Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
"Mà ở lão phu, là muốn thu hút ham muốn của người khác, theo thiên lý."
Trong thư phòng ấm áp, Tần Tương dòng dõi chậm rãi nói ra đoạn văn này, bên kia, Ninh Nghị nghiêng đầu, trong ánh mắt hiện lên thần sắc vô cùng phức tạp.
"Trên thế gian này, phàm là người, đều có tư dục, tư dục bành trướng, người liền bị che giấu, không nhìn thấy hắn hành động là đúng. Chúng ta nho sinh nhiều năm qua, các loại học thuyết ầm ĩ, cũng chỉ là cầu một đạo, đại đồng đạo, đạo quân tử. Những đạo này., Chung quy lại là tương thông, cuối cùng có thể làm cho vạn vật có trật tự, lệnh cho người trong thiên hạ mỗi người một chức. Hắn nếu tham lam, giáo hóa hắn cái gì nên tham, vật gì không thể, dạy hắn quân tử ái tài, lấy được có đạo. Hắn như chán nản, giáo hóa hắn tiến lên, thế nào là chính đồ."
Hắn dừng một chút, nói tiếp: "Thế gian này vì sao lại như vậy, cần gì phải như thế, cuối cùng có thể làm thế nhân tìm được đáp án, không đến nỗi hoang mang. Đây là đạo lý, cũng là thiên lý, lão phu cả đời này hơn sáu mươi năm, vẫn gập ghềnh, không tìm được một lối đi nào, nhưng người làm sao phải như thế, vì sao phải hiếm thấy một chút, tịch giải vài quyển sách này cũng đã viết ở bên trong rồi."
Năm bổng tổ nói một câu tựa hồ khen mỹ, Tần Tương Nguyên lắc đầu cười cười, Ninh Nghị ở bên cạnh, lại thấp giọng nói: "Tồn thiên lý, diệt nhân dục..."
"Ý của Lập Hằng lại giống như cảnh giới Thánh Nhân mà lão phu nghĩ đến." Tần Nguyên bật cười ha ha, "Khiến người ta muốn tương hợp với thiên lý, cũng chính là khiến ta lớn lên cùng một chỗ, nhưng ở thế gian này, có thể làm được tương nhất, có mấy ai? Chúng ta viết sách, phổ biến giáo hóa giáo dục., Quan trọng nhất không phải là vì sao điểm cuối của đạo lý, mà là bản thân đạo lý vì sao, để bọn họ tự mình giải thích, để bọn họ tự đi, bọn họ có thể nghe hiểu đạo lý trong đó, tự nhiên có thể khiến dục người ta dần dần hướng về thiên lý. Về phần có thể tồn tại thiên lý, diệt người dục, cũng chỉ có thể nói là nhân dục tương đồng với thiên lý đã là hợp nhất với nhau., Giống như Khổng Thánh Nhân vậy, bảy mươi tuổi cũng không khác gì tâm tư, không theo khuôn mặt, dục vọng của bản thân dĩ nhiên sẽ không lệch khỏi đại đạo, như thế có thể nói là muốn diệt người... Nhưng Khổng Thánh Nhân đến nước này một bước lại đến tuổi bảy mươi, chúng ta... Sợ là đời này khó tới. Chỉ có thể ngu một chút, nói với người khác nghe một chút."
Nói tới đây, hắn cũng có chút tiếc nuối thở dài: "Nói mấy đề này ra, lão phu đã gặp người ngu xuẩn mấy chục năm nay, nhiều không đếm xuể, nhưng về phương diện khác, mỗi người trong bọn họ đều ngu ngốc., Lại có vẻ là người thông minh. Bọn họ... Xem ra đều hiểu được đại nghĩa là gì, nhưng lại luôn bất đắc dĩ, vì quan giả tham, sao có thể không tham? Thời điểm người xung quanh tham lam, sao ngươi dám không tham. Vì tướng giả sợ hãi, sao có thể không sợ hãi? Khi người bên cạnh đều phải chạy về phía sau, ngươi sao dám không chạy., Tựa hồ tất cả mọi người bất đắc dĩ, ngươi nên chỉ trích hắn, tựa hồ không nên chỉ trích hắn. Cả đời này lão phu dụng mưu quá mức, mỗi khi nghĩ tới, luôn cảm thấy sau lưng khó có được hảo danh, nhưng nếu không làm như vậy, lại luôn khó mà thành sự... "
"Lão phu lại nghĩ, đến tột cùng có phương pháp nào hay không, có thể sửa lại việc này. Cuối cùng suy nghĩ trước sau, chỉ có thể đem đạo lý nói rõ ràng, nếu mỗi người đều có thể minh bạch đạo lý, dục có lẽ sẽ ít hơn một chút. Nếu binh tướng có thể thông lý, thì binh tướng không sợ tử chiến, quan viên hiểu lý lẽ., Hoặc có thể bớt tham ô, nếu thương nhân hiện giờ cũng có thể hiểu rõ mọi chuyện, có lẽ sẽ biết được hành động của bọn họ. Vu gia ở nước, có tổn hại rất lớn, có lẽ thủ đoạn này có thể nhẹ hơn chút, cũng có thể... Lâm Tương Đình, sẽ không chết."
Hắn lắc đầu cười: "Đương nhiên, đây cũng là lão phu suy nghĩ quá nhiều. Mấy quyển sách này, tuy rằng chú giải, nhưng có thể có mấy người xem, vẫn còn khó nói. Lập Hằng cái thư xã bên kia của ngươi làm cũng không tệ lắm, đợi lão phu sửa xong, có thể thay lão phu ấn một ấn, phát ra ngoài, nếu có thể được ba lượng hảo hữu tán đồng, cuộc đời này của lão phu coi như là lưu lại thứ gì."
Ninh Nghị nhìn hắn, chốc lát gật đầu: "... đương nhiên."
Tần Tương Nguyên căn bản đã đến nơi này. Tư tưởng của hắn trong sách đã ở, trên miệng không cần giải thích quá nhiều, chỉ ở năm hoạn tổ, nghe người không hiểu hai người thỉnh thoảng hỏi thăm, giải đáp một hai. Ninh Nghị vùi đầu vào lật sách, từ đó tìm từng cái chú giải, suy diễn đi nghĩ lại, trong đầu lóe lên, là hai cái đầu năm đó.
Dẫn người muốn, theo thiên lý. Tồn thiên lý, diệt nhân dục...
Đây là... lý học a...
Ở hậu thế, Ninh Nghị cũng không có nghiên cứu cẩn thận về lý học, đối với Nho gia cũng chỉ là thưởng thức. Thế nhưng với năng lực của hắn, có vài thứ mặc dù là thưởng thức, cũng có thể thoáng giải tỏa một chút. Theo lý học ở hậu thế có chút ốm yếu, nhưng đối với Ninh Nghị mà nói, một thứ có thể lưu truyền ngàn năm không ngừng phát triển, nếu có người nói đây thuần túy là cặn bã, trong đó không có đạo lý, hắn sẽ trực tiếp coi người này là ngu ngốc chỉ số thông minh.
【 Vấn đề cập đến sự chậm chạp của tiết mục mới, có thể thay đổi căn nguyên cuối cùng cũng có cách giải quyết, tại đây bỗng dưng ô ô ô. Dịch nguyên ô ô ô ô, đồng thời xem nhiều trang giấy mới nhất. 】
Lý học và Nho gia thuần túy là bị 5~4 vận động mù quáng vứt bỏ. Ở hậu thế một số học giả hoặc tức giận trong mắt, có một câu gọi là: Người Trung Quốc không có lòng kính nể. Đây không phải là nói dối, trước 5, bốn vận động, người Trung Quốc bị khuất nhục to lớn nhất, thế là khi văn hóa ở bên ngoài xâm lấn., Không kịp chờ đợi lật đổ và đánh tới mức tất cả vốn có của chính mình. Loại văn hóa ngoại lai xâm lấn này lúc ấy là có phương diện tiên tiến, nhưng khi đó quốc nhân phủ định văn hóa trước kia của mình, lại không học được tinh thần nòng cốt trong văn hóa của đối phương, sau đó thời gian dài đau đớn, sự việc văn minh tinh thần sụp đổ và không chỗ quy y, rất là thảm.
Dưới cái nhìn của Ninh Nghị, Nho gia, bao gồm hết thảy những điều học được, nghiên cứu về người ở xã hội này nên xử lý những vấn đề như thế nào, làm sao để ở chung với người khác, người nên ức chế và dẫn dắt dục vọng cá nhân như thế nào, dùng một loại hình thức cấu thành quốc gia như thế nào, có thể khiến quốc gia này huy hoàng nhất, diện mạo tinh thần của mọi người cũng tương đối tốt. Đây là căn cơ của hệ giáo dục, từ mấy ngàn năm trước đến đời sau, xưa nay chưa từng thay đổi.
Như vậy, rốt cuộc nho học là thế nào đây. Nếu như từ đầu nhìn đuôi, sáng lập ra lỗ thủng, cũng không phải là tông sư đạo đức ở hậu thế kia, kỳ thật hắn rất chú ý đến việc thực, về phương diện, hắn lấy đạo đức theo đuổi là tiêu chuẩn cao nhất, mặt khác, thật ra hắn lấy xã hội thực tế làm khảo nghiệm., Giáo nhân làm việc. Chuyện chuộc lỗi người từ Tử cống tới mức trực tiếp khuyên can, rồi tới mấy lời bàn tán về hương nguyện chi tặc cũng vậy. Tương đối với việc hậu thế nho gia phát triển "Lễ phụ đạo lý", lại càng khiến hậu thế giáo nhân khiêm hòa, lui về phía sau lại không hiểu rõ quyền lợi một người..." Trong xã hội thuần hương không giảng đạo lý, Nho gia bắt đầu, kỳ thực là "Đầu tiên giảng đạo lý, hậu lễ".
Sau Khổng Tử, Nho gia phát triển hơn một ngàn năm, đến triều Tống trong lịch sử khác, sức sản xuất xã hội đã phát triển đến một trình độ, lợi ích bắt đầu lớn hơn dẫn dắt dục vọng của mọi người, sự phát triển thương nghiệp, giai cấp bắt đầu trở nên hỗn loạn, xã hội cần càng thêm rõ ràng quy phạm., Thậm chí còn cần một bộ gông xiềng tinh tế hơn, để nói cho người khác biết ngươi phải làm cái gì, không nên làm gì, vị trí của ngươi ở đâu, đồ vật ngươi theo đuổi ở đó. Lúc đó, hình dáng xác lập một quốc gia, đúng là hợp lý nhất.
Về lý học, trung tâm học giáo học của nó chính là lý lẽ, thiên lý, một trăm triệu cá nhân tạo thành một quốc gia, cách làm thế nào, quốc gia này hài hòa ổn định nhất, đây là thiên lý, mà mặc dù ở hậu thế, mọi người cũng biết đại khái ta và tiểu nhân cách phân chia cá nhân với quốc gia, muốn từ nhỏ ta chí đại, cá nhân không kiêng kỵ gì cả, nhất định phải bị áp chế và dẫn dắt.
Bản thân con người rất thiếu thốn việc lương thiện, hắn cũng là một động vật có khả năng là vô hạn. Nhưng xã hội chỉ xét theo xã hội cấu thành công thì xã hội kiên cố nhất là cái gì? Chủng tộc Ấn Độ có giai cấp nghiêm khắc nhất, thế nhưng mấy ngàn năm qua, ngay cả một người trong quốc gia bọn họ nói ra khởi nghĩa cũng không có, làm sao mà vững chắc. Nho gia trong quá trình kết luận quy củ., Trên thực tế bảo lưu lại con đường mà mọi người đi lên, nó hi vọng một nhóm người có thể trổ hết tài năng, thậm chí hy vọng có thể "một ngày, thiên hạ đại đồng, người người như rồng. Cũng chính vì vậy mà Trung Quốc mấy ngàn năm trước sáng lập ra văn minh huy hoàng nhất, mà không yên tĩnh tĩnh lặng lẽ như người Ấn Độ.
Mà đối với Đại Nho mà nói, sáng lập một cái học vấn, có bản thân bọn họ nội hàm cao thâm ở bên trong, cầu tri kỷ. Khi đó giảng học vấn, có một nguyên tắc cầu nguyện bên cạnh, ngươi nguyện ý học, ta mới nói cho ngươi ngươi ngươi không hiểu, ngươi không hiểu học..., Đó hơn phân nửa là ngươi ngu dốt. "Tồn thiên lý" của Chu Hi, diệt nhân dục dục người theo đuổi là trạng thái cao nhất, cái gọi là dục vọng, cũng không phải dục vọng, mà là tư dục. Bọn họ thảo luận làm thế nào để một quốc gia có thể đạt tới trạng thái lý tưởng nhất, trong đó đương nhiên cũng có một loại hà khắc. Nhưng với dân chúng bình thường hoặc là dân chúng bình thường, chưa chắc có thể minh bạch "Vì sao", tốt, ta nói cho ngươi biết làm thế nào là được.
Đến cuối cùng, khung khung vẫn còn, người lý giải đạo lý cũng không nhiều lắm.
Dân có thể biết rõ, không thể, phải lý do: Ngươi có thể lý giải, ta nói cho ngươi biết đạo lý, ngươi không lý giải được, vậy ta sẽ nói cho ngươi biết làm thế nào là được.
Lý học căn bản, cho tới bây giờ cũng không phải là một loại nhân tính hay học thuật lui về phía sau, về mặt học thuật, nó là một lần tăng vọt tính chất của nó. Từng khung giáo càng có nhiều, nó xác thực làm cho mọi người mất đi một ít huyết tính, nhưng hán tử trên thảo nguyên ăn tươi nuốt sống, là có máu nhất., Ai chịu đi làm chứ? Sau khi tự học, nho gia đã tìm được một đầu mật khẩu linh hồn và gen thủy chung, cho nên ở đây mấy triều đại thay đổi, triều đại thay đổi, nho học lại thủy chung không bị diệt, bởi vì không cần Nho gia, thì không có cách nào trị quốc.
Tới tâm học của Vương Dương Minh, hạch tâm của nó là "Biết hành hợp nhất", cũng là mục tiêu cao nhất của Thánh Nhân, là thành tâm theo đuổi những khái niệm cao nhất này., Nhưng tương đối mà nói, dùng làm trị quốc, hắn không có "tí thiên lý diệt nhân dục" đến có ý nghĩa, đây chỉ là cảnh giới cao nhất mà cá nhân theo đuổi, chỉ có thể xem như là sự phát triển thuần học thuật. Đương nhiên, ở hậu thế nó thậm chí bị Khúc Thành "chúng ta phải đối mặt với tư dục" chân chính chính chính trực tiếp đối mặt bản tâm, đó là một chuyện buồn cười nhất.
Sau Vương Dương Minh, một nho sĩ lớn cuối cùng là quốc Phiên, học vấn của hắn trùng tu đối nhân xử với người khác, do hoàn cảnh lúc đó, cũng giảng dạy chủ nghĩa thực dụng kinh thế. Chỉ là một biến cục mấy ngàn năm chưa có đã đến, nho học bị đẩy ngã trong vũng bùn., Lý thuyết học của hắn, lại chỉ ảnh hưởng một nhóm lớn Sùng Công, Tương Công thủ lĩnh bên trong. Mà cái gọi là Thánh Nhân, quân tử rốt cuộc cao bao nhiêu đây, từ một số chuyện ở trong Tăng Quốc Phiên có thể nhìn ra: Hắn từng noi theo từng tham gia, ngày qua Tam Tỉnh -- làm người ta, mưu đồ bất trung? Giao với bằng hữu mà không tin tưởng? Truyền như vậy mỗi ngày đều kiên trì không ngừng?, Kéo dài suốt một tháng, cuối cùng cũng chỉ có thể nghe được những âm thanh đinh tai nhức óc, cảm thấy bản thân choáng váng đầu óc, suy nghĩ quá mức. Mà loại tiêu chuẩn nghiêm khắc này cũng chỉ đến khi lão niên niên đại của hắn đạt được.
Bắt đầu cách mạng công nghiệp, thế giới đã xảy ra biến hóa to lớn trước nay chưa từng có. Xét đến căn nguyên, phát triển ở phương diện khoa học kỹ thuật, một người có thể sử dụng mấy chục người mấy trăm lực lượng, có thể sáng tạo ra mấy chục mấy trăm người sản xuất lực trước kia. Mà ở xã hội trước kia, bất luận thế nào, ở xã hội lúc trước, vô luận như thế nào,, Một người, chính là làm một người dùng. Nho gia cũng tốt, chủng họ chế độ cũng tốt, đều thuộc về loại tiền đề này, nếu như không có khoa học kỹ thuật đẩy mạnh, chúng nó gần như có thể vĩnh viễn tự hiệp.
Nhưng yêu cầu phát triển của khoa học kỹ thuật yêu cầu người dân bành trướng ham muốn của bản thân, khát vọng phát huy chủ quan có thể động tính, điều này từ trên căn bản dao động bản chất trị của con người. Không bị tính cách giam cầm mới có thể phát huy ra quang mang cực lớn khiến người ta líu lưỡi, đương nhiên, về sau biến thành "không bị giam cầm", tư tính người tích cực hướng thượng, chủ nghĩa tự do của nước Mỹ hậu thế, giá trị Phổ Thế, tinh thần văn nhân phương tây, đều từ trung tâm mà đến.
Cuối cùng Nho học cũng bị lật đổ —— nó cũng xác thực nên bị lật đổ, nhưng trên căn nguyên của người Trung Quốc có quá nhiều dấu ấn nho gia, thế cho nên về sau văn hóa cũ bị hết thảy văn hóa cũ đổ lại khi chưa sinh ra, có quá nhiều trận đau đớn. Mà hình thức tư duy của người Trung Quốc hậu thế, vẫn chênh lệch quá lớn với Tây Phương.
Người nước quốc phân tích phương pháp là từ nguyên thể đến, mà phân tích khoa học phân tích pháp tắc phía tây là từ chỉnh thể, đây chính là hạch tâm của hình thái ý thức lệch nhau của trung tâm của phương tây. Nhưng từ chỉnh thể đến một bộ phận, đầu tiên cần phải có một chỉnh thể thành hình., Nếu không có, thì chỉ có thể nghĩ là đương nhiên. Mà từ một phần đến chỉnh thể, thì chỉ cần quy luật nghiêm ngặt chắp vá, mặc kệ cuối cùng chỉnh thể là cái gì, tóm lại đều có thể khởi động, điều này dẫn đến chênh lệch về mặt phát triển của trung Tây về mặt phát triển của khoa học.
Còn về cơ sở xã hội, hạch tâm tinh thần tự do của phương Tây là nói lý trước, nói cách khác, trước tiên quy định mỗi người có bao nhiêu quyền lợi, sau đó quyết định đẹp đức, thí dụ như nói một chiếc thuyền nhỏ sống nhìn thấy quá nhiều người phải nặng nề., Có người còn muốn tiến lên, ngươi có thể đẩy hắn xuống. Đây là đạo lý, không ai chỉ trích, đương nhiên, nếu như ngươi mạo hiểm tính mạng để cứu hắn thì đó chính là đức tốt. Còn ở phương diện người nước mình., Đầu tiên xác định quá nhiều mỹ đức, ngươi nên nhượng bộ, ngươi hẳn là không tranh, ngươi nên thong dong đối đãi người khác như thế nào, để xã hội hòa thuận, dù quyền lợi quy định xã hội là nhất nhất., Mỗi người cũng vĩnh viễn chỉ có thể đạt được chút ít điểm bảy, mỗi người đi tới đâu, chúng nó thường bị những kẻ không muốn dung túng cũng bị cướp đoạt không còn chút mặt mũi nào, vì vậy vĩnh viễn chỉ có người thiện muốn làm thiện nhân bị chỉ trích, còn ác nhân... dục vọng chính là như vậy, đó không phải là chuyện đương nhiên nha. Trong lúc Tồn Thiên Lý diệt người có dục vọng bị đánh rơi xuống đầm lầy, đại bộ phận mọi người đã đi tới một cực đoan khác.
Đương nhiên, đây cũng chỉ là suy diễn bên ngoài mà thôi.
Thân thể trần trụi...
Bọn người Ninh Nghị ở trong thư phòng kia đã lâu, đại khái lật sách lên một chút, Nghiêu tổ Niên và Tần Tương Nguyên đã thảo luận kịch liệt, nhìn ra, bổng tổ niên phi thường hưng phấn.
Lý học...
Ninh Nghị thầm cảm thán. Đúng là hắn nên hưng phấn.
Nếu để cho mấy quyển sách này suy diễn về sau, rất nhiều chuyện sẽ trở nên có trật tự, dân quyền, quân quyền..., Quan quyền vân vân, thậm chí đều sẽ bị mức độ ảnh hưởng nhất định. Trên thế giới này, người cần có gông xiềng, gông xiềng này có thể trói một ít dục vọng không nên có, người cũng cần phải có một ít hình người để theo đuổi., Cái này theo đuổi có thể khiến người ta dõng dạc, mặc dù ngàn vạn người đi theo. "Bất đắc dĩ" "Người chi tình" cuối cùng cũng không thể trở thành người bất cứ chuyện gì đều có lý do, không ai nghĩ đến thế giới này lập chí nguyện sẽ là "Ta muốn làm một hán gian", nếu một đoạn lịch sử khác trong Tần Ngọc cùng loại này, như vậy, hắn cũng là loại thường tình trong "Người", đi tới vị trí cuối cùng.
Nhưng đó chính là hán gian.
Mỗi thời đại, mọi người đều lập ra một hai người, nói: "Xem ra, xã hội chính là bị bọn họ phá vỡ." Bởi vậy lọc sạch khoảng cách song phương, cũng vĩnh viễn không cảm giác mình và hắn có cái gì tương tự. Trên thực tế, nếu không phải mỗi một quốc gia tốt lành là nha trùng hại đến nhanh chóng ngã xuống, ngoại côn tất sẽ không xảy ra, cũng tuyệt không đến lượt mấy tên gian thần làm việc, càng không cần anh hùng đổ máu.
Tham quan chi hại, gian thương chi hại, mỗi người chết lặng cuối cùng hội tụ thương tổn, kỳ thật căn bản không thể so với Hán gian thiếu. Chỉ là mắng hán gian sảng, tự mình sẽ thổ huyết mà thôi.
Khi mọi người ra khỏi phòng đã là đêm khuya. Bên ngoài gian phòng là sân nhỏ có bóng cây đìu hiu, hành lang dưới hành lang, trong phòng lộ ra ánh sáng vàng ấm áp. Gió đêm rét lạnh, Ninh Nghị đứng ở đó, khẽ ngẩng đầu lên, đi ra khỏi sân, hắn như có thể thấy được một tòa thành cực lớn. Tám ngàn dặm đường, sông thuyền sông núi hoang dã, sông ngòi ở rừng, tất cả mọi thứ đều yên lặng chiếu lên bầu trời đêm.
Trong mỗi thời đại thì sẽ có một vài người tập hợp sức mạnh của một thời đại, tập trung tính mạng và trí tuệ cùng cực, sau cùng thì phát ra ánh sáng còn rực rỡ hơn cả ngôi sao.
Ninh Nghị quay đầu lại, lão nhân đang đứng ngoài cửa phòng, đang cười vẫy vẫy tay với bọn họ. Ninh Nghị thở dài, hắn hiểu rõ, những năm gần đây, Chử Bằng của vị lão nhân này đã dốc hết sức lực cùng với trình độ cô đơn khổ tâm, cũng có thể hiểu rõ ẩn chứa bên trong quyển sách kia, đối với trách nhiệm và sủng ái của thời đại này, cùng với những người phát ra, nghỉ ngơi trong nhàn nhã.
Bởi vì hiểu được, cho nên mới thương cảm.
Bởi vì hắn cũng hiểu rõ nhất, thời gian thái bình thịnh thế này, có lẽ là không nhiều...