Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
Soạt: Xem câu chuyện nhà độc nhất vô nhị sau lưng con rể, nghe các ngươi đối với tiểu thuyết càng có nhiều kiến nghị, chú ý điểm điện thoại số căn bản phổ thông (Chúm thêm bạn bè, tăng thêm số công cộng ——— nhét vào Q động quật, lặng lẽ nói cho ta biết đi!
Bông tuyết rơi xuống, bao trùm cả mặt đất vốn lầy lội. Ninh Nghị trở lại phòng, xoa xoa đôi bàn tay, mỹ nhi bưng chén thuốc tới.
Dược vẫn khổ như trước, Ninh Nghị uống đến nhăn mày, nhe răng trợn mắt, xinh đẹp liền từ trong ngực lấy ra túi vải nhỏ.
"Cô gia, ta có đường hoa quế."
"Không cần." Ninh Nghị khoát tay: "Từ đâu tới đây?"
"Chưởng quầy đi ra ngoài mang về cho ngươi. Cô gia ngươi cảm thấy Dược Khổ, ta nghĩ cô gia có thể sẽ ăn."
"Ồ." Ninh Nghị nhíu mày: "Chưởng quầy nào thế?"
"Vốn Khang chưởng quỹ ở cửa hàng thứ bảy, hiện đang ở trong tiểu đội năm." Mỹ nhi nghiêm trang: "Cô gia không ăn thật sao?"
"Thế cục gian nan, dược khổ cũng bình thường. Khang Trúc Minh, hắn không tệ, có ý với ngươi?"
"Cô gia." Khuôn mặt xinh đẹp hơi híp lại, giống như một con mèo đang hờn dỗi: "Ngài nói như vậy ta liền đi trả lại cho hắn."
"Không cần không cần, cho ta đi." Ninh Nghị cười, nhận lấy túi vải nhỏ từ trên tay mỹ nhi: "Dược quá khổ, ta đi lấy cho những huynh đệ bị thương kia ăn. Bọn họ bình thường cũng không dễ dàng được ăn kẹo."
Ninh Nghị tới cũng đã được năm sáu năm rồi, xinh đẹp ở Tô gia cũng lớn lên từ bé thành đại cô nương. Thiếu nữ hai mươi tuổi còn chưa thành thân, trong mắt người khác nàng đã già rồi nhưng trong mắt người khác, Ninh Nghị vẫn là tuổi thanh xuân xinh đẹp, cùng loại với nha đầu thông phòng như nàng, luôn đi theo bên cạnh tiểu thư, cũng có không ít người biến thành cô nương, thành thân phần lớn được chủ gia chăm sóc gật đầu.
Sớm hai năm, đàn nhi biểu hiện ra sự rộng rãi của bản thân, ngay cả mỹ nữ cũng muốn phối hợp với Ninh Nghị. Nhưng Ninh Nghị không có đụng đến nàng, hai năm này cũng không nói thêm gì nữa, chỉ thỉnh thoảng muốn tác hợp hôn sự cho nàng, nhưng có lẽ là do nàng phụ trách quá nhiều chuyện trên tay, lại có lẽ là ở dưới sự hun khói của Ninh Nghị, tầm mắt cao hơn, cũng trở thành nữ tử càng thêm độc lập, có thể được nàng nhìn trúng cũng không nhiều.
Trong hai tỷ muội của Kính Nhi, Hạnh Nhi tính cách sang sảng nói muốn làm lão cô nương, tính cách xinh đẹp thì tương đối trầm tĩnh tự chủ, dáng dấp của nàng cũng xinh đẹp thanh tú thanh lãnh. Ninh Nghị trong công tác đương nhiên giỏi về suy đoán suy nghĩ của lòng người, nhưng đối với loại bằng hữu, người nhà, lại không dễ đoán, cũng biết là không có cách nào nói thêm cái gì.
Theo một ý nghĩa nào đó mà nói, nếu như hạnh nhi làm hôn nhân cho xinh đẹp, đương nhiên đối phương cũng chỉ có thể chấp nhận, nhưng chuyện hôn nhân, dựa vào chỉ, khó tránh khỏi có chỗ không đáng tin cậy, một người không tốt, về sau không làm được chuyện, còn cả đời không hạnh phúc. Đối với Tô Đàn Nhi mà nói, đương nhiên cũng hi vọng các nàng có thể tìm được người tốt, nhưng nếu không thành, biến thành lão cô nương bên cạnh mình... Thật ra cũng không có gì.
Có thể ở dưới tay Tô Đàn Nhi nhiều năm như vậy, Kính Nhi, xinh đẹp, ba người Hạnh Nhi đối với sự xử lý của rất nhiều sự tình, kỳ thật đều không hàm hồ. Đã thành các loại an bài cho thiếp thất của Ninh Nghị, chi phí quản lý rất kỹ càng, Hạnh Nhi tính cách rộng rãi, ở bên ngoài thì thường trở thành người phát ngôn, đẹp nhi thì tâm tư kín đáo, hỉ nộ không lộ ra bên ngoài, rất nhiều thao tác thực tế của các hạng mục, an bài đều rất tốt.
Lúc này đây, xinh đẹp đã tìm tới, bên cạnh Ninh Nghị không có ai, đặt ở hậu thế, nàng đã làm công nhân viên quản lý nhiều năm như vậy, lúc này lại gánh vác việc chăm sóc bệnh nhân, giặt quần áo, quét dọn nấu cơm và công việc của nha hoàn., Một căn lều bị ngăn cách thành hai nửa, gian lớn ở bên trong, xinh đẹp ở bên ngoài, một khi có việc liền tùy tiện gọi theo. Càng nhiều thời điểm, nàng còn giúp đỡ Ninh Nghị xử lý các loại sự vật trong ngoài doanh địa, thế cho nên có đôi khi Ninh Nghị cảm thấy mình chỉ là tiểu tài tiểu dụng, lãng phí nhân tài, đem những ký hiệu xứng đáng như vậy trở thành nha hoàn sử dụng.
Mặc dù ở thời kỳ đỉnh cao nhất ở hậu thế, Ninh Nghị đối với cuộc sống công tư, đều phân chia rất rõ ràng, bên người có thể sử dụng nhân tài, gã tuyệt đối sẽ không đụng chạm lung tung, sẽ không để cho việc riêng của mình quấy nhiễu công việc của đối phương. Có việc ký ức, không có việc gì nói là làm, trên thực tế là sự tình cực kỳ ngu xuẩn. Có dục vọng tiền là được rồi, đối phương hỗ trợ xử lý là sự vật hạch tâm của ngươi, động một chút mấy ngàn vạn hơn trăm triệu, ngu xuẩn mới có thể lấy được công tư lẫn lộn.
Nhưng mà, trong năm tháng này, đối với mỹ nhi mà nói, chuyện của nha hoàn mới giống như cô bé có công tác trọng tâm, những chuyện còn lại đều là phụ thuộc. Đối với việc này, Ninh Nghị cũng có chút bất đắc dĩ.
【 Tiểu thuyết vận hành nhiều năm, so sánh với Truy Thư Thần Khí phiên bản xinh đẹp, sách lão trùng đều đang dùng hoán nguyên dịch vụ, dung nhan mê man. 】
Từ trong tay nàng công khai thêm đường hoa quế, xế chiều hôm nay nàng đã lấy được Thương binh doanh đi phát tài, lúc này Võ Triều tuy rằng giàu có con thứ, nhưng đối với rất nhiều người mà nói, ăn đường đương nhiên là một loại xa xỉ. Nhưng Ninh Nghị tự nhiên cũng không mong đợi mấy viên kẹo có thể thu nạp lòng người. Lúc này người bị thương trong doanh địa này., Một bộ phận đã mất đi sức chiến đấu, đang chuyển hướng ra phía ngoài mấy trăm dặm, nhưng nếu bị thương, sau khi khỏi hẳn còn có thể chiến đấu, thường thường có thể trở thành lực lượng trung kiên.
Tỷ như nhóm người tháng chín hai mươi lăm theo hắn, lúc đầu Trần Đà Tử trọng thương may mắn chưa chết, sau khi khỏi hắn võ nghệ còn có tiến bộ, rất có cảm giác siêu cấp nhân bất tử liền thăng cấp. Mà trên thực tế, mọi người mơ hồ cũng có thể đoán được nguyên nhân, Trần Đà Tử này vốn là nhân vật tà đạo., Chuyện xấu làm cũng làm nhiều, sau đó gia nhập thẻ tre, chân chính làm chút chuyện tốt, trong lòng liền cảm thấy hôm qua thật là sai. Hai mươi lăm ngày trước rạng sáng hắn nói ra những lời kia, về sau giết đến trọng thương, hiểm tử hoàn sinh., Tương đương với trước kia từ biệt hoàn toàn, cắt rời, thông tục nói đây là ý nghĩ thông suốt, tiến vào cảnh giới mới, ở trong luân hồi này, cũng có thể lần nữa nhìn thấy con đường đi lên trên.
Về phần Tề tân nghĩa của ba huynh đệ Tề gia thì không có may mắn như vậy, cánh tay trái của hắn đã bị đứt lìa, thương thế còn chưa khỏi hẳn. Ninh Nghị đã quan sát hắn nhiều lần, còn cổ vũ hắn chuyện Bá Đao Đỗ Sát - trong lúc nghĩ cách cứu viện Thất Phật, Đỗ Sát cũng bị chặt đứt một cánh tay, nhưng nam nhân này tính cách dũng mãnh quyết liệt tuyệt đối., Từ sau trở đi không chút hoang mang, dùng một tay luyện đao, gần đây trong tin tức truyền đến từ Nam Cương, nghe nói tạo nghệ Đỗ Sát Độc Đao đã vượt qua trước kia, đánh một trận với "Điên Hổ" Vương Nan Đà, mặc dù rơi vào hạ phong, nhưng vẫn toàn thân trở ra.
Tề gia và Bá Đao có cừu oán với nhau, nhưng mặc dù Ninh Nghị nói tới chuyện này cũng không thể làm Tề tân nghĩa tỉnh lại. Đao pháp có thể một tay, nhưng thương pháp phải có hai tay. Tề gia " Tác Hồn Thương" tuy có phương pháp phóng khoáng nhưng sau khi chặt đứt một tay, thương pháp mất đi hơn phân nửa, từ đầu đến cuối, vứt thương đi sử dụng vũ khí khác làm sao dễ dàng. Ngược lại Tề tân Hàn nhỏ tuổi nhất, mấy ngày nay khổ luyện không tốt, mơ hồ có dấu vết càng cao hơn.
Trong đám người ghi chép trúc ký, thường ngày đệ tử Vũ Văn Phi Thương được hoan nghênh trọng thương trong trận chiến đó, đùi bị đá một cái, gần như xương cốt vỡ vụn, sau khi thương thế lành lại, một chân cũng khập khiễng. Trước kia thiếu niên này tính tình cởi mở, dung mạo anh tuấn thiên phú lại vừa tốt, các sư phụ dạy hắn võ nghệ đều lo lắng hắn từ nay về sau thất bại không gượng dậy nổi, nhưng chỉ là mấy ngày trước chán nản, thương thế còn chưa khỏi hẳn., Hắn bắt đầu rèn luyện công phu, ám khí, tiễn thuật vân vân. Người khác hỏi hắn, hắn nói: "Đêm hôm đó đánh nhau với chó vàng, ai mà không bị thương, Ngũ sư phụ, Thất sư phụ của ta đều đã chết, bọn họ cũng không oán giận, ta chỉ hơi què một chút, có gì đáng oán."
Hắn thường ngày bái sư đông đảo, sở học hỗn tạp, cung tiễn ám khí cũng có cơ sở, mấy ngày nay chuyên tâm bắn tên, ngoài trăm bước cũng có thể bắn trúng bia tên chính xác. Tuy còn chưa tới hiệu quả "Xuyên Dương", nhưng hắn đã rất đắc ý, quyết định sau này trên chiến trường đoạt một cây cung tốt, từ đó gọi là "Cung Thần Vũ Văn Phi Độ", vốn hắn muốn gọi là " tiễn thần" Vũ Văn Phi Độ., Về sau cảm thấy không dễ nghe lắm, liền sửa lại, gần đây ngẫu nhiên nói chuyện phiếm với người ta, liền nhấn mạnh một chút, chính mình phía sau gọi "Cung Thần", mà không phải " tiễn thần", không nên kêu sai, kêu sai rồi muốn trở mặt, chớ tưởng nói không chuẩn xác.
Lúc bông tuyết rơi xuống, hơn vạn người tụ tập trong sơn cốc đã có vẻ chật chội. Lúc này phần lớn những người tham gia qua trận chiến thảm liệt kia đều chạy trốn, có người tham gia chiến đấu, cuối cùng cũng chứng kiến đồng bạn của mình tử vong, uất ức thảm thiết sau khi thất bại. Nhưng trong phạm vi nhỏ, rất nhiều người anh dũng vẫn đáng khoe khoang.
Đám người Ninh Nghị dưới tình huống trọng thương như vậy vẫn chạy tới Kỷ huyện đốt lương thực, người tham dự chứng kiến sự tình đêm đó, nói ra đều cảm thấy tự hào, không ít người tối hôm đó từng hăng hái chiến đấu, tỷ như Tần Thiệu Khiêm., Thống lĩnh tướng binh một đường chém giết chống cự, sau khi thương vong thảm trọng, cuối cùng dẫn một bộ phận người ra khỏi chiến trường, mà bản thân hắn, bây giờ còn mang theo thương thế chưa khỏi hẳn. Sau khi đại chiến, đội ngũ này lại bắt đầu tổ chức kiên bích thanh dã vách tường., Chuyện cây cọc, cắn chặt răng đi làm, thậm chí sau đó, cũng có người gặp nữ trinh sát thực sự, xuất hiện để bảo hộ chuyển dời quần chúng mà chết. Trong quân đội ngày thường có lẽ không coi trọng tuyên truyền, nhưng trong quần thể này, lại truyền ra tương đối nhanh.
Mà sau trận chiến này, sự thảo luận về chiến sự cũng được tiến hành trong dư luận của tầng lớp dưới chót, ví dụ như, mọi người cũng không phải là không muốn liều mạng, thật sự là sai lầm quyết sách tầng lớp, Tây Quân Diêu Bình - Diêu Bình - tiểu nhân gian tệ, đại hỉ công lỗ mãng xuất kích., Thượng tầng tướng lĩnh không đủ kiên định, tham sống sợ chết không tín nhiệm nhau, thế cho nên binh sĩ tầng dưới cũng không cách nào chống cự. Nếu mọi người đều kiên định như nhau, thì trận này có thể đánh. Thực ra đây cũng là một câu nói nhảm, Ninh Nghị chẳng qua là đang hướng dẫn ám chỉ, chúng ta bên này, Tần tướng quân cùng những người khác là bất đồng.
Lời nói này ném trách nhiệm lên người những người Diêu Bình Trọng này cũng đủ rồi, dẫn dắt thêm một chút nữa, khả năng sẽ công kích Vũ Triều binh không biết đánh vào căn cơ của binh sĩ, trừ phi Ninh Nghị phải phất cờ tạo phản, bằng không nói xấu chế độ là không thể nói rõ.
Về phương diện thứ nhất, là trong đám binh lính tuyên truyền thảm trạng của ngũ loạn hoa Hán nhân, "Dịch tử mà ăn" "Hai chân dê". Lúc này trong lòng dân chúng bình thường thậm chí là quân hán bình thường, khái niệm quốc gia, thậm chí khái niệm " vong quốc" kỳ thật cũng không mãnh liệt, cho dù dưới Biện Lương thành đã có mấy chục vạn người bị đánh bại., Mọi người nhớ ra, trừ sự vô lực trong lòng, nhiều lắm là để cho nữ tử bại trận, sau này tìm một chỗ khác sống, di cư, nam thiên vân vân. Mỗi người có thể làm gì, sẽ gặp phải cái gì chứ, mọi người không thể tưởng tượng được, cũng không muốn nghĩ tới.
Nhưng Ninh Nghị đang muốn kích động suy nghĩ của bọn họ.
Ở sau Hán triều ngũ hồ loạn hoa, kia cơ hồ là thời kỳ bóng tối nhất lịch sử Hán Nhân, chiến loạn liên miên mấy năm, đói hoang khiến cho trên đất Trung Nguyên cơ hồ tìm không thấy thức ăn, ăn người trở thành phương pháp sống sót của mọi người. Hán nhân là chủng tộc ti tiện nhất trong tất cả mọi người, trong đó nữ nhân, hài tử bị Hồ nhân nấu ăn, gọi là "Hai chân dê". Lúc này võ triều giàu có, giàu có., Có lẽ còn không nhìn ra manh mối này, nhưng mà Biện Lương thật sự bị công phá, nữ chân nhân lại một mạch đi về phía nam, không người nào có thể địch lại. Mấy năm sau, thê tử của mọi người, hài tử bị người vũ nhục, giết chết thậm chí là ăn sống, có lẽ cũng không phải là chuyện khó có thể tưởng tượng được...
Quân nhân lúc này, hơn phân nửa cũng không tiếp thu quá nhiều giáo dục, nhưng chuyện cơ bản, tự nhiên có thể nghĩ, huống chi vừa mới trải qua giết chóc trên chiến trường. Trong một quần thể như vậy, nghe những câu chuyện đơn giản, kể rõ, lại có một bộ phận người dùng hành động làm gương, trong thời gian ngắn, hình thành một quần thể cuồng nhiệt cũng không khó, thế cho nên trong khoảng thời gian này, ở trong sơn cốc chen chúc này, huấn luyện quân đội vô cùng thuận lợi.
Đương nhiên, tẩy não và kích động không phải là thuốc vạn năng gì đó, cho dù dùng phương thức tiêu thụ để vận hành, khảo nghiệm chân chính vẫn phải đến thời khắc lên chiến trường. Cũng may trong khoảng thời gian gần đây, sau khi đánh vài tên tướng lĩnh cao tầng, lực khống chế của Tần Thiệu Khiêm đối với tầng cơ sở quân đội này đã tăng lên rất nhiều., Quân pháp đội cũng đã có thể vận hành, đến lúc đó, tướng binh thối lui, tướng lui sát tướng lấy ra máu lạnh, chắc còn có thể kích phát ra mấy thành chiến lực. Mà trong quá khứ, trong Võ Thụy doanh cũng có đủ loại đỉnh núi, hắn muốn chấp hành quân pháp giết người, căn bản là không có khả năng.
Bởi vì làm xong những chuyện này, đi ra khỏi thương doanh, liền có thể nhìn thấy đại lượng binh lính luyện tập đơn điệu xuất đao trong sơn cốc. Binh sĩ xuất thương, tiếng gầm rú chỉnh tề chấn động cả sơn cốc, đội ngũ tuần tra, đội ngũ do trúc ký làm việc qua lại, đến đội ngũ thu dọn củi củi trên núi, phụ cận dựng phòng xá, đội ngũ công sự khắp núi đều đang lao động, Vũ Văn phi độ liền ở địa phương không xa bắn tên, trong hoa tuyết, mũi tên xẹt qua bầu trời.
Trong quân đội có một gã quan quân nhu tới báo cáo chuyện vũ trụ vật tư không đủ, mỹ nhi cũng từ nơi không xa chạy tới, trên tay cầm một phong thư: "Người của chúng ta, gặp phải đội ngũ Lữ Lương Sơn phái tới."
"Mã đội?" Ninh Nghị hơi ngẩn người, cầm lá thư, lấy ra đọc vài lần. Một lát sau nở nụ cười: "Lập tức phái người tới, dẫn bọn họ tới đây."
"Ừm." xinh đẹp gật gật đầu, liền chạy đi làm.
Tin tức này khiến tâm tình Ninh Nghị có chút tăng cao, lúc chạng vạng tối ăn cơm cũng có chút cảm giác ngồi không yên, có lúc nghĩ tới nội dung trên thư, ngoài miệng đều mang theo nụ cười. Thường nay Uyển Nhi biết vị cô gia này tính cách ổn trọng, mỗi khi gặp đại sự tĩnh khí, thường ngày nào có biểu hiện như vậy, một mặt ăn cơm, một mặt cẩn thận hỏi thăm: "Cô gia, Lữ Lương Sơn đến là vị Lục cô nương kia sao?"
"Ừm." Ninh Nghị ngược lại không giấu giếm, gật đầu cười: "Còn mang đến không ít đồ tốt."
Sau khi màn đêm buông xuống, tuyết càng lúc càng lớn, trong sơn cốc gió thổi cuồn cuộn những bông tuyết, doanh trại đầy núi. Ninh Nghị cùng với Tần Thiệu Khiêm cùng với vài nhân vật trọng yếu chịu trách quản lý trong doanh địa lúc này đi tới chờ đợi ở cửa ra vào. Tần Thiệu Khiêm đã nghe qua cái tên Lục Hồng Đề, cười len lén hỏi Ninh Nghị: "Vị Lữ Lương Lục cô nương kia, là tướng mạo của ngươi rất tốt."
Ninh Nghị gật đầu: "Ừ, là nữ nhân của ta."
"Ngươi, rất có phong phạm của ta." Tần Thiệu Khiêm cũng là một nhân vật phong lưu, nữ nhân bên cạnh hắn cũng có rất nhiều, tuy nhiên hắn thờ phụng chính là "Huynh đệ như tay chân, là quân tử chi đạo của nữ nhân như quần áo", lúc này đối với Ninh Nghị có chút tán thưởng. Trải qua không lâu, đội ngũ tiến lên đã xuất hiện trong bóng tối, dần dần rõ ràng.
Trên người Tần Thiệu Khiêm vốn còn có thương tích, đám người đứng ở chỗ này cũng dựa vào cây cột bên cạnh, đợi đến lúc nhìn rõ ràng chi đội ngũ này, gã mới nghiêm mặt hơn một chút., Hắn đứng vững vàng tại đó. Mà phía trước đoàn ngựa, cái thân ảnh khoác áo choàng màu đen kia, cũng đích xác có một loại khí tức thiết và huyết, trên thực tế hắn - đương nhiên là nàng - ngồi ngay ngắn trên lưng ngựa, binh lính phía sau cơ hồ được cỗ khí thế này mang theo, hiện ra một cỗ khí tức kiên định.
Ninh Nghị mỉm cười nghênh đón, đi tới trước chiến mã của Hồng Đề rồi duỗi tay ra. Hồng Đề ở trên ngựa nhìn hắn, đưa tay đặt lên bàn tay Ninh Nghị, xoay người xuống ngựa. Phía sau nàng, liền có hai ngàn người đang kéo dài thời gian đồng loạt xoay người xuống ngựa.
Lúc này quân đội của võ triều huấn luyện, đối với đội hình, tự nhiên cũng có yêu cầu, nhưng sợ rằng không có một nhánh quân đội, mà yêu cầu giống như Ninh Nghị. Đội quân Lữ Lương Sơn bị Ninh Nghị ảnh hưởng, yêu cầu phải làm chính là giải phóng quân đội ở hậu thế, lúc này trong bóng đêm, theo hai ngàn người đồng loạt hạ xuống, phía trước sơn cốc oanh một tiếng.
Gió tuyết đầy trời.
Tần Dung có chút khiêm tốn mở miệng ra, hai mắt mở to ngạc nhiên, nghênh đón.... ( Hoạt động rớt đồ từ trên trời xuống, huyễn lệ di động chờ ngươi cầm lấy! Chú ý đếm số lẻ phổ biến (Chú ý thêm bạn bè), tăng thêm số lượng công cộng vào), lập tức tham gia! Người người có phần thưởng, hiện tại lập tức chú ý đến số hiệu công chúng thuộc tính +1 】