Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
Cũng như Chu Bộ nói, người trong lục lâm sống tốt hoặc là qua lại không tốt, chính thức quan tâm đến mặt mũi. Như vậy nếu trên người những người khác nói không sai, quy về bản thân Chu Tự cũng khó tránh khỏi tục lệ.
Là võ đạo Thánh Giả bảy mươi năm ở thế giới trung niên, con người của lão nhân cũng không có quá nhiều khả năng bắt bẻ. Vì chuyện cứu trợ thiên tai, trong vòng mấy tháng liền bước lên sơn trại phỉ của Bách gia, nghe nói chuyện của Ninh Nghị, lại dùng thân thể cao niên của mình chạy ngàn dặm tới. Chỉ cần là việc tâm địa thiện, phù hợp với đạo nghĩa, cho dù không có hồi báo, thì người trong cuộc cũng không biết, lão nhân cũng tuyệt đối không tiếc công sức nỗ lực vì chuyện này, thậm chí còn trả giá rất lớn.
Nhưng những năm gần đây, hắn cũng là thiên hạ đệ nhất thiên hạ được người tôn trọng. Tuy trong lòng chưa chắc đã để ý tới hư danh này, nhưng mỗi khi tới một chỗ, lão nhân chắc chắn sẽ được người khác cung kính tiếp đãi. Nếu hắn đề xuất ý tưởng, người khác cũng sẽ coi trọng. Thậm chí những đệ tử như Nghiêm hủ, tuy chưa chắc đã thông minh, nhưng có thể vì hắn đến mà được khích lệ, liều mạng xuất thân gia tộc.
Mà lần đi về nam này, Ninh Nghị mặc dù rất cung kính đối với hắn, nhưng trên thực tế lại không nể mặt quá nhiều: Song phương chạm mặt hai lần đều là tình huống như vậy. Trong lòng Chu Bộ cũng không đến mức ghi hận vì chuyện này, nhưng hắn cũng không có khả năng lấy nhiệt tình dán vào mông một tiểu bối, bởi vậy ngày hôm sau hắn làm xong việc tự giác, lưu lại suy nghĩ cải tiến đối với trận pháp, sau đó trực tiếp cáo từ rời đi.
Khi Điền Đông Hán đem mấy tờ giấy cải tiến trận pháp giao cho Ninh Nghị, trong lòng Ninh Nghị ít nhiều cũng có chút cảm khái. Chẳng qua lúc này tâm tư của hắn đã không còn ở trong những chuyện này nữa, chuyện trả thù và uy hiếp ở trung tâm huyện thành sau khi vụ nổ đã kết thúc, kế tiếp hắn sẽ trở về kinh thành., Sau đó lập tức lên đường đi về phương bắc. Bởi vì lần hôn lễ này xen ngang, mọi chuyện đã ngừng lại ở kế hoạch ban đầu: Vốn dĩ hắn đã gửi một phong thư cho Hồng Đề, báo tin tức mình sắp tới Lữ Lương, hôm nay không biết nàng có chờ được không.
Từ sau khi biết bộ phận ăn xin, Kính Nhi chỉ cân Thiết Mộc Chân, rất nhiều kế hoạch đều đã làm lại. Mà đối với Ninh Nghị, dưới tình huống rất nhiều tin tức cũng không rõ ràng, điểm cuối kế hoạch này khó mà tính được: địch nhân tương lai cần phải đối mặt là kẻ nào., Chuyện ta cần đảm bảo nhất chính là tự bảo vệ mình, tối cao thì như thế nào, bởi vì sức mạnh của kẻ địch không cách nào tính toán được, cần phải ứng phó sự tình không cách nào đoán được, như vậy tiêu chuẩn thấp nhất tự vệ đến cùng phải đến một bước nào, tựu cũng khó có thể tính toán rồi.
Sự tình tiêu chuẩn không xác định, kế hoạch có thể vô hạn, cũng là bởi vậy, thời gian kế tiếp có bao nhiêu, cơ bản đều là không đủ, cho dù chỉ làm hết sức nhân sự, công việc trên tay cũng phải tranh giành từng giây từng phút. Mà mặc dù có áp lực như vậy, hắn cũng không muốn từ bỏ gia đình hay quan tâm người khác, trong kinh thành rất nhiều lúc, hắn vẫn là bầu bạn với vợ con vượt qua.
Cũng may bây giờ hắn đã không phải là người sáng lập nghiệp tay trắng chậm rãi tìm tòi nữa rồi, mặc dù có tâm tình khẩn trương như thế, trên đầu tay của hắn vẫn có thể thả ra hơn mười đường thẳng tắp hướng về phía trước: Trúc ký phát triển, gia vệ huấn luyện, đối với thuyết thư, khống chế phương diện tuyên truyền., Sự phát triển của sản phẩm mới, vận dụng thuốc nổ, kế hoạch vận hành của doanh trại Lữ Lương đối với phe Miêu Cương quan tâm... Sau khi xác định suy nghĩ trong lòng, kế hoạch có liên quan đến những chuyện này đều đang nhanh chóng bành trướng.
Tuy rằng những chuyện này vẫn còn đang trong giai đoạn tạo cơ sở không nhìn thấy tác dụng, nhưng nếu từ sau nhìn về phía trước, bắt đầu từ hai tháng này, kế hoạch và hạng mục trong tay Ninh Nghị sẽ phát triển đến mức cấp tốc phát triển gần như điên cuồng. Chỉ tính riêng phương diện cải tiến nhằm vào thuốc nổ cải tiến và vận dụng, trong vòng một tháng gã đã lựa chọn bao gồm địa lôi, Lân Hỏa ở trong mười mấy phương hướng, để cho công nhân pháo hoa trong xưởng làm ăn tiến hành thí nghiệm.
Bởi vì phần lớn những thợ thủ công này cũng không phải thiên tài gì, năng lực của mỗi người cũng có hạn, mặc dù có Ninh Nghị dẫn dắt, rất nhiều hạng mục ngay từ đầu đã gặp phải vấn đề. Những hạng mục bên cạnh Ninh Nghị giống như đi trên dây cương, nhưng không lâu sau mọi người sẽ phát hiện ra., Nói cả chỉnh thể. Trong vòng mấy tháng, những hạng mục này bắt đầu nhanh chóng tăng trưởng, mặc dù có thất bại, về hồ sơ, nhưng rất nhiều ý nghĩ vẫn là trong trạng thái điên cuồng cấp tiến cấp đăng nhập bến, đi trên dây cương này, hiển nhiên là một lão bản tạp kỹ có kinh nghiệm phong phú.
Đối với sự phát triển của các vật phẩm mới cùng thương phẩm trúc ký phong phú, sinh ý khuếch trương, đối kháng với các gia tộc trong sự kiện cứu trợ tai ương, chỉ có thể chiếm một bộ phận tâm tư của Ninh Nghị, về phần đám người Lục Lâm người Lục Lâm huyện Đào Đình này..., Còn là một phần nhỏ trong số đó. Cũng bởi vì kinh thành lúc trước thật sự náo loạn quá mức, Ninh Nghị cưới Vân Trúc và Cẩm nhi đến tụ hội, một đám người tới quấy rối, tuy rằng đã giết chết một phần nhưng vẫn có phần chạy thoát.
Lần tụ hội kia không coi là thịnh đại, nhưng không ít người trong phủ hữu tướng đã tới chúc mừng, tỷ như Nghiêu tổ Niên, tỷ như Kỷ Khôn, tỷ như giác minh bạch những hòa thượng này, tuy rằng ngày thường xem ra hiền lành dễ gần., Nhưng quan hệ bên người những người này, ai không phải chuyện căn bản. Nghiêu Tổ Niên thân là đại nho đương đại, trên thực tế có gia tộc của mình, Kỷ Khôn thì chuyên xử lý tổng quản hoạt hoạt bát dơ bẩn cho Tướng phủ, giác minh hòa thượng thì càng xuất thân hoàng tộc. Bình thường lục lâm, hắc đạo căn bản không dám ức hiếp những người này.
Lúc ấy những người này đều sắc mặt âm trầm phát hỏa, về sau bởi vì tin tức đại hội Anh Hùng ở Đào Đình huyện truyền đến quá kịp thời, Ninh Nghị mới thuận tiện bỏ một chút thời gian về nam, thuộc về vị trí ngươi đứng thật sự quá chính trực, ta nhịn không được liền đá cái bản tính "có thể làm xong việc, lúc Chu Bội chạy tới, Ninh Nghị xử lý đã là chuyện khác rồi.
Một trận săn giết ở huyện đào nhanh chóng kết thúc, về phần sau trực tiếp liên quan đến vấn đề này, phần lớn sẽ do quan phủ giải quyết. Mà ở giữa gián tiếp ảnh hưởng "Tâm Ma" khuếch trương ác danh, càng nhiều người lục lâm lòng đầy căm phẫn, nơi đó liền có nhân quả càng phức tạp, khó có thể quy kết chuyện này.
Trong trận thảm kịch này, duy nhất có thể lưu lại một chút dấu vết trong lòng Ninh Nghị, đại khái chỉ có thể nhìn thấy lần này, mặc dù cũng không vui vẻ, nhưng vị lão nhân này tồn tại, cũng không dễ để cho người ta quên. Nhưng cũng chỉ là lưu lại một chút trí nhớ trong lòng mà thôi.
Chỉ là, tuy rằng gặp mặt không được vui vẻ cho lắm, sau khi rời khỏi đình đào, Chu Hộc vì chuyện Ninh Nghị mà vẫn chạy đi không ít nơi như cũ. Mãi đến một hai năm sau, tại một ít tin tức trực tiếp thu thập được, Ninh Nghị mới lác đác biết được., Trong lúc chạm mặt với rất nhiều người, vị lão nhân này đều cố ý nhắc tới việc này, giải thích và đảm bảo cho Ninh Nghị hành vi của Ninh Trung trong lúc cứu trợ thiên tai. Chẳng qua ác danh của tâm ma lúc đó đã truyền bá tới mức cực lớn, thảm kịch trong đình đào cũng đã bị mọi người cố tình tuyên dương ra ngoài. Kẻ thân cận nói chuyện cùng đảm bảo, trên thực tế cũng không thể có tác dụng quyết định.
【 Xem xét hoàn cảnh lớn như vậy, khả năng của bản trạm có thể đóng cửa bất cứ lúc nào, mời mọi người mau chóng cất bước đến Doanh trại Hoán Nguyên Vĩnh Hằng, bỗng dưng rực rỡ. 】
Nhưng bất luận thế nào, lúc ấy lại nghĩ tới những chuyện này, nhớ lại hai lần gặp mặt cũng không thoải mái lắm, cuối cùng vẫn là trong lòng Ninh Nghị tạo thành cảm thụ cực kỳ phức tạp.
Đây là lời nói sau, tạm thời không nói nữa.
Thân thể trần trụi...
Khí trời xuống hạ, Bắc quốc xa xôi, sau khi thế lực Thiên Phúc Đế sụp đổ, Kim Quốc đang vội vàng càn quét vùng phía tây của Liêu Quốc đã bị diệt vong. Mà sau khi Trương Giác bị giết, vô luận là quân lính bình thường của Quách Dược Sư hay là quân đội võ triều bắc trú đóng ở Nhạn Môn quan đều không có động tác tiến thủ lớn, bắt đầu chuyển vào trong phòng ngự cực hạn.
Thế cục phương bắc vi diệu, ở phía nam triều đình, cũng đã tạo ra bầu không khí xơ xác tiêu điều cùng cảnh giác. Mùa xuân này, Đồng Quán bởi vì thu phục Yến vân lục châu, công tích được phong làm Quảng Dương quận vương, sau đó làm quan, toàn thân trở ra. Tiếp nhận chức vụ của hắn, Đàm Bí bắt đầu tích cực xây dựng chiến tích của mình: Cũng là tận lực chiêu nạp lưu dân Bắc Địa, sơn phỉ, cũng có ý đồ chiêu hàng Hổ vương vương Khánh, xây dựng phòng tuyến Thái Nguyên phía bắc làm trung tâm.
Làm như vậy không từ thủ đoạn lôi kéo người ta đến cùng có thể phát huy tác dụng cần thiết hay không tạm thời chưa thể kiểm nghiệm, nhưng có thể nghĩ, kế tiếp con số trên sổ sách có thể trở nên rất đẹp, cũng đồng thời mở rộng Hộ bộ, phía sau bộ binh có chữ Xích cùng trống rỗng. Đám người Tần Kế Nguyên đã từng có ý đồ dâng tấu lên gián điệp., Nhưng vừa rồi trụ cột của vị trí thượng vị, hoàng đế nguyện ý tín nhiệm, biết chuyện sẽ không có kết quả, sau khi phản bác với tính tượng trưng một chút, Tần Tương Nguyên cũng chỉ là bất đắc dĩ mà thôi.
Dù thế nào đối với cao thủ Đồng Quán, trong mắt đám người Tần Thìn chỉ có thể coi là một tên hỗn đản tư chất bình thường, tư chất bình thường, có thể tạo thành phá hoại cũng có hạn.
Đương nhiên tư chất này có hạn cũng là tương đối đối với Đồng Quán, một tia gió thổi cỏ lay trong triều đình sẽ tạo nên gợn sóng lớn lao. Bởi vì ngọn lửa đầu tiên mà Đàm Quỳ cần là chiến tích, đối với thẩm tra và lãnh đạo binh sĩ, quản thúc cũng không nghiêm ngặt, những người phụ trách phía dưới liền nhao nhao hưởng ứng hiệu triệu triều đình.
Ở phía bắc mấy con đường, có một ít người lục lâm đến cuối án. Đám sơn phỉ đánh cướp nhà đã bắt đầu mượn cỗ Đông Phong tẩy trắng, đi lên giết người phóng hỏa nhận lệnh, hướng về phía triều đình đòi vật tư, ăn hoàng lương của triều đình., Biến thành cao phú soái, cưới bạch phú phú mỹ, bước lên đỉnh nhân sinh, nhớ lại còn có chút ít kích động. Lúc này giai đoạn chuyển biến này vẫn còn, cũng đã có không ít người lục lâm bị hấp dẫn tới, nhao nhao gia nhập sơn doanh trại có quan hệ, thuận tiện tiến hành tẩy trắng thân phận của mình.
Đàm Kính thượng vị gây ra dao động, tự nhiên không chỉ là biểu hiện bên ngoài. Quan viên triều đình cũng không phải đều là kẻ tài năng cùng kẻ ngốc, đồng thời chiêu an, đương nhiên cũng muốn lãnh đạo quyền lực, mà các loại sơn trại phỉ trong sơn trại cũng không phải là loại người bình thường., Còn dự định duy trì độc lập dưới tình huống có thể lấy không bổng lộc của triều đình. Cũng có một số sơn phỉ sau khi được chiêu an, phát hiện mình ngốc nghếch, người khác không giao ra quyền lãnh đạo, bản thân lại giao nộp, thật sự trở thành đại đầu binh khổ bức, liền lại bắt đầu hành động ở phía dưới.
Bất kể như thế nào, một mệnh lệnh của triều đình hạ xuống cũng mang ý nghĩa phương bắc vài địa phương ẩn hình thống trị quyền lực chuyển biến, mà trong lịch sử mỗi một lần quyền lực, sự chuyển biến lợi ích và giao dịch, bất luận lớn nhỏ, đều sẽ không yên tĩnh. Sơn phỉ, quan binh, lục lâm mâu thuẫn cũng không vì an ổn mà dẹp yên, chỉ là dưới danh nghĩa chiêu an của những chính sách bất thành thục này, một ngày một ngày càng trở nên kịch liệt.
Bắc quốc, triều đình, đại địa võ triều, từng luồng ám lưu tạo thành pháp tắc sinh tồn, giống như thức ăn phức tạp trên đại thảo nguyên, có khi bình tĩnh, có khi cuồng bạo, có khi ẩn nấp, có khi xuất hiện hung tàn. Mà ở nơi thiên địa như vậy, cũng có nhiều người, sống cuộc sống nhìn như chất phác, đơn giản, đơn giản, chỉ khi bị pháp tắc sinh tồn tàn khốc nhìn chăm chú vào, ngẫu nhiên hiện lên một tia gợn sóng.
Đường Sơn Đông, trong một thôn trang nhỏ gần huyện Ngư Doanh, Lâm Xung đang ngồi dưới cây cạnh đồng ruộng, nhìn một dòng suối lẳng lặng chảy qua trước mắt.
Thời tiết mùa xuân đã qua, trong khoảng thời gian này, nông thôn chính là lúc nhàn rỗi. Lâm Xung thường xuyên ra ngoài, nhìn xem có chuyện gì làm hay không. Đôi khi hắn đi theo hán tử họ Phương bản lĩnh ở phụ cận, ôm chút công việc cùng loại với hành trình đoản tiêu, nhưng hành trình dài, quá phiền toái, hắn vẫn không muốn dính vào.
Đối với cuộc sống trước mắt này, trong nông thôn, hắn nghĩ, hắn đã thỏa mãn. Nhưng rất nhiều lúc - ví dụ như hiện tại, hắn lại không muốn về nhà, chỉ muốn ngồi một chút bên dòng suối, suy nghĩ một chút, có lúc nghĩ tới nửa ngày.
Năm ngoái mùa đông, sau khi đại danh phủ nhìn thấy Cao Nha, sự hoang mang trong lòng hắn càng trở nên rõ ràng hơn. Sự hoang mang hỗn loạn này hỗn hợp với hận ý cực lớn, tự trách, cùng với thống khổ: Ngày đó hắn đi theo Cao nha đến cuối cùng, nghĩ mình nên ra tay, hẳn là đánh bạc hết thảy, là lúc súc sinh này càng thêm hung ác. Nhưng đến cuối cùng, hắn vẫn không thể ra tay giết được hắn, thế là hắn bỗng nhiên phát hiện, mình vậy mà hèn nhát đến như vậy.
Trong thôn, Từ quả phụ - hôm nay là nữ nhân của hắn - theo một ý nghĩa nào đó, là khiến hắn hài lòng, sự hài lòng này không phải xuất phát từ hình dạng, hắn bây giờ cũng đã không chú ý những thứ này. Nàng khiến hắn cảm thấy ấm áp, tuy lúc đầu quả phụ này khiến người ta cảm thấy đanh đá, cường hoành, nhưng từ sau khi ở cùng một chỗ với hắn, nữ nhân đã đối xử với hắn rất tốt., Nhưng thật sự là thiên y bách thuận, có lẽ là vì chết một tướng công, nàng đặc biệt quý trọng nam nhân trước mắt này. Nàng ỷ lại hắn, mà nàng đối với nàng, thậm chí cũng có cái gì đó ỷ lại vào nàng, tựa như sau khi tất cả đều mất đi, thứ duy nhất còn lại là trân bảo.
Nhưng mà từ mùa đông năm ngoái qua đi, thống khổ và hận ý trong lòng thường làm Lâm Xung không muốn nhanh chóng về nhà. Hắn ẩn ẩn trong lòng nghĩ, mình không nên cam tâm như thế hưởng thụ loại ấm áp này, nếu là cảm thấy hưởng thụ, chẳng phải là hắn càng thêm nhu nhược sao? Hắn có thâm cừu như thế, có lý do không thể không báo thù, nhưng hắn không chỉ không báo thù, còn ở nơi này, mà còn cảm thấy ấm áp...
Mà cùng lúc đó, một bộ phận khác trong lòng giống như tro tàn nói cho hắn biết, có lẽ đã quên tất cả, an phận sống yên ổn trong tiểu sơn thôn này cả đời còn lại thì thôi —— hắn vốn nghĩ như vậy, cho đến khi đại danh phủ nhìn thấy Cao Mộc Ân, thống khổ mới chồng chất lên nhau.
Thỉnh thoảng chạm mặt vị "Cao đại ca" kia, hắn cũng có thể nghe được một ít tin tức ở bên ngoài, phần lớn là trong rừng xanh, ví dụ như đại quang minh giáo như thế nào, lại tỷ như Chu bản như thế nào, hắn hiện giờ phức tạp nhất có lẽ là nghe được tên của sư phụ. Những tâm tình này làm hắn ngồi ở dưới tàng cây, không muốn về nhà, cảm thấy trầm xuống.
Nhưng bất kể là như thế nào, ánh chiều tà đã ngã xuống phía tây, hắn vẫn đứng dậy trở về. Nữ nhân ở nhà chờ hắn, nấu xong đồ ăn, đến ban đêm, cũng sẽ cố hết sức dùng thân thể để lấy lòng hắn, làm cho lòng hắn cảm thấy ấm áp. Nghĩ tới đây, hắn vì chuyện mình về muộn mà cảm thấy áy náy. Cũng chính là ngày hôm nay, hắn đi ra ngoài sân nhà mình, nghe được thanh âm la hét ầm ĩ.
"Đi ra ngoài! Cút ra ngoài! Ta chặt tay ngươi... Ngươi thử xem..."
"Hắc hắc, nữ nhân ngươi còn dám nói nhảm, nhân tình ngươi chưa trở về a. Có biết hắn căn bản không muốn trở về đây hay không..."
"Ngươi dẹp đi, có biết hắn trở về đánh chết ngươi không..."
"Đánh chết ta, đến đây đi! Đánh chết ta a! Đồ dâm phụ thủy tính dương hoa kia, ngươi là nữ nhân của đường đệ ta..."
"Đồ nợ nhà các ngươi đều trả lại cho các ngươi, cút -- "
"Hừ hừ, ngươi còn ngang ngược nữa. Ta cho ngươi biết, tên hán tử nhà quê kia của ngươi không phải hạng tốt lành gì. Nhìn vết sẹo trên mặt hắn, nhất định là tên đào phạm bị quan phủ truy nã, đã đâm chữ... Ngươi muốn cho ta cáo quan sao..."
"Đi kiện a, ngươi đi cáo trạng đi, ta nói cho ngươi biết, ngươi khiêu khích nhận lầm, bây giờ cút ra, lão nương không so đo với ngươi, ngươi còn không cút đi, ở chỗ này phong ngôn, lão nương một đao chém chết ngươi. Lại giết cả nhà ngươi, cùng lắm thì Từ Kim Hoa ta chôn cùng các ngươi, ngươi xem ta có làm được không..."
Sắc mặt Lâm Xung âm trầm xuống, nam tử đang cãi vã với Từ Kim Hoa trong sân hắn cũng biết, chính là đường đệ của Từ Kim Hoa vốn là phu quân, người bình thường gọi hắn là Toản Nhị ghẻ, chính là một hán tử nhàn rỗi nổi danh trong thôn. Bởi vì nhà rảnh rỗi tay lại không có thứ gì, không có nữ nhân nguyện ý gả cho hắn, cũng bởi vậy, hắn gặp nữ nhân liền có chút xằng bậy, vì thế còn bị người trong thôn đánh không ít lần.
Tướng công của Từ Kim Hoa - cũng chính là đường đệ của hắn —— sau khi qua đời, chỉ sợ hắn đã chú ý tới Từ Kim Hoa không ít. Lúc trước Lâm Xung cũng chú ý tới điểm này, nhưng lúc ấy hắn vừa mới tới nơi này, thoạt nhìn dáng người cao lớn, Từ quả phụ lại hắt mạnh, hắn cũng không dám làm gì. Hôm nay đại khái là cảm thấy rõ ràng nhược điểm của Lâm Xung, nhịn không được liền mò tới cửa, chỉ sợ cũng đã không phải lần đầu tiên.
Chuyện nam nữ trong thôn, so với trong thành thị còn thuần phác hơn, nhưng ở rất nhiều phương diện, cũng muốn làm loạn hơn so với trong thành. Loại nhàn hán này tìm tới cửa, đối với một quả phụ lời nói lung tung, nếu chống cự ít hơn chút, khả năng bị cưỡng hiếp cũng không phải là không có. Loại người này đã tiếng xấu lan xa, thậm chí không nói tới lòng xấu hổ, ở trong rất nhiều thôn, hoặc nhiều hoặc ít đều có một hoặc hai người.
Lâm Xung vuốt ve cây gậy, đi từ cửa ra vào vào vào. Ở cửa phòng bên kia, Cảnh Nhị leng keng nhìn thấy ánh mắt của Từ Kim Hoa, quay đầu lại nhìn về phía Lâm Xung, ánh mắt sợ hãi thoáng một phát.
"Ngươi ngươi ngươi, ngươi muốn làm gì... Họ Mục ngươi muốn làm gì..."
Lâm Xung nhấc gậy lên với hắn. Mặc dù hắn có một số phương diện tính tình nhu nhược, nhưng cũng coi như nửa người ngựa, một thân võ nghệ, một thân sát khí lại thêm vết sẹo trên mặt, thật lộ ra sát ý lúc., Không có bao nhiêu người có thể duy trì được cảm xúc trước mặt hắn. Hai chân thôn hán hèn mọn hầu như run rẩy: "Ngươi ngươi ngươi, ngươi ngươi muốn giết người... Ngươi không thể... Ngươi có biết giết ta sẽ có người của quan phủ đến không, họ Mục, ngươi là đào phạm, vết sẹo trên mặt ngươi nhất định là chữ Thứ, ngươi dám giết ta..."
Cây gậy trên tay Lâm Trùng đã cắm xuống, cũng vào lúc này, Từ Kim Hoa trong phòng vọt ra, lật đổ cái cóc ghẻ Cảnh Nhị kia xuống đất bùn trong sân: "Cút! Cút ra ngoài cho ta..."
Thôn hán kia từ dưới đất bò dậy, lại nhìn chằm chằm Lâm Xung: "Ha ha, ta nói đúng không, họ Mục, nếu ta báo quan, ngươi sẽ như thế nào... Ha ha, có cảm giác muốn giết ta đó... Từ Kim Hoa, các ngươi gian phu dâm phụ, nhất định là các ngươi liên thủ hại đường đệ ta, các ngươi sẽ báo ứng, các ngươi..."
Hắn thấy Lâm Xung đi thẳng tới, dưới chân lảo đảo một cái, từ cửa viện chật vật chạy ra, cái mông đái ra. Lâm Trùng đứng tại cửa sân, bị Từ Kim Hoa giữ lại. Trong ánh mắt hắn tràn đầy tơ máu, toàn thân đang run rẩy., Sau một lát, mộc bổng trong tay vung xuống, chỉ nghe ầm một tiếng, một khối đá xanh trong sân lại bị bổ ra một đạo khe hở, đoạn trước mộc bổng cũng đã bị đánh nát, ong ong rung động. Nếu có người quen biết hắn trước đó gặp mặt, nói không chừng sẽ kinh ngạc với võ nghệ của hắn, tinh tiến đến vậy.
Trên thực tế với võ nghệ của hắn, nếu thật sự muốn giết con Cảnh Nhị cóc kia, sao lại cần côn bổng, làm sao bị hắn phát hiện được, trực tiếp đi vào, một ngón tay cũng đâm chết hắn. Nhưng trước mắt hắn đích thật là kiêng kị việc quan phủ tham gia, hắn chỉ sợ làm rối loạn cuộc sống của Từ quả phụ, khiến cho nàng cũng bị đủ loại phiền phức dính vào.
Hắn đứng trước cửa viện một hồi lâu, Từ Kim Hoa ở sau lưng hắn đưa tay giúp hắn thông khí: "Ngươi bớt giận, ngươi bớt giận, hắn không dám, hắn không dám."
Nhưng qua một hồi, Lâm Xung rốt cuộc nói: "Ta đi giết hắn."
Từ quả phụ chợt ôm lấy tay hắn, ánh mắt nàng phức tạp, cũng không biết suy nghĩ cái gì, chỉ là vô thức lắc đầu, qua một lát, nàng nhìn Lâm Xung: "Đừng giết hắn, chúng ta đi thôi, ngươi dẫn ta đi thôi..."
Thân thể Lâm Xung cứng đờ, quay đầu nhìn nữ nhân sau lưng.
"Ngươi... Nguyện ý... Đi theo ta?"
"Ta, ta có cái gì không muốn, đồ của Cảnh gia bọn họ, có thể trả được, ta trả lại cho bọn họ, hiện tại nhà này cũng là người lỗ mãng, bọn họ ba ngày hai bữa còn tới. Ngươi là hán tử của ta, ngươi đi đâu, ta đi chỗ đó. Ngươi... Ngươi không thể bỏ lại ta."
Sau khi cứu Lâm Xung, nàng mặc dù không hỏi, nhưng khẳng định trong lòng là có suy nghĩ, vô luận Lâm Xung là cường nhân, là phỉ nhân, tội phạm truy nã, nàng cũng không quan trọng, trên thực tế đối với Lâm Xung muốn giết Cảnh Nhị Ngô Công, nàng khẳng định cũng không sao cả, chỉ là lo lắng Lâm Trùng giết người, liền muốn một mình đào vong rời đi.
"Cát lúa trên đồng ruộng... vừa mới trồng xuống..." Qua một lát, Lâm xông theo bản năng nói.
"Không muốn nữa, ruộng cũng không cần." Nữ nhân lắc đầu, "Ngươi, chẳng phải ngươi có thể làm được việc sao, ta đi theo ngươi, ăn uống no say ta cũng vui. Ngươi mang theo ta, chúng ta tìm một nơi không ai biết ở lại đi, ta giúp ngươi sinh con, ngươi không cần đi một mình a..."
Nữ nhân nói tới đây, cũng có chút động tình. Lâm Xung đứng ở nơi đó, qua một hồi, nhẹ nhàng nghiêng đầu.
Màn đêm buông xuống, bọn họ thu thập không nhiều đồ vật trong nhà, tiền vật, rời khỏi sơn thôn nho nhỏ kia. Bọn họ đã ước định, muốn ở tại một nơi không ai nhận ra, thân mật, trồng vài mẫu đất, sinh ra một đám hài tử, cứ như vậy đến già đi. Đây là của bọn họ, một cái khác, mới bắt đầu.
Cùng lúc đó, một chỗ ở phía bắc, nữ nhân tên là Lâu Thư Uyển đang ngồi trên một bậc thang của sơn trại, ngửa đầu nhìn ngôi sao. Nơi này là một sơn trại dưới trướng Hổ Vương Điền Hổ, lúc nàng ngồi ở đó, cách đó không xa có không ít nam nhân đang chỉ trỏ nhìn.
Không lâu trước đó, nàng đã từng ưa thích loại cảm giác bị người ta nhìn chăm chú này, đã từng hưởng thụ qua lại giữa nam nhân, nhưng hôm nay tiểu bạch kiểm như thư sinh hay là lục lâm hào kiệt thô kệch, trong lòng nàng bây giờ chỉ còn lại ấn tượng xấu xí cùng chán ghét.
Mặc dù không ít người đang chăm chú nhìn nàng, nhưng cũng không có bao nhiêu hán tử dám tới đây nói gì, làm những gì. Nàng có lữ trình là đi ngang qua nơi này, chỉ ở tạm một đêm. Đến ngày mai, vị nữ tử tiếp nhận mệnh lệnh của Hổ Vương sẽ dẫn dắt đội hộ vệ của nàng tiến về phía tây bắc. Mục đích của nàng là đi đến Lữ Lương Sơn, tiếp hợp tác với đại trại trên một sơn trại, khai thác ra một con đường làm ăn.
Từ sau khi quy thuận Hổ Vương, nàng đã làm ra không ít chuyện.
Lần này, cũng không có vấn đề.
Nàng nghĩ như vậy, nhìn về phía xa xa, trong ánh mắt lộ vẻ mê ly.