn bộ những người này ở đây, hung hăng chấn nhiếp quân đội võ triều khác, mặt khác, đại quân tông vọng ra hết, lưu lại cho mình ngoại trừ hơn hai ngàn kỵ binh xem như tinh nhuệ, còn lại chiến lực kém rất nhiều, nếu có thể cướp được hai ngàn con ngựa, bên mình lại càng lợi hại hơn rất nhiều.
Kỵ binh mang theo gió tuyết đi ra, không lâu sau, bọn họ thấy được địch nhân ở phía trước. Tướng lĩnh Nữ Chân hô Tông Tú là một gã mãnh tướng, suất lĩnh huynh đệ sau lưng, cũng đánh mạnh xuống kỵ binh trận phía trước.
gót sắt như sấm, gió tuyết cuốn lên! Nữ chân nhân công kích, trong thời đại này, ngay cả quần sơn cũng phải né tránh. Nguyên nhân Hô Tông Tú không sử dụng gậy và mã kỵ bắn ra là vì sợ đối phương bị bắn cho chạy tan tác, như vậy bộ binh của đối phương có thể bị tiêu diệt hoàn toàn, nếu như kỵ binh đuổi theo trên mặt tuyết, chỉ sợ mình không có biện pháp bắt được chiến mã của đối phương.
Hắn hi vọng đối phương sẽ bị ngây ra như phỗng, không nên bị công kích bên mình hù dọa.
Quả nhiên đối phương không bị hù dọa, cũng giết tới.
Điều này lại làm cho Hô Tông Tú đang công kích rất khó chịu.
Mẹ nó, lại dám phản kháng!
"Chư vị, không cần chạy trốn, không cần nghĩ đánh không lại sẽ như thế nào, nếu nữ chân nhân trước mắt đều đánh không lại, từ nay về sau bất cứ chuyện gì, đều thành bọt nước. Cho nên lúc này, hoặc là thắng, hoặc là ta đều chết ở đây!"
Kỵ binh dưới trướng Tần Thiệu khiêm tốn dẫn đầu, còn tướng lĩnh bộ binh là Ninh Nghị dùng lực lượng bài nghị, giao cho Nhạc Phi thì việc xuất kích tuyên ngôn cũng không có bao nhiêu lời dõng dạc, sau khi bắn ra một lần đơn giản trong gió tuyết liền xông ra ngoài.
Trong tuyết lớn, bắn trúng mục tiêu không cao, tiến vào khoảng cách một mũi tên, công kích chớp mắt đã tới.
Tiếng nổ mạnh ầm ầm vang lên, đám kỵ binh xung phong như sóng biển vỗ vào nhau. Hơn trăm kỵ binh mang theo lực xung kích cực lớn, binh khí giao kích vào nhau, bên trong gió tuyết đều tóe ra tia lửa.
"Oa a ——" Hô Tông Tú dẫn đầu, trường đao trong tay chém về phía đám người mặc áo choàng rách vải, chạy trốn cũng không phải là kỵ sĩ.
Ánh đao hung lệ mang theo tiếng vang "Lầm rầm" thật lớn, lực lượng phản chấn kéo tới, kỵ sĩ kia tuy có ngăn cản, nhưng cũng bị một đao của hắn bổ trúng, áo choàng mở ra, con mắt sau mũ giáp sắt đang nhìn chằm chằm vào hắn, quan đao nặng nề vung lên trong gió tuyết. "A..."
Trong vòng giao phong đầu tiên trên chiến trường, tiếng chém giết hung lệ điên cuồng vang lên, chiến mã ngã xuống, bóng người ngã xuống, dưới xung kích cực lớn, chiến mã khoác thiết giáp lảo đảo ngã xuống đất, vô số tia sét sền sệt, huyết tương ấm áp phun trào trên mặt tuyết.
Có càng nhiều người, ngựa, đang xông tới trong gió tuyết...
Thân thể trần trụi...
Biện Lương, Thương Binh doanh.
Sư phụ đầu có chút choáng váng.
Những người bị thương nhìn thấy mà giật mình bị đẩy vào, thi thể thì bị kéo ra ngoài: Bởi vì những nơi nằm không còn nữa.
Nàng đã chịu đựng mùi máu tanh kinh người rất lâu, thương binh doanh cách tường thành không xa, thỉnh thoảng nàng cũng nhìn thấy cảnh tượng thảm liệt trên tường thành. Đối với nàng mà nói, đó là cảnh tượng khó có thể hình dung. Nàng cảm giác bản thân ít nhiều đã thích ứng được với mùi máu tanh này, thậm chí đã thích ứng được với những vết thương tay chân đứt gãy, nhưng vẫn có chút buồn nôn... phun ra không ra được.
Nàng đã một ngày không ăn gì rồi. Không có thời gian dừng lại, mặc dù dừng lại, kỳ thật nàng cũng không ăn nổi, có một thời gian, quan tiểu tướng nhỏ tên là Hầu Kính chạy tới - Một cái lỗ tai của hắn bị bổ xuống, Lý sư sư không biết đau thế nào, nhưng đối phương tìm nàng băng bó, trên mặt còn mang theo nụ cười, tựa hồ hưng phấn vô cùng, rốt cục bị thương.
Nhưng sư phụ biết rõ, đối phương cũng miễn cưỡng cười vui.
Anh rể của hắn -- Cũng chính là vị kia của Hạ Lôi nhi - Tiết Trường Công đã thăng quan, hắn cũng thăng quan theo, thật ra là chuyện không tệ. Bất quá, sau khi băng bó không lâu, Hầu Kính lại đi lên tường thành. Trong thời gian này, hắn cũng đã thăng quan., Tô Văn Phương tới tìm nàng một lần, bây giờ Tô Văn Phương chạy khắp nơi trong thành vì tướng phủ, chủ yếu là tìm những gia đình giàu có quen biết trước kia, năn nỉ bọn họ phái gia đinh hỗ trợ thủ thành. Đến tầng thứ hai, Lý mẫu thân kéo hắn tới tìm mình.
Sư phụ hỏi Ninh Nghị.
Lúc trước nàng đã vô số lần suy đoán xem rốt cuộc Ninh Nghị thế nào rồi, lần này ngược lại Tô Văn Phương mang đến cho nàng một tin tức tốt. Ninh Nghị không sao, nhưng đối với việc Ninh Nghị đang làm, Tô Văn Phương lại không chịu nói ra, chỉ là cuối cùng để lộ cho nàng biết một chút chuyện.
"Anh rể ở ngoài thành giết địch, thời gian trước đã bị trọng thương, lúc này đã khỏi hẳn, ngươi không cần phải lo lắng về hắn... Anh rể làm việc ở chiến trường ngoài thành, sẽ không nhỏ hơn ngươi và ta."
"Ta biết ngay mà..."
Lúc ấy sư phụ nói một câu, nhưng sau khi nhìn thấy cảnh tượng thê thảm trên dưới tường thành, nàng lại rất khó tưởng tượng: Hắn ở ngoài thành, gia nhập đại chiến thê thảm như vậy sao?
Trong ngoài tường thành, thanh âm ác chiến cơ hồ có thể xé rách lòng người kia, mấy ngày nay liên tục kéo dài, thương binh doanh cũng nghe thấy. Nhưng không biết lúc nào, thanh âm kia lại nhỏ đi một chút, nhưng nàng không biết có phải ảo giác hay không, bởi vì trong doanh trại bị thương., Người được khiêng vào càng ngày càng nhiều. Cô đang nấu thuốc trị thương, bưng một chén thuốc cho người ta đưa tới, có người gọi cô: "Lý cô nương, Lý cô nương." Cô ngẩng đầu lên nhìn, lại là Hầu Kính, cô chạy tới: "Nữ chân nhân tạm thời lui xuống, nữ chân nhân bị đánh lui."
Sư phụ vẫn đang tiến về phía trước, lúc này nghe những lời người xung quanh nói, tựa hồ tất cả đều là nội dung này. Nàng đang muốn cười, dưới chân mềm nhũn, đột nhiên ngã sấp xuống, chén thuốc bị đánh nát, nước thuốc nóng đổ vào tay nàng, cũng dần dần chuyển sang một gã bị thương bên cạnh, đối phương tránh né: "Cẩn thận chút!"
"Thật xin lỗi, thật xin lỗi..." Sư phụ luôn miệng nói, Hầu Kính đã chạy tới: "Lý cô nương..." Hắn muốn đỡ, nhưng có chút không dám động thủ, sư phụ giãy dụa một lát mới đứng dậy, miệng vẫn còn nói xin lỗi. Hầu Kính có chút lo lắng nói: "Lý cô nương, ngươi đã bao lâu không ngủ, ngươi không ăn gì chứ? Ta, chỗ này có bánh bao, chỉ là lạnh, ngươi nghỉ một chút, ta cho ngươi hâm nóng..."
"Ta không mệt, ta không mệt." Sư phụ lắc đầu: "Ngươi vừa mới nói, nữ chân nhân lui rồi? Thật không? Ta còn phải làm việc..."
"Nữ chân nhân lui rồi, thật sự, tạm thời lui xuống, ngươi nên nghỉ ngơi một chút." Hầu Kính mắt thấy sư phụ quay người muốn đi, đột nhiên đưa tay nắm lấy ống tay áo của nàng, sau đó quay đầu lại lớn tiếng nói: "Chư vị! Chư vị! Vị này là sư cô nương chăm sóc các ngươi, là Lý sư cô nương! Mấy ngày nay nàng đều ở Thương Binh doanh hỗ trợ, trước mắt đã một hai ngày không có nghỉ ngơi, ngay cả đồ ăn cũng không có ăn! Chư vị, các ngươi nói xem có phải nên cho nàng nghỉ ngơi một chút hay không!"
Thanh âm của hắn khá lớn, nói đến tất cả mọi người đều ngẩn người, sau đó mới có người nói: "Lý sư, Lý sư cô nương? Là sư phụ ở lầu lăm sao?"
"Đúng vậy, đúng vậy." Hầu Kính nói. Sư phụ bên cạnh lại có chút bối rối.
"Ta... Ta nói nhìn có chút quen mắt."
"Đúng vậy, đúng vậy, hình như ta đã gặp qua... Sư cô nương..."
"Sư cô nương cũng tới chiếu cố ta?"
"Ta thấy rồi, nàng ở đây cả ngày không nghỉ ngơi, nàng là sư sư cô nương?"
Các loại tiếng nghị luận chung quanh trong nháy mắt sôi trào lên. Trong năm này, người có thể nhìn thấy Lý sư phụ dù sao cũng không nhiều lắm, nhưng đại đa số người vẫn là biết tên của nàng, mặc dù mấy ngày nay nàng một mực vất vả, trên người mang theo máu, tóc cũng có chút loạn, nhưng nếu nhìn kỹ lại, vẻ mặt xinh đẹp thanh tú kia vẫn làm cho người say mê. Thậm chí một ít binh lính tay chân bị gãy, lúc này đều theo bản năng nhìn về phía bên này, đang hỏi.
Qua một lát, liền có người hô lên: "Sư sư cô nương, ngươi nên đi nghỉ ngơi a."
"Sư cô nương, sao ngươi có thể tới nơi như vậy..."
"Mau đi nghỉ ngơi, ngài tới chỗ này nhìn chúng ta, chúng ta liền cao hứng, không cần phải làm những chuyện này. Ngài xem, nữ chân nhân đều bị đánh lui, ta cảm thấy ta còn có thể giết thêm mấy tên a..."
Tâm tình mọi người sôi sục, có một số người lại đang nói giỡn, có mấy người cảm động, sư phụ đối với những người này, hoặc là chân cụt tay đứt, hoặc là người bị chảy máu đến mức gần như sắp chết, nước mắt không kìm được chảy ra, nàng đưa tay lau nước mắt, khóc hu hu một tiếng, mới gật đầu: "Ta, ta đi ăn chút gì trước, cảm ơn mọi người, thật sự cực khổ chính là mọi người, ta sẽ không cầm đao, cũng không lên chiến trường được..."
"Cầm đao là chuyện của chúng ta!"
"... Sư cô nương ngươi nhìn xem. Chờ lão tử dậy được, lập tức đi lên, giết mấy con chó vàng cho ngươi."
"... Coi như là ở trên đầu sư cô nương!"
Hầu Kính liều mạng gật đầu, che chở sư phụ rời đi, hắn nói: "Ta đi lấy bánh bao cho ngươi, trước mắt khẳng định có."
Sư phụ lắc đầu: "Lãnh cũng được, ngươi cho ta."
Vì vậy Hầu Kính lấy từ trong ngực ra một cái bánh bao bọc vải. Cái bánh bao này làm rất thô ráp, dù sao lúc này cũng lạnh, thoạt nhìn như đá cũng tương tự, Hầu Kính có chút xấu hổ, sư phụ ngược lại cầm tới, miệng nhỏ gặm lấy. Bọn họ đi ra thương binh doanh, đầy trời gió tuyết không ngừng, tường thành nguy nga vẫn cao ngất như trước, tiếng kêu giết đã dừng lại. Trên đất trống xung quanh., Từng nhóm từng nhóm, hàng trăm hàng ngàn, thậm chí có thể có cả hàng ngàn người đang nghỉ ngơi, chung quanh bày biện các loại vật tư, trên người mọi người mang theo thương thế, mang theo máu tươi, thi thể được khiêng xuống, chuyển ra ngoài, những người khiêng thi thể kia xếp thành từng hàng.
Trước đó, sư phụ chưa bao giờ cảm thấy chung quanh an bình như thế, cũng chưa từng cảm thấy mảnh an bình này đáng quý như vậy.
Thân thể trần trụi...
Huyết tuyến lan tràn về phía trước, theo chạng vạng tối buông xuống, sắc trời bắt đầu trở nên ảm đạm, vết tích chiến đấu thảm thiết, một mực kéo dài tới Mưu Đà Cương.
Phía sau Mưu Đà Cương, một cái hồ nước bị đóng băng, một đội ngũ hơn trăm người xuyên qua khe núi, dừng lại ở rìa rừng cây và hồ nước, ẩn nấp thân hình.
Xa xa, Hải Đông Thanh bay lượn trên bầu trời gió tuyết.
Hơn một trăm người này, toàn thân đều là áo trắng, áo trắng thiếp thân thoạt nhìn còn có chút giống như là nước cá nhân, tận lực bịt kín, một là giữ ấm, hai là hiệu quả phòng thủy.
Nữ đầu lĩnh chính là "Huyết Bồ Tát" của Lữ Lương Sơn, Lục Hồng Đề.
Giờ khắc này, hơn một trăm người vẫn chỉ đứng bên cạnh rừng cây, lẳng lặng chờ đợi.
Trong gió tuyết, chạng vạng tối đã đến, ánh mặt trời mỏng manh, đang muốn ảm đạm xuống...
....
Biện Lương.
Phòng nhỏ gần Thương Binh doanh, sư phụ nặng nề ngủ thiếp đi.
Nàng bị tiếng ồn ào đáng sợ làm bừng tỉnh.
Đẩy cửa ra ngoài, cuối cùng sắc trời đang trong gió tuyết thu liễm, trong thành đã đốt lên đống lửa, phía trước, vô số thân ảnh đang chạy vội.
Nàng còn có chút mơ hồ, chạy như vậy, trước đó nàng cũng đã gặp, nhưng mà, cho đến khi thân ảnh chém giết kia lan tràn đến, trong tâm tình có chút cứng ngắc, mới có thể mơ hồ minh bạch, đã xảy ra chuyện gì.
"A a a a a a a a a ——"
Hai nhóm người chém giết cùng một chỗ cách nàng không xa, một gã dị tộc nhân tay cầm song đao, cao lớn thô kệch điên cuồng rống to, dẫn theo vài tên đồng bọn cùng một chỗ với binh sĩ đang xông tới.
【 Trước mắt dùng hết, thanh âm nghe kinh điển hữu dụng nhất là 1~4, tập hợp thành tứ đại ngữ âm, siêu 100 loại âm sắc, càng là hỗ trợ đổi Nguyên thần khí bằng sợi dây ly đọc cao, ô ô ô ô. 】
Huyết quang bắn ra.
Mấy tên binh sĩ của Võ Triều bị chém giết trên mặt đất, trong ánh lửa sáng tối, đối phương nhìn thấy bên này có người, đang đi về phía này...
Xa xa trên tường thành, tiếng chém giết sôi trào một mảnh, giống như toàn bộ thành trì đều đang quay cuồng.
Nữ chân nhân... Phá thành...
Trong đầu sư phụ trống rỗng, chỉ có ý niệm này, lóe lên...