Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
Sau khi rời khỏi Chân Định Phủ, thế núi dần dần trở nên gập ghềnh, mặt đất cũng càng lúc càng cằn cỗi, tuy trên núi vẫn phủ màu xanh lá, nhưng rừng cây không dày, cây tùng dần dần nhiều. Có đôi khi xa xa nhìn lại, từng ngọn núi tựa như chỉ khoác một tầng địa y., Đối với Lâu An Uyển đã quen nhìn cảnh hoang dã ở Giang Nam, cảnh sắc như vậy khiến nàng có cảm giác hoang vu và dã man: Đương nhiên, từ sau khi đầu nhập vào Điền Hổ, trong lòng nàng luôn không cảm giác được an toàn hay an toàn, sự khẩn trương trong lòng, bất cứ lúc nào cũng sẽ bị người bán đứng, thỉnh thoảng có thể giải thích.
"Còn cách huyện Ký bao lâu lộ trình?"
"Khoảng nửa ngày." Lập tức Lâu Dung quay đầu lại hỏi, hán tử khôi ngô bên cạnh ngự mã tới gần, thần sắc kính cẩn trả lời. Hán tử họ Khâu, tên Cổ Ngôn, chính là cao thủ dưới trướng Điền Hổ, Lâu Thư Uyển triển lộ lý tài và cổ tay kinh doanh., Nhận được tín nhiệm của Điền Hổ, liền điều Khâu Cổ Ngôn làm hộ vệ và phó thủ cho nàng. Mấy tháng nay, tính cách Khâu Cổ Ngôn trầm ổn, đối với mệnh lệnh của Lâu Thư Uyển không hề trái lời, song phương ở chung, cũng coi như hòa hợp.
"Nếu không tính là xa, người trước tiên đi tới huyện Đê, an bài chỗ ở cùng đồ ăn. Tam thái tử và Vu tướng quân chẳng biết lúc nào mới đến, chúng ta đại khái phải ngốc lên mấy ngày mới được."
"Vâng." Lâu Thư Uyển hạ lệnh, Khâu Cổ Ngôn lập tức phái người đi ngay. Quay đầu nhìn lại, đi trên chân núi là một đội ngũ hơn trăm người, áp mấy xe hàng hóa đi về phía trước. Những người này đều là tinh binh dưới trướng Điền Hổ., Thân là người dẫn đầu, lúc này Lâu Thư Uyển đang mặc áo choàng màu xám tro cưỡi ngựa trên ngựa. Nàng lấy thân phận nữ tử tại Điền Hổ quân mặc dù đứng thẳng không dễ, nhưng lúc này quản lý một bộ phận quyền lực của hàng hóa, nếu là muốn thoải mái ngồi xe ngựa một chút., Người khác cũng không đến mức nói gì. Nhưng địa vị trong Tự Tại Điền Hổ quân đã từ từ vững chắc tới nay, nàng đã dần dần từ bỏ thói quen ngồi xe, một khi ra khỏi cửa, bất luận ở xa gần đều cưỡi ngựa, đồng thời nơi eo nàng dễ dàng bắt tay nhất, cũng ngày đêm có một con dao găm ở khu vực giao nhau.
Nàng không hề có võ nghệ, dù sức mạnh của bản thân có rèn luyện nhất định cũng không thể sánh bằng nam tử bình thường. Cầm dao găm lên không hề đả thương người, chỉ là lúc cần thiết có thể dùng để tự sát -- việc sắp tới có dám động thủ hay không cũng khó nói hai lời, nhưng đây đúng là ước nguyện ban đầu của nàng khi quyết định sờ lên vỏ chủy thủ cũng sẽ cảm thấy nó có thêm vài phần lực lượng.
Kỳ thật đó đương nhiên là giả tượng. Chân chính che chở nàng trong Điền Hổ quân không bị người ta ức hiếp, là do bản thân Tấn Vương Điền Hổ ảnh hưởng.
Vừa mới lưu lạc đến phạm vi thế lực của Điền Hổ quân, nàng cùng với lâu thư Hằng một đường đào vong đã đến bước sơn cùng thủy tận. Bản thân là nam tử thư Hằng đã hỏng mất, nàng lại cắn chặt răng, nắm lấy cơ hội xuất hiện trước mặt Điền Hổ, Chử Toại tự đề cử một ít chủ ý cho đối phương - Điền Hổ vốn là thợ săn., Sau này Lạc thảo chiếm địa bàn khá lớn, năng lực cũng có, nhưng kiến thức cuối cùng cũng chỉ có hạn. Sau khi thổ phỉ chiếm đất, chuyển biến từ chiếm cứ sang trị lý, nhân tài thưa thớt, Lâu Thư Uyển bởi vậy được coi trọng, coi như tương tự như là tình huống tương tự với gia tộc ở Hàng Châu được Phương Tịch coi trọng.
Có năng lực, đồng thời nàng có hình dáng mỹ lệ, vốn là nữ tử khuê tú gia đình, dạy dưỡng và kiến thức cũng không phải là nơi có thể so sánh được. Điền Hổ vốn là chủ ý muốn thu nàng vào hậu cung, như vậy an tâm nhất, nhưng mà Lâu Uyển mấy lần nhẹ nhàng cự tuyệt., Thái độ kiên định, Điền Hổ để tỏ rõ lòng, đồng thời cũng không muốn làm mất một nhân tài hỗ trợ làm việc, cũng không dùng sức: Thật ra Điền Hổ cũng không rõ ràng, ở trong lòng Lâu Thư Uyển, nếu thật sự tránh không được., Cũng đành phải từ bỏ nửa chừng. Sau khi trải qua những chuyện đó, nàng đối với nam nhân có cảm giác chán ghét cực lớn, cảm thấy bọn họ xấu xí, nhưng loại chán ghét này còn chưa đến mức dùng tính mạng bảo hộ sự trinh tiết, dù sao cái gọi là trinh tiết, bất luận thân thể hay là tâm lý, nàng đều đã mất đi.
Điền Hổ cũng không dùng sức mạnh, lần này hậu lâu Thư Uyển ở trong Điền Hổ quân ngược lại bị rất nhiều tiện lợi, có đôi khi kéo da làm đại kỳ, bày ra thân phận "Điền Hổ tình nhân" để ám chỉ một chút, nam nhân khác có hứng thú với nàng cũng đều thu liễm một ít. Bởi vậy mới nói như vậy., Hơn một năm nay, nàng sinh hoạt trong Điền Hổ quân, cơ bản vẫn thuận lợi. Ngoại trừ nhị ca cả ngày lẫn trong thanh lâu, đần độn đần độn, nàng thực sự quan tâm, cũng chỉ có Hổ Vương giao phó, các sự tình trong tay.
Sau khi rời xa nam nhân, nàng bỗng phát hiện, cảm giác làm việc của nữ nhân cũng rất không tệ. Tuy thường xuyên vẫn có người dùng ánh mắt muốn lột sạch y phục của nàng nhìn nàng., Nhưng nàng cũng không để ý, lột sạch thì thế nào, xen kẽ như nhau, sau đó hai mắt trợn trắng như đã chết., Những đồ vật đáng thương bị chi phối nửa người dưới, giống như mấy kẻ làm chuyện trên người nàng, cũng như vậy... Đợi bọn chúng phát tiết xong, nàng tìm dao găm giết toàn bộ bọn chúng. Vì khoảnh khắc đó hai mắt trắng dã, ngay cả mạng cũng không còn, nam nhân đều là heo ngu xuẩn. Mình thật sự mất đi cái gì... Nàng ngẫu nhiên nghĩ như vậy, sau đó nhịn không được cười đến chảy nước mắt.
Chỉ có ngẫu nhiên nửa đêm về giấc mộng, nàng lại nhớ tới một thân ảnh, giống như ác mộng —— thân ảnh tên gọi Ninh Lập Hằng kia, nàng lúc trước có cảm giác đối với hắn, cho dù có mê luyến nhất định, cũng không thể nói là thâm sâu như thế nào., Nhưng mà sau đó tất cả những gì phát sinh đều lưu lại quá nhiều ấn tượng trong trí nhớ của nàng, phụ huynh chết đi, nhà cửa tan nát, một đường lang thang bi thảm, là vì bóng người đó mà đến. Nàng nghĩ đến hắn, nhưng rất khó nghĩ tới việc báo thù ngay từ đầu.
Cô biết hắn đã diệt vong Lương Sơn, nhưng không rõ hắn đang làm gì, vì vậy muốn báo thù cũng không có khái niệm. Ký thân làm việc dưới trướng Điền Hổ, có lẽ sẽ có ngày đối mặt chính diện với hắn., Nhưng cho dù nghĩ như vậy, cũng không thể nghĩ ra được đến lúc đó. Chỉ có vài phán đoán đơn giản là Lục Ly không cách nào nói rõ với người khác, nàng nhớ tới những trải qua bi thảm kia, nghĩ đến dáng vẻ nam nhân kia xen kẽ trên người nàng, sau đó nàng có thể giết chết hắn., Nghĩ đến thành công khi diễu võ dương oai trước mặt hắn, nghĩ đến thất bại bị các loại lăng nhục —— cứ đến đây, suy nghĩ lại càng phát ra ánh sáng quái dị. Lúc tỉnh lại là rạng sáng, mồ hôi toàn thân sắp ướt sũng, dục vọng hừng hực, hạ thân mềm mại như vũng bùn, tiếp theo chỉ có thể một người nằm nghiêng tới sáng tỏ.
Có lẽ một ngày nào đó nàng sẽ giết chết hoặc là giết chết nàng.
Đương nhiên, lần đi tới Lữ Lương Sơn này cũng không quá phức tạp.
Có quan hệ đến Lữ Lương kia, Điền Hổ ngay từ đầu đã có ý đem lực lượng của mình kéo dài qua đó. Khu vực này không thể so với Hà Bắc, ở trên biên giới nhiều năm bị máu tươi cọ rửa, dân chúng bưu hãn, thế lực rải rác lẻ tẻ cũng đông đảo, quy luật lục lâm bình thường rất khó sử dụng ở chỗ này. Dù sao quy củ là vì để cho mọi người không còn dục vọng điều khiển mà đồng quy vu tận., Nhưng ở trên vùng đất này, phần lớn những người còn sống sót đều là những kẻ liều mạng, bất luận có tuân thủ quy củ hay không, bọn họ cũng có thể chết bất cứ lúc nào, ý nghĩa của quy củ cũng không quá lớn.
Lý do hình thành hiện tượng này rất phức tạp, nhưng nguyên nhân trực tiếp nhất vẫn là ở hai bên đánh cỏ cốc. Đoàn người coi nơi này là heo chó, võ nhân coi cư dân nơi này là dã nhân và điêu dân không thể thống trị, nơi này ngẫu nhiên cũng sẽ gây ra một ít thế lực lớn một chút, nhưng loại thế lực này hơn phân nửa là căm thù hai bên., Tương đối phong bế, sau đó lại rất dễ dàng bị đánh tan, bởi vì thế lực của ngươi lớn hơn nữa, cũng không so được với quân đội hai bên. Xúc tu của Điền Hổ đưa tay ra phía sau, cũng từng phí chút khí lực., Muốn lôi kéo đồng bạn ở chỗ này, nhưng thế lực của hắn đối với một sơn trại là rất lớn, nhưng đối với Lữ Lương nơi vốn đã vụn vụn như cát tan này, lại thực sự rất khó nói nên dùng lực chỗ nào, bởi vậy muốn tiến triển, cũng vẫn không có gì.
Đương nhiên, đem thế lực đi hướng Tây Bắc Lữ Lương Duyên đối với Điền Hổ mà nói, vẫn xem như là một cái Cẩm thượng thêm hoa sự tình, cho dù tiến triển không lớn, cũng không có quan hệ gì. Bất quá đến hơn một năm nay, tình huống Lữ Lương Sơn so với trước kia đã có rất nhiều biến hóa, khiến cho Điền Hổ nhịn không được lại đem sự chú ý đặt lên.
Một trại tên là Thanh Mộc trại một hai năm qua không ngừng phát triển lớn mạnh ở Lữ Lương, thậm chí nghĩ biện pháp đả thông hai bên buôn bán, đạt được lợi ích cực lớn, cái này thật đúng là làm người ta thèm muốn. Lúc mới phát triển tại Thanh Mộc trại, thủ hạ của Triệu Hồng đã từng chú ý tới nơi này, gã kích động Thanh Mộc trại phân liệt, định nhân cơ hội cướp lấy Thanh Mộc trại, về sau bản thân lại bị vị nữ trại chủ võ nghệ cao cường kia giết chết.
Loại chuyện này vốn đã đủ để song phương kết thù, nhưng Điền Hổ lúc ấy cảm thấy vì chuyện này mà xâm nhập vào Lữ Lương báo thù cũng rất phiền toái. Hắn là một người coi như lưu manh, mọi người ra ngoài lăn lộn, làm sai muốn nhận tội, chịu đòn lập chính., Tướng lĩnh bên mình đi qua kích thích tạo phản, không có bị giết thành công, cũng đành phải nuốt mọi chuyện xuống. Nhưng sau đó việc này lại trôi qua lâu như vậy, sự phát triển của Lữ Lương Sơn vẫn như cũ không ngừng bành trướng, đã từ một cây nhang biến thành một nồi canh thơm, hắn nhịn không được lại nổi lên ý tưởng này.
【 Trước mắt dùng hết, thanh âm nghe kinh điển hữu dụng nhất là 1~4, tập hợp thành tứ đại ngữ âm, siêu 100 loại âm sắc, càng là hỗ trợ đổi Nguyên thần khí bằng sợi dây ly đọc cao, ô ô ô ô. 】
Nghe nói nữ trại chủ Thanh Mộc trại võ nghệ cao cường kia tuổi tác đã lớn, hơn hai mươi tuổi còn chưa thành thân, vậy thì liên minh thông gia - lần thông gia này lại không giống với trước kia. Điền Hổ bên này chuẩn bị ra trù mã là Điền Thực, được gọi là tam thái tử. Một nhà Điền Hổ có ba huynh đệ, theo thứ tự là Điền Hổ, Điền Báo, Điền Bưu, Điền Bưu, Điền Bưu kia chính là con trai của Điền Bưu., Võ nghệ không tệ, tướng mạo cũng là đường đường, tuấn tú lịch sự. Một khi có quan hệ thông gia, hai bên sẽ là người một nhà. Hơn nữa Điền Hổ bên này thành tâm tràn đầy, Điền Thực không phải là đi lấy vợ, chỉ cần đối phương gật đầu, Điền Thực sẽ ở rể đến Thanh Mộc trại, tuyệt đối không để cho đối phương gả cho mình.
Ở bên ngoài, mọi người đã từng nghiên cứu qua hình thức phát tài của Thanh Mộc trại. Thông thường mà nói, một khi thế lực Lữ Lương Sơn hình thành, thường đều là đại cừu thâm sâu, cực đoan bài ngoại, bởi vậy phương diện nào cũng không lấy lòng. Nhưng sau khi Thanh Mộc trại phát triển, lại phi thường thượng đạo., Quân đội võ triều xung quanh thường nhận được sự phân chia của đối phương, vị ngọt thật sự không ít. Đối với một số gia hỏa lòng tham không đáy, bên phía Thanh Mộc trại cũng là hợp tác, phân công ngang dọc, thậm chí rất nhiều tướng lĩnh trong quân đội cũng có thể hiểu rõ tình hình, vì vậy mới dần dần đứng vững.
Một trại chủ như vậy, mặc dù là nữ tử, nhưng đối với việc khống chế lợi ích hiển nhiên vô cùng lợi hại. đơn thuần đưa một nam nhân, sợ rằng không cách nào thỏa mãn đối phương, bởi vậy, bên ngoài Điền Thực, Lâu Thư Uyển chính là người đi qua làm thuyết khách, song phương đều là nữ tử có năng lực, phương diện này hẳn là khá tốt.
Hiện giờ thế cục thiên hạ hỗn loạn khó định, triều đình lại đang bận chiêu mộ các thế lực sơn phỉ ở phía bắc An, hiển nhiên võ triều đã khống chế nội bộ đến cực hạn. Với thực lực của Hổ Vương, một khi liên thủ với Thanh Mộc trại, có được nguồn tài nguyên như này, tương lai nhất định có thể tạo nên một phen sự nghiệp lớn.
Loại lí do thoái thác này, trước đó Lâu Thư Uyển đã chuẩn bị tốt, trong mấy ngày nay còn đang không ngừng hoàn thiện, đương nhiên, hết thảy còn lấy việc nhìn thấy vị trại chủ Lục Hồng Đề kia làm chuẩn.
Tối hôm đó, đội xe chở sính lễ của nàng ngừng lại ở Đăng huyện phía trước, chờ đợi Điền Tử và Điền Hổ đại tướng từ dưới trướng Điền Hổ đến - mặc dù cao tầng trong Điền Hổ quân đã có quyết định, nhưng bản thân Điền Thực cũng rất cao ngạo., Đối với loại chuyện ở rể này cũng không phải là vô cùng tình nguyện, hắn căn bản lấy tư thái trốn nhà rời đi trước một bước đi tới bên này điều tra tình huống của Lục Hồng Đề, về phần Ngọc Lân, chính là Điền Hổ phái hắn đi bắt trở về, muốn ép hắn đến người phụ trách Lữ Lương và người thân.
Địa phương lúc này đã gần với Lữ Lương, huyện Ký là một huyện lớn, mặc dù trong mắt người Giang Nam như Lâu Thư Uyển, hết thảy đều lộ vẻ hoang vu, nhưng người đúng là không ít. Đây là một điểm dừng chân ở hướng bắc, qua đoạn thời gian này., Mọi người nhất định phải lựa chọn xuất quan đến Nhạn Môn quan bình thường, hoặc là buôn lậu Lữ Lương sơn. Trước khi Lữ Lương buôn lậu thông đạo hưng thịnh, huyện Ký đại khái chỉ bằng một nửa hiện nay, nói cách khác, nó phồn vinh, trong thời gian một hai năm gần đây đột nhiên bành trướng lên.
Bởi vì nguyên nhân như vậy, trong huyện thành hết thảy đều tràn ngập khí tức dã man, hành nhân tam giáo cửu lưu, trên thân phần lớn đều mang đao, xem ra ai cũng không phải là người lương thiện. Mặc dù là thương hộ đã qua., Trên người cũng mang theo sát khí và mùi máu tanh. Hàng hóa xuất hiện phồn vinh trên đường, nhưng bảo đảm an toàn cũng không tăng lên quá nhiều, có một số người nếu mạo muội tới đây, không có chỉ dẫn đặc biệt, chắc chắn cũng không tìm được phương pháp qua ải. Nơi phồn vinh nhất thường là thanh lâu và đao điếm., Những thế lực lớn đều có nơi cư trú riêng của mình, chỉ có những thế lực lính mới dám hung hăng ngang ngược ở các nơi, nhưng cơ bản là không có thế lực địa phương nào. Thế lực quan phủ cực nhỏ, bởi vì người dám tới đây nhậm chức không có mấy người, vài năm trước đã có bộ khoái bị treo lên cột cờ, thế lực bên này cũng có chút đặc thù., Cao điệu, dương dương, mà lại điên cuồng, sau đó từng nhóm từng nhóm hưng khởi, cướp bóc chung quanh, ăn uống cay, sau đó lại từng nhóm an tĩnh xuống...
Lâu Thư Uyển ở lại huyện Ký đến ngày thứ năm, Điền Thực cùng Vu Ngọc Lân mới mang theo hơn hai trăm binh sĩ tới đây. Trong khoảng thời gian này, Lâu Thư Uyển cũng đã thăm dò được không ít chuyện liên quan tới vị nữ trại chủ Thanh Mộc trại kia, nghe nói nàng võ nghệ cao cường, đã đạt đến cảnh giới tông sư, trước mắt độ khống chế sơn trại cực cao., Muốn châm ngòi ly gián khiến sứ trại phân liệt, tạm thời không có khả năng. Ngoài ra, nghe nói nàng rất xinh đẹp, bởi vậy trong khoảng thời gian gần đây rất nhiều người cầu hôn với Thanh Mộc trại, thậm chí còn mơ hồ truyền ra ý nghĩ luận võ chiêu thân của đối phương: Lời đồn đại bên ngoài, chính là không biết là thật hay giả.
Điền Hổ quân, trong đám người gặp Lục Hồng Đề cũng có, chỉ là lần này Lâu Thư Uyển không tìm thấy người. Lộ tuyến của Điền Thực bất đồng, hiển nhiên là tìm người quen hỏi thăm một chút, biết được Lục Hồng nâng cao võ nghệ, sau khi xinh đẹp lại xinh đẹp., Mới có hứng thú. Hắn năm nay hai mươi lăm tuổi, võ nghệ không tệ, dáng dấp cũng anh tuấn, nữ nhân bình thường đã chơi chán từ lâu rồi, Điền Hổ chiếm cứ một chỗ., Những đại gia đình khuê tú khóc sướt mướt hắn cũng chơi không ít, lúc này có vẻ có ý chinh phục Lục Hồng kia: trên thế giới này dù sao cũng là nam nhân Chúa Tể, mặc dù danh tiếng đi vào làm rể, nhưng với bản lãnh của mình, chưa hẳn không thể chinh phục nàng, một khi lên giường, nữ nhân có mạnh hơn nữa cũng không phải đối với mình trăm họ hàng ngàn thuận...
Đêm hôm đó, hai nhóm người tụ họp, gặp mặt nhau. Ngọc Lân kia thân là đại tướng dựa vào Điền Hổ, cũng là người có chút oai hùng, hắn hơn ba mươi tuổi, võ nghệ cao cường, tính cách trầm ổn. Nếu là đối phương nhìn ruộng không đúng, đại khái hắn cũng muốn ra tay. Lâu Thư Uyển cùng bọn họ cũng không phải lần đầu tiên gặp, ngày thứ hai sau khi tụ họp, mọi người rời doanh khởi hành, hơn ba trăm người trùng trùng điệp điệp đi về phía Lữ Lương sơn.
Về phương diện khác, sau khi đám người Lâu Thư Uyển rời đi, đội xe do hơn một trăm người bên Ninh Nghị tạo thành cũng tiếp cận huyện Ký.
"Qua mảnh đất phía trước, làm quan sẽ không có tác dụng." Lúc hoàng hôn, đoàn xe hạ trại, Chúc Bưu chỉ vào chân núi phía bắc, quay đầu lại nói với đám người Ninh Nghị: "Lữ Lương bên này còn loạn hơn so với Độc Long chúng ta, có thể nói chuyện hơn, hoặc là quân đội, hoặc là đều là sơn tặc, dân chúng không phải là không có, nhưng nếu không có thế lực, đất cũng trồng không được a. Qua đó phải coi chừng, người không thể đơn độc, bên này lòng dạ độc ác thủ hắc."
"... Mặc dù nói như vậy không tốt lắm, nhưng giao tiếp với văn nhân lại tốt hơn một chút." Ninh Nghị đứng trên tảng đá, nhíu mày nhìn về phía trước: "Văn nhân ấy à, nhiều khi nói chuyện rất nghiêm túc, nhận tiền còn lừa gạt ngươi.", Quay đầu lại thì không nhận. Võ giả thì tốt hơn nhiều, bọn họ tuy tham, nhưng nhận tiền thì làm việc, ta rất ưa thích quang côn." Hắn nói xong, thở dài: "Có điều, thoạt nhìn quả thực hơi hoang vu một chút... Núi tây a..."
"Lục tiền bối ở bên cạnh ta, ta vẫn cảm thấy... thật không dễ dàng."
Chúc Bưu cảm thán như thế, vài võ giả tiểu đội phụ trách xung quanh cũng lộ ra thần sắc tương tự. Trong số những võ giả đi theo Ninh Nghị lần này, có một nửa là Lương Sơn Nhân lúc trước, cũng đều đã trải qua huấn luyện ở trong doanh địa của Độc Long Cương. Lục Hồng Đề vẫn còn, từng giao thủ với bọn họ trong doanh địa, đánh qua bọn họ. Lúc này mọi người đều đã sám hối, tâm thái đại biến., Cộng thêm thân phận Tông sư của Lục Hồng Đề, đối với nàng có chút kính ngưỡng, bị nàng giáo huấn ngược lại cảm thấy giống như được hưởng lây, xem ra làm nửa ông chủ nương, nửa sư phụ bình thường. Chỉ có điều, đối với sự đồng cảm của mọi người, Ninh Nghị bĩu môi, khịt mũi coi thường.
"Có gì mà không dễ dàng, tuy nghe như nghe nhầm đồn bậy, nhưng ngay cả lời đồn về tỷ võ chiêu thân cũng đi ra, chờ ta đi qua, kiểu gì cũng phê bình nàng."
Mặt trời ngả về tây, mặc dù trong miệng nói như vậy, nhưng nhớ tới bộ dáng của Lục Hồng nhắc nhở, trong lòng vẫn sinh ra cảm giác ấm áp như ánh mặt trời chiếu lên mặt, nếu như mình thật sự chạy tới nói nàng một trận, nàng có còn giống tiểu nương hay không, ngồi ở bên giường để cho mình nói. Ngẫm lại một chút, trầm ổn như hắn., Trong lòng cũng không khỏi cảm thấy chờ mong. Như hắn đã nói, quân đội thu tiền, làm việc - chỉ cần không phải đánh giặc với người khác - cơ bản vẫn là tận tâm, mà bây giờ Liêu quốc đã diệt, Lữ Lương Sơn tiếp theo sẽ có cơ hội nghỉ ngơi nhiều năm, thời gian vài năm, nó có thể phát triển đến trình độ nào... Tất cả đều ở phía trước.