Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
Mưa rào mùa hè ào ào trút xuống, giữa chợ bên ngoài sơn cốc, nước bùn ứ đọng đã không quá bắp chân, Lâu Thư Uyển ngồi trong tửu quán tầng thứ hai chợ, nhìn cảnh tượng hỗn loạn phía dưới.
Tiếng sấm, tiếng mưa rơi, tiếng chửi rủa, nhiễu loạn tiếng ồn ào tụ tập lại trong màn mưa kinh người này. Nước mưa mang các thứ dơ bẩn từ bên trên vọt tới, tầng dưới cùng trong cửa hàng ở tầng dưới cùng., Mọi người một mặt vội vàng ngăn chặn thủy thế, một mặt ý đồ đem vật phẩm trong phòng lên lầu hai của chợ. Rất nhiều tên ăn mày không có tránh mưa, chạy trên đường phố nước bẩn, có mấy người ý đồ tiến vào trong cửa hàng của người ta, liền bị chủ tiệm cầm đao côn đá ra. Hán tử trên người đen sì, chửi ầm lên trên đường, nếu là nữ nhân mang theo hài tử, chỉ có thể trốn ở gần đó khóc lóc.
Khu chợ chật chội không chịu nổi, phần lớn người giang hồ đến đây cũng bị dắt tới tầng thứ hai của chợ. Tầng thứ ba -- chủ nhân những con ngựa này đại khái cũng có chút tiền hoặc địa vị. Nhưng vẫn còn chỗ để đi, trong mưa to liền có một con ngựa đại khái không chỗ nào trốn mưa, theo nước bẩn từ phía trên lảo đảo chạy xuống, một gã hán tử trong nước bẩn đang đuổi theo.
Tại cuối chợ cách đó không xa, đại lượng người được tổ chức lại, đi đến bên kia đào những rãnh nước. Phụ trách tổ chức chính là một gã đầu mục Thanh Mộc trại, lúc trước hắn mang theo một đội người, ở từng nhà từng nhà gõ những cửa thương gia này., Để cho bọn họ đều ra tay giúp đỡ, tiền thuê cũng được, bản thân ra sức cũng được, nếu không chịu, liền muốn trực tiếp đuổi ra khỏi chợ. Lúc này một đám người đang điên cuồng làm mưa, trước mắt đã đào móc một đoạn dài.
Mặc dù trước mắt ngồi trong phiên chợ là một gian phòng nhỏ đắt tiền nhất, chung quanh vẫn là cảnh tượng la hét không chịu nổi. Trên hành lang trung bộ người đi tới lui, khi thì truyền đến tiếng vó ngựa cùng mùi hôi thối, mắng người, tiếng hò hét càng không đoạn tuyệt. Lâu thư Uyển ngồi bên đường này một lát, liền nghe thấy phía sau có người nói: "A, cô nương, lớn lên rất không tệ, ở đâu ra, lấy bao nhiêu bạc?"
Đó là một bên khác cách một tầng ván gỗ, cũng có người thò đầu ra nhìn xuống, liền nhìn thấy gò má của nàng. Quần áo của Lâu Thư Uyển đã tận lực nhất trí với người trong giang hồ nơi này, nhưng hình dáng và khí chất vẫn như cũ lộ ra, hán tử kia chỉ cho rằng nàng là cô gái trong kỹ viện phụ cận, cười muốn duỗi móng vuốt tới, Lâu Thư Uyển tránh né một chút, nói: "Đừng loạn đưa tay lung tung, có ít người ngươi không trêu chọc nổi."
"Ha ha, ai mà ta không thể trêu vào?"
Hán tử kia cười, từ ngoài lan can thò nửa người trên ra, muốn nhìn gian phòng nhỏ bên Lâu Thư Uyển, vẫn trầm mặc ngồi trong góc, Khâu Cổ Ngôn đã đứng lên, ló đầu nhìn người nọ một cái, sau đó mở cửa đi ra ngoài.
"Là người nào a..." Hán tử kia phất phất tay, liền nghe một trận thanh âm hỗn loạn cách vách, sau đó phịch một cái, đối phương bị Khâu Cổ Ngôn từ trên lầu ném xuống, ngã vào trong nước bẩn đường phía dưới.
"Mẹ nó! Con mẹ nó ngươi muốn làm gì..." Từ trong nước bẩn đứng lên, đối phương ở trong mưa gào thét, tựa hồ cũng báo cái tên gì đó, sau đó hô một đám người từ mặt bên cạnh chuẩn bị xông lên. Ở cách vách, Khâu Cổ Ngôn mang theo người ngăn chặn về phía cầu thang, chính là một trận đánh lộn xộn., Gà bay chó sủa cùng hô to gọi nhỏ, từng người từng người lại bị đánh chìm vào nước bùn. Lâu Thư Uyển nằm nhoài trên lan can nhìn một màn này, Khâu Cổ Ngôn đã trở về, đi tới gần: "Lâu cô nương, coi chừng bọn họ ném ám khí." Lâu thư Uyển liền gật đầu nhẹ, ngồi vào một chút.
Một lát sau, lại có tiếng động vang lên, có người từ ngoài cửa đi vào, là một hán tử áo đen và một nam tử áo đen, hai người trò chuyện vui vẻ với nhau. Người áo đen kia vừa thấy Lâu Thư Uyển, hai mắt sáng ngời, sau đó cũng mở miệng giới thiệu: "Trần đương gia, vị này chính là lâu quân sư bên cạnh Hổ Vương chúng ta., Ngài đừng tưởng lâu cô nương là nữ tử, nhưng lại là bậc cân quắc không để cho lông mày, sâu sắc được Hổ Vương coi trọng, bên cạnh Hổ Vương có rất nhiều sinh ý, đều là Lâu Quân Sư quản lý. Quân sư, vị này chính là Nhị đương gia của Trần gia, Trần Anh Hùng tính tình thẳng thắn, là hảo bằng hữu có thể kết giao."
"Hạnh ngộ hạnh ngộ." Trần Cương có chút do dự chắp tay với Lâu Thư Uyển, nhìn về phía Ngọc Lân một cái, mới nói: "Không phải Vu tướng quân giới thiệu, còn không biết Lữ Lương Sơn có nữ anh hùng đến đây, nhưng... nơi này có thể nói chuyện sao?"
"Không sao." Vu Ngọc Lân phất phất tay, một đám thủ hạ bắt đầu đuổi người trong khu chợ bằng gỗ này, nhất thời lại là một tràng gà bay chó chạy.
Lâu Thư Uyển cũng cười chắp tay: "Trần Anh Hùng, hân hạnh được gặp mặt, ngồi. Vu tướng quân cũng ngồi đi."
Trần Liệm đến đối diện, giang tay ra, đợi đến khi Ngọc Lân cũng tới, mới ngồi xuống. Lúc trước y nhìn Lâu Thư Uyển, chỉ cho rằng nàng là kỹ nữ đi cùng, ánh mắt có chút không theo quy củ, nhưng đến lúc này đã thu liễm, lời nói có vẻ phóng khoáng, nhưng cũng không mất một tia khôn khéo.
"Lâu quân sư đúng không. Lữ Lương Sơn chúng ta là tử địa, người trong núi chúng ta cùng ngoại giới lui tới không nhiều, nhưng Hổ Vương anh tuấn ta vẫn biết, luôn luôn vô cùng ngưỡng mộ. Thường ngày giống như một tướng quân, Lâu cô nương tới đây kết giao bằng hữu, Trần ta vô cùng vui vẻ. Nhưng hôm nay lâu cô nương gọi Trần mỗ tới, tựa hồ không chỉ đơn giản là kết giao vậy."
Lúc trước hắn đã nói với Vu Ngọc Lân không ít, lúc này cũng không có bao nhiêu ý tưởng quanh co lòng vòng. Lâu Thư Uyển lại đứng dậy cười cho hắn một chén trà: "Trần Anh, lúc sắp đi, Hổ Vương đã từng nói, Lữ Lương anh hùng, đều là anh hùng, tính tình hào phóng rộng lượng, cái khác có thể không làm, bằng hữu thì không thể không kết giao, bởi vậy hôm nay gặp Trần đại ca, chủ yếu vẫn là kết giao bằng hữu. Trừ phi Trần đại ca coi thường tiểu muội..."
Nàng nâng chung trà lên, nâng đối phương lên, Trần liền mỉm cười, cầm chén trà lên, nói với Ngọc Lân: "Lâu quân sư các ngươi thật biết nói chuyện." Sau đó uống một ngụm nước trà: "Vị bằng hữu này ta kết giao."
Lâu Thư Uyển châm nước trà cho hắn, lời nói nhu nhược, nhưng cũng không dài dòng: "Vốn gặp mặt Trần đại ca, nên chuẩn bị rượu, chỉ tiếc tiểu nữ không thể uống rượu, chỉ có thể chuẩn bị chút nước trà."
"Ai, tuy chúng ta là người trong núi, cũng không phải cả ngày uống rượu như vậy." Trần Xung phất tay: "Nếu mọi người đã là bằng hữu, vậy thì cứ nói trắng ra. Lần này Vu tướng quân và lâu quân sư tới đây, chắc hẳn mục đích của những người tụ tập ở Thanh Mộc trại cũng giống với những người ở đây? Chỉ có điều mấy ngày nay Vu tướng quân tới bái phỏng những người trên đỉnh núi xung quanh thôi., Vì cái gì, Trần mỗ có chút không rõ. Nói thật, Hổ Vương nếu thật muốn làm chủ Lữ Lương, Trần gia ta Trần gia mặc dù nguyện ý, nhưng Trần gia ta giao thủ với con ngựa nhỏ vang danh, cũng không phải một hai lần... "
Trong mấy thế lực lớn của Lữ Lương Sơn, người cầm đầu chính là Thanh Mộc trại. Bên ngoài Thanh Mộc trại, có một nhóm người tên là Mã Mạnh đường, "Hắc Khô Vương" Tam Lang, Phương Nghĩa Dương huynh đệ Phương gia cùng với Trần gia Trần Bát, Trần Chấn Hải cầm đầu nhóm người này., Những thế lực còn lại đều là thế lực rải rác lẻ tẻ. Điền Hổ ở trong hắc đạo danh tiếng khá lớn, trước kia hắn muốn vươn tay với Lữ Lương Sơn, rất nhiều người đều nguyện ý quy thuận, nhưng bởi vì ăn vào những người này áp lực kinh tế quá lớn, thu hoạch không nhiều, Hổ Vương chỉ có thể lựa chọn một bộ phận người đến nâng đỡ.
Lúc này đây, nhiều thế lực đã tề tụ tại Thanh Mộc trại, trên một vài đỉnh núi gần đó cũng phái người tới đây xem náo nhiệt, nghe ngóng tin tức về Phong Hướng. Cũng giống như người của Tề gia, võ thắng quân gì đó, sau khi Đổng Bàng Nhi tới đây vẫn luôn đàm phán với người của Thanh Mộc trại, chỉ có nhân thủ Hổ vương đến Thanh Mộc trại hai ngày này., Lại một mực liên hệ người trên sơn trại gần đó. Trần Chính là Nhị đương gia của Trần gia, đối với việc này có chút nghi hoặc, ngày thường Điền Hổ vẫn luôn nâng đỡ Cừu Mạnh đường, đó là bởi vì ăn nhiều quá, cái được không bù nổi cái mất. Bây giờ coi như là vì có trù mã bức Thanh Mộc trại, Hổ Vương chẳng lẽ phải gánh vác toàn bộ trọng trách của Lữ Lương sao?
Tất cả mọi người đều là sói đói, nếu không phải đói bụng, ai cũng không muốn chiếm lấy đỉnh núi liều chết với người ta. Nhưng nếu Hổ Vương muốn nói dối lừa người khác, mọi người cũng đều là không thấy thỏ không thả ưng, không đơn giản như vậy. Trong lòng nghi hoặc, hôm nay Vu Ngọc Lân tìm đến hắn, lại không nghĩ tới chủ sự là một nữ nhân xinh đẹp, sau khi hỏi ra nghi hoặc, chỉ thấy đối phương một mặt rót trà, lắc đầu.
"Trần đại ca có chỗ không biết, tiểu hưởng mã đã chết, trại của hắn hiện giờ là do chúng ta tạm thời quản."
"Ồ? Hổ Vương kia là muốn..."
"Ta biết Trần đại ca nghĩ thế nào, nhưng chúng ta không muốn."
Tiếng vang nhỏ của Mã Khắc Mạnh đường đã chết, Hổ Vương lại liên lạc với mọi người, có thể là muốn nâng đỡ người đại lý kế tiếp, đây là chuyện đương nhiên. Nếu quả thật là như vậy, Trần Gia Cừ ngược lại có thể tranh thủ một chút. Chỉ là trước khi hắn nói xong, Lâu Thư Uyển đã lắc đầu cười, Trần Xung ngồi thẳng người.
"Vậy các ngươi muốn..."
"Muốn nói cho Trần đại ca một chút, Cừu Mạnh đường chết như thế nào."
"... Chết thế nào?"
"Huyết Bồ Tát giết hắn." Lâu Thư Uyển nói: "Giao thủ ngày đó, Vu tướng quân cũng ở đó, từng qua lại với Huyết Bồ Tát một lần. Trước mấy trăm người trận, Huyết Bồ Tát giết Cừu Mạnh đường, nghênh ngang rời đi, nhưng không ai dám ngăn cản, cụ thể như thế nào, tiểu muội không hiểu võ nghệ, nói không rõ, Trần đại ca có thể dò hỏi Vu tướng quân."
Đại Vũ lẫn với tiếng sấm vang dội bên ngoài, Trần Tướng nhíu mày nhìn về phía Ngọc Lân, về phía Ngọc Lân liền gật đầu, nói tình hình đêm đó, đợi đến khi gã đem sự tình nói xong, Trần thì nhìn Lâu Thư Uyển: "Vậy thì sao?" Gã nói: "Huyết Bồ Tát võ nghệ cao cường, Lữ Lương khó có địch thủ, mọi người đều biết khi ả giết lão lang chủ. Sư phụ nàng võ nghệ rất cao, còn không phải chết trong quân trận của Liêu Nhân sao. Lâu cô nương muốn nói gì?"
"Chỉ kể lại với mọi người, tương lai của Lữ Lương Sơn."
"Ừm... Ta hiểu rồi." Trần suy nghĩ một chút, nhìn nàng lại nở nụ cười, cười qua một hồi: "Lâu cô nương muốn nói, Huyết Bồ Tát lợi hại như thế, hơn nữa thanh thế của Thanh Mộc trại, kế tiếp nàng muốn quét sạch Lữ Lương sơn, chúng ta cũng không làm gì nữa. Lâu cô nương, ngươi không thành thật chút nào. Người bên cạnh đến Lữ Lương, nhờ huynh đệ chúng ta hỗ trợ, tổng cộng có chút thù lao. Ngài làm vậy là muốn bao tay không bắt giặc sao..."
Hắn cười lạnh nói xong những lời này, chỉ chỉ vào Lâu Thư Uyển: "Lâu cô nương, ngài thật đúng là coi ta là bằng hữu..." Sau đó sắc mặt lạnh lẽo, đứng dậy rời đi.
Lâu Thư Uyển mỉm cười nghe hắn nói những lời này, hai tay chống trước người, đợi đến khi đối phương muốn rời khỏi, trên mặt nàng cũng cười lạnh, nhìn về phía ngoài cửa sổ: "Đồ ngu phu kiến thức..."
Mắt thấy sẽ không vui mà tan, Ngọc Lân vội vàng đứng dậy, đi ngăn cản Trần.
Thân thể trần trụi...
"Trần đương gia, có chuyện gì từ từ nói..."
"Còn gì để nói!"
"Ít nhất nghe Lâu quân sư nói xong..."
"Không có gì để nói. Vu tướng quân và nữ tử bàn tính kế hoạch gì, ta thấy ngài cũng tin quá nhiều rồi..."
Trong lúc lôi kéo, Lâu Thư Uyển cười lạnh ngồi một bên, đến lúc này mới đứng lên, hướng về phía bên kia mỉm cười: "Trần đại ca, ít nhất cũng nên để tiểu nữ nói hết lời chứ., Đến lúc đó ngài nói không đúng, mới không đến mức oan uổng người tốt, ngài nói không đúng chứ?" Lúc trước nàng nói ra câu "Ngu phu" kia căn bản không có tránh Trần Nhân, lúc này lại cười nói, thay một khuôn mặt khác, lộ ra có chút dối trá. Trần Xung tức giận cực cười ngược lại, quay đầu lại nhìn Lâu Thư Uyển một cái.
Một lát sau, hắn ta nói: "Được, ngươi nói cùng ta có gì khác nhau?"
Hắn nghiến răng, trở về chỗ ngồi, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Lâu Thư Uyển. Vu Ngọc Lân đi trở về, biểu lộ có chút bất đắc dĩ.
"Tiểu nữ tử muốn nói, đúng là Thanh Mộc trại đã muốn quét sạch Lữ Lương, các ngươi cũng nên nhanh lên một chút."
Trần Xung giang tay ra, vẻ mặt rõ ràng đang nói: "Vậy thì sao? Lao tiền vốn không quan tâm."
"Nhưng so với suy nghĩ của Trần đại ca thì lại có chút bất đồng... Hoàn toàn khác nhau." Nàng cười cười: "Ta biết Trần đại ca nghĩ thế nào, một trại chủ võ công cao cường đột nhiên xuất hiện, thanh thế thật là hùng hồn., Nhưng Lữ Lương Sơn từ trước đến nay đều là nơi thay phiên xây nhà, bất luận kẻ nào cũng chỉ có thể chiếm tiện nghi nhất thời... Câu nói này là do Cừu Mạnh đường nói trước khi chết, ta nhớ rất rõ ràng. Trước khi tới Thanh Mộc trại ta cũng cho là như vậy, nhưng sau khi tới đây, ta phát hiện lần này hoàn toàn khác biệt."
Trần Xung cười nhạt, Lâu Thư Uyển nói: "Bởi vì chiêu an chiếu."
"Bởi vì Xuy Khuê Mật Sứ phát ra lần này an chiếu, rất nhiều thế cục ở Bắc Địa đều thay đổi. Mà các ngươi còn đang xem náo nhiệt... sau khi ta tới đây, tất cả mọi người đều đang xem náo nhiệt." Nữ tử chậm rãi nói, ánh mắt bình tĩnh, "Thanh Mộc Trại phát triển đến bây giờ tổng cộng mới có hơn sáu ngàn người. Lần này tụ tập ở bên ngoài Thanh Mộc trại, bao gồm cả chúng ta, nhân số đã lên tới hơn ngàn, hơn nữa tất cả mọi người đều có thể đánh đấm lẫn nhau., Cho nên bây giờ, náo loạn khiến ngoại nhân chật kín trong này. Xem ra Thanh Mộc trại lúc nào cũng có thể không áp chế nổi cục diện. Các ngươi cũng thật cao hứng, phái người chạy tới đây chờ loạn, ta đây xin hỏi các ngươi, nếu như không xảy ra nhiễu loạn gì, sẽ như thế nào?"
"Chiêu an chiếu đại đầu mục, tất cả mọi người đều coi trọng Thanh Mộc trại. Vì sao?" Lâu Thư Uyển nói: "Bởi vì bọn họ có con đường trên núi, bởi vì bọn họ lớn nhất, hơn nữa có thể kiếm tiền. Các ngươi biết riêng lẻ chỉ là một Tề gia, ở phía nam có bao nhiêu sinh ý? Thêm một con đường vượt ải, bọn họ có thể kiếm được bao nhiêu tiền? Thanh Mộc trại có thể giúp kiếm tiền, các ngươi có thể làm gì? Trừ ta ra, ngoại trừ Hổ Vương, không ai quan tâm các ngươi."
Ngoài cửa sổ xẹt qua tia chớp, tiếp theo là tiếng sấm, sắc mặt Lâu Thư Uyển bình tĩnh như nước, ánh mắt nhìn qua Trần Thanh.
"Tiếp theo, nếu như không có gì bất ngờ, bọn họ sẽ tiếp nhận chiêu an. Sau đó, bọn họ là quan, các ngươi là tặc. Bây giờ thoạt nhìn có lẽ các ngươi không có gì khác biệt, nhưng ta nói cho các ngươi, Lữ Lương Sơn tất cả đều là lúc trộm cướp, là một chuyện, Lữ Lương Sơn lớn nhất là quan, mà lúc các ngươi là tặc, lại là một chuyện khác..."
Ngữ khí của cô gái chậm lại, duỗi ngón tay: "Vì quân công, bọn họ đánh một đòn, vì tài lộ, bọn họ đánh ngươi một trận; để làm ra vẻ, bọn họ đánh một đòn, vì tâm tình không tốt hôm nay, bọn họ cũng có thể đánh các ngươi một trận. Quan và tặc khác nhau chính là như vậy, một khi đã có sự khác biệt này., Mọi người nói không phải là đạo nghĩa giang hồ gì nữa. Đến lúc đó, thay đổi cái khác, bây giờ các ngươi ở trong núi, mọi người đều biết đánh nhau, cũng biết quy củ, đến lúc đó chỉ có đánh nhau, quy củ là không thể nói được..."
Nói một phen về sau, ngữ khí của Lâu Thư Uyển đã càng ngày càng chậm, cũng càng ngày càng châm chọc. Trần liền nhíu mày: "Ngươi nói phải không?"
"Lữ Lương Sơn đã nhiều năm như vậy, vẫn không thay đổi, ta nói biến hóa sẽ thay đổi sao?" Lâu Thư Uyển cũng nở nụ cười, sau đó nhìn hắn, "Nhưng lần này sẽ thay đổi... Trần đại ca, lần này ta gặp vài người, ngươi là người đầu tiên nghe được một nửa rời đi, ngươi là người thông minh. Cho nên chỉ cần tỉnh táo lại, ngươi nhất định sẽ rõ ràng hơn, nếu như Thanh Mộc trại trở thành quan, các ngươi vẫn là tội phạm, chuyện gì cũng sẽ biến thành bộ dáng. Ta nhiều lời cũng không cần thiết, ngươi sẽ có được."
"... chiêu an chiếu mà." Trần ngẫm nghĩ, cười nói: "Vậy chúng ta cũng có thể làm quan."
Lâu Thư Uyển cũng cười: "Vậy Trần đại ca nên suy nghĩ một chút, một mình Lữ Lương Sơn thả một đống quan, sẽ ra sao... Ngươi là phỉ, có lẽ lúc tâm tình hắn không tốt mà đánh ngươi, nếu ngươi là quan, hắn chắc chắn sẽ đánh chết ngươi... Ngươi nói phải không?"
Bị phỉ trại xung đột, chính là vì lợi ích, nhiều khi còn có thể cùng tồn tại. Nếu thật sự là tưởng tượng thế giới bên ngoài quyền lực đấu đá, lại đặt ở địa phương như Lữ Lương này, vậy thật sự là không chết không thôi. Những chuyện này giống như lời Lâu Thư Uyển nói, Trần mặc dù hiểu rõ không sâu, nhưng cũng có thể tưởng tượng. Sắc mặt hắn thay đổi nhiều lần, đầu ngón tay của Lâu Thư Uyển nhẹ nhàng đụng vào, lại mở miệng.
"Hoặc là tiếp tục làm sơn phỉ, hoặc là tìm một đường khác nhận chiêu an. Thanh Mộc trại vẫn là quan lớn, các ngươi chỉ có thể làm quan nhỏ... Những chuyện này đã rõ ràng trước mắt, nhưng các ngươi ở đây xem náo nhiệt vẫn vô cùng vui vẻ., Tiểu muội lần này tới Lữ Lương Sơn, là gánh vác nhiệm vụ Hổ Vương, phải ở chỗ này chiếm chút tiện nghi trở về. Nhưng nhìn tình cảnh các ngươi hôm nay, lại không khỏi trong lòng phát lạnh, bình luận các ngươi một câu ngu xuẩn vô thức, các ngươi cảm thấy có phải không?"
Trần Xung bờ môi khẽ nhếch, sau một lát, nói: "Chúng ta thì sao? Lâu cô nương, cái gọi là tiện nghi của cô, đơn giản chính là muốn chúng ta quấy rối Lữ Lương Sơn, dùng cái này áp bức bức bọn họ, cô tiếp sức chúng ta, đến lúc đó người xuất lực đều là chúng ta, không thể chiếm tiện nghi được bao nhiêu. Tính toán như vậy, lời nói vô ích, ta có thể đáp ứng sao?"
"Thứ nhất ta không muốn quấy rối." Lâu Thư Uyển hít một hơi, "Thứ hai cũng không tới quấy rối."
"Ngươi muốn thế nào, ta có thể nghe một chút." Trong tiếng mưa, mặt Trần đã không còn chút cảm xúc nào, giọng điệu của hắn tuy không tốt, nhưng lúc này lại đã bị đả động. Chẳng qua với tư cách người thông minh, phần lớn sự tình, đương nhiên còn phải cân nhắc rồi mới đưa ra kết luận. Hắn nói xong câu này, bên Lâu Thư Uyển cũng chỉ gật đầu.
"Lúc cá chết lưới rách mới cần các ngươi ra sức. Tiểu nữ được dưới trướng Hổ Vương quản lý sinh ý, là một người làm ăn, nếu là làm ăn, đơn giản chỉ là bày ra vốn liếng, sau đó đàm phán. Có thể phát triển Thanh Mộc trại đến mức lớn như vậy, vị Huyết Bồ Tát kia, hẳn cũng là đối thủ có thể bàn bạc. Lần này tới Lữ Lương Sơn, như dòng tộc Tề gia, bọn họ nhìn không nổi các ngươi., Bất cứ lúc nào, bọn họ đều buôn bán cùng thế lực lớn nhất, nhưng là Lữ Lương, thế lực chân chính có thể tạo thành uy hiếp với Thanh Mộc trại, còn là Trần đại ca các ngươi, là "Hắc Khô Vương" Lưu Tam Gia, nếu mọi người có thể liên thủ, thì Thanh Mộc trại sợ, một khi sợ, bọn họ phải bàn bạc."
Trần suy nghĩ một chút: "Ngươi nói thế nào?"
Lâu Thư Uyển nở nụ cười, biết lần chào hàng này đã làm không sai biệt lắm.
"Kỳ thật biện pháp xử lý việc này rất đơn giản. Triều đình rất lớn, chỉ làm ăn cùng một đám người. Lữ Lương Sơn lớn như vậy, đến cuối cùng cũng chỉ có thể chứa được một đám người mà thôi. Tiểu nữ tử nghĩ rằng, Thanh Mộc trại cũng sẽ không nguyện ý hoàn toàn khuất phục dưới người khác, nếu tìm Tề gia, tìm Võ Thắng quân liên thủ, bọn họ sẽ bị ăn đến da cũng không còn. Muốn bình an, Thanh Mộc trại chỉ có thể cùng các ngươi đi., Liên thủ với đám người Mang Tam Gia, Phương gia huynh đệ. Theo ta thấy, không ngại để Huyết Bồ Tát làm lão đại, chư vị lại trở thành thủ lĩnh, đi về phía nam hô ứng Hổ Vương, chúng ta cùng làm con đường lớn, như vậy, việc công của tiểu nữ, cũng dễ giao..."
"Muốn xúc tiến những thứ này, tiểu nữ cần các vị ủng hộ, các vị cũng cần hổ vương này hỗ trợ. Ta sẽ tận lực cam đoan lực lượng chư vị không bị nuốt, như vậy, phải cam đoan mấy cái: đầu tiên, con đường này chiếm cổ phần các nhà, muốn đàm luận rõ ràng., Chuyện này, sau khi liên lạc với tất cả mọi người, ta sẽ cùng mọi người thương nghị; tiếp theo, chuyện kết minh phải công khai, thông báo Lữ Lương, sau đó mọi người đều là người của triều đình; thứ ba, cùng Hổ Vương nam bắc hô ứng so với cùng những người khác tốt hơn nhiều., Hổ Vương là người của Lục Lâm, hắn là người theo con đường này làm ăn buôn bán, nhưng khống chế con đường này vẫn là ở trong tay các vị, chúng ta nhúng tay không nhiều lắm, lại có thể cam đoan ít nhất các vị sẽ không nội chiến, Huyết Bồ Tát chắc hẳn cũng sẽ không muốn đối địch với chư vị sau này lại cùng đối nghịch với Hổ Vương..."
Trong tiếng sấm, Đại Vũ vẫn như trước trút nước xuống, sau khi từ trong chợ đi ra, sắc trời âm trầm mà hắc ám. Đám người Lâu Thư Uyển được Thanh Mộc trại an bài ở nội trại, trên đường về núi, Vu Ngọc Lân khá thán phục biểu hiện của Lâu Thư Uyển hai ngày nay, mặc dù hai người hợp tác cùng nhau dưới trướng Hổ Vương, nhưng Ngọc Lân quản lý quân đội, đối với hành sự của bản thân Lâu Thư Uyển, trước đó vẫn còn có chút không hiểu rõ.
Đám người Lâu Thư Uyển lần này tới đây, mục đích chính là thúc đẩy kết minh giữa Hổ Vương và Thanh Mộc trại. Nhưng Thanh Mộc trại trước mắt bành trướng nhanh chóng, Hổ Vương hiển nhiên không đủ uy hiếp bên này, sinh ý cho dù bên kia chịu làm, cũng chưa chắc chiếm được tiện nghi quá lớn. Trước khi đến, Hổ Vương bên kia thậm chí nguyện ý để Điền Thực ở rể cam đoan hợp tác, nhưng sau khi đến Thanh Mộc trại, Lâu Thư Uyển hiển nhiên đã tìm được biện pháp tốt hơn.
Trong hai ngày này, nàng đã liên tục thuyết phục được vài sứ giả đỉnh núi - những người này có lẽ còn không đại biểu cho trại chủ của bọn họ, nhưng ít nhất trong mắt Ngọc Lân, lời nói của Lâu Thư Uyển rất có sức thuyết phục. Một khi liên hợp với đại bộ phận thế lực Lữ Lương bức cung tới Thanh Mộc trại, lại kết hợp với bối cảnh Hổ Vương, chuyến đi Lữ Lương lần này sẽ đạt được thành quả rất tốt.
Giống như lần trước Ninh Nghị quy hoạch Thanh Mộc trại, tuy rằng làm buôn bán buôn bán. Nhưng điều gã phi thường coi trọng, vẫn là lực khống chế của Hồng Đề đối với trại tử. Một khi trại biến thành mấy cỗ thế lực hợp tác vì lợi ích, phát triển có lẽ sẽ rất nhanh, nhưng cùng lúc đó,, Trại cũng sẽ mất đi sức chiến đấu, tiếp theo, chỉ cần đối phương có lợi ích, đều có thể tham dự vào. Mà mục đích của Lâu Thư Uyển, chính là muốn đem Thanh Mộc trại từ một nhà độc đại bức thành nhiều nhà, sau đó Hổ Vương muốn ra vào, sẽ không có bất kỳ người nào có thể cự tuyệt.
Trên lý thuyết mà nói, hiện giờ Thanh Mộc trại cũng không dám cùng những người khác liên hợp lại đối địch, chỉ cần có thể liên hợp với đại bộ phận người, là có thể đàm phán cùng vị Huyết Bồ Tát kia, ép nàng thỏa hiệp... Trong lòng nghĩ như vậy, nàng đem ánh mắt nhìn về một mảnh sân nhỏ giữa lưng chừng núi, những người ghi lại, hôm nay ở ở bên kia. Song phương cư trú, kỳ thật cách nhau cũng không xa.
Nếu đã đi tới cả Thanh Mộc trại, rất có thể đối phương cũng đang hoạt động. Mà lại nói, nếu có ý định, có khả năng đối phương đã nhìn thấy mình rồi.
Mà hai ngày qua, tự mình an bài người giám thị bên kia, không nhìn thấy dấu hiệu hành động của đối phương, cũng không thu được quá nhiều tin tức về hoạt động của bọn họ. Ninh Nghị... thậm chí còn chưa từng xuất hiện.
Ngươi đi đâu rồi... ngươi đang làm gì... Trong mưa to, Lâu Thư Uyển nghĩ tới đây, hai mắt trợn trừng, khó nhọc thở ra một hơi.
【 Xem xét hoàn cảnh lớn như vậy, khả năng của bản trạm có thể đóng cửa bất cứ lúc nào, mời mọi người mau chóng cất bước đến Doanh trại Hoán Nguyên Vĩnh Hằng, bỗng dưng rực rỡ. 】
Ta đã rơi xuống nước rồi, ngươi có thấy không... Nhìn thấy thì đừng giả bộ không nhìn thấy! Cái gì mà tâm ma... Sao ngươi lại cởi bỏ ván này, ta rất muốn xem!
Cắn răng, nàng trầm mặc đi về phía trước...