Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
Trong bóng đêm, thanh âm binh đao từ xa truyền đến. Đám người Phúc Lộc, Điền Đông Hán, Nghiêm Hoán dẫn đầu từ Đông Bắc tới nơi trú quân tạm thời dựng thành lũy. Xa lớn xung quanh, xe chở tù binh vây một vòng, trong doanh địa phụ trách canh gác phân nửa là quan binh, nửa là hộ vệ Trúc ký, tư dũng.
Từ xa nhìn lại, cũng đã bắt không ít người của Lục Lâm ở trong xe tù, những người này hoặc nhiều hoặc ít đều bị thương, có người còn bị quyền đấm cước đá, cảnh tượng xem ra có chút thê lương. Những người này rơi xuống ruộng đồng, có không ít người bởi vì nghiêm bại bán đứng, hắn sau khi thấy thân hình, nỗi lòng liền đại biến, việc này thấy cảnh tượng này, tâm tình càng sôi trào, khí huyết dâng lên, trên mặt một hồi trắng hồng, có xấu hổ, cũng có phẫn nộ.
Trên thực tế Nghiêm Khải và phường thị chính thức truyền thụ nghệ nghiệp lại không có bao nhiêu, chỉ là vài năm qua, Nghiêm Hoán tự cho mình là đệ tử hàng xóm, mặc dù có nói rõ nhưng đó cũng là chuyện khiến hắn tự hào nhất. Lúc trước cả nhà hắn bị bắt, con trưởng bị giết, tự giác không có cách nào, đành phải thỏa hiệp. Đợi sau khi nhìn thấy Chu Dung, lại có thể đem tất cả đưa ra bên ngoài, cũng chỉ có thể nói là hành hiệp trượng nghĩa ngày thường, ấn tượng của Chu Bội không ngừng làm cho hắn kính ngưỡng đến tận đây.
Cũng giống như đám sơn phỉ ở phía bắc lương thực hoang dã, bình thường bọn họ hay giết người phóng hỏa đều làm, đợi đến khi Chu phường đánh lên, cảm thấy bị cướp cũng là cam tâm tình nguyện, không hề oán hận. Ngoại trừ bọn họ đánh không lại Chu Bội, cũng xác thực có sự sùng kính phát ra từ nội tâm.
Sự tình xuất hiện Chu Hãn sớm đã có người báo cáo, tiến vào doanh địa, liền có một tên cao thủ trẻ tuổi cầm thương đi tới nghênh đón, trong ánh mắt có chút tò mò. Chu bản thấy hắn đi lại, cũng đánh giá vài lần.
Đây chính là Chúc Bưu luôn đi theo bên cạnh Ninh Nghị. Trong đám người trẻ tuổi, võ nghệ của gã chỉ hơi kém Trần Phàm, dưa hấu, Nhạc Phi. Lần trước ở Sơn Đông, Chu Bội cùng với Ninh Nghị, Hồng Đề gặp mặt rồi phiêu nhiên đi xa. Đám người Chúc Bưu khi đuổi tới cũng chưa từng nhìn thấy, làm cho gã cảm thấy có chút tiếc nuối.
Ninh Nghị đang ở trong một căn lều gỗ nhỏ trong doanh địa, ánh lửa chiếu rọi khắp nơi. Chung quanh là tiếng kêu thảm thiết của người Lục Lâm cũng được, có thể là tiếng thút thít nỉ non dẹp loạn cũng không ảnh hưởng quá nhiều đến hắn. Đợi đến lúc đám người Chu Tự tới gần, y mới gác bút lông trong tay xuống, đứng dậy đi về phía này.
"Chu tiền bối, Phúc Lộc huynh, thật trùng hợp, lại gặp nhau." Thư sinh trẻ tuổi mặc áo xanh trước mặt mỉm cười chắp tay: "Sơn Đông từ biệt mấy tháng, không ngờ có thể gặp mặt hai vị ở đây lần nữa. Hôm nay đúng là vui vẻ lâm môn."
Tiếng mắng chửi xung quanh truyền tới, là một số người lục lâm bị nhốt bên trong xe chở tù binh, cũng có vài người nhận ra Chu bản, đang hô cái gì đó, nên là hi vọng Chu bản có thể thay bọn họ ra mặt nói chuyện. Nghiêm Hoán nắm chặt hai tay, hai mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm vào Ninh Nghị, thoạt nhìn như muốn nhào về phía Ninh Nghị. Ánh mắt Chu Hộ nhìn chằm chằm vào Ninh Nghị một hồi lâu, sau đó nhìn lướt qua xung quanh, rồi cũng chắp tay chào hỏi.
"Lần này lão phu vốn là vì chuyện tối nay mà tới, cũng không coi là trùng hợp."
"Chu tiền bối thật trực tiếp." Ninh Nghị cười rộ lên.
Lúc này Chu Bộ vẫn đang quan sát tình hình xung quanh, bên trong những xe chở tù binh đó có vài lão già có danh tiếng trên giang hồ, lúc này cũng bị đánh cho mặt mũi bầm dập, gãy tay đứt chân, thê thảm khó tả, những người này không có thâm giao với Chu Bộ, hơn phân nửa là có quen biết, có người còn hung hăng hô to: "Chu Bội, ngươi không cần cầu tình cho chúng ta, chỉ cần giết tên ma đầu này..."
Ánh mắt Chu Hi phức tạp, khẽ thở dài. Nghiêm Hoán bên cạnh trầm giọng nói: "Ninh Nghị, có ân sư của ta ở đây, ngươi còn không hối hận."
"Ta nói chuyện với Chu tiền bối, đâu đến lượt ngươi xen vào."
Gió đêm gào thét, ánh lửa lay động hòa lẫn trong mùi máu tanh, còn có mấy cái nồi lớn đang nấu mỳ trong doanh trại cách đó không xa. Bầu không khí trong lúc nhất thời trở nên cứng ngắc, không ít người trong lòng bỗng dưng nhìn cục diện giằng co này, một bên là "Tâm Ma" chiếm đại thế triều đình., Một bên khác là người được mọi người công nhận là thiên hạ đệ nhất, không ai biết sau một khắc song phương sẽ bất ngờ làm khó dễ. Nhưng dù thế nào thì vào thời khắc này, cơ hồ tất cả mọi người đều coi song phương là tồn tại cùng một độ cao, có thể giằng co với Chu bản, tâm ma đã là đại ma đầu hoàn toàn xứng đáng.
Sau một lát, Chu Tự mở miệng nói.
"Trong thời gian nửa năm qua, Ninh công tử đã tận tâm chuẩn bị cho Nam Bắc cứu trợ thiên tai, dẫn lương thực vào nơi bị tai ương. Người sống vô số, vạn gia sinh Phật... Việc này, bách tính Chu mỗ đời thứ nhất đã tạ ơn."
Lão nhân nói tới đây, nặng nề chắp tay chào. Nửa đoạn đầu hắn nói như là kinh ngạc với đám người Nghiêm Hoán. Bọn họ ở chung với Chu Tự không lâu, mắt thấy ánh mắt lão nhân hờ hững, cũng không biết là hắn đang nói lời phản đối hay là vuốt mông ngựa — trong lòng bọn họ, tự nhiên là tồn tại ý nghĩ này cùng với may mắn.
Đợi đến khi Chu Dung nói xong, Ninh Nghị cũng chắp tay nói: "Chu tiền bối làm việc ở phía bắc, vãn bối cũng nghe nói qua, có chút làm cho người kính nể."
"Lực lượng lão phu cuối cùng có hạn..." Không muốn nói nhiều về việc này, Chu bản chỉ đơn giản nói một câu. Ánh mắt gã đảo qua những người bên cạnh, lại thấp giọng xuống, thanh âm vang vọng chung quanh hơn một trượng cũng không truyền ra.
"Lập Hằng là vội vàng cứu trợ tai ương, kết quả lại bị người vô tri không biết biết hiểu lầm, việc này cho dù là ai cũng khó tránh khỏi tim băng lạnh. Chỉ là người đến tối nay cũng không hoàn toàn là loại chuột nhắt dơ bẩn, bọn họ có người đúng là vì tâm của đạo nghĩa công, chỉ là làm người che đậy, không phân rõ thật giả. Những người Lục Lâm này đều không biết., Rất nhiều bề ngoài xem ra hào sảng, trên thực tế trôi qua là không tốt, trong lòng bọn họ sở cầu, tất cả duy nhất, cũng chính là mặt mũi. Lập Hằng xem ra cũng không định giết sạch bọn họ tối nay, nếu là ngày sau còn muốn gặp lại, liền không nên làm nhục bọn họ như thế."
Hắn nói xong, lại nói: "Lão phu một đường chạy tới, nguyên là vì ngăn cản lần đại hội này, lại không nghĩ tới, gặp phải tình huống bực này. Có chuyện tối nay, bọn họ tất nhiên đối với lập hằng oán hận ở trong lòng... Nhưng việc này cũng không phải là không thể hóa giải., Trong những người này, lão phu coi như có vài phần mặt mũi, nếu Lập Hằng nguyện ý buông tha một số người vô tội trong bọn họ, lão phu cũng nguyện ý vì lập Hằng Du nói lời ngừng, đem chân tướng sự tình nói rõ ràng cho mọi người, về sau cũng bớt đi chút chuyện này, lập Hằng cảm thấy thế nào?"
Ninh Nghị lẳng lặng lắng nghe, lúc này cười rộ lên: "Nghe thì đêm nay giết sạch bọn họ ngược lại cũng là một biện pháp tốt."
"Lập Hằng muốn làm như vậy sao?"
Trong màn đêm cùng ánh lửa, lời nói của Chu bản không coi là thân thiết. Trên thực tế hai bên lại lui tới, đa số cũng chỉ có thái độ như vậy. Lúc này nghe Chu Dung nói ra câu nửa lời cảnh cáo nửa kia, Ninh Nghị cười cười, hướng bên cạnh vẫy tay.
"Chu tiền bối, Phúc Lộc huynh, hai vị đường xa tới đây, đại khái cũng đói bụng, bên này chuẩn bị mỳ, ăn một bát trước rồi nói... Ài, các ngươi..." Hắn cười nói với mọi người xung quanh: "Được rồi, cũng không phải đánh trận, đừng căng thẳng như vậy, làm chuyện của các ngươi đi, ta muốn một bát mỳ tương."
Tính cách Chu Hãn ngay thẳng, hiển nhiên cũng không thích hành vi chuyển đề tài như Ninh Nghị, nhưng trước mắt cũng chỉ có thể đi theo, Nghiêm Dao cũng theo bọn họ đi về phía doanh địa. Mấy nồi mỳ bên kia đều chuẩn bị màn đêm cho người trong doanh địa, đợi có người bưng mặt tới, nghi hoặc trong lòng hắn đã không chịu nổi, cắn răng nói: "Sư phụ, lời ngài vừa nói là thật sao?"
Ánh mắt Chu Hi nghiêm túc, liếc nhìn hắn một cái: "Trận hoang lương thực năm ngoái bắt đầu nhiều nơi do đại hộ đóng ngục gây nên, nếu không có Ninh công tử phối hợp với tổ chức thương gia lương thực ở phủ Tả tướng, các nơi Nam Bắc trước mắt đã là chết đói, dân chúng lầm than! Nếu không phải hắn chặn đường của những nhà giàu kia, những người kia há lại để lời đồn, kích động các ngươi đi làm việc."
"Nhưng mà..." Nghiêm Hoán do dự một chút: "Nếu hắn thật sự là người tốt, vì sao không trực tiếp cứu trợ thiên tai thả lương thực, lại bán giá lương thực cao như vậy..."
"Nếu không có chỗ tốt, ai sẽ đem lương thực tiến vào khu tai ương! Có mấy người nguyện ý phóng xuất lương thực miễn phí!" Chu phường nhìn hắn một cái, thanh sắc đều nghiêm nghị: "Ngươi như vậy lòng đầy căm phẫn, ngươi có từng vận lương đi khu tai ương cứu người không!? Ngươi có đi khu tai ương thả lương thực không?!"
Ông lão chỉ vào xe tù: "Những người kia đâu?!"
"Chúng ta... Không muốn thừa dịp nguy hiểm của con người..." Nghiêm Tùng cúi đầu, mặt mũi đỏ bừng, mạch máu trên trán bành trướng. Lúc này hắn cũng đã biết lời Chu Tự nói không phải là giả hay ủy khuất, bèn ngẩng đầu lên nhìn Ninh Nghị., Đã thấy Ninh Nghị nhận lấy một bát mì đưa cho Chu Tự, sau đó lại đưa cho Phúc Lộc. Con trai chết, cảnh tượng bị bắt cả nhà lại nổi lên trước mắt, không ngờ trước mắt lại là người tốt. Lúc này gã đã có chút hối hận, nhưng có chút bi phẫn cũng đã dâng lên.
"Cái kia... Người nhà của ta đang ở đâu..." Hắn gian nan nói chuyện với Ninh Nghị bên kia: "Ngươi thả bọn họ ra! Ta... ta nhận thua..."
Ninh Nghị cầm một bát mỳ nhìn hắn, sau đó đưa tới: "Ngươi cũng muốn?"
"Người nhà của ta đâu?"
"Ăn mì cho ngươi biết."
Nghiêm Ung lại không tiếp lời: "Ngươi thả bọn họ... Ta, ta tuyệt không truy cứu việc này... Ta nhận thua ngươi còn muốn thế nào..."
Hắn nói đến đây giọng nói dần cao lên, ngay khoảnh khắc âm thanh cao nhất, trong mắt Ninh Nghị lóe lên một tia hung ác, một bát mỳ đập xuống mặt Nghiêm Nhu. Phúc Lộc đứng gần một chút, đột nhiên giơ tay bắt lấy đáy chén. Nhưng lúc này trong tay gã cũng có mỳ, chỉ có thể tung ra một tay tiếp một tay., Nước canh trong chén ào ào trút lên mặt Nghiêm Hoán, Nghiêm Dung bị phỏng nhảy lên một bước, nắm chặt song quyền định xông tới. Mấy cái cung tên được nâng lên, Chúc Bưu cũng tới gần, nắm chặt trường thương trong tay.
Ninh Nghị nhìn hắn chằm chằm, lạnh lùng nghiêng đầu: "Nghiêm sư phụ, ngươi có bệnh à... tối qua ngươi không phải có bộ dạng này a..."
"Ngươi..."
"Chu tiền bối, ngươi thấy rồi đấy." Ninh Nghị nhún vai. "Làm người lưu lại một đường, ngày sau có thể gặp lại. Chu sư phụ, ngươi cũng có thể thay ta đi phân trần, làm sáng tỏ, ta có thể giống như người tốt vậy., Bị bọn họ tôn kính. Nhưng thế thì đã sao? Đệ tử của ngươi, khi hắn cảm thấy ta là kẻ ác, ta giết con hắn bắt cả nhà hắn thì hắn ngay cả rắm hắn cũng không dám phóng, hiện tại hắn cảm thấy ta là người tốt, cho rằng ta đang hù dọa hắn, đột nhiên hắn có dũng khí lớn nhỏ bằng ta."
【 Trước mắt dùng hết, thanh âm nghe kinh điển hữu dụng nhất là 1~4, tập hợp thành tứ đại ngữ âm, siêu 100 loại âm sắc, càng là hỗ trợ đổi Nguyên thần khí bằng sợi dây ly đọc cao, ô ô ô ô. 】
Ninh Nghị mỉm cười, tiếp nhận một bát mỳ: "Bởi vì hắn cảm thấy, người tốt chắc chắn sẽ không giết cả nhà hắn. Cho dù ta giết con trai hắn ngay trước mặt hắn, hắn vẫn sẽ cảm thấy, ta sẽ không làm chuyện càng quá đáng. Chu tiền bối hiện tại thay ta giải thích, không sai, là có thể ít người muốn giết ta, nhưng bọn họ còn cảm thấy, ta cần sự thông cảm của bọn họ, có thể một ngày nào đó bọn họ lên kinh giết ta thất bại, ta còn mong đợi ta sẽ đáp ứng bọn họ đại nghĩa?"
"Người tốt thì không sống nổi, Chu tiền bối." Ninh Nghị ăn mỳ: "Người tốt có vướng bận, có quan tâm, có điểm mấu chốt, ác nhân chân chính sẽ xem thường bọn họ, cũng như suy nghĩ của đệ tử ngươi, khi hắn phát hiện ta là người tốt, hắn đột nhiên... không tôn trọng ta. Đáng tiếc, hắn sai rồi."
Hắn lắc đầu: "Những người tới hôm nay, chính là lão già vừa rồi gọi là kiên cường nhất. Chu tiền bối, hắn thu hồi một ngàn năm trăm lượng bạc để thúc đẩy chuyện này. Ngươi nghĩ xem ta có hại chết ai hay không? Ác nhân kết bè kết đảng, người tốt vĩnh viễn là ô hợp chúng, bọn họ vì nhất thời nóng đầu, có thể bị kích thích., Có thể làm người chết, nhưng chính là không thể làm được chuyện, đệ tử của ngươi thậm chí bởi vì ta là người tốt mà không sợ ta, người khác cảm thấy ta càng dễ đối phó hơn. Ngươi xem, tại sao ta phải giữ lại cho bọn họ một đường? Ta căn bản không quan tâm bọn họ trả thù, muốn nhà tan cửa nát, mặc kệ người tốt ác, ta đều muốn nhà bọn họ phá nhân vong."
Ánh mắt Chu Hi nghiêm túc, không nói gì, sắc mặt Nghiêm Hoán lúc đỏ lúc trắng, giọng nói của hắn trở nên mềm nhũn: "Chuyện này... Là ta sai rồi..."
Ninh Nghị đánh giá hắn từ trên xuống dưới, sau đó chỉ chỉ những sợi mỳ treo trên người hắn và rơi trên mặt đất: "Bán diện của ngươi nguội rồi, ăn mỳ. Ăn xong rồi, ta nói cho ngươi biết người nhà ngươi ở đâu."
Sắc mặt Nghiêm Hoán trong nháy mắt lại đỏ lên, đối phương căn bản không lưu lại bất kỳ tình cảm gì, muốn tiếp tục vũ nhục hắn. Sắc mặt của Chu bội và Phúc Lộc bên cạnh cũng có chút khó chịu, trong lòng cảm thấy làm nhục một người đến trình độ này không cần thiết phải vũ nhục hắn., Người trong giang hồ chỉ là một đao rụt đầu mà thôi. Nhưng sau một lát, bọn họ cuối cùng không có mở miệng, Nghiêm Hoán trừng mắt nhìn Ninh Nghị, thò tay nắm lấy mỳ trên quần áo đưa vào trong miệng, sau đó lại ngồi xổm xuống nhặt mỳ trên mặt đất nhét vào trong miệng.
Bất luận có chuyện tình lúc trước hay không, có một màn này, hai người hầu như đều là tử thù.
Chỉ là Ninh Nghị tựa hồ không để ý chút nào tới chuyện này, chính gã ăn mỳ cũng có chút hứng thú mà nhìn một màn này. Không lâu sau, gã ăn bát mỳ, đưa bát đũa cho người phía sau, mỉm cười nhìn Nghiêm Chi, mở miệng nói: "Người nhà của ngươi, tất cả đều chết hết rồi."
Nghiêm Hoán ngồi chồm hỗm trên mặt đất, bỏ mỳ và bùn cát vào trong miệng, trừng mắt nhìn Ninh Nghị nhai nuốt từng miếng lớn, dường như là muốn cho Ninh Nghị thấy quyết tâm của y, nhưng nghe được những lời này, cả người y liền cứng đờ tại chỗ.
"Mấy ngày trước đã chết sạch rồi." Ninh Nghị nghiêng nghiêng đầu, cười lặp lại nói: "Đêm hôm giết con trai ngươi, cưỡng ép ngươi hợp tác, ta đã giết cả nhà ngươi., Biết ta vì sao không lưu lại cho ngươi một đường sống, bởi vì ta vốn không có ý định cho ngươi đường sống. Đây không phải là chuyện rõ ràng sao? Ngươi dạy con trai ngốc nghếch, ta giết hắn ngay trước mặt ngươi, ngươi khẳng định nuốt không trôi cục tức này, ta đương nhiên muốn giết sạch cả nhà ngươi... hợp tác liền thả các ngươi, ha ha... Ngươi vẫn cảm thấy ta là người tốt à?"
"A..." Ninh Nghị nở nụ cười, ánh mắt lạnh như băng, còn Nghiêm Chi trước mặt lại hóa thành dã thú, trong nháy mắt hắn phát ra âm thanh vô nghĩa, sau đó "A" một tiếng, đột nhiên bổ nhào về phía Ninh Nghị bên này. Phúc Lộc bên cạnh đột nhiên ra tay bắt lấy bả vai hắn, quát lên: "Ngươi chờ một chút! Yên tĩnh một chút!"
Nhưng giờ phút này, Nghiêm Hoán làm sao có thể tỉnh táo được, hắn ra sức giãy dụa, gần như muốn cùng Phúc Lộc đánh nhau. Ninh Nghị đứng vài bước ra ngoài cười lạnh nói: "A... Hắn không có cách nào tỉnh táo, từ bỏ việc trị liệu đi... Ngươi nhìn xem, con mắt đều đỏ lên... Ngươi không chờ một chút sao, trong miệng còn có mỳ... Sẽ không bị sặc chết chứ..."
Chu vóc nhìn thấy hết thảy, một lúc sau, tựa hồ đã nhận ra cái gì, liền cũng bắt đầu cúi đầu ăn mỳ. Lại một lát sau, có vài bóng người từ ngoài doanh địa đi tới, một đứa trẻ đi đầu gọi một tiếng: "Phụ thân." Nghiêm Hoán mới đột nhiên đứng lại, trong đám người, có người vừa khóc vừa gọi "Tướng công".
"Xoẹt xẹt!" Ninh Nghị đi về phía Nghiêm Hoán: "Đùa thôi." Dứt lời, hắn đặt một chân lên bụng Nghiêm Hoán, đá bay cả người hắn ra ngoài. Nghiêm Liên lăn vài vòng trên mặt đất mới dừng lại, trong ánh lửa, thư sinh kia lạnh lùng đi tới.
Ninh Nghị cúi người, nắm lấy tóc sau gáy hắn, ánh mắt băng lãnh nhìn hắn cùng một chỗ: "Ta cảm thấy ngươi nhất định sẽ hiểu, đúng không?"
Ánh mắt Nghiêm Hoán lóe lên, không dám nhìn thẳng vào hắn nữa. Ninh Nghị lắc đầu: "Lần sau nhất định là thật." Nói xong những lời này, tay hắn vung lên, làm cho thân thể Nghiêm Hoán lăn trên mặt đất hơn một mét, đầu cũng đập xuống mặt đất một cái, máu chảy ra.
Quay đầu lại, chỉ có Ninh Nghị đi thẳng tới bóng lưng đám người Chu Xích, gió đêm thổi tới, tay áo phất phới. Đại Hào võ lâm bốn mươi năm nay không còn can đảm trả thù, chỉ gian nan bò dậy, nhìn người nhà tới gần hắn...
Thân thể trần trụi...
Tiếp xúc với Chu Hãn, sau đó cũng không tốn quá nhiều thời gian. Hai người tại lĩnh vực của mình đạt tới đỉnh điểm, bởi vì phong cách hành sự bất đồng, ngược lại không có quá nhiều ngôn ngữ chung. Có chút hành sự cùng tác phong, mặc dù có thể lý giải, nhưng cũng không có nghĩa là có thể chấp nhận. Cũng bởi vậy, trước mặt người đem chủ mẫu thân ở phụ cận an cư ổn định, Ninh Nghị cũng không khỏi tiếc nuối vỗ vỗ đầu: "A, vẫn là rất khó để cho lão nhân gia này thích ta a..."
Mục đích Chu bản tới đây quả thật là vì thiện ý, nói chuyện vài câu như vậy Ninh Nghị đã hiểu rõ, nhưng dù vậy giữa hai người cũng không có quá nhiều thỏa hiệp và dao động. Chu bản vẫn như cũ sẽ không đồng ý với phong cách tuyệt tình của mình, nhưng hắn lựa chọn không khuyên nữa, đã là thoái lui rất lớn rồi.
Đương nhiên, từ biệt Ninh Nghị, sau khi mắt không thấy là sạch, buổi tối hôm đó, Điền Đông Hán ở gần sân, hỏi thăm tình huống gần đây của hắn, sau đó cũng dựa theo phương thức của hắn, tiếp tục làm việc của mình.
"... Xử lý chuyện này như thế nào, ông chủ của ngươi có cách làm của ông chủ nhà ngươi. Làm chuyện một chút, đương nhiên có thể uy hiếp một phần đạo chích, nhưng nếu có thể thuyết phục một nhóm người, chung quy vẫn là hữu dụng. Sau khi rời khỏi nơi đây, ta sẽ đi gặp một ít người rừng xanh có danh vọng, để bọn họ tận lực giải thích rõ ràng chuyện cứu trợ thiên tai cho mình. Việc này cũng không cần nói với ông chủ ngươi., Ta vốn nghĩ giúp hắn một chút, cũng muốn cứu tính mạng một số người lỗ mãng, với năng lực và tính cách của Đông gia ngươi, tìm tới hắn, hơn phân nửa sẽ không dễ dàng gì, việc này có thể bớt đi một chút, cũng khá hơn một chút... "
"Về phần những kẻ giật dây mà Đông gia ngươi nói, ta sẽ tận lực điều tra một phen, nếu là thật, ta tự nhiên cũng sẽ tìm tới bọn chúng, không tha cho những người này. Đông gia ngươi quá nửa là cảm thấy ta cổ hủ cổ lão, ta cũng cảm thấy hắn kiêu căng càn rỡ, bất quá hắn là người chân chính làm việc, mà ta mặc dù già rồi, nhưng cũng sẽ không phải là người thường cả ngày làm chuyện và việc già..."
"Mặt khác ta xem các ngươi hành nghề trận pháp, có một ít dấu vết ta nghĩ đến lúc nhỏ. Những năm gần đây, ta muốn dùng tiểu trận trong quân còn không có tiến triển bao nhiêu, nhưng nếu dùng để hộ viện, cùng với ba năm cao thủ tranh luận dài ngắn, lại có chút ý nghĩ dùng được. Tối nay ta sẽ viết nó lên, hắn là người có thể làm chuyện thật cho bách tính. Những thứ này, xem như lão phu đã tận lực a..."