Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
Thời gian náo nhiệt cuối cùng cũng trôi qua, sau ngày lập xuân, sự tình trong Tướng phủ lại lần nữa trở nên bận rộn.
Mùa xuân bắt đầu vào năm mới, mùa vạn vật phát sinh, đối với người trong phủ mà nói, cần phải bận rộn, còn phải có Trần Kết một năm qua. Chuyện cứu trợ thiên tai vẫn chưa xong, hôm nay mặt đất phía nam vẫn như cũ bao phủ trong tuyết trắng, chuyện nên làm cũng đã cố hết sức, còn lại vẫn là xem các quan viên tự do ở các nơi phát huy.
Theo tuyết tan dần, số liệu các nơi hội tụ cũng không thể làm cho người ta cảm thấy lạc quan cùng hài lòng. Nhưng đối với những người khác trong Tương Phủ mà nói, khi định ra kế hoạch cùng mục tiêu mới một năm, vẫn như cũ đưa vào tương đối nhiệt tình. Đây dù sao cũng là thái độ làm việc thực tế, nghiệp quá khứ đã qua, cũng không đến mức chìm đắm trong việc suy nghĩ liền không làm gì nữa.
Khoảng thời gian gần đây, đối với Ninh Nghị mà nói, là một đoạn tương đối phức tạp mà thời gian lại ở vào trạng thái ngưng trệ. Một mặt, qua năm lễ tết, ở chung với người nhà, cùng năm Nghiêu tổ, Kỷ Khôn, nghe người cũng không khác nhau., Mọi người Vương gia tới bái phỏng lẫn nhau, bận rộn đa số đều là tươi cười. Các loại trù tính trong Tương Phủ đối với hắn mà nói cũng là ngựa quen đường quen, chí ít ở các loại trật tự con số, bên trong Tướng phủ không có người nào có thể so sánh với hắn. Mà về phương diện khác, hắn đang trong lúc nghỉ ngơi, suy nghĩ chuyện tiếp theo, lại thoáng có chút không nắm chắc được chủ ý.
Trương Giác chết, đối với mọi người trong Tướng phủ là một đả kích trầm trọng, nhưng cũng chỉ là trầm trọng mà thôi. Bọn họ không thể cảm thụ được suy nghĩ trong lòng Ninh Nghị, mà Ninh Nghị cũng không có khả năng nói, gã cảm thấy Võ Triều sắp tiêu vong, bởi vì kết hợp kết quả này vẫn chưa đủ. Trong mắt mọi người, ý nghĩ của bọn họ là không thể nào nói ra được., Nếu Trương Giác đã chết, kế tiếp, sự đầu tư ở Bắc Địa sẽ càng thêm mấu chốt, vô luận như thế nào, những giá đỡ còn lại chúng ta vẫn phải chống đỡ - đây tất nhiên là chính lý. Kể cả Tần Tương Nguyên, sau khi chìm xuống ngắn ngủi, cũng khôi phục trạng thái công việc, không để cho tâm tình chán nản ảnh hưởng quá nhiều đến hắn.
Ninh Nghị cũng không xác định kết quả của chuyện này, những chuyện có thể làm còn rất nhiều, nhưng đối với hắn mà nói, phiền toái hơn không phải là tâm tình như vậy. Mà là một người hiện đại, hắn đã từng đứng lên vị trí như vậy, đối với một số chuyện, có sự khoan dung ngu xuẩn có hạn. Nhưng loại cảm giác "Ninh tại một lần nghĩ đến tiến bộ, chớ có dừng suy nghĩ điên cuồng tiến thủ. Đối với hắn mà nói, đã trở nên xa xôi rồi.
Trước mặt hắn có những lối rẽ bất đồng, hắn vẫn chưa thể thấy rõ ràng. Hoặc nói là còn chưa có cơ hội hoặc động lực, thúc đẩy hắn hạ quyết định.
Trong Tướng phủ, ngoại trừ một ngày làm việc ra, có thể khiến cho mọi người tương đối hưng phấn, đại khái là những quyển sách mà dòng chính Tần gia chú giải. Hình thức ban đầu khiến cho đám người Hộc Tổ rất hứng thú, sau khi thấy hòa thượng trở về, cũng coi nó như báu vật. Đối với Ninh Nghị mà nói, cũng có thể minh bạch đó đúng là một báu vật, nhưng hắn đối với sách này có cảm giác khác biệt với người khác.
Dù sao Ninh Nghị cũng hiểu được đạo lý sau này, thậm chí là con đường đại khái cho rất nhiều học vấn phát triển, đối với việc Tần Tương Nguyên xuất ra bộ đạo lý này, trong lòng Ninh Nghị có tôn kính. Nếu như có khả năng, Ninh Nghị hi vọng nó có thể tiếp tục tồn tại, không ngừng phát triển trong tư tưởng của mọi người. Nhưng Ninh Nghị cũng không có ý nghĩ nghiên cứu, nghiên cứu học thuật nghiên cứu., Hắn không có tâm tình này, về phần chế độ dẫn dắt ra ngoài, bản thân Ninh Nghị đã bị hiện đại quản lý học ảnh hưởng quá nhiều, cũng bị ảnh hưởng bởi chủ nghĩa tự do hiện đại. Ninh Nghị nguyện ý bảo vệ nó, nhưng nếu nghiên cứu nó phát dương, vậy thì miễn đi.
Trong lòng hắn đối với con người, kỳ vọng và lý học xã hội có sự khác biệt nhất định. Sự khác biệt và lý học này chưa chắc đã có bao nhiêu: Tất cả học thức giáo học trên thế giới này, kỳ thật đều có chỗ chung. Cho dù ở hậu thế, Ninh Nghị cho rằng sự xuất hiện của học tập bồi học mới trong xã hội cũng có thể dựa vào lý học tâm lý học của những nho gia này, biến hóa có thể có, thậm chí có thể rất lớn, nhưng lật đổ thì lại là ngu xuẩn thuần túy.
Bởi vì cũng không phải là người nghiên cứu học thuật, hơn nữa bản thân tam quan đã ổn định. Xét cho cùng, Ninh Nghị đối với việc này cũng chỉ là thưởng thức, bội phục trí tuệ của một ông lão dành cho xã hội, nghiên cứu dẫn thân, hắn cũng không tham dự.
Cơ hội xuất hiện vào hai tháng một năm nay, lúc nó xuất hiện, vô luận như thế nào Ninh Nghị cũng không thể nghĩ ra được sẽ có một tin tức như vậy xuất hiện ở trước mắt.
Thân thể trần trụi...
Hai tháng hai, rồng ngẩng đầu.
Trong kinh thành tuyết dần tan, vạn vật đều bắt đầu chồi non. Trong khoảng thời gian gần đây, các nơi bắt đầu tập hợp lại, số liệu nhân viên khu tai nạn tử vong khiến người ta cảm thấy ý chí sa sút, nguyên bản số người chết đói tốt nhất là năm vạn người., Hàng loạt những người chết rét ở các nơi, hiện giờ đã vượt quá tiêu chuẩn - mặc dù lúc này thống kê các nơi vẫn còn mơ hồ, nhưng kết luận này vẫn có thể tìm ra được. Nhất là đường phía nam của Kinh Hồ sau khi Lâm Đằng Thiên đã chết, chỉ riêng con đường này đã có thể quy về phạm trù dân chết đói, vượt quá một vạn tám ngàn người trở lên.
Nhưng nếu như tham khảo số liệu Hoang vài năm trước, so với quy mô và mức độ nghiêm trọng của nạn đói lần này, toàn bộ cứu trợ thiên tai, lại có thể nói là thành công trước nay chưa từng có. Chỉ là thành công này, cũng có chút khiến người ta cảm thấy trầm mặc.
Nghe người khác không khỏi biết tâm tình của Ninh Nghị gần đây cũng không tốt lắm, hắn tựa hồ đang nghĩ tới một số chuyện ngoài công vụ, có đôi lúc biểu hiện ra vẻ không yên lòng. Lúc đầu hắn còn cho rằng đối phương tiêu trầm là vì cứu trợ thiên tai, nhưng Ninh Nghị biểu hiện lý tưởng đối với kết quả cứu trợ thiên tai chưa đạt tới:
"Kết quả lý tưởng nhất, đương nhiên phải đợi lúc tất cả mọi chuyện đến vị trí mới có thể đạt tới. Lâm đại nhân sau khi chết, đã hiểu được chuyện này không thể đạt tới mong muốn, hơn nữa... Loại thiên tai này, ta cũng là lần đầu tiên được cứu trợ, tất cả dự đoán, mặc dù có số liệu, đại đa số cũng là nghĩ đến... tóm lại, cũng là cố gắng hết sức a."
Ninh Nghị lại nói như vậy, ném một vài con số khiến người ta chán nản vào trong ngăn kéo, chẳng qua vẻ mặt hờ hững lạnh lẽo, lại khiến người ta cảm thấy dường như hắn đang có ý nghĩ khác. Cũng chính là buổi sáng ngày thứ hai tháng thứ hai, lúc hắn đi qua thư phòng của Ninh Nghị làm việc, trông thấy Ninh Nghị tựa lưng vào bàn đọc sách đứng ở nơi đó., Không biết suy nghĩ cái gì, qua gần nửa canh giờ nữa lại trôi qua, Ninh Nghị vẫn như cũ đứng như vậy, đưa lưng ra ngoài cửa, hai cánh tay đặt ở trên mép bàn. Văn nhân không khỏi đi vào: "Lập Hằng, nghĩ gì vậy?"
Ninh Nghị quay đầu lại nhìn hắn, trong ánh mắt ẩn chứa thẩm giác như người xa lạ. Giống như đang nhìn cái gì đó... cũng không thực tế. Cái loại ánh mắt đó không thể gọi là hữu nghị, nghe người không quen biết Ninh Nghị, trước sau trầm xuống, dí dỏm và đầy quyết đoán, chưa bao giờ nhìn thấy thần sắc như vậy trong mắt Ninh Nghị. Ninh Nghị nghiêng đầu nhìn hắn trong chốc lát., duỗi một tay ra, chỉ hắn một cái, sau đó mới dần dần lộ ra một nụ cười, tay cầm một tờ giấy, vỗ lên mặt bàn: "Ngươi, xem cái này."
Đó là một phần tình báo từ phía bắc của Mật thám ty truyền đến, nghe nói người ta cầm lấy nhìn một chút, đó là một trong những tình báo liên quan đến chuyện lãnh chúa Liêu quốc lấy luật đại thạch chết tin, nghe danh bất nhị đã xem qua: "Sao vậy?"
Ninh Nghị ngồi trên ghế, không nói gì, nghe người không nói lại lần nữa: "Ta biết Kỹ luật lớn tảng cũng là nhân kiệt một đời, bất quá sau khi hắn rời đi, nhân thủ mang theo cũng không nhiều... Tên Nhan bộ lạc này quật khởi trên thảo nguyên cũng đã vài ngày rồi, ách... Tương Hằng chẳng lẽ muốn nâng đỡ cái này... Kính Nhi chỉ cân Thiết Mộc Chân tái đấu lôi đài với kim nhân? Cái này cũng không mất một cái ý nghĩ..."
Ninh Nghị nhìn hắn, sau một lúc lâu mới bật cười: "Dưỡng hổ lo họa... Dưỡng hổ là đủ rồi... Làm con hổ này sao có thể nuôi được. Ách, ta... Ta nghĩ đến một số chuyện khác, không có việc gì, nghĩ kỹ về sau lại nói với ngươi. Cái này... cứ cho ta đi."
Nghe người, Bất Nhị đem tin tình báo kia cho hắn: "Thật sự không có việc gì chứ?"
"Không sao." Ninh Nghị trả lời mà không có thành ý gì, nghe người không rời khỏi phòng, hơi chờ đợi, nghe thấy tiếng Ninh Nghị bên trong thì thào: "Con mẹ nó... Tại sao có chuyện này... Đây là giả... Con mẹ nó, đùa cái gì vậy... Chuyện này cũng quá xằng bậy..."
Nghe người không khỏi trợn trắng mắt, hết lần này tới lần khác đều gật đầu, nghi hoặc bỏ đi.
Trong phòng, Ninh Nghị ngồi ngay ngắn trên ghế, nhìn phần tin tình báo kia, sau đó trực tiếp dựng tình báo lên, bày ở trên bàn trước mắt. Vẻ mặt của hắn đầu tiên là có chút hư ảo buồn cười, cảm giác quả thực giống như là ai đó đang đùa một trò, nhưng dần dần, ánh mắt của hắn bắt đầu trở nên hung lệ và nghiêm túc, lông mày dần dần nhíu lại.
Kính Nhi chỉ cân. Thiết Mộc Chân!
Thành Cát Tư mồ hôi...
Đây là một cái tên càng khiến người ta cảm thấy hung ác gấp trăm lần Nhan A Cốt đánh, nghe người không khỏi nói tới nâng đỡ hắn... Trong lịch sử, cái tên này dẫn dắt người Mông Vân chinh đông tây, san bằng nửa đường người Hán trên thảo nguyên., Cương vực của đế quốc khổng lồ xa đến châu Âu, đánh cho người châu Âu lưu lại bóng ma tâm lý cho đến thế kỷ 20 cũng được gọi là "Hoàng họa". Mà ngay từ đầu đã không phải vinh quang của người Trung Quốc gì, đối với thời đại trước mà nói, người Mông Mông đối với triều Tống xâm lấn., Là một chiêu bài minh xe ngựa, đường đường chính chính chính lại dễ như trở bàn tay xâm lược, càng thêm triệt để xâm lấn phồn hoa hơn so với sau này, hậu thế nói người Mông Cổ từ xưa đến nay đều là một phần dân tộc trung hoa, chẳng qua là bọn họ bị văn hóa từ sau khi văn hóa cho đến nay mọi người mới tìm được phương thức dát vàng lên mặt mình... Phù hộ...
Hắn nhìn cái tên kia một lúc lâu —— không biết bao lâu —— thần tình trên mặt mới dần dần trở nên yên tĩnh, đạm mạc, hắn đặt hai tay lên đầu gối, một khắc nào đó, trong ánh mắt lại lộ ra khát máu và hung lệ như dã thú đang ăn thịt người. Thần sắc kia trong mắt hắn chợt lóe lên, hắn đưa tay mở ngăn kéo, đặt ở trên ngăn kéo một chồng giấy, thuận tay xé, ném vào giỏ gỗ chứa rác rưởi bên cạnh.
Đây là một ít quy hoạch điều chỉnh trúc gần đây của hắn, nhưng... chung quy lại quá nông cạn.
Hắn đứng dậy, ngón tay chậm rãi gõ vài cái lên mặt bàn, sau đó hít một hơi, thu hồi ngăn kéo tình báo. Ra khỏi cửa, là ánh nắng chiều, lúc đi ra khỏi sân, có người chào hỏi hắn. Hắn mỉm cười, vỗ vỗ bả vai đối phương, nhưng bước chân không dừng lại: "Ta về trước."
Đến sát trắc viện của Tướng phủ, ngồi lên xe ngựa, màn xe buông xuống, che gương mặt lão vào trong u ám.
Đoàn xe rời khỏi Tướng phủ, một đường tiến về phía trước. Chẳng biết từ lúc nào, đoàn xe đột nhiên ngừng lại, trên đường phố, tiếng la giết đột nhiên vang lên, có người gầm lên: "Diệt trừ tâm ma."
"Giết ma đầu này -- "
"Hắn đang ở đâu..."
Gió khẽ vén rèm, thích khách và đám hộ vệ bắt đầu giao phong. Ninh Nghị ở trong xe trầm tư suy nghĩ sự thật vừa có chút hoang đường vừa nghiêm trọng, ngón tay gõ gõ một bên ghế ngồi. Cho đến một khắc, hai cái móc câu đột nhiên móc vào buồng xe đối diện, oanh một cái, nóc xe và nóc xe đều bị kéo ra, y ngồi ở đó, mới thấy được cảnh tượng trên con đường phía trước.
Có người hô: "Coi chừng..."
Có thứ gì đó từ phía trước phóng tới, Ninh Nghị nhìn vào điểm sáng, không hề né tránh, một mũi tên đã bắn vào một bên vách xe của gã. Phía trước là một đại hán gầm lên như hổ gầm.
Kinh thành bộc phát, nhằm vào Ninh Nghị giang hồ ám sát, đã không phải là lần đầu tiên. Lần này tới đây cũng là một nhóm cao thủ rất có danh tiếng trên giang hồ, trực tiếp xông lên người này chính là Phác Thiên Ông được xưng là một bá chủ ở Lĩnh Nam., Hắn tung một quyền, tiếng như hổ gầm. Ác danh tâm ma trong một khoảng thời gian này truyền khắp rừng xanh khiến hắn không dám khinh thường. Mà trước mặt hắn, thư sinh ánh mắt lạnh lùng đã tiến lên nghênh đón, một quyền đánh thẳng vào mặt.
Máu vẩy ra trời, mang theo tiếng xương vỡ, nội lực phá tan đến cực hạn phát ra tiếng nổ vang như lôi đình, toàn bộ thân hình Phác Thiên Ông kia đều bay ngược ra sau, ngã ra hơn trượng., Ma đầu còn đang không ngừng quay cuồng. Trong chém giết, khí thế trầm ổn mà thần sắc lạnh lùng đã đi xuống xe ngựa, đi về phía Phác Thiên Ông bên kia, cách đó không xa có người chạy vội đến, đó là một nữ hiệp hơn bốn mươi tuổi Lục Lâm., Bát Bộ Cản Thiền nhanh chóng xông qua phong tỏa hộ vệ, sau một khắc, tay trái ma đầu hơi nâng lên một chút. Ầm một tiếng cự hưởng xen lẫn hỏa diễm, thiết sa cuồn cuộn bay thẳng vào bụng của nàng, làm cả người nàng ngừng lại trên không trung, ngã xuống, huyết nhục bay tứ tung.
【 Xem xét hoàn cảnh lớn như vậy, khả năng của bản trạm có thể đóng cửa bất cứ lúc nào, mời mọi người mau chóng cất bước đến Doanh trại Hoán Nguyên Vĩnh Hằng, bỗng dưng rực rỡ. 】
Ma đầu cầm thương, bước chân không hề ngừng lại, tay phải rút ra quân đao tạo hình kỳ lạ. Phác Thiên Ông từ dưới đất bò dậy, lui về phía sau, hắn vung thanh cương đao trên mặt đất lên, chém về phía đối phương hai đao, nhưng đối phương cơ hồ không dừng được một bước., Phách Đao pháp phá vỡ lưỡi đao của đối phương, đao thứ hai liền chém vào cổ tay của hắn, cất bước bổ vào đao thứ ba trên bả vai hắn, đạo thứ tư bổ lên trán hắn, vài tiếng phốc phốc phốc phốc, ngực, bụng dưới hắn., Chân hắn không ngừng lùi về phía sau, máu tươi không ngừng chảy xuống mặt đất. Hắn nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng từ trên cao nhìn xuống, đoản thương trên tay trái đổi sang một thanh khác, mũi thương chĩa về phía hắn tạo thành một lỗ đen hình tròn rất lớn.
"Tai họa gần như cứu trợ xong rồi, các ngươi còn không yên tĩnh..."
Lại phịch một tiếng, có thứ gì đó giống như quả dưa hấu nổ tung.
Chúc Bưu ôm trường thương tựa vào bên cạnh, hơi kinh ngạc: "Tuy... biết ngươi có chút năng lực... làm sao bỗng nhiên hình như lợi hại hơn nhiều?"
"Nghĩ đến một số chuyện, không có gì cố kỵ, người dĩ nhiên là lợi hại..."
"Thật sao?" Chúc Bưu chớp chớp mắt, "Trước kia ngươi cũng không cố kỵ gì cả."
"Dù sao ta cũng sắp vô địch thiên hạ rồi, ngươi biết là tốt rồi, đừng truyền loạn..." Ninh Nghị nở nụ cười, sau đó trở nên có chút mỏi mệt: "Ta muốn nhanh lên... Về nhà xem."
Thân thể trần trụi...
Một đường về đến nhà, lúc xe ngựa vào tiểu viện, mùi máu tanh trên người còn chưa tiêu hết. Ninh Nghị đứng ở hậu viện nhìn một chút, trong sân có bàn ghế, phòng ốc, cây cối, tường vây, suy nghĩ một chút mới cất bước đi vào, nghiêng trong viện., Tiểu Kiệt và Ninh Hi nhảy nhót đi tới, đại khái nhìn thấy vết máu trên người hắn, có chút lo lắng, đang muốn kiểm tra thì nàng và Ninh Hi đều bị Ninh Nghị ôm lấy. Trong chốc lát tiếp tục như vậy, Tiểu Kiệt còn tưởng rằng Ninh Nghị bị thương: "Tướng công, ngài làm sao vậy, làm sao vậy... Để ta xem một chút..." Đứa bé có chút không quen với mùi máu tanh trên người phụ thân, đừng bật thốt lên: "Phụ thân, thối, thối..." Ninh Nghị cười dán lên mặt hắn.
"Không có chuyện gì đâu." Nó ôm càng chặt lấy Tỳ Hưu, đặt đầu lên vai mình, qua một hồi lâu mới nói: "Tiểu Kiệt, không nhớ rõ lần đầu tiên chúng ta gặp mặt... Chính là ta bị một cục gạch đập, khi mới tỉnh, ta như thế nào?"
"Nhớ không rõ." Tiểu Kiệt trả lời, sau đó lại nói: "Kỳ thực... tướng công khi đó có chút hung dữ, cô gia... bị thương, còn muốn đi ra ngoài, sau đó hung dữ với ta... Ta hơi sợ đây."
"Ha ha." Ninh Nghị vỗ vỗ nàng: "Yên tâm, ta không sao. Chẳng qua... nghĩ tới một số chuyện."
Ninh Nghị cởi bỏ vẻ mặt nghi hoặc và đưa đám con trai đi vào bên trong, đàn nhi đang ở bên cạnh bàn viết cái gì đó, mắt thấy Ninh Nghị đi vào, trên người còn có vết máu chảy ra., "Tướng công..." Còn chưa nói hết câu thì Ninh Nghị đã ôm lấy Ninh Nghị đi vào bên trong, cuối cùng đặt lên giường. Ninh Nghị nằm trên người nàng dọa cho nàng hết hồn: "Tướng công, ngài sao vậy? Ngài làm sao vậy..." Nàng cho rằng Ninh Nghị bị thương sau lưng, lôi kéo muốn xem. Hai tay Ninh Nghị nâng mặt nàng lên, nhìn chằm chằm vào mặt mình, cười nói: "Không sao. Ngài đừng cử động."
"Ặc... Ngươi... Ngươi bị thương..."
Bốn mắt nhìn nhau, đàn nhi còn có chút bối rối, nhưng dần dần biến thành mê hoặc. Ninh Nghị nhìn nàng một lát, rồi lại đưa tay chạm vào mắt, mũi, bờ môi, sau đó đem đầu gác ở cổ nàng hít hà một hồi.
"Tướng công, làm sao vậy..." Đàn nhi nhẹ giọng hỏi.
"Là gặp phải chút chuyện." Ninh Nghị vẫn nằm sấp: "Trên đường trở về gặp phải ám sát, nhưng chủ yếu không phải cái này..."
"Những tên kia, vì cứu trợ thiên tai đi... Ta đã nghe nói qua..."
"Cũng không phải." Ninh Nghị trầm mặc chốc lát, "Dương Nhi, đàn nhi, nếu như... ở tháng này, ta đem Vân Trúc cưới vào trong... Còn có Cẩm nhi, ngươi..."
Hắn có chút do dự, đàn nhi ngược lại nhẹ giọng nở nụ cười, "Ngươi cuối cùng cũng quyết định rồi. Tất cả mọi người đều đang chờ đợi đây..." Đây là nàng ra vẻ cười, nhưng chuẩn bị tâm lý, xác thực đã làm rất lâu rồi, cũng không đến mức quá mức ghen ghét.
"Mặt khác, chuyện này sau khi định ra, ta phải dành thời gian đi Lữ Lương sơn một chuyến."
Lúc này Đàn nhi mới nhíu mày lại, sau một lát, thần tình phức tạp, khó khăn lấy tay đánh hắn một cái: "Ngươi cũng không sợ... Thân thể sụp đổ..."
"Ha ha ha ha... Không phải chuyện đó." Ninh Nghị nở nụ cười, nói: "Dễ Nhi, tìm người thay ta lấy chút nước nóng đến, ta muốn tắm một chút... Trên người có máu."
Ngoài cửa truyền đến tiếng mỹ nhi rụt rè đáp lại: "Ồ." Sau đó chạy mất.
Ninh Nghị ngồi dậy, cởi bỏ trói đàn nhi thì lúc này mới có thể sửa sang lại y phục một chút, nàng nghi ngờ nhìn Ninh Nghị. Nàng cũng hiểu tính cách của Ninh Nghị, tất nhiên là gặp phải chuyện tình ngoài tư, mới xuất hiện chuyện khác thường như vậy.
Ninh Nghị suy nghĩ một chút rồi nói: "Trước đây ta... luôn có chút bài xích chuyện làm dây kéo dài..."
"...Ách?" Đàn nhi cũng không hiểu.
"Đó là bởi vì, cuối cùng cũng nghĩ đến trình độ nhất định, bứt ra rời đi." Hắn thở dài. "Nhưng hiện tại xem ra, có một số việc, không có đường lui. Dù sao... Chuyện hoang đường như vậy..."
"Ta, ta không hiểu."
Ninh Nghị không trả lời lại, nắm tay nàng vỗ vỗ, sau đó lại vỗ, hướng về phía nàng cười, trong nụ cười đã trở nên ấm áp mà ấm áp: "Tóm lại, ngươi phải đi cùng với ta."
Đàn Nhi nhìn hắn: "Chúng ta... vốn là phu thê mà."
Nghi hoặc nhưng trong ánh mắt lại có mấy phần chiếu rọi, có một số việc đã định. Lúc này, ánh mặt trời đang từ ngoài cửa phòng nghiêng nghiêng chiếu vào, trong không khí có hơi lạnh vào mùa xuân...
Hai tháng, mùng hai.
Thân thể trần trụi...
Thanh minh.
Lý Thông đi tới sườn núi ngoài thành Thái Nguyên, nhìn những phần mộ, cùng với những đám khói khi phúng viếng dành cho thân nhân.
Bên bìa rừng một chỗ khác, nam tử tên là Chu Hải mặc trường bào màu xanh, quỳ xuống trên bãi cỏ, hướng về phía hắn lựa chọn, đối diện với những người đã chết trong đói hoang lần này, cúi người ba bái. Bạn ở bên cạnh hắn, chỉ có lạnh lùng của mùa xuân, không có người chứng kiến.
Bên bến tàu, sư phụ đi theo thuyền lớn khó trở về, bước lên đường. Nhìn thành trì xa xa, bãi bùn, bến tàu, trong mắt nàng chảy xuống nước mắt. Mùa đông này, nàng cảm nhận được tình cảm xưa nay chưa từng có, những người chết đi, những người kia... Bọn họ liều mạng không muốn bọn họ chết, nhưng vẫn như cũ chết đi, những người ở lại trên vùng đất này.
Tiếp theo sẽ là xuân hoang, thiên tai quy mô nhỏ vẫn còn tiếp tục, nó sẽ tiếp nhận thu hoạch lương thực kéo dài tới một năm mới, mà trong thời gian này, còn có thể lục tục ngo ngoe người chết, nhưng sau khi tuyết tan băng tan, triều đình kéo dài cứu trợ tai ương phát cháo miễn phí đã không còn trở ngại trên con đường rồi. Giá lương thực duy trì liên tục tám lạng một đá, không còn tăng lên nữa, nhưng vẫn là gấp ba bình thường.
Nàng không thể không trở về.
Lưu lại, nhiều nhất cũng chỉ là bất đắc dĩ mà thôi.
Nàng rất muốn trở về, nói ra những gì nàng biết.
Gió thổi tóc trên thuyền của nàng.
Mỗi một năm, gió kia thổi từ trong mùa xuân lên, đến tận hè, tới mùa thu, vòng đi vòng lại, không ngừng nghỉ ngơi. Nó thổi đi thời gian, thổi già đi, thổi thiếu niên đi về phía trưởng thành, thổi về già yếu, sau đó thổi những hạt giống mà các lão nhân không thể không lưu lại trí tuệ của bọn họ, hi vọng truyền cho đứa trẻ đời tiếp theo. Cuộc sống của mọi người như thế, làm việc, truyền thừa.
Đây lại là một năm mới, mọi người ở trong gió xuân, cảm thụ được ca vũ một năm mới tăng lên bình thường, trong triều đình, một đám người hăng hái, mưu đồ viễn đồ, phương bắc vẫn chiến loạn như trước, không ngừng chiến loạn, trong khói lửa kia, luân chuyển ánh mặt trời gay gắt và dư âm của Bất Tường.
Đây là mùa xuân ở võ triều Cảnh Hàn mười hai năm.
Thiên hạ thái bình.