Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
Gió nhẹ, buổi sáng nắng chói chang khiến trời đất đều rộng mở hơn rất nhiều, thanh âm bận rộn từ đằng xa truyền đến. Khi nhận được tin tức đám người Tam Lang bí mật đến Thanh Mộc trại, Lâu Thư Uyển đang sửa sang y phục của nàng trong phòng, sau đó nàng đi ra ngoài, nhìn thấy cảnh tượng mọi người trong sơn cốc này.
Đang đào mương, con đường tu kiến, phòng xá, một cái cốc trường nho nhỏ, vườn rau trong vườn rau. Tới gần cửa trại đã trống trơn, có mấy người đang gia cố tường vây, xem ra cũng đã có trước trận chiến. Lâu thư Uyển nhìn vài lần, sau đó đi tới phía trước.
Đối với chuyện hôm qua bỗng nhiên rung động muốn gặp Ninh Nghị, trong lòng nàng không có án thảo luận, nói theo một ý nghĩa nào đó, lúc này nàng có thể nắm chắc được., Chỉ có quanh quẩn nghi hoặc cùng hoang mang trong lòng mà không đi được mà thôi. Nghi hoặc vì sao Ninh Nghị và Thanh Mộc trại không ngăn cản động tác của nàng, hoang mang... Chỉ sợ là càng sâu thêm một chút, trong đó bao hàm một chút tâm tình ngay cả chính nàng cũng không dám chạm vào. Chúng có khi xẹt qua đầu, lại không cách nào suy nghĩ nhiều hơn.
Trong tưởng tượng của hắn, bọn hắn hẳn là đã gặp tình trường hợp nào đó. Đôi bên nhìn nhau, nhưng cũng không bất ngờ, hắn sẽ không hối cải, mà nàng, sẽ hướng hắn yên lặng tuyên cáo cừu hận trong lòng - đó chính là chính thức tuyên chiến. Mà trước lúc này., Song phương hẳn là đã giao thủ qua mấy lần. Nhưng mà sự tình phát triển trước mắt cũng không theo tưởng tượng mà đi. Nàng đi đến sân nhỏ chỗ đám người Chúc Bưu, phỏng đoán bọn họ sẽ mang nàng đi nơi nào, nhưng biến hóa xuất hiện so với nàng tưởng tượng còn sớm hơn, khi đến sân nhỏ cách đó không xa, nàng liền thấy được bọn người Chúc Bưu ở chỗ cửa sân, cùng với... bóng người ở giữa sân kia.
Bóng lưng thư sinh, đang ngồi trên ghế đá trong sân, nhỏ giọng nói chuyện với mấy người bên cạnh, thảo luận một chút đặt trên bàn cái gì đó. Ánh nắng chói mắt, Lâu Thư Uyển hít một hơi, tận lực đi về phía cửa viện, Chúc Bưu cùng thiếu niên bên cạnh nhường một đường, để lâu thư nhã đi vào, Lâu Thư Uyển hi vọng bóng lưng kia quay đầu lại, nhưng một màn này cũng không lập tức phát sinh, phía sau lại vang lên một chút va chạm.
"Ta cũng muốn đi vào."
"Ngươi không thể vào."
Chúc Bưu chặn Khâu Cổ Ngôn chịu trách nhiệm bảo hộ Lâu Thư Uyển, sau đó hai người liền giao thủ vài động tác nhỏ, sau khi va chạm một chút, mỗi người đều lui về sau một bước.
Người trong sân quay đầu lại, sau đó nói một câu với người bên cạnh, đứng lên.
Khuôn mặt kia hoàn toàn khác với ấn tượng của Lâu Thư Uyển, đó là bởi vì nàng đã quá lâu không nhìn thấy người này, chỉ nhìn thoáng qua địa bàn của con ngựa nhỏ, lúc này mới có thể thấy rõ ràng. Sau đó ý thức lại đây đúng là Ninh Nghị. Nàng khẽ giơ tay trái, ý bảo Khâu Cổ Ngôn ở hậu phương một chút., Để hắn chờ bên ngoài. Trong tầm mắt bên kia, Ninh Nghị biểu tình bình thản ôn hòa, hướng một gian phòng mở bàn tay ra. Ánh nắng tươi mát, gian phòng lại có vẻ hơi tối, thậm chí mơ hồ lộ ra một luồng khí lạnh, Lâu Thư Uyển nhìn gương mặt kia, tất cả cảm xúc đều từ đáy lòng cuồn cuộn nổi lên.
Sơ thức ở Hàng Châu, Tô Đàn Nhi dẫn theo trượng phu của hắn tới đây, khi nàng dẫn bọn họ du lãm thì đối phương cũng có vẻ mặt ôn hòa như vậy. Các loại nói đùa, lui tới, dần dần biết được trình độ và danh khí của bài thơ của hắn, xung đột và ma sát trên Tây Hồ., Bỗng nhiên động đất và binh họa, máu, lửa, lửa và khiến người ta điên cuồng, lật đổ tất cả những nhận thức trong quá khứ hỗn loạn. Hắn trở lại Hàng Châu, trở thành tù binh. Bọn họ lại lần nữa quen biết, đó gần như là ánh sáng ấm áp duy nhất trong loạn cục.
Sau đó, vào ngày đó, nhị ca bắt Tô Đàn Nhi —Tại sao lại muốn bắt Tô Đàn Nhi, nàng một mực không nghĩ ra - hắn đi vào nhà lầu, vừa đối mặt, đại ca ngã xuống, cái bàn hắn hất bay, hắn ngồi trước mặt phụ thân, cùng nói chuyện với hắn. Cho đến lúc đó, nàng hoàn toàn không ý thức cùng với tin tức đại ca đã chết, chỉ là nhìn đoạn mũi tên cắm trên cổ đại ca, sao đại ca lại chết chứ, làm sao hắn lại làm như vậy chứ...
Nhưng mà không có cách nào biện giải, sau đó là hỗn loạn cùng bóng tối vô tận. Thời gian dài dằng dặc, gian nan, con đường hắc ám, chuyện mình chưa chết, có lúc nàng cảm thấy đây là ảo giác...
Những tâm tình cùng ký ức này từ trong nội tâm dâng lên, sẽ chặn họng người ta, thế là nàng chỉ có thể dùng đôi mắt kia nhìn hắn —— nàng thậm chí cũng không ý thức được mình đang làm như vậy. Mãi đến khi tiến vào phòng kia, đối phương mở miệng nói với nàng, câu nói đầu tiên giống như vậy: "Đã lâu không gặp, lâu cô nương, cô muốn uống trà không..."
Nàng há miệng nhưng không phát ra âm thanh nào. Trong phòng, Ninh Nghị nhìn cô gái dùng ánh mắt lạnh như băng, phức tạp mà ánh mắt cừu hận lại nhìn chằm chằm vào cô gái của mình, chậm rãi cân nhắc từ ngữ.
"Chuyện của Hổ Vương, ta vốn muốn sắp xếp những người khác nói chuyện với ngươi. Nhưng ngươi đã đến, vậy chúng ta tâm sự một chút cũng tốt..."
"Ngươi..." Cô nàng phát ra một giọng nói, nỗi khổ sở xẹt qua hơn một năm nay, muốn nói: "Ngươi có biết ta đã trải qua bao nhiêu chuyện không?" Nhưng lý trí để cô nói: "Sau khi ngươi... Hàng Châu, ngươi không nghĩ tới... Ta còn có thể sống lại đến trước mặt ngươi nữa không..."
Giọng nói của nàng nghiến răng nghiến lợi, Ninh Nghị nhìn nàng, vẻ mặt ôn hòa: "Đúng vậy, đúng là có chút ngoài ý muốn... chắc chắn không dễ dàng gì."
"Ha ha." Nàng há miệng, ánh mắt nhìn về phía nóc nhà, sau đó chớp chớp mắt khiến tâm tình trở nên lạnh lẽo: "Ta cũng rất bất ngờ." Nàng nói.
Ninh Nghị rót một chén trà lên bàn trong phòng, lấy ra đưa cho nàng. Chén trà kia rất lớn, Ninh Nghị chỉ vào cái ghế bên cạnh: "Ngươi có thể ngồi xuống nói chuyện."
Lâu Thư Uyển nắm cái chén trên ghế ngồi xuống, ánh mắt nhìn thân ảnh Ninh Nghị đi về phía bàn sách, cười lạnh nói: "Ta đánh giá thấp ngươi rồi."
"Ừm." Ninh Nghị thuận miệng trả lời, hắn rót cho mình một chén trà, xoay người lại nói: "Là nói chuyện con tuấn mã tầm thường à, ta không nhìn thấy ngươi, nhưng bất kể thế nào, biết ngươi vẫn còn sống, ta rất vui mừng, tin hay không là ngươi... tình hình bên phía Hổ vương cũng không tệ lắm, điều kiện ngươi có ý đồ, ta đã biết rồi, nhưng tình huống bên này không giống như ngươi nghĩ, ta có thể trả lời ngươi, hôm nay cứ nói rõ ràng mọi chuyện."
Ánh mắt Lâu Thư Uyển lạnh lùng nhìn chằm chằm vào hắn: "Ta nói là chuyện của Thanh Mộc trại."
"Ừm, xem ra ngươi đã biết từ những người khác, sự nhúng tay của các ngươi đều chậm một bước rồi."
"Ta đang nói đến nữ nhân Huyết Bồ Tát kia là chuyện nhân tình của ngươi."
Lời nói của nàng lạnh lùng nhưng lại khiến Ninh Nghị cũng ngẩn người, sau đó cười rộ lên: "Chuyện này cũng truyền ra ngoài rồi, vậy ngươi càng hiểu ý ta rồi đấy."
"Ha ha." Lâu Thư Uyển cười cười, cầm chén trà ngồi ở đó, nhìn về phía một bên gian phòng.
Bầu không khí trong phòng bởi vậy an tĩnh lại, Lâu Thư Uyển không mở miệng, Ninh Nghị đứng trước bàn đọc sách cũng nghĩ tới chuyện này, bên cửa sổ có một đạo ánh mặt trời xuyên vào, tro bụi nhảy nhót trong ánh sáng, y giơ chén lên uống một ngụm. Một lát sau, Lâu Uyển bừng tỉnh nói: "Ta cũng có chút hoài nghi, ngươi còn nhớ xung đột với nhà ta không?"
"Ừ, nhớ." Ninh Nghị đứng ở đó: "Là nhị ca ngươi sai. Hắn có khỏe không? Còn sống không?"
"Hắn còn sống, rất tốt."
"Không có khả năng." Ninh Nghị lắc đầu, buông chén xuống. "Không thể nào, ngươi mạnh hơn hắn một chút, ngươi đứng lên, chứng tỏ hắn đã sụp đổ. Xem người là có biện pháp, nhị ca ngươi cơ bản là kẻ nhát gan, hắn... sẽ không thích hợp sinh tồn trong loạn cục."
Ánh mắt Lâu Thư Uyển lại nhìn về phía hắn, lạnh lùng cười: "May mà ta thích hợp."
"......."
Ninh Nghị nhìn nàng một cái, đối với chuyện này không nói gì, nhưng cái liếc mắt này đã chọc giận đối phương. Lâu Thư Uyển cắn chặt hàm răng, ánh mắt hơi đỏ lên. Đột nhiên nàng cầm chén trà lên ném về phía Ninh Nghị, phịch một cái, ném chén trà vào cái tủ cách Ninh Nghị rất xa, rơi đầy đất.
"Sớm muộn gì ta cũng sẽ giết ngươi! Ninh Nghị, ta sớm muộn sẽ giết ngươi! Ta sẽ lột da lóc xương ngươi! Sẽ cho ngươi ăn tất cả đau khổ! Người sẽ khiến ngươi coi trọng! Để ngươi sống không bằng chết..."
Nàng gần như khóc lóc hô lên, sau đó liền nghe thấy bên ngoài viện có tiếng động hỗn loạn, có người kêu lên: "Tránh ra!" Có người hô: "Không được xằng bậy!" Hiển nhiên Chúc Bưu đã xảy ra xung đột với Khâu Cổ Ngôn. Ninh Nghị quay đầu lại nhìn chén sứ vỡ trên mặt đất, bảo hắn đi tới bên cạnh rồi lại cầm một cái, bỏ vào lá trà, đổ nước ấm vào.
"Không cần kích động như vậy, ngươi xem, bên ngoài sẽ đánh nhau đấy." Hắn đặt chén trà bên cạnh Lâu Thư Uyển lên bàn, "Có đôi khi lão đại giảng chú, đây là quy củ, tận lực bình tĩnh hòa nhã một chút, ta biết có một lần, lúc hai người đàm phán, đều mang theo thành ý đi, nhưng giọng nói đều lớn., Vốn chỉ đùa một chút, tiểu đệ bên ngoài không rõ, đánh nhau tại chỗ, cuối cùng chết người. Vốn là cưỡng ép liên thủ, đều có cơm ăn, kết quả một người vào lao, một người chạy trốn, tội gì phải khổ. Ngươi ở phía Điền Hổ, những chuyện này thường xuyên có, phải chú ý."
Hắn nói thế, ngừng lại một chút rồi nói tiếp: "Trừ phi bây giờ ngươi thật sự có thể lột da lóc xương ta."
Hai tay Lâu Thư Uyển nắm chặt thành quyền, toàn thân run nhè nhẹ, đứng ở nơi đó thật lâu mới khôi phục lại. Đưa tay lấy chén trà, ngón tay lại bị nước trà đun nóng một chút, khiến cho nàng cắn môi một cái. Sau một khắc, nàng cầm chén kia ném về phía Ninh Nghị., Lần này, nước trà đầy trời đều bị giội lên người nàng, cũng bắn vào người Ninh Nghị, chén trà vẫn chệch hướng rất xa, rơi vỡ trên vách tường. Ninh Nghị lắc đầu, phủi đi nước đọng trên người: "Vậy ta sẽ không đổ trà cho ngươi nữa, nếu ngươi còn làm như vậy, có một số việc ta không thể nói được."
Lâu Thư Uyển hít một hơi: "Ta không hiểu được một chuyện."
"Cái gì?"
"Tại sao các ngươi không có phản ứng gì?"
"Cái gì mà không có phản ứng?" Ninh Nghị mở trừng hai mắt: "Ngươi nói... phản ứng? Chúng ta có phản ứng, trước ngươi, ta đã nói chuyện với bọn Hà Thụ Nguyên, bên ngươi ta là muốn sắp xếp những người khác đến nói chuyện..."
"Ý ta là phản ứng của ta bên ngoài Thanh Mộc trại."
"Ngoài trại?"
"Đừng giả vờ như ngươi không biết chút nào." Lâu Thư Uyển gằn từng chữ một, "Kỳ Tam Lang, Phương Nghĩa Dương, Trần Chấn Hải... Những người này, ta biết rõ ngươi, đừng giả bộ như ngươi không biết, bọn chúng sẽ ép tới Thanh Mộc trại của các ngươi đấy..."
"A, bọn họ à, ta cũng biết hai ngày này bọn họ sẽ lên núi." Nghe nàng nói tới đây, Ninh Nghị thả lỏng tư thái, nhún vai: "Có phản ứng mà, có lẽ chính là... đánh."
"Đánh?" Ánh mắt của Lâu Thư Uyển trừng trừng nhìn hắn chằm chằm: "Ngươi có biết..."
"Những gì cần biết đại khái đều biết... đánh đi." Ninh Nghị gật đầu.
"Ngươi có biết hay không..." Giọng điệu của Lâu Thư Uyển nặng nề. "Bọn họ ép lên núi, là muốn chiêu an, muốn cùng nhau hợp tác hợp tác, kết minh với Thanh Mộc trại. Người của bọn họ cộng lại gấp hai ba lần Thanh Mộc trại, tình huống của Thanh Mộc trại trước mắt... còn đang phát triển. Các ngươi thật sự muốn... Đánh? Ngươi lại giật dây bọn họ? Các ngươi nghĩ cái gì vậy..."
Ninh Nghị nhún vai, ánh mắt cũng đã bình tĩnh lại: "Biết rồi, ép hợp tác, ép buộc phân quyền, ép người gia nhập, bất kể là hạng nào, chúng ta đều không tiếp nhận. Đương nhiên, chấp nhận cũng là được, bọn họ dựa theo yêu cầu của Thanh Mộc trại, gia nhập trại, thu một người, không vừa ý yêu cầu, muốn bản thân kéo núi, chúng ta đều không tiếp nhận. Ngay từ đầu đã nghĩ kỹ, đánh là được rồi."
"Nhưng Thanh Mộc trại các ngươi còn chưa định ra..."
"Xoèn bảo kiếm từ mài giũa ra, một chút áp lực cũng không có, là luyện không ra tinh binh. Không sai, đối với người bình thường mà nói, đối phương ép lên, yêu cầu lại không quá đáng, đúng là có thể nói, có thể dùng thủ đoạn cũng rất nhiều, nhưng đã sớm xác định không hợp, đương nhiên cũng có thể không nói, trực tiếp tan vỡ là được."
Trong lòng Lâu Thư Uyển đã trầm xuống, nàng nghe thấy Ninh Nghị ở bên kia nói: "Nếu là mang binh bức tới, đương nhiên phải cân nhắc xem binh là để làm gì, ngươi sẽ không phải chưa từng nghĩ qua, sau khi đàm phán tình huống sẽ như thế nào chứ? Lâu cô nương, ngươi đã trải qua nhiều chuyện như vậy, chẳng lẽ chỉ lo lắng đến điều kiện buôn bán? Không có cân nhắc chính diện xung đột cùng giết người thấy máu sao?"
Không khí xung quanh trở nên mỏng manh, lỗ tai nàng lại vang lên một tiếng. Vốn đã trải qua rất nhiều chuyện, lúc gặp lại Ninh Nghị, nàng huyễn tưởng mình đã đứng ở vị trí bình đẳng giao thủ cùng đối phương. Đối với tình huống của Thanh Mộc trại, nàng đã suy tính rất nhiều lần, làm sao để thương lượng với đối phương., Thi áp, đánh cờ, từng chút từng chút một điều kiện bàn bạc với Thanh Mộc trại, trong tình huống không cho đối phương trở mặt mà giành lấy lợi ích của mình, đối phương sẽ dùng thủ đoạn như thế nào. Nhưng giờ khắc này, cảm giác khoảng cách giữa song phương cách rất xa bỗng nhiên xuất hiện, bởi vì đối phương cầm bàn cờ đập lên mặt nàng.
"Các ngươi... Điên rồi..."
"Đây là một thế giới điên cuồng, lâu cô nương."
Thân thể trần trụi...
Trong đầu bỗng nhiên mất cân bằng, Lâu Thư Uyển nhắm mắt lại, mới tỉnh táo lại, nghĩ đến một ít chuyện.
"Ta biết rồi, ngươi cố ý, có đúng hay không?"
"Cái gì?"
"Ngươi cố ý! Lúc ở chỗ Phương Tịch cũng là như vậy, ở chỗ này cũng là như vậy. Ngươi cố ý, kích động bọn họ muốn nội loạn, đánh nhau, ngươi giúp triều đình giải quyết vấn đề Lữ Lương trộm rồi!"
Giọng nói của Lâu Thư Uyển bắt đầu lên cao, Ninh Nghị mỉm cười: "Không sai là làm một loại ý tưởng, nhưng nói thật ra thì thời điểm này, nếu muốn ra tay với một số người, Lữ Lương cũng không sao cả, Hổ Vương các ngươi mới là cái đinh trong mắt triều đình, ta nên khai đao hắn mới phải."
"Ngươi... Ngươi tới đâu thì đã loạn tới đó rồi..."
"Đây đều là hiểu lầm." Ninh Nghị nói: "Nói nhảm cũng nhiều như vậy rồi, công việc của Hổ Vương, không phải ngươi không có hứng thú đấy chứ?"
"Ngươi..."
"Ta đã chuẩn bị cho ngươi từ lâu rồi." Hắn quay người rút một tờ giấy ra khỏi bàn sách. "Thanh Mộc trại không chấp nhận ý nghĩ muốn nhúng tay vào vũng nước đục kia, một số người đối với bố cục trước mắt không hài lòng lắm, chúng ta liền đánh chết tất cả những người không hài lòng. Phần đồ vật này là do Thanh Mộc trại tiền đề thành lập. Ý tưởng ban đầu của ngươi đã không có khả năng, cho nên tận lực tiếp nhận đi, sinh ý vẫn là rất có lợi., Tin rằng các ngươi sẽ tiếp nhận, nhưng có một điểm, ngươi có thể tận lực mang cho Điền Hổ —— đương nhiên không mang cũng không quan hệ —— ngươi nói cho hắn biết, làm ăn, chúng ta hoan nghênh, dám đưa tay qua đây, ta sẽ chặt hắn ra."
Lâu Thư Uyển cầm tờ giấy kia nhìn hắn.
"Bất kể thế nào, gần đây muốn đánh nhau, có thể rời đi, hay là tận lực rời đi trước. Sau khi rời đi, các ngươi muốn phái binh vào Lữ Lương hoặc là âm thầm làm động tác nhỏ gì, hoan nghênh đến chơi, hoan nghênh làm động tác nhỏ. Một đoàn thể chân chính có thể chịu nổi sóng gió, bên trong, bên ngoài đều phải không ngừng trải qua tôi luyện cùng tẩy rửa, điểm này, có lẽ các ngươi sẽ không hiểu rõ."
Lời này vừa nói xong, Lâu Thư Uyển đứng ở nơi đó, không trả lời. Ninh Nghị trầm mặc trong chốc lát: "Về phần thù hận giữa chúng ta, ngươi muốn giết ta, ta hoàn toàn có thể lý giải. Nhưng cho dù sự tình có xảy ra thêm lần nữa, ta vẫn giết phụ thân ngươi và huynh đệ., Đây là chuyện bọn họ làm, trong lúc làm việc, có đôi khi chúng ta không còn lựa chọn nào khác. Ngươi ở trong đó, chỉ có thể nói là mạng và tạo hóa. Đương nhiên ta nói như vậy không thể khiến thù hận của ngươi giảm bớt, hoặc là trong lòng khá hơn. Nhưng trong thực tế mà nói, ngươi không giết được ta đâu., Bây giờ ngươi không giết được ta, đợi ngươi bò lên chỗ Điền Hổ cao hơn một chút, ngươi phát hiện, ngươi càng không giết được ta. Lưu giữ chấp niệm có lẽ là một loại biện pháp để sinh hoạt tiếp, bất quá lời nói như trước kia, có đôi khi ngươi phải buông xuống, có lẽ sẽ thoải mái hơn một chút. Những lời này ngươi có thể nhớ kỹ."
【 Xem xét hoàn cảnh lớn như vậy, khả năng của bản trạm có thể đóng cửa bất cứ lúc nào, mời mọi người mau chóng cất bước đến Doanh trại Hoán Nguyên Vĩnh Hằng, bỗng dưng rực rỡ. 】
Thân thể Lâu Thư Uyển run nhẹ, có vài thứ, lại từ đáy lòng dâng lên, nàng lạnh lùng, gằn từng chữ một: "Ngươi giết cha ta, ngươi để ta buông xuống?"
"Cho nên ta nói, đương nhiên rất khó. Con người ta thường làm việc rất khó, nhưng về tư nhân, ta không thích giết chóc, khi ở Hàng Châu rất thích chiêu đãi, cho nên nếu có thể, ta vẫn hy vọng ngươi có thể sống sót. Nhưng nếu ngươi muốn đuổi theo thì cứ đuổi theo., Ta cũng không loại trừ, có một ngày sẽ đánh chết ngươi." Lâu Thư Uyển nhìn thấy Ninh Nghị móc ra một ống đồng bằng sắt hình dạng kỳ quái chỉ vào nàng, cửa động màu đen, phía sau là Ninh Nghị lãnh khốc, ánh mắt không phải của con người: "Còn nhớ không? Chính là dùng nó đánh chết phụ thân ngươi."
"Ta. Nhớ. Được." Lâu Thư Uyển cảm giác thân thể mình không thể kìm nén được run rẩy, nói xong câu đó, nàng xoay người rời đi, trong lòng, hận ý mãnh liệt dâng lên, ánh mặt trời như tối sầm lại.
Trận gặp mặt này, nàng chưa từng ngờ tới, cũng giống như nàng dự liệu, tràn ngập hận ý kết thúc, chỉ là trong nội tâm, trống rỗng khó nói. Nàng biết mình còn có rất nhiều chuyện có thể làm., Ví dụ như thông báo sự kiên quyết của trại Thanh Mộc cho bọn Tam Lang biết, nhưng đồng thời lại sợ đối phương cố ý tiết lộ ra loại tin tức này. Như vậy trong đàm phán, bọn Chử Tam Lang sẽ trực tiếp rơi xuống hạ phong, ảo giác chiến tranh cũng vẫn liên tục xuất hiện trong đầu, nàng cũng không sợ cái tin tức này., Chỉ là những lời này của Ninh Nghị bỗng nhiên làm cho nàng cảm thấy, chung quy lại nàng vẫn là một nữ nhân. Coi như tính toán hết tâm cơ đấu đá với nhau, cùng với loại thế giới bỗng nhiên đầy thiết huyết kia vẫn còn kém rất xa.
Tới buổi chiều hôm nay, nàng cũng không rời khỏi phòng của nàng.
Mà ở bên kia, đối với chuyện giữa Lâu Thư Uyển và Ninh Nghị quan hệ bát quái, bởi vì buổi sáng kia gặp mặt ly kỳ, lặng lẽ lan truyền trong đội ngũ ghi trúc. Mọi người thảo luận xem giữa nữ nhi xinh đẹp này và ông chủ rốt cuộc có quan hệ gì, tuy nói là địch nhân, nhưng thoạt nhìn lại giống như là tình nhân.
Chúc Bưu ở bên kia lại thập phần hiểu rõ nói với mọi người: "Người có thù với ông chủ của chúng ta, nhiều rồi, có một hai người như vậy, cũng không có gì lạ." Lại nói: "Người của Ninh đại ca căn bản sẽ không tán gái, nói không chừng cũng có thể là vì yêu sinh hận..."
Bát quái như vậy truyền tới, Ninh Nghị thỉnh thoảng nghe thấy, cũng là vừa buồn cười vừa buồn cười. Bầu không khí như vậy, chuyện đàm phán giữa mọi người tiến vào núi, đã chốt một đoạn, kế tiếp chính là chuyện chiến tranh rồi., Đối với động viên trước cuộc chiến, sớm hai ngày đã đề cập tới cùng mấy vị trại chủ làm tốt. Ngoài ý muốn, Trịnh A Nhị, hay là Tào Thiên dũng, hoặc Tứ trại chủ Bành Việt và đám người Ngũ trại chủ Hàn Kính, so với Hồng Đề còn nóng lòng hơn nhiều.
Gần hai năm qua, Thanh Mộc trại dần trở nên xa xỉ, đầu tư luyện binh cũng rất lớn, hết lần này tới lần khác vì buôn bán, giết người xung quanh kỳ thật đều là tiểu đả tiểu nháo, đối với những trại tử đại trại kia mà nói., Lựa chọn chính là thái độ khoan dung hợp tác. Trịnh A Nhị và Tào Thiên dũng là lão nhân của Thanh Mộc trại. Cũng còn dễ nói, nhưng Bành Việt, Hàn Kính trước khi gia nhập Thanh Mộc trại cũng có một phần cơ nghiệp tự tay rèn luyện ra được. Loại liều mạng luyện binh này lại ẩn giấu tác phong không phù hợp với vẻ thẩm vấn mỹ của bọn họ, quả thực giống như việc lãng phí lương thực và tội ác.
Cứ như vậy, một giai đoạn thời gian đã qua, cũng ở giữa buổi chiều này, có người trông thấy Hà Thụ Nguyên mang theo tùy tùng vội vàng dưới lòng đất, qua một hồi, có người lên núi tìm tới Ninh Nghị, thông báo cho hắn một việc. Lúc ấy Ninh Nghị đang suy nghĩ sự việc trong viện, nhìn xuống chân núi, đột nhiên nhíu mày.
Tin tức giống nhau cũng được truyền tới chỗ Lâu Thư Uyển, nàng cũng đi ra khỏi phòng. Ngay lúc này, một thanh âm ông ông vang lên từ dưới chân núi!
"... Đại Quang Minh giáo, giáo chủ Lâm tông ta, dẫn theo đệ tử dưới trướng, hộ pháp..."
Sơn cốc bị Thanh Mộc trại chiếm cứ là rất lớn, bởi vì nhiều người, ban ngày rất nhiều người cho dù đứng dưới chân núi hò hét cũng rất khó truyền lên núi. Nhưng giọng nói kia bỗng nhiên vang lên, hùng hậu, rồi đột nhiên lan tràn về toàn bộ sơn cốc, khiến cho tất cả mọi người đều nghe được thanh âm kia quanh quẩn.
....
"... Đại Quang Minh giáo, giáo chủ Lâm tông ta, dẫn đầu đệ tử, hộ pháp, bái kiến Lữ Lương sơn! Huyết Bồ Tát -- "
....
"Ngươi đùa cái gì vậy..." Thì thào nói nhỏ...
....
Thanh âm nghênh tiếp theo truyền xuống, là vị nữ tử mặt trời cùng hắn một đạo kia, nàng ở trên núi nói: "Mời khách quý tiến đến." Thanh âm này vang lên bên tai, quanh quẩn trong cốc trống rỗng.
....
"Ha ha." Trong sân phía dưới, Lâu Thư Uyển nhịn không được nở nụ cười.
....
Ninh Nghị búng ngón tay, gọi những người cách hắn gần nhất: "Vũ Văn Phi Độ, gọi người, chuẩn bị đại pháo cho ta."
Nói xong y xoay người đi lên núi.
Một con quỷ lao ra...