Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
Trong đại điện Hoàng thành, giọng nói vẫn tiếp tục truyền ra.
"... Cùng ruộng, mỡ dê không tỳ vết, một đôi chén bạch ngọc, dương chi không tỳ vết, dương chi không tỳ vết, hai mặt rửa bút, nghiên mực mỗi cái một cái, Thanh Ngọc Điêu Long Bình Phong một cái... Đường triều Ngô Đạo Tử Thập Thánh đồ 1 bức... Kim Ngọc Quan Âm giống một cái, điện thờ Kim Ngọc Phật, tay cầm sách kim diệp Ngọc Tỳ Hưu Đa La Kinh, Kim Cương Kinh Kim Cương Kinh..."
Theo tiếng nói chuyện, đại lượng trân vật đồ chơi được mang vào trong điện. Phó sứ khi tuyên đọc lễ vật, Từ Trạch nhẹ nhàng vụng trộm đánh giá bốn phía, cùng với Hoàng đế Kim Quốc phía trên.
Thế lực mới của Liêu quốc đột nhiên xuất hiện, thế lực thay thế cho Liêu quốc, Kim quốc cũng không phải là quý tộc có nội tình thâm hậu gì mà là nhà giàu giàu mới nổi bất ngờ được trọng bảo. Tuy nhiên, với tư cách là hoàng thành Hội Ninh mà nói, ngay cả bóng dáng nhà giàu mới nổi cũng không thể hiện ra ngoài, nó chiếm diện tích khá lớn., Nhưng tường cung lại là kết cấu bằng gỗ, phần lớn đều do cây liễu và cây du chế thành, tiền viện làm việc, hậu viện người ở, chỉ có đại điện này có vẻ hơi có uy thế, nhưng so với Võ Triều Hoàng Cung nhỏ bé này, "Cung điện" nơi đây cũng chỉ xem như là nhà tranh mà thôi.
Bất quá, Từ Trạch trong lòng cũng biết, chân chính quyết định nơi này là địa phương nào, không ở hình dạng của nó mà ở chỗ những người ở đây. Vô luận thân ở nhà tranh hay là nhà bếp, mọi người tụ tập bên cạnh nam nhân phía trước đã là tồn tại toàn thiên hạ không ai dám khinh thường rồi.
Trên vương tọa, Ngô ăn xin đang hăng hái nhìn những thứ được khiêng vào, cũng chơi giống như vậy.
Làm Hoàng đế đời thứ hai của Kim Quốc, sau khi kết thúc việc mua bán Nhan Ngô ăn xin chính là huynh đệ A Cốt đánh, lúc này nhìn lại thiếu đi mấy phần khí chất thôn phệ thiên hạ, kỳ thật khối đầu của hắn lớn hơn A Cốt, nghe nói trời sinh thần lực, có thể dùng tay không mà đấu với Hùng Hổ. A Cốt đánh chưa từng xảy ra chuyện, Thiên phúc đế triệu tập Nữ Tộc trưởng tụ hội., Lên yêu cầu các thủ lĩnh nhanh nhẹn nhảy lên khiêu vũ Hoàng Đế cao hứng, A Cốt cứng rắn cự tuyệt, Thiên Phần Đế liền muốn giết hắn, chính là Ngô ăn xin lấy thân phận tùy tùng biểu diễn kịch vui sở trường của mình, tay không bắt Hùng Phược Hổ, trêu chọc Thiên Phần Đế, mới miễn cho A Cốt đánh một trận chết.
Nhưng cũng là bởi vậy, theo bên cạnh A Cốt, lại là một tên to con trung thành tận tâm đả kích, loại người này thoạt nhìn có vẻ hơi lỗ mãng, ngu ngốc. Tuy rằng sau khi kế thừa ngôi vị hoàng đế, theo đánh giá của người khác, hắn cũng kế thừa vài chiêu bài của A Cốt, nhưng chính trị tương đối bình thản và vững vàng. Thậm chí nhìn thấy đối phương, Từ Trạch dễ chịu không khỏi nhớ tới một lời đồn đãi trước đó:
Khi A Cốt đánh vào chỗ ngồi, tác phong làm việc đều phi thường tiết kiệm, từng cùng quần thần ước định: tài vật trong quốc khố, chỉ có lúc đánh nhau mới có thể sử dụng, nếu như có người vi phạm, bất luận là ai, đều phải đánh hai mươi quân côn. Ngô ăn xin kế vị xong, đầu trong tay cũng tương đối túng quẫn, các phương diện đều phải bỏ tiền ra., Vị hoàng đế này là người từng trải qua cuộc sống khổ sở, những người khác đều có thể chịu đựng được, nhưng đối với rượu lại rất bất công. Có một ngày ba tháng này có một ngày hắn không nhịn được, cầm tiền trong quốc khố ra ngoài xài, sau khi bị Tông Hàn biết rõ, trước mặt triều thần vạch trần, sau đó kéo Ngô ăn xin xuống đánh 20 côn, tiếp đó mới là toàn bộ thần tử trong triều quỳ xuống xin tha tội.
Sau khi xử lý tên Nhan Tông Hàn này, Từ Trạch thoải mái là đã từng gặp qua. Hắn là một trong những đại thần đáng sợ nhất trong triều đình, nói không chừng còn có khả năng làm ra loại chuyện này. Đương nhiên, nếu quả thật có chuyện kỳ lạ, thật sự không biết đây là phúc hay họa đối với võ triều nữa.
Làm sứ thần của võ triều, bản thân Từ Trạch vốn là hạng người tay chân thiện vũ, cũng giỏi về quan tướng, xem người. Trong quá trình giao tiếp với đám võ nhân, lỗ mãng này, ông cũng biết, những người này ít nhiều cũng có một chỗ tốt, chính là thu tiền., Cũng đại biểu cho việc làm cơ bản. Ba tháng qua, đại thần Kim Quốc liên lạc với không ít, cũng biết triều đình của Kim Quốc, vì chuyện này cũng một mực tranh luận không ngớt. Hôm nay tới đây, mặc dù một bộ phận đại thần quen biết cũng không có ở đây, nhưng nhìn khuôn mặt tươi cười hài lòng của Hoàng đế Kim Quốc phía trên, hắn cảm thấy, chuyện lần này hẳn là có thể có kết quả tốt.
Chuẩn bị các loại lễ vật, sau đó chính thức đưa tới các quốc thư giao dịch, các loại giao dịch giao dịch, Ngô ăn xin nhận, chỉ là thuận tay nhìn thoáng qua, đặt ở một bên, đi xuống chỗ ngồi.
Một khi hắn đứng lên, Từ Trạch mới cảm nhận được áp lực trước thân hình khổng lồ kia, trên người khoác áo gấm, da lông, nữ hoàng đế như cự hùng đi tới bên này, đưa tay sờ sờ đồ sứ sứ ngọc, sau đó cầm lên chơi cống phẩm: "Đồ tốt à." Hắn thấp giọng nói, nhìn thấy trong lễ vật một ít thịt khô dùng làm triều cống, bình sứ niêm phong rượu ngon, cũng nhịn không được ngắm nghía một chút, cúi người xuống ngửi: "Thực sự là đồ tốt..."
"Khi chúng ta đánh vào hoàng cung khế đan." Hắn quay đầu lại nói với Từ Trạch, "Hoàng đế chạy trốn, mang theo rất nhiều thứ, dọc đường bị ngã vỡ vụn, có chút đồ tốt, không lưu lại. Đương nhiên, cũng là đám tiểu tử đầu tiên đi vào, căn bản không hiểu, sau khi đánh xong, bọn chúng còn phóng hỏa khắp nơi..."
Tuổi đã hơn năm mươi, đáng sợ trong đó cũng mang theo trên mặt Hoàng đế chất phác như là đang nói'Đau lòng chết ta'. Hắn nói xong câu này, lại vây quanh đống lễ vật kia nhìn, sau đó phất phất tay với một đám triều thần: "Lui triều rồi, hôm nay bãi triều, các ngươi về đi."
Các triều thần bắt đầu cáo lui, Từ Trạch nhíu mày: "Bệ hạ, vậy... ước định kia..."
"Chuyện đã xong." Ngô ăn xin từ trong chơi đùa đứng dậy, đi về phía Từ Trạch, sau đó trực tiếp đưa tay tới, ôm bờ vai của hắn, dùng giọng hắn nặng nề nói: "Từ sứ giả, không cần suy nghĩ nhiều. Nào, ngươi đi theo trẫm, ta dẫn các ngươi kiến thức một thứ."
Ngô ăn mua cao hơn hắn một nửa, đưa tay vỗ vào lưng hắn, hắn nhịn không được bước về phía trước một bước, lúc này đối phương đã bắt đầu đi ra ngoài điện, đám người Từ Trạch Nhuận theo sau, trên bầu trời mùa thu lơ lửng vài đám mây trắng, mặt trời đã lên cao, mang đến một chút ấm áp. Hoàng đế lên xe ngựa của hắn, sau đó bảo người mang hắn tới đây: "Từ sứ giả, ngươi cùng trẫm ngồi chung đi."
Từ Trạch thoải mái từ chối một phen, cuối cùng vẫn đi lên. Hắn dựa vào rèm xe, chỉ đặt nửa mông ngồi trên ghế xe, nhưng Ngô ăn xin kéo hắn một cái, để hắn ngồi vững một chút: "Đường xá xóc nảy, ngươi không ngồi yên một chút, sẽ té ngã đấy."
Hoàng đế ngồi ngay ngắn ở bên cạnh xe ngựa, hai tay đặt trên đùi, mặt mỉm cười, xem ra giống như cự hùng đang ngồi ở đó.
Không biết vì sao, trong lòng Từ Trạch thoải mái ít nhiều có chút luống cuống. Chốc lát, xe ngựa tiến về phía trước, Ngô ăn xin mở miệng.
"Từ sứ giả, gia huynh với ta từ rất nhiều năm trước đều học Hán tâm đắc. Chúng ta biết phía nam có võ triều, phồn vinh giàu có, người người... đều có thể học vấn, giáo hóa, chính là Thiên triều thượng quốc, Từ sứ giả, ngươi hiểu chưa?"
Từ Trạch nhẹ nhàng chắp tay: "Trụ trơn... Hiểu rồi. Bệ hạ, chỉ cần hai nước có thể mở ra chợ bên cạnh, có thể qua lại nhiều hơn, không lâu sau, Kim Quốc..."
"Giống như những vật hôm nay ngươi mang đến, đều là đồ tốt." Ngô ăn xin vung tay lên, cắt đứt câu nói dài tiếp theo của hắn: "Đương nhiên các ngươi cũng có vấn đề, các ngươi chung quy đều thích làm... Chúng ta không hiểu quanh co, những thứ kia có tác dụng gì chứ? Không nghĩ ra, vô dụng..."
"Đương nhiên, chúng ta cũng có vấn đề." Ngô ăn mày cũng không dây dưa nhiều, nói tiếp: "Trẫm nào, vừa mới kế vị, trên triều đình có địch nhân, phía dưới cũng phải ổn, ta là rất không muốn lại đánh trận nữa, bây giờ Liêu quốc đã xong. U Yến gì đó các ngươi nên lấy về, có thể nghỉ ngơi một chút, không thể tốt hơn. Nhưng mà!"
Hắn chỉ tay, nhấn mạnh: "Nhưng mà... Trẫm tuyệt đối không hy vọng có người cảm thấy, nữ chân nhân ta sợ chiến, đánh ra một thiên hạ cũng không dám tái chiến! Nếu có người có ý niệm như vậy, hắn sẽ chết! Từ sứ giả, ngươi hiểu chưa?"
Từ Trạch sửng sốt một lát, chắp tay nói: "Ngoại thần, hiểu rồi." Trong lòng hắn lại cao hứng hẳn lên, bởi vì lúc có người nói như vậy, trên thực tế thì uy hiếp sẽ không xuất hiện nữa. Quả nhiên, Ngô ăn xin sau đó cũng nở nụ cười: "Hiểu được là tốt rồi, hiểu rồi, người trong triều các ngươi nếu cũng hiểu được, vậy thiên hạ thái bình rồi."
Trong lúc nói chuyện, xe ngựa xóc nảy đã dần dần ngừng lại, Ngô ăn xin nói: "Đến đây, đi xuống trước đi." Từ Trạch đứng dậy, đi theo phía sau xe ngựa, phía trước là một dãy phòng ốc lớn, tường vây, tường vây., Trong sân chính quy, có mấy gốc cây đang lay động trong gió thu, bốn phía ngoại trừ Từ Trạch phối hợp với đám sứ thần này, còn có một nhóm hộ vệ do Ngô ăn xin mang theo, lại không nhiều người. Hoàng đế đứng trong sân, nhìn cảnh tượng hơi có chút đìu hiu, hít sâu một hơi, giơ một đầu ngón tay với đám người bên cạnh.
"Từ sứ giả a, ngươi nhắm mắt lại nghe, nghe giọng nói này."
Lúc này trong lòng Từ Trạch thoải mái tám lần, đầy nghi hoặc. Lão nhắm mắt lại lắng nghe, chỉ có tiếng gió thu thổi qua tán cây vang lên hết sức rõ ràng, nhưng tiếng vang xa hơn thì lão lại nghe không rõ. Lúc mở mắt ra, tiếng nói nhỏ do Ngô ăn xin mua lại vang lên.
"Khi trẫm còn trẻ, đi săn trong núi Trường Bạch, phải làm thợ săn tốt, lỗ tai rất quan trọng, cách rất xa, trẫm có thể nghe ra thanh âm của Hùng Hổ, móng vuốt của bọn họ, giẫm vào trong tuyết, lá cây nhẹ nhàng đung đưa, gió thổi từ đâu tới... Một đôi tai tốt sẽ cứu mạng của ngươi, bây giờ nghe xem, thanh âm này thật sự là... ô ô ô..."
Hắn vẫy tay, bắt chước theo âm thanh gió thổi, cười cười với Từ Trạch. Vẻ mặt Từ Trạch ôn hòa đầy nghi hoặc, lão cũng biết rất nhiều Hoàng đế thích cái cảm giác người khác không sờ vào được này, bởi vậy có một nửa nghi hoặc trong đó., Cũng là cố ý giả vờ. Ngô ăn xin sau khi cười, cất bước đi về phía trước, hướng về một cái cửa viện bên kia. Trong lúc đi về phía trước, hắn cuối cùng hướng về Từ Trạch rõ ràng lời nói: "Đúng rồi, Từ sứ giả, những lời trẫm nói trên xe ngựa, ngươi nhớ kỹ chưa?"
Từ Trạch thoải mái trả lời: "Bẩm bệ hạ, nhớ kỹ."
Ngô ăn xin vượt qua cửa nhỏ kia.
Từ Trạch cũng đi theo, cảnh vật triển khai ở phía trước, sau đó có đồ vật gì lít nha lít nhít, giống như ngàn vạn con kiến đang đi, từ sống lưng của lão tràn lên, da đầu tê dại, cả người lão trong nháy mắt đều đang xiết chặt...
Thân thể trần trụi...
Trên kinh, Lâm Hoàng Phủ.
Khi Nhan Hi Duẫn đi vào cái tiểu viện tinh xảo kia, thanh âm đàn tranh vang lên, hắn đi tới tiểu lâu, đẩy cửa tiến vào gian phòng tinh xảo, nữ tử đang ở cửa sổ vuốt ve dây đàn, sau đó ôn nhu cười một tiếng với hắn.
Hắn ngồi xuống ghế, nhắm mắt nghe nữ tử biểu diễn.
"Cốc Thần" xong Nhan Hi Duẫn, xem như là nữ chân nhân, đứng đầu văn thần. Đương nhiên, nói là đứng đầu văn thần, chủ yếu là vì hắn học vấn giữa mọi người là cao nhất, đối với người Hán học thức, nho gia nghiên cứu, hắn cũng không thua rất nhiều đại nho ở phía nam võ triều. Mấy năm trước hắn thậm chí đã từng độc lập sáng tạo ra văn tự của nữ chân nhân.
Mà không chỉ có kiến tạo trên học vấn, trong các đại thần nữ thật sự, hắn thiên tài ngang ngược, văn võ song toàn. Kim Uế thuật từng lưu lại tên của ác ma ở hậu thế, cũng chính là con thứ tư của A Cốt đánh cho Nhan Tông, lúc này đối với hắn vừa là kính vừa sợ.
Ở trên tiểu lâu này chính là một thiếp của hắn. Sau khi hoàn thành việc Nhan Hi, Doãn Tâm Mộ Hán học xong, vị thiếp thất này cũng là một thiên kim của một võ triều lưu lạc ở bắc địa, tên là Trần Văn Quân. Hai người đã thành thân nhiều năm., Cầm Sắt và Minh, tương thân yêu nhau. Trần Văn Quân tổng cộng là hai đứa nhỏ cho Nhan Hi Doãn Sinh, sau khi thê tử của Nhan Hi Doãn Chính chết đi, vị trí thê tử luôn lơ lửng trên không, nàng đã trở thành phu nhân thật chất của Nhan Hi Duẫn. Lúc này nữ chân nhân không có thành kiến với hán nhân, người trong phủ lén lút gọi nàng là " Hán phu nhân".
Mỗi lần về nhà, Nhan Hi Duẫn theo thói quen nghe đối phương gảy một khúc tranh cổ, lần này cũng không ngoại lệ. Đợi đến lúc ôn hòa như nước chảy dừng lại, Nhan Hi Doãn mở mắt, thật lâu nhìn vị nữ tử mà mình yêu. Trần Văn Quân vuốt ve dây đàn, nghiêng đầu, cười nói: "Phu quân có chuyện gì không?"
Nhan Hi Duẫn im lặng một lát, sau đó nói: "Ta sẽ xuống nam."
Thân thể trần trụi...
Tầm mắt mở ra phía trước.
Giáo trường rất lớn, vô số tinh kỳ. Phía trước thao trường là đài cao, phía trước là một đài cao, dưới đài cao, một nhóm lớn quan viên mặc triều phục Kim triều bị dây thừng trói chặt, quỳ ở đó, tất cả đều là Từ Trạch ôn nhuận chào hỏi qua, thủ hạ là quan viên lễ phẩm, trên đài cao các loại đồ lễ vật chồng chất, thêm đồ sứ trân quý, đồ sứ, dưới đài cao thiêu đốt một cái chậu than thật lớn, sóng nhiệt cuồn cuộn, không khí vặn vẹo.
Lá cây xoay vòng xẹt qua dưới chân.
Từ Trạch là người thông minh, người cực thông minh. Trong nháy mắt khi nhìn rõ cảnh tượng trước mắt, có thứ gì đó từ đáy lòng hiện lên, nắm lấy tinh thần của hắn. Da gà nổi lên theo làn khí lạnh, cuồn cuộn mà lên. Ngô ăn mày mua trên xe xe tuôn trào ra những lời nói kia, sau đó là thứ càng xa hơn, hắn ngồi thuyền xe thuyền một đường lên bắc, đã gặp qua sơn hà rất tốt, lúc rời nhà, con mắt của vợ con, vô số con mắt đều đang lướt qua trong đầu...
Gió lớn thổi qua giáo trường, cờ lụa, lá cây bay phất phới, thiên vân giãn ra, nhấp nhô.
"Ngươi nhắm mắt lại, nghe thanh âm này..."
Hắn vẫn đang đi về phía trước, thân thể là lạnh, sau đầu là tê. Đây là một ngày bình thường, hắn chưa bao giờ nghĩ tới, muốn nhìn thấy một màn trước mắt này, nhưng có cảm giác nghiêm trọng đã vọt tới trước mặt hắn, như mưa gió ngập trời, ầm ầm lao lên núi đá.
Binh sĩ đi tới, đao binh đánh vào lưng đám người sứ thần, nhưng lại không có âm thanh. Giờ phút này hắn không nghe thấy âm thanh gì, hắn cũng cảm giác trong tầm mắt lắc lư một cái. Hắn bị đánh cho đầu gối cong xuống, trước mắt, Hoàng đế đi lên đài cao, gió thổi áo bào của hắn bay lên., Da lông bay lên không trung, thân thể khổng lồ, hai tay nắm lại, trước mặt vô số binh tướng, bên cạnh hắn là những món đồ sứ nhỏ như núi nhỏ, vàng bạc, trân bảo, sau đó thanh âm của hắn vang lên như lôi đình.
"Các vị nữ tử thật sự là huynh đệ, các ngươi có biết những thứ trước mắt là cái gì không..."
....
Mưa gió cuốn qua, chủ tớ Chu Bộ đi trên đường thành dị hương, mưa đang từ trên trời hạ xuống.
Giang Ninh, lão nhân được người ta gọi là tiểu thất đẩy tóc trắng, ra ngoài phơi nắng, nhìn người đi đường bên ngoài đi qua, lão nhân ngẫu nhiên nói chuyện, lộ ra nụ cười.
Miêu Cương, một đao khách cụt tay của Đỗ Sát vung ra, máu tươi của địch nhân bắn lên mặt hắn, bên cạnh, các huynh đệ của hắn đang cùng địch nhân chém giết kịch liệt...
....
"Bọn họ là trân vật của phía nam võ triều, ở chỗ này, trước mắt các ngươi có đồ sứ như vậy, nó trị giá mấy chục quan, trên trăm quan tiền bạc, nơi này một món đắt nhất, lấy đi nó, có thể bảo đảm cho các ngươi cả đời áo cơm không lo... Có như vậy cùng Điền Dương chi ngọc như vậy..., Một khối lớn như vậy, nó có thể làm cho rất nhiều người phát điên, đặt ở trong nhà, có thể làm truyền gia chi bảo, để ngươi truyền cho Thập Kiếp Tửu... Có thư họa Đường triều... Có điêu vàng bạc phật kinh... Có cống phẩm cho Võ triều hoàng đế... Có ngươi có tiền cũng không mua được rượu ngon... Nơi này, ngàn vạn quan tiền đồ vật, trị giá mấy chục vạn quan, mấy trăm vạn thứ tốt, nó đặt ở chỗ này..."
Gió thổi qua đài cao, Hoàng đế giang hai tay trong gió: "Các ngươi, có muốn hay không!"
....
Hàng Châu, trải qua thành thị chiến loạn đã được xây dựng lại, thuyền ô bồng vượt qua con đường nước an tường, giữa chợ phồn vinh, các tiểu thương cao giọng rao hàng, người đi buôn người qua lại giữa cửa thành, rộn rộn ràng ràng ràng náo nhiệt...
Trong một viện tử, hai tên Lục Lâm Nhân nhanh chóng giao thủ, một tên trong đó bị đánh bay ra ngoài, phun ra máu tươi, tên còn lại giơ tay lên: "Sát Tâm Ma, ta đến dẫn đầu, còn ai không phục?"
Lý Liên đi qua đường mòn ở sơn thôn, lúc lấy nước bên dòng suối, cầm lấy bùn cát trong nước ngửi vào mũi, hắn thích mùi mới mẻ này.
Ngẩng đầu lên, trong sơn thôn phía dưới, lờ mờ có thể thấy được tình cảnh nông dân đi tới đi lui, trời vừa lúc, hạt lúa vàng óng, sắp chín rồi.
....
"Các ngươi hẳn là muốn!" Thanh âm Ngô ăn xin quanh quẩn tại trên bầu trời hội tụ: "Đồ tốt, ai cũng nên lấy! Trẫm cũng muốn! Nhưng, trẫm lại không muốn bố thí..."
"Nữ tử chân nhân! Bắt đầu từ chuyện của tiên hoàng, từ Bạch Sơn Hắc Thủy đánh ra, bất quá mười năm, chúng ta đã quét sạch toàn bộ Liêu quốc! Từng là người kiệt xuất trong thiên hạ, tất cả đồ tốt của bọn họ, đều là của chúng ta! Thiên hạ này! Không phải là nơi thích chơi kỳ vật hơn nơi này nhiều sao!! Những thứ này, xem như cái gì..."
Trong tiếng rống giận dữ, gã túm lấy cái giá đặt đồ sứ bên cạnh, đột nhiên vung lên, cái giá bay lên giữa không trung, vô số đồ sứ bay lên, như những ngọn núi nhỏ đập xuống dưới đài cao, làm cho nó hoa râm, vô số đồ chơi Trân Quán bị đập thành mảnh nhỏ trước mắt mọi người, vài tên thần tử Kim Quốc quỳ gối phía trước bị nện thẳng vào bên trong, đầu rơi máu chảy...
....
Các thư sinh ở lầu sáu, phong độ nhẹ nhàng phe phẩy cây quạt đang ngâm thơ làm phú. Sư phụ mỉm cười đánh đàn, một mặt nhìn những người phía trước, ngoài cửa sổ nóng đã rút đi, lá cây sắp ố vàng rồi.
Mà thôi, lại là mùa thu. Có đôi khi nghĩ lại, oanh phi thảo, lại một năm trôi qua...
Phía bắc, lại một đội hàng hóa tiến vào Lữ Lương Sơn, Hồng Đề đứng trên cửa trại xây xong, nhìn thương lữ qua lại.
Chu bang Ngạn châm trà trong nhà tranh, chiêu đãi khách nhân tới. Tống Vĩnh Bình cầm binh thư, thăm dò chung quanh một sơn cốc, vài tên huyện nha binh Đinh buồn chán đi theo hắn.
【 Xem xét hoàn cảnh lớn như vậy, khả năng của bản trạm có thể đóng cửa bất cứ lúc nào, mời mọi người mau chóng cất bước đến Doanh trại Hoán Nguyên Vĩnh Hằng, bỗng dưng rực rỡ. 】
Ninh phủ, Tiểu Kiệt ôm bụng kêu to. Nhất thời toàn bộ Ninh phủ trở nên hỗn loạn...
....
Âm thanh bị ngã ầm ầm vang lên, sau đó là những rương đựng vàng bạc, những đồ vật lấp lánh ánh vàng rực rỡ trân quý kia bay lên bầu trời, rơi vào trong lò than to lớn, gió và lửa bay lên.
"Đồ sứ! Có gì hay đâu —— "
"Vàng bạc! Có là gì chứ... "
"Chữ chữ! Có tính là gì đâu..."
"Các ngươi chưa từng xem qua những thứ này sao! Không! Các ngươi đều đã xem qua! Khi các ngươi bước qua toàn bộ sơn hà Liêu quốc, lúc các ngươi xông vào thành trì của Liêu Nhân, xông vào hoàng cung của Liêu Nhân, các ngươi đều đã từng thấy qua! Rất nhiều người các ngươi, đều đem chúng nó về nhà, các ngươi cái gì cũng có! Toàn bộ toàn bộ sơn hà Liêu quốc, đều là của chúng ta..."
"Chúng ta là gấu tuyết trong băng nguyên, là Lang Vương trong rừng rậm! Nữ tử chúng ta, chỉ cần tụ tập lại cùng một chỗ, thiên hạ không ai có thể địch lại. Chúng ta đường đường chính chính lấy đi thứ chúng ta muốn! Chúng ta nắm giữ toàn bộ Liêu quốc, bao gồm cả những người quỳ ở phía dưới, chúng nó từng là huynh đệ của các ngươi., Chúng nó từng đường đường chính chính lấy được tất cả đồ bọn họ muốn! Các ngươi biết, vì sao bọn họ lại quỳ ở chỗ này! Bởi vì lúc bọn họ nhìn thấy những thứ mình muốn, vậy mà bắt đầu được người bố thí! Bọn họ giống như chó, được người của Võ triều bố thí, sau đó bọn họ muốn thuyết phục cho người trong Võ triều, làm việc -- "
"Bọn họ đã không còn là nữ chân nhân, bọn họ là chó —— "
Gió gào thét, hỏa diễm bốc lên, dưới đài cao, vô số trân vật giống như núi nhỏ bị nghiền nát, đập thành mảnh vụn, tan thành kim thủy, đốt thành tro bụi. Thân hình Hoàng Đế to lớn, giống như Ma Thần ở trên đài lao nhanh, một tay liền ném vật có giá trị liên thành kia về phía hủy diệt...
....
Giang Nam, bên cạnh đường ra vào huyện thành, Vương Sơn Nguyệt ngồi trong quán trà, nhìn người bán hàng rong lui tới, lộ ra nụ cười nhàm chán.
Trong một căn phòng nhỏ tối đen, thành chu hải quy thủ tình báo, ngẫu nhiên đem kế sách hữu dụng tiến vào bên trong, tính toán trình tự cùng xác xuất thành công của Âm nhân.
Sử Tiến Tiến náo loạn tửu quán, nam tử phát rượu điên thuận tay ném ra cửa, sau đó quay người uống một góc rượu của mình. Người đi đường nhìn nam tử trên đường, hoảng sợ, sau đó liền đi qua bên cạnh, riêng phần mình làm chuyện của mình. Các tiểu đệ của Sử Tiến mới xông lên, giậm chân một cái.
Thái Sư phủ, Thái Kinh viết xuống một bức tranh chữ tốt, đợi trong gió thu khô mình, sau đó ngồi ở đó phân phó quản gia bên cạnh: "Bức này không tệ, lát nữa dán nó lại."
Ánh mặt trời chiếu vào, gió thu vuốt tờ giấy, nơi hẻo lánh có vết mực chưa khô, có chữ như vậy:... Hiền đệ tao nhã giao lễ.
Trong Mặc Hương, ẩn chứa trà thơm, thư hương, chính là phong cảnh quân tử.
....
"Những sứ thần của Võ triều này đã biến bọn họ thành chó! Bọn họ mang đến nhiều thứ như vậy, xét cho cùng, bọn họ sợ chúng ta! Bọn họ sợ chúng ta đánh, nhưng chúng ta có đánh bọn họ không? Chúng ta không có..."
"Từ xưa tới nay, chúng ta xem võ triều như huynh đệ, coi bọn họ là huynh đệ! Nhưng đám huynh đệ này đã làm gì! Đánh bại người, bọn họ xuất công bất xuất lực! Sau khi đánh xong, bọn họ lén lút nhảy tới khiêu lui., Giống như con chuột đáng ghét! Bọn họ kích động Trương Giác phản loạn, bọn họ thu lưu dư nghiệt của Liêu quốc! Bọn họ ở địa phương của chúng ta, đưa tiền hối lộ khắp nơi, ăn mòn thần dân của ta! Bọn họ đang đào thịt của ta, bọn họ đang ly gián huynh đệ của các ngươi! Mà những người phía dưới, chính là những kẻ bị bọn họ từ người khác biến thành chó!"
"Bọn họ! Sống ở nơi ấm áp nhất! Bọn họ có núi và nước tốt nhất, có vô số thứ tốt! Đáng tiếc bọn họ không phải người! Bọn họ là chó! Bọn họ chỉ có thể lục đục với móng vuốt sắc bén, không có răng nanh! Nữ chân nhân chúng ta đối đãi với huynh đệ có keo kiệt hay không? Nữ chân nhân chúng ta đã từng hẹp hòi với bằng hữu chưa? Đánh Liêu quốc, bọn họ không hề xây dựng cây cối., Bọn ta đã đánh rồi, lại tặng đồ cho bọn họ! Để bọn họ có thể vui vẻ, có thể đi khen ngợi, nhưng quay đầu lại, bọn họ nhìn đao trên người các ngươi! Đao đâm vào thần dân của trẫm! Bọn họ đem những huynh đệ các ngươi, toàn bộ hủy diệt —— "
"Nhưng cũng được ——" Ngô ăn xin giang hai tay ra, phất ống tay áo: "Bọn họ tới, nói cho chúng ta biết bọn họ có đồ gì mà bọn họ có nhiều như vậy, đồ tốt như vậy. Mà trẫm đã nhìn ra, các ngươi muốn, ha ha, nhưng trên đài là cho chó ăn, chúng ta cũng không cần. Nhưng còn vô số thứ, còn có đồ tốt gấp mười gấp trăm ngàn lần, đều ở phía nam..."
....
Ở phía nam đại địa, lướt qua Nhạn Môn quan, có đất đai ấm áp nhất, có nước và đất tốt nhất, ánh nắng và thời tiết thích hợp nhất. Chúng nó quanh năm tháng nuôi dưỡng mọi người trên vùng đất này, cho chúng cái nôi sinh trưởng và sinh sôi nảy nở tốt nhất.
Mấy ngàn năm qua, bọn họ đã xây dựng nên những vĩ đại ở nơi này, văn minh rực rỡ, bọn họ cũng sẽ trải qua chiến loạn, nhưng rất nhanh sau đó lại ngưng tụ lại lần nữa, đúc lại trật tự cho hiện tại., Chiến loạn quy mô lớn đã qua hơn hai trăm năm ở đây, giữa Trọng Sơn và Lục Thủy có từng tòa thành trì. Khắp thôn trang đều tràn đầy bầu không khí an lành an lành. Lúc mặt trời sáng lên, mọi người nông dân đi ra cửa phòng thôn, mặt trời mọc mà làm., Cửa hàng trong thành được mở rộng, thợ thủ công uống bát cơm nóng hổi, cầm lấy công cụ hút sức, quan binh canh giữ ở cửa thành nói chuyện phiếm, một mặt đã kiểm tra khách thương, nha dịch ở công đường hô to khẩu hiệu uy vũ. Người cầm lái ở bờ sông vén áo lên, bờ biển., ngư dân dựng thuyền buồm lên, bắt đầu một ngày làm việc. Người nhà của bọn họ lắc lư cánh tay trên bờ cát, hò reo vang vọng, đội ngũ đón dâu đi qua cầu đá xanh, tân nương trong kiệu mừng rỡ chờ một đoạn sinh hoạt khác đến. Trong chùa miếu mây khói lượn lờ, đạo sĩ trong đạo quán thao luyện dưỡng thân, trên vách núi cây cối xanh ngắt, các thợ đá điêu khắc phật đầu trọc to lớn, dần dần lộ ra manh mối.
Đây là ngàn vạn sinh mệnh, là thế giới mà vô số trân bảo tụ tập...
Trong phủ đệ chuyển hướng, sinh mệnh mới đang sinh ra, nó mở mắt, phát ra tiếng khóc to rõ. mẫu thân trong cơn đau đớn cảm thấy vui sướng, có người chắp tay trước ngực, tràn ra lệ quang...
....
Tất cả mọi thứ đều đổ xuống như ngọn núi nhỏ.
"Nếu bọn họ đã là chó, bọn họ đã nhắc nhở chúng ta, nếu các ngươi đã muốn. Chúng ta sẽ đường đường chính chính lấy đi! Hôm nay, để các thần tử từ Võ triều đến, tế cờ cho chúng ta -- "
Suy nghĩ của Từ Trạch sớm đã chìm xuống, dần dần nổi lên, hắn sớm có thể đoán được đối phương muốn làm gì. Ánh sáng mơ hồ trong suy nghĩ, linh hồn đều bị xé toang hai bên thân thể. Không biết từ lúc nào, hắn đã đứng lên, lao ra, hô to muốn xông lên trên đài cao, hắn không biết mình đang mắng cái gì, mà ở dưới đài cao, có người đã ngăn cản hắn...
"Không được cản hắn, bảo hắn lên đây, để trẫm cho các ngươi xem -- "
"Hôn quân, hàng tỉ thần dân Võ Triều ta, tất sẽ..."
Bọn họ nhìn đạo thân ảnh kia xông lên đài, đánh thẳng về phía Ngô ăn xin, nhưng mà Hoàng đế như Cự Hùng một tay liền bắt được hắn, sau đó trở tay đập hắn lên phế tích bằng sứ phẩm như ngọn núi nhỏ. Hai quyền hắn nện xuống, thân thể kia đã vặn vẹo, hắn lại kéo người lên., Giẫm chân một cái, xé đứt cánh tay đối phương, máu tươi phun ra, sau đó ầm ầm ba lần, cự hùng mạnh mẽ xé nát cả người, huyết tương phun về phía cán cờ vương kỳ cực lớn, phun lên toàn bộ thân thể của hắn.
"Nữ chân vạn tuế ——" Tiếng gầm gừ cự hùng gào thét quét sạch bầu trời, giống như lôi đình chấn động đại địa, vô số đao quang rơi xuống, vô số máu tươi phun trào, dưới bầu trời mùa thu, Hoàng đế liếm láp máu tươi, mở ra bàn tay to của hắn. "Chúng ta —— "
Giọng nói của y hùng hậu như ác ma: "Xuất chinh..."
Mây, cuốn tới.