Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
Lâu Thư Uyển lần nữa nhìn thấy Ninh Nghị, là ở trong khe núi chiều hôm nay. Nhưng theo sự phát triển, cũng không phải là chuyện nàng đã dự liệu rõ ràng, hoặc là nói, buổi chiều trong khe núi lại lần nữa nhìn thấy đạo thân ảnh kia, cả người nàng đã lâm vào hỗn loạn, cũng không phát triển ra bất cứ sự tình gì. Nhưng muốn nói nàng nguyên nhân chuyện gì, cũng không quá đáng.
Lâu Uyển, Điền Sinh, Ngọc Lân cùng đám người tiến vào Lữ Lương Sơn, hành trình so với Ninh Nghị ước chừng một ngày. Sau khi vào núi, người đầu tiên tìm được chính là ngựa hí Mạnh Đường.
【 Tiểu thuyết vận hành nhiều năm, so sánh với Truy Thư Thần Khí phiên bản xinh đẹp, sách lão trùng đều đang dùng hoán nguyên dịch vụ, dung nhan mê man. 】
Đây là một cỗ lực lượng mà Tấn Vương Điền Hổ đã sớm tiếp xúc qua. Là phản tặc có thể chiếm cứ một chỗ, mặc dù đời sau hình dung Điền Hổ xuất thân là thợ săn, nhưng trước khi sự việc bắt đầu, hắn đã là hắc đạo đại kiêu danh chấn khắp nơi. Phía bắc vùng, càng tới gần Nhạn Môn quan, trị an càng loạn càng tốt., Sức mạnh của quan phủ bạc nhược, quân đội cũng rất cường thế, nhưng địa vị của bọn họ thấp hơn, dưới sự tiết chế của quan văn, có thể kiếm được tiền vốn không dễ, bọn họ lười quản nơi loạn tượng.
Đương nhiên, trong đó còn có nguyên nhân sâu xa hơn, tỷ như triều đình chiêu hàng nước phản đồ, như Đổng Bàng Nhi, đem toàn bộ bọn họ an trí ở phía bắc... Tóm lại, trên loạn tượng như vậy, Điền Hổ dễ dàng đưa xúc tu của hắn đến các nơi. Lữ Lương Sơn là nơi hắn đã sớm có lòng nhập thủ, nhưng đương nhiên, nói tâm tình này bức thiết thế nào, cũng không phải.
Cục diện của Lữ Lương Sơn, nói thực sự quá hỗn loạn. Vùng đất cằn cỗi, dân phong nhanh nhẹn dũng mãnh, từng luồng từng luồng vong mệnh chi đồ tầng tầng lớp lớp, nếu có thể nắm giữ nơi này, chỗ tốt đương nhiên là có, nhưng tình huống thực tế là, cơ bản nơi này không cách nào bị nắm giữ. Nguyên nhân này, sau khi Ninh Nghị từng hiểu rõ, liền vô cùng rõ ràng.
Muốn nói Lữ Lương Sơn thực sự cường đại, kỳ thật là giả. Đám người này cả ngày nóng nảy không chịu được, hô hào ăn thịt người vong mệnh đồ nếu chống lại người bình thường, tất nhiên khiến người ta sợ hãi, nhưng nếu là một chút quân đội chính quy giết tới, bọn họ cơ bản là không có năng lực chống cự. Liêu Nhân ngẫu nhiên tới đánh cỏ cốc một lần., chống cự trong núi tuyệt đối không thể gọi là hát để khóc. Quân đội Điền Hổ phái ra đứng ở chỗ này, cũng tuyệt đối có thể đánh ngã một mảng lớn, làm nên uy phong lớn. Nhưng lập tức thì sao? Bọn họ trốn vào trong núi, trốn vào bất cứ nơi nào có thể trốn được, nhưng mà... bọn họ không muốn hợp tác.
Không muốn hợp tác đương nhiên cũng có rất nhiều lý do, bên ngoài chỉ là một trong số đó, phiền toái nhất vẫn là ăn không đủ. Giả thiết Điền Hổ muốn chiếm lĩnh bên này không nói độ khó —— đầu tiên hắn phải suy xét vấn đề ăn cơm nhiều người như vậy. Mà nơi này lại là một nơi nuôi gà không sống được nhiều người như vậy, buôn lậu tất nhiên có thể kiếm một chút, nhưng tùy theo đó mà đến, vấn đề liền lớn.
Cho rằng có một thế lực thống nhất Lữ Lương, lại nuôi sống nhiều người như vậy, như vậy nơi này liền biến thành một cái bánh ngọt. Tuy rằng Lữ Lương Sơn thế gập ghềnh, kém xa so với Nhạn Môn quan, nhưng là thống nhất sau khi xong., Chẳng khác nào nắm giữ lôi đài quân đội của Nhạn Môn quan. Thế lực muốn lợi ích, ai cũng sẽ không bỏ qua địa phương này, khi đó Lữ Lương chỉ có thể đối mặt với tranh đoạt và hủy diệt, mà một khi lâm vào tranh đoạt như vậy, Lữ Lương chắc chắn lại lần nữa tiến vào hỗn loạn. Trong vòng tuần hoàn, Lữ Lương căn bản không có cơ sở thống nhất hoà bình.
Chính vì vậy, lúc trước Ninh Nghị đưa ra mưu sách cho Hồng Hồng, đã từng nhấn mạnh, quyết không thể thống nhất xung quanh Lữ Lương, xung quanh nhất định phải tiếp tục loạn, mặc dù bi thảm., Chỉ có thể nhìn xem. Chỉ có thể ở thế cục như vậy, lại hối lộ quân đội Nhạn Môn quan, đối phương mới mắt nhắm mắt mở cho thấy con đường của Lữ Lương. Mà tiền đề bảo trì xung quanh hỗn loạn, Thanh Mộc trại mới có thể ở trong đó. Mặc kệ cứu người cũng tốt, bố thí cũng được, biểu hiện ra nhân từ của bọn họ, đồng thời ngưng tụ một nhóm người mạnh nhất trong Lữ Lương sơn, trở thành một người thống trị thực chất.
Sách lược này kỳ thật có chút hắc ám, nhưng không có cách nào, mặc dù Ninh Nghị đích thân tới, cũng chỉ có thể làm việc như thế. Ánh sáng đương nhiên đáng mừng, nhưng Lữ Lương Sơn, tạm thời chỉ có thể sống trong hắc ám như vậy, nhiều lắm là chết ít một chút người mà thôi.
Ninh Nghị chỉ có thể như vậy, Điền Hổ có thể có bao nhiêu ánh mắt chứ. Bởi vì Lữ Lương chia năm xẻ bảy, Điền Hổ muốn đưa tay vào rất dễ dàng, nhưng mà sau khi đi vào phải cung cấp vật tư, cung cấp viện trợ, còn không có sản vật ra. Thường thường hắn biểu hiện thiện ý, nâng đỡ thế lực của Lữ Lương dậy., Không đến nửa năm, lão đại này đã bị thuộc hạ hoặc địch nhân chém, lý do thiên kì bách quái, không thể giải thích được. Đối với người muốn làm đại sự mà nói, cảm giác kia thật sự làm cho người ta trăm vị tạp trần, không cách nào nói được. Lâu dần, hắn cũng chỉ có thể nhìn nơi này, không có cách nào dùng quá nhiều tâm tư.
Tiếng ngựa hí vang lên ở dưới tình huống như vậy là tùy ý trồng trọt. Bởi vì hắn võ nghệ cao cường, tung hoành hơn hai năm vẫn sừng sững không ngã, Điền Hổ đương nhiên cũng vui vẻ được chút viện trợ, kết một thiện duyên. Lần này đám người Lâu Thư Uyển vào núi tìm Huyết Bồ Tát làm ăn, chính là cơ hội dùng người.
Chỉ là mặc dù kết thiện duyên, đối với đám người Lâu Thư Uyển, Cừu Mạnh đường cũng có chút nhiệt tình, nhưng thời gian ở núi rừng làm mã phỉ, cũng sẽ không cảm giác địa vị thấp hơn so với thủ hạ của Điền Hổ, sau khi gặp mặt, vị tiểu hưởng mã này có chút ngạo khí, nghe nói mục đích bọn họ vào núi, cũng có chút không cho là đúng.
"... Thanh Mộc trại, gần đây bị náo động bởi lửa đỏ, nhưng e rằng những chuyện này Hổ Vương đã nghĩ nhầm chỗ rồi. Cừu mỗ là người sinh ra và lớn lên ở Lữ Lương Thổ, nhiều năm như vậy, lưỡi đao liếm máu, cầm đầu giết tới, hiểu rõ Lữ Lương Sơn nhất là thế nào... Ta nói cho các ngươi biết, chuyện tình trên đường, ta kể cho các ngươi nghe., Ngươi vĩnh viễn không bao giờ chỉ có thể chiếm tiện nghi nhất thời... Huyết Bồ Tát? Các ngươi chờ xem đi, một nữ nhân, võ nghệ cao cường trên Lữ Lương Sơn thì sao, Cừu Mạnh đường ta sợ nàng sao? Không đến hai ba năm, các ngươi nhất định sẽ không còn nhìn thấy được người này nữa. Hoặc là bị người ta giết, hoặc là... Ha ha, sau khi đánh tàn phế lại để cho người ta chơi một lát... Nói không chừng là ai làm, cũng nói không chừng... chính là ta tên là Lễ Mạnh đường đây."
Khi hắn nói tới những chuyện này, lộ ra nụ cười nham hiểm không cho là đúng, sau đó lại nói: "Đương nhiên, gần đây truyền ào ào huyên náo, cô ấy muốn tỷ võ chiêu thân, đây là một nước cờ tốt. Nữ nhân mà, luôn phải tìm nam nhân. Có nam nhân, sẽ có nhiều chỗ dựa. Mọi người đã có hứng thú, ta cũng sẽ đi theo xem thử, năm xưa không có cơ hội giao thủ, lần này... ngược lại muốn đích thân thử xem nông sâu của cô ấy, ha ha..."
Bình tâm mà nói, loại ý nghĩ này của tiểu hưởng mã, cũng không phải không có nguyên do, nhưng chủ yếu nhất vẫn là tranh đấu cùng đám người Điền Thực, mặt khác biểu đạt bất mãn đối với Điền Hổ muốn hợp tác cùng Thanh Mộc trại. Hắn thân là đầu núi của Lữ Lương, ngược lại đối với Hổ Vương chiếm cứ một chỗ tôn trọng, nhưng Hổ Vương muốn cùng Thanh Mộc trại kết minh., Rõ ràng là không xem trọng mình. trại của mình hiện nay không thể sánh bằng gỗ xanh, nhưng Lữ Lương loạn như vậy, phong thủy luân chuyển, một nữ nhân có thể thượng vị, mình cũng có thể được. Tâm tính như vậy, hắn cũng không hề để ý tới quá nhiều lễ phép nữa, trở nên có chút cường thế.
Cùng Thanh Mộc trại kết minh bây giờ do Lâu Thư Uyển phụ trách, Điền Thực lại đi vào rể Thanh Mộc trại chuẩn bị tâm lý. Trong tình huống như vậy, mọi người một mặt cười ha ha tiếp nhận khoản đãi của Vưu Mạnh đường, một mặt lại cảm thấy tên này thật sự không an phận chút nào., Phải gõ gõ gõ gõ gõ mới tốt. Mà trong nói chuyện phiếm, Cừu Mạnh đường đối với Lâu Thư Uyển cũng có chút hiếu kỳ. Cô gái này dù sao cũng xuất thân của khuê tú đại gia, trà trộn vào trong một đám cường nhân., Lại có chính mình cường thế, đặc biệt là sau khi trải qua nhiều chuyện như vậy, tâm thái biến hóa khiến cho hắn tự nhiên có một cỗ mị lực lãnh diễm. Cừu Mạnh đường là một người trong núi, cướp bóc khắp nơi cũng rất khó ở chỗ Lữ Lương Sơn cướp bóc của đại gia tiểu thư, huống chi là loại đại hộ Giang Nam như Lâu Thư Uyển. Nói ngắn gọn, có chút muốn lên tay nàng.
Song phương thoạt nhìn hòa thuận ở chung với Nhạc Dung đến ngày thứ hai, đám người Lâu Thư Uyển lại hướng về Dục Mạnh Đường hiểu rõ không ít nội tình của Lữ Lương Sơn. Qua buổi trưa không lâu, lâu la đến báo, có người của Thanh Mộc trại đang muốn mượn đường, nàng tự nhiên muốn tận mắt nhìn xem.
Thấy Ninh Nghị.
Lúc ấy mọi người đứng ở trên miệng khe núi, đội ngũ trúc ký từ mặt bên đi qua, bởi vì chiếu sáng phương hướng, nên thấy không rõ người trong khe núi. Lâu Thư Uyển căn bản không ngờ sẽ nhìn thấy thân ảnh kia, trong lúc nhất thời nghi hoặc chính mình nhìn lầm, nàng nhìn chằm chằm bên kia hồi lâu, thậm chí còn lung lay dưới mặt đất ngựa lung lay., Đi theo một hồi. Sau khi xác định ấn tượng giống như ác mộng kia biến thành chân nhân, sắc mặt nàng hoảng hốt. Đám người Cừu Mạnh đường, Điền Sinh, Vu Ngọc Lân tất nhiên là đã nhìn ra, nghi hoặc hỏi việc này. Tâm tư của Lâu Thư Uyển căn bản không đè nén được, sau khi trở lại trại, đám người Vệ Mạnh đường suy đoán một câu: "Có quen với đám người kia không?"
Lâu Thư Uyển giật mình lắc đầu, cắn răng đáp lại một câu: "Có thù."
Lúc đó nàng ngồi trên ghế trong đại sảnh sơn trại, hơi nghiêng đầu, khi ánh mặt trời chiếu vào, trên mặt có vẻ lạnh lùng khiến người ta hít thở không thông. Chỉ là đáy mắt cuồn cuộn phức tạp. Cừu Mạnh đường làm sao chịu được chuyện này, vẻ mặt lạnh nhạt buông tay: "Vậy ta làm hắn."
Thật ra đối với Lâu Thư Uyển, hoa viên hoa mỹ cũng có chút suy nghĩ, đáp: "Được chứ?"
"Chỉ là một thương đội mà thôi, ta đã nể mặt Thanh Mộc trại rồi, nhưng có đôi khi xảy ra chút bất ngờ cũng khó tránh khỏi, sau khi làm xong ta tự mình đến nhà giải thích với Huyết Bồ Tát, nàng còn có thể làm gì được nữa." Cừu Mạnh đường nói: "Huống chi chuyện giang hồ, có oán báo oán báo thù báo thù là quy củ giang hồ, mọi người từ xa tới là khách, không thể để cho lâu cô nương không vui, đúng không?"
Lâu Thư Uyển nghiêng đầu, nàng đã cố gắng hết sức bình phục suy nghĩ, nhưng thanh âm phát ra đầu tiên gần như khàn khàn: "Cái này... cái này không tốt lắm, Cừu trại chủ, không dò xét rõ được hư thực của hắn, huống chi... Huống chi các ngươi có minh ước với Thanh Mộc trại, không thể vì chuyện của ta... xằng bậy như vậy..."
Trong số những người ở đây, Ngọc Lân là Điền Hổ nhất hệ chân chính có chủ ý, lúc này cười cười nói: "Lời này không sai, nhưng Cừu trại chủ cũng nói không sai, có oán báo oán báo thù báo thù, Cừu trại chủ, việc này chúng ta tự mình đến có lẽ sẽ tốt hơn."
"... Hư thật?" Cừu Mạnh Đường bĩu môi, đối với lời nói của Ngọc Lân càng đơn giản hơn là vung tay lên, lười thảo luận, "Hơn một trăm người mà thôi!"
Hắn xoay người đi ra ngoài: "Đám nhỏ, chọn người, ra ngoài làm một chuyến."
Đây cũng là bắt đầu của toàn bộ sự tình.
Mà theo sự xuất động của Cừu Mạnh đường, Lâu Thư Uyển đi theo cũng bị cỗ khí tức cuồng nhiệt kia lây nhiễm, không kiềm chế được suy nghĩ của mình. Nàng không nghĩ ra được một ngày này bỗng nhiên như mình có ý nghĩa gì đối với mình., Xưa nay lý trí xử lý sự việc tại Điền Hổ trướng khó có thể giữ lại. Trong lòng vô thức hiện ra tình cảnh bắt lấy đối phương, sau khi nắm lấy các loại phương pháp xử lý của Ninh Nghị, trong lòng khó mà ức chế sự xuất hiện của hắn, cảm giác khoái ý cũng có đau đớn, nàng nghĩ không rõ lần đầu tiên nhìn thấy hắn nên nói cái gì., Nhưng có một số hình ảnh không ngừng hiện lên: tóm được dáng vẻ của hắn, giết sạch bộ dáng của người bên cạnh hắn, các loại bộ dáng làm nhục hắn lúc, mắng hắn lúc thì phản ứng, khiến hắn lúc cầu xin tha thứ.
Thân thể run rẩy dưới áo choàng như vậy.
Mãi đến khi giao chiến qua một chén trà, dưới ánh chiều tà, bởi vì phe mình xao động, lý trí mới bắt đầu lạnh như băng trở về thân thể...
Thân thể trần trụi...
Lâu Thư Uyển không hiểu nổi chiến trường phức tạp, nhưng mà Cừu Mạnh đường thiếu người đi gọi viện binh, Vu Ngọc Lân và Điền Thực cũng đã nhìn ra tình huống không ổn, đang triệu tập hơn ba trăm tinh nhuệ tới. Ánh mắt nhìn về dãy núi bên kia, thi thể đầy núi kéo dài cùng máu tươi. Thủ hạ của Cừu Mạnh đường - mặc dù với ánh mắt của người ngoài như nàng —— tựa hồ là giảm đi phân nửa. Mà nam nhân tên là Ninh Nghị kia, đang dần dần rời xa.
Một thời gian dài qua, Lâu Uyển làm việc dưới trướng Điền Hổ, đã từng nghe qua những lời đồn có liên quan tới Ninh Nghị. Ở kinh thành mở vải, sau đó phá Lương Sơn, xông vào một danh hiệu tâm ma. Trên giang hồ tựa hồ coi trọng việc này, Lâu Thư Hằng nghe nói về việc này, thậm chí đoạn tuyệt hoàn toàn ý niệm báo thù trong đầu., Tiếu cợt nàng tự lượng sức mình, nhưng bản thân Lâu Thư Uyển lại còn có lý trí, cái gì mà bốn mươi người phá Lương Sơn, bất quá là mượn thế triều đình mà thôi, hợp lực liên tục, mượn lực đả lực. Mặc dù cạy động toàn bộ Lương Sơn có chút thần kỳ, nhưng trong mắt trí giả, cũng không phải là chuyện khó lý giải gì.
Nhân lực luôn luôn có lúc mà nghèo, Hổ Vương cố nhiên nhân cơ hội đứng lên, Phương Tịch, nhân tài ngút trời như Phương Thất Phật, nhưng cũng sẽ ở thời điểm cường thịnh nhất tiêu vong. Đây có lẽ là làm nữ nhân tỉnh táo lại., Lâu Thư Uyển cũng không cảm thấy sợ hãi những gì Ninh Nghị đã làm. Càng phức tạp hơn là mặc dù có nghe nói một số chuyện về Ninh Nghị, một vài đoạn ngắn lưu truyền trên giang hồ, nhưng đối với sự thật, Lâu Thư Uyển hoặc nhiều hoặc ít là trốn tránh trong lòng. Biết rồi thì sao, bây giờ mình lại không có cách nào báo thù.
Cũng chính vì vậy, mặc dù trong lòng biết Ninh Nghị là nhân vật hung ác lợi hại, nỗi lòng hỗn loạn, nàng cũng không có phản ứng quá nhiều với động thủ của Cừu Mạnh đường. Bởi vì Ninh Nghị chân chính làm cho nàng cảm thấy sợ hãi, kỳ thật là ở trong lòng nàng chém một đao. "Không có xác định rõ ràng" chỉ là lời nói của nàng theo bản năng, hơn một trăm người của Cừu Mạnh đường mà thôi, "một trăm người" mới là chính lý. Hắn có lợi hại hơn nữa, cũng chỉ hơn trăm người mà thôi.
Nhưng lúc này, trong lòng nàng có chút lạnh lùng, khi nhìn thấy một màn kia, trong lòng thầm nghĩ: Hắn thật lợi hại.
Dường như hắn... vẫn luôn lợi hại như vậy.
Trong lòng hồi tưởng lại tình cảnh Hàng Châu lúc trước, một suy nghĩ khó có thể hiện ra: Mình không phải... đá vào tấm sắt đấy chứ. Đối mặt với nam nhân này, hắn hơn một trăm người, không phải còn có thể giết ngược lại chứ...
Đương nhiên, suy nghĩ như vậy ngay cả chính nàng cũng cảm thấy có chút hoang đường. Bởi vì chém giết giữa dãy núi lại tiếp tục lan tràn, sau đó từng nhóm thủ hạ của Cừu Mạnh đường bắt đầu đi tới, dần dần biến thành năm trăm người, bảy trăm người, tám trăm người... Ánh mặt trời tây nghiêng, Ninh Nghị mang theo đội ngũ lui qua đỉnh núi bên kia., Bắt đầu lui lại lưu vong, về phía Ngọc Lân, hơn ba trăm tinh nhuệ cũng tụ tập lại, đội hình hơn ngàn người một đường lan tràn truy sát. Cho dù ý thức được đối phương rất có bản lĩnh, nhưng cũng không có khả năng có người cảm thấy đối phương còn có thể lật bàn, đối với chiến trường có hiểu biết sâu sắc đối với đám người Ngọc Lân, Điền Thực càng cho là như vậy.
Ánh mặt trời sắp chiếu xuống, Lâu Thư Uyển cưỡi con ngựa lớn của nàng, theo mọi người chậm rãi đuổi theo phía trước.
Muốn tóm lấy hắn, thật sự rất muốn... tóm lấy hắn.
Nàng cắn chặt răng, đuổi theo ánh chiều tà dần dần không còn, như vậy là mong đợi.