Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
Nước mưa ào ào rơi xuống mái hiên, trên đường dài trong mưa, chắp tay với đội ngựa là một nam tử trung niên khoác áo tơi.
"... Huynh đệ họ Triệu, Triệu Tứ, được chư vị trên đường nể mặt, đưa huynh đệ một cái tên phỉ, che chở được. Lữ Lương vùng này hễ có chuyện gì, tìm Triệu Tứ ta, bình thường đều có thể nói một câu. Mấy vị đã đi theo con đường Đại đương gia, chuyện tiếp theo liền bao phủ trên người Triệu mỗ. Xin hỏi các vị huynh đệ, xưng hô như thế nào a?"
" trùm được, cái tên này không đơn giản đâu." Thư sinh trên lưng ngựa chắp tay: "Tại hạ Ninh Nghị, người giang hồ đưa huyết phỉ thủ nhân đồ, bên cạnh là người cầm thương của Phần Thành, cùng với một đám huynh đệ của tại hạ, tham kiến Triệu công."
Thanh âm thư sinh trẻ tuổi kia chậm rãi thoải mái, nói cũng rất thẳng thắn, tràn ngập khí tức giang hồ cổ quái. Trên một con ngựa bên cạnh tên gọi là Chúc Bưu trẻ tuổi sau khi bắt chuyện thì cúi đầu xuống, ánh mắt sáng ngời: "Diệt Thành thương... thật ngoại hiệu." Người "Bao được" chắp tay nói: "Ngưỡng mộ đã lâu."
Hắn ngày xưa đi lại trên người Lữ Lương, thật ra chưa từng nghe qua cách xưng hô "Triệu công" này. Đánh giá qua hai người, trong lòng nói: "Giống như mấy con non..."
Một thế lực của Lữ Lương Sơn có sinh thái phức tạp, tuy rằng Thanh Mộc trại mở cửa làm ăn, bây giờ đã có quy mô nhất định, nhưng muốn đi con đường buôn bán của Lữ Lương này, vẫn như cũ rất không đơn giản. Người bình thường không sao, tìm không thấy người dựng cầu, trên cơ bản cũng khó có thể vào được. Vị Triệu Tứ này chính là một trong những người dẫn đường ở bên ngoài của Thanh Mộc trại., Hắn xem ra tuổi ba bốn mươi, sau lưng có một thanh đao lớn rỉ sét, ánh mắt lập loè, cũng có vài phần thần sắc khôn khéo. Loại võ nghệ thuộc về loại này có lẽ không cao lắm, nhưng ở trên đường người ăn uống khá ngon miệng, đây cũng có lẽ cũng là nguyên nhân Thanh Mộc trại lựa chọn hắn.
Đám người Ninh Nghị đi tới bên này, ở phụ cận đã lưu lại tất cả xe ngựa, đổi thành đội ngựa chở hàng hóa lên núi. Bọn họ sử dụng phương thức liên lạc cùng cách thức lưu lại của Hồng Đề. Mặc dù quan hệ thuộc về Đại đương gia, nhưng cũng không có gì lạ, rất khó nói là tìm tới chỗ nào đó có quan hệ.
Triệu Tứ kia trên đường đi dò xét thương đội, sau đó không lâu trong lòng liền có tính toán so đo, đám người trước mắt hiển nhiên đến từ một số đại gia tộc có chút bối cảnh phía nam, chỉ nhìn mấy tên đầu lĩnh còn trẻ, biết được là người nối nghiệp đi ra khỏi đại gia tộc rèn luyện. Thương đội lần đầu tiên đi theo bên này., Nhưng nhìn từng đội của hán tử ở phía sau, võ nghệ đều không yếu, có lẽ tinh khí thần trên đường đi cũng có chút quan hệ với người làm lính, chí ít ở phía nam Lữ Lương Sơn, cũng có thể coi là cường long.
Chỉ bất quá, loại cường long này, một khi đi qua núi, thường thường cũng không coi là cái gì. Từ nam chí bắc làm ăn, đặc biệt là người có nhuệ khí, mà là ở bất cứ hoàn cảnh nào đều có thể tìm ra phương pháp tùy cơ ứng biến. Nếu không một khi qua núi, Ngư Long hỗn tạp, thật sự là rồng cũng phải cuộn mình, hổ cũng phải nằm sấp, đội ngũ một hai trăm người, mạnh hơn nữa cũng chẳng mạnh hơn được chỗ nào, sợ người trẻ tuổi dẫn đầu, cứng rắn dễ gãy.
Trong lòng Triệu Tứ nghĩ như vậy, nhưng làm người dẫn đường, chuyện gì cần làm vẫn phải làm làm. Tuy Thanh Mộc trại là từ trong Lữ Lương Sơn phát triển ra, đối với bên ngoài xem ra vẫn là phỉ trại, nhưng bên trong đã cực giảng quy củ thưởng phạt. Trong mắt đám người Triệu Tứ, đây là quy củ "Huyết Bồ Tát" của Đại đương gia học được từ trong quân đội phía nam, nhưng lại không biết định ra quy củ cho bọn hắn chính là những người trẻ tuổi trong xe ngựa phía sau.
Sau khi hai bên tụ hợp, trong mưa lại đi được nửa ngày mới coi là chân chính tiến vào phạm vi của Lữ Lương Sơn. Vùng đất này thế núi kéo dài, con đường gập ghềnh, người ở dần dần ít, hai nơi hoàn toàn khác biệt với phía nam.
Ở phía trên biên cảnh, Lữ Lương Sơn không chỉ ở trong chiến loạn lâu năm mà còn có một vấn đề khác là cằn cỗi. Đất vàng tung hoành, thảm thực vật thưa thớt trồng ở đây, thu hoạch bình thường đều không tốt, hậu thế thích hợp với khoai tây chưa được trồng ở nơi này truyền vào Trung Quốc, nước cũng không thiếu, nhưng nếu gặp phải mưa to, sẽ dễ dàng chuyển thành hồng thủy.
Những người ở nơi này, hoặc rời đi, hoặc là đã chết, lưu lại một nơi gọi là quê hương khó ly, không bằng nói là căn bản không có ý nghĩ di chuyển. Hai trăm năm trước bên này coi như là tương đối thái bình, sau đó chiến loạn cùng Đả̀n thảo cốc một năm một năm chải qua nơi này một lần., Có mấy người đã chết, có mấy người trốn vào trong núi tìm nơi sinh sống mới. Tổng số lương thực vốn không nhiều lắm, lại bị cướp đi một phần, còn lại chỉ có thể là đồng loại ăn uống.
Giữa năm đói hoang, trong núi rừng, ăn thịt người cũng không phải chuyện gì kỳ quái. Võ triều dần dần phát triển, Lữ Lương bên ngoài, lương thực xem như đủ, mặc dù rất khó nói thẳng thắn giúp đỡ Lữ Lương sơn có chuyện gì., Nhưng mấy chục năm nay, đói bụng đến mức ăn thịt người cũng không nhiều lắm, nhưng người chết đói, lại vẫn như cũ là thái độ bình thường. Tổng lượng tình huống, muốn nuôi sống một phần người, một bộ phận khác nhất định sẽ chết đói. Đây là pháp tắc sinh tồn tàn khốc nhất, không liên quan tới người từ bi, từ bi, ác.
Người nếu đến trạng thái sắp chết đói, sự tình đều sẽ làm. Phiến địa phương này tựa như nơi dưỡng cổ, dần dà, phần lớn trật tự bị phá vỡ, đạo nghĩa trở nên như có như không, đạo đức cũng không có ai đi giảng giải., Chỉ có bản thân sinh tồn trở nên rõ ràng. Trong hoàn cảnh như thế này, có người cực kỳ tàn nhẫn, cũng có người cực kỳ đơn thuần, hoặc là hai người đều có... Cũng không phải là không ai muốn thành lập trật tự, nhưng người cố gắng này bình thường đều thất bại, dùng máu tươi và tử vong để kết thúc.
Thỉnh thoảng bọn họ sẽ phát sinh một ít xung đột với ngoại giới, ngẫu nhiên quân đội ngoại giới cảm thấy có lợi sẽ tiến vào, nghĩ biện pháp giết một nhóm người, sau đó giao cho quốc gia thành quả tiễu phỉ. Chuyện như vậy, ngoại trừ bản thân người bị giết, trên cơ bản cũng không ai để ý tới.
Dưới tình huống như vậy muốn tiếp tục sống, nhưng con người cùng bầy sói trong núi thì chênh lệch không lớn.
"... Trong ngọn núi này, bất luận nơi nào cũng không thái bình. Người ngoài căn bản không vào được." Mưa đã ngừng, dọc theo sơn đạo đi về phía trước, Triệu Tứ chỉ vào giới thiệu chung quanh: "Nơi này đi về phía tây, trước kia có mã tặc tên Trương Đại đỗ, phong quang qua một đoạn thời gian, đại khái... Hai năm đi, sau đó chết rồi.", Bị Nhị đương gia trong trại giết chết, thi thể treo trên núi mấy tháng, Nhị đương gia tiếp vị không đến nửa năm, trại cũng đã mất, hiện tại mấy nhóm người đánh tới đánh lui, đều là không muốn sống. Có một nhóm thợ săn ở bên đó dựng doanh, cực kỳ hung hăng, không nể mặt ai, cho nên bây giờ chúng ta phải đi đường vòng."
"... Muốn nói có thể được coi là số má, ở phía Đông Bắc một điểm, tương đối nổi tiếng là hạng tầm thường, Sài Mạnh Đường, nghe nói có chút quan hệ với Hổ Vương, hiện giờ thủ hạ có không ít, rất có thanh thế. Sau này, có "Loạn Sơn Vương" Trần Chấn Hải của Trần gia., "Hắc Khô Toái Vương" Tam Lang của Khô Lâu trại, qua Thanh Mộc trại của chúng ta, đại khái sẽ có mấy huynh đệ Phương Nghĩa Dương của Phương gia... Ngoài ra, phía bắc còn có một đám người lạc, nghe nói là bại binh sau khi Liêu Quốc mất, có hơn hai ngàn người, cùng Thanh Mộc trại chúng ta nổi lên mấy lần xung đột..."
Triệu Tứ là địa đầu xà, đối với các thế lực lớn như thế lực trong Lữ Lương Sơn trân quý như gia tộc. Có đôi khi bên sơn đạo xuất hiện một nhóm nhân mã, hắn sẽ tới đàm phán, sau khi cắt một hồi, đối phương cũng im hơi lặng tiếng cho đi. Trên thực tế ở trong núi như vậy cũng không có một tiếng động., Phiền toái không phải là thế lực lớn, mà là một chút hoàn toàn không tuân theo quy củ. Thế lực lớn, thường thường thường có quy củ, chỉ có những ác lang ăn xong bữa tiệc liền không quản đến bữa xuống, đánh một thương đổi một chỗ phi thường khiến người ta hao tâm tổn trí. Thanh Mộc trại mặc dù nói quy củ với bọn họ., Nói không chừng vài ngày sau, đám người này đã nằm ngang trên đỉnh núi, đổi lại một nhóm người khác. Bởi vậy, để duy trì một con đường đi lên núi bảy tám khúc, Thanh Mộc trại cũng phải hao phí rất nhiều khí lực.
Không ít lúc, đám người Ninh Nghị đều có thể nhìn thấy cọc gỗ cắm xung quanh sơn đạo, có trên cọc gỗ vẫn còn thi thể, đầu lâu vẫn còn. Từng đoạn xương trắng, ăn mòn cắm trên đất vàng cao, đây là đường báo động dã man nhất, nhưng thi thể không nhiều lắm, có thể thấy gần đây giết người càng lúc càng ít, phần nhiều chính là cột trống không không biết đã đứng bao lâu rồi.
"Nhóm người vừa rồi tên là Hoàng Viên, tên cầm đầu là Chỉ Ác Lang, nhưng cũng phải nể mặt chúng ta... Những nơi này, đều là lúc trước Đại đương gia dẫn theo chúng ta đánh qua một lần, lúc ấy một loạt đều là đầu người, máu chảy từ phía trên xuống, toàn bộ sườn đất đều đỏ." Sau khi đuổi một nhóm người chặn đường, Triệu Tứ Hồi phất tay giới thiệu xung quanh., Ánh mắt đánh giá đám người Ninh Nghị, trên mặt tràn đầy tự đắc: "Bây giờ phải vào núi, Ninh công tử có đội ngũ của mình như vậy, đương nhiên phải do một mình Triệu mỗ dẫn theo. Nếu là một ít hộ hàng, cứ để cho đám người bọn họ cùng nhau tiến vào, chúng ta vẫn phải phái mấy chục người đi theo. Hiện tại đều như vậy, con đường lúc trước càng thêm rối loạn..."
Triệu Tứ trong miệng nói, là lúc Thanh Mộc trại vừa mới làm những chuyện này. Lữ Lương Sơn mặc dù loạn, nhưng từ nơi này buôn lậu qua ải, luôn luôn có cái đấy, hoặc là mấy tiêu sư tài cao gan lớn đi hắc tiêu, hoặc là một ít thương nhân đầu cơ mạo hiểm đánh cược một lần., Lữ Lương mặc dù loạn, dù sao đất cũng thưa thớt, một khi qua đó, cũng có thể kiếm được một khoản lớn. Đám người Thanh Mộc trại vừa mới tiếp khách những thương hộ này rất không dễ dàng, cho dù là người địa phương, đi qua một chuyến cũng phải chém giết nhiều lần.
Về sau sinh ý này bắt đầu lớn lên, Thanh Mộc trại có thể cung cấp thu nhập cùng cơm ăn, cũng nhanh chóng bành trướng lên, vì duy trì một con đường tương đối ổn định, đám người Hồng Đề cơ hồ chạy khắp các đỉnh núi. Điều kiện bàn bạc, chào hỏi, giao thủ, giết người, hoặc là giết người gẩy gẩy nhỏ, hoặc là đánh nhau sống mái với nhau, kết quả là cả con đường có bao nhiêu cây gậy gỗ, cơ bản liền có bao nhiêu đầu người.
Trong thời gian này, đương nhiên cũng muốn chia một chén canh. Nhưng trên thực tế, chỉ có Thanh Mộc trại mới thật sự đả thông toàn bộ quan hệ. Người bình thường muốn dẫn đội đi qua, thường thường sẽ thành thức ăn trong miệng "Lang lang" canh giữ ven đường. Cũng có người không sợ trời không sợ đất, chạy tới chặn đường, hoặc hủy diệt, muốn vơ vét Thanh Mộc trại. Tự nhiên là cực kỳ ngu xuẩn, không lâu sau liền bị người dẫn đội giết tới cửa.
"... Chính là như vậy, một lần quét qua, đến bây giờ, nhắc tới danh hiệu "Huyết Bồ Tát" của Thanh Mộc trại chúng ta, ai dám không nhượng bộ tránh Tam xá!" Đội ngũ ngựa tiến lên, Triệu Tứ vừa nói vừa nhìn Ninh Nghị, gã vốn định dùng những chuyện tàn khốc này hù dọa công tử ca, nói nửa ngày, ngược lại cảm thấy có chút không thú vị.
Ninh Nghị đối với những chuyện này vô cùng hứng thú, trong ngày thường gặp hắn, sẽ không đề cập tới những chuyện này, cái gì mà giết đến máu chảy thành sông a., Các loại tranh đấu. Đối với "Huyết Bồ Tát" này dần dần trở nên dọa người, tự nhiên cũng không có đề cập qua. Huyết Bồ Tát... phải giết người đến trình độ nào mới có ngoại hiệu như vậy a... Tương đối loại ngoại danh "Chê sơn thiết kiếm" tốt như vậy, "Huyết Bồ Tát" gì gì gì đó, rõ ràng là một bộ long bộ nha, gặp mặt thế nào cũng phải cười nhạo nàng không chừng.
"Cũng là bởi vì như vậy, năm ngoái đến năm nay, mọi người trong trại đều chưa từng đói bụng. Bởi vì Thanh Mộc trại của chúng ta cũng chia trơn, núi xung quanh cũng tốt hơn không ít." Triệu Tứ dù sao cũng là người trong núi thuần phác, lúc này nhìn Ninh Nghị một chút: "Ninh công tử từ phía nam tới, không thấy chuyện người chết đói nhỉ?"
"Năm ngoái phía nam cũng đói bụng a." Ninh Nghị cười cười, "Nói như vậy, gần đây trên đường truyền, vị nữ đương gia các ngươi muốn chiêu hôn chuyện..."
Ánh mắt Triệu Tứ lạnh xuống: "Chẳng lẽ Ninh công tử cũng có hứng thú với chuyện này?"
"Đúng là muốn mở mang kiến thức một chút."
Hắn nói chính là muốn kiến thức, mà không phải là muốn tham gia, mặt mày Triệu Tứ mới thoáng giãn ra: "Hừ, đó chẳng qua là lời đồn trên giang hồ, không biết là ai đang ngầm truyền loạn, làm cho một đám người gần nhất đều chạy vào trại. Đại đương gia võ nghệ cao tuyệt, một kiếm trong tay, trăm người đều khó có thể cận thân, há những người bình thường kia có thể so sánh! Luận võ chiêu thân, một đám không biết chết... "
Hắn lải nhải không ngừng: "Từ năm đó đến bây giờ, Đại đương gia mỗi người một kiếm tung hoành mấy trăm dặm, bao nhiêu hảo hán hung ác tay đều nghe được phong sắc biến đổi. Năm trước Lữ Thường, kẻ ngoan độc trong người, võ nghệ cao cường, giết người đến lục thân bất nhận., Chạy đến trại Thanh Mộc của chúng ta quấy rối, còn không phải bị trại chủ đuổi một ngày một đêm sau đó giết. Năm ngoái mùa đông, tung hoành khắp cả Lữ Lương Tây mạch, lão lang chủ của thế lực nhất thấy trại Thanh Mộc chúng ta thế lớn, thiết kế phục giết Đại đương gia, trong núi một đường đuổi giết., Đại đương gia mỗi người một kiếm, một cây đuốc, còn gặp con sói dữ đòi mạng trong mùa đông, bị Đại đương gia giết ra một con đường máu, bảy ngày sau, lão lang chủ còn tưởng Đại đương gia chết, kết quả bị Đại đương gia chém đầu trước mặt tất cả mọi người. Còn có lúc xa hơn, bên phía Mang Dương có một đoàn mã phỉ..."
Thấy Ninh Nghị có hứng thú với chuyện này, Triệu Tứ nói tới chuyện "Đại đương gia" này cũng khá tự đắc. Chỉ là sau một hồi lải nhải mới phát hiện thần sắc trong đáy mắt công tử trẻ tuổi bên cạnh tựa hồ có chút biến hóa, chỉ thấy y vẫn cười như cũ, ôn nhu hỏi một câu: "Đến lúc này rồi, còn cần trại chủ các ngươi ở bên ngoài chạy sao? Các ngươi thì sao?"
"Bên người trại chủ, đương nhiên là có người." Triệu Tứ phất phất tay. "Nhưng Lữ Lương Sơn quá loạn, có người nói quy củ, có người không nói, những chuyện này rất khó nói rõ cho ngươi biết... Hơn nữa, võ nghệ của trại chủ chúng ta cao bao nhiêu, nói cho ngươi biết, Triệu Tứ ta học ba thức sát chiêu dưới tay trại chủ, sau khi ra ngoài làm việc mới có cái tên tráo được. Những chuyện này rất khó nói với các ngươi, nếu không vừa mắt, ngươi sẽ biết..."
Bị chỉ trích chỉ bảo trại chủ đi ra ngoài làm việc, rõ ràng khiến Triệu Tứ cảm thấy không được tự nhiên, bổ sung không ít lời. Ninh Nghị cười cười không tiếp tục truy vấn. Đi thêm một lúc nữa, phía trước lại là một khe núi, trong khe núi có một đội nhân mã từ xa nhìn lại bên này. Triệu Tứ làm thủ thế, sau đó kẹp bụng ngựa tiếp tục làm chuyện đàm phán.
Lúc này đã là buổi chiều, lại đi một hồi, mọi người mới hạ trại tại một vùng phụ cận. Gò núi này ngược lại không có vẻ cằn cỗi, xa xa có cây thấp quái thạch, cũng không có lùm cây rậm rạp, một dòng suối nhỏ uốn lượn từ trên núi. Mặt trời ngả về tây, mọi người tuyển chọn đều là nơi trống trải, xa xa có thể nhìn thấy một mảnh tường đổ của một thôn xóm, hiện tại hiển nhiên là không có người ở. Ninh Nghị đứng trên chân núi, nhìn phương hướng mặt trời hạ xuống.
Chúc Bưu khiêng thương đi từ nơi không xa tới: "Vừa rồi còn đỡ được mấy chiêu, võ nghệ bên này khác với phía nam, đều là luyện ra trong tranh đấu liều mạng, nặng chính là khí thế. Cao thủ bình thường nếu không chịu nổi sự liều mạng tàn nhẫn này, hai đao sẽ bị giết, nhưng nếu gánh được, chuyện gì cũng khó nói."
Ninh Nghị cũng mỉm cười: "Bên này luyện đao không phải vì tỷ võ, nếu ngươi chịu được, bọn họ tự nhiên quay đầu bỏ chạy, sau đó không cần dùng bất kỳ sự trả thù cực kỳ."
Trình độ võ học của Chúc Bưu so với Ninh Nghị cao hơn nhiều, đối với những điều này tự nhiên minh bạch. Trên thực tế, mặc dù trong miệng nói chính là khí thế của Triệu Tứ, nhưng lấy tu vi của Triệu Tứ đám người này mà nói, có hay không khí thế, đối với Chúc Bưu mà nói, chính là không có bất kỳ khác biệt nào, điều này chủ yếu cũng là vì chênh lệch quá lớn. Hắn cười hắc hắc, nói: "Ninh đại ca, đang suy nghĩ chuyện của Lục tiền bối sao?"
"Lúc trước suy xét tới Lữ Lương Sơn là vì ý đồ buôn bán." Ninh Nghị chắp hai tay sau lưng nhíu mày, "Mở cửa ra để buôn bán, phải xem lợi ích. Nhưng lấy lợi ích làm trung tâm, rất khó bồi dưỡng ra lòng trung thành. Sợ rằng chỉ sợ mấy lão đại vì lợi ích kết hợp với nhau, bình thường phát triển rất tốt, nếu thực sự muốn ra tay, mọi người đều sợ đầu sợ đuôi."
Hắn dừng một chút: "Cho nên lúc trước ta đã nhắc nhở cô ta, hạch tâm vũ trang trong tay là quan trọng nhất, người có thể đánh nhau phải dùng kỷ luật nghiêm ngặt nhất để khống chế, còn trong quá trình bồi dưỡng lực lượng cá nhân và mị lực của cô ta, chỉ cần một tông sư võ học chỉ cần hơi quản lý một chút, khả năng bị người phản bội sẽ ít hơn nhiều. Nhưng bây giờ xem ra... mị lực của cô ta có phải là quá đáng hay không."
Trong lúc Ninh Nghị nói chuyện, ngữ khí có chút phức tạp. Lúc mới vào núi nghe được các sự tình tất nhiên cảm thấy thú vị, bên ngoài Huyết Bồ Tát của Lục Hồng Tuyền cũng chỉ coi như trò cười. Về phần giết tới giết lui, Ninh Nghị tất nhiên sẽ có một cuộc sống hòa bình, nhưng đối với bóng tối trên đời này lại hiểu rõ đến sâu sắc. Chỉ là Triệu Tứ kia trong miệng đắc ý thổi lôi đài nghe đã lâu, mới chân chính từ đó phân tích ra tâm tư phức tạp.
"...Cái gì Lữ Thường, lão lang chủ. Cái gì mà lão lang chủ. Đương nhiên có giảm giá, nhưng chắc chắn không đến mức quá giả dối. Cái gì mà một người một kiếm một bó đuốc, băng thiên tuyết địa bên trong đối chiến một đám sói, phía sau còn có người đuổi giết, chúc huynh đệ, ngươi nghĩ như thế nào?" Hắn nhớ tới nữ nhân kia trong băng thiên tuyết địa, trong lúc nhất thời cảm thấy có chút mỹ cảm, nhưng sau đó, lại thở dài một hơi.
Chúc Bưu nhún vai: "Ừm, ta cảm thấy... Lang cũng biết lòng người, nếu chỉ là một hai con sói, nói không chừng ta cũng có thể dọa chạy bọn hắn. Lục tiền bối lợi hại như vậy, sói bình thường, đoán chừng căn bản không dám cắn nàng."
"Nhưng đó là băng thiên tuyết địa, là một bầy sói đói bụng mùa đông..." Ninh Nghị phất phất tay: "Võ công của nàng vốn cao, nói mị lực cá nhân, hàng năm đều phải ra vẻ là được rồi. Còn lại... chính sách cao ép chính sách, chủ nghĩa thần bí có gì mà không dùng được, còn thích tự mình làm, nuôi một đám người chính là muốn làm việc cho nàng, chẳng lẽ nuôi cho đẹp sao. Lần này đi qua, phải xem cho thật kỹ bộ dáng sơn trại của nàng mới được..."
Chúc Bưu làm việc dưới tay Ninh Nghị đã không còn một ngày hai ngày. Lúc này Ninh Nghị cũng dạy cho gã không ít, gã quyệt miệng cười cười, lại biết mình không cần phải nói gì. Vào lúc này, gã đột nhiên nhận thấy được cái gì đó, ánh mắt nhìn về phía cách đó không xa, bên kia trong rừng cây thưa thớt có chim chóc bay ra, sau đó là phịch một tiếng vang, thanh âm không lớn, vang lên một tiếng, lập tức liền yên tĩnh trở lại.
Giống như đột nhiên lướt qua chân núi một trận gió, xa xa gần trăm người bắt đầu hạ trại, có hơn nửa số người trong nháy mắt đều bị kinh động, hướng bên kia nhìn qua.
Yên tĩnh tới mức người ta hít thở không thông. Trong doanh địa, Triệu Tứ vội vàng chạy ra, nhảy lên một tảng đá lớn, tháo cương đao xuống, tay kia vung về phía sau: "Đừng hoảng sợ!" Đương nhiên, kỳ thật căn bản không ai hoảng sợ.
Phù, hút, giữa rừng cây Dương, lại có bóng người đột nhiên lóe lên, trong lúc giao thoa, phát ra tiếng kêu "A" ngắn ngủi thảm thiết, ngay sau đó, trên cây xuất hiện bóng người, âm thanh binh khí giao kích, bên này chỉ nghe thấy thanh âm đơn giản.
【 Trước mắt dùng hết, thanh âm nghe kinh điển hữu dụng nhất là 1~4, tập hợp thành tứ đại ngữ âm, siêu 100 loại âm sắc, càng là hỗ trợ đổi Nguyên thần khí bằng sợi dây ly đọc cao, ô ô ô ô. 】
"Ai!"
"Đi ra ——"
"A a —— "
"Mọi người coi chừng, quyết định -- "
Những thanh âm này có người hét lên, có người im lặng dừng lại. Trong rừng cây Dương Càm nhiễm đầy máu tươi, một cái đầu người chạy qua tầm mắt của mọi người, sau đó lại có một thi thể bị đánh nát ngực bị ném ra ngoài. Hiển nhiên, ngay vừa rồi, trong khu rừng nhỏ này, hai nhóm nhỏ không tiếng động gặp nhau, sau đó triển khai một trận chém giết đến chết người.
Triệu Tứ cũng không rõ rốt cuộc chuyện này là sao, hắn quay đầu lại nhìn. Trong ánh chiều tà, phía sau mọi người tản ra khắp nơi trong dãy núi này, có người cầm đao, có người cầm thương, có người cầm nỏ., Không một tiếng động mở ra trận, gần như không có ai nói chuyện, sát khí nghiêm nghị. Có mấy người còn nghi hoặc quan sát hắn trên tảng đá lớn. Có người lúc trước từng nói chuyện với hắn, người trẻ tuổi trốn sau tảng đá nghiêng đầu, im lặng tỏ ý với hắn: Ngươi còn không xuống, đứng trên đó làm gì.
Nơi xa hơn, hai người trẻ tuổi dẫn đầu cũng đã thoáng thay đổi vị trí, trầm mặc mà yên lặng đánh giá hết thảy phía dưới, trong ánh mắt, cơ hồ không có thần sắc quá mức bất ngờ. Trên thực tế, lấy tính cách Ninh Nghị., Lữ Lương Sơn nơi loạn như vậy, hắn làm sao có thể chỉ hy vọng an toàn vào một người dẫn đường ở Thanh Mộc trại được, bỗng nhiên xảy ra chút ngoài ý muốn, có người suy nghĩ, thoạt nhìn có lẽ có chút phiền toái, nhưng cũng không đến mức làm hắn ngạc nhiên.
Quay đầu lại, bên cạnh rừng cây Dương Lâm, theo cỗ thi thể kia bị ném ra, một bóng người chậm rãi lui ra khỏi rừng. Đó là một tên hán tử thân hình cao lớn, Triệu Tứ hôm nay đã từng gặp hắn trong mã đội, mặt người này có vết sẹo, dáng người khôi ngô, dáng người khôi ngô., Bước chân vững vàng, thân thủ xem ra tương đương cao minh, hơn nữa vẻ mặt trầm mặc mà nghiêm túc, mặc dù ở Lữ Lương Sơn, chỉ sợ cũng là lý tưởng để người bên ngoài không dám làm loạn. Trong đội ngũ của Ninh Nghị, hắn đảm nhiệm chức trách tiểu đội trưởng. Lúc này trong tay hán tử này cầm cương đao nhuốm máu., Đi lên phía trên mấy cái thủ thế, liền đi tới một chỗ phía sau loạn thạch, che lại thân hình, sau đó, trong rừng lần lượt có mấy người rút lui, là tiểu đội thủ hạ của hắn phụ trách cảnh giới.
"Có ba đến bốn trăm người, từ Đông Nam Lai..." Chúc Bưu đọc tin tức đối phương truyền đến, nói với Ninh Nghị một chút. Ninh Nghị gật đầu: "Tiếp ứng bọn Nhiếp Sơn."
Nhiếp Sơn trong miệng hắn chính là tên của hán tử kia. Nhiếp Sơn này vốn là tiểu đầu mục trong Lương Sơn, trời sinh tính hung tàn, giết người rất nhiều, về sau trong doanh địa Độc Long Cương., Trên võ nghệ có chỉ điểm của Lục Hồng Đề: Chủ yếu là bị đánh, sau khi sám hối, võ nghệ liền có tiến bộ. Thật ra đại bộ phận kỹ nghệ, võ nghệ cũng hay nghệ thuật, sau khi tới bình cảnh có thể thúc đẩy đột phá thường thường là giáo dục lĩnh ngộ đột phá., Cũng chính là rèn luyện tâm tính. sám hối trong Độc Long Cương dĩ nhiên có một mặt vặn vẹo, nhưng cũng mang đến nhân tố cuồng tín cực đoan nào đó. Người như vậy cộng thêm về sau chuyên dùng tiểu đội huấn luyện, trong phạm vi tiểu đội canh gác chém giết, bọn họ cơ hồ giống như là ác mộng, đối phương lén lút tiến vào rừng rậm tiền trạm tinh nhuệ cơ hồ vừa tiếp xúc, liền bị giết sạch.
Sơn lĩnh vận động yên tĩnh mà có trật tự, có người cảnh giới, có người thu dọn đồ đạc, đám người Nhiếp Sơn cũng đã từ dưới tới. Xa xa, nhóm người đầu tiên xuất hiện trong tầm mắt, Triệu Tứ liền thấy bên này có hai người giương cung cài tên, xoạt xoạt xoạt liên tục bắn lui mấy đạo nhân ảnh, đối phương vội vàng lui ra, nhưng sau đó càng ngày càng nhiều, từ đông nam vây quanh.
"Triệu tứ gia." Ninh Nghị tới gần. "Lúc này có thể có tới ba bốn trăm người tới, ngươi cảm thấy là ai?"
"Con mẹ nó." Triệu Tứ nghiến răng: "Nơi này vẫn là địa bàn của ngựa vang tiếng nho nhỏ, vừa rồi khi đi qua khe núi kia còn bắt chuyện với người của bọn họ. Cừu Mạnh Đường của hắn chán sống rồi, động thủ với chúng ta, nghĩ sao, mẹ hắn!"
Trong miệng nói xong lời này, Triệu Tứ nhìn thoáng qua xung quanh, mắt thấy hơn một trăm người này tụ tập, di động, tinh khí thần trên thân mỗi người lại không hỗn loạn chút nào, cuối cùng xác nhận lai lịch đám người này thật không đơn giản. Cắn răng một cái, xuất hiện bóng người bên kia lao đi.
"Cừu Mạnh đường! Cừu trại chủ!" Hắn hét lớn về phía bóng người bên kia: "Ta chính là Thanh Mộc Triệu Tứ, hôm nay dẫn các huynh đệ qua ải, chính là ý tứ của Đại đương gia! Tiền mua đường các ngươi đã thu, làm gì vậy! Các ngươi ăn nhầm thuốc rồi! Dám bội ước với Thanh Mộc trại ta..."
Một tiểu đệ tử trong sơn trại như hắn dám khiêu chiến với đối phương, bên này là uy thế do Thanh Mộc trại đổ máu tạo thành. Trong ánh chiều tà ấm áp, bên kia phát ra một thanh âm, chính là tiếng ngựa hí tung hoành.
"Triệu Tứ. Ngươi mang theo đám người kia, hôm nay ta phải lưu lại, chuyện sau này, ta sẽ đích thân thúc ngựa đến Huyết Bồ Tát phân trần." Giọng điệu kia nghe ra có chút lười nhác, nhưng mà từ nội lực thúc đẩy, cũng là bởi vì bầu không khí bên này nghiêm túc yên tĩnh, trong lúc nhất thời vang vọng toàn bộ sơn lĩnh, xoáy lên dư âm lạnh lùng: "Chỉ một lần, ngươi, có thể đi."
Trên dãy núi, Ninh Nghị nhíu nhíu mày: "Cứ gặp chuyện mãi, thật là khó hiểu..."