Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
Mưa rơi ào ào.
Bên ngoài thanh mộc trại bảy dặm, bên dưới Hoắc Xuyên lĩnh, dựng lên một loạt lều lớn, thật dài. Bởi vì mưa xuống đột nhiên, nóc nhà dựng lên cũng không đủ, từ trong lều gỗ lan tràn ra, là từng bộ từng bộ thi thể đơn giản bày ra.
Đây không phải là thi thể của người Thanh Mộc trại.
Một trận chiến ở Hoắc Xuyên Lĩnh, tốc độ liên quân Lữ Lương Đạo tán loạn cực nhanh, về sau khắp núi đồi chém giết bỏ chạy. Trong vùng Hoắc Xuyên lĩnh, liên quân Lã Lương Đạo lưu lại hơn chín trăm thi thể. Mà đại đầu mục trong lần chiến đấu này, Phương Nghĩa Dương bị giết, Chử Tam Lang bị bắt, Trần Chấn Hải chật vật chạy trốn, biến mất không còn tăm tích. Tất cả mọi người đều bị giết, dám càn quét chiến trường, cơ bản không còn ai.
Sau khi thu liễm thi thể người nhà, Ninh Nghị đề nghị bọn họ thu liễm thi thể những người khác, ít nhất không để cho bọn họ bị sói ăn tươi. Sau đó Thanh Mộc trại phái ra mã đội đưa tin, để những người khác nhanh chóng tới lĩnh hội người nhà, thân thuộc, hoặc là thi thể huynh đệ. Đối với trận chiến ở Hoắc Xuyên lĩnh., Thanh Mộc trại không truy cứu nữa, nếu như qua ba ngày nữa, thi thể vẫn chưa có người đến nhận. Thanh Mộc trại sẽ đem tất cả thi thể hỏa hóa chôn cùng với Hoắc Xuyên lĩnh, cũng để cho những người còn lại, tương lai có một nơi để cúng bái.
Sau đại chiến, biểu hiện ra mặt nhân từ của mình, tự nhiên cũng là một phương pháp biểu diễn cơ bắp, mặt khác, Hoắc Xuyên Lĩnh cách Thanh Mộc trại không xa, Ninh Nghị cũng không hy vọng thi thể cả núi thối rữa sau đó mang đến dịch tình gì. Đương nhiên, mặc dù Thanh Mộc trại biểu hiện ra thiện ý, nhưng người thật sự dám tới đây lĩnh thi thể cũng không nhiều, có qua đây., Phần lớn đều là những lão già, nữ tử, bọn hắn cố lấy dũng khí đi qua. Có vài người cho rằng phải dẫn hài tử nhà mình đi, nam nhân thì cần phải trả tiền, thậm chí còn chuẩn bị chút ít tài vật. Nhưng chung quy người của Thanh Mộc trại không cần, bọn hắn đành khóc lóc lóc lóc lóc lóc lóc lóc lóc lóc khắp nơi rồi rời đi.
Mà đối với lời kiến nghị này của Ninh Nghị, mấy người bên trên Thanh Mộc trại đương nhiên có thể hiểu được. Với tư cách binh sĩ tầng dưới, ít nhiều cũng có chút khó chịu. Đối diện chết nhiều người như vậy, chính chúng ta cũng phải chết, để thi thể đặt trên núi cho sói ăn thịt chẳng phải tốt hơn sao. Bất quá mệnh lệnh xuống dưới., Đặc biệt sau đó lộ ra mệnh lệnh chính là của Ninh Nghị, những binh lính này vẫn nên chấp hành. Đương nhiên, đối với sắc mặt của người nhà, cho dù không được tốt, nhưng cũng bởi vậy, ngược lại không có ai dám đến đây gây sự.
Trong mưa to, ngẫu nhiên còn có thể nhìn thấy từng nhóm người đi qua bóng dáng sau khi đi qua Hoắc Xuyên Lĩnh tới Thanh Mộc trại. Những người này hoặc là sau đại chiến trở về, hoặc là nghe nói trận đại chiến này, đến nương tựa Thanh Mộc trại. Thế cho nên tập thể Thanh Mộc tụ cách đó vài dặm, lúc này đã là trạng thái người người đầy họa.
Bọn thổ phỉ lưu manh, lưu manh vô lại, ở thời đại này, có rất nhiều người nói hắn bất đắc dĩ nhưng trên cơ bản mà nói, vẫn là một miếng cơm nhẹ nhàng. Giết người thì cùng nhau tiến lên, bình thường mọi người đều ao ước có một bát lớn uống rượu ăn thịt, cho dù làm không được tốt như vậy, chí ít cũng là ở cùng đồng bạn mù quáng vui vẻ mà thôi., Hỗn tạp thời gian qua đi, Thanh Mộc trại trước kia đã có quy mô không nhỏ, luyện binh cũng đã chuẩn bị đầy đủ đồ ăn. Nhưng rất nhiều người khi tới đây, đối với điều kiện tuyển người của Thanh Mộc trại thì hà khắc vẫn là biểu thị không thể chịu đựng nổi: Lão tử có một phần khí lực, người lại hung ác, dám đánh dám liều, là hảo hán giết người không chớp mắt, ở đâu cũng không được có một chiếc ghế, ngươi lại để cho ta huấn luyện mỗi ngày?
Bởi vì nguyên nhân như vậy, không ít người tỏ vẻ khó chịu với thanh mộc trại, có đôi khi bên ngoài mặc dù mở cửa tuyển người, nhưng vẫn khiến cho một ít tranh cãi, có người gây sự. Đại chiến tại Hoắc Xuyên Lĩnh lần này, một bộ phận trong đó đã từng có ý đồ gia nhập Thanh Mộc trại, sau khi bị cự tuyệt sẽ không đến đây trả thù.
Ngược lại sau lần đại chiến này, có rất nhiều người chạy tới, đề nghị cãi nhau cũng ít, ngược lại còn có vài người mắng thêm vài câu không biết hàng của Thanh Mộc trại, sau khi trông thấy một loạt binh sĩ Thanh Mộc đằng đằng sát khí duy trì trật tự liền quay người hậm hực rời đi. Mà nguyện ý tiếp nhận việc huấn luyện ở Thanh Mộc trại, thể chất cũng quá cứng, chỉ trong thời gian hai ba ngày đã có thêm một đám người.
Còn nội trại thanh mộc bên cạnh lúc này đang hòa vào bầu không khí vui vẻ hòa thuận vui vẻ, tâm tình mọi người tăng vọt, ở bên cạnh hòa thuận hiền lành. Đang bàn tán về sự tích về Hoắc Xuyên lĩnh, đồng thời cũng tràn đầy ước mơ lạc quan về tương lai: Không thể nghi ngờ, trước mắt Thanh Mộc trại đã là nơi lợi hại nhất Lữ Lương sơn, cuộc sống ở đây, tương lai chắc hẳn là một nơi vô cùng tốt đẹp.
Trong ước mơ như vậy, chỉ có một chuyện, như là mắc kẹt trong lòng mọi người một chút. Đối với cư dân mà nói, tuy không phải đại sự gì, nhưng nhớ tới, lại cảm thấy có chút không thoải mái, đó chính là mấy ngày nay truyền lại trong trại, liên quan tới chuyện hôn sự giữa trại chủ và vị Ninh Nhân Đồ kia.
Liên quân tiến công Thanh Mộc trại mấy ngày trước đã bị đánh sập, ngay cả đại phú phỉ như Chử Tam Lang, cũng vào ngày hôm sau ngay trước mặt tất cả mọi người chém đầu thị chúng ta. Chỉ có chuyện trại chủ nhà mình, đám người Thanh Mộc trại đều cảm thấy bản thân bị bẽ mặt. Cái câu dao của Lâm giáo chủ gì gì đó., Làm cho hai người trên núi nảy sinh mâu thuẫn, nhưng cái này thì sao chứ, chẳng lẽ bởi vì kẻ xấu tạo kế, liền thân đều không được sao! Vậy chẳng phải là lại để cho người xấu thành công sao!
Bởi vì mấy ngày nay dư luận cọ rửa, hôm nay mọi người ở Thanh Mộc trại đều rất có hảo cảm với vị thanh niên ngoại lai này. Người khác có bản lĩnh, tính cách lại tốt, vào thời khắc mấu chốt còn nhúng tay luận võ cứu trại chủ. Nghe nói mấy năm nay phát triển của Thanh Mộc trại đều có hắn ở phía sau giúp đỡ, nhưng đến tận nơi, bởi vì lời đồn xấu, hắn ngay cả trại chủ cũng không cưới được. Nghe nói đã chuẩn bị mấy ngày rồi.
Lời đồn đại như thế khiến người khác vừa thân thiết vừa phẫn nộ.
Sau khi mưa tạnh, thi thể Hoắc Xuyên Lĩnh bị một mồi lửa đốt hết, sau đó thống nhất mai táng. Điều này có nghĩa là toàn bộ tình thế lúc trước đã chấm dứt.
Mà sau khi Ninh Nghị bồi tiếp ba ngày, cuối cùng cũng bắt đầu làm việc. Y thông qua Trịnh A Nhị, triệu tập hơn mười người quản lý các sự vụ trong sơn trại họp, đây là lần đầu tiên một số nhân viên trung hạ trong sơn trại có thể nhìn thấy y. Nghe nói không ít người trong nhà đã được dặn dò, sau khi nhìn thấy vị Ninh công tử này, khuyên nhủ y đừng có ác ý...
Nhưng đương nhiên, những người này nhất thời không dám truyền những lời như vậy. Hội nghị lần này của Ninh Nghị thiết lập cho toàn bộ Thanh Mộc trại một quy tắc chung. Tạm thời mà nói, nội dung khổng lồ, gần như bao gồm cả việc củng cố đại trại, mở rộng toàn bộ hy vọng., Bởi vì lần này đều tham dự một số thợ nông dân, nông dân trong núi, Ninh Nghị không mong đợi bọn họ có thể hiểu được toàn bộ nhiệm vụ tỉ mỉ của bàn xoay. Y phân tách tất cả nhiệm vụ tỉ mỉ ra, sau đó chia tất cả mọi người thành một tổ nhỏ, lại cùng nhau thảo luận, tổng hợp kế sách.
Với sơn cốc Thanh Mộc trại thì đại khái khái khái khái lượng lớn, quy hoạch dự đoán. Ví dụ như phòng ốc xây dựng ở nơi nào, chiếm dụng nơi đó. Những rãnh, kênh mương, bài xuất, dẫn nước phối hợp như thế nào, làm thế nào mở rộng hệ thống vốn có, hoặc là giữ lại khả năng mở rộng. Trên núi hoặc là nơi phụ cận có thể mở ra các loại đất trồng, vị trí thương khố đặt ở nơi nào an toàn nhất., Chỗ thuận tiện nhất. Toàn bộ Thanh Mộc trại phòng ngự trên phương diện quân sự, tường ngoài có thể chọn vị trí tốt hơn hay không, bên ngoài có bao nhiêu chỗ hiểm yếu, có thể phối hợp phòng ngự, trên núi có thể đào hầm ngầm, đả thông địa đạo, vân vân vân.
Một cái tụ cư khu thành lập và mở rộng, liên quan đến vấn đề, luôn nhiều phương diện. Đối với người của Thanh Mộc trại mà nói, sơn trại phát triển, bọn họ đều nghĩ đến chỗ nào, phía trên tuy có phân chia khu vực, toàn bộ quy hoạch cẩn thận cũng không có nhiều. Đến cuối cùng..., Bên ngoài thanh mộc tụ tập nước đen chảy ngang, nội trại lúc này cũng đã có vẻ hơi chật chội, nhưng từ sườn núi trở lên, xuất phát từ quân sự cân nhắc giữ bí mật một chút, thời điểm xây nhà lại không phát triển lên, lúc này, phương diện mặt vuông, cũng bắt đầu quy nạp.
thợ thủ công và quản lý cơ sở trong những khu vực núi này tuy kiến thức không nhiều lắm, nhưng dưới sự dẫn dắt đơn giản của Ninh Nghị, những điều cần nói vẫn có thể nói ra. Đám thợ xây nhà đưa ra ý kiến, Ninh Nghị đại khái phân chia khu vực, hiểu biết thì phối hợp với những mương ngầm dưới lòng đất., Cố gắng nghĩ cách, nhị trại chủ Trịnh A Cữu ở phương diện nội chính và tứ trại chủ Bành Việt đều đến đây áp trận, phương diện quân sự, Hàn Kính cũng tự mình trình diện, đối với tình huống về mặt quân sự sau này cần phải đề phòng, sau đó mọi người đồng loạt quy hoạch toàn bộ ngoại tường và hệ thống phòng ngự.
Mấy chục người trong mười người ở dưới sự áp trận của Ninh Nghị liên tục trải qua ba ngày, sau đó căn cứ vào tình huống trước mắt của Thanh Mộc trại vẽ ra một bản đồ tỉ mỉ. Dự đoán ban đầu mà nói, cái quy hoạch này rất có tính kích động. Một cái trại lớn tương lai có thể dung nạp hai đến ba vạn người, các phương diện đều quy hoạch trôi nổi xinh đẹp, suy nghĩ một chút cũng làm cho lòng người dâng trào. Công tác thực sự kế tiếp mới vừa mở ra: Ninh Nghị để tất cả thợ thủ công của bọn họ, đem công việc làm đầu tiên., Phân giải từng bước một, phải dùng bao nhiêu vật liệu, dùng như thế nào, theo thứ tự, chính mình học chữ viết, không biết chữ cứ dựa theo trí nhớ chậm rãi nói ra, bên này sai người chép.
【 Xem xét hoàn cảnh lớn như vậy, khả năng của bản trạm có thể đóng cửa bất cứ lúc nào, mời mọi người mau chóng cất bước đến Doanh trại Hoán Nguyên Vĩnh Hằng, bỗng dưng rực rỡ. 】
Mấy ngày kế tiếp, đối với những sư phụ truyền thừa tài nghệ truyền thống này mà nói, muốn phá bỏ tài nghệ, thì quả thực là một chuyện khiến người ta đánh nát da đầu. Có vài người biết làm, hoàn toàn không nói, đại bộ phận tay nghề của thợ thủ công lại không giống nhau, đối với bọn họ mà nói, rất nhiều trình tự đã thành thạo cũng có thể biến hóa linh hoạt, nhưng hết lần này tới lần khác chính là không cách nào thống nhất được.
Ninh Nghị không định tách tay nghề của công việc đường thủy hay chế tác giống như chế độ quy luật trực tiếp nhét vào Thanh Mộc trại, chuyện hắn làm cũng vô cùng đơn giản. Những thợ thủ công này phụ trách công tác, trong núi tự nhiên cũng có quản sự quản lý việc quản lý vật tư., Ninh Nghị gọi bọn họ tới cùng thương lượng: Các ngươi cảm thấy những thứ cần thiết này tương đối tốt, những cái nào nên thả phía sau. Những người trong núi trước đây cũng có phối hợp, đơn giản đề mục, tóm lại vẫn có thể giải được.
Tiếp theo, lại là vài tên quản sự an bài điều tập nhân thủ, chuyện gì nên làm trước, chuyện gì nên làm thì làm sau, tận lực không để cho toàn bộ hệ thống dừng lại, để bọn họ cùng quản lý vật tư, cùng đám thợ thủ công thống nhất kế hoạch...
Cái gọi là phương pháp quản lý khoa học, phân chia kỹ càng từng bước, kỳ thật cũng không tính là khó, nhưng khi tất cả các khâu đều vận hành cùng một chỗ, sẽ biến thành một hệ thống khổng lồ. Thường thường ngươi sai người đi làm một chuyện, lại phát hiện đồ vật cần thiết của chuyện này còn chưa tới., Ở giữa có lẽ chỉ lãng phí nửa giờ, các loại lãng phí nhỏ gộp lại, rõ ràng mọi người vẫn luôn làm việc, đối với hiệu suất ảnh hưởng lại vô cùng lớn. Thế cho nên trong mấy ngày đầu, Ninh Nghị triệu tập một nhóm lớn người, làm loại chuyện vặt vãnh này, nhưng xem ra lại không có chuyện gì quá lớn.
Mà trong lúc này, các công tác trong núi đương nhiên vẫn đang tiến hành. Càng nhiều người khác gia nhập vào, trong sơn cốc xây dựng, công tác khai khẩn cũng chưa từng dừng lại. Ninh Nghị thường xuyên nhúng tay vào trong đó, đề ra ý kiến., Mọi người càng quan tâm đến vấn đề tình cảm giữa hắn và trại chủ. Trong khoảng thời gian gần đây, một đám người vây quanh hắn, trại chủ ngược lại không dễ tới gần, có khi nào là giữa hai người đang rùng mình không. Về phần Ninh Nghị nhúng tay nhìn như khổng lồ, trên thực tế lại phân chia vô cùng đơn giản, mọi người chỉ cảm thấy: Có thể là người ngoài núi làm cái gì đều thích hợp giảng giải quy củ.
Dưới sự nhúng tay và ủng hộ của mấy vị trại chủ, mọi người đối với những "Quy củ" này mặc dù có chút không thích ứng, nhưng trong thời gian ngắn cũng không có bao nhiêu ý kiến. Vị đại nhân vật trẻ tuổi này vẫn vô cùng bình dị dễ gần người, xem ra đối với bất cứ chuyện gì cũng có thể không chán ghét. Ngươi không hiểu, có thể nghe theo, thật có nghi hoặc, hắn có thể giải thích, mà mỗi một lời giải thích, cũng đều lời ít ý nhiều lời ít ý nhiều., Phương hướng rõ ràng. Chỉ là... tảng đá muốn bao nhiêu, gỗ bao nhiêu, trước tính toán một chút, nói ra, những chuyện này không phải rất đơn giản sao, tùy tiện ngẫm lại sẽ biết, trước kia hình như ta cũng làm như vậy a, lúc cần, ta liền mở miệng a...
Bầu không khí như vậy đối với toàn bộ Thanh Mộc trại dần dần biến hóa, tất cả hiệu suất đề cao là khoảng nửa tháng sau, mới dần dần được người nhận thức.
Thời gian tiến vào tháng năm, đối với Ninh Nghị cùng với hơn một trăm người xứ khác hắn mang đến, đám người Thanh Mộc trại cũng bắt đầu quen thuộc. Đám võ nhân Chúc Bưu cùng thủ lĩnh tinh nhuệ của Thanh Mộc trại tiến hành hai lần luận võ, đánh nhau rất hăng hái. Lần này có một số thợ thủ công tiến vào công tác, cũng được phối hợp vô cùng nhiệt tình.
Mà Ninh Nghị sau khi bận rộn sơ kỳ, cũng lựa chọn nhàn rỗi. Hắn đối với công việc thực chất thực tế cũng không nhiệt tình, lúc trước không ngại tham gia cùng nhúng tay, cũng chỉ là vì hướng dẫn ban đầu cho những người trong Thanh Mộc trại, một khi nắm giữ trình tự cơ bản, dù là cứng nhắc một chút, hắn cũng sẽ buông tay không để ý tới nữa. Sau này, chỉ cần duy trì hướng dẫn phương hướng, thực tiễn thường mới là lão sư tốt nhất.
Đại bộ phận người của Thanh Mộc trại đối với hắn đã không còn địch ý, đám người Hàn Kính cũng trực tiếp biểu thị đối với hắn đã tiếp nhận, thậm chí không ít sự tình, đều đã chủ động đến thương nghị, thỉnh giáo. Nói theo một ý nghĩa nào đó, Lâm Tông Ngô nhúng tay, chí ít tại chuyện hắn dung nhập Thanh Mộc trại, tiết kiệm cho hắn hai tháng thời gian.
Thương thế của Hồng Đề sớm đã khỏi hẳn. Trong lúc Ninh Nghị bận rộn nàng ở trong sân, có đôi khi đi qua đi lại, thân phận trại chủ bị dọa đến mức mọi người không dám nói chuyện. Trên thực tế, nàng cũng đang dựng lỗ tai lên nghe Ninh Nghị nói chuyện đấy, đối với Ninh Nghị, nàng cũng nói như vậy., Nàng cũng muốn biết rõ hàm nghĩa trong đó. Mà thường đến đêm khuya, nàng mới bưng cơm khuya hoặc nước ấm tới, nói mấy câu trong phòng, hoặc ngồi trong bóng tối bên ngoài ngồi một chút, nàng tựa vào vai hắn, có đôi khi cũng được Ninh Nghị ôm thân mật một phen.
Cũng dần dần nghe xong câu chuyện hiệp lữ tên là Thần Điêu.
Ảnh hưởng có liên quan tới thân phận thầy trò của hai người đối với hôn sự, sau khi Ninh Nghị hứa hẹn sẽ không làm gì, nàng cũng không kháng cự nữa.
Đối với nữ tử này mà nói, ngoại trừ Thanh Mộc trại thái bình ra thì nam tử bên cạnh có lẽ là người lấy được trong cuộc đời nàng, thứ tốt nhất trong cuộc đời này...
Có lúc nàng nghĩ thầm trong bóng tối, cho dù nàng thật sự là sư phụ mình, có lẽ nàng cũng sẽ giống như hai thầy trò trong chuyện xưa kia, muốn gả cho nàng.
Mười hai tháng Mười lăm, cách thời gian Điền Lịch tiến vào núi khoảng hai mươi ngày, trong phạm vi nhỏ của hai người đã phát thiệp mừng. Do hứa hẹn không lớn nên mấy trại chủ Trịnh A Tú chỉ cấp cho toàn bộ người trong sơn trại một ít thịt, chỉ làm hồng lợi sau trận chiến ở Hoắc Xuyên lĩnh. Nhưng người khắp núi lén lút đều biết hôm nay là ngày tháng nào, trong bầu không khí vui vẻ, trong khoảng sân nho nhỏ ở sườn núi Thanh Mộc trại, bọn họ đã kết hôn.
Trong sơn trại, sung sướng kéo dài rất lâu. Buổi tối hôm nay, khi Ninh Nghị tiến vào phòng mới, bên ngoài vẫn còn truyền đến tiếng ồn ào huyên náo. Nữ tử mặc váy cưới đỏ thẫm, đầu gối được quấn bởi một lớp khăn voan đỏ, khoanh chân ngồi bên mép giường, hai tay khoanh trên đầu gối, không biết đã duy trì tư thế này bao lâu rồi., Ninh Nghị vén cái nắp lên, nhìn thấy cô gái sau cái nắp đầu đang mỉm cười, nhưng trong ánh mắt đều là nước mắt lấp lóe. Ninh Nghị đi tới, ngồi xổm trước mặt nàng, nắm lấy hai tay nàng.
"Sau này đều là ngày lành." Nghe tiếng ồn ào bên ngoài, Ninh Nghị nói.
Cô gái kia hít một hơi nước mắt: "Ta thật cao hứng, có thể gả cho ngươi..."
Ninh Nghị mỉm cười ôn hòa, khí tức chúc phúc được bao phủ trong núi lớn này. Không lâu sau, trong hạnh phúc lại xen lẫn cảm xúc ngượng ngùng và khô nóng, nàng hồng đề trước người Ninh Nghị rồi cởi bỏ quần áo. Đêm nay, mặc dù có thân phận Tông sư võ học, nàng vẫn ở trước mặt hắn như cũ., Bị ức hiếp cả đêm. Hơn nữa có đôi khi, nàng thậm chí cảm giác, nam tử trước mắt không chỉ coi nàng là thê tử, mà còn coi nàng là thân phận sư phụ để khi dễ, cảm giác như vậy làm cho nàng cảm thấy đặc biệt ngượng ngùng, có đôi khi thậm chí nhịn không được muốn khóc.
Nhưng có thể làm được gì đây.
Nàng đã gả cho hắn nha...