Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
Bên trong bầu trời màu trắng, bên ngoài Biện Lương thành đang chìm trong một cuộc giết chóc.
Tiết Trường Công phun ra một ngụm máu, cảm giác toàn bộ đầu mình ong ong, hắn đẩy đại phu bên cạnh băng bó trán cho hắn, cầm lấy đao đứng lên, thân thể vẫn lắc lư.
"Tránh ra! Không sao chứ! Không sao đâu! Trên tường thành thế nào rồi? Sao rồi?"
Đẩy cửa ra, hào quang chiếu xuống, tiếng chém giết lập tức trở nên mãnh liệt, phía trước là tường thành cao lớn gần cửa táo đỏ thẫm, thanh âm hô giết đang lan tràn trên tường thành. Sau đó thân binh chạy tới: "Anh rể, anh rể, ngươi thế nào rồi! Ngươi không sao chứ!"
"Sao ngươi dám xuống đây!" Tiết Trường Công tóm chặt vạt áo tiểu cữu phía trước. "Lên cho ta! Lên đi!"
"Anh rể, ngươi từ trên tường thành rơi xuống! Ngươi từ trên tường thành rơi xuống rồi à! Anh rể ngươi không sao chứ!"
Tiết Trường Công hơi ngẩn người: "Lão tử không có việc gì!"
Bắt đầu từ buổi sáng tháng chín bắt đầu, nữ chân nhân phát động công kích quy mô lớn đối với Biện Lương thành, điểm công kích định tại Trần Kiều môn, sơn môn mới chanh chua cùng Phong Khâu môn mới có ba điểm, trong đó mới mẻ Tảo môn gặp công kích kịch liệt nhất. Tiết Trường Công chính là một bộ tướng trong Nhật Quân, thủ hạ có hơn bốn trăm người., Trước đó không lâu, tướng lãnh chiến đấu dưới trướng Tông Vọng đã suất lĩnh đội quân công thành vượt qua tường thành, dựng thang mây lên trên tường thành. Tiết Trường Công dẫn đầu bộ hạ phòng ngự, cùng một đội nữ chân nhân xông lên tường thành triển khai chém giết. Hắn đẩy một nữ tướng lãnh từ trên tường thành ngã xuống.
Tường thành cao bảy tám trượng cứ như vậy rơi xuống, hai người ngã trên nóc một cỗ xe ngựa, nữ tướng lãnh kia làm thịt cho hắn, hắn tỉnh lại sau hôn mê một trận cũng không sao, lúc này nghĩ lại, cũng là mệnh lớn.
Bất quá trước mắt cũng không phải là lúc cảm thấy may mắn, hắn cơ hồ là kéo tiểu cữu tử xông lên tường thành. Khánh Nhật quân mặc dù là một trong những đội quân tinh nhuệ nhất của võ triều, cầm bổng lộc tốt nhất, được huấn luyện tốt nhất, nhưng tiểu cữu tử này chính là đệ đệ mất vợ của hắn., Thật ra không lâu sau khi gia nhập, một tay đao pháp là do hắn tự tay dạy bảo, thực tế cũng chưa từng thấy bao nhiêu máu, nhưng càng là như vậy, hắn càng không thể để cậu nhóc lùi về sau.
Trên tường thành, có người nhấc dầu giội ra ngoài tường, mũi tên bay múa, ngọn lửa gào thét bay lên. Tiết Trường Công đi vào trong tay mình, hô to: "Gia gia đã trở lại! Gia gia té từ trên tường xuống, không có việc gì, có thấy không! Thằng nhóc con thật sự kia đã thành thịt nát rồi! Lão tử còn ăn hai miếng! Hòn đá, dầu, ném xuống cho ta, thiêu chín bọn chúng, đốt chín chúng!"
Mũi tên bay qua tường nữ, rơi vào nội thành, hắn cơ hồ không né chút nào đi lên trên tường thành, binh lính chung quanh thấy chủ quan hung hãn, cũng cầm lấy khí cụ phòng thủ thành càng thêm mãnh liệt nện xuống. Mà cách đó không xa, một thang mây may mắn thoát khỏi phòng thủ mãnh liệt, liền có nữ tử tinh nhuệ vọt lên. Tiết Trường Công cầm đại đao lên liền kêu đám người tiểu cữu tử xông tới.
Bạch nhận chiến đấu trên tường thành đột nhiên chém giết cùng một chỗ, Tiết Trường Công là đao pháp tổ truyền, cùng một nữ hán tử cao lớn dùng hai đao chém chết đối phương dưới đao., Đám thân binh xung quanh đối chiến kịch liệt với nữ chân nhân. Tiểu cữu tử của hắn vung đao chém tới, đồng thời né tránh một nữ chân nhân, "A" một tiếng, trực tiếp đâm thanh cương đao vào bụng nữ chân nhân kia, sau đó hai mắt đỏ hồng đẩy lùi nữ chân nhân kia.
Tiết Trường Công đột nhiên xông tới, ngăn cản đại đao của một nữ binh sĩ khác, còn nữ chân nhân bị đâm thủng bụng vẫn còn lui về phía sau, trường đao trong tay đã chém lên đầu tiểu cữu tử, sau đó bịch một tiếng bị cương đao của Tiết Trường Công đập văng ra, hắn đồng thời một cước đá bay nữ chân nhân kia ra ngoài, sau đó nắm lấy cổ áo của tiểu cữu tử, tránh thoát công kích của hai người còn lại.
Ở trên tường thành lăn, hắn tát một cái vào mặt cô bé, xung quanh đều là tiếng hò hét, hắn hướng về phía tiểu cữu tử, mặt cuồng nhiệt quát một câu: "Xoạt! Ta đã nói cho ngươi biết, ngươi không muốn chết -- "Nói xong lời này, hắn a!" một tiếng lao ra, một đao đâm vào bụng một nữ chân nhân, sau đó..." điên cuồng quấy mấy cái rồi mới đột nhiên rút đao lui về phía sau.
Bốn phía đều là mùi máu tanh, khí tức bị đốt cháy, hắn không kịp nhìn tình huống của tiểu cữu tử. Bởi vì có rất nhiều nữ nhân đang xông lên, bên cạnh có máu tươi vẩy lên mặt hắn, đó là cổ một thân binh dưới trướng của hắn bị chém đứt, thi thể ngã xuống. Hắn hô to xông tới, ánh đao va chạm kịch liệt, hoa lửa, tiếng kêu thảm thiết, huyết quang tràn ngập, một cây thiết thương ầm ầm đập vào đầu hắn, hắn nhìn thấy cậu từ bên cạnh lao tới.
Sau đó, nghe thấy loáng thoáng có tiếng người hô: "Giữ vững! Giữ vững! Lý Tương đến rồi! Lý Tương mang binh tới..."
Thân thể trần trụi...
Sau khi quân đội kim nhân đến Biện Lương, đầu tiên cướp lấy chính là Mưu Đà Cương ở phía tây bắc Biện Lương thành. Nơi này vốn là Thiên Lư tổng quản do người của Võ triều nuôi dưỡng quân mã, ba mặt là nước., Dịch Thủ khó công, có thể chuẩn xác tìm được nơi đóng quân như vậy, đương nhiên là do Quách Dược Sư đã tới kinh thành đối với phụ cận Biện Lương gây ra. Sau đó vào tháng thứ tám, kim nhân tiện thủy lộ đối với Biện Lương Thuỷ môn phía tây thành phát động tiến công, lần tiến công dò xét này vào đêm đó Lý Cương đã sớm chuẩn bị đánh lui.
【 Xem xét hoàn cảnh lớn như vậy, khả năng của bản trạm có thể đóng cửa bất cứ lúc nào, mời mọi người mau chóng cất bước đến Doanh trại Hoán Nguyên Vĩnh Hằng, bỗng dưng rực rỡ. 】
Ngày mùng chín sơ tam đối với chủ công của ba cửa thành Lương Tam mới là chính thức tiến đánh. Cuộc chiến giữa Trần Kiều Môn và Phong Khâu Môn mới có chút đơn giản, đại lượng nữ chân nhân dừng bước tại sông đào bảo vệ thành, chỉ có mới có chiến đấu mãnh liệt như vậy., Kim nhân một lần leo lên tường thành. Cuối cùng Lý Cương ở trong cung đình cấm vệ triệu tập hơn một ngàn cung thủ, từ trong thành gấp rút chạy tới hơn hai mươi dặm, vừa rồi đánh lui Kim nhân, mà cấm quân phụ trách phòng ngự trên tường thành cũng có hơn một ngàn thương vong.
Sau khi Tiết Trường Công tỉnh lại, thời gian đã chạng vạng tối, chung quanh đều là thanh âm kêu la thảm liệt, mùi thuốc nồng đậm cùng mùi máu tươi xen lẫn cùng một chỗ.
Đây là thương quán được bố trí trong quân đội, đại lượng thương nhân tham gia chiến đấu trên tường thành đều tập trung ở đây. Thương thế trên chiến trận không thể so với những người khác, tay đứt chân gãy, con mắt không còn, tất cả đều là chuyện bình thường., Có người trong lúc trị liệu phát ra tiếng rên rỉ hoặc kêu thảm thiết. Bên cạnh Tiết Trường Công có một người bị thương gãy chân, đang mở to mắt nhìn lên trên, đang phát ra thanh âm vô nghĩa. Tiết Trường Công hoảng hốt một hồi mới có thể ngồi dậy, sau đó có thân binh chạy tới: "Lão đại..."
Tiết Trường Công một phát bắt được hắn: "Thế nào rồi? Thắng rồi hả?"
"Thắng, thắng rồi, Lý Tướng mang binh tới, đánh lui cả Nữ Chân Cẩu."
"Ồ." Tiết Trường Công buông tay xuống, rồi sau đó đột nhiên ngẩng đầu lên: "Hầu Kính đâu? Hắn đi đâu rồi! Sao hắn không tới?"
Hầu Kính chính là tên của cậu nhỏ.
Mặc dù ký ức thê tử qua cửa không lâu đã bị bệnh nặng mà qua đời sớm đã mơ hồ, nhưng đối với tiểu cữu tử bị hắn đưa vào trong quân ngũ, Tiết Trường Công vẫn có một phần trách nhiệm.
Gã thân binh thủ hạ do dự một chút: "Hầu Kính hắn... Bị thương..."
"Bị thương! Sao rồi? Ở đâu, dẫn ta đi gặp hắn!" Tiết Trường Công giật mình, đột nhiên xoay người xuống giường, thân thể hắn lung lay, sau đó vịn vai thân binh kia đứng vững, vỗ vỗ đầu, lại cảm thấy không sao, vì thế bước nhanh về phía trước, bên cạnh là vô số thương thế giống như cảnh tượng địa ngục., Mùi máu hừng hực, máu kết thành vảy, tiếng khóc rên rỉ, tiếng rên rỉ, người đứt tay đứt chân tuyệt vọng đối với sinh mệnh sau này, có người khóc rống lên: "Ta không nhìn thấy, ta không nhìn thấy rồi..." Thần sắc của những đại phu kia cũng trắng bệch, hắn đi ra khỏi doanh phòng, một đại phu đang nằm rạp trên mặt đất nôn mửa.
Cũng may tiểu cữu của hắn bị thương không nặng, bây giờ đang ở trong doanh phòng khinh thương cách đó không xa, Tiết Trường Công đi tới gặp hắn, mới yên lòng. Mà Hầu Kính đã nhảy từ trên giường xuống, chuẩn bị rời đi. Thấy Tiết Trường Công tới liền nói: "Tỷ phu, tỷ phu, ta giết ba người, ta giết ba người!"
Tiết Trường Công nhìn hắn một chút, sau đó vỗ vỗ bả vai hắn, ánh mắt lạnh xuống: "Tiểu tử ngươi mạng lớn, đã nói với ngươi muốn quấy rồi, đao đâm vào phải lập tức quấy, nếu không sẽ chết chính là ngươi."
"Ta biết rồi, ta biết tỷ phu. Ngươi không sao chứ? Ngươi không sao chứ?"
"Không sao." Tiết Trường Công gật đầu nhẹ.
Đêm hôm đó, trong thành thị vui mừng vô cùng. Tiết Trường Công trở lại trong quân ngũ, trưởng quan phía trên đang nghị luận chuyện phần thưởng, binh sĩ thủ hạ của Tiết Trường Công chết hơn một trăm, chính là bộ đội có đại công, Tả tướng Lý Cương phát lượng lớn tiền bạc xuống tới.
Ngày thứ hai, tiền đã tới vị trí, ngoại trừ trợ cấp cho người chết, cấp thượng quan hiếu kính, binh sĩ dưới trướng Tiết Trường Công mỗi người được năm lượng bạc, mười lượng bạc không đồng nhất, mà ở trên tay hắn lại có hơn tám mươi lượng. Lần này triều đình cực kỳ khẳng khái., Đây cũng đã là một khoản tiền lớn, mà người bị thương nhẹ trong chiến đấu, được hai ngày nghỉ, để cho bọn họ mang theo tiền bạc về nhà, đồng thời, người bị thương cũng chịu trách nhiệm đưa đến chăm sóc tiền cho người nhà của mình - Đương nhiên, nếu chiến đấu lại bắt đầu, bọn họ vẫn phải lập tức trở về.
Mệnh lệnh như vậy không biết là do ai ban cho, nhưng kỳ thực rất có đạo lý, từ trước đến nay làm việc tốt cho kẻ nạn nhân, nhưng nếu người bị thương đưa đi, sẽ không dễ bị trách cứ., Mà những người này mang theo tiền bạc về nhà, cũng có thể khích lệ ý chí của những người khác thủ thành trong thành. Vì vậy ngày hôm sau, Tiết Trường Công và Tiểu Cữu Tử Hầu cùng nhau chạy đến nhà một ít huynh đệ, đây là một chuyện làm cho người ta cực kỳ vất vả, nhưng sau khi chạy xong thì lại chạy mất., Tiểu Cữu Tử tâm tư cũng bắt đầu suy nghĩ: "Tỷ phu, tỷ phu, chúng ta đi đâu chơi một chút đi, ngươi dẫn ta đến tầng Xuân xem đi." Hắn với tư cách là thân binh bên cạnh Tiết Trường Công, được mười ba lượng bạc, đối với quân nhân lúc này mà nói, cũng là một khoản tiền lớn rồi.
Tuy nói quân nhân Võ Triều không được coi trọng, nhưng với tư cách là bộ tướng trong Nhật Quân, Liêu Lâu, thỉnh thoảng Tiết Trường Công cũng đã từng đi qua nơi đó. Sau khi thê tử đời thứ nhất chết đi, đương nhiên là có tiếp tục dây cung, nhưng thê tử đời thứ hai sau khi thành thân cũng đã qua đời không lâu, bởi vì cha mẹ hắn cũng đã sớm mất mạng., Người ta liền nói hắn mệnh cứng khắc người nhà, mặc dù từng có ý lấy người thứ ba, nhưng về sau không làm được gì, hắn là người luyện võ, huyết khí dồi dào, về sau kiếm được tiền, phần lớn hoa ở trong thanh lâu.
Trên thực tế trong lòng hắn cũng có một loại suy nghĩ, cảm thấy nữ tử trong thanh lâu kỳ thật so với cưới thê tử về nhà còn thú vị hơn. Không có người nhà quản thúc, hắn cũng cảm thấy cứ tiếp tục như vậy cũng không sao.
Chỉ là khi tiểu cữu nói tới chuyện này, liền có chút xằng bậy.
Tiết Trường Công nhìn cậu bé của mình: "Hơn mười lượng bạc, để trong nhà tính nhiều lắm, đến những nơi như Đằng Lâu thì tính là cái gì chứ, ngươi ở lại trong nhà, đánh xong trận rồi cũng có thể lấy một cô nương cho ngươi cưới."
Tiểu cữu tử ánh mắt né tránh, bĩu môi: "Tỷ phu cũng nói rồi, hơn mười lượng bạc, kỳ thực ở thôn quê tính ra nhiều, đặt ở kinh thành, cưới được người tốt gì chứ. Hơn nữa, tỷ phu ngươi xem tình hình mấy ngày nay đi, đánh thành bộ dáng đó, ta cầm tiền... Cũng không biết có Mệnh Mệnh Hoa hay không..."
Lời này của hắn khiến Tiết Trường Công trở nên nghiêm khắc, Hầu Kính dừng lại một chút, lại nói: "Kỳ thật, sớm vài ngày, có một lần đi ký trúc ăn cơm, ta từng thấy sư sư cô nương biểu diễn, tỷ phu, nếu là... Nếu có thể nhìn thêm, ta cũng... không oán trách..."
Tiết Trường Công vỗ một cái tát vào đầu hắn, qua một lát, ánh mắt mới hơi trì hoãn: "Mười mấy lượng bạc của ngươi, cũng muốn gặp Lý sư phụ sao? Hơn nữa lão cô nương kia có gì tốt chứ!" Hắn hít một hơi, sau đó lại nói: "Thôi vậy.", Chúc mừng đánh lui nữ chân nhân, hai ngày nay trong tầng cát không thu bạc, nhưng Lý sư phụ cũng không dễ dàng gặp được như vậy, có quân bài tỷ phu ta đây, có lẽ gặp một lần, đêm nay ngươi theo ta đi thử vận khí một chút cũng tốt. Những bạc này mau lấy về! Để cha mẹ ngươi nhận lấy, ta lấy vợ cho ngươi!"
Hắn đáp ứng, Hầu Kính liền liên tục gật đầu, hưng phấn lên. Tối hôm đó, hai người liền đi về phía rào lâu bên kia, Tiết Trường Công và Hầu Kính trên người còn có băng vải, nhưng thương thế như vậy, quả thật là giấy thông hành được hoan nghênh nhất trong Biện Lương thành lúc này. Trên đường, Hầu Kính nói ngày đó Lý Cương dẫn binh tới đánh lui nữ chân nhân sau, dự định lấy được chuyện khoe khoang với những người khác, sau đó lại nói tới Lý Cương, cảm thấy người này thật sự không tệ.
"... Mấy ngày trước chó vàng tập kích Tây Thủy môn cũng vậy, bọn hắn lại không ngờ được, Lý Tướng đã sớm chuẩn bị, trong nước đánh cọc gỗ xuống, lại lấy cự thạch chắn đường thủy, chó vàng căn bản không thể leo lên thành..."
"Vậy cũng không có gì khó liệu, lúc Kim nhân tới, ra khỏi thành thủy lộ, không có con đường nào không chặn đường như vậy, cũng không phải chỉ cản phía tây."
"Ừm, điều này cũng đúng." Hầu Kính gật đầu, sau đó hạ giọng nói: "Nhưng nghe mọi người nói, để chặn đường thủy, Lý Tướng ở trước khi chiến đấu trực tiếp phái người đến phủ Thái Thái sư, dỡ hết vườn hoa trong phủ Thái sư, nhét hết Thái Hồ thạch vào trong nước. Anh rể, ta đang nghĩ, muốn chặn đường thủy, tảng đá nơi nào không dùng được, Lý Tướng cố tình phá hủy vườn hoa của Thái sư, ngươi nói xem đây không phải..."
"Ngươi câm miệng." Tiết Trường Công đột nhiên cắt ngang lời của hắn, trừng mắt với hắn một cái: "Về sau thiếu gia nhắc tới loại chuyện này... Những chuyện của những người trên kia, há là chuyện mà ta và ngươi có thể đoán được..."
Một lát lại nói: "Đoán hay không cũng không phải là ngươi có thể nói!"
"Ừm." Hầu Kính liền gật gật đầu.
Không bao lâu, hai người đã đi tới tầng Xuân Lâu, đã là Hoa Đăng sơ thượng, thời điểm hương khí trong đồ ăn toả ra bốn phía, bên trong lầu canh giăng đèn kết hoa. Tiết Trường Công sau khi sáng suốt thân phận, mới biết hai ngày qua Xuân Lâu mở tiệc chiêu đãi quân nhân miễn phí., Hoa khôi nổi danh như Lý sư phó cũng không khó gặp, nhưng tự nhiên không phải chỉ một đấu một, bên sân bên kia sư phụ lúc này có vài vị đều là quan quân cao tầng trong quân, bất quá, khi nhìn thấy thương thế và biên chế bộ đội của Tiết lâu năm, Lý Uẩn tự mình tới đón hắn vào.
Trong phòng của Lý sư sư, lúc này đang lấy bàn tròn tiếp khách, trước mắt cũng là sáu bảy quan viên trong quân, phần lớn chức vị cao hơn Tiết Trường Công, nhưng sau khi nghe Tiết Trường Công biên chế, đều giơ ngón tay cái lên, gọi hắn là anh hùng. Trong phòng, sư phụ và hai nha hoàn xinh đẹp thay phiên nhau mời rượu hỏi mọi người, hỏi tình hình chiến sự., Cảm tạ bọn họ một chút, sau đó dĩ nhiên cũng có biểu diễn, không cần nói nhiều. Hầu Kính tuy là người hầu của Tiết Trường Công, nhưng bởi vì bị thương, cũng bởi vậy mới có thể ngồi xuống, xem biểu diễn, thậm chí bị Lý sư và mọi người hỏi thăm, người trẻ tuổi còn chưa uống rượu, mặt đã đỏ lên rồi.
Ngay cả lúc này ở Biện Lương thành đã không còn là hoa khôi cao cấp nhất, nhưng Lý sư huynh lúc này, vẫn thanh danh rất tốt, càng không nói đến kỹ nghệ ca múa đã đăng phong tạo cực. Trong phòng đèn đuốc tối xuống, sau khi sư cô nương rời tiệc, một phen biểu diễn vũ điệu đơn giản,, Thật khiến người ta cảm thấy tâm thần dâng trào, nhưng với tư cách là Tiết mới vừa từ chiến trường đi xuống, lại từ nơi đứt tay đứt chân này đi ra, lại cảm thấy có gì đó không đúng. Qua một hồi, ông ta lấy cớ có việc, để cậu bé ở lại bên kia.
Khi rời khỏi cửa phòng, Lý sư sư đang ở bên trong hỏi mọi người chuyện ngoài thành thành kiên bích thanh dã, một gã tướng lĩnh nói: "Hiện tại ở ngoài thành, Thiên Nam địa bắc, mấy chục vạn đại quân đều đang hướng Biện Lương mở tới, cả nước tồn vong, đều rơi vào trên chiến trường này. Chiến sự vừa khai mở, mấy trăm vạn người chung quanh tự nhiên bỏ chạy, kiên bích thanh dã, cũng không có ai nhắc tới."
Một tên tướng lĩnh khác nói: "Thật ra không biết, sư cô nương vì sao hỏi việc này, bức tường xanh hoang dã này vốn chỉ là một ý tưởng xằng bậy, tất cả mọi thứ cùng kim nhân, vẫn phải trên chiến trường thấy thắng bại..."
Tiết Trường Công cũng không rõ lắm những điều này, sau khi rời khỏi trang viện bên này, hắn hỏi thăm một nữ tử tên là Hạ Lôi nhi ở Lungng Lâu đang náo nhiệt. Lúc này trong tú lầu có hơn trăm nữ tử, có người bán thân, Hạ Lôi Nhi vốn là một nha hoàn hoa khôi, bây giờ cũng chỉ là một hồng hào không có danh tiếng gì. Tiết Trường Công tìm được đối phương., Trong phòng có vài nữ tử đang dùng đồ ăn uống rượu, nam là quân nhân, Tiết Trường Công làm bộ như uống say, lấy thân phận ra, sau đó ngồi xuống bên cạnh Hạ Lôi Nhi, trò chuyện với mọi người.
Những người kia đều là tiểu quan trong quân, thấy Tiết Trường Công chính là bộ tướng của Thang Nhật Quân, lại bị thương, không dám chậm trễ. Không lâu sau, mọi người ngược lại nói rất thân thiện, trôi qua một hồi, hắn ngã vào trong ngực Hạ Lôi Nhi, ngáy o o, tay cầm một thỏi bạc, vỗ lên bàn.
Ngày hôm sau tỉnh lại, toàn thân nữ tử trần trụi nằm trong ngực hắn. Tiết Trường Công thường ngày đến Lẫm Lâu, tự nhiên cũng không có tiền tìm những cô nương nổi danh kia, đã từng có một khoảng thời gian sống chung với Hạ Lôi Nhi. Sau khi hầu hạ hắn rời giường rửa mặt, nữ tử có chút do dự hỏi: "Tướng quân, ngài có qua đây không?"
Tiết Trường Công nói: "Nếu không chết thì hẳn là đến đây."
Qua một hồi, đối phương lại hỏi: "Vậy... tướng quân, ngài nói tòa thành này có giữ được không?"
"Đây là kinh thành, mấy chục vạn đại quân Cần vương ngoài thành đều đến đây, đương nhiên thủ được."
"Ồ." Hạ Lôi Nhi gật đầu.
Lại qua một lát, Hạ Lôi Nhi chần chờ nói: "Tướng quân, lúc này đã không thể ra khỏi thành, nhưng ta nghe nói, nếu thật sự nguy hiểm, có thủ lệnh gì, có thể cho phép người từ phía nam ra khỏi thành, tướng quân, nếu ngài có thủ lệnh này, ta nói là... Nếu là... liệu ngài có thể mang Lôi nhi đi không?"
"Ta chưa từng nghe qua thứ này." Trong lòng Tiết Trường Công dâng lên một sự chán ghét, lời nói hơi thô thiển, hẳn là nữ tử đã nhận ra cảm xúc của hắn, qua một lát, ngữ khí bắt đầu nghẹn ngào.
"Tướng quân... Lôi nhi, Lôi nhi không có ý đó, Lôi nhi là... Lôi nhi nghe nói, nữ tử rơi vào tay những nữ nhân kia đều sống không bằng chết, ta không muốn chết, cũng không muốn rơi vào tay bọn họ..."
Nàng gần như khóc nức nở nói hết những điều này, Tiết Trường Công trong lòng mềm nhũn, thở dài: "Nếu có thứ kia, ta sẽ nói cho ngươi biết, ngươi... Ài, ngươi yên tâm đi..."
Kỳ thật đối với thành thị này tiếp theo như thế nào, cũng không ai có lòng tin.
Hắn nói như vậy, nữ tử liền không nhắc lại nữa, sau đó tự nhiên lại là một phen nhạc ý nghênh đón, chỉ là hứng thú của Tiết Trường Công đã hết, qua không bao lâu, liền rời khỏi lầu Đốn Lâu.
Thời điểm Tiết Trường Công rời khỏi tầng dục lâu, Lý sư sư đang ở bên ngoài nhìn người đi đường buổi sáng trên lầu. Ở thành thị ban đêm giới nghiêm, ban ngày, cũng luôn luôn có một bầu không khí lo âu, với tư cách hoa khôi của băng lâu, nàng mặc dù không thể biết bầu không khí trên chiến trường, nhưng đối với toàn bộ thế cục, so với người bình thường càng thêm rõ ràng.
Sự xuất hiện của nữ chân nhân khiến hơn trăm vạn người bên ngoài Biện Lương thành chạy tán loạn, hơn mười vạn quân cần nhuệ đang tụ tập tới. Nhan Tông Hàn suất lĩnh nữ Chân Tây Lộ quân bị chặn ở phụ cận Thái Nguyên., Có thể cầu xin Lưu Quang Thế suất lĩnh bốn vạn quân phía Tây đi cứu viện, chiến đấu quy mô nhỏ hoặc là cướp đoạt lúc này đang không ngừng bộc phát. Kim nhân tiến công tùy thời đều có thể lay động phòng ngự thành Biện Lương, trong triều đình cãi vã không ngớt, đã có thanh âm cầu hòa.
Không ai thấy rõ chuyện căng thẳng này. Sư phụ nhớ lại chuyện trong lòng, nhưng là chuyện một tháng trước khi Ninh Nghị rời đi nói với người ta: "Nếu có khả năng, rời Biện Nam đi thôi." Sư phụ kinh ngạc với hàm nghĩa trong lời nói của hắn, nhưng lại cắn răng không lựa chọn rời đi, nhưng đến lúc này, trong lòng nàng đang sợ hãi.
Hôm nay kẻ ngăn cách kim nhân cùng trăm vạn dân chúng trong thành là một bức tường thành dày đặc, đồng thời cũng chỉ như một tầng cửa sổ mỏng. Khi nữ chân nhân thật sự giết đến dưới Biện Thành, không ai biết bọn họ sẽ lúc nào xông vào thành, ác mộng như vậy giảm xuống, cũng không ai có thể tưởng tượng được, nam nhân trong thành, nữ nhân, bộ dáng sẽ biến thành cái dạng gì.
Cho dù nàng quyết định lưu lại tâm tình như thế nào, tới giờ phút này, nàng biết mình vẫn còn sợ hãi.
Mà về phương diện khác, nàng không biết Ninh Nghị đã biến thành bộ dạng gì. Mấy ngày trước trong thành bởi vì chuyện vách tường thanh dã náo động ầm ĩ, trên triều đình cũng là tranh luận không ngớt, về sau Nhan Tông hoàn thành hi vọng mạnh mẽ tiến thẳng qua Hoàng Hà, tất cả cãi nhau đều im bặt., Mà sư phụ mơ hồ biết được, lúc trước hắn muốn đi tìm con trai thứ hai của Tần Tương - Tần Thiệu Khiêm, nhưng khi Tần Thiệu Khiêm suất lĩnh Võ Thụy quân, ở huyện Thọ Trương đã bị quân đội tông vọng chính diện đánh tan, nghe nói bây giờ trong triều đình còn có âm thanh buộc tội hắn nữa.
Hắn ở trong này, rốt cuộc thế nào rồi.
Nàng luôn nghĩ như vậy...
Thân thể trần trụi...
Đoàn xe xóc nảy tiến về phía trước, Ninh Nghị ở trong đó xử lý tin tức chung.
Chạng vạng tối, đoàn xe đến bên bờ Hoàng Hà, từng nhánh quân đội trú đóng ở đây, khắp núi đồi đều là quân doanh, đang lục tục vượt qua Hoàng Hà.
Võ Thụy quân đã chỉnh hợp lại là người đầu tiên đến đây, sau đó Võ Thắng quân của Đại Danh phủ dưới sự chỉ huy của Trần Ngạn cùng với Vũ Thụy quân tụ hợp lại với nhau, gần mười vạn đại quân tụ tập lại một chỗ, độ thuyền trên sông lại ít đến mức đáng thương, cầu nổi cũng không thể dựng lên được. Lúc Ninh Nghị tiến vào đại trướng của Võ Thụy quân, Tần Thiệu Chính vừa ho khan mắng chửi người vừa nói., Trên người hắn tràn đầy mùi thuốc, trên đầu còn quấn băng, mắt trái bị băng vải quấn lên. Trong cuộc chiến Thọ Trương, hai má của hắn bị một mũi hỏa tiễn xẹt qua, ánh mắt bị ảnh hưởng, bây giờ mắt trái rất có thể đã không nhìn thấy gì nữa.
Mắt thấy Ninh Nghị đi tới, Tần Thiệu Khiêm liền vẫy lui vài tên tướng lĩnh trong trướng rồi ngồi trở lại trên ghế.
"Khi Kim nhân qua sông, Hoàng Hà đã đóng quân ở phía Nam mười bốn vạn người." Tần Thiệu Khiêm mở miệng nói: "Bọn họ không khai chiến, ta nghe nói, nữ chân nhân tìm ít dê nên buộc bọn họ vào trong trống, để cho bọn họ gõ trống một ngày một đêm., Đội ngũ bờ Nam Hoàng Hà, tất cả đều lui về Biện Lương. Bọn họ đem tất cả thuyền lớn đều rời đi, cho nên lúc Nữ chân nhân qua sông, chỉ có thể tìm được một ít thuyền nhỏ, bọn họ một thuyền chậm rãi đưa người đi, tiễn vài ngày. Cho nên hiện tại chúng ta cũng chỉ có một ít thuyền nhỏ, thuyền lớn còn phải một hai ngày mới có thể lái tới đây."
"Ta nghe nói rồi." Ninh Nghị khẽ gật đầu. "Vốn ta còn tưởng rằng trói dê ở trên trống là người tốt làm việc."
"Cái gì?"
"Không có." Ninh Nghị mỉm cười: "Con mắt của ngươi."
"Không nhìn thấy gì bên trái, nhưng không sao cả, dù sao thứ ngươi đưa cho ta cái kính vọng vọng kia, chỉ cần một con mắt là được." Tần Thiệu Khiêm mím môi, sau đó trên mặt ngược lại lộ ra vẻ tươi cười: "À, Thái Nguyên chống đỡ được rồi, mệnh lệnh của kinh thành đã được ban ra, có thể cầu xin cùng Lưu Quang Thế, hai vạn người đang chạy tới giải vây, quân Tây có chiến lực, có lẽ có thể làm chậm rãi tình hình Thái Nguyên."
Ninh Nghị gật gật đầu, trôi qua một lát, nói: "Ta muốn một chiếc thuyền, đưa mấy người qua trước."
"Đỉ cho ngươi một chiếc nhỏ, gấp đến độ có thể lập tức rời đi."
"Cũng không vội." Ninh Nghị nói: "Canh Lương đã bị vây, gần đây dân chúng chưa kịp vào thành có chút chạy trốn, có một số còn đứng nguyên tại chỗ không chịu đi. Ta mặc dù đã an bài rất nhiều người ghi chép trúc ở bên đó, nhưng nữ chân nhân đi về phía nam quá nhanh, bọn họ cùng quan phủ hòa giải chỉ sợ không được tốt như vậy. Ta muốn đưa mấy người ra mệnh lệnh, có một số còn phải đưa vào Biện Lương thành."
Tần Thiệu Khiêm liếc hắn một cái, chần chờ một lát: "Hiện tại thế cục này, hơn mười vạn người đều phải qua sông, muốn lập tức phải đánh nhau, thắng bại chắc sẽ không kéo dài quá lâu, phụ cận Biện Lương biến thành chiến trường, nên đi đều sẽ đi. Lập Hằng cảm thấy, còn có kiên bích thanh dã khác nữa sao?"
"Có trật tự có mục đích rút lui, hẳn là có thể cứu không ít người, hơn nữa những người vào núi kia, cho rằng mình có thể may mắn tránh khỏi chiến trường, lương thực bọn họ mang theo cũng đủ nuôi dưỡng nữ nhân bên cạnh Biện Lương rồi, ta không biết trận đánh này sẽ ra sao, nhưng ta muốn tận lực bỏ chạy bọn họ." Ninh Nghị cười cười: "Ta có thể làm gì cũng chỉ có cách này thôi."
Tần Thiệu Khiêm nhìn hắn, dừng một chút: "Ngươi muốn triệt tiêu tất cả bọn chúng?"
"... Tận lực."
Trong phòng yên tĩnh trở lại, Tần Thiệu Khiêm bóp chặt nắm đấm, một lát sau y gật đầu nói: "Được, lập tức sắp xếp cho ngươi thuyền. A, mặt khác, có một số thứ ở đây, ngươi đi theo ta xem."
Hắn phất tay dẫn Ninh Nghị rời khỏi đại trướng trung quân, sau khi phân phó cho thị vệ một chiếc thuyền, liền dẫn Ninh Nghị tiến vào phía sau doanh địa, một ít vật tư chất đống ở đó, dùng rương gỗ chứa đại khái khoảng sáu bảy mươi cái. Sau khi Tần Thiệu Khiêm mở rương ra, bên trong là từng cây từng cây pháo gỗ, cũng có một ít đạn pháo và thuốc nổ.
"Những thứ này là lập Hằng ngươi thiết kế đại pháo, bên Hỏa Khí Ty, mỗi chi quân đội phát một ít, nhưng không có người nào thích dùng, ta sắp đến chỗ Võ Thắng quân, cũng đang phái người liên hệ với võ uy bên kia..." Tần Thiệu Khiêm vỗ mấy khẩu pháo, nói với Ninh Nghị: "Tại thời điểm tuổi thọ, ta cũng không có sử dụng những thứ này."
"Vì sao lại không dùng." Ninh Nghị nhíu mày. "Đương nhiên ta biết bên Hỏa Khí Ti có chút qua loa."
"Đó là một mặt." Tần Thiệu khiêm tốn nói: "Thứ này ta đã thử qua, bắn mấy lần, dễ dàng nổ tung, làm tổn thương người mình, cho nên không có ai dám dùng, hơn nữa thanh thế lớn hơn uy lực, nhưng ta nghe lập Hằng nói qua, thứ này sử dụng rất tốt., Có thể kinh hãi ngựa đêm, người có thể đánh nhau dưới trướng nữ chân nhân, đều là kỵ binh, bọn họ trước đó chưa từng gặp qua thứ này. Ta biết Lập Hằng ngươi thủ hạ có người, ta lần này tụ tập Biện Mộc pháo trong quân đội cũng đều tới, xem ngươi có thể triệu tập thợ thủ công, sửa chữa tốt những thứ này, nếu có cơ hội, ta muốn một lần dùng trên lưỡi đao."
"Được." Ninh Nghị nhìn những cây đạn gỗ kia, gật đầu. "Đám thợ thủ công trong đại viện đã lui không xa, qua Hoàng Hà, ta triệu tập bọn họ. Ngoài ra ta còn có một số lượng tốt hơn ở phía bắc, nếu như thật sự cần, ta sẽ gọi người đưa tới."
"Giao cho ngươi."
Ninh Nghị do dự một lát rồi lại nói: "Nhị thiếu gia, có câu nói như ngươi nói, thứ này dù sao cũng có thanh thế lớn hơn uy lực, gặp phải quân đội vốn có thể phô trương thanh thế, có thể một kích chế thắng, gặp được nữ chân nhân, không thể đem cơ hội thắng mù quáng giao phó với những thứ này. Không thể không biết."
Tần Thiệu Khiêm gật đầu suy nghĩ trong chốc lát: "Ừm, ta hiểu rồi."
Không lâu sau, quân đội khổng lồ vượt qua Hoàng Hà, quân thế cuồn cuộn vây về phía Biện Lương thành, làm cho không khí trong chiến trường hoàn toàn bị đè ép ra ngoài. Hơn mười vạn quân đội đông lộ đang giằng co với Đông Lộ quân ở bình nguyên bên ngoài Biện Lương thành, đại lượng trinh sát xung đột cùng tiểu đội quân năm tháng tám không ngừng bộc phát ra., Mà số thương vong của dân chúng không kịp rút lui hoặc ôm may mắn cũng bị đẩy lên không khí giằng co như vậy, đến mười tháng sau mới triển khai hội chiến. Máu tươi chết trong trận bình dân giằng co này đã có thể nhuộm đỏ mỗi con sông gần Biện Lương...