Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
Như là buổi tối không ngủ, tiếng ồn ào và kích động không ngừng giằng co đến sáng sớm. Cuộc chiến ở Hoắc Xuyên lĩnh không lâu sau, các nhóm người tới từ các phương thức khác nhau đều thông qua những phương thức khác nhau hoặc ít nhiều biết được kết quả của đại chiến. Từ đó về sau là tình hình rườm rà phức tạp, tiếng chửi rủa khắp sơn trại, quát tháo cùng với mọi người trong núi kiềm chế tâm tình ăn mừng.
Người được phái ra lục tục lục tục trở về, sau đó lại lục tục bị mắng. Cư dân trong sơn trại bây giờ cũng biết tin tức chiến sự thắng lợi, đối với một màn chiến tranh cổ quái này, ở giữa sơn cốc kích động mà vui sướng vây xem. Từ đó về sau liên tục không dứt, nhân mã trở về, tập hợp, quét dọn chiến trường, kết quả vừa mừng rỡ vừa vui sướng, lại truyền đến tiếng khóc nhỏ...
Động tĩnh như vậy tiếp tục đến phía Đông dần dần trắng, mới giống như đột nhiên bị cái gì tách ra tiêu tán. Sáng sớm, sương sớm thấm ướt quần áo, trong không khí thanh mát đều an tĩnh mà trống trải, xa xa trong núi, làm cho tâm thần người ta vui vẻ tản đi. Từ trong phòng đi ra, cả trái tim đều giống như trống rỗng.
Lâu Thư Uyển ngồi trên tường vây, nhìn bộ dạng cư dân trong sơn cốc sáng sớm, một lát, Vu Ngọc Lân cũng đi ra, nhìn xem một mảnh sơn cốc này. Đối với tình hình trận chiến Hoắc Xuyên lĩnh, tối hôm qua bọn họ đã biết rõ, chiến quả khó mà tin nổi. Lâu Thư Uyển căn bản nghĩ không ra, vì sao sáu ngàn người đối mặt với đội hình một ngàn hai trăm người., Chưa tới một canh giờ, đã bị giết đến hỏng mất, chỉ là cho dù không thể tin được, nhưng lúc đó, nàng cũng không cách nào nói ra lời gì, trong đầu nhớ tới những lời Ninh Nghị nói đêm qua, nhớ tới một cái bạt tai, hết thảy đều trống rỗng.
Mà làm tướng lĩnh quân đội Vu Ngọc Lân, nhìn tình hình càng thêm rõ ràng, cũng muốn rõ hơn một chút. Tuy rằng ngay từ đầu cũng có chút khó tin, nhưng mà một đêm qua, đến sáng nay, nên nghĩ đến liền có thể nghĩ ra.
Gã Tam Lang, Trần Chấn Hải dù có nhiều thủ hạ hơn nữa thì vẫn là Huyết dũng nhất thời. Loại đội ngũ này gặp quả hồng mềm đồng loạt xông lên, nhưng cuối cùng vẫn không thể đánh được công kiên chân chính. Thế nhưng dù vậy, sáu ngàn người đối mặt với một ngàn hai trăm người tan tác với tốc độ kinh khủng như vậy, cũng chỉ có thể nhìn từ bên cạnh nói rõ thực lực và nhuệ khí của đội ngũ Thanh Mộc trại này mạnh đến mức khoa trương.
Sau khi bọn chúng trở về đêm qua hỗn loạn một hồi, Vu Ngọc Lân có thể nhìn ra một ít manh mối, bởi vì sau khi đại đội trở về, còn có một nhóm người, là về sau trở trại, hơn nữa bị giáo huấn rất lợi hại, nhưng những người này một hai người đều cười hì hì, rõ ràng không phải đánh trận bại.
Trên chiến trường bởi vì xông lên quá nhanh, giết quá nhiều người, dẫn đến rời khỏi đội ngũ, sau đó lại đi vào trong núi giết một vòng lớn mới vui vẻ thu hồi trại. Trong quan niệm bình thường, ngươi có thể nói là địch nhân quá yếu., Nhưng trên thực tế, trong thực tế ai cũng là tiếc mạng, mặc dù là quân đội chính quy của võ triều, thường thường cũng chỉ có lúc đối mặt với địch nhân tay không tấc sắt mới dám truy sát như vậy. Có loại đội ngũ chủ động đòi địch ý chí, địch nhân không kém là một mặt, bản thân đã có biểu hiện cường đại.
Mà đáng sợ nhất chính là, sau khi bọn họ trở về, còn bị răn dạy, tiếp theo, có thể còn phải chịu phạt, để thủ lĩnh của bọn họ viết lục soát gì đó. Điều này chứng minh, thủ lĩnh trong núi không giống như sơn trại bình thường, bị một hồi thắng lợi nhỏ xông lệch đầu óc, mục đích của bọn họ không chỉ có điểm này.
Trong mắt Ngọc Lân, có thể làm được chuyện này đã điều khiển một cái trại Thanh Mộc của Lữ Lương Sơn đến trình độ này rồi. Ngoại trừ vị Ninh Nhân Đồ đến từ Mật thám Ti kia, không có ai có thể làm được.
Hắn có chút muốn đem những chuyện này nói cho Lâu Thư Uyển, nhưng cuối cùng vẫn không có cửa ra, ân oán giữa hai người, hắn cũng không rõ ràng, nhưng Lữ Lương Sơn một chuyến này đi, có lẽ lúc Ninh Nghị kia nhúng tay vào trong đó, đã định trước là không có kết quả.
Sáng sớm, liền lục tục có người lên núi bái kiến các đầu lĩnh của Thanh Mộc trại. Bởi vì Huyết Bồ Tát đã bị thương, Nhị trại chủ Trịnh A Cữu đã đưa tay ra tiếp đãi mọi người, cũng có chút trấn an tâm tình của mọi người. Tuy Lữ Lương sơn gần đây xảy ra chút va chạm nhỏ, nhưng Thanh Mộc trại có thể ngăn cản tình hình, hơn nữa thái độ làm ăn của mọi người đối với Lữ Lương, điều kiện bên này vẫn sẽ không thay đổi, sẽ hoan nghênh mọi người tới.
Đã có đêm qua xung đột, Thanh Mộc trại lại như sấm sét đánh tan tiến công của bọn Tam Lang, kết quả như vậy đã là chuyện tốt. Lâu Thư Uyển không có ý định lại đi bái kiến thủ lĩnh trên núi, bởi vậy ra mặt chính là hai người Vu Ngọc Lân cùng Điền Thực, bái kiến Trịnh A Kiệt sau khi bị nhốt lại., Thanh Mộc trại chiêu đãi mọi người ở lại ăn điểm tâm. Trong quá trình chờ đợi, Điền Thực đi về phía sau, về phía Ngọc Lân biết đại khái là hắn có ý đồ bái phỏng Huyết Bồ Tát, hắn đi ra ngoài đại sảnh, trong sơn đạo phụ cận, có người tới.
"Vu tướng quân, tối hôm qua ngủ ngon không?"
Quay đầu nhìn lại, Ninh Nghị mặc trường bào màu trắng đi tới. Sáng sớm trong không khí, nụ cười của gã có chút hiền hòa.
"Ninh tiên sinh, thật là trùng hợp."
"Cũng không phải tình cờ gặp gỡ, ta cố ý đến tìm ngươi đấy." Ninh Nghị vừa cười vừa nói.
Vu Ngọc Lân nhíu mày: "Ồ, Ninh tiên sinh có gì chỉ giáo?"
"Chỉ giáo thì không dám nhận, lần này Ninh mỗ lên núi là vì muốn Lữ Lương Sơn khá hơn một chút, tuy có chút xung đột với mọi người nhưng không phải để làm ác nhân, điểm này hy vọng tướng quân có thể thông cảm."
Vu Ngọc Lân có chút nghi hoặc, chắp tay gật đầu.
"Ninh mỗ muốn thúc đẩy sinh ý với Hổ Vương. Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là Hổ Vương nguyện quy thuận triều đình, là một phần của võ triều ta..."
"Chờ một chút." Vu Ngọc Lân phất tay, "Những chuyện này, Ninh công tử nên nói với lâu cô nương một chút..."
Ninh Nghị mỉm cười: "Không sai, điều kiện đều đã đưa ra cho nàng. Nhưng mà, có một số chuyện ân oán, nhiều lúc khó tránh khỏi làm người ta đầu váng mắt mù, chuyện này liên quan đến việc buôn bán, trước tiên tiểu nhân ta phải có một chút lòng dạ. Một phần đồ này là bản sao ta đưa cho lâu cô nương. Yên tâm, đồ vật bên trên đều giống nhau cả., Ý kiến của ta là, sau khi tướng quân trở về, trực tiếp nói với lâu cô nương, ta cho cô nương một phần đồ vật như vậy. Ngươi có thể nói, ta có lẽ muốn châm ngòi quan hệ của các ngươi, nhưng ngươi lại thẳng thắn, như vậy, nàng không thể làm giả, bớt đi rất nhiều phiền toái."
Vu Ngọc Lân nhìn phong thư mà Ninh Nghị đưa tới, vốn định, nếu như hai con số đồ vật không đúng, hắn có thể đang thiết kế Lâu Thư Uyển, ai ngờ Ninh Nghị lại khuyên hắn thẳng thắn. Kể từ đó, Lâu Thư Uyển đương nhiên không thể động tay động chân, chỉ là hắn có vẻ tiểu nhân một chút: "Như vậy, e rằng lâu cô nương càng hận ngươi hơn. Ninh tiên sinh, giữa các ngươi rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy?"
"Không thể hóa giải thù hận, nếu như Vu tướng quân đồng ý nói, bà ấy sẽ biết. Nếu như không muốn, cứ để chuyện này chôn trong lòng bà ấy đi. Nhưng tóm lại, ta cũng không có ác cảm gì với bà ấy, cũng hy vọng sau này bà ấy có thể sống thật tốt." Ninh Nghị chắp tay: "Vậy xin nhờ cậy tướng quân, nếu có thể hợp tác, việc này sẽ tốt hơn cả hai chúng ta."
"Vu mỗ hiểu."
Vu Ngọc Lân cũng chắp tay, đối với nam tử đối địch đêm qua, trong lòng sinh ra vài phần khâm phục. Ninh Nghị đi rồi, gã ở trong đại sảnh ăn sớm một chút, cùng với Điền Thực sau khi va vào vách tường tâm tình không cao bước xuống núi., Sau khi trở lại viện tử, Vu Ngọc Lân lấy lá thư của Ninh Nghị ra – hảo cảm quy hảo. Những lời y nói vẫn là những lời thoái thác mà Ninh Nghị dạy cho: Không chừng Ninh Nghị muốn cấu thành Lâu Thư Uyển, mà y chủ động lấy ra thư tín. Kể từ đó, Lâu Thư Uyển cũng sẽ nhận lấy một phần tình cảm của y.
Quả nhiên sau khi cố gắng bình tĩnh kiểm tra hai số liệu tương đồng, Lâu Thư Uyển ngồi tại đó, tay cầm tín thư, con mắt cũng đỏ lên. Hành vi của Ninh Nghị, Vu công có thể nói là một phần bảo đảm, về tư tâm., Chính là người cẩn thận độ dạ quân tử không tín nhiệm. Vu Ngọc Lân yên lặng thu hồi phần tín niệm của mình đi ra ngoài, mặc dù lần này thất bại, nhưng hắn vẫn như cũ rất thưởng thức năng lực của Lâu Thư Uyển, biết rõ Lâu Thư Uyển sẽ làm gì Hổ Vương, hắn nguyện ý kéo một phần nhân tình, nhưng về việc riêng, đối với ân oán giữa nàng và tâm ma, hắn một chút cũng không có.
Chủ yếu nhất chính là, nếu như có thể thì hắn không muốn đối địch với gia hỏa tên gọi Tâm Ma này, luôn cảm thấy hắn đều có mặt mũi cả, cái gì cũng có thể tính ra được.
Vào buổi sáng, không ít người bao gồm cả Đại Quang Minh giáo đều rời khỏi Thanh Mộc trại. Bởi vì trận đại thắng tối hôm qua, cùng với trận đấu bộc phát ở đại sảnh tụ nghĩa, từ buổi sáng hôm qua đến giờ, xuất phát từ sự quan tâm đối với Huyết Bồ Tát., Trong núi đã có không ít người rục rịch, mang theo tức giận muốn động thủ với người của Đại Quang Minh giáo. Lâm Tông ta tự cao hơn, cũng sẽ không ở nơi hiểm địa này lâu, sau khi làm đủ mặt mũi, hắn quang minh chính đại cáo từ Thanh Mộc trại, mà Ninh Nghị tạm thời không có ý định giết hắn có vẻ càng thêm thông suốt. Song phương coi như là sau khi " tấp nập so tài", tiễn người xuống núi.
Quay đầu lại, Ninh Nghị liền cho người tuyên truyền đại quang minh giáo chủ Lâm tông ta đánh bại Huyết Bồ Tát trong Lữ Lương sơn - danh khí của ngươi lớn như vậy, giẫm lên một ngọn núi, cuối cùng xám xịt rời đi, nói ngang tay, ai tin được...
Dù sao người chứng kiến cũng không nhiều, Huyết Bồ Tát cũng không thua, Lâm tông ta đi rồi, ai dám nói thật ở Lữ Lương sơn...
Mà buổi chiều hôm nay, sau khi sự tình thoáng yên lặng, xuất hiện ở nơi huấn luyện phía sau núi Thanh Mộc, cũng không phải chúc mừng, mà là tang lễ, chấp hành với quân pháp.
Sau khi làm biểu dương đối với một ít binh sĩ chiến đấu anh dũng, đưa hai cân thịt cùng một khối lệnh bài làm bằng sắt nho nhỏ, tiếp đó tuyên bố, là đêm qua xác định danh sách đồng bạn đã chết. Một bộ phận thi thể được tìm trở về, bày ở phía trước quảng trường. Sau đó có mấy đại đội trưởng, trung đội trưởng bị gọi đến phía trước Chấp Hành quân côn, bọn họ vừa rồi cũng bị biểu dương, lấy được phần thưởng thịt và phần thưởng.
"... Trận chiến hôm qua, chúng ta đã đánh thắng, có một số người cũng biểu hiện phi thường dũng mãnh, chúng ta không muốn xóa bỏ những công lao này. Nhưng đồng thời, trận chiến ngày hôm qua, Hàn Kính đánh cũng rất rối tinh rối mù!" Vài vị trại chủ giỏi nhất trong đám luyện binh ở trên đài gỗ lớn tiếng nói, ống tay áo được Ninh Nghị viết ra, dùng cách nhìn chuyển biến của Hồng Đề, sau khi xem qua vài lần, không ít người nói chuyện, gã liền dựa vào phía trên.
"... Đánh thắng là được rồi! Người chết xem ra không có bao nhiêu là được rồi! Huynh đệ của chúng ta, đồng bạn, vốn có thể chết càng ít! Các ngươi có nhìn thấy tối hôm qua không, sáng nay, trong nhà những huynh đệ này bộ dáng như người khóc hay không? Người khác đang cao hứng, bọn họ chỉ có thể ở nhà khóc, có một số người., Còn có thể bày ra vẻ mặt thật cao hứng. Mẹ của đại đội thứ ba, lúc các con huấn luyện, mẹ luôn tìm chút trái cây đưa tới cho các con ăn, tối hôm qua mẹ luôn tìm cách ăn cho các con ăn. Buổi sáng hôm nay khi nhìn thấy thi thể, mẹ vừa khóc vừa nói với con, trại giữ vững, mọi người tốt rồi... Được rồi! Con mẹ nó chết rồi! Không về được nữa: "
Hàn Kính vung cánh tay, lớn tiếng hô, trong mắt đã có chút ướt át.
"Mỗi người các ngươi chỉ có một mạng, mỗi một huynh đệ, cũng đều chỉ có một cái mạng. Chúng ta lớn lên tại Lữ Lương Sơn, liều mạng cũng không thành vấn đề, nhưng mục đích liều mạng chính là vì sống! Đám người Tề Thiên Quân, Trịnh A Thạch này, tại sao hôm nay lại đánh bọn họ?, Hôm qua lúc đánh nhau, bọn họ là dũng mãnh nhất! Nhưng làm đội trưởng của các ngươi, bọn họ không xứng chức! Bởi vì lúc chúng ta ở bên ngoài liều mạng, bọn họ không chỉ phải nghĩ cách liều mạng, còn phải nghĩ làm thế nào mới có thể bảo đảm thắng lợi, mang về cho dù là mệnh huynh đệ! Cho nên, bọn họ là đội trưởng. Tề Thiên Quân, ngươi nói xem, ngươi có xứng đáng với mẹ của Phạm Mãnh không?"
Bên cạnh, nam tử tên Tề Thiên Quân đang nằm trên băng ghế dài cúi đầu, không nói gì, một lát sau mới lớn tiếng nói: "Ta sai rồi, ta nguyện ý chịu phạt!"
Hàn Kính quay đầu lại, hít một hơi: "Đương nhiên, các ngươi sẽ nói, đây là lần đầu tiên các ngươi ra ngoài chiến trường sau khi huấn luyện, có một số việc không có kinh nghiệm, không thu được., Thắng được là tốt rồi... Nhưng trên thực tế, chúng ta căn bản chưa gặp đối thủ lợi hại. Ngay bây giờ, Lữ Lương ở phía bắc đã có hơn hai ngàn người đang du đãng, bọn họ là quân đội nhân mã trước kia. chống lại đám người Chử Tam Lang các ngươi có thể lợi hại như vậy, chống lại bọn họ sao? Các ngươi có thể may mắn sao? Bất luận một lần chiến đấu nào cũng được., Chúng ta đều phải hấp thu kinh nghiệm, lần này phạm vào sai lầm, mọi người quay đầu lại suy nghĩ một chút! Kiên trì một chút! Làm sao để phối hợp với huynh đệ bên cạnh! Làm sao không xảy ra loại chuyện như ngày hôm qua! Khuya hôm nay, toàn bộ các ngươi kiểm tra toàn bộ, lấy tiểu đội làm đơn vị, mỗi người các ngươi mỗi người đều phải suy nghĩ một chút, sau đó nói ra chính mình cảm thấy còn có chỗ nào tốt hơn! Cuối cùng thống nhất lại cùng làm kiểm tra... "
Thời điểm bắt đầu đánh quân côn, Hàn Kính từ trên đài gỗ đi xuống, đối với diễn thuyết của mình, có chút hài lòng. Tào Thiên Ca đi theo phía sau: "Lão Ngũ, không nhìn ra ngươi có thể nói như vậy a, luôn cảm thấy rất có đạo lý, nhưng mùi vị có chút quái..."
Hàn Kính lấy tờ giấy từ trong ống tay áo ra: "Theo như trên này nói, mẹ, ta cũng cảm thấy có chút văn chương. Tam ca, huynh nói xem có phải Tứ ca khá thích hợp tới nói những thứ này hay không..."
Lão nhị nhị lão tứ nghiêng trọng hành chính trong Thanh Mộc trại, lão tam năm tuổi nặng quân sự, Tào Thiên Dũng nhận lấy trang giấy, nhìn nhìn một chút: "Chậc, tên Ninh Nhân Đồ này... Ài, ngươi nói chuyện của hắn và Hồng Đề có chút phiền phức hay không..."
"Ta nghe nói việc này. Nói thật ra, ta quả thật có chút không thích gương mặt trắng trẻo kia, bất quá ta cũng không thể không thừa nhận, hắn rất có bản lĩnh... Chỉ có Lâm Tông Ngô đại quang minh giáo, mẹ hắn, sớm biết như vậy tối qua lúc trở về đã phái người giết hắn, dứt khoát nhiều thì..."
Trận nghị luận của hai người lúc này, có nguyên nhân. Từ sau khi chuyện tối hôm qua truyền ra, tên của Ninh Nghị, chuyện xưa về gã, rốt cuộc cũng bắt đầu truyền ra trong phạm vi rộng lớn của Thanh Mộc trại.
【 Tiểu thuyết vận hành nhiều năm, so sánh với Truy Thư Thần Khí phiên bản xinh đẹp, sách lão trùng đều đang dùng hoán nguyên dịch vụ, dung nhan mê man. 】
Vốn dĩ nói rằng, Ninh Nghị đi vào Thanh Mộc trại là người ngoài. Ngay cả khi tuyên bố quan hệ với một số người hạch tâm của Thanh Mộc trại, những người này vẫn còn có một tầng ngăn cách với Ninh Nghị. Nếu không phải như thế, một đám lớn người đến Thanh Mộc trại để ép cung, thì vốn Thanh Mộc trại cũng có thể tuyên truyền về quan hệ với Hồng Đề., Bọn ta cũng có một cường viện, đầu mục của Mật thám ty trên giang hồ, Ninh Nhân Đồ nghe tin phong biến sắc, sự phát triển của Thanh Mộc trại, luyện binh đều đã từng bị ảnh hưởng của hắn... Do tầng ngăn cách này, thân phận của hắn không được dùng ở chỗ này.
Ninh Nghị vốn cũng định dùng một khoảng thời gian để tiêu trừ ngăn cách này. Ai biết được sau trận chiến tối hôm qua, tình huống lại bị đẩy về phía mọi người chưa từng nghĩ tới. Đại Quang Minh giáo chủ khiêu chiến Huyết Bồ Tát, với tư cách là trại chủ, lại là nữ tử của mình, cuối cùng vẫn bị thương. Đến cuối cùng, người mà trại chủ ban đầu muốn gả đã chấn nhiếp được tràng diện.
Mà trong miệng Lâm tông ta, đoạn nhân duyên này của trại chủ nhà mình, lại bị nói vô cùng khó nghe, bịa đặt ra hai người có quan hệ thầy trò, hàm huyết phun người! Trại chủ nhà mình bị khi dễ đến trình độ này, mẹ nó ai có thể nhịn được!
Trong những lời đồn này lưu truyền, thân phận của Ninh Nghị cuối cùng cũng được đào bới hoàn toàn, mà chuyện xảy ra trong Thanh Mộc trại lúc trước, gã đã chỉ đạo cho luyện binh, lần này lại mang đến chuyện hỏa khí vô cùng thần kỳ, tất cả đều được truyền ra ngoài. Bởi vì những chuyện này vốn là ngăn cách, trong vòng một ngày đã biến thành cùng một mối quan hệ với gã. Mà vị Ninh công tử này, trong lúc nhất thời cũng đã biến thành vị khách được chú ý nhất trong Thanh Mộc trại rồi.
Nhưng có thể nhìn thấy người của hắn, cũng không nhiều lắm.
Buổi tối, lúc Trịnh A Cố đi vào trong sân, nhìn thấy Ninh Nghị đang gọt một quả táo bên mép giường đỏ trong phòng. Thư sinh ngẩng đầu lên gật nhẹ với hắn, sau đó cũng gật đầu, đi về phía phòng Lương bản phu.
Với tư cách là nhị trại chủ Thanh Mộc trại, Trịnh A Trọng thoạt nhìn chỉ giống như một nông dân thành thật vâng lời. Võ nghệ của hắn không tính là cao, nếu nói năng lực làm việc, cũng chỉ là trung thượng mà thôi., Chẳng qua là chuyện quanh năm suốt tháng gánh vác, dần dần cũng trở thành nhân vật tổng quản Tổng quản Mộc trại. Đi vào trong phòng, hắn báo cáo với Lương bản phu các sự tình phát sinh trong Thanh Mộc trại. Bởi vì hai ngày bận rộn này, báo cáo đứt quãng một đoạn thời gian rất dài. Sau khi nói xong, Lương Triết phu cười cười.
"Nghe nói, cục đá bị đánh." Đại đội trưởng đội năm của Thanh Mộc trại Trịnh Thạch, cũng chính là con trai của Trịnh A Nhị.
Trịnh A Trọng nói: "Hắn làm sai chuyện, bị đánh là chuyện tốt. Hôm nay hắn về nhà, cũng nói xin lỗi huynh đệ đã chết, nói có một số huynh đệ là có thể không chết..."
Lương Bản phu cười lắc đầu: "Bất kể thế nào, thắng cũng là chuyện tốt."
Trịnh A Trọng nói: "Hắn bình an trở về, mới là chuyện tốt."
"Ừ." Lương Bản phu gật đầu, nghĩ một lúc rồi ngẩng đầu lên nói: "A Trọng huynh đệ à, ta hỏi ngươi chuyện này, đối lập, ngươi nghĩ như thế nào?"
"Ách...Lương đại ca nói rất đúng..."
"Khụ khụ, ta nói là, lập Hằng đi vào trong núi, bây giờ nguy cơ cũng đã được giải. Kế tiếp, người đầu tiên hắn muốn nhúng tay, thật ra là sự tình trong tay ngươi, một ít việc tục trong trại, an bài người quản, khai mạc, xây nhà. Ngươi có cảm thấy, hắn như vậy nhúng tay vào không tốt, hoặc là, đoạt quyền của ngươi..."
Bình thường mà nói, loại lời này không thể nói rõ được, cũng là vì vậy, sau khi Lương bản phu nói ra, Trịnh A Nhị biến sắc, lắc đầu liên tục: "Không không không, làm gì có chuyện đó, năng lực của ta ở đâu, chính ta còn không rõ ràng lắm sao. Ninh công tử là người rất có bản lĩnh, đương nhiên ta sẽ không cảm thấy..."
"A Trọng huynh đệ à, lời ta nói, kỳ thật không phải là đang nghĩ tới chuyện này." Thấy Trịnh A Nhị giải thích, Lương Bản phu cười khoát tay áo, lại ho khan hai cái, "Người bên ngoài, đột nhiên tới rồi, trong lòng chúng ta không nghĩ đến, có đôi khi người phía dưới bắt đầu ma sát nhỏ., Cũng khó tránh khỏi có chút đinh buộc, có một số việc, là chuyện thường tình của con người, tránh không được, đương nhiên ta cũng biết sơ hở của huynh đệ ngươi, ngươi tuyệt đối sẽ không gây khó dễ gì cho hắn, nhưng chuyện này, chỉ như vậy không được, ta nghĩ huynh đệ A Khốn ngươi đi về một hướng khác."
"Hả?"
Trịnh A Trọng có chút nghi hoặc, không rõ lão nhân đang nói cái gì, Lương Xuyên phu uống một ngụm trà, suy nghĩ một chút mới tiếp tục nói.
"A Trọng huynh đệ, ngươi cảm thấy...ta xem như là có năng lực sao?"
"Lương đại ca ở đây lâu như vậy rồi, không có huynh, Thanh Mộc trại cũng không còn, huynh đương nhiên là có năng lực." Trịnh A Trọng nói.
Lương bản phu lắc đầu: "Ngươi nhầm rồi, kỳ thực ta, tư chất trung đẳng, không phải là người có năng lực, có thể chống đỡ ở Thanh Mộc trại lâu như vậy, chính là vì trách nhiệm. Ngươi cũng biết, khi còn trẻ ta từ ngoài núi đến, ta nói cho ngươi biết, người ngoài núi a, người đọc sách, có năng lực nhiều lắm. Lập Hằng cũng tốt, hắn trên đầu Tể tướng Tần Tương cũng tốt, bọn họ mới là người có năng lực nhất. A Trọng, thời gian của ta không có nhiều..."
"Lương đại ca, huynh..."
"Không không không, ngươi nghe ta nói, ta tự biết thời gian không còn nhiều. Thanh Mộc trại đâu, sau khi ta đi, giao cho Hồng Đề, trên thực tế cũng là ngươi giúp đỡ bên cạnh, chúng ta ở trên phân giới tuyến này, bất cẩn sớm chiều, tương lai sẽ ra sao?, Ai cũng không rõ. Bây giờ chúng ta cảm thấy mình lợi hại, nói không chừng có một ngày mưa rơi gió, sẽ không còn... A Trọng huynh đệ, ta và ngươi đều tốt, con cháu chúng ta cũng tốt, mình có bản lĩnh, cũng là quan trọng nhất. Thừa dịp lập Hằng ở đây, ngươi không chỉ phối hợp với hắn, mà còn phải cho người khác học bản lĩnh của hắn a..."
Lão nhân nuốt nước miếng một cái, dừng lại một chút: "Ninh công tử đâu, hắn không phải người ở chung một chỗ với Lữ Lương, ngươi phải suy nghĩ nhiều, chỉ cần đám nha đầu nhà ngươi đá tảng, những người này học được một ít đồ vật trên người hắn, sau này cũng có ích..."
Hắn nói tới đây, lại suy nghĩ một chút, dù sao Lương Bản phu cũng đã già rồi, có đôi khi suy nghĩ cũng không theo kịp, đờ đẫn trong chốc lát mới nói: "Thế đạo bên ngoài ấy à, người mà bọn họ tiếp xúc với lập Hằng đều là nhân tinh cả. Ta muốn sau này Hồng Đề có thể sống tốt đẹp., Nhưng ai nói rất chính xác, có lẽ một điều không hay, Ninh công tử này cũng có cái gì ngoài ý muốn... Cho nên các ngươi a, lúc có thể học thì học nhiều hơn, dù sao năng lực của ta cũng có hạn, có thể dạy các ngươi không nhiều, thứ các ngươi học được trên người lập Hằng chính là con đường tương lai của Thanh Mộc trại..."
Lão nhân luôn muốn lưu lại Hỏa Chủng của mình, nhưng minh bạch năng lực của mình có hạn, lão nhân đến đây suy nghĩ, vẫn như cũ là con đường tương lai của Thanh Mộc trại. Trịnh A Nhị gật nhẹ đầu: "Lương đại ca, ta biết ý này, huynh yên tâm." Hắn và lão nhân bình thường gọi là "Ngài".
Ông lão mỉm cười: "Còn nữa, ta nghe nói trong trại đều đồn đại về hắn..."
"Ừm, bởi vì chuyện tối hôm qua đỏ nhắc tới bị thương, hiện tại danh tiếng của Ninh công tử đã được truyền ra."
"Chỉ có vậy cũng không được, đây là một cơ hội tốt." Ông lão nói: "Tối hôm qua vì lời đồn về thầy trò mà Lâm giáo chủ nói, đề cập đỏ có chút không muốn thành thân... "
Trịnh A Trọng ngẩn người: "Cái này... làm sao được cơ chứ..."
"Cho nên chuyện này, ngươi cũng đi nói với bên ngoài một chút. Lâm giáo chủ này, không chỉ hủy thanh danh người, cũng phá hỏng nhân duyên của người. Lập Hằng ở bên ngoài hắn là có sự nghiệp lớn, vì để không để lời đồn ảnh hưởng đến hắn, Hồng Đề liền không muốn thành thân, Thanh Mộc trại chúng ta cuối cùng cũng bị đánh một bạt tai a... Ngươi liền đi ra ngoài nói như vậy."
"Còn chuyện của hai người bọn họ... thật sự..."
Đêm đã khuya, hậu sơn quân doanh còn đang làm kiểm tra, trong sơn cốc phòng ốc, đèn đuốc đều là mơ ước cùng mừng rỡ, tiểu viện, phòng lão nhân, đèn còn sáng. Cách Thanh Mộc trại rất xa, trong một ít doanh địa, có người đi ra., Nhìn về phía trại Thanh Mộc, nói, bọn họ đã không còn nhìn thấy ánh đèn của trại Thanh Mộc nữa. Nhưng ở phương hướng đó, luôn khiến người ta cảm thấy có một lực lượng khổng lồ đã phá xác mà ra. Trong tương lai, không biết sẽ biến thành thế lực như thế nào nữa.
Hoặc giả, sẽ trở thành kẻ địch, hay là bằng hữu...
Giữa núi xa truyền đến tiếng sói tru...