Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
Tuyết lại bắt đầu bay xuống. Ngoại trừ hàn phong ngẫu nhiên vũ động hoa tuyết ra thì khắp bình nguyên phụ cận Biện Lương thành đều là khí tức yên tĩnh và tĩnh mịch.
Trận chiến diễn ra liên tục, máu chảy liên tục. Vốn dĩ ở trên vùng đất này, hơn trăm vạn người đã di chuyển, bỏ hoang thôn làng. Thành trấn chìm trong màn tuyết rơi đầy quỷ dị, yên lặng, chim chóc đã sớm bay đi., Trong núi rừng, có một ít động vật chạy nhanh trong tuyết, con sóc ôm con rối, đứng ở rìa rừng cây, nhìn mảnh khu vực từng thuộc về nhân loại. Trong mấy tháng thời gian này, người ngã xuống trên mảnh đất này sớm đã chết rét cả xương cốt.
Lang ngẫu nhiên xuất hiện.
Chỉ là trong tình huống số ít, đội ngựa cô đơn chạy nhanh trong tuyết lớn, từ chỗ nào đó đi đến nơi nào đó, mang theo nhiệm vụ của bọn họ.
Trong thời gian chưa tới nửa năm nơi này, nơi đây đã trở thành cấm khu cho người sống.
Mưu Đà cương cách Biện Thành mười dặm, từ con đường này đến Biện Lương thành, còn bị khí tức của người thống trị. Sáng sớm, "Bịch ——" nổ vang, vang lên trên mặt băng gần Mưu Đà Cương.
Một đội nữ lực sĩ, cầm thiết cầu bị xích sắt trói hoặc đại chùy, vung lên đập vào mặt băng trên đại doanh, băng vụ màu trắng văng khắp nơi.
Khu vực mà nữ thật đóng quân này vốn là nơi đóng quân của Võ Triều. Mưu Đà Cương ba mặt nước, cỏ trường um tùm, ngăn chặn lỗ hổng xong cũng là dễ thủ khó công. Chẳng qua sau khi mùa đông thật sự buông xuống, mặt hồ chung quanh cũng bắt đầu đóng băng, nhất là trong trời tuyết, mặt tuyết dày đặc, vốn là ba phương hướng của hồ nước, lúc này mặt nước và đất liền hoàn toàn nối liền.
Kế hoạch tập kích ban đêm của Diêu Bình thất bại, không còn bao nhiêu người dám thực sự phát động công kích doanh trại nữ chân, bất quá, sau khi kết băng, nữ binh sĩ Mưu Đà Cương, mỗi ngày lại nhiều thêm nhiệm vụ đóng băng và phái người tuần tra. Mỗi sáng sớm, lực sĩ phá ra mặt hồ, ba đội tuần tra binh lính qua lại.
Tuyết lớn rơi xuống làm người ta không thể phân biệt được buổi sáng hay buổi trưa, chỉ biết là hừng đông đã lâu, binh lính tuần tra đã tới, thỉnh thoảng nhìn về phía trước, trên mặt hồ băng tuyết kéo dài ra, hết thảy đều có vẻ đơn điệu, thanh âm bận rộn trong quân doanh thỉnh thoảng lướt qua tường gỗ cao ngất truyền ra. Đội tuần tra đi qua, một nữ binh lính dừng lại, quay đầu nhìn mặt hồ.
Tuyết rơi.
Hắn nhìn mấy lần, một lát đã đuổi kịp hai gã đồng bạn phía trước.
Trong tầm mắt của bọn ta vừa lướt qua, cách bên này mấy trăm thước trên mặt băng, có đồ vật màu trắng tồn tại, đó là hai đạo thân ảnh đang nằm trên băng, trong tuyết bóng người, quần áo cùng trong tuyết rất khó bị nhận ra. Một người trong đó thả đồng vật trong tay xuống, thậm chí dùng một tay yên lặng chặn phía trước ống đồng.
Sau khi ba người phía xa rời đi, bên này mới giơ kính vọng hình ống kính thô ráp lên. Người bên cạnh lấy ra một quyển sổ nhỏ, lại lấy bút than ra, tay run viết con số lên trên.
【 Tiểu thuyết vận hành nhiều năm, so sánh với Truy Thư Thần Khí phiên bản xinh đẹp, sách lão trùng đều đang dùng hoán nguyên dịch vụ, dung nhan mê man. 】
"Lại một trăm hai mươi lăm hơi thở... Ba người tuần tra... Lúc chung sử..."
Không có công cụ tính giờ chính xác, chỉ có thể tính đại khái thời gian. Tiềm phục trong trời tuyết như vậy trong thời gian dài, đối với hai người mà nói cũng là gánh nặng rất lớn. Bọn hắn nằm ở đây lẳng lặng quan sát, chỉ hoạt động thân thể, khi đói bụng, từ trong quần áo kéo ra thịt ấm áp, chậm rãi nhai, nhưng cũng tận lực bất động.
Có đôi khi, Hải Đông Thanh xuyên qua tuyết lớn bay lên bầu trời, đó là thời điểm bọn họ gian nan nhất.
Lúc hoàng hôn, có người lặng lẽ tới đây, thay thế bọn họ.
Hai người này từ trên mặt hồ lặng lẽ rút đi, cẩn thận che dấu vết, tiến vào rừng cây nhỏ Mưu Đà Cương, sau đó cũng trầm mặc đi. Tạm thời ở đầu và địa điểm tiếp đầu là một huyệt động trong núi, có người tới lấy những ghi chép của bọn họ, cũng thoáng nói vài câu, đưa tới một ít vật tư. Trước khi đi theo thường lệ dặn dò: "Nếu không cần thiết, đừng nhóm lửa."
Đối phương lấy ra các loại gạo xào, thịt vụn, đã lạnh từ lâu. Nhưng từ trong lòng hắn lấy ra một cái ấm sắt nhỏ ba tầng bao bọc bên ngoài, canh thịt trong đó, vẫn còn ấm áp, chia cho hai người nhanh chóng uống hết, sau đó lại dặn dò một phen.
Đi ra ngoài chấp hành loại nhiệm vụ này, quần áo trên người, giữ ấm ấm là rất đủ. Hai người một là người trẻ tuổi hơn mười tuổi, tên là Trần Hợi, một là trung niên hơn bốn mươi tuổi, họ Trịnh, Trần Hợi gọi hắn là Trịnh thúc.
"Trịnh thúc, ngươi nói chúng ta mỗi ngày ghi nhớ những thứ này, có thể phát huy công dụng không?"
"Ngủ sớm một chút." Trịnh thúc nói rất ít, thanh âm cũng không cao. "Ta làm sao biết được."
"Nữ chân nhân quá độc ác..."
Trần Hợi nói xong những lời này thì không nói gì nữa.
Đội ngũ điều tra là Ninh Nghị hợp lại làm tổ, trong quá trình kiên bích Thanh Dã cùng với sau khi quân đội Võ Triều bị đánh tan, chọn lựa ra người. Có một số là người lúc trước ghi chép trúc ký mới dự trữ, cũng có thợ săn, hoặc là người tinh thông bản lĩnh sinh tồn dã ngoại, thiên phú dị bẩm. Trần Hợi từ nhỏ thân thể khỏe mạnh, nhảy nhót hoạt bát., Tin đồn mười dặm tám thôn, hắn có thể đặt mông vào trong tuyết trong mùa đông. Lúc nữ chân nhân đến, thôn của hắn không thể tránh được đợt đồ sát đầu tiên. Phụ mẫu chết dưới đao đồ, hắn may mắn sống sót, về sau, Ninh Nghị hấp thu hắn vào.
Đến sáng ngày thứ hai, bọn họ tỉnh lại, ăn những thứ lạnh cứng, lại đi nhận ban. Tuyết lả tả, có khi lúc lớn khi nhỏ, khi trở về nhận được mệnh lệnh mới, bọn họ cũng sẽ chuyển đổi nơi. Bọn họ mơ hồ cũng biết, phụ trách tiến hành điều tra đối với đại doanh của nữ chân nhân không chỉ có một nhóm người bọn họ.
Đến đây liên lạc bọn họ chắc là quan. Ít nhất cũng phải là quan. Canh thịt hắn mang trong ngực mỗi ngày có thể làm cho Trần Hợi cảm thấy ấm áp, bởi vì hắn mơ hồ biết sẽ không có quan nào khác có thể làm được chuyện như vậy.
Thời gian hắn quen biết với Trịnh thúc không lâu, tuy rằng Trịnh thúc tương đối trầm mặc ít nói, nhưng trước kia hẳn là một thợ săn lợi hại, thỉnh thoảng chỉ điểm cho hắn hai câu chuyện ẩn náu và săn thú. Thời gian mấy ngày, ẩn núp trong hoàn cảnh nghiêm khắc như vậy, bên cạnh chỉ có một đồng bạn, bất giác cũng sẽ xem đối phương là bằng hữu duy nhất trong thiên địa, hoặc là thân nhân, trưởng bối.
Ngày đó là mười một tháng hai mươi.
Giữa trưa ngày hôm nay, bọn họ đang quan sát, lặng lẽ đổi vị trí. Tuyết rơi lâu như vậy, tảng băng trên mặt hồ kỳ thực đã tương đối vững chắc, Trần Hợi thỉnh thoảng đưa tay gõ gõ cũng sẽ không xảy ra chuyện gì. Ngày hôm nay đại khái đã gặp một nơi tương đối mỏng manh.
Bọn họ ở nơi đó, đã nằm xuống một buổi sáng, binh sĩ tuần tra ven bờ hồ đi qua tầm mắt, Trịnh thúc đang cầm kính kính vọng quan sát, thanh âm nhỏ vụn từ dưới thân gã vang lên.
Hai người dừng ở nơi đó, chậm rãi đưa mắt nhìn qua, Trịnh thúc đưa tay quét tuyết, tế văn từ dưới thân hắn kéo dài ra.
Hai người đều biết lúc này không thể xằng bậy, Trịnh thúc vốn tính cách trầm mặc, lúc này chỉ vẫy vẫy tay ý bảo Trần Hợi dịch sang bên cạnh, còn hắn thì dịch sang bên kia.
Mặt băng sụp đổ.
Trịnh thúc rơi xuống nước, lại đi lên, nhảy lên hai cái. Xa xa, người tuần tra vẫn còn đang đi tới, Trần Hợi không ngã xuống mà cẩn thận vươn tay ra. Trịnh thúc kéo tay của hắn, lúc dùng sức, phù văn bắt đầu xuất hiện dưới thân Trần Hợi. Đối phương ý thức được cái gì, buông tay ra, theo bản năng quay đầu nhìn về phía quân doanh của nữ chân nhân. Ở trong nước, hắn không nhìn thấy ai, nhưng hắn đã ngừng kêu rào rào và phát ra tiếng vang.
Trong gió tuyết, mơ hồ có thanh âm nói chuyện của nữ chân nhân, bọn hắn cũng đang nhìn bên này, nhưng bởi vì cách quá xa, phong tuyết cách trở, bọn hắn không nhìn thấy bên này đã xuất hiện một cái lỗ thủng băng.
Tuy tuổi đã hơn bốn mươi nhưng trên danh nghĩa võ triều Trịnh thúc thật ra đã là một ông lão. Trần Hợi nằm sấp một bên, liều mạng giơ tay ra.
"Đưa tay cho ta, nhặt được..." Hắn cắn răng, hạ giọng nói.
Lão nhân trong hồ run rẩy, cởi kính cấp trên cổ ra, hắn vươn tay ra, nhẹ nhàng đặt kính viễn hình lên mặt băng. Sau đó hắn cởi bọc nhỏ sau lưng - Trịnh thúc tùy thân mang theo cái bọc nhỏ này, có vẻ như toàn bộ gia sản của hắn đều thuộc: Hắn muốn đưa cái bao nhỏ qua, nhưng đưa tới một nửa, bao vào trong nước.
"..." Trần Hợi há to miệng, dốc sức liều mạng mở miệng. Hắn đang khóc, nước mắt thấm vào tầm mắt, nhưng hắn không thể phát ra bất cứ âm thanh gì. Hai tháng trước, khi nữ chân nhân tới thôn của hắn, đã giết chết phụ thân hắn, mẫu thân hắn giấu hắn trong đống củi nhỏ., Nó đã nghe được rất nhiều động tĩnh và âm thanh, cuối cùng nghe được là một tiếng kêu thảm thiết ngắn ngủi của mẫu thân. Sau khi may mắn sống sót, nó đi ra khỏi lỗ châu mai củi, nửa người của mẫu thân nó đều là bùn đen, trên người không có quần áo, máu đỏ và bùn đất bao phủ nửa thân hình. Trong lỗ lửa, nó khóc như vậy đấy.
Hắn mơ hồ biết bên ngoài đã xảy ra chuyện gì, nhưng hắn không dám ra ngoài. Mẹ hắn từ đầu đến cuối không có kêu khóc, kêu cứu, chỉ là cuối cùng bị giết, nhịn không được phát ra tiếng kêu thảm thiết. Hắn ngồi ở bên thi thể mẫu thân, há miệng khóc lớn, miệng có thể nhét nắm đấm, nhưng không phát ra bất kỳ thanh âm nào.
Có mấy người, khi bi thương đến mức tận cùng thì khóc không ra tiếng.
Trong tầm mắt mơ hồ, ông lão duỗi cánh tay kia không thu lại, cuối cùng ông dùng chút sức lực so với ngón tay cái với mình, lắc lư trên không trung.
Thanh âm chế tạo khí giới của Nữ Chân quân doanh truyền ra, vài tên binh sĩ tuần tra rời đi.
Lão nhân đã chìm xuống, đợi thi thể của lão lại lần nữa nổi lên. Trần Hợi biết, đến lúc đó, thời tiết lạnh như băng đã đóng kín lỗ hổng này. Mùa đông này, ông lão vĩnh viễn không thể thấy được thế giới này...
Buổi tối hôm đó, tên quan viên đưa canh thịt cho hắn mang về sơn cốc Hạ thôn, trong sơn cốc náo nhiệt, tất cả mọi người đang làm chuyện của bọn họ. Hắn được an bài ở trong một căn phòng nhỏ, có người đưa cơm canh tới., Nhưng mà hắn ăn không vô. Không lâu sau, có người lại tới hỏi thăm về chuyện Trịnh thúc chết đi, hắn lại nói một lần nữa máy móc, đối phương nói: "Lát nữa sẽ còn có người tới, làm phiền Trần huynh đệ lặp lại lần nữa, bọn họ sẽ nhớ kỹ mọi chuyện."
"Nhớ kỹ... cái gì..." Trần Hợi giả bộ hỏi.
"Nhớ kỹ... Chuyện của Trịnh thúc, về sau nói cho người khác nghe."
"Vì sao... nói cho người khác nghe?"
"Bởi vì..." Đối phương cân nhắc một chút, bên ngoài bỗng nhiên có người gõ cửa, tựa hồ báo cáo có chuyện gì xảy ra, người nọ nghe xong báo cáo, gật đầu, lại trở về: "Vì... để cho người khác nhớ lại hắn..."
"Hắn chết rồi..." Trần Hợi lắc đầu.
"Hừm, Trần huynh đệ, ta biết ngươi rất đau lòng, chúng ta cũng rất thương tâm. Nhưng mà, ta bên này còn có việc cần làm, người tới sẽ giải thích với ngươi."
"Ngươi có gì đau lòng, ngươi lại không biết hắn, các ngươi cũng không nhận ra hắn!" Trần Hợi nghẹn ngào rống lên.
Ánh mắt của đối phương dường như cũng có chút khó xử, nhưng cuối cùng vẫn rời đi. Qua một hồi lâu, lại có người tiến đến, Trần Hợi vốn định nổi giận, nhưng mà hắn nhìn thấy người đi theo phía sau kia, là người tên Ninh Nghị. Trần Hợi biết, đây là một chức quan lớn.
Người tiến vào phía trước đã chuẩn bị tốt bút mực nghiên, tên đại quan Ninh Nghị còn có tùy tùng, bị hắn phất tay che ở ngoài cửa. Đại quan nhìn hắn một hồi, mới ở bên cạnh ngồi xuống.
"Ta nghe người ta nói đến chuyện của Trịnh thúc, ta đến gặp thúc một chút."
Trần Hợi lắc đầu, không nói gì.
Đối phương nói: "Hắn sẽ hỏi ngươi, còn chuyện chi tiết hơn, chúng ta sẽ nhớ kỹ, để người nhớ kỹ hắn." Cái giọng điệu trần tục này khiến Trần Hợi cũng cảm thấy phẫn nộ. Hắn cắn răng, nhìn chằm chằm vào đối phương: "Trịnh thúc, hắn là ai vậy? Hắn là người phương nào? Lúc sắp chết hắn cho ta bao quần áo kia. Hắn chắc chắn, nhất định là bảo ta chuyển giao, hiện tại ta chuyển giao cho hắn!"
"Cái đó cho ngươi." Đối phương nói: "Trịnh Nhất Toàn cũng giống ngươi, người nhà của hắn đều đã chết, thê tử của hắn cũng năm năm trước đã qua đời, con trai của hắn, hai đứa cháu trai, trước khi Nữ chân nhân tới..."
Đối phương lắc đầu, thở phào nhẹ nhõm: "Phù, cho nên, mặc kệ trong bọc quần áo có cái gì, hẳn là cho ngươi."
Trần Hợi sửng sốt một lúc lâu, nước mắt rơi xuống, càng có nhiều phẫn nộ: "Chính là vì vậy, ngươi mới chọn chúng ta đi, chính vì vậy các ngươi mới chọn chúng ta đi chịu chết? Ngươi biết người trong nhà ta chết như thế nào không? Cha ta chết như thế nào, mẹ ta chết như thế..."
"Ta biết mà." Trần Hợi còn chưa khóc xong, đối phương đã ngắt lời hắn: "Chính vì vậy nên các ngươi mới chọn... đương nhiên không phải toàn bộ, nhưng một phần lớn là thế."
Trần Hợi tức giận đến nghiến răng run rẩy: "Các ngươi tránh hết ra sau, các ngươi..."
"Ta là đưa các ngươi đến nơi nguy hiểm nhất, nhưng ta không có "Tránh" ở phía sau." Ninh Nghị nhấn mạnh một câu, hắn cởi quần áo, sau đó lộ ra trên ngực, vết sẹo trên cánh tay, sau đó đi về phía người chuẩn bị viết kia, ấn đầu của hắn xuống: "Bọn họ cũng không trốn ở phía sau!" Bên cạnh cổ người nọ, lại là một vết sẹo nhìn thấy mà giật mình.
"Quả thật có người trốn, nhưng hôm nay người ở nơi này đều không có ở phía sau" Ninh Nghị nhìn hắn nói: "Sự tình bên cạnh các ngươi ta biết, rất nhiều người chết ta cũng đã từng thấy. Ta thẳng thắn nói, chọn các ngươi đến loại địa phương đó, chính là bởi vì trong lòng các ngươi kìm nén có oán hận., Các ngươi mới có thể làm được những chuyện đó, lúc các ngươi chết cũng sẽ nghĩ đến chuyện không buông tha những tên kia, ta chính là vì chuyện này mà chọn các ngươi, nhưng không có cách nào, chỉ có như vậy mới có thể làm được. Ta tùy tiện phái một người qua đó., Bọn hắn không đủ cẩn thận, bị nữ chân nhân bắt đi, không đủ kiên quyết, chuyện của chúng ta liền bị bại lộ một chút. Đến cuối cùng, tất cả mọi người đều đã chết, nữ chân nhân công phá Biện Lương, giết càng nhiều người, ta coi như là công bằng với các ngươi rồi sao?"
"Thế nhưng... Hắn đã chết..."
"Chuyện văn minh truyền lại, không phải dựa vào huyết thống." Ninh Nghị thấp giọng nói một câu khiến hắn không hiểu lắm: "Nữ chân nhân tới đây, rất nhiều người chết, rất nhiều người cả tộc đều không còn. Trịnh Nhất Toàn huyết mạch không có ở lại, nhưng lúc sắp chết, ngươi ở bên cạnh, ngươi đã truyền hắn rồi. Dọc đường nữ chân nhân đánh tới., Nhiều người chết như vậy, có một số người ở lại, để cho người đời sau biết có một đám người như vậy sống qua, chết rồi, văn minh thì truyền xuống. Người chết không thể sống lại, nếu thật sự không có cách nào, chết rồi, cố gắng đem chuyện xưa truyền xuống đi."
Hắn nhìn Trần Hợi, Trần Hợi không nói gì thêm. Một lúc lâu sau, hắn ngẩng đầu, hít một hơi, ngồi xuống ghế ở phía sau, chỉ mở to miệng, khóc rống. Ninh Nghị nhắm mắt lại, sau đó đi qua bên cạnh tên ghi chép, gõ gõ lên mặt bàn: "Đã nói rồi thì đừng hỏi nhiều nữa... đủ khó chịu rồi..."
Tối hôm đó, Trần Hợi nhìn thấy ngón tay cái của lão nhân dựng thẳng lên trong mộng. Hắn tỉnh lại từ trong giấc mộng, trên giường ấm đã lâu không có dịp ngủ. Nhớ tới những thân ảnh mà Mưu Đà Cương Cương nhìn thấy, hắn biết, còn có vô số người chết đi, hết thảy mới chỉ là vừa mới bắt đầu thôi.
Cửa sổ mở ra, tuyết tạm thời ngừng lại, hắn nhớ tới vị lão nhân kia, lại nhớ tới cha mẹ mình, lại nhớ tới người trong thôn, mấy tháng nay, người chết trên đồng hoang này. Ông lão lẳng lặng ở đáy hồ. Bọn họ đều như đang đứng yên tĩnh ở một nơi nào đó, tuyết lớn lấy sơn cốc làm trung tâm, mở ra thiên địa vô ngần xung quanh, thân ảnh bọn họ cũng giống như là đang mở rộng ra chung quanh, bọn họ thật sự quá nhiều...
Ánh trăng trên bầu trời đêm như nước. Ánh trăng như nước chiếu lên vô số áo tơi.
Hắn phát hiện giường kia đã ngủ không yên ổn, ngày thứ hai hắn lại trở về Mưu Đà Cương, chưa tới bên hồ, bên phía đại doanh Nữ Chân đã là sát khí ngút trời...
Thân thể trần trụi...
Thời gian là giữa trưa, cửa táo đỏ mới, lão nhân lúc đi lên tường thành, bên người đều là người thủ thành chạy trốn.
Đám người cầm thùng nước đang từng nhóm từng nhóm xông lên tường thành, hướng ra phía ngoài tường đổ xuống, cứ như vậy lặp đi lặp lại. Binh sĩ đã dựng lên tấm chắn, chuẩn bị tốt các loại vật thủ thành như dạ xoa, mộc khuyết thạch cuồn cuộn, vô số thủ thành chuẩn bị kéo dài ra trên tường thành.
Trên thành trì, gió lớn thổi tới rất là lạnh, nhưng lúc này giá lạnh đã không còn là chuyện đáng quan tâm nữa, Tần Tương Nguyên đi về phía chính giữa thành lâu cách đó không xa, tương tự hai vị lão nhân đã đến nơi đó, cầm đầu chính là Lý Cương, một vị khác là chủng sư đạo Tây quân, loại sư đạo chưa khỏi bệnh nặng, nhưng đến lúc này, cũng chỉ có thể đau khổ chèo chống.
Nhìn ra ngoài, đó là nơi trú đóng của nữ chân nhân khi công thành - trong khoảng thời gian này, một số khí giới công thành ném đá bày ra ở đó, nhưng số lượng cũng không nhiều. Bất quá, lúc này bầu không khí trên mặt đất, đã bắt đầu có biến hóa.
Càng có nhiều vũ khí công thành, đại quân vẫn chưa tới, nhưng trinh sát ngoài thành đã nhận được tin tức, nữ chân nhân tổng công sắp đến.
Đối với khoảng thời gian này, chuyện nữ chân nhân vùi đầu vào chế tạo khí giới, mọi người trong thành đều biết. Chủng sư đạo trong bệnh đã từng cân nhắc qua sách lược chủ động xuất kích, nhưng đã có chuyện Diêu Bình Trọng là chuyện có sách lược chủ động xuất kích., Không ai dám tiếp nhận kế hoạch như vậy nữa, hơn nữa ba vạn gia quân trong số các chủng sư đệ mang đến không lâu trước đó, cũng đã tao ngộ bại trận trên bình nguyên bên ngoài Biện Lương thành, lúc này đang co đầu rút cổ lại ở phụ cận để phòng thủ.
Thời điểm quân Tây vừa tới, mọi người đã gửi gắm rất nhiều mong đợi vào lực chiến đấu của quân Tây, rất có cảm giác quân Tây vừa đến sẽ có năng lực ngăn cơn sóng dữ. Thất bại của Diêu Bình Trọng đã phá vỡ mong đợi này, mọi người còn có thể tiếp tục chờ mong chủng sư giảng đạo., Nhưng mà dưới sự chờ mong như vậy, khi loại sư phụ suất quân đi tới, chủng sư đạo cũng không cách nào một mực án binh bất động, kết quả song phương triển khai một hồi chém giết, sau đó chủng gia quân đồng dạng thất bại mà về. Mặc dù trong lúc trắc trở của chủng sư, dưới kiến thức của các loại sư., Chủng gia quân vẫn như cũ bảo lưu lại chiến lực hơn hai vạn người, nhưng ít nhất cao tầng đã hoàn toàn hiểu rõ, mặc dù là võ triều mạnh nhất Tây quân, nhưng trước mặt nữ tử chân thiết kỵ tung hoành thiên hạ, cũng thật sự là khó nói thắng.
Trên thực tế, lúc trước, có lẽ chỉ có bản nhân chủng sư đạo mới tỉnh lại thấy được điểm này, hắn đến kinh thành, đè Diêu gia quân lại, cũng một mực ngăn cản đại quân lỗ mãng xuất kích, chỉ hy vọng sau khi bộ hạ dưới trướng mình cùng tất cả bộ hạ cần vương hợp lại, có thể dọa cho Nhan Tông hoàn toàn sợ hãi., Sử dụng nó lui binh, hoặc tập trung toàn bộ lực lượng chiến đấu một trận với nó. Đáng tiếc lúc nó vào thành uy vọng quá cao, Chu Ngọc nhìn không ra, cuối cùng lại giam cầm nó, sau đó đồng ý với kế hoạch của Diêu Bình. Đợi đến lúc nó thả ra Chủng Sư Đạo, hai mươi vạn đại quân sụp đổ, vị lão nhân trong bệnh vẫn còn tỉnh táo, cũng khó mà cứu vãn.
Lúc này tại Biện Lương thành, toàn bộ triều văn võ hội tụ, người chính thức biết binh vẫn có không ít. Nhưng từ hệ binh, bắt đầu từ đồng Quán cao nhất, vừa thấy khí thế của nữ chân nhân, đối với việc thủ thành, căn bản không dám tiếp, chỉ nói mình từ Thái Nguyên lui ra, đợi tội thân đã không thể phục chúng. Ánh mắt như vậy chứng minh " tri binh" của hắn, hắn không tiếp, những người khác liền hiểu, một số ít người có tư lịch cũng không dám tiếp.
Mà khoảng thời gian gần đây Hoàng đế trầm mặc khiến thái độ của hai bên đều nắm giữ quyền lực, trên thực tế có lẽ cũng là mọi người quan sát. Đến cuối cùng, hai bên chỉ có thể tùy ý bổ nhiệm chức quan trung tầng, như vậy, bọn họ đối với vận dụng chiến thuật thủ thành cũng chỉ có thể là quy củ, không thể làm ra quá nhiều chuyện mạo hiểm.
Nói ngắn gọn, cũng chỉ có thể thủ.
Gió thổi qua, ba vị đều lấy tuổi quá sáu mươi đứng trong gió tuyết, chờ đợi đại quân tông môn đến. Chỉ có Tần Liệt, sau một thời gian rất dài nghiêm túc, dần nở nụ cười, tiếng cười kia cũng không tương xứng với hình tượng lúc trước của hắn. Nhưng Lý Cương dần dần cũng cười rộ lên, sau đó chủng sư đạo cũng cười rộ lên.
"Hôm nay có ba người chúng ta ở đây, đối mặt với việc này cần phải trắng trợn!" Lý Cương vừa cười vừa nói.
Xa xa, quân đội tông vọng cờ tới.
Thân thể trần trụi...
Sơn cốc Hạ thôn. Tin tức đã truyền tới.
Trong phòng, hồng đề cùng mỹ nhi đang khâu vá một ít quần áo phụ trợ. Trên đất trống ngoài cửa, Tần Thiệu Khiêm, Hàn Kính, Nhạc Phi, Tề Tân dũng, Vũ Văn Phi Độ đều tụ tập ở đây, nhìn thiếu niên tên Tiểu Hắc mặc vào những thứ kia.
Bộ giáp được làm từ sắt thép mặc lên người, khiến thiếu niên gần như biến thành một bộ thiết giáp.
Đây không phải lần đầu thiếu niên mặc bộ giáp này, khi một quyền của hắn quét ngang ra, những bông tuyết đang bay lượn trên không trung cũng gào thét xoay tròn. Phía sau hắn, chiến mã mặc thiết giáp nhẹ nhàng hô lên một tiếng, mà phía sau lưng hắn là hơn một trăm thiết giáp trọng kỵ, tất cả đều đang mặc trang phục.
"Coi như cũng được." Ninh Nghị thấp giọng nói một câu, cách đó không xa, Tần Thiệu Khiêm vuốt ve thiết giáp trên người chiến mã, lắc đầu cảm thán.
Mang mũ giáp, cầm đao quan lên, thiếu niên oanh một tiếng, tung người lên ngựa.
Không lâu sau, sơn cốc bắt đầu chuyển động, dần dần đến chạng vạng tối, tất cả mọi người tập hợp trên dưới toàn bộ sơn cốc, từng đống lửa lan tràn ra, Ninh Nghị, Tần Thiệu Khiêm cùng tất cả các tướng lĩnh đều xuất hiện trên đài cao của sơn cốc. Tần Thiệu Khiêm giơ chén rượu lên với tất cả mọi người trong sơn cốc. Sau đó, từ trái sang phải, chậm rãi ngã xuống.
"Chén rượu hôm nay, tế thiên địa này, Thần Quỷ, người đã chết đi cùng ta và ngươi thân ở chỗ này. Tông Vọng hôm nay đã chính thức xuất binh cường công Biện Lương, chư vị, giờ sắp đến rồi..."
Lửa trại hừng hực, đầy cốc túc sát, tất cả mọi người đều đang trầm mặc nghe hắn nói chuyện.
Tuyết rơi đầy trời, trong lúc nhất thời như không dám tới gần nơi này...
Thân thể trần trụi...
Thái Nguyên.
Buổi tối, Tần Thiệu và tỉnh lại từ trong giấc ngủ mê man, gian phòng lờ mờ, tiểu thiếp đang ngủ bên giường. Hắn mở đôi mắt đã rất lâu, mãi đến khi không nhịn được ho khan, hắn mới đánh thức đối phương.
"Lão gia, người đã tỉnh, có cần uống nước không?" Tiểu thiếp hỏi, sau đó nói: "Thành phòng không có việc gì, người đừng lo lắng."
"Ta mơ thấy phụ thân." Giọng nói của hắn suy yếu nói.
"Công công ở Biện Lương, dù sao cũng tốt hơn nơi này, ngươi đừng lo lắng."
"Ừm." Tần Thiệu và khẽ gật đầu, sau đó hắn cười cười, nói:
"Ổ Mai, ta cảm thấy có thể không gặp mặt được phụ thân..."
Thân thể trần trụi...
Biển tuyết lan tràn, ngày đêm qua đêm, sáng sớm hai mươi hai tháng mười hai đã tới.
Biện Lương thành sáng sớm này, đặc biệt an tĩnh, ngoại trừ hoa tuyết bay xuống, phảng phất tất cả mọi người đều không tỉnh lại, xe ngựa của lầu lăm đi qua phố phố xá yên tĩnh, đi tới phụ cận tường thành, trời vừa trắng. Sư phụ xuống xe ngựa. Nàng gần đây thường tới đây hỗ trợ, nhưng lần này, bầu không khí trong quân doanh có chút khác biệt.
Nàng còn chưa kịp nhận ra biến hóa của bầu không khí này đã cách bức tường phía xa, tiếng kèn lệnh mơ hồ truyền đến. Vật thể to lớn đang bay ngang qua bầu trời. Trong tiếng trầm đục, sắc trời hơi sáng và tuyết rơi, như có gió đột nhiên thổi qua, thân thể sư phụ co rụt lại, nàng cảm thấy mặt đất đang động đậy, có người ở xa kêu to "A..."
Oanh ——
Ầm ầm ầm ầm ầm oanh oanh oanh oanh oanh oanh oanh oanh oanh oanh oanh oanh oanh oanh oanh oanh oanh oanh oanh oanh oanh oanh oanh oanh oanh oanh oanh oanh oanh oanh oanh oanh O O O O O O
Âm thanh công thành trong nháy mắt vang lên đến cao nhất, tiếng vang kinh khủng che mất thành trì, lay động tất cả những gì tiếp xúc với nó...
Quỷ Môn mở ra rồi...