Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
Sáu tháng, Viêm Hạ làm cho người phiền muộn hàng lâm Biện Thành, đi qua sân nhỏ Xuân Lâu, Lý sư sư nghe được tiếng cười truyền đến từ dưới mái hiên bên kia.
"... cố sự võ đả trong thẻ trúc gần đây, thật là êm tai..."
"... Có bản thảo thảo thảo luận chưa, nhanh mang tới cho ta xem..."
"Mới ra thì không được, tối hôm qua ta đi vào trong thẻ trúc nghe..."
"Chuyện xưa này thật dài, ngày ngày chờ cũng quá khó chờ rồi..."
"Nhóm Trúc ký ra ngoài đội xe ngược lại là kể một đoạn chuyện ngắn, thật là êm tai a..."
"Bởi vì những câu chuyện về trúc ký, gần đây hán tử lỗ mãng trong kinh cũng tới nhiều hơn một chút..."
"Người ta tới tham gia tỷ thí võ pháp, nghe nói là vào tám tháng..."
"... Không chịu nổi thân thể người ta được a..."
Trong tiếng nói chuyện ríu rít xen lẫn chút tiếng cười thấp giọng, các cô nương trong lâu trêu ghẹo lẫn nhau. Bởi vì nghe được có thẻ trúc, sư sư dừng lại nghe trong chốc lát, sau đó mím môi, đi vào trong sân nhỏ phía trước.
Trải qua mấy tháng xuân, chuyện liên quan tới thẻ tre, nhao nhao quấy nhiễu, chưa từng rời khỏi tầm mắt của nàng.
Năm ngoái hai bên nam bắc cứu trợ một mực kéo dài đến năm nay, lúc này mùa thu chưa tới, rất nhiều nơi vẫn còn đói khát, nhưng bởi vì khốn cảnh tuyết rơi dày đặc đã được trừ, khống chế ở trung ương cũng có tăng cường, lúc này tuy có rất nhiều chỗ bị đói bụng, nhưng không đến mức xuất hiện tình huống người chết đói trong phạm vi lớn.
Chỉ là ăn mày du đãng gần kinh thành, trở nên nhiều hơn năm qua.
Trúc ký từ năm ngoái đến nay đều đã tham dự vào trong đó, xuất lực, nhưng cũng bởi vậy mà thành lập quan hệ với các thương hộ Nam Bắc. Tầng lưới quan hệ khổng lồ này phát triển trợ lực cực lớn cho Trúc ký, không riêng gì một chi nhánh cửa hàng như măng xuân mở rộng thị trường chung quanh., Khi sư phụ từ trong tâm tình cứu trợ thiên tai thoát ra, bắt đầu dùng tin tức lấy được trên Phong Nguyệt Trường quan sát nó, sẽ phát hiện những thứ ghi trúc này đọc lướt qua, đã bắt đầu điên cuồng mở rộng hướng về rất nhiều phương hướng khác nhau. Phát triển cực kỳ nhanh chóng., Nhưng lại khiến người ta kinh ngạc khó có thể nói ra quy tắc cụ thể, cũng chỉ có sư sư phụ là hạng người linh thông tin tức, mới có thể cảm thụ được xúc tu tựa hồ có ý thức kéo dài cùng ảnh hưởng của thiên ti vạn lũ. Chỉ là trước mắt, còn chưa hình thành chứng minh.
Tiếp xúc với Ninh Nghị đến nay, sư phụ cũng đã có thể ý thức được, vị lão bằng hữu nhỏ tuổi này rốt cuộc có năng lực thế nào. Có đôi khi nàng cũng không nhịn được suy nghĩ, nếu không trước khi chủ trì cứu thiên tai, hắn đã từng dự đoán được trúc ký sẽ được phát triển lớn như thế trợ giúp —— Đương nhiên, nói như vậy, cũng không có gì đáng trách. Nhưng trong chuyện này, tóm lại có một số việc, nàng nghĩ cũng không ra.
Năng lực mà nói, nàng không biết kinh thương, nhưng quanh quẩn trong đám quan lại quyền quý, gặp rất nhiều sư phụ sự tình, cũng có thể hiểu rõ một số quy tắc ẩn tính trong đó. Bình thường mà nói, tiền tài không quan trọng, có Vạn Quán gia tài., Mặc dù giàu có khả địch quốc, cũng không chống nổi Tam Xích Cương Đao của huyện lệnh, tuyệt đại bộ phận phú thương sẽ tích lũy tài phú đến một mức độ nhất định, sau đó trải đường tu cầu, lấy cái thiện danh, sau đó ý đồ đề cao địa vị gia tộc, phát triển theo hướng quyền thế.
Trên thế đạo này, bất luận là bất luận người nào, quyền thế mới là mục đích cuối cùng, tiền tài cố nhiên có trợ giúp với chuyện này, nhưng đến trình độ nhất định cũng đủ rồi, phát triển thêm nữa, sẽ khiến người bên ngoài thù hận, chịu hại.
Nhưng mà Ninh Nghị ngay từ đầu đã có bối cảnh của phủ Tướng, trong sự kiện cứu trợ thiên tai, mặc dù đối địch với đại hộ giàu có của tuyệt đại bộ phận, nhưng cũng giống như vậy đã tích lũy đủ bạn bè. Có bằng hữu như vậy, nếu hắn muốn quyền lực muốn thế, muốn cởi bỏ thân phận áp thiếp hoặc là tướng phủ, đều không phiền toái. Nhưng ở trước mắt, hắn vẫn đi ngược lại.
Lợi dụng ảnh hưởng của bản thân, chiết xuất đại lượng tiền tài, dùng tốc độ khiến người ta kinh ngạc, tuy tốc độ nhìn kinh người, hắn cũng nắm giữ mỗi bước bành trướng này, nhưng điều này lại không có ý nghĩa gì? Giống như một cái bong bóng nhanh chóng bành trướng, không biết từ lúc nào, cuối cùng nó vẫn phải phá vỡ a.
Đương nhiên, chuyện nàng có thể nghĩ đến, nàng tin tưởng Ninh Nghị cũng có thể hiểu được. Chỉ là trong tình huống như vậy vẫn rõ ràng thao tác tất cả những thứ này, rốt cuộc có thâm ý gì nàng cũng không nghĩ ra. Có đôi khi cũng muốn chính miệng hỏi gã một chút, bất quá, người chơi bàn sau lưng, từ bốn tháng đã không biết chạy đi đâu rồi.
Trận cứu viện thiên tai kia khiến người ta tâm tình phấn chấn nhưng vô cùng vô lực, sau đó trúc ký phát triển cũng đi theo một loạt sự tình phát sinh. Một số đạo phỉ lục lâm coi Ninh Nghị là cái đinh trong mắt, thậm chí chạy đến kinh thành muốn giết hắn. Mà sự phản công của hắn cũng vô cùng sắc bén, không hề nể mặt đám phỉ này chút nào. Sự kiện đình đào không chỉ kinh động đến rừng xanh, mà còn kinh động tới rất nhiều nhân vật quan trường.
Hơn một trăm người trong rừng xanh bị giết ngay tại chỗ, sau đó hơn một trăm người bị bắt, có hơn một nửa số còn lại sẽ bị trừng phạt chém đầu. Thường ngày mọi người xem thường những khách khứa trong rừng xanh như kẻ lăn lộn này., Nhưng trên cơ bản vẫn là áp dụng thái độ mắt nhắm mắt mở, nhưng mà bằng trúc thông qua Tương Phủ phản phệ thật sự quá tàn nhẫn. Một ít quan viên đến bổng lâu đều nói như vậy sẽ rất phiền toái, người ta vốn đã là vong mệnh đồ vân vân, tiên đoán phủ đã gặp phải phiền toái lớn.
Cuộc sống sau này hỗn loạn, đôi khi sẽ truyền ra xung đột với một số đệ tử vong mạng ở một nơi nào đó, sư phụ cũng không biết đây có tính là lời tiên đoán hay không. Nhưng dù sao trúc ký cũng đang bành trướng sức ảnh hưởng của nó, trong lúc bành trướng, các thuyết thư giả dưới trướng trúc ký lại bắt đầu kể chuyện về đám võ giả Lục Lâm, gây chấn động, trong lúc nhất thời khiến xung quanh bánh trúc, thượng võ phong rất có hồi chức.
Lúc này trong tiểu thuyết trên thị trường Võ Triều, có người kể tiên hồ dã quái, cũng có người nói tài tử giai nhân, nói anh hùng lỗ mãng cũng không phải không có. Nhưng trên cơ bản, tiểu thuyết đa phần do tài tử sa sút viết, thảo mãng cũng không phải chủ lưu, cho dù có, trên cơ bản cũng là một đoạn tích lũy, viết chút bố cục nhỏ dùng võ loạn cấm.
Nhưng chuyện xưa về thẻ trúc đều có vẻ hào phóng, chuyện xưa có hư có thực, phần lớn là nói đến "Hiệp chi đại giả vi dân". Một cái phỏng theo bối cảnh võ triều, được xưng là Thiên Long Bát bộ lạc Tống triều, càng làm cho Biều Nhất Quyết giấy quý giá., Mỗi đêm, người đọc sách bằng trúc nói xong một đoạn, lập tức có người chép ra, cạnh tranh xem qua. Mà bị ảnh hưởng này, hào khách võ lâm của Yểm Lâu cũng nhiều hơn, thậm chí có vài công tử thư sinh có xuất sắc., Từng luyện qua chút võ nghệ phòng thân, liền giống như Đường Thời hào hiệp phối bảo kiếm, vẫy tới lui lui, sau đó bắt đầu kết giao cùng võ giả. Những người này trong nhà có nhiều bối cảnh, nghe nói làm cho Phong phủ bên kia chịu trách nhiệm trị an nhất thời đau đầu không thôi.
Đương nhiên, một bộ phận người sùng bái, cũng chỉ là "không chủ lưu" ở thời đại này. Cách làm của trúc ký cũng đưa tới một ít chuyện chê trách, ảnh hưởng của tiểu thuyết thảo dã anh hùng không lớn, mọi người cũng lười để ý tới, nhưng mà hiệp dùng võ loạn cấm, những hán tử lỗ mãng huyết khí sung túc lại là tai hoạ ngầm không thể phát tiết, há có thể tuyên truyền chứ?
Ví dụ như lần này Chu Bang Ngạn về kinh báo cáo công tác, đối với việc dẫn dắt trúc ký cũng có chút bất mãn. Nhưng cũng may giảng thuật một số câu chuyện lỗ mãng, đồng thời trong thẻ trúc còn kể một số chuyện xưa, khiến cho đám văn nhân tôn sùng. Nhất là lúc bị nhốt ở Hàng Châu, phát sinh một đoạn sự tích liên quan tới Tiền Hi Văn lão nhân, khiến cho sĩ tử kinh thành đều rất là kính trọng.
Cho dù là ở Biện Lương, có không ít người trực tiếp tiếp tiếp tiếp xúc với gia đình giàu có ở Hàng Châu có quan hệ với nhau. Những người chết già trước kia đối với bọn họ cũng chỉ là khái niệm mà thôi, sau khi kể chuyện, những người này đều lấy hình thức của mình để tưởng tượng hoặc là leo lên phúng viếng, cũng có rất nhiều nhân sĩ văn tử đến trúc ký nghe được một câu chuyện như vậy, sau đó nhiệt huyết sôi trào, sau đó nước mắt đầy vạt áo.
Những người này sau khi nghe kể chuyện có phải hay không đã có dũng khí tự cứu đạo giống như Tiền lão, nhưng bởi vì Ninh Nghị là người cuối cùng nói chuyện với Tiền lão, trúc ký bởi vậy được một ít khoan dung cùng chiếu cố, tuyên dương thảo mãng anh hùng, cũng không có bị công kích, mà là hoặc chửi mắng hoặc chia làm hai phái, cũng trở thành đoạn thời gian gần đây, đám sĩ tử Biện Trung đang thảo luận chủ đề.
Mà trong lúc tất cả những thứ này diễn ra vô cùng phức tạp, thì nam nhân sau lưng vẫn như cũ, chưa từng xuất hiện trước mặt người khác...
Trong lòng nghĩ đến những điều này, sư phụ đi vào tiểu viện của mình, cây đa trong đình viện trong gió nhẹ buông xuống bóng cây nồng đậm, trong từng trận tiếng ve kêu, không khí vẫn có vẻ hơi oi bức. Chu Tân Ngạn ngồi trên sàn gỗ vài trước quán trà chờ nàng, vị nam tử có danh tiếng ở Võ Triều văn đàn này cũng đã gần bốn mươi tuổi, bộ dạng của hắn tất nhiên không phải là loại hình dáng điển trai như anh tuấn của tiểu sinh., Nhưng một cái mào trắng có chút cẩn thận, tóc mai hơi trắng và những năm gần đây dính chút phong trần, cùng với những gì vi quan trải qua, vẫn như cũ đắp nặn hắn thành nam tử có mị lực, mắt thấy sư phụ tới đây, Chu Bang Ngạn đưa tay lên mời nàng ngồi xuống.
Hai người quen biết đã mấy năm, nếu muốn nói tâm tình biết nhau, trong những năm tháng tình yêu cũng không nghiêm khắc lắm này, chỉ sợ cũng từng có. Dù sao nói theo một ý nghĩa nào đó, nam nhân này cũng là một trong những nam nhân gần gũi nhất với Lý sư phụ nhất, cũng coi như là chung sống hòa hợp. Sau khi ngồi xuống, thưởng trà, vài câu tán gẫu, Chu Bang Ngạn nói: "Chuyện ta nói lần trước, sư phụ đã có câu trả lời chưa?"
Thời điểm đi vào tầng thứ nhất, Chu bang Ngạn đã từng nhắc tới chuyện muốn chuộc thân cho nàng. Nói theo một ý nghĩa nào đó, hai người lúc này nói đến chuyện này, là hợp thời gian. Tuổi sư phụ, đã qua thời kỳ hoàng kim của hoa khôi, tuy rằng hôm nay còn có rất nhiều người đứng ra tham gia, nhưng tiếp theo, không thể nghi ngờ, sắp sửa đi xuống dốc, gả người, cũng là chuyện thuận lý thành chương.
Mà luận thân phận, mặc dù vị trí Chu Bang Ngạn không cao, nhưng hắn vốn có đầy đủ tài năng, ngày thường đi cùng Lý sư phụ cũng gần, để hắn nạp nàng làm thiếp, cũng coi như là mối quan hệ tốt.
Sư phụ đang nâng chén trà, há hốc mồm, nhưng cuối cùng cũng không nói gì. Trong sân bỗng vang lên tiếng ve sầu, Chu bang Ngạn chờ một lát, châm nước trà cho hai người: "Kỳ thật ngươi ta cũng biết, ở trong đám người ở bên cạnh ngươi, ta lý giải ngươi. Ngày xưa ngươi thích du lịch tứ phương, từ danh gia học nghệ, sau khi ở cùng nhau, sợ rằng cũng chỉ có ta có thể ủng hộ ngươi. Bởi vậy, ngươi ở chung với ta, nên là tốt nhất... Ngươi cuối cùng là phải lập gia đình."
Sư phụ trầm mặc chốc lát, lúc bưng chén trà lên, nhìn về phía tiểu viện phía ngoài, thanh âm không cao: "Đẹp Thành huynh, kỳ thật gần đây ta suy nghĩ, có lẽ cũng không thấy... Thế nào cũng phải lập gia đình... "
"... Lúc ở Ngũ Đài sơn, Không Độ thiền sư từng nói ngươi có phật tính... Vậy hình như cũng không phải là người đầu tiên nói ngươi có phật tính." Chu bang Ngạn ngẩn người, lại cười cười, "Có điều lúc ngươi nói, có một số thời điểm ngươi nhìn thấu, nhưng cũng không sao cả, người luôn giống người khác, mới hạnh phúc hơn một chút... Làm sao vậy? Cuối cùng có chuyện nhìn không thấu? Hay là nhìn thấu không thấu rồi?"
"A..." Sư phụ thở dài, sau đó lại nói, "A..." Chỉ là nghe giống như "Haizz" thở dài.
"Ta nghe nói ngươi đi cứu trợ thiên tai, cũng có nghe nói... Ngươi gần đây thường xuyên đến ngoại thành bố thí những tên ăn mày kia... Lý mẫu thân nói với ta rất nhiều..." Chu bang Ngạn dừng lại một chút. "Kỳ thật, trong những bằng hữu bên cạnh ngươi, ngươi và đám người Vu Hòa, Trần Tư Phong, mặc dù quen biết cũ, nhưng không có khả năng gì, ngược lại tên Ninh Lập kia, là người rất lợi hại."
Sư phụ không nói gì, đối với chuyện của Ninh Nghị, chắc hẳn cũng là Lý Uẩn cùng Chu bang Ngạn nói, hơi trầm mặc trong chốc lát, Chu bang Ngạn nói: "Chỉ là... người này tựa hồ rất nhiệt tình thương sự, mấy năm trước ta cho rằng hắn là quân tử không màng danh lợi, nhưng về sau nhìn thấy, người này làm việc rất chính có tà, cũng không hợp với quân tử chi đạo. Chí ít chuyện hắn bảo Trúc Ký Lục Dương Dương Dã Mãng, ta cực kỳ không đồng ý..."
Chu bang Ngạn Tài tên rất cao, làm người tương đối chính, nói chuyện kỳ thật cũng là thẳng thắn, lúc này nhìn sư phụ một hồi: "Ta biết chuyện ngươi đi cứu trợ thiên tai, cũng là do hắn chủ trì. Ngươi có thích hắn không?"
Ánh mắt sư phụ vốn nhìn về phía bên cạnh, lúc này mới như bừng tỉnh, sau đó cười lắc đầu: "Không phải, cũng đã lâu rồi ta không gặp hắn."
"Hắn không phải là một người xứng đôi." Chu Bang Ngạn nhấp một ngụm trà: "... Ý chỉ của triều đình đã hạ xuống, ta ở trong kinh chỉ có năm ngày."
"Ừm." Sư phụ gật đầu, giơ chén trà lên mỉm cười: "Tiếp theo đi đâu?"
Trong tiếng ve kêu vang khắp viện, hai người tiếp tục nói những lời bình thường trong nhà, gió nhẹ vuốt ve lá gỗ, trong lúc nói chuyện trộn lẫn âm thanh sàn sạt đơn điệu. Sau buổi trưa ngày hè, không khí ngược lại trong không khí như vậy lại có vẻ tĩnh mịch...
Phía bắc, ngoài ngàn dặm, Lữ Lương sơn.
Tiếng thét cùng tiếng chuông của đoàn ngựa phá vỡ sự nặng nề của mùa hè, buổi chiều, lại là một chi thương đội tiến vào bên ngoài Thanh Mộc trại. Đội buôn này không nhỏ, gần hai trăm người đội hình, vận chuyển mấy chục xe hàng hóa, là đơn hàng lớn hiếm thấy trong Thanh Mộc trại, cũng bởi vậy, trong trại cũng phái ra không ít người hộ tống, lúc này bình an đến, nhất thời toàn bộ bên ngoài náo nhiệt hẳn lên.
Từ bên ngoài trại Thanh Mộc tụ tập kéo dài vào bên trong, tùy ý có thể thấy được dấu vết xây dựng, có nhiều chỗ vừa mới lấp đầy., Vết tích đất mới cũng mang theo khí tức không giống ngày xưa. Bởi vì trải qua quy hoạch thống nhất, nên quần thể kiến trúc mới do lão trại xây dựng nên có vẻ chỉnh tề và trật tự, mặc dù không nhiều lắm, nhưng ít nhất so với hai tháng chen chúc và bận rộn của Thanh Mộc trại mà nói, hết thảy đều trở nên rực rỡ hẳn lên.
Có đôi khi, bản thân trật tự có thể làm cho người ta cảm nhận rất rõ ràng, tích cực quan cảm. Khi nhìn thấy cái trại này giống như một con kiến đang mở rộng ra, lật lại, những người trong trại phần lớn đều cảm thấy sung sướng. Nhất là sau khi so sánh, phần lớn mọi người đều sẽ nhớ tới, rốt cuộc ai mang tới đây.
Sau khi trải qua hai tháng cải biến, quản lý của Thanh Mộc trại phần lớn mọi người cũng cảm nhận được rất nhiều chi tiết cải thiện, hiệu suất tăng lên. Đương nhiên, tuyệt đối là do máy móc hóa theo đuổi hiệu suất., Có đôi khi sẽ cho người ta cảm thấy sự thiếu hụt của sự tồn tại của cơ thể, nhưng hiện tại Thanh Mộc trại vẫn chưa thể tiếp xúc được cảm xúc như vậy, ví dụ như trong mùa hè như vậy, đến gần trưa, mọi người cũng không cần phải làm việc., Rất nhiều chuyện, đều là sáng sớm cùng chạng vạng tối làm việc —— tuy rằng đối với những người nghèo trong núi mà nói, chỉ cần có chút chỗ tốt, cho dù ép bọn họ làm việc dưới mặt trời, bọn họ cũng chưa chắc không chịu nổi nỗi khổ này, nhưng trước mắt mà nói, Ninh Nghị còn không có ý định truy cầu hiệu suất đến trình độ này.
Ninh Nghị đã không thể nhúng tay vào hiệu suất này, ngược lại bây giờ quản lý cư dân của Thanh Mộc trại, y vẫn sẽ nhúng tay vào trong lúc đó.
Hai tháng, sáu ngàn cư dân Thanh Mộc trại đã phát triển đến gần tám ngàn người. Trong đó có năm sáu trăm là tráng đinh gần đây gia nhập, nghe lời, chịu huấn luyện, hoặc có tài năng, còn lại là gia đình bọn họ đưa đến.
Do Ninh Nghị nhúng tay, sự an trí và sự bành trướng của nhân khẩu được tiến hành trong một tình huống đâu vào đấy, nhưng đột nhiên có thêm nhiều người mới như vậy vào, đương nhiên cũng có vấn đề. Cùng với Hồng đề cập tới chuyện vợ chồng bình thường sinh hoạt của Ninh Nghị, cứ cách ba ngày sẽ cùng mấy trại chủ và mấy tên đầu mục phụ trách việc này mà mở ra một hội nghị, hắn cơ bản không chịu trách nhiệm sự vụ cụ thể, chỉ là châm phía dưới, làm một công việc tư tưởng.
Người mới dung nhập vào Thanh Mộc trại, tương lai còn có thể có càng nhiều người mới, làm sao lão nhân trong núi không bắt nạt người mới một cách quá mức nghiêm trọng là một vấn đề, nhưng cũng không cần theo đuổi sự công bằng thuần túy. Ninh A Nghị bảo con gái Trịnh Cốt dẫn đầu tổ chức một Chấp pháp đội nho nhỏ, tiến hành ghi chép và nhúng tay vào việc phân chia với tân lão nhân, làm cho lão nhân nhận được ưu đãi nhất định, nhưng cũng không để cho quá nhiều kẻ mới gia nhập vào trại.
Mỗi ba ngày đụng độ này, chủ thể vẫn tương đương với công việc tư tưởng. Muốn phát triển trong thời gian dài không cần phải chỉ lo tới trước mắt, muốn quần thể cường đại, không cần chỉ nhìn lợi ích nhất thời của cá nhân. Kỳ thật tại loại tổ chức nhỏ như Thanh Mộc trại này, mấy trại chủ đối với việc khống chế phía dưới vẫn rất mạnh, chỉ cần lấy được sự công nhận của bọn họ là được., Tất cả trở nên đơn giản, Ninh Nghị cũng là để sau này phát triển trại cơ sở mà thôi. Đương nhiên, trong mắt một số người, vị cô gia đến từ bên ngoài này đã có vẻ hơi lải nhải, mỗi mấy ngày lại xác nhận một lần, luôn nhắc nhở mãi mấy câu...
Mặc dù có nghi vấn như vậy, nhưng dưới sự quản lý đơn giản của Ninh Nghị, hiện trạng của Thanh Mộc trại đã tốt hơn rất nhiều so với rất nhiều nơi bên ngoài Lữ Lương Sơn rồi. Mặc kệ là ở bất cứ nơi nào, dân bản địa vẫn luôn bài ngoại, dù cho có tranh chấp gì đi nữa thì cũng không ngoại lệ., Xử lý Huyện lệnh, thường thường cũng không coi là thông minh, trong Lữ Lương sơn lại càng như thế. Rất nhiều trại thường dễ tiếp nhận người, nếu thật sự vào trong đó, thường thường vẫn phải đứng đội ngũ., Cùng đỉnh núi, tranh đấu nhiều lần giữa các nơi như vậy, đôi khi còn có vài lão nhân trong trại đánh chết người mới, hoặc là thủ lĩnh ỷ vào quyền thế đùa bỡn vợ con gia nhập, nào có chuyện giống như Thanh Mộc trại, lại còn có người điều tiết, có người xử lý.
Trong lúc đó lão nhân mới nảy sinh mâu thuẫn, cho dù là người mới bị đánh sẽ giáo huấn lão nhân một trận, nơi nào lại có. Cho dù không tính là công bằng tuyệt đối, nhưng cho dù là quan tâm tương đối, cũng đã cực kỳ trân quý. Tuy vẫn có không ít ma sát nhỏ., Nhưng vấn đề lớn - tỷ như ỷ thế hiếp người, ức hiếp vợ con -- thượng tầng Thanh Mộc trại cấm nghiêm lệnh, mà thường sau khi vấn đề nhỏ nhặt xuất hiện, Chấp Pháp đội xuất hiện, tham gia, điều giải, người bị ức hiếp, thậm chí còn có thể làm cho nội tâm một ít người cảm thấy tràn đầy ấm áp.
Dù sao đây cũng là thế đạo, có thể tốt hơn một chút thì tốt hơn rất nhiều.
Có lúc nhìn mọi chuyện trong trại, chỉ là thay đổi trong hai tháng, ông lão tên là Lương Xuyên cũng sẽ hỏi mình, có một số việc mình cũng từng nghĩ tới, vì sao mình lại không làm được, còn bên phía Ninh Nghị chỉ là chuyện đơn giản đơn giản mà thôi. Đương nhiên, đôi khi sẽ có đáp án, có lúc không có.
Lúc này hắn đang ngồi dưới bóng cây trên quảng trường nhỏ hóng mát, tướng công của Hồng Đề đang cầm tấm ván gỗ bên cạnh vẽ tranh, Hồng Đề thì ngồi phía sau cầm quạt quạt gió cho lão nhân, thỉnh thoảng cũng sẽ quạt cho tướng công nàng một cái. Trên quảng trường nhỏ không có nhiều người, có mấy đứa nhỏ đang chơi đùa ném đá, cách đó không xa, thiếu niên tên là Vũ Văn Phi Độ đang cùng một thiếu niên gầy đen gầy khác khoa tay múa chân với hắn.
"Xem chiêu này! Ta từ bên cạnh xoay đầu gối của ngươi lại, quét ngang quét ngang! Quét ngang! Hắc, ngươi tuyệt đối không tránh thoát..."
"Còn có chiêu này, đánh trúng ngực ngươi! Đánh ngươi nữa thì... "
"Còn có Tấn Thiên pháo của ta nữa, ta đánh ngươi một trăm cái, oa oa oa oa oa oa ——"
Vũ Văn Phi Độ vốn là người thiếu niên, thiên tư thông minh, làm người cũng xa lạ. Ở doanh địa Độc Long, nhận không ít sư phụ, học được một thân võ nghệ cao siêu, lúc này đang khoa chân múa tay trước mặt thiếu niên trông chừng Lương Bản phu, nhảy tới nhảy lui, ra tay như gió - Đây là vì Hồng Đề nói về thiếu niên tên là Tiểu Hắc cũng từng luyện võ công, hơn nữa rất có thiên phú, hắn muốn tìm đối phương so tài một chút, đáng tiếc Tiểu Hắc tương đối trầm mặc không vui, không muốn đáp lại hắn.
Lúc này Vũ Văn Phi Độ ở trước mặt Tiểu Hắc đánh đến hoa cả mắt, quyền phong gào thét chạy loạn tới gần mặt Tiểu Hắc, bên cạnh có mấy đứa bé tay cầm cằm nhìn, có người sợ hãi than: "Oa, Vũ Văn ca ca thật là lợi hại..."
"Tiểu Hắc ca ca không biết võ công, Phi Độ ca ca đừng khi dễ hắn..."
Ninh Nghị cầm tấm ván gỗ viết vẽ vẽ, ngẩng đầu nhìn một cái, cúi đầu cười đánh giá: "Hắc hắc, thật tiện."
Sau đó đột nhiên nghe thấy Tiểu Hắc kêu lên "A" một tiếng, ôm lấy eo của Vũ Văn Phi Độ, phóng thẳng về phía trước, Vũ Văn Phi Độ liều mạng muốn nắm chắc hạ bàn, nhưng mà hai người đã chạy ra quảng trường, chỉ nghe ầm một tiếng, ngã thành một đống trong lỗ nhỏ trên quảng trường. Đương nhiên, Vũ Văn Phi Độ bị ném rất nhiều.
"Đánh lén —— a, ăn hắc hổ của ta moi tim ——" Vũ Văn Phi Độ từ trong đống củi bò ra vẻ mặt chật vật, phóng về phía Tiểu Hắc, Tiểu Hắc quay đầu bỏ chạy, quảng trường nhỏ trở nên náo nhiệt. Đám người Ninh Nghị, Hồng Đề, Lương Xuyên Phu đều ngẩng đầu lên nhìn hai thiếu niên từ đầu này đánh tới đầu kia, lại đuổi theo đầu kia, cổ cũng xoay chuyển theo.
【 Tiểu thuyết vận hành nhiều năm, so sánh với Truy Thư Thần Khí phiên bản xinh đẹp, sách lão trùng đều đang dùng hoán nguyên dịch vụ, dung nhan mê man. 】
"Các ngươi cảm thấy ai sẽ đánh thắng?"
"Không sai biệt lắm." Ông lão cầm quải trượng híp mắt, xem cũng thú vị, tham dự.
Cô dâu nhỏ thì cười nhưng không mở miệng, đặt một chiếc giày dưới chân nàng - trước khi ông lão đi ra, nàng đã làm loại chuyện này.
Chỉ chốc lát sau, có một bóng người từ đằng xa đi tới, là Ngũ trại chủ Thanh Mộc trại Hàn Kính. Hắn nhìn hai tên thiếu niên đánh loạn, vòng qua, thỉnh an Lương bản phu rồi ngồi xuống bên cạnh, nói với Ninh Nghị: "Đuổi kịp."
"Thế nào rồi?"
"Đám người Mã Tuấn cũng sớm đuổi theo bọn họ, nói sẽ cho chúng ta một câu trả lời."
"Các ngươi cảm thấy thế nào?"
"Chờ hắn dặn dò, hoặc là giao người, hoặc là giao đầu người, nếu không liền hai ngàn người bọn họ một nồi thịt đi."
"A, cũng tốt..."
Trong miệng Hàn Kính nói, chính là vấn đề của Lữ Lương hướng bắc hai ngàn quân kia. Bây giờ Liêu quốc đã mất, những binh sĩ này cũng đã không còn người trong gia tộc. Thủ lĩnh của họ sau khi tới bên này, đổi tên Mã Tuấn, tạm thời tụ hú ở phía bắc Lữ Lương sơn. Sau trận chiến Hoắc Xuyên lĩnh, Thanh Mộc trại vì thế mà chuẩn bị chiến tranh, nhưng Lữ Lương dù sao cũng rất lớn, nếu như đối phương có chủ tâm muốn chạy, muốn tiêu diệt chiến là việc khó khăn không nhỏ.
Mà sau trận chiến ở Hoắc Xuyên Lĩnh, đám người này cũng biểu hiện tương đối thức thời, cũng không nguyện ý xung đột với Thanh Mộc trại, thậm chí một lần muốn kết minh với Thanh Mộc trại. Tất nhiên Ninh Nghị đã cự tuyệt, mà lần này, chính trong trại của đối phương tựa hồ phân liệt ra hơn mười người, thiếu chút nữa cướp bóc một đám thương đội được Thanh Mộc trại bao phủ, bên Mã Tuấn liền phái người đến xin lỗi, hơn nữa biểu thị sẽ cho Thanh Mộc trại một câu trả lời.
Trên thực tế, bên này ngược lại không quan tâm bàn giao gì cả, sớm đã xác định xong phương châm cho đám người Liêu Nhân này, hoặc là thần phục Thanh Mộc trại, trở thành ngoại vi Thanh Mộc trại. Mà đám người Ninh Nghị đã sớm chuẩn bị chu đáo đánh xương cốt hút tủy, hấp thu tinh nhuệ trong đó để cho bản thân sử dụng, còn lại thì lôi đi đào than. Hoặc là sau khi đánh xong làm thành ngoại trại Thanh Mộc trại, thuận tiện gõ xương hấp tủy, còn lại sẽ đuổi đi đào than đá...
Đương nhiên, bởi vì vẫn chưa có khả năng tiêu diệt chiến, bởi vậy sự tình vẫn bị áp chế. Bất quá Ninh Nghị sẽ không quá mức hỏi đến những chi tiết này, khi nào đánh, làm sao lớn được, đó đều là chuyện của bọn Hàn Kính, y cần phải làm, chỉ định cho trận chiến này tên là "Đại Công Kê" ác liệt tác chiến mà thôi.
Cũng bởi vậy, sau khi gật đầu, hắn liền chuyển đề tài trở lại: "... Ngươi cảm thấy ai sẽ thắng?"
Hàn Kính nhìn một chút: "Vũ Văn đi, công phu của hắn rất vững chắc."
"Cũng khó nói, ta cảm thấy Tiểu Hắc rất có linh tính..."
Mọi người ngồi xem đánh nhau.
Qua một lúc, Lương Bản phu làm nghiêm người, nói: "Lập Hằng ở đâu, bên kia của thôn già, các ngươi đã có người đi rồi sao?"
Ninh Nghị nhìn hắn một cái: "Ừm, người đã đi qua một ít."
"Phúc Vân vẫn luôn ở bên kia mà..." Lương Xuyên phu thở dài: "Lúc nào ta cũng muốn trở về xem sao."
Ninh Nghị nhíu mày: "Đi xa vất vả..." Thanh Mộc trại cách thôn cũ, cuối cùng vẫn còn hơn hai mươi dặm đường. Đầu năm nay cho dù xe ngựa tốt nhất cũng sẽ bị xóc nảy. Mà trong khoảng thời gian gần đây, tuy Lương Triết không phí sức vì thôn làng, nhưng thoạt nhìn vẫn còn trẻ hơn một chút, dù sao thân thể của hắn cũng đã lành lặn.
Hồng Đề là đại tông sư, đối với những chuyện này, rõ ràng nhất, sau đó cũng tới khuyên hắn...