Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
Mùa đông.
Mưa rơi xuống, thấm ướt từng chút một, hóa đường phố vốn lộn xộn thành nước bùn tích lũy ngõ nhỏ, xe ngựa từ trên phố chậm rãi đi qua, sư phụ vén rèm che lên., Xem cửa hàng hai bên đường không có bao nhiêu sinh khí, chủ tiệm và một số ít khách nhân đang đi về một hướng nào đó trong thành. Có mấy đứa trẻ kéo gậy gỗ chạy trong mưa ào ào, chạy đến đầu con đường, cũng đứng ở phía bắc nhìn xem. Một đứa trong đó vung nắm đấm hô to: "Giết sạch chó vàng! Giết sạch chó vàng!"
Thanh âm chiến tranh, loáng thoáng từ bên kia truyền đến.
Biện Lương thành rất lớn, hơn trăm vạn người sống trong thành thị, hai đầu hai phía Nam Bắc cuối cùng khó thấy, thanh âm chiến tranh lay động tường thành, sau đó giống như gợn sóng hướng nội thành khuếch tán, đến xa xa, thanh âm cũng trở nên nhạt. Nhưng mấy ngày nay, phần lớn người trong thành thị đều có thể phân biệt rõ ràng ý nghĩa của âm thanh.
Từ ngày tháng chín mươi tư, sau khi Tây Quân tập kích doanh trại thất bại, Nhan Tông đã xuất ra đủ kỵ binh, phá tan hơn mười vạn đại quân trên đồng dã bên ngoài Biện Lương thành. Đối với cư dân trong Biện Lương thành mà nói, tin tức này khiến bọn họ gần như tuyệt vọng, nhưng cũng vì vậy mà tạo ra cảm giác nguy cơ to lớn. Ngày thứ hai sau khi quân Tây Quân bại trận, học sinh thái học,, Cư dân trong thành đi ra ngoài hoàng thành thỉnh nguyện, yêu cầu triều đình trọng dụng Lý Cương, chủng sư đạo nhân, thanh trừ gian trá, Thái học sinh Trần Đông thậm chí đem bọn người Thái Kinh, Đồng Quán liệt kê danh sách "Lục tặc", yêu cầu triều đình xử trí.
Sau khi sự kiện này phát sinh, triều đình đã tiếp nhận một phần ý kiến của phía dưới, đồng thời cấp cho sư đạo thăng quan, lệnh cho hắn phụ trợ Lý Cương, tổ chức cuộc chiến Biện Lương Thủ Thành. Trồng sư đạo ngồi xe ngựa, xuất hiện trước mắt mọi người ngoài hoàng thành., Những người thỉnh cầu này mới nguyện ý tản đi. Từ đó về sau đám người Lý Cương phát động tuyên truyền trong thành, trong Biện Lương thành có hơn mười vạn người hưởng ứng, tỏ vẻ nguyện ý lên thành một trận chiến, cùng Biện Lương tồn vong. Như thế, trên dưới một lòng, thanh thế đập nồi dìm thuyền, nhất thời không khác nhau.
Dưới thanh thế như vậy, nguyên bản chủ hòa phái, đã không có bất cứ thanh âm gì phát ra. Sứ giả Kim Quốc Vương Khuyết đã chết trong bạo loạn đêm đó, triều đình càng tận lực tuyên truyền sự tàn bạo của nữ chân nhân, sau khi phá thành, khó có thể còn sống xong. Sau này nữ nhân số lần lượt công thành, cư dân trong thành tích cực gia nhập vào trong chiến bị, nhưng cũng bảo vệ vững vàng tường thành hơn một tháng.
Trong quá trình này, giá cả vật phẩm trong thành cũng đã bắt đầu tăng lên.
Thăng thẳng đầu tiên, tự nhiên chính là giá lương thực. Bên trong Biện Lương thành luôn luôn có vật tư phong phú, giá cả ổn định, đại bộ phận mọi người đều không có nữ chân nhân đột nhiên đánh tới loại dự liệu này., Mặc dù có rất nhiều lương thực được vận chuyển vào, nhưng đó đầu tiên vẫn là lương thực của triều đình, Lý Cương và các quan lớn triều đình không chỉ lấy đại nghĩa để khởi động nhân thủ thành, đồng thời cũng cho người xuất lực phát lương thực các loại vật tư. Bởi vì nguyên nhân như vậy., Thượng tầng không có áp dụng chính sách bình ổn giá cả, một ít năm tuổi giàu có mạnh lại có môn đạo có thể tham dự vào đội dự bị thủ thành, có thể tham dự chế tạo các loại vật phẩm thủ thành như Mộc Tiêu Thạch. Nhưng trong quá trình này, đại bộ phận mọi người vẫn sẽ bị chia thành ba sáu sáu chín bậc. Trong thành cực ít người, cuối cùng vẫn bị tình huống như vậy nguy hiểm đến sinh kế.
Đương nhiên tầng lầu này không nằm trong phạm trù nguy hiểm trong kế hoạch sinh mệnh. Bởi vì trước đó không có thức ăn lớn nên lúc này đã bắt đầu cân nhắc vấn đề ăn uống. Hôm nay sư phụ xuất môn, chính là đi tìm Tô Văn Phương ở lại trong thẻ trúc., Thương nghị chuyện mua lương thực —— Khi Ninh Nghị rời thành bắc thượng, Tô Đàn Nhi và mấy người nhà đã đi về phía nam, Tô Văn mới là tự nhận dũng cảm ở lại trong thành tiếp tục chăm sóc trúc ký, cũng kiêm làm chân chạy dưới trướng phủ Tương, sư phụ ra mặt, mua lương thực tự nhiên không có vấn đề.
Lúc này bàn bạc xong mọi chuyện trở về, thành thị ở phía bắc, thanh âm công thành của nữ chân nhân vẫn chưa ngừng lại. Dọc đường nhìn thấy, phần lớn cư dân trong thành đều đang chú ý phương hướng đó, cho dù có người thong dong bình tĩnh, ăn đồ ăn vặt, tán gẫu với nhau., Trong lòng cũng không biết lo lắng đến mức nào. Đối với mỗi người mà nói, tường thành cao vút mà dày đặc, nhưng lúc này nghĩ lại, lại giống như một tờ giấy mỏng, đánh như vậy, mọi người cũng chẳng giúp được bao nhiêu, một khi phá, cả thành đều sẽ bị tàn sát.
Sư phụ cũng bảo xe ngựa đi về hướng thành bắc, cô gái này e là rất khó hỗ trợ, cũng không được phép tới gần, nhưng... dẫu sao cũng muốn tới gần xem sao.
Mưa vẫn còn rơi, cứ thế đi về phía trước, khi ngang qua con đường nào đó, đột nhiên phát hiện một bóng người ở phía trước. Thân ảnh kia ở dưới mái hiên do dự tiến lên, nhưng có lẽ chưa từng mang dù, trên người cơ hồ đã bị thấm ướt, có chút chật vật. Sư phụ vội bảo xe ngựa dừng lại, vén rèm che lên phất tay: "Lôi nhi, Lôi nhi, lên đây."
Bóng dáng tiến về phía trước này cũng là một cô gái trong tầng côn lâu, tên là Hạ Lôi nhi, không phải là thẻ đầu, cũng không phải là váy xanh, danh khí hai người chênh lệch khá lớn, ngày thường cũng không có giao tình gì. Cô gái kia cầm một hộp cơm trên tay, nghiêng đầu đi qua, mắt thấy là sư phụ, thật là kinh ngạc trong chốc lát, sau đó mới lên xe, sư phụ cầm khăn lông bông đưa cho nàng, khẽ nhíu mày.
"Lôi nhi muội tử, loại thời tiết này muội đi đâu mà đi, trong thành không yên ổn, một mình muội ra đây là có chuyện rồi."
【 Vấn đề cập đến sự chậm chạp của tiết mục mới, có thể thay đổi căn nguyên cuối cùng cũng có cách giải quyết, tại đây bỗng dưng ô ô ô. Dịch nguyên ô ô ô ô, đồng thời xem nhiều trang giấy mới nhất. 】
Nữ chân nhân công thành, giá hàng tăng, buổi tối trong thành bắt đầu giới nghiêm, trị an cũng bắt đầu giảm xuống. Sư phụ là quân bài đầu, đi ra ngoài có xe có hộ vệ, Hạ Lôi nhi nào có những bố trí này. Nàng lau mặt, cúi đầu tạ ơn, mới có chút ngượng ngùng nói: "Ta, ta, ta muốn đi chỗ trái táo môn xem một chút, cái kia... Tốt, bây giờ ở thủ thành, ta sợ hắn gặp chuyện không may, muốn đi xem một chút... Cũng mang cho hắn chút đồ ăn..."
"Ồ..." Sư phụ khẽ gật đầu. Kỳ thật Hạ Lôi nhi cũng không phải là người trong sáng, ở bên trong tầng gác cũng không có quá nhiều người tự do lựa chọn khách nhân. Nếu nói chuyện tốt thì đâu chỉ có một hai người, nhưng nếu vẫn thường xuyên thì..., Một tên quân sĩ thủ thành, làm sao có thể bị nàng coi là " đáo" được, chỉ là những chuyện này tự nhiên không cần phải nói toạc ra, tán gẫu một chút, trong giọng nói của Hạ Lôi nhi có chút tự hào, sư phụ cũng hiểu được chút ít., Tướng mạo của nàng cũng rất giống với một bộ tướng suất lĩnh hơn năm trăm người của Nhật Quân, nàng tên là Tiết Trường Công - tên sư phụ này trong lòng lại có chút ấn tượng, đoạn thời gian này, trong quân có mấy tên tướng lĩnh nổi danh dũng mãnh giết địch, Tiết Trường Công này là một trong số đó, mơ hồ nhớ rõ, lúc trước ở trên tầng gác canh gác còn từng gặp qua, chào hỏi qua.
Ngày trước tiếp đãi không phải quan lại quý nhân thì là tài tử nhà giàu, đa số là tài tử văn nhã phong lưu, địa vị tiền tài là tiêu chuẩn. Lúc này đại chiến kéo dài, địa vị quân nhân liên tiếp tăng lên, Hạ Đình Nhi đối với một người thân thiết như vậy, rõ ràng là tự hào vì mình., Lúc này nói với sư phụ, liền thấu hiểu không ít tin tức, thậm chí Tiết Trường Công cho nàng một khối lệnh bài, để nàng có thể đi tới tường thành bên kia thăm hỏi hắn, cũng khoe khoang đi ra, nghe nói sư phụ muốn nhìn tường thành bên kia, liền xung phong nhận việc muốn mang nàng đi qua.
Sư phụ lại cảm thấy không ổn: "Lúc này đang đánh giặc, ta chỉ dẫn quan sát xung quanh một chút là được. Nếu thật sự tới đó, không được chứ?"
Hạ Lôi Nhi lại nói: "Ta cũng không phải là nữ tử không hiểu nặng nhẹ, doanh trại của hắn, ta đã đi một lần, cách tường thành còn có chút khoảng cách, ta buông đồ xuống, chúng ta đi." Nàng ôm hộp cơm nhỏ trong ngực: "Bây giờ đồ trong lầu cũng không nhiều, ta đây là tiết kiệm được mấy khối điểm tâm, hương vị rất tốt, ta cũng không nỡ ăn, nhưng nếu để lại, chỉ sợ sẽ hỏng mất..."
Ngày xưa vật tư tràn đầy, cho dù Hạ Lôi nhi có địa vị tại lồng lâu không cao, nói vậy cũng không đến mức túng quẫn như vậy, nhưng đến lúc này, một ít điểm tâm đã không khác gì mỹ vị trân hào. Hạ Lôi Nhi muốn lấy ra cho Tiết Trường Công ăn, sư phụ ít nhiều cũng có chút cảm động, chỉ chốc lát sau, không khác gì mỹ vị trân hào., Hai người đến biên giới phía bắc thành, thanh âm công thành càng điên cuồng huyên náo, tiếp tục đi về phía trước, người bình thường liền không thể đi. Sư phụ cầm khăn trùm đầu, khăn che mặt bao kín mặt hai người, lại bao cái hộp cơm kia, xuống xe ngựa, Hạ Lôi Nhi cầm lệnh bài cho binh sĩ giữ đường xem, sau đó hai người mới cầm ô đi về phía Tảo Quái bên kia.
Đây vốn là vị trí gần cửa thành, nơi xa tường thành nguy nga cao ngất ở cuối ánh mắt, làm cho người ta nhìn thấy mà sợ hãi. Cảnh sắc ngoài thành nhìn không thấy, lại phảng phất như đang bị một con cự thú không biết tên nào đó lay động, thỉnh thoảng oanh một tiếng., Tảng đá đánh trúng tường ngoài của máy ném đá khiến người ta run rẩy, đám người trên tường thành tới lui bận rộn vận chuyển đá vụn, đám người bị thương kêu la thảm thiết, đều đang đi về phía này.
Hai người đi qua, chính là doanh trại quân nhân phụ cận, chung quanh bóng người qua lại lui tới, ngẫu nhiên cũng có nghiêng đầu nhìn các nàng, khiến trong lòng thấp thỏm bất an. Vừa tiến vào phạm vi này, trong lòng Hạ Lôi nhi liền hối hận, ngày thường nàng đã tới nơi này một lần,, Nhưng dù thế nào cũng không thể đánh đồng với tình huống trong chiến tranh, huống chi lúc đánh giặc còn có nữ nhân nào tiếp cận, phỏng chừng cũng có thể bị quân pháp xử trí, sư phụ cũng cảm thấy quyết định này có chút xằng bậy, đang hối hận, phía trước hỗn loạn đột nhiên nhìn thấy mấy người.
Bộ hạ tên là Tiết Trường Công dính máu tươi trên người, đang nói chuyện với mấy tên thân binh bên cạnh, nhìn thấy Hạ Lôi Nhi, đột nhiên sững sờ tại chỗ, Hạ Lôi nhi cũng nhìn thấy hắn, còn chưa nói chuyện, ánh mắt đối phương hung lệ vọt tới, một tay đánh rơi cây dù của hai người đang chống đỡ, đè nén âm thanh: "Sao ngươi lại tới đây, sao ngươi lại dám tới đây! Nàng là ai? Ngươi không sợ quân pháp? Sao ngươi dám..."
Mưa to ào ào rơi xuống, cánh tay Hạ Lôi nhi đột nhiên bị đối phương nhéo chặt, đau đến lông mày nhíu chặt lại: "Ta... ta tặng ngươi ít đồ, ngươi... ngươi bị thương..."
"Ngươi làm loạn!" Tiết Trường Công nghiến răng nghiến lợi nói ra câu này, quay đầu nhìn xung quanh, đột nhiên giơ tay chỉ sang một bên: "Cho dù các ngươi là nữ tử, mau đi hỗ trợ! Tới Thương Binh doanh! Bên kia! Cứu người - Hầu Kính, mang các nàng tới hỗ trợ!"
Hạ Lôi Nhi liều mạng gật đầu, nàng còn do dự hộp cơm trong tay, sư phụ cũng kéo tay nàng: "Đi!" Theo thân binh tên Hầu Kính kia đi tới doanh trại thương binh: Thật ra nam tử tên là Hầu Kính này chính là tiểu cữu tử của Tiết Trường Công, đã từng gặp sư phụ, nhưng lúc này sư phụ nào có tâm tình để ý tới những chuyện này. Hai người theo đối phương đi tới doanh trại thương binh bên kia., Hầu Kính từ dưới đất nhặt dù lên che cho hai người, nhưng cũng chạy một mạch tới doanh trại Thương binh, kêu la thảm thiết, mùi máu tanh nồng nặc., Mùi thuốc tràn ngập, ngay cả mưa to cũng không nhịn được. Các nàng từ túp lều đi vào, cảnh tượng thê thảm hơn xuất hiện trước mặt các nàng, Hầu Kính gọi người tới đưa các nàng tới, lại ở bên cạnh chào hỏi vài câu, nhưng hai sư phụ căn bản cũng không nghe lọt tai.
Thi thể, máu tươi, tay chân đứt, khiến người ta tâm thần đều tang kêu thảm thiết, sư phụ còn đỡ một chút, Hạ Lôi nhi cơ hồ bị dọa đến phát mộng rồi, khi nàng bị gọi qua một tên binh sĩ trúng tên làm băng bó, liền "Oa" ở bên cạnh phun ra...
Bởi vì đại vũ bất lợi công thành, một ngày này chiến đấu tại giữa trưa đã kết thúc, sự tình thương binh doanh vẫn không ngừng lại, bị thương binh đưa tới đa số là vết thương do mũi tên bắn trúng., Cũng có hòn đá cơ hội ném đá nện bị thương, sư phụ trong không khí hỗn loạn, biết một chút kỹ xảo băng bó cũng giúp đỡ chút ít, nhưng chỉ cần dừng lại, thân thể của nàng cơ hồ hư thoát, toàn bộ đầu bị các loại tiếng kêu thảm cùng vết thương chấn động vang lên ong ong.
Nam tử tên là Hầu Kính kia mấy lần chạy đến bên này xem nàng, thậm chí còn hỗ trợ xử lý vết thương của mấy người. Gã ở bên cạnh sư phụ có chút miệng lưỡi vụng về, lúc nói thậm chí còn toát mồ hôi, nhưng trong mấy lần giao lưu đơn giản, sư sư cũng biết, hôm nay chiến đấu như vậy, cường độ căn bản không tính là cao.
"... Nữ chân nhân không thật sự công thành, gần đây bọn họ đang kiểm tra cơ hội ném đá, hơn nữa hôm nay có mưa to. Những thương thế này không đáng kể chút nào, nếu để cho bọn họ leo tường, vậy mới thảm nha..."
Cho dù là thương thế không đáng kể, mũi tên bắn vào thân thể, lại rút ra, cho người, cũng là thống khổ nhất không thể chịu đựng được...
Trong hoàn cảnh như vậy ngây người cả buổi chiều, nửa người sư phụ cũng đầy mùi máu tanh. Hầu Kính cho nàng ta ăn không nổi bánh bao, nhưng thân thể lung lay không còn chút sức lực nào. Thỉnh thoảng nói với Hầu Kính vài câu, Hầu Kính đã nói cho nàng tình trạng công thành sớm vài ngày, chiến sự thảm thiết, khi sư phụ nhìn tường thành kia, tường thành tứ phương, lại trở nên mỏng như giấy.
Hơn một trăm vạn người cứ thế bị tường thành bốn phía vây quanh, một khi tường thành bị vượt qua thì tất cả đều có thể vận mệnh như vậy...
Mặc dù hôm nay chiến sự như vậy cũng có không ít người chết đi, ngày thường tự nhiên càng nhiều hơn. Mà ở ngoài tường thành, số người chết trên vùng đồng hoang kia càng nhiều hơn.
Trong những ngày này, thỉnh thoảng sư phụ cũng tưởng tượng ra vận mệnh của những người này, cũng nhớ tới lúc Ninh Nghị lên đường, đây là lần cuối cùng hai người gặp mặt. Nàng ở trong thành, hôm nay thấy được cảnh tượng như vậy, đối phương ở ngoài thành kinh lịch sẽ như thế nào đây?
Hơn một tháng sau, bên ngoài thành cũng truyền đến mấy tốc độ viện binh, tin tức quân đội Cần vương, nữ chân nhân liên tục xuất kích, không chút lưu tình, trong khoảng thời gian này đã đánh bại toàn bộ đội quân hậu cần vương này.
"... Ngoài thành a, mấy mươi vạn đại quân đã bị nữ chân nhân đánh bại, nghe nói những nữ chân nhân kia, hiện tại đã ở Biện Lương Bắc đảo qua vài lần rồi, chết rất nhiều người, chỉ sợ hiện tại thi thể vẫn còn ở chỗ đó... chôn cũng không có... Những nữ chân nhân kia công thành còn không quá quen, nhưng kỵ binh của bọn họ ở trên đất bằng, chính là vô địch, chạy cũng không được..."
Hầu Kính nói với nàng chuyện chiến sự mà mình có thể lý giải, hơn mười vạn quân đội lần lượt kéo tới, lục tục bị đánh bại. Trong Biện Lương thành, không ai trông cậy được vào. Bây giờ xem ra, ở phía bắc một mảnh, chỉ sợ đã bị giết thành đất đỏ ngàn dặm rồi...
Xích Địa ngàn dặm...
Sư phụ nhìn tường thành, tưởng tượng vô số người đã bị giết chết tại nơi ngoài thành, Ninh Nghị không biết có ở bên trong hay không, nhưng mấy chục vạn cứu viện, đã hoặc là tan vỡ, hoặc là bị giết chết. Ở trong tòa thành trì trên vùng đồng hoang này, một trăm vạn người lẻ loi trơ trọi, sợ là không ai có thể cứu được.
Nàng sau khi trở lại tầng lớp, buổi tối hôm đó liền sinh bệnh. Bệnh trong năm ngày, sau khi tốt rồi, cùng đại phu trong tầng gác xép thỉnh giáo cách trị thương, liền đi tới doanh trại bị thương hỗ trợ.
Có đôi khi trong lúc hòa giải, đám người Trần Tư Phong sẽ tới tìm nàng, hàn huyên về chiến sự này. Nàng thường xuyên nhớ tới Ninh Nghị, có người quen biết nhau đã lên chiến trường, không biết gã thế nào rồi, có còn sống hay không, lại đang làm chuyện gì đó., Có sợ hãi hay chạy trốn trong hoàn cảnh như vậy hay không, nàng cũng không biết mình hi vọng hắn chạy trốn, còn sống, hoặc là dũng cảm mà chết. Thời gian ở Biện Lương thành, trong bầu không khí một ngày cũng trôi qua.
Mà ở trong quân doanh của Mưu Đà Cương, nữ chân nhân, đám binh sĩ cũng không vì thời tiết chuyển lạnh mà bắt đầu nghỉ ngơi, rất nhiều khí giới công thành đang khua chiêng gõ trống kiến tạo. Nữ chân nhân lớn lên trong mã chiến, phương pháp công thành, mặc dù trong quá trình diệt vong Liêu quốc đã tích lũy được tích lũy., Nhưng dù sao cũng là ngắn gọn, thừa dịp này, tông vọng chuẩn bị huấn luyện, dù sao tương lai Kim quốc muốn lấy toàn bộ Võ Triều, một đường xuôi nam, cần phá được thành trì vẫn còn rất nhiều.
Trong khoảng thời gian này, kỵ binh mà hắn chỉ huy, đã ở trên mảnh đồng hoang này biểu hiện ra chiến lực cơ hồ vô địch, ngoại trừ tòa thành trì này là mục tiêu duy nhất cần phá giải, còn về phương diện khác, trên cơ bản không cần lo lắng.
Sức chiến đấu của Võ Triều sau khi đánh mấy trận, trong lòng hắn đã nắm chắc, lực lượng của một quốc gia, yếu đến mức độ này, nói thật, cũng là vượt ra ngoài dự liệu của hắn.
Ngoại trừ đóng quân ở đây bằng tâm thái luyện binh, đối với quân đội nữ chân, những ngày qua sẽ có mục đích khác, đó là phần hiếu kỳ. Trong quá trình càn quét xung quanh, nữ chân nhân vơ vét không ít đồ tốt, cũng bắt được không ít người, đồ ăn ngon thật ngon, hôm nay đang lưu hành trong quân doanh, cũng may bây giờ uy vọng của tông vọng quá cao, hơi buông lỏng đồng thời một chút, một đám tướng lĩnh cũng đều bảo trì cho binh sĩ dưới trướng huấn luyện và cảm giác khẩn trương.
Trong mười một tháng, mắt thấy có tuyết rơi, bình thường không có gì lạ, ngày hôm đó, Hán quân thống Lưu Ngạn Tông và tướng quân còn sống trong quân doanh tuần tra, ngược lại thuận miệng nhắc tới một chuyện.
"Nam nhân xung quanh này, càng ngày càng ít."
"Hả?" Lưu Ngạn Tông nhíu mày.
"Hôm qua phái ra ba ngàn người, tuần tra năm mươi dặm chung quanh, thế mà không thu hoạch được gì." Trong sống lại đổi giọng: "Tay không mà về."
Lưu Ngạn Tông cười cười: "Ta đã tới đại quân được một thời gian, người chung quanh nên đi cũng đều đã đi rồi, có gì đáng trách."
Trong sống lại lắc đầu: "Ngày thường xung quanh này đất đai phì nhiêu, cho dù đại quân tới đây cũng không ít người trốn vào trong núi trốn, bây giờ cho vào núi tìm kiếm cũng không tìm ra người. Mạt tướng ngược lại không lo lắng bọn họ bị dọa chạy hoặc là bị giết chết, chẳng qua nghe một ít người bắt được nói., Trong quan viên võ trường, đến lúc này vẫn có người sơ tán mọi người, lương thực, phạm vi đã mở rộng tới hơn trăm dặm, mục đích chính là vách tường màu xanh, cắt đứt lương thảo quân ta. Nếu là chuyện thật, có lẽ nên coi trọng một chút."
Lưu Ngạn Tông nhíu mày suy nghĩ một chút, sau đó vẫn ung dung nở nụ cười: "Chuyện tường đồng hoang dã, người Võ Triều tất nhiên là phải làm, hiện giờ lương thảo quân ta còn đủ mấy tháng, phái người ra ngoài đi dạo cũng chỉ vì hoạt động gân cốt, bây giờ chuyện lương thảo này không cần lo quá." Hắn lập tức hạ thấp thanh âm, "Võ triều thiên nam, mùa đông rét thấu xương, mùa đông rét thấu xương., Mặc dù khác với Liêu Đông ta, nhưng chung quy cũng không quá đáng ngại, đợi công thành lấy khí giới làm chân, đại quân lập tức công thành. Quân đội võ triều, sĩ khí hoàn toàn không có, chỉ dựa vào kiên thành ngăn cản, giống như Liêu quốc lên kinh, nếu không phải vì sử dụng những khí giới này, chỉ sợ nó đã sớm phá, bây giờ cứ chờ một chút đã."
Khi nữ chân nhân công kích Liêu quốc thượng kinh, bất kể đại giới, lên kinh cũng là trọng trấn kiên thành, lúc ấy nửa ngày liền bị công phá. Trong đó đương nhiên cũng có rất nhiều nguyên nhân phức tạp, nhưng sau khi dưới trướng Biện Lương thành lục tục đánh bại mấy chục vạn quân đội., Nữ chân nhân phần lớn đều có tự tin như vậy. Nếu không phải đại soái muốn huấn luyện khí giới công thành, cũng là bất kể cái giá công thành, Biện Lương chỉ sợ cũng không chống đỡ được mấy ngày, dưới tình huống như vậy, tự nhiên không cần tiểu nhân nhảy nhót cũng để ở trong lòng.
Đây chỉ là một khúc nhạc đệm nho nhỏ, trong lúc nhất thời không có ai ghi nhớ trong lòng, mặc dù đã thay đổi, nhưng trong lòng hắn cũng không quá lo lắng, nói ra khỏi miệng bất quá là xuất phát từ thói quen cẩn thận mà thôi. Sau đó, cũng không tiếp tục đối với việc này nữa, mà khi chuyện này lại được nhắc lại, đã là một đoạn thời gian sau, nữ chân nhân không thể không nghiêm túc rồi...
Thân thể trần trụi...
Bờ Bắc Hoàng Hà.
Một đội ngũ ngựa đang qua sông.
Đội ngũ này ước chừng hơn hai ngàn người, bên bờ sông trận hình chỉnh tề, đội ngũ yên tĩnh túc sát, phía sau còn dùng xe ngựa kéo vài thứ.
Đội tàu chịu trách nhiệm vận chuyển bọn hắn đi qua chính là do huyện lệnh phụ cận an bài, bởi vì chỗ Hoàng Hà độ đầu, lại là lúc chiến đấu, trong khoảng thời gian gần đây, lão đại đội tàu đã không biết vận qua bao nhiêu người, lại vận chuyển bao nhiêu người trở về, chỉ là quá khứ chính là cả chi quân, trở về thường thường là binh bại, thương binh và thi thể.
Sau khi vận chuyển qua nhiều đội quân như vậy, thuyền trưởng cơ bản cũng có thể nhận ra tố chất của những quân nhân này, bất quá đội ngũ trước mắt có chút cổ quái. Binh lính trong bọn họ thoạt nhìn đều là những cựu thủ đã trải qua phong sương, giết chóc qua rồi, trong quân đội võ triều, như vậy thường thường là tinh nhuệ, thân binh, thân binh., Nhưng mỗi lần tinh binh như thế này, cũng dễ dàng xuất hiện những binh lính du côn, cái gì cũng không quan trọng, mà bảo trì nghiêm túc, nơm nớp lo sợ, thường thường là những tân binh kia, mặc dù nhìn qua nghe lời, chỉnh tề, nhưng binh lính như vậy sau khi lên chiến trường, toàn bộ đội ngũ sụp đổ, có một số chạy trốn cũng không có quy luật, thương vong thường thường là cao nhất.
Một đội ngũ này, lại có hai loại đặc chất, một là, đội ngũ của bọn họ chỉnh tề giống như vẽ, mặt khác nhìn mỗi một cái, mỗi một cái bọn họ tạo thành, cũng không giống như người thường.
Chủ thuyền sau khi xem qua biên chế của bọn họ, biết đây là nghĩa quân quy thuận khi phương bắc chiêu an —— nhưng thành thật mà nói, điều này càng kỳ quái —— nghĩa quân, thường thường là sơn phỉ thổ phỉ tạo thành, những đội ngũ này kỷ luật càng kém, nữ chân nhân đánh xuống, các nơi nghĩa quân vân khởi., Nhưng người thật sự dám đuổi theo để tìm nữ chân nhân mà sống mái với nhau, lại càng ít, chẳng qua là miệng nói dễ nghe một chút mà thôi. Nếu theo lời nói của Ninh Nghị, những người đó đều là điển hình " quốc yêu", nhưng, nếu nói nghiêm khắc một chút: Dẫu sao làm bao nhiêu người có tâm sự, mới có thể "thật ít nhất ái quốc" chứ?
Nhưng bất luận thế nào, đội thuyền của hắn vẫn theo quy luật mà vận chuyển đội ngũ này qua, trước khi đi, cũng kỹ càng nói rõ tình huống của đối phương với nữ chân nhân, bảo bọn họ cẩn thận, không nên đi theo vết xe đổ của đội quân phía trước.
"Chúng ta bất đồng." Đưa mấy thỏi bạc có tư cách độ thuyền vào tay lão đại đội trưởng, trong quân đội này tên là phó tướng Hàn Kính kia nói một câu như thế. Chủ thuyền nghĩ vậy là tốt nhất, ngoài miệng tự nhiên không phản bác, trong lòng cũng nhớ kỹ đội ngũ này là từ Lữ Lương Sơn tới. Hắn lén nhìn về phía trước, vị tướng lĩnh khoác áo choàng, thoạt nhìn giống như một nữ.
Lúc trước hắn ở bên kia Hoàng Hà nhìn qua đối phương, ánh mắt dưới áo choàng nhìn qua, hắn cảm thấy con mắt giống như bị kim đâm giật nảy mình, sát khí lộ ra trên người nữ tướng quân kia, khiến hắn thật lâu cũng không dám nhìn loạn...
Thân thể trần trụi...
Đây là một thung lũng ở bờ Nam Hoàng Hà, rừng cây và thung lũng kéo dài, lúc này, nơi này đã trở thành nơi đóng quân tạm thời. Bên ngoài thung lũng, chống ngựa và hào quang kéo dài ra, biến nơi này thành nơi không thích hợp cho ngựa chiến nhất.
Kể từ buổi tối ngày chín tháng hai mươi tư, từ khi nữ chân nhân triển khai thế công tới giờ, Biện Lương đã bị đánh sụp mấy chục vạn quân đội ở Bắc Nguyên Dã. Thi thể của rất nhiều người đang ở trên mảnh đồng dã, cũng có thật nhiều quân tan tác chạy trốn, mất tung tích. Nhưng vẫn còn vài luồng lực lượng, có thể tạm thời thu nạp đoàn người.
Khu vực trước mắt, vốn là một nhánh của Võ Thụy doanh, lại có danh nghĩa này, thu thập không ít bộ phận còn lại, cuối cùng đóng quân ở đây, hôm nay, cả ngày đều đang huấn luyện.
Nơi này hơi khó gặm, cách Mưu Đà Cương cùng Biện Thành không tính là quá xa, nữ chân nhân biết sự tồn tại của bọn họ, nhưng sau khi trông thấy chiến hào chồng chất bên ngoài cùng cự mã, tạm thời không muốn cường công đến.
Ninh Nghị đứng trên bờ sông, sắc mặt có chút tái nhợt. Y ho khan vài tiếng, bên cạnh là mấy người ghi chép trúc - cũng không phải là võ giả, đa số là các nhân vật như phòng thu chi, tham mưu.
"... Ta đã hỏi qua, hiện tại là Kỳ Khô Thủy, cho nên vị trí nước thấp như vậy, sau mùa xuân sẽ lớn lên." Ninh Nghị quay đầu chỉ mặt bia: "Nếu ở thời điểm thủy vị cao nhất khai thác đề phòng này, Hoàng Hà đổi giọng, nước lớn sẽ xông thẳng đến Biện Lương thành, đến lúc đó..."
Hắn dừng một chút, hít một hơi, phất tay: "Đến lúc đó, nước lui, nước đai dã ngàn dặm... có thể nuôi sống rất nhiều người."
Mấy người đều đang nhìn về phía nước sông bên kia, chỉ có Ninh Nghị đối mặt với hướng thung lũng, xa xa từng cái hào mô và từ chối ngựa, công sự phòng ngự. Sắc mặt của toàn bộ người trong sơn cốc tái nhợt, ánh mắt cũng có chút tái nhợt, đó là màu sắc chết.
Cho dù tự cho mình là lòng dạ độc ác, cũng từng thống trị sinh mệnh của rất nhiều người, nhưng trong hơn một tháng này, cái chết của hắn đã vượt xa lúc trước. Ngay cả bản thân hắn cũng đã đi qua mấy lần trước sinh tử.
Một đêm ở Kỷ huyện, vết thương trên người hắn thậm chí đến bây giờ cũng chưa hoàn toàn khỏi, mà nhiều người thậm chí ngay cả cơ hội lành vết thương cũng không có...