Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
Ngoại trừ chiều tà đã buông xuống, bầu không khí náo nhiệt và phồn hoa trong kinh thành vẫn tiếp tục. Trước khi tới tuổi tác, những người làm việc phức tạp lại bận rộn một hồi, đối với tổng kết một năm nay, mục tiêu thu vào, đối với việc triển vọng và suy nghĩ trong năm vừa qua cũng chỉ là chuyện những năm sau mà thôi., Bận rộn xong, khách sạn cũng tốt, chính sách cơ quan cũng được, tiến vào thời kỳ nhàn nhã không cửa sổ, cho dù Trương Giác bị giết, đột nhiên nhấc lên gợn sóng cũng biến mất. Thời tiết cuối năm, mọi người càng thêm nặng nề trong lòng, có vấn đề gì thì đợi đến xuân mới nói.
Tóm lại, mặc kệ nói gì thì Trương Giác đã chết, ban thầy của Kim nhân hồi triều, qua năm... Cũng mấy ngày tháng tươi đẹp trôi qua.
Bên trong phủ Hữu Tướng, lúc đầu bận rộn cũng đang thu liễm lại, tin tức về cái chết của Trương Giác cũng khiến Tần Tương ngất xỉu, nhưng không lâu sau đó cũng khôi phục lại. Dù sao hắn cũng đã gặp qua vô số sóng gió, sự đả kích cả đời này cũng không chỉ có một hai kiện., Nhưng lúc này tuổi tác đã cao, sau lần kích thích này, phần lớn chính vụ bị người trong nhà và một đám trợ thủ trong nhà ép tạm thời buông xuống —— nếu như không nói phương bắc, rất nhiều việc kết tinh trong nước, kỳ thật hắn không nhúng tay vào cũng không có quá nhiều vấn đề, vì thế trong mấy ngày này, hắn thừa dịp bầu không khí năm qua, thoáng yên tĩnh trở lại.
Bọn người Ninh Nghị ngược lại thường xuyên qua nói chuyện phiếm với hắn, Nghiêu Tổ Niên cũng từ ngoài thành chạy tới, xem xét tình hình của hắn. Trừ lúc nghỉ ngơi, đại đa số thời gian hắn vẫn cầm một quyển sách nhìn, có lúc cầm bút lông chạy tới., Vòng tròn điểm điểm, đối với chính sự bận rộn, là một đại gia nho học, hắn chỉ điểm mấy thứ này, cũng coi như là một loại tiêu khiển trong nhàn hạ, bởi vậy chỉ cần thời gian kéo dài sẽ không dài, mọi người cũng không nói gì hắn.
Đối với chuyện của Trương Giác, ít nhất trong khoảng thời gian này, gã đã ngậm miệng không đề cập tới nữa. Mấy ngày nay, trong triều đình náo động ầm ĩ vì chuyện này, đầu tiên là Tần Ngọc dâng thư buộc tội Vương An Trung, sau đó dẫn tới việc thảo luận trên triều, cuối cùng định tính là Vương An khổ tâm cô tạo nghệ, nhẫn nhục, đương nhiên trong đó có chỗ sai lầm, nhưng không nên để ý tới thượng cương, mặc cho ai bị đặt ở vị trí đó, chỉ sợ đều không thể đưa ra quyết định nào tốt hơn.
Đúng sai cứ như vậy được định ra, Hoàng đế Chu Ngọc bác bỏ lời buộc tội của Tần Ngọc, nhưng năm ngoái vẫn quyết định điều Vương An trung rời khỏi Yến Kinh, tuyển đại thần khác làm chưởng cục. Mà trên thực tế, Vương An Trung lúc này làm việc tại Yến Kinh cũng không vui, Trương Giác sau khi chết đi., Quách Dược Sư từng nói: "Kim nhân yêu cầu ngươi đưa ngay cho Trương Giác, nếu tìm dược sư, có phải ngươi cũng cho không?" Sau đó Vương An tuy rằng tới cửa xin tha thứ, nhưng vẫn cảm thấy khó chịu, hắn xin từ giã, kỳ thật cũng đang trên đường đi.
Đối với việc Vương An lần này dễ như trở bàn tay, bỏ qua hết những điều Hoàng đế đang đưa ra trong quyết sách. Trên thực tế, lúc này Tần Ngọc vẫn thường lui tới với phủ Tả tướng, quan hệ không tệ. Nhưng nếu nhắc tới hắn, Tần thừa kế chỉ là nói: "Biết Thái Minh Thánh Ý."
Tại hắn ngất xỉu ngày thứ hai, có lẽ là bởi vì tâm tình quá mức uể oải, ngày đó đám người Ninh Nghị đến xem hắn, hắn từng cùng mấy người nói chuyện cùng Tả Đoan Xán Phá Bào đoạn nghĩa cuối cùng.
"...Năm đó, thánh thượng vừa mới kế vị, hùng tài đại lược, có chí hướng thánh quân, chúng ta làm quan, khó khăn lắm mới gặp được minh chủ như vậy, tự nhiên phải xuất lực báo đáp. Ta, Vương Chi Tùng, Lương Mộng Kỳ, trái quả phụ giúp khai thông mật thám ti là bởi vì Liêu quốc và võ triều ta thông thương trăm năm, sớm đã bị khí thế xa hoa của triều ta đồng hóa. Mặc dù khí thế xa hoa của triều ta càng thịnh, nhưng nếu có anh chủ, nói không chừng có thể vì thế mà trung hưng. Đây là... nguồn gốc của Tư thám thính..."
"Chuyện tình sau đó, Đại Niên Công đều biết, Kỷ Khôn ngươi ở bên cạnh ta nhiều năm cũng hiểu được. Chỉ có sau khi liên minh Hắc Thủy, Tả công và ta đoạn tuyệt qua lại, ta chưa từng nói với người khác, thật ra việc này cũng không nên nhiều lời với người khác."
"Chúng ta một triều là trọng yếu của thánh thượng, ân sủng vô song, mà từng dạy thánh thượng đọc sách, đạo làm vua, thánh thượng thông minh, hiểu được rất nhanh, không bao lâu đã hiểu được loại thông đạo bên ngoài, có rất nhiều thứ riêng của chính mình... độc đáo giải thích., Sau đó, đối với chúng ta cũng không xa lạ gì. Chuyện này vốn cũng không phải đại sự gì, về sau khi người đi về nam, lực lượng chúng ta tử chiến, Thánh thượng lúc ấy đã bỏ đi đại lực âm thầm gây xích mích ở phía bắc, thấy Liêu binh liên tiếp hạ nam, Thánh thượng... liền quyết định không dùng lợi ích, sớm đề nghị. Tính tình bên trái quả thật kịch liệt., Khuyên bảo ta đem ngoại quân lệnh có chỗ không nghe, mặc dù đám người nam hạ nhanh chóng, nhưng phương bắc xoay chuyển địa vực rộng lớn, chỉ cần kéo dài, người giàu Liêu quốc đầu tiên sẽ phản đối trận đại chiến này ảnh hưởng đến việc buôn bán. Hắn nói như vậy, ta lại không thể làm như vậy, thánh thượng liên tục thúc giục, ta chỉ có thể nghị hòa... Các ngươi cũng biết, Tả công chính là đoạn tuyệt giao sau này của ta..."
"Lúc ấy ngoại nhân biết lý do... Chủ yếu là Vương công cử nam nhi nhà mình vì cái chết thảm của quốc gia, nhưng lý do sâu xa cũng không phải vì thế. Suy nghĩ của Tả công có chỗ tương tự như hiện tại, hắn nói đại nghịch bất đạo, hắn nói... Quân thượng... chí lớn mà mới sơ khai như thế, sớm biết như thế., Mật thám ty là không nên làm, bản thân không có một phần thực lực, âm thầm dốc sức liều mạng chơi âm mưu, nếu chính tà không thể tương hợp, võ triều ta sẽ không ngừng đem nhược điểm của bản thân hiện rõ với người khác, vốn Quốc Phúc có lẽ còn có thể kéo dài nhiều năm, lúc này như thằng hề nhảy nhót, chẳng qua là sớm lấy chết..."
"Lời của hắn, ta không thể phản bác, cuối cùng hắn ngừng quản lý một phần mật thám ti. Nhưng đối với ta mà nói, thế sự đến nước này, nếu không làm như vậy, thì còn có biện pháp gì khác. Mặc dù thế sự xa vời, chúng ta cũng chỉ có thể cắn răng kiên trì, lần này chỉ cần gắng gượng vượt qua, chính là trời biển rộng. Nhưng hôm nay... sợ là bị hắn cười rồi chứ... Ha ha, thằng hề nhảy nhót, lấy cái chết a..."
"Sau khi khôi phục, trong lòng ta tình biết, Thánh thượng cân nhắc, chuyện hắn nâng đỡ, thường thường không khỏi phải chèn ép chuyện này. Ta đã chuẩn bị tốt, trước kia trong triều đình, ngẫu nhiên phạm sai lầm một chút, để hắn nhìn, chỉ hy vọng hắn đánh những thứ này, đối với một số chính sự khác., Có thể nâng lên. Lần cứu trợ thiên tai này, ta tự biết đắc tội với rất nhiều người, cũng chỉ nghĩ thầm trong lòng, nếu là sau khi cứu trợ thiên tai, trở thành mục tiêu công kích mọi người, thánh thượng thuận nước đẩy thuyền... Hắn luôn phải đảm bảo Bắc phạt, có lẽ với bộ xương già này của ta, còn có thể may mắn gắng gượng vượt qua, nhưng lại không biết rằng lúc này vừa rơi xuống, là rơi vào đầu Trương Giác... "
Có lẽ do thể xác và tinh thần mỏi mệt, những lời này của hắn có chút ý tứ bình thường không nên nói. Cũng may xung quanh là những phụ tá hạch tâm nhất của Tướng phủ, cơ bản trói buộc cùng Tần Tín. Trên thực tế, những lời Tần Tương Nguyên nói., Nói cũng thật sự quá ôn nhu. Trong tình báo tình báo của Mật thám ty, Ninh Nghị đã sớm tham khảo quy luật của rất nhiều chính lệnh trong thời gian gần đây của Cảnh Hàn. Hoàng đế cân nhắc rất nặng nhưng không có nghĩa là hắn thật sự coi trọng việc cân nhắc quyền lực. Nói theo một ý nghĩa nào đó, ít ra Ninh Nghị chỉ cảm thấy hắn là do cân nhắc mà thôi.
Sau khi lên ngôi, đúng là Chu Ngọc có mấy động tác thủ bút lớn, bao gồm mật thám ti, Hoa Thạch Cương cũng vậy. Ban đầu Chu Ngọc kéo dài Hoa Thạch Cương là vì trên phương diện quốc sự có thể sử dụng không đủ bạc, sau liên minh Hắc Thủy, bạc của nước ngoài giảm nhiều, thái bình trên chính đàn cũng khiến quốc khố thu vào ngày phong phú., Nhưng Hoa thạch cương không dừng lại, hắn chơi đã ghiền rồi, không cần đưa cho người khác? Được, vậy ta nên giữ lại chơi một mình. Hắn trọng dụng đám người Thái Kinh vương Thiền, thu thập những thứ đáng giá ở các nơi, có người tấu, liền mắng bọn họ một trận, là để chèn ép, sau khi chèn ép quá mức sẽ không đi, cho thêm chút quyền lực.
Đến cuối cùng, đám người Vương Thiền bị mắng cũng nhiều, quyền lực ngược lại là ngày một ngày tăng cao. Hoàng đế được thánh quân cái danh. Mấy năm dạy dỗ cũng dẫn tới Ngự Sử Đài, thanh lưu, ngôn từ thường cân nhắc, suy đoán bản lĩnh thượng ý luyện đến đỉnh cấp. Bọn họ tham tấu vô số, "Lệnh trăm quan đều là chuyện đáng kể, chính đàn một thanh lại da lông."
Nếu như dùng góc độ tâm lý học phân tích, đây chính là cái nhìn của Ninh Nghị. Một trung nhị thiếu niên, tam quan chưa ổn, sau khi tiếp nhận được rất nhiều tin tức, cho rằng đã nhìn thấu được thế giới. Theo bản chất mà nói, hoàng đế này cũng không tin bất cứ ai, hắn không tin chuyện trên thế giới có đúng hay sai, hắn không cho rằng Thái Kinh vì nước vì dân là dân., Cũng không tin Tần thừa nguyên, Lý Cương vì nước vì dân, từ góc độ này mà nói, phía sau mông mỗi người đều chỉ có lợi ích, Thái Kinh làm chính là quyền thế gia tộc của hắn, một tay che trời, Lý Cương Tần đời vì danh lưu thanh sử, vì nhất thời hư danh.
Trên thực tế, đôi khi người có tâm tư như vậy chưa chắc đã là sai lầm lớn đối với cấp trên. Bản thân năng lực bản thân không đủ, đạo lý làm việc lớn cũng không có gì, người như vậy, cũng là có cách thành công, nhưng mà... Là một Hoàng đế, năng lực áp chế của hắn thực sự quá nông cạn.
Sau khi vào kinh thành không lâu, Ninh Nghị đã có cảm giác quan sát thô thiển đối với Hoàng đế hiện giờ. Đương nhiên, đúng hay sai thì khó nói, dù sao y cũng sẽ không trực tiếp đối mặt với đối phương. Nhưng mà sự kiện Trương Giác phát sinh lại khiến y cảm thấy cực kỳ bất đắc dĩ.
【 Vấn đề cập đến sự chậm chạp của tiết mục mới, có thể thay đổi căn nguyên cuối cùng cũng có cách giải quyết, tại đây bỗng dưng ô ô ô. Dịch nguyên ô ô ô ô, đồng thời xem nhiều trang giấy mới nhất. 】
Đối với đám người Tần Thìn mà nói, đối với sự kiện Trương Giác cố nhiên đau lòng, lo lắng phỏng chừng cũng không tính là quá cao. Kim nhân dù sao cũng không nhiều, hết thảy chưa hẳn không có đường quay về, chỉ có Ninh Nghị hiểu được, kim nhân hơn phân nửa là muốn xuôi nam, có chuyện này về sau, càng làm cho hắn cảm thấy thở dài.
Đối với chuyện này thất bại trong gang tấc, trong lòng của hắn là nghẹn lấy lửa, nhưng tuổi thọ đã tới, hắn cũng không cách nào suy nghĩ được. Đối mặt Tần Tương Nguyên chữa trị, đương nhiên cũng khó nói gì, chỉ có thể ở trong lòng rộng lượng an bài đối với trúc ký... Hoàng Đế lớn nhất sao, hắn muốn như vậy, ngươi còn có thể làm gì chứ...
Hắn thường xuyên đến Tướng phủ, ngồi cùng Tần Tương Nguyên, Nghiêu Tổ, Khánh Khôn, nghe người nói chuyện phiếm, trong lòng thì đang suy nghĩ chuyện mình cần làm. Buổi chiều ngày hôm nay, đi vào trong Tướng phủ, sau khi thư phòng ấm áp ngồi xuống, nói chuyện phiếm vài câu, Tần Tương Quán lấy ra một ít sách cho bọn họ xem, đại khái là bài học của hắn.
Những quyển sách kia, bao gồm tứ thư ngũ kinh, chính là bản tay của Tần Tương Nguyên sao chép, sau đó chép tay lại viết lên bên cạnh rất nhiều lý giải của chính mình. Ninh Nghị cầm một quyển sách tùy ý lật xem, vốn dĩ Tần Kế Nguyên đã được sủng nhục không sợ hãi, nhưng để cho mọi người xem những thứ này, trong ánh mắt lại có chút đắc ý. Đám người Phan Tổ thấy vậy liền cung kính., Chốc lát liền nhíu mày, lộ ra vẻ coi trọng. Ninh Nghị thì nhìn tùy ý, gã không phải không hiểu những thứ này, nhưng trong lòng gã đã có nhiều hơn một ngàn năm ảnh hưởng ẩn tính của Nho gia truyền thừa, hết thảy trong sách vở xem ra đều là một chút đạo lý đơn giản, không cần nói cũng biết.
Tần Tương nằm trên ghế, chậm rãi mở miệng: "Những thứ này là do Ngã Sĩ lúc ở nhà ta bắt đầu động bút thương lượng với bọn Khang Minh Duẫn, về sau cũng có mấy lần sửa đổi, sau khi khôi phục, sửa chữa và chú giải làm đứt quãng, nhưng tu chỉnh lại lại là lớn nhất. Như vậy lấy ra cho mọi người xem một chút, vẫn là lần đầu tiên."
Hắn nhắm mắt lại, hai tay đan chéo trước ngực, ngón tay nhẹ nhàng vỗ: "Lão phu cả đời này, trước tiên lấy nho sinh lập danh, sau này đã làm rất nhiều chuyện, khó mà hợp với đạo Nho sinh. Làm quan, con đường của ta không còn cương trực như Lý Tướng, như khách quan mà luận bàn., Vì cầu sự tình có kết quả tốt, ta chỉ có chút... Dụng mưu quá nhiều, cũng may lão phu một mực bảo trì một chút văn danh, cuối cùng không bởi vậy mà bị công kích quá mức. Nhưng những năm này đọc những học vấn nho gia này, lại đi kiếm thiên phong xuống, trong lòng ta trước sau có một nỗi nghi ngờ, hoặc là nói... Chờ mong: Nếu thế sự cương chính, ta làm sao phải khổ đi dùng mưu như vậy..."
"Những năm gần đây, lão phu đọc sách, cùng tuổi tác, còn có một số đại nho khác cũng đã tán gẫu qua rất nhiều lần, trong thời gian này lập thủy tự xưng cũng không phải là nho gia, nhưng về một ít đạo lý, lại là ít nhất. Nhớ rõ lập Hằng cùng ta từng đề cập qua, lịch đại đời, mỗi lần nghiêng về một mối., Vẫn thường có kẻ gian làm loạn nước Ngụy, Hán có Đổng Trác, Đường Hữu An Lộc Sơn, Tấn có Cổ Nam Phong, cắt làm cho Yến Vân mười sáu châu, có Thạch Kính Thương, những người này bị đóng đinh ở sử sách, ngày ngày bị người ta phỉ nhổ, nhưng Đổng Trác như gặp hán võ công., Liệu có còn Tam Quốc đại loạn không? Nếu An Lộc Sơn gặp được Lý Thế Dân, còn có thể có biến hóa sường núi Mã Đình hay không, Cổ Nam Phong gặp Tư Mã Ý, Bát Vương làm sao dám làm loạn? Đủ loại chuyện như vậy, lúc mọi người đều cho rằng là gian nhân lầm nước. Trên thực tế... Giống như lần này lương thực hoang, nếu không phải là đủ loại côn trùng, yếu đến trình độ nhất định, đem một quốc gia đục rỗng, người ngoài sao dám mơ ước vùng giang sơn này!"
"Lần này lương thực hoang dã, vì giảm bớt áp lực trong triều đình, lão phu uống rượu ngưng khát, từng giật giây một ít thương hộ, âm thầm thao túng ngôn luận, thượng thư vi thương gia du thuyết. Lập Hằng đã nói qua với ta thương sự, nếu thương đạo đại hưng, bây giờ võ triều này..., Làm sao có thể ức chế, duy chỉ có lợi là khuếch trương phong độ. Lần này sau lưng ta thôi động, là tốt hay xấu, ta cũng khó có thể bình tĩnh, nhưng rất nhiều người muốn làm, lão phu cũng không thể không làm như vậy. Sau này ngẫm lại, mấy bộ sách này, cho dù ta đối với việc này, cũng đối với một ít đền bù tổn thất mà những năm qua từng dùng mưu đồ độc ác..."
Ninh Nghị ngẩng đầu lên... Lúc Tần Tương Nguyên quyết định dùng thủ đoạn thì hắn đã nghĩ tới, vị lão nhân này chắc chắn đã trải qua thời gian rất lâu để kiến thiết tâm lý mới đưa ra quyết định, sau đó trong triều đình nổi tiếng là thương nhân, Ninh Nghị cũng suy đoán có lão nhân trong đó thúc đẩy. Ninh Nghị tuy là thương nhân đứng dậy, nhưng trong lòng vẫn luôn cho rằng đó là một thương nhân., Cái loại tư tưởng ngưu lợi của hậu thế, tư chất chủ nghĩa như Xích Quả, là độc dược căn bản không thể đụng vào trong thời đại này. Hắn suy đoán Tần Liệt tất nhiên sẽ có hậu thủ gì đó, ngược lại không nghĩ tới, hậu chiêu kia, là những quyển sách này...
Hắn muốn làm gì... Ừm, hắn muốn cởi trói cho giai tầng của một thương nhân nông nghiệp, sau đó lại khoác lên mình một quy tắc càng tinh tế và chuẩn xác hơn nữa, đây quả thật là một suy nghĩ...
Ninh Nghị lật xem quyển sách trong tay, trong lòng suy nghĩ như vậy. Lúc này trong lòng hắn đang cân nhắc kế hoạch của mình. Đối với hành động liên hoàn của lão nhân, hắn có rất nhiều lời tán thưởng và tán thưởng, bất cứ thời đại nào, người làm đại sự đều sẽ không đơn giản... Nhưng một lát sau, một tia chớp như sấm rền từ trong suy nghĩ của hắn hoàn toàn tuôn ra ngoài.
"Thời gian nhiều người ngu muội." Ông lão kể lại, "Thánh hiền nói, cũng là vì mang người từ trong loại ngu muội này ra ngoài một con đường. Mấy ngàn năm qua, Thánh hiền giáo nhân xử sự, giáo người làm lựa chọn, quyết định, tất cả những thứ khác nhau, đơn giản chỉ là ánh mắt ngắn ngủi cùng trường lão, con thờ phụng người, sau khi hắn chuộc tội cho Lỗ quốc, không cần khen thưởng, coi là cao thượng, Khổng Tử lại nói, loại cao thượng này ngươi tuyên dương ra ngoài, có hại nước. Bây giờ chúng ta tuyên dương lấy đức báo oán, nhưng Khổng Tử nói, lấy gì báo đức, lấy báo ân đức, lấy ân đức báo đức. Phàm quê hương tại thế gian này, thường thường là tặc đức. Cái gì gọi là đức đức, mà đạo đức, đạo đức là đạo đức, đạo đức này cũng là ta có đạo đức, là ta có thể đi trên thế gian này, ngươi có thể đi con đường nào tốt hơn... "
"Người thời, chỉ lo một mình, không để ý một nhà, chỉ lo một nhà, không để ý đến một quốc gia, chính là tư dục con người che đậy, là tư dục tách biệt với thiên lý, thiên địa đạo lý quyết định người ở chung với người khác, kết hợp với nhau., Trở thành một quốc gia, phải đúng lúc buông xuống một chút tư dục, mới có thể làm quốc gia càng mạnh hơn, lúc nào cũng lưu chuyển, sinh sôi không ngừng, chúng ta nghiên cứu học vấn, cũng chính là muốn tìm ra con đường như vậy, tận lực để lợi ích của cả hai làm một. Dựa theo lời giải thích trước đây, đây là khu vực phân chia giữa ta và tiểu ta."
Tần Tương nhắm mắt ngồi trong ghế nằm, hơi ngẩng đầu, hít một hơi.
"Mà ở lão phu, là muốn thu hút ham muốn của người khác, theo thiên lý."
Khoảnh khắc đó, gió ngừng.