Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
Nhìn thấy binh sĩ từ trên đường núi uốn lượn xuống, Tân Thiết Thành liền biết chuyện hôm nay phiền toái.
Xung quanh thanh mộc trại, các phe Lữ Lương Đạo tập trung, những tán hộ có thực lực lớn nhỏ, có thực lực nhất định cũng nghe tiếng gió tụ tập tới. Chuyện cụ thể xảy ra, đối với những người này mà nói còn không rõ lắm, nhưng nếu tụ tập quy mô lớn như thế, nhất định sẽ phát sinh chuyện gì đó., Không phải lúc trước chưa từng xảy ra trường hợp tương tự. Một khi trong núi Lữ Lương, một tên phỉ bắt đầu lớn mạnh, khiến tất cả mọi người cảnh giác, thường cũng khó có kết cục tốt. Mọi người tụ tập lại xé nát cái trại này, đám tán hộ cũng chen chúc nhau xông lên như chó săn, bất kể thế nào cũng có thể vớt được chút ít chỗ tốt.
Thanh Mộc trại phồn vinh, sớm đã khiến Lữ Lương người chung quanh đỏ mắt, lần tập kết này mọi người cũng có nhiều chờ mong. Về sau, mấy bang phỉ lớn nhất đều phái sứ giả ra, lại còn tụ tập trong đám tán hộ, chọn lựa mấy vị có danh tiếng đi theo, muốn cùng đàm phán với Huyết Bồ Tát của Thanh Mộc trại, Tân Thiết thành là một trong số đó.
Với tư cách là hào hiệp của Lữ Lương Sơn, Tân Thiết Thành vẫn có chút hảo cảm với thanh mộc trại. Võ nghệ của hắn trong mắt Lữ Lương chỉ tính toán mà thôi, chẳng qua bạn bè quen biết không ít, sau khi Thanh Mộc trại phát triển lên,, Hắn ngẫu nhiên đi bán vài thứ, cũng có thể bổ sung sinh hoạt, lúc này đây trong lòng đang mong đợi Thanh Mộc trại có thể vượt ải, tốt nhất là mình cũng có thể an toàn vượt ải. Nhưng mà chạng vạng tối, khi hắn ở trên sườn núi Thanh Mộc trại nhìn trận thế binh lính vội vã xông xuống, liền biết là sự tình sắp đến rồi.
Theo sau truyền đến, còn làm hắn hãi hùng khiếp vía cười ha ha, trong tiếng cười tràn trề công lực, đem tất cả cao thủ Lữ Lương mà hắn biết vứt bỏ đi một đoạn lớn.
Đó là Đại Quang giáo chủ, người có thể sánh vai với đệ nhất thiên hạ, Lâm tông ta...
Là hiệp khách nghe gió mà đến, đối với tình thế Thanh Mộc trại như thế nào, Tân Thiết Thành trước đó hiểu rõ cũng không rõ ràng. Từ loạn Sơn Vương, Hắc Khổ Vương cho ra lời giải thích là Thanh Mộc trại muốn độc chiếm triều đình, mà sau khi lên núi, một vị đao khách khác trong đội ngũ, Hà Trọng mới nói rõ đại khái tình huống nơi này với hắn.
Triều đình chiêu an chiếu, đại lượng sơn ngoại khách tụ tập, một người so với một người càng có lai lịch hơn, chính là xem đúng lợi ích nơi này, là muốn hợp tác. Mà đám người loạn sơn vương cũng phát giác những chuyện này, tụ tập nhân thủ tới bức cung, kết quả là, thanh mộc trại hơi phát triển một chút bị trong ngoài ngoài khe hở này áp chế. Đội hình như vậy căn bản không phải là một thanh mộc trại, một cái Huyết Bồ Tát có thể chịu đựng được.
Nếu là Thanh Mộc trại thức thời, có lẽ đã bị chia chậm lại một chút, nếu không thức thời vụ này, có lẽ trước mắt sẽ phải đối mặt tai họa ngập đầu. Chẳng qua, những lợi ích lớn này..., Kỳ thật có đám người Loạn Sơn Vương phái sứ giả đi quan tâm: Hoặc là ngay cả bọn họ cũng không có tư cách quan tâm: Quan hệ chân chính đến việc sứ giả này thiết thân lợi ích, ngược lại không phải có thể thu hoạch được bao nhiêu thứ, mà là trận này tối nay, bọn họ có thể vượt qua được hay không. Nếu như có nhiều tràng diện lớn như vậy thật sự gây ra bão táp, những người bọn họ đều giống như bị cuốn vào gió lốc bị nghiền nát.
Vị bằng hữu tên Hà Trọng kia lo lắng là có tự nhiên. Sau khi lên núi, Tân Thiết Thành cảm nhận được loại áp lực này, đợi đến chạng vạng tối, nhìn thấy những binh sĩ từ trên núi ầm ầm hạ xuống, trong lòng của y trầm xuống. Binh sĩ tụ tập trên quảng trường trước Thanh Mộc trại khoảng một ngàn hai trăm người, nhưng đội ngũ kia nhanh chóng chỉnh tề, đội ngũ cưỡi ngựa., Binh sĩ, nhiều đằng giáp, đao thương sắc bén, sĩ khí hiên ngang, hoàn toàn khác với Lữ Lương bình thường. Tân Thiết Thành không nghĩ tới Thanh Mộc trại đã có thực lực này, nhưng lúc này kéo ra, tín hiệu cũng cực kỳ rõ ràng: Buổi tiệc này sẽ không ngon.
Hơn một ngàn hai trăm người kết làm phương trận, sau vài tiếng hô to ẩn chứa sát khí, đầu lĩnh đội ngựa nhanh chóng ra khỏi cửa trại. Sau đó Tân Thiết Thành cũng nhìn thấy một số đại nhân vật đi tới, kể cả giáo chủ Đại Quang Minh kia, người này thân hình cao lớn, vô cùng tươi cười hòa khí, bước chân trầm ổn như núi., Khí thế trên người và xung quanh hòa hợp thành một thể. Tân Thiết Thành thầm tính toán, với tu vi nội lực mà y vừa biểu hiện ra, tự mình xông lên, đối phương chỉ cần một quyền là có thể ngã xuống, không thể bò dậy nổi, với loại sức mạnh mà thân hình này bộc phát ra, sở học của bản thân chỉ sợ không thể ngăn cản nổi.
Về phần Huyết Bồ Tát - hắn đã từng gặp qua một lần —— cho dù tại Lữ Lương Sơn giết ra hung danh hiển hách, lại có thể nào đối địch với tông sư số một số hai thiên hạ này?
Trong lòng nghĩ như vậy, theo mọi người đi vào đại sảnh tụ nghĩa, phía trước đầu tiên là một khoảng sân rộng rãi, sau đó có hành lang, phòng thính, mái hiên cao cao, bốn phía lửa sáng trưng, ngay khi vừa bước vào đại sảnh nháy mắt., Tân Thiết Thành cảm thấy ánh lửa bốn phía đều lay động, thân hình Lâm Tông ta vốn còn lộ ra vẻ hòa khí lúc này đột nhiên căng phồng lên. Ánh lửa chiếu lên người hắn, đánh về bóng đen xung quanh nồng đậm thêm vài phần, bóng lưng Ma Thần... ấn tượng này trong nháy mắt biến mất. Tân Thiết Thành nhìn thoáng qua bên cạnh có gì nặng, lại mơ hồ hiểu được, đây là đại cao thủ cấp Tông Sư đang dùng khí thế đoạt lấy tâm hồn.
Sau đó, bọn họ nghe thấy đầu Huyết Bồ Tát của thính đường kia nói: "Khách quý đến từ xa, Lục mỗ chậm trễ, mời các vị vào tiệc." Lời nói tuy rằng đơn giản, lại mơ hồ làm tan đi cảm giác áp bách vừa rồi của Lâm Tông.
Tiếp đó Lâm tông ta cũng cười nói: "Lữ Lương Huyết Bồ Tát, ngưỡng mộ đã lâu, còn có... Ninh Nhân Đồ, đã lâu không gặp."
Trong tiếng cười đơn giản, là tiếng chào hỏi của những nhân vật lợi hại kia. Hà trọng cùng Tân Thiết Thành được sắp xếp ở bên dưới bàn tròn, trên đại sảnh, là rất nhiều ghế ngồi đơn độc, trong quá trình ngồi vào bàn, trọng điểm chỉ điểm từng cái một., Giới thiệu cho hắn lần này. Ví dụ như tại Hà Đông, hai lộ Hà Bắc đều có rất nhiều sản nghiệp ngoại, tỷ như phó tướng quân trấn thủ Nhạn Môn quan phía đông, tỷ như sứ giả do đại soái Đổng Bàng Nhi phái tới... Mà hai người lợi hại nhất, chính là Lâm giáo chủ, cùng với người trẻ tuổi ngồi đối diện hắn.
Tuy rằng tuổi chỉ hơn hai mươi, nhưng mà ngồi đối diện Lâm Tông Ngô, nam tử bộ dáng thư sinh này lại hoàn toàn không hề rơi vào thế hạ phong. Trong giới thiệu nặng nề, nam tử này chính là một trong những đầu mục quan trọng nhất trong mật thám ty của triều đình, người lãnh đạo trên đỉnh đầu chính là Tể tướng đương triều., Trong võ lâm bên ngoài Lữ Lương Sơn, vô số người Lục Lâm nghe tên hắn biến sắc, có người gọi hắn là tâm ma, cũng có biệt danh càng hung tàn, gọi là Huyết Thủ Nhân Đồ. Tục truyền năm ngoái ở phía nam đói khát., Hắn lấy sức một người đối đầu với vô số thương gia của nửa võ triều, loại gia sản như viên ngoại này, chỉ có thể tính là một trong số đó, đến cuối cùng vẫn bị hắn đánh cho mặt mày xám ngoét.
Có những người có bối cảnh này, như là Trần Đô sứ do Loạn Sơn vương phái ra, đám người sứ giả Khổ Nhi do Hắc Khổ Vương phái tới, có lẽ Lữ Lương còn có chút danh vọng, nhưng trước mắt, đúng là con tôm nhỏ không thu hút chút nào.
Mà người đứng đầu đại sảnh chính là Huyết Bồ Tát, dựa vào thân thể nữ tử để đánh hạ cục diện lớn như vậy, còn có hai gã đầu lĩnh của Thanh Mộc trại, cùng vị lão nhân chống gậy kia. Dù sao, bọn họ đương nhiên cũng không thể so sánh với những người này, nhưng với thân phận của Lữ Lương nhân, lúc này bọn họ đang ngồi khoanh chân như ba chân, trong lòng Tân Thiết Thành trong lúc nhất thời lại có chút cảm giác tự hào. Chỉ tiếc, hôm nay nói không hợp ý, mọi chuyện coi như xong.
Sau khi yến hội bắt đầu, mọi người hàn huyên một phen, trong lúc đàm luận chính sự, phần lớn Tân Thiết Thành nghe không hiểu lắm, chẳng qua trong lòng cảm thấy chuyện này rất lợi hại.
"... Không ngờ Lâm giáo chủ và Ninh Nhân Đồ lại quen biết như ngày xưa?"
"... Đã sớm giao thủ một lần, lũ lụt xông vào miếu Long Vương, Lâm giáo chủ sẽ không còn nhớ rõ chứ..."
"Sự tình chỉ là việc nhỏ, nhưng phong thái tàn sát của Ninh Nhân, bản tọa khó mà quên được."
"Ta cũng vậy."
"Nếu không có Tề công công nói, đã sớm muốn tới kinh bái kiến Ninh nhân đồ sát..."
"Không phải là tìm ta luận võ chứ... Không phải ta nói ngươi, Lâm giáo chủ, thói quen gặp người là tỷ võ này của ngươi, thật là không được..."
"Giữa đám võ giả, thấy thế liền vui vẻ, bắt tay lại, không làm tổn thương hòa khí..."
"Nghe nói ngươi đang tìm Chu lữ, trước đó không lâu ta đã gặp hắn, nhìn Chu tiền bối xem, mặc dù là lão nhân gia, vì cứu trợ thiên tai, cứu người đi khắp nơi, không có thói quen luận võ... Hiệp chi giả, vì nước vì dân, nên vì thiên hạ thương sinh kế..."
"A, ở nơi nào?"
"Mồ đào."
"Gốc đào... Ninh Nhân Đồ ở đó không phân tốt xấu giết hơn một trăm người, bắt hơn một trăm người, trong đó còn có rất nhiều hiệp khách nổi danh trong rừng xanh, đây cũng là thiên hạ thương sinh?"
"Việc dùng vũ loạn cấm, bọn họ ỷ vào võ công, chém chém giết giết giết khắp nơi, mới đúng là không phân biệt xanh đỏ biếc... Tất cả đều chạy đến kinh thành làm loạn rồi, ta xử lý bọn hắn, đương nhiên là vì thương sinh kế..."
"Bổn tọa lần này cũng là vì kế thương sinh... Muốn thiết lập mấy miếu thờ, tặng y dược mà thôi."
"Hoan nghênh!"
"Bất quá, xem thế cục Lữ Lương lúc này, cũng có người nhờ bổn tọa mang theo vài câu, hỗ trợ thuyết phục một chút..."
"Xem ra, Lâm giáo chủ cũng biến thành người làm ăn rồi?"
"Thiên hạ hối hả đều vì lợi ích, lợi ích có thể an tâm, tâm cũng có thể an, nếu tâm không thể an, khó tránh khỏi sinh linh đồ thán. Bản tọa chi thế, chỉ vì truyền cho ta đại quang minh giáo nghĩa, dạy người hướng thiện đi ác, nhưng sau khi tới, cũng có chút ý tưởng, nguyện cùng Huyết Bồ Tát nói một chút..."
【 Tiểu thuyết vận hành nhiều năm, so sánh với Truy Thư Thần Khí phiên bản xinh đẹp, sách lão trùng đều đang dùng hoán nguyên dịch vụ, dung nhan mê man. 】
"Lâm giáo chủ cứ nói đừng ngại."
Trong đại sảnh nói chuyện ong ong ong ong, có lúc bén nhọn, có lúc hòa khí, nhưng lại không ai nhắc tới hơn một ngàn binh sĩ lúc trước xuống núi, bọn họ rời núi, tất nhiên là giằng co cùng đám người Loạn Sơn Vương, lúc này cũng không biết tình huống ra sao. Tân Thiết Thành và Hà Trọng thấp giọng nói: "Ngươi nói xem, nếu Huyết Bồ Tát, Lục cô nương thật sự đánh nhau với Lâm giáo chủ, phần thắng như thế nào?"
Hà Trọng cũng lắc đầu, Tân Thiết Thành nói: "Vì sao không phải Ninh Nhân Đồ và Lâm tông ta đánh nhau?"
Hà Trọng nói: "Có lẽ võ nghệ của Ninh Nhân Đồ không cao. Ngoài ra, trong đó còn có rất nhiều nguyên nhân..."
"Hắn võ nghệ không cao, nhưng lại có thể khiến người ta kiêng kỵ như thế..."
Tân Thiết Thành nói thế, tâm trạng phức tạp, lúc này yến hội đã tiến hành được một thời gian, đột nhiên nghe Lâm Tông Ngô bên kia nói: "... Đương nhiên, những chuyện khác tạm thời cũng có thể đè xuống không nói, bổn tọa dù sao cũng là người rảnh rỗi, đây là vì truyền giáo., Còn lại là nghe nói Lữ Lương Huyết Bồ Tát có võ nghệ cao thâm, tuy là nữ tử, lại ưu tú không để lông mày, quả thật là một tông sư đời thứ nhất. Bổn tọa cả đời yêu võ thành si, muốn mời Lục cô nương vui lòng chỉ giáo một chút, võ đạo luận bàn, điểm đến đâu mới thôi, không biết ý của Lục cô nương như thế nào."
Tân Thiết Thành thầm kinh hãi, biết đúng là diễn rồi. Lục Hồng Đề bên kia mỉm cười gật đầu, đang định nói chuyện lại nghe Ninh Nghị nói: "Vừa rồi ta nói đến Lâm giáo chủ tìm người luận bàn khắp nơi, thói quen này không hay. Lúc này...ta thấy không cần thiết nữa rồi."
Lâm tông ta cười ha ha: "Người yêu võ, luận bàn với nhau, đây là yêu thương và khảo nghiệm đối với tài nghệ. Ninh Nhân Đồ Chí không ở đây, vừa rồi Lâm mỗ chưa từng phản bác. Trước mắt lời mời, thứ cho Lâm mỗ nói, chỉ là chuyện riêng giữa bản tọa và Lục cô nương, không liên quan gì tới Ninh Nhân Đồ."
Lục Hồng nhắc: "Ninh Nhân Đồ nói cũng coi như ý của ta."
Ninh Nghị cười nói: "Kỳ thực Lâm giáo chủ nói cũng có chút đạo lý, nếu là cuộc chiến tông sư, trăm năm khó gặp. Lâm giáo chủ, tại hạ đề nghị đưa tới nửa tháng sau quyết chiến, thế nào?"
Trong đại sảnh đèn đuốc chập chờn, chiếu rọi biểu tình trên mặt mọi người lúc sáng lúc tối, mặc dù thoạt nhìn từ đầu đã có chuẩn bị tâm lý và ăn ý với nhau, nam tử áp trận bên kia từ đầu đến cuối vẫn không muốn cho trận quyết đấu này bắt đầu. Bên này, Lâm Tông Ngô đang nâng chén rượu, nhẹ nhàng mỉm cười buông xuống, nụ cười đã đổi dạng.
"Nửa tháng sau, Ninh Nhân Đồ, ngươi đang trêu chọc Lâm mỗ sao?!" Theo tiếng quát khẽ này, bó đuốc chung quanh đều lay động một cái.
Ninh Nghị ở đối diện nhìn hắn, qua một lát mới chậm rãi nói: "Lâm giáo chủ... Sao lại nói ra lời ấy?"
"Thứ cho Lâm mỗ nói thẳng." Lâm Tông ta chậm rãi mở miệng: "Lúc này thế cục dưới núi, thế cục trên núi, mọi người đều hiểu rõ. Lâm mỗ bất tài, chỉ là muốn có một cơ hội, để cho mọi người có thể thoải mái nói chuyện... Sau nửa tháng nữa! Lục cô nương không còn ở đây, đến lúc đó Lâm mỗ không tìm thấy đối thủ, tiếc nuối của di châu, Ninh nhân tàn sát ngươi đến bồi bổ a!"
"Cũng được." Ninh Nghị cười, tựa lưng vào ghế: "Để ta bổ."
"Ngươi bổ không nổi."
Trong lời nói đầy châm chọc của hai người, ngồi ở phía trước đỏ nhíu nhíu mày, sau đó lại cười rộ lên. Bên này cây Hà Nguyên đứng lên cười nói: "Ai nha, mọi người có thể tụ tập một chỗ chính là duyên phận nha, có chuyện gì đều có thể thương lượng. Lâm giáo chủ, Ninh tiên sinh, đừng tức giận, không nên tức giận..."
"Cũng được, vậy chúng ta cũng mở rộng bàn luận." Ánh mắt Ninh Nghị nhìn về phía Hồng Đề, từ đầu đến cuối gã vẫn có chút không muốn tiếp nhận chuyện Hồng Đề kiên trì cùng Lâm Ác Thiền quyết đấu, nhưng sau một lát, gã thở dài, cũng cười theo. "Lâm giáo chủ nói, luận võ luận bàn, chỉ vì tài nghệ, nhưng với thế cục của Thanh Mộc trại, Lục cô nương còn có rất nhiều việc cần phải làm. Lúc này ngươi đề cập tới luận võ, không phải là thừa dịp nguy hiểm của con người sao?"
"Chắc chắn không phải." Lâm tông ta trả lời như chém đinh chặt sắt: "Bổn tọa đã nói, lần này đến đây là để truyền cho ta đại quang minh giáo nghĩa, cũng kết một thiện duyên với các vị. Chỉ cần Lục cô nương nguyện chiến một trận với bản tọa, thắng là phụ, bản tọa đều xem Lục cô nương là bằng hữu, rời khỏi chuyện này, hoặc chạy vòng vòng nói chuyện cho Thanh Mộc trại, không thành vấn đề. Nói như vậy, Ninh cô nương có thỏa mãn không?"
"Nói như vậy, chính là muốn đem toàn bộ an nguy trên dưới của Thanh Mộc trại, buộc lên thân một nữ tử, như vậy có được không?"
Ninh Nghị nói xong, Tứ trại chủ Bành Việt ở bên kia Thanh Mộc trại cũng đứng lên: "Ninh tiên sinh nói rất đúng, không ngại để tại hạ tiếp Lâm giáo chủ vài chiêu, thế nào?"
Bên Lâm Tông Ngô lập tức có người đứng lên: "Ngươi là cái thá gì, có thể so chiêu với Lâm giáo chủ!"
Hà Thụ Nguyên đứng lên nói: "Ai ui, đừng làm tổn thương hòa khí, đừng làm tổn thương hòa khí nha..."
Trong lúc nói chuyện, bàn tròn bên ngoài đại sảnh, cũng có người đứng lên dò xét: "Kỳ thật... Tại hạ cảm thấy, hôm nay thương nghị, hình như là Lữ Lương Sơn ta, muốn dựa vào một hồi đánh nhau, xác thực có chút không ổn..." Chính là Tân Thiết Thành rất có hảo cảm với Huyết Bồ Tát.
Trong lúc mọi người la hét ầm ĩ, Lâm Tông ta đang ngồi ở đó đột nhiên lại bật cười, giọng nói như chuông đồng: "Thật ra... Bổn tọa có một chuyện không rõ!"
Hắn mở miệng, mọi người liền ngừng lại, đám người Ninh Nghị đều đang nhìn hắn, nhưng không ai hỏi là chuyện gì. Chỉ thấy Lâm Tông Ngô chỉ tay lên mặt bàn, đứng lên.
"Chuyện của Thanh Mộc trại! Chuyện của Lữ Lương Sơn! Thậm chí chuyện giữa ta và Lục cô nương là võ nhân! Vì sao hôm nay luôn là chuyện Ninh nhân đồ sát ngươi, các vị Thanh Mộc trại đều câm hết cả sao?"
Hắn hỏi vấn đề này, bên cạnh Hồng Đề, Lương Xuyên phu gõ quải trượng, giọng nói già nua mở miệng: "Ninh tiên sinh đã là khách quý của Thanh Mộc trại, lại còn là người hợp tác. Thủ hạ của hắn quản lý sổ sách cho Thanh Mộc trại ta, sắp xếp lại thu chi. Bởi vậy, thời đại này Thanh Mộc trại ta mở miệng, cũng không có gì không ổn."
Ông lão mở miệng, không ai dám bỏ qua, bên kia, Lâm tông ta lại cười rộ lên: "Ồ? Ta thấy không chỉ vậy." Hắn nhìn xung quanh: "Ta là nghe người ta nói, Ninh nhân đồ sát và Lục cô nương trên thực tế là một cặp tình nhân, đã sắp thành thân rồi, đây mới là nguyên nhân hắn nói chuyện?"
Lời vừa nói ra, chung quanh lập tức xì xào bàn tán, đám người Tân Thiết Thành nhìn Ninh Nghị, nhìn Lục Hồng Đề, chợt hiểu được nguyên nhân vì sao Ninh Nghị lúc này cường thế tương trợ Thanh Mộc trại, chỉ là sau khi biết Thanh Mộc trại vốn do người ngoài nhúng tay vào, tâm tình của bọn họ lại phức tạp. Ninh Nghị cũng đứng dậy: "Lâm giáo chủ nghe được ở đâu vậy, tin tức rất linh thông."
"Việc này nếu là thật, đầu tiên Lâm mỗ phải chúc mừng hai vị, vui mừng liên kết, bạch đầu giai lão." Lâm Tông ta cười hiền lành nói.
Ninh Nghị chỉ nhìn hắn, cũng đang cười: "Như vậy, Lâm giáo chủ muốn nói, chẳng lẽ là tiếp theo lại do ta đại diện Huyết Bồ Tát đánh một trận?"
"Nam nhi thay lòng yêu nàng xuất chiến, tất nhiên là lẽ thường, bất quá bổn tọa tuyệt không có ý này, chỉ là có một việc, khiến bổn tọa có chút để ý."
"Ồ? Xin lắng tai nghe."
"Hạ cuối năm trước, Ninh Nhân đồ sát bọn người Tống Giang tại Lương Sơn, giết sạch một nửa đám Lương Sơn phỉ, đuổi theo những người còn lại tứ tán chạy trốn. Đầu tháng bảy, có một nữ tử xuất hiện, trong lúc đó giết liền mấy tên cao thủ nhất lưu giang hồ, bổn tọa cẩn thận tra hỏi, đoạn thời gian đó, chỉ là cao thủ thủ dưới tay nàng đã có "Hỗn Thế Ma Vương" Hỗn Thụy Thụy Thụy, "Bán Kiệt" "Bán Chấn Huyên", "Kim Nhãn Bưu" "Thí Ân", " khoái kiếm", "Hoa hòa thượng" Lỗ Trí thâm..."
Lâm Tông Ngô mỉm cười cẩn thận đếm lại, trong lòng Ninh Nghị thoáng trầm xuống, bỗng nhiên nhận ra được một vài thứ. Mà những người còn lại, chỉ cảm thấy ngạc nhiên trong cử động của Lâm Tông ta.
"... Có thể trong mấy ngày ngắn ngủi, một đường giết nhiều người như vậy, thân thủ nữ tử này cao cường, làm cho người kính nể, chỉ là lúc ấy danh hào nữ tử lưu lại không phải Huyết Bồ Tát, mà là giang sơn thiết kiếm..." Lâm Tông ta gằn từng chữ một, nhìn về phía Hồng Đề: "Lục! Hồng! Thác!"
"Hơn nữa...Tin tức mà nàng lưu lại là, nàng, là Huyết Thủ Nhân Đồ Ninh lập tức... Sư phụ của ngươi. Ngươi muốn kết hôn với sư phụ của ngươi à?"
Hàn khí và âm ảnh từ trong đại sảnh vọt tới...
Sau một khắc, một tiếng ồ lên vang lên, Ninh Nghị cười nói: "Làm gì có chuyện này!"
"Thiên Địa Nhân Luân!" Lâm tông ta chỉ vào Ninh Nghị, tiếng như chuông đồng: "Ngươi còn muốn làm ra chuyện cẩu thả với sư phụ ngươi?!"
Lâu Thư Uyển đứng dậy ở một chỗ xa hơn một chút: "Nàng thật sự là sư phụ ngươi?"
"Buồn cười..."
"Thiên lý bất dung..."
"Các ngươi ngậm máu phun người..."
"Nhân luân ngũ thường, ngươi là học nho, nếu để vị tướng gia kinh thành kia biết ngươi làm ra chuyện như vậy, ngươi cảm thấy hắn sẽ nhìn ngươi như thế nào!"
"Lâm Tông Ngô, nói dối cũng không sợ hao thọ!"
"Các ngươi chủ tâm quấy rối tới rồi! Người đâu!"
"Câm miệng —— "
"Không nên tức giận, không nên tức giận, mọi người mở ra nói chuyện đi..."
Vô số âm thanh chỉ một thoáng đã vang lên, vẻ mặt Ninh Nghị thong dong, nhưng lời nói đã không che giấu được rối loạn. Tứ trại chủ Thanh Mộc trại Bành Việt vốn là người tỉnh táo, nhưng vừa rồi gã đã biểu hiện ra vẻ xúc động một lần., Lúc này lại nhảy dựng lên, trực tiếp gọi người tiến vào làm việc cứng nhắc, Trịnh A Sở cột việc này ngăn cản, nhưng toàn bộ trong phạm vi đại sảnh đều đã loạn động. Lâm Tông Ngô một chữ trong một trận, lấy Lâu Thư Uyển cầm đầu đám người bắt đầu nói chuyện ông ông ông., Càng có nhiều người nghị luận, Tân Thiết Thành và Hà Trọng nhìn mọi thứ, một mặt kinh ngạc, một mặt đề phòng khả năng rút đao ra làm trò. Xa nhất trong đại sảnh, Lương Triết phu cau mày, hạ giọng hỏi Hồng về một vài vấn đề.
"Đủ rồi!"
Giống như một viên sương châu nhỏ vào mặt nước, sau đó, chính là âm thanh —— âm thanh, đang không ngừng bay lên cao, mọi người nhìn về phía đại sảnh bên kia, một tiếng xách tay Lục Hồng mặc quần áo màu đen đặt ở trên bàn, bên cạnh bảo kiếm phong cách cổ xưa đang rung động như sống. Mọi người cơ hồ đều ngừng nói chuyện.
"Chuyện không có, không cần nói lung tung. Có điều Lâm giáo chủ nói cũng đúng, đánh nhau một trận là có thể giải quyết được vấn đề, tội gì phải quanh co lòng vòng. Dù sao có đôi khi, công lý không ở trong lòng người, đúng sai đều ở chỗ thực lực." Những lời cuối cùng, thật ra là do Ninh Nghị nói cho nàng biết, chỉ là trước mắt lại có vẻ lạnh như băng, không ai nói chuyện, nàng cười rộ lên: "Lâm giáo chủ, ta tiếp nhận khiêu chiến của ngươi."
"Ha ha ha ha, tốt như vậy, nhưng mà không có chuyện gì, rốt cuộc là các ngươi không có ý định kết hôn, hay là ngươi không phải sư phụ nàng. Ha ha ha ha ha... Ha ha ha ha ha ha ha ha ha..."
Lâm tông ta cười vang chấn động khắp bầu trời đêm, hắn chắp hai tay sau lưng, quay người đi về phía sân nhỏ bên ngoài đại sảnh. Bước đi của hắn nhìn như chậm chạp, nhưng lại đang cất bước đi qua bên cạnh đám người Tân Thiết Thành.
"Nhân sinh như biển khổ, thân thể làm bè bằng da, đạo võ học, như đi trên con đường dài dằng dặc trong đêm tối, Lâm mỗ đã lâu không gặp người đồng hành. Có thể ở tối nay đánh một trận với cao thủ như Huyết Bồ Tát, cùng chứng võ học chí cao, thật là sung sướng, sung sướng nha..."
Hồng Đề đã cầm kiếm đứng dậy, nàng không nói gì, chỉ là lúc đi ngang qua Ninh Nghị khóe miệng lộ ra nụ cười ngọt ngào. Trong sân rộng rãi, Lâm Tông ta đứng bên cạnh một cây tùng cao ngang hắn, chắp hai tay sau lưng, nhìn lên bầu trời đêm, mọi người chỉ nghe thấy một tiếng than nhẹ: "Ngôi sao thật đẹp..."
Đám người Tân Thiết Thành nhìn Hồng Đề đi tới, đi qua bên cạnh bọn họ, thầm than nhẹ. Mà thân hình cô gái cũng đột nhiên tăng tốc!
Bởi vì bầu không khí lúc trước đã tắt, trận quyết đấu lúc này đã bùng lên lửa giận, thật ra giữa hai bên cũng không có chỗ để khách sáo. Ngọn đèn chập chờn, nàng vượt qua đại sảnh, vượt qua cánh cửa, thân hình đang đạp trong giẫm đạp., Chỉ vài bước liền biến thành một đạo tàn ảnh màu đen, con trong tầm mắt kia, áo bào rộng thùng thình trên người Lâm tông đột nhiên được cổ vũ. Hắn trở tay một cái, nhổ cây tùng bên người lên, cả người giống như đột nhiên bành trướng lên, đạp hai bước, nghênh đón Lục Hồng.
"Hây a —— "
Thân hình khổng lồ của y vung vẩy cây tùng Thương, trong nháy mắt y như kim cương Phật gia, Minh Vương hiện lên tức giận! Thân ảnh hai người đột nhiên va chạm với nhau!
Quang mang sáng tối, uy áp và khí kình như triều tịch phóng tới đại sảnh, kiếm quang bay múa ngút trời. Trong nháy mắt, Thương Tùng bay lên trời, bùn đất văng khắp nơi. Thân ảnh hai người đứng trên va chạm, Lâm Tông ta đột nhiên vung quyền!
Không ai ngờ được, hai gã tông sư vừa mới khai chiến, trận thế lại kịch liệt như thế. Đám người Tân Thiết Thành, căn bản không thấy rõ chuyện gì xảy ra, cổ kiếm đang cắt đứt không khí, Lâm Tông ta vung quyền như đại dương gầm thét, trong không khí chính là oanh oanh vài cái, nếu như dựa theo lý giải bình thường, đây là trong khoảng cách ngắn giao thủ với tốc độ cao, thanh thế cứng rắn đón đỡ.
Cổ kiếm cũng theo quyền phong giao thủ, hướng phía sau bắn vào xà nhà đại sảnh tụ nghĩa, tựa hồ bị đập bay. Ở đây chỉ có một số người có thể thấy rõ ràng một màn này, nhưng sau đó, tất cả bọn họ đều nhìn rõ ràng.
"Ầm" một tiếng vang thật lớn.
Trong không khí, thân hình khổng lồ của Lâm tông khựng lại một chút, gợn sóng cực lớn theo quần áo, thân thể bay lượn trong không trung, Châm Diệp khuếch tán ra, cái kia so với Lâm Tông Ngô thấp hơn một cái đầu, thân hình nhỏ hơn không chỉ gấp đôi thân ảnh màu đen, một cước đá vào trên người Lâm Tông Ngô.
Không mấy người có thể lý giải được lực lượng một cước này, sau khi tiếng vang chấn động không khí, thân hình giống như núi Lâm Tông đạp mạnh lui về phía sau, hắn tựa hồ cũng bị hành động này hù dọa. Mà trong bóng tối bên này, hồng đề đã tích tụ lực phản lực một cước này, biến mất tại chỗ. Sau một khắc, nàng bay trên bầu trời, toàn bộ thân thể đều bay về phía Lâm Tông ta!
Toàn bộ tình hình, chỉ trong một nhịp thở, tất cả mọi người đều trợn to hai mắt, khóe mắt như muốn nứt ra, không ai nghĩ tới sẽ xuất hiện cảnh tượng như thế này.
Hai bên xông tới, Lâm Tông ta vung mạnh cây lao tới, sau đó dĩ nhiên là vung quyền giao thủ như mưa to, cây tùng bay lượn, cổ kiếm bay múa, cương phong gào thét trải rộng ra, nữ tử không lui về phía sau một cước đá một cước vào người Lâm Tông Ngô. Sau đó nàng bay trở về xà nhà, rút kiếm, mãnh liệt đạp, toàn bộ xà nhà cũng chuyển động, mà tiếng vang trong tai mọi người, chỉ là điên cuồng giao thủ nổ vang.
Trong rừng xanh, luận võ, lực khởi đầu từ mặt đất, vì cầu ứng biến, cao thủ xuất chiêu bình thường đều sẽ không để mình ở giữa không trung. Nhưng cũng có một bộ phận võ học cực đoan, sẽ lựa chọn đấu pháp cực đoan. Lúc này xuất hiện trước mắt mọi người, là một chiêu vô cùng nguy hiểm trên giang hồ, Ưng Xà liều mạng!
Nhưng một kích lúc trước, lực lượng thẩm thấu lớn đến kinh người, thậm chí trong không khí còn đánh ra gợn sóng. Lâm Tông ta lui về phía sau, còn có chút phản ứng không kịp, hồng đề lên lực lượng, sau đó lại rút kiếm bay vọt, trong bóng tối, kiếm quang vạch ra vô số lá châm, trong bóng tối cắt ra một gợn sóng!
Vô luận Lâm Tông Ngô cảm thấy chọc giận Hồng Đề là chuyện tốt hay là chuyện xấu, cũng vô luận là trong lúc giao thủ nàng chủ tâm súc mưu hay tùy cơ ứng biến. Trong chốc lát ngắn ngủi này, mọi người đã có thể minh bạch lý do nữ tử được xưng là "Huyết Bồ Tát", mà Lâm Tông Ngô cũng đối mặt với da thịt châm sau khi chân chính kháng nộ nữ tử, phảng phất muốn chém hết tất cả sát ý...
Nữ tử quần áo màu đen xoạt bay về phía địch nhân.
Khai chiến vẻn vẹn một hơi.
Tường không, xé vải.
Kiến máu!
"A... A.."
Quyền kình của Bạo Hổ Hà, Lâm Ác Thiền cũng như bài sơn đảo hải đánh tới...