Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
Ban đêm, Đại Vũ từ ngoài cửa sổ hạ xuống, xua tan cơn nóng bức đáng ghét. Trong phòng ánh đèn ấm áp, đỏ bừng tay kim chỉ, đang khâu một bộ y phục. Y phục vốn nên là thư sinh bào, nhưng bởi vì Ninh Nghị kiên trì, cuối cùng biến thành "Hiệp sĩ đẹp trai" do Ninh Nghị tự mình thiết kế, lý do là Hồng Đề là nữ hiệp sĩ, gả cho người cũng nên may phục hiệp sĩ thì tốt hơn.
Đối với bản thân Hồng Đề, ngược lại hắn không cảm thấy nữ hiệp có gì khác với người bình thường, trong mắt nàng, có lẽ Ninh Nghị cũng giống một thư sinh chứ không phải là huyết thủ nhân tàn sát. Hai người đang trong thời gian tân hôn, dọn ra mấy gian phòng khác - đây là thứ mà phu nhân Lương Nhĩ lão nhân kiên trì kiên trì., Sau khi thành thân, không gian nên chung sống, ở trong sân dù sao cũng có người quá chướng mắt. Lão nhân nói chướng mắt, thậm chí bao gồm cả bản thân hắn, thậm chí có lúc bọn họ đi ăn cơm chiều cùng lão nhân, lão nhân cũng sẽ để bọn họ trở về ăn. Mà Lương bản phu cho rằng nàng là trại chủ, cũng nên có đặc quyền này.
Bởi vì nguyên nhân như vậy, hai người đã chuyển đến mấy căn phòng cũ nằm tương đối yên tĩnh bên cạnh bình đài sườn núi, bên ngoài có thể quan sát toàn bộ Thanh Mộc trại, nhưng lại không có bao nhiêu người nhìn thấy cuộc sống của bọn họ. Một khi trời chạng vạng tối, nơi này liền trở thành thiên địa nho nhỏ của hai người rồi.
Thời gian nửa ngày bọn họ cùng Lương bản phu ăn cơm tối xong trở về, nửa ngày ở chỗ này nhóm lửa nấu cơm. Ninh Nghị là tính cách ăn không chán, đỏ đề ăn có chút thô ráp, cũng là bởi vậy, buổi tối lúc cơm tối Trữ Nghị thường xuống bếp, tự mình xào hai món ăn nhỏ., Hồng Đề thì phụ trách nấu cơm, nhóm lửa, rửa chén. Tuy rằng hầu hết gia vụ đều được ôm lấy, nhưng Hồng Đề vẫn cảm thấy Ninh Nghị xuống bếp là do mình không xứng chức. Chỉ có điều, ở trong núi đã nhiều năm như vậy, cho dù có muốn đi học thì nàng cũng không thể trở thành đầu bếp được.
Nói là tương kính như tân có lẽ là không thỏa đáng. Bởi vì hành vi của Ninh Nghị thường có chút càn rỡ, xuất chiêu. Nhưng trong cuộc sống, cử án đủ lông mày, hình ảnh tương tự. Hai vợ chồng tân hôn sống cuộc sống như vậy quả thật cũng cảm thấy thỏa mãn và hạnh phúc. So với Tô gia thế gia Bố Nghệ, tay nghề cầu khẩn hồng đề cũng không quá tốt. Chẳng qua làm một bộ quần áo cho nam nhân mình, cũng là nơi mà nữ nhân trên núi thỏa mãn và hạnh phúc.
Sau bữa cơm chiều, hai người tản bộ ở phụ cận, hoặc là đi xuống trại, chào hỏi người quen. Lúc ánh nến ban đêm sáng lên, Hồng Đề ở dưới đèn làm một cái kim chỉ, thỉnh thoảng nhìn nam nhân đọc sách hoặc là viết chữ bên cạnh, có đôi khi nói chuyện phiếm, tụ tập lại cùng nhau nói chuyện với mong muốn tương lai có liên quan tới câu đố. Có đôi khi, cũng làm chút ra dáng, chỉ thuộc về vợ chồng.
Về bản chất Ninh Nghị thuộc về tính cách cực kỳ tùy ý, nam tử phóng đãng, mặc dù giấu dưới biểu tượng ôn hòa lạnh nhạt —— cũng chỉ là vì kinh lịch thêm một lần, rất nhiều chuyện nhìn thấy nhạt đi —— nhưng đối với người bên cạnh, lại không cần phải đối mặt như vậy, có lúc không cần phải như vậy, có khi sẽ có chút xuất sắc, thậm chí hơi có chút ý nghĩ biến thái đề xuất ra, tính tình đỏ đề hòa nhã, cuối cùng không khỏi ở trong trầm mặc cùng thuận chịu đựng, bị hắn khi dễ chịu.
Kỳ thật trong lòng, nàng cũng không thể bài xích yêu cầu quá đáng của Ninh Nghị đối với nàng, chẳng qua là trong lòng cảm thấy thẹn thùng, đặc biệt ngượng ngùng mà thôi. Ninh Nghị nói cho nàng biết "người khác đều như vậy", nàng cũng chỉ có thể trở thành gia đình giàu có trong thành thị, đều là dạng này, sau đó cảm thấy đỏ mặt mà thôi. Nhưng chung quanh không có ai ở trước mặt nam nhân mình, có lẽ cũng là chuyện thiên kinh địa lý tưởng của thê tử.
Ánh đèn ấm áp, ban đêm xì xào bàn tán, có đôi khi ngay cả nóng bức cũng sẽ rút đi, chuyện như vậy cứ cách một hai ngày, khi nàng đẩy cung cho Ninh Nghị dùng huyệt để xoa bóp., Thường thường sẽ có chuyện phát sinh. Lúc này hai người đã là vợ chồng, để giảm bớt tổn thương của Lục Đạo đối với thân thể, thường cũng không phải là mát xa đơn thuần như vậy. Đôi khi theo đến mức Ninh Nghị có chút phản ứng, có chút dục vọng, nàng cũng chỉ có thể hứng chịu sự dày vò của "khổ quả" bị ức hiếp mà thôi.
【 Vấn đề cập đến sự chậm chạp của tiết mục mới, có thể thay đổi căn nguyên cuối cùng cũng có cách giải quyết, tại đây bỗng dưng ô ô ô. Dịch nguyên ô ô ô ô, đồng thời xem nhiều trang giấy mới nhất. 】
Hoặc là đến đêm khuya, Hồng Đề ở trong bồn tắm đựng đầy nước, để Ninh Nghị tắm, Ninh Nghị cũng thường không chịu để nàng đi, nàng đành phải ở trong phòng cởi đai lưng rộng. Ninh Nghị cởi dây buộc cho nàng áo yếm, nàng sẽ gấp quần lót và áo lót ở bên cạnh, sau đó ở dưới cái nhìn chăm chú của Ninh Nghị đi tới, tiến vào trong nước.
Sau khi ở chung một thời gian dài, bởi vì Ninh Nghị thường coi nàng là nữ hiệp, thỉnh thoảng nàng cũng nhỏ giọng nói một câu: "Ngươi sẽ ức hiếp hiệp nữ..." Rồi sau đó đỏ mặt lên. Chẳng qua màu đỏ mặt như vậy cũng chỉ là lúc Ninh Nghị nhìn chăm chú vào nàng, đợi khi thấy thân hình hai người dính sát vào nhau, da thịt giao nhau, nàng cũng không cảm thấy ngượng ngùng nữa, mà chỉ cảm thấy đây là bổn phận phu thê.
Lúc mưa lúc nắng lúc nắng, Viêm Hạ, người sinh hoạt trong sơn trại lặng yên biến hóa hình dạng trại, dần dần rõ ràng đường núi... Đối với hai người mà nói, kỳ thật cũng sớm có một nhận thức là đã để ở trong lòng: sớm muộn gì Ninh Nghị cũng trở về Biện Lương, mà Hồng Đề vẫn cứ bảo vệ trại của nàng như cũ, giữa hai người trong tương lai, kỳ thật cũng đã sớm có người biết chuyện này rồi., Chỉ sợ vẫn sẽ tụ tập nhiều Thiếu Ly. Cũng chính vì vậy, Hồng Đề vô cùng quý trọng làm thay hắn may quần áo, lấy giày làm giày. Mà Hồng Đề có thể mang theo ngượng ngùng, lại không kháng cự mà tiếp nhận đủ loại yêu cầu của Ninh Nghị, nhận lấy những yêu cầu quá đáng kia, khiến người ta xấu hổ ở chung, cũng nên có một phần nguyên nhân trong đó.
Có đôi khi nửa đêm tỉnh mộng, Ninh Nghị nghĩ đến những điều này sẽ cảm thấy gã có lỗi với Hồng Đề. Nếu có thể, thậm chí đôi khi gã muốn vĩnh viễn ở lại nơi này, ở lại sơn trại đã trải qua chiến loạn, phụng bồi nữ tử đã trải qua vô số khổ nạn nhưng vẫn kiên cường ngoan ngoãn ngoan ngoãn như trước. Rồi gã quay đầu nhìn lại quá khứ., Đối với mỗi người bên cạnh, hắn cũng có tưởng tượng như thế, nếu không có thê tử Tô Đàn Nhi, hắn có thể sẽ cùng Vân Trúc nhàn cư tại nơi này, nếu chỉ có Tô Đàn Nhi, hắn có thể sẽ an tâm ở cùng nàng quản lý gia đình., Nếu là sớm gặp Lưu Tây dưa, hắn có thể cùng nàng quản lý Phách Đao doanh, hoặc là lưu lạc thiên nhai, khoái ý ân cừu. Mà nếu Hồng Đề sớm bắt hắn về Thanh Mộc trại, hắn hôm nay cũng có thể cắm rễ ở đây. Mà trong này, còn có Kính Nhi, Cẩm Nhi... vân vân.
Đương nhiên, trong dự đoán của hắn, hắn cũng có thể gặp được những cô gái khác khiến hắn động tâm. Nam nhân luôn lộ ra vẻ tốn tâm, nếu như thân ở trong tương lai, hắn phải đưa ra lựa chọn., Tiếp theo sau khi nhận được sự tiếc nuối và hạnh phúc, đương nhiên, cũng có thể dưới sự bành trướng của tiền tài và quyền lực, chỉ hưởng thụ sự thỏa mãn mà không lưu luyến trong cảm tình. Mà ở thời đại như vậy, hắn dĩ nhiên có thể danh chính ngôn thuận ở chung với các nàng, nhưng cũng chỉ có thể cảm thụ tâm tình cay nghiệt sau mỗi lần chịu thiệt thòi này.
Chỉ cần là ở trên đời, cuối cùng sẽ không có tuyệt đối hoàn mỹ. Dưới tình huống như vậy, tham lam cũng tốt hoa tâm cũng được, trước mắt đây cũng là phương hướng duy nhất hắn có thể đi. Mà trong lúc này, chuyện võ triều, chuyện của Kim quốc., Về phần chuyện tượng tượng đắp mồ hôi của vị Thành Cát kia ở phía xa, chỉ là chuyện của Lữ Lương Sơn nho nhỏ, chuyện của tướng phủ và chuyện giữa trời đất đều đã hỗn tạp cùng một chỗ, tương lai sẽ ra sao, ngay cả chính hắn cũng không nhìn rõ được.
Cuối tháng sáu đi qua, bắt đầu tháng bảy, ý thức được thủ lĩnh tàn quân của Thanh Mộc trại tên là Mã Tuấn, phái sứ giả tới cúi đầu quy thuận Thanh Mộc trại, kế tiếp là do Ninh Nghị điều khiển đàm phán, mà chuẩn bị "Đánh nhau Đại Công Kê", còn tăng thêm các vật phẩm như Du Mộc pháo, địa lôi, một ngày càng thêm sáng tỏ. Tuy rằng phải mất một thời gian ngắn, nhưng kết quả tương lai sẽ càng rõ ràng.
Ban đêm ngày mùng bảy cơn mưa lớn rơi xuống, được Ninh Nghị ôm trong ngực, trên người chỉ mặc một cái yếm đỏ hồng, từ trong giấc mộng mở mắt ra, nghe được tiếng ồn ào từ sân nhỏ xa xa truyền đến. Hai người mặc quần áo, bay vút ra ngoài., Lúc đi vào viện phu Lương Xuyên, lão nhân đã lâm vào giả chết, lão tựa hồ trong lúc ngủ mơ muốn đứng dậy uống nước, lại bị một ngụm đờm vào trong cổ họng, ho khan hai cái, sau đó kinh động tiểu Hắc ở bên ngoài canh chừng.
Hồng Đề ở trên ngực lão nhân xoa bóp một chút, sau đó vỗ hai tấm, lão nhân hôn mê mới nhổ ra khỏi cổ họng. Mấy ngày liền, đây không phải lần đầu lão nhân biểu hiện suy yếu như vậy, đôi khi nuốt cháo bỏ xuống., Hắn cũng bị cháo loãng làm nghẹn. Sau lần này, thân thể lão nhân mỗi ngày chỉ có thể hoạt động hai canh giờ, đôi khi hắn còn có thể chống gậy đi một thoáng, có lúc nằm trên ghế, liền mơ màng màng đi ngủ. Lúc tỉnh lại, có lẽ là hoàng hôn ngày thứ hai.
Đối với việc Hồng Đề muốn tới gần chiếu cố cho hắn, Lương Triết phu vẫn từ chối thẳng thừng. Lúc ý thức tỉnh lại, hắn biểu hiện vui vẻ với mọi chuyện, nhìn sự phát triển của trại, nhìn bọn nhỏ chạy, có đôi khi còn cho bọn nhỏ chút ý đồ bướng bỉnh. Ở trên người hắn, đã không còn vẻ uy nghiêm và trách nhiệm gánh vác trách nhiệm lúc trước, cũng không có trọng lượng to lớn như vai chịu trách nhiệm nữa.
Hắn lại nhắc lại một lần nữa muốn đi tới thôn già xem nguyện vọng của mình.
Bởi vì có hồng đề thuật, kỳ thực Ninh Nghị biết rõ, Lương Xuyên phu ở lại thôn cũ kỳ thật cũng không lâu. Có một ngày bọn họ ngồi hóng mát dưới mái hiên, Ninh Nghị nhân cơ hội hỏi: "Lão gia tử rất thân với Đoan Vân tỷ sao?"
Ông lão nghe xong suy nghĩ một hồi, không biết đang nghĩ gì, sau đó lắc đầu cười nói: "Không quen lắm."
Lại mấy ngày nữa trôi qua, dưới sự đồng ý của Hồng Đề, bọn họ rốt cục vẫn là xe ngựa tốt nhất, một đường đi về hướng lão thôn bên kia. Sáng sớm lên, lão nhân có vẻ rất phấn chấn, mặc vào bộ trang phục thư sinh chỉnh tề mới tinh., Tuy nhiên hắn cũng chỉ có thể tinh thần một hồi, trò chuyện với Ninh Nghị trong chốc lát rồi cũng ngủ thật say. Hồng đề phòng bên cạnh, điều chỉnh vận hành khí huyết cho lão nhân. Thỉnh thoảng lão nhân ngủ đi, thỉnh thoảng vẫn tỉnh lại vì xóc nảy, đến tận buổi chiều hôm nay, bọn họ mới trở lại thôn cũ kỹ nguyên thân của Thanh Mộc trại.
Một mảnh kiến trúc nơi đây cũng bắt đầu thay đổi, có vài phòng ốc đã xây xong, người vào cũng xây hàng rào và phòng ngự. Phúc Đoan Vân vẫn ở nơi này, mặc dù thỉnh thoảng có thể chào hỏi với một số người nhưng nàng còn chưa khỏe, trên thân bẩn thỉu, trong phòng hôi thối, trong lúc nói chuyện với người khác, lại làm cho người ta vô cùng chua xót.
Khi xe ngựa tới, bọn họ thấy Phúc Đoan Vân đang chào hỏi với hàng xóm trước kia, nói rất bình thường. Ông lão đã tỉnh lại, bình thản nhìn mọi chuyện sau đó cho xe ngựa đi qua. Lúc này Ninh Nghị biết hắn không thân quen với Phúc Đoan Vân.
"Ta ở Lữ Lương Sơn đã nhiều năm như vậy, chưa từng thấy chuyện gì, Đoan Vân đúng là đáng thương, nhưng...Mọi người ai cũng không sống tốt được..."
Nhiều năm ở trong Lữ Lương Sơn khiến Ninh Nghị động dung, nhân sinh như phúc hay là bi kịch, lão nhân đã sớm gặp qua rất nhiều, khó mà động tâm...
Hắn chỉ từng ở qua gian nhà bên xuống xe, phòng ốc đã đổ sụp, còn chưa xây xong, xem ra đã từng hoàn hảo, cũng chỉ là hai gian nhà đất đơn giản. Hắn cầm quải trượng đi vào, vung vẩy hồng đề nâng đỡ, nhắm mắt lại hít một hơi, sau đó run rẩy đi tới bên cạnh một đoạn bồi thổ, hai tay nắm quải trượng ngồi xuống.
"Lập Hằng, Hồng Đề, các ngươi đi ra ngoài dạo một chút đi. Lão nhân phải ở chỗ này ngồi một chút." Lão nhân phất phất tay, ánh mắt nhìn về phía một bên: "Hồng Đề, lập viễn dạo chơi nhà ngươi..."
Hồng Đề và Ninh Nghị vẫn đi ra ngoài, để lại Tiểu Hắc ở bên cạnh canh chừng, hai người cũng không đi quá xa. Bọn họ ngồi xuống tại vị trí mà các lão nhân không nhìn thấy, vừa ngồi xuống, Hồng Đề liền nắm lấy quần áo Ninh Nghị, đầu tựa vào trước ngực hắn, lặng lẽ khóc lên. Ninh Nghị vuốt mái tóc nàng.
"Nếu ta không đến... Có lẽ hắn còn chống đỡ được lâu chút..."
Làm đại tông sư võ đạo, Hồng Đề cũng tốt, Lâm Ác Thiền cũng được, Chu bản cũng tốt, những người này đối với thân thể người đều đã như lòng bàn tay. Lão nhân trong hơn mười năm lo lắng tinh thần kiệt sức, hắn cũng không phải là người thông minh, lại lấy tính mạng của mình gánh vác trách nhiệm một đường đi tới. Những năm gần đây, Hồng Đề có thể quan tâm đến sự khỏe mạnh của hắn, nhưng lại không cách nào bận tâm đến việc một người sau khi thiêu đốt toàn bộ sinh mệnh đã dầu hết đèn tắt.
Hắn cũng không phải ngoài ý muốn bị vây khốn trên thân thể, chỉ là đi tới phần cuối sinh mệnh mà thôi.
Đương nhiên, y cũng nói như Ninh Nghị, nếu lúc này y chưa tới, dựa vào một hơi chèo chống Lương Bản phu có lẽ còn có thể chống đỡ được mấy tháng, thậm chí nửa năm cũng có thể là một năm. Nhưng sau khi Ninh Nghị tới đây, sự tình trong lòng lão nhân rốt cuộc cũng buông xuống. Y đã trải qua một đoạn thời gian bình tĩnh nhất cũng là đoạn thời gian phong phú nhất, cũng sẽ giúp y trọn vẹn một đời.
Trời chiều dần dần bắt đầu có màu giống như lửa cháy, Tiểu Hắc bên kia cũng không có truyền đến thanh âm cảnh báo. Khi Ninh Nghị cùng đỏ bừng trở về, lão nhân nằm trên ghế, ở trong đống đổ nát như là ngủ say, hoặc như đang nhớ lại cái gì đó. Nhưng nghe tiếng bước chân, hắn lại mở mắt ra, tỉnh lại. Hắn nhìn về phía hai người mỉm cười, nằm đó, nắm lấy tay hai người, đặt lên cùng một chỗ.
Hắn nhớ lại những ngày trước, kể một chút những chuyện đã trải qua.
"... Thật ra, ta với sư phụ của ngươi cũng không có thân quen...Ta chỉ là thư sinh ngoại lai, sư phụ ngươi là người... rất tôn trọng ta, nhưng hai chúng ta cũng không quá thân quen. Hiện tại nghĩ lại, ngoại trừ công sự, trong tư nhân cũng không nói nhiều..."
"...Nhưng ta cảm thấy nàng rất tín nhiệm ta, ta cảm thấy cảm giác này hẳn là không sai... Nàng thỉnh thoảng lại quan tâm tới cuộc sống của ta, đỏ nhắc, ngươi có biết không, tuy rằng người trong trại đói bụng, nhưng khi sư phụ ngươi còn, ta cũng chưa từng đói bụng..."
"... Số lần cô ta tới cũng không nhiều, chuyện riêng, việc công việc... Ta ở trong phòng, ở bên kia... Cô ta đi từ cửa ra vào, đôi khi ngồi xuống uống một ngụm nước, có lúc gấp gáp lại đi. Ta... ta muốn nói thêm vài câu..."
"... Thiên tư của ta kém cỏi a... Đọc sách, thi tú tài, muốn làm quan... Chuyện gì cũng không làm. Hồng Đề, sư phụ ngươi... Sư phụ ngươi giao trọng trách nặng như vậy cho ta, nàng... Nàng có khi nào tin nhầm người rồi không, nàng... Nàng cứ như vậy hồ đồ mà chết..."
"... Hai người các ngươi thật tốt, các ngươi phải khỏe mạnh... Sống tốt, nhìn thấy các ngươi có thể ở cùng nhau, ta... Ta thật sự rất vui..."
Ông lão nói chuyện đứt quãng, đôi khi nhắm mắt lại như đang ngủ say, sau đó lại mở mắt ra. Ban đầu ông nhìn ráng mây đêm đêm, nhưng dần dần, ánh mắt cũng mờ mịt, không biết đang nhìn nơi đó. Căn dặn hai người sống qua ngày, sau khi mê ly một lúc lâu, ông lão đột nhiên vùng vẫy, tựa hồ muốn ngồi dậy, sau đó lại nằm xuống.
"A, ngươi có thấy không..." Hắn thấp giọng nói, ánh mắt nhìn về phương xa, cứ như muốn tìm hiểu về phần cuối của thời gian và ký ức. "Như vậy đi... Chúng ta đã gặp phải mã phỉ, ta muốn chết... Nhưng mà, nàng đi ra rồi, nàng cầm kiếm, a... Cô ấy... đẹp quá... Ta... vẫn..."
Giọng nói của ông lão, dừng lại ở đây, ánh nắng chiều như thủy triều trên bầu trời. Vào thời khắc này, sinh mệnh trên người ông ta đã vĩnh viễn rời đi.
Tiếng khóc của Hồng Đề truyền ra.
Ở trong cuộc sống của chúng ta, có đôi khi sẽ gặp một người như vậy, xuất hiện giống như thiểm điện, lại cải biến cả cuộc đời chúng ta.
Cách ngày này không xa, cũng là ngày tháng bảy, phương bắc, trong đại điện đèn đuốc, một vị lão nhân khác, cũng đang nói chuyện với một nhóm người bên giường.
Từ hai tháng trước tự ngã xuống, thân thể vị lão nhân này cũng đã đi về phía cuối.
Trước Kim Triều, nữ tử chân tộc bất quá chỉ là từng bộ lạc đông bắc khổ hàn mà lỏng lẻo, bọn họ ở Bạch Sơn hắc thủy gian nan sinh tồn, trong sự áp bách của người Liêu, cuộc sống giống như nô lệ. Liêu quốc thiên lễ hai năm., Thiên Phần Đế triệu tập nữ tộc trưởng tới triều, trong tiệc ra lệnh cho các thủ lĩnh nhảy múa lấy lòng, chỉ có tên là Nhan A Cốt đánh Nữ Duệu Chân cự tuyệt. Lại hai năm, Nhan A Cốt lấy hai ngàn năm trăm binh sĩ thực sự gây sự, trải qua trận chiến ở Ninh Giang Châu., Mở rộng đến ba ngàn bảy trăm người, sau đó lại xuất hiện ở sông điếm, dùng ba ngàn bảy trăm người này nghênh chiến mười vạn binh sĩ để giành thắng lợi, bắt đầu thần thoại chân chính mà nữ thật sự không thể địch lại, cũng tấu lên khúc nhạc diệt vong của Liêu quốc.
hoành ngang dọc, chiến mã cả đời, lúc một dân tộc tích yếu làm nô, thì dùng ý chí cực lớn cùng lực lượng lớn khởi động sự hưng thịnh của toàn bộ dân tộc, nâng cao sức sống thịnh vượng. Đối với dân tộc nữ chân này mà nói, hắn là đại anh hùng đương thời, đối với toàn bộ thời đại mà nói, hắn cũng là một ngôi sao chói mắt nhất, là thiên kiêu một đời!
Con đường của hắn, đi tới điểm cuối, mà ở bên cạnh hắn, là con trai hắn tự hào và tộc nhân, Nhan Tông làm xong Nhan Tông, Nhan Tông Quỹ, Nhan Tông Mẫn, Nhan Tông Mẫn... Hoàn toàn run rẩy triệt để Nhan Lâu Mẫu, hoàn thành Nhan Lâu thất, hoàn Nhan Hi doãn Duẫn, ngân thuật hòa hợp, từ chối, tốc độ rời rạc... Bọn họ tồn tại bên cạnh vị anh hùng này, tiếp thu khảo nghiệm, kế thừa hỏa chủng, là gia tộc rực rỡ nhất thời đại này tạo thành ngôi sao và phụ tá cho gia tộc Nhan Nguyệt.
Trong trời băng tuyết mang theo bọn hắn giết ra, Lang Vương tung hoành thiên hạ sắp ngủ rồi. Thế nhưng chỉ cần nơi nào có những người này ở đây, vẫn là tinh khí ngút trời, khí thôn vạn dặm như hổ!
Bầu không khí nghiêm túc của toàn bộ đại điện, ông lão nằm trên giường nói rất nhiều về người bên cạnh giường. Vào thời khắc này, suy nghĩ của ông vẫn rất rõ ràng, chỉ là thỉnh thoảng cũng sẽ rơi vào trạng thái ngủ say trong thời gian ngắn ngủi. Bóng đêm đã đến cực hạn, mọi người có thể nghe thấy tiếng rít của ngọn lửa bên ngoài điện., Lão nhân lại mở mắt, nhìn lên phía trên, lẳng lặng suy nghĩ cái gì, trong trầm mặc đáng sợ, con trai và các đại thần gần giường ngủ đều tới gần, nghe được âm thanh trầm thấp, mang theo âm thanh suy yếu và đơn giản.
"... Phạt đạo đã xong, có thể lấy võ triều rồi..."
Trong bóng đêm, đây là một con đường đơn giản mà hắn dặn dò rất nhiều chuyện, người bên giường nhẹ gật đầu, tiếp theo nghe hắn nói những thứ khác.
Sáng sớm hôm nay, Nhan A Cốt đã đánh qua đời, sau đó kế vị là A Cốt đánh cho Nhan Ngô ăn xin xong, trở thành Hoàng đế kế nhiệm của Kim Quốc, quân lâm thiên hạ.
Gió lớn thổi qua vạn dặm.
Biết được tin Nhan A Cốt đã chết, toàn bộ triều đình võ triều đều âm thầm tán thưởng, một đối thủ mà bọn họ cho là đáng sợ cuối cùng cũng rời khỏi thế giới này.
Sau đó hai tháng, Lữ Lương múa lá cây vàng óng của Thu. Sáng sớm, trong thôn trang cũ kỹ, Phúc Vân tỉnh lại từ trong giấc ngủ, xem phòng của mình.
Nàng đi ra cửa phòng, giống như thường ngày, đi tới đi lui trong thôn trang mới xây, có người như thường ngày cùng nàng chào hỏi, nàng có chút hoảng sợ cười, gật đầu tương ứng.
Nàng dọn dẹp phòng, rửa sạch y phục, cũng tắm cho mình. Nhiều năm qua, ngoại trừ kinh nghiệm bi thảm nhất trong trí nhớ, nàng lại trở nên sạch sẽ. Buổi chiều, nhìn thấy dáng vẻ của nàng, ý thức được chuyện này có chút không đúng, thôn nhân cuối cùng vẫn quyết định cưỡi ngựa đến Thanh Mộc trại báo đỏ nhắc nhở., Hồng Đề còn chưa tới, thôn nhân thấy nàng ôm hai đầu gối, như thường ngày, ngồi trên sườn đất ở cửa thôn, mở to mắt, nhìn lá vàng rơi xuống, nhìn về phía người trong núi xa, trên mặt ngẫu nhiên cũng có tươi cười.
Một khắc nào đó, nàng như nhìn thấy cái gì đó, trên mặt lộ ra nụ cười khó có thể hình dung, đứng lên, đi về phía trước hai bước. Nàng hướng về phía lá vàng bay xuống, vươn tay ra.
Nàng ngã trên sườn đất, không mở mắt ra được nữa.
....
Có thành tựu, bà bà... Ta đã trở về...
....
Thiên phong cuốn theo ánh nắng xuân, cuốn mưa dông trong mùa hè, cuốn lá vàng của mặt trời thu, cuốn băng tuyết của mùa đông, cuồn cuộn mà đến, cuồn cuộn mà chết.
Một thời đại xa xưa sắp trôi qua rồi, mà trước khi tới thời đại mới thì mọi người còn phải trải qua vô số chiến loạn và xung đột, vô số bi ai và thê lương.
Vì thiên địa như lò.
Mà vạn vật thì làm đồng.