Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
Khi cảm giác lạnh lẽo của màn đêm ập đến, thì tin tức cũng bắt đầu phát ra từ những nơi khác nhau. Cái chết của Trương Giác ở phía Bắc Võ Triều là do một loạt nguyên nhân phức tạp thúc đẩy, nhưng nếu như báo lại từ tin tức mà nói, thì đối với những người cảm thấy cao hứng trong chuyện này, kì thực một người cũng không có.
Trong Hoàng thành Duyên Phúc cung, ngọn đèn thiêu đốt nổi lên một mảnh khí tức ấm áp, thái giám, thị vệ, cung nữ canh giữ chung quanh, nhưng trong bóng đêm, ngẫu nhiên vang lên thanh âm quân cờ rơi xuống. Tâm tình Hoàng Đế cũng không tốt, cùng hắn đánh cờ giải sầu Hoàng hậu, cũng biết điều trầm mặc, không nói gì.
"Trẫm, làm một chuyện... Không biết là đúng sai."
Qua hồi lâu, Chu Ngọc mới chậm rãi mở miệng, trong tay hắn nắm quân cờ thật lâu chưa từng rơi xuống. Hoàng hậu đợi một hồi: "Bệ hạ làm việc, có gì sai cũng khó tránh khỏi có xảy ra, nhưng thần thiếp biết rõ, vô luận là đúng hay sai, bệ hạ lựa chọn đều là chuyện không thể không làm."
Ở trước mặt một Hoàng đế, nói hắn đã làm sai chuyện, người bình thường chỉ sợ sẽ lập tức bị trị tội. Nhưng Hoàng hậu cùng hắn cảm tình rất sâu, đã biết Chu Ngọc là thích cách nói như vậy. Quả nhiên, nói xong, Chu Ngọc hơi giãn mày, sau một lát, lại lộ ra nụ cười khổ.
"Trẫm giết Trương Giác, người bên ngoài không biết, sợ là muốn cho rằng trẫm ngu ngốc, nhưng bọn họ làm sao biết khó xử trong lòng trẫm. Cả triều đình này, văn võ, Thái Kinh, Lý Cương, Tần Tương Nguyên, Đồng Quán, Lý Bang Ngạn, Vương Kiệt... Có một cái tính một cái! Bọn họ... Làm hại ta a..."
【 Trước mắt dùng hết, thanh âm nghe kinh điển hữu dụng nhất là 1~4, tập hợp thành tứ đại ngữ âm, siêu 100 loại âm sắc, càng là hỗ trợ đổi Nguyên thần khí bằng sợi dây ly đọc cao, ô ô ô ô. 】
Hắn hạ quân cờ xuống, nghiến răng nghiến lợi nói về việc này, tất cả văn võ trong triều đều bị cuốn vào trong. Hoàng hậu trầm mặc chống đối, không tiện tiếp lời: "Bọn họ... e là cũng có khó xử..."
"Khó xử! Trẫm đem bọn họ đặt vào vị trí quan to trong triều đình, trẫm cho bọn họ quyền lực, trẫm làm việc cho bọn họ, nhưng kết quả, bọn họ cho trẫm cái gì. Một cái... cục diện rối rắm lộn xộn -- "Chu Ngọc dùng sức phất phất tay, "Rốt cuộc, trẫm đành phải gánh tội thay bọn họ, những thứ này... lão già!"
Hắn nghiến răng nghiến lợi, khổ sở trong lòng khó nói nên lời. Sớm tích cực hưng binh, thúc đẩy Bắc phạt, trong lòng hắn rất hùng tâm tráng chí: Hùng tâm tráng chí này từ lúc hắn mới đăng cơ, kích động mọi người nội loạn., Lấy mật thám ti ngấm vào Bắc quốc, đầu tư đại lượng tài lực vật lực dẫn người tham lam, đến sau đó liên minh Hắc Thủy. Hắn rất muốn làm một vị trung hưng bá chủ, chinh phạt các loại hoa thạch cương, cũng đúng là triều đình cần dùng tiền đầu tư phương bắc. Tuy nhiên sau này hắn lưu lại rất nhiều., Nhưng cũng bởi vì phương bắc không cần đầu tư nữa. Làm một Hoàng đế, hắn đã làm rất nhiều chuyện một mình một mình, mà về sau nhìn lại, những chuyện này quả thật cũng có tác dụng.
Nữ chân nhân khởi binh, Võ Triều chờ đến thời cơ tốt, hắn đại dụng Lý Cương, khởi động Tần Chi Nguyên, để đám người Thái Kinh mở ra một con đường cho bọn họ, tích cực thúc đẩy Bắc phạt Đồng Quán. Trong đó đương nhiên cũng có rất nhiều trở ngại và bất như ý, Yến Vân mười sáu châu chỉ thu hồi Lục Châu trong đó., Nhưng thành tích của Quách Dược sư vẫn cho hắn mặt mũi. Đây vốn là sách lược mua xương từ ngàn vàng, trước khi Quách Dược sư lập được đại công, hắn đã ban cho đối phương vô số phong thưởng, bao gồm cả việc đối phương đánh sai Yến Kinh, hắn cũng tha thứ cho đối phương. Sau đó Quách Dược trận trảm tiêu khô, đối với ánh mắt chứng minh sự chính xác của hắn, hắn phi thường cao hứng.
Mà đối với nữ chân nhân đắc chí ngang ngược, trong lòng Chu Ngọc cũng không thích, ít nhất trong Yến vân mười sáu châu hắn cũng muốn đoạt lại. Một khi đoạt lại, phía bắc trùng trùng điệp điệp quan sơn, Hồ nô muốn nam hạ cũng không có khả năng., Hắn cũng có thể an ủi liệt tổ liệt tông chi linh, trở thành người đầu tiên khai thác. Ý tưởng như vậy làm cho hắn đối với nữ chân nhân có một mặt tiến thủ, hàng đầu Trương Giác, thuộc về hàng Quách Dược Sư. Nhưng sau này, vấn đề lớn vẫn phải kéo hắn về hiện thực.
Nếu như nói nữ chân nhân có phản ứng quá phận với việc Trương Giác phản chiến, trận này bây giờ là đánh, hay là không đánh đây?
Trương Giác sau khi phản chiến, đoạn thời gian ban đầu, bên này vẫn rất vui vẻ: Trước kia ta nói với ngươi là mười sáu châu, ngươi không nói, hiện tại chúng ta có thể ngồi xuống nói chuyện. Đối với nữ chân nhân, Võ Triều cũng không phải là không có phòng bị, nhưng đối với một số việc có đồng cảm, đó chính là: Nữ chân nhân ít, muốn chinh phục toàn bộ Liêu quốc, phải quản lý Liêu quốc, muốn quản lý Liêu quốc., Cũng không phải không dễ dàng, là không có dư lực xuôi về phía nam. Đồng thời, Quách Dược Sư luyện binh ngoài Nhạn Môn Quan, đánh bại Tiêu Can, hủy diệt bố trí của Tiêu Sắt, lúc này Trương Giác cũng không phải là quả hồng mềm, về lý trí mà nói đều có lực uy hiếp nhất định, đặt ở trên mặt bàn, chúng ta có tư cách nói chuyện.
Sự thật chứng minh, những quan văn này suy nghĩ, thật sự là nghĩ quá nhiều. Ngươi có thể cân nhắc một ngàn lần, cảm thấy thực lực võ triều tăng nhiều, nhưng đối với nữ chân nhân, bọn họ khó chịu, cũng chỉ có một biện pháp giải quyết: Đến, chúng ta làm một lần, xem ai thắng ai.
Sau khi Nhan Mẫn Mẫu trực tiếp thảo phạt Trương Giác, Chu Ngọc bên này, không thể không nghiêm túc suy nghĩ chuyện này.
Trong một hai tháng kia, hắn nói bóng hỏi ý kiến cùng ý kiến của rất nhiều người, bao gồm Đồng Quán, Thái Kinh, Cao Cầu, bao gồm Lý Cương, Tần Chi Nguyên, bao gồm cả các loại quan viên của Binh bộ, bao gồm một ít người đã đêm qua kim sa tình huống, đảm nhiệm đại thần sứ. Cuối cùng tổng hợp lại ấn tượng, làm cho tâm hắn lạnh đi một nửa.
Ngoài mặt hỏi đối phương, chúng ta có thể đánh hay không, đối phương đương nhiên nói có thể đánh. Nhưng Chu Ngọc cũng không phải người ngu, ít nhất hắn có thể nghe rõ một số họa ngoại âm của những đại thần này. Hắn nhìn ra, đám người Đồng Quán, Thái Kinh, Cao Cầu có nghi ngờ đối với chiến lực của quân đội, Lý Cương Tần Tương Nguyên thì biểu hiện: Bất kể thế nào, hiện tại chúng ta đều phải chống đỡ một hồi, nhất định phải đánh!
Nói đùa cái gì vậy, các ngươi bây giờ có thể sống chết, cho dù chết cũng có thể làm một người trực thần cứng cổ, hoàng đế như ta sao có thể qua loa như vậy? Tình huống tổng hợp lại, hắn bỗng phát hiện, Ni Mã Lệ Binh lâu như vậy, bên mình còn là một con hổ giấy, thật sự muốn làm thịt Kim nhân, tất cả chuẩn bị, chúng ta làm xong chưa?
Vì vậy hắn ở kinh thành phát ra mật chỉ thông báo cho Vương An, nếu như kim nhân không phải quá phận, tuyệt đối không thể khinh bỉ bên cạnh, lúc cần thiết, Trương Giác có thể từ bỏ —— cũng chỉ có thể bỏ qua. Ở phía sau này, khổ tâm cô lập của hắn, có ai có thể lý giải được.
Hắn hận đám Thái Kinh Đồng Quán này, bọn họ tổng hợp toàn cục, ít nhất trong quân đội, trước mắt vẫn là bộ dạng này. Hắn cũng hận Lý Cương Tần Kế Nguyên những người này, hắn cho bọn họ ủng hộ lớn như vậy, cuối cùng, bọn họ cũng không làm được quyết định gì, chuyện khiến người ta hài lòng. Quân đội khó có chiến tích thắng, bọn họ chỉ biết kêu bọn họ muốn đánh, liều mạng chống đỡ. Trận chiến đầu tiên này, nếu thua thì phải làm sao?
Hắn nghĩ tới những chuyện này, lại nghĩ tới trên chuyện mình cứu trợ thiên tai thực sự cho Tần thừa kế quyền lực quá lớn của bọn họ liền tiện lợi. Gần đây tranh chấp đảng phái mình nghiêng về phía bọn họ, chèn ép không ít âm thanh phản đối, sức ảnh hưởng của hai Tể tướng ở kinh thành càng ngày càng cao, Thái sư bọn Thái sư cũng phải tránh xa phong mang, như thế cũng hơi quá đáng rồi.
Cân nhắc một phen, cứu trợ thiên tai vẫn phải làm, chuyện Trương Giác lại không mất đi một loại thủ đoạn chèn ép bọn họ. Nếu không chiêu hàng Trương Giác là công lao của bọn họ, sau khi chiêu hàng sẽ toàn lực ủng hộ Trương Giác., Vì một tên Trương Giác dùng lực lượng quốc gia và Kim nhân khai chiến, chung quy có vẻ quá mức lỗ mãng. Hoàng đế như mình, xem ra không thể không như khôi lỗi. Mình có thể ủng hộ tất cả các đại thần làm việc, nhưng loại vận mệnh quốc gia này, cuối cùng không thể làm loạn.
Mặt khác, chuyện cứu trợ thiên tai nói nhỏ không nhỏ, nhưng so với bắc phạt chung quy vẫn có phân chia nặng nhẹ, hai người Lý Tần Tần vì cứu trợ thiên tai đầu nhập đại lực, là một chuyện tốt, nhưng người đắc tội cũng có hơi quá nhiều. Sau việc này, chính mình đem sức mạnh của Lý Nhị Tương, Tần Nhị đè ép xuống, để Thái sư thái sư đứng lên một chút, ở một phương diện nào đó mà nói, kỳ thật cũng là bảo toàn vị trí của bọn họ. Âm thầm ám chỉ vài câu, bọn họ cũng coi như hiểu được nỗi khổ tâm của trẫm...
Đủ loại tâm lộ, đủ loại cân nhắc, cho dù ở trước mặt Hoàng hậu cũng có thể nói được, có không thể. Đến cuối cùng, cũng chỉ có thể hóa thành một tiếng thở dài, thân là Thiên tử, thực sự là chỗ cao không thắng lạnh, chỉ hy vọng lần khổ tâm này của mình cuối cùng có thể đổi được kết quả tốt, có thể ở trên sử sách, được đánh giá công bằng...
Thân thể trần trụi...
Nhận được tin tức chết của Trương Giác, tâm tình Chu Ngọc phức tạp, trong phủ Hữu tướng, dòng dõi Tần Nguyên cơ hồ không chịu nổi đả kích ngất xỉu, Tả tướng Lý Cương sau khi nhìn thấy tin tức này, cũng trợn mắt há hốc mồm., Không phản bác được. Thái sư phủ, Thái Kinh viết xong một bức thư, ánh mắt phức tạp hóa thành một tiếng thở dài. Đồng Quán đưa hai tay sau lưng nhìn bản đồ trong phủ nửa đêm, thở dài với người ngoài: "Cuối cùng chỉ là hành động bất đắc dĩ." Hắn đã tố giác, công qua đã định, ngược lại không có áp lực tâm lý gì.
Lúc ở Ngự Sử Đài, Tần Ngọc nhận được tin tức này còn chưa về nhà. Hắn nhìn tin tức kia, hai mắt nheo lại, cắn chặt hàm răng, giọng nói khẽ run: "Ngu xuẩn, thật ngu xuẩn..."
Hắn trở lại trong phòng xử lý công vụ, mở một tờ giấy trắng, viết xuống một bức thư gián điệp mở đầu. Hắn từng bị Bắc Nhân bắt làm tù binh, cũng bởi vậy, biết rõ người bên kia hung tàn dã tính, đối với loại người này há có thể một mực nhượng bộ, tỏ vẻ yếu thế, đối địch yếu, sẽ kích phát hung tính đối phương, đến cuối cùng tình trạng khó có thể thu thập.
Một đề nhiệt huyết trượng nghĩa trực tiếp, đây là trạng thái hắn thường có, không ít quan to cũng là vì bị hắn dõng dạc kéo xuống ngựa. Nhưng dù sao cũng có nhiều thứ hắn cần suy nghĩ. Khúc chiết viết được một nửa, hắn đã cảm thấy từ ngữ quá mức kịch liệt, ngừng lại. Lấy ra mấy tờ giấy mới, mở đầu lại viết hai lần, nhưng hai quyển tiếp theo, ngay cả mở đầu cũng chưa từng đi qua.
Trong lòng của hắn hiểu rõ, người thôi động phía sau chuyện này là ai, hắn cũng minh bạch, sự tình đã phát sinh, Thánh Thượng sẽ không hy vọng những người như mình sẽ làm như ngựa, đưa ra lời gián ngôn.
Tự viết ra thứ này thì có ích lợi gì chứ, đồ xấu khiến người chán ghét mà thôi...
Xoa trán suy nghĩ cả nửa ngày, hắn mới lần nữa động bút, lần này viết, lại là hiến tấu Tần Tương Tịch chiêu hàng Trương Giác, suy nghĩ không chu toàn. Nhanh chóng viết được một nửa, lại lần nữa ngừng lại: Suy nghĩ của mình vẫn như cũ, Tần Tương chiêu Trương Giác xuống., Lúc ấy cũng không phải là sai, giết Trương Giác mặc dù là thánh thượng, nhưng lấy minh giám của đương kim thánh thượng, hắn chưa chắc sẽ đắc chí, mình không thể tham gia quá mức Tần Tương, nhưng nếu muốn trừ khử một ít thanh âm nghi ngờ, mình phải làm thế nào bây giờ?
Sau một hồi suy nghĩ như thế, nội dung tiết tiết tấu thứ ba, Tuyên Sứ Vương An đã thay đổi tham sát Trương Giác, nhưng ngôn từ cũng không quá mức kịch liệt. Hắn hiểu được thánh thượng cũng không hy vọng Vương An Trung bị người nghi ngờ sai, mình không thể thực sự đóng Vương An Trung ở trên trụ sỉ nhục, dùng từ ngữ ôn hòa một chút là có chỗ để thảo luận., Một khi có thể thảo luận, có thể dẫn dắt Vương An trong tới hình tượng chính xác và khổ tâm cao độ, đến lúc đó, chính mình làm ác nhân này, thánh thượng lại có thể mang Vương An Trung cùng chính hắn ra ngoài, tin tưởng hắn sẽ răn dạy mình, nhưng ở trong lòng, nhớ kỹ dụng tâm lần này của mình.
Cùng một thời gian, trong triều đình, cũng có thể định tính việc này, mọi người lại lần nữa bình tĩnh trở lại, lục lực đồng tâm dùng ngày sau. Sau khi nghĩ kỹ như thế, chiết khấu này cũng viết phi thường trôi chảy nhanh chóng, hắn vì vậy viết xong tấu chương, ngày thứ hai liền đưa tới.
Yến Kinh thành, Vương An cũng bị vướng vào xoắn xuýt to lớn.
Đối với chuyện giết Trương Giác, hắn cũng là đồng dạng bất đắc dĩ và ủy khuất, Quách Dược sư cả ngày kêu muốn cùng kim nhân đánh một trận, nhưng đánh một trận, có thể đánh thắng được hay không mới là vấn đề lớn. Sau khi giết Trương Giác, bầu không khí trong Yến Kinh thành rất không tốt, thường xuyên thắng quân không khí trong Tiêu Sát., Con thỏ chết cáo buồn, lại nghiễm nhiên coi những quan văn bọn họ như con chuột nhắt. Thời gian ban đầu, Quách Dược sư cơ hồ muốn mặc đồ trắng vì Trương Giác phục tang, Vương An mấy lần đến nhà bái phỏng, đối phương đều gọi bệnh đóng cửa không thấy. Trong Vương An trung tâm một hồi nín lửa, nếu ở phía nam, loại võ tướng như ngươi, nhìn ta xem...
Nhưng trong lòng khó chịu thì khó chịu, hắn vẫn phải tận lực trừ khử toàn bộ ảnh hưởng của việc này, nghĩ đến việc mình làm quan nhi này, thật sự là làm việc hết sức nhân từ. Mỗi ngày chạy tới bái phỏng Quách Dược sư, nhiệt mặt ghé vào mông người khác, mình vì cái gì, không phải là vì cái đất bắc thái bình sao?
Cũng may Quách Dược sư cũng không nổi nóng quá lâu, ba ngày sau, cũng liền mở cửa gặp ông ta. Vương An đau đớn cho ông ta, so sánh lực lượng với hai bên, lại nói cho ông ta biết mệnh lệnh của triều đình, Quách Dược Sư vẻ mặt tiều tụy cuối cùng cũng nói: "Tóm lại là tiểu tướng suy nghĩ không chu toàn, khiến Vương đại nhân cảm thấy oan ức."
"Đều là làm việc vì nước, Quách tướng quân bất mãn với chuyện này, Vương mỗ cũng có thể đồng cảm. Chỉ là sự tình liên quan đến quốc vận, không thể lỗ mãng cầu nhanh, chúng ta chỉ có thể cầu ổn thỏa. Từ nay về sau mong Quách tướng quân vẫn có thể tận tâm tận lực, lục lực quốc sự, Vương mỗ nhất định toàn lực phối hợp với Quách tướng quân."
"Vương đại nhân cao thượng, là Quách mỗ hẹp hòi rồi, sau này Quách mỗ chắc chắn phải phụng bồi thổ sản, đến nhà bồi tội, mong rằng Vương đại nhân thứ lỗi..."
Quách Dược Sư chắp tay trả lời như thế, sau đó lại chuẩn bị số lượng lớn vàng bạc đưa đến Vương An Trung Phủ. Vương An Trung biết rõ khúc mắc trong lòng đối phương tất nhiên là có, nhưng những chuyện này, cũng chỉ có thể chậm rãi tiêu tán, trong khoảng thời gian ngắn, không cách nào suy nghĩ được.
Thân thể trần trụi...
Ba động gây ra cái chết của Trương Giác là một mảnh không yên bình. Võ Triều Nam Bắc, đủ tư cách để giải quyết việc này mọi người, nỗi lòng hơn phân nửa phức tạp khó nói. Mà ở chính giữa loại phức tạp này, ở phía bắc, trong vương đình của Kim Nhân lại là một loại hình dáng khác.
Thượng kinh, gần đây thành trì mới trải qua chiến loạn không còn phồn hoa như lúc trước nữa. Sau khi Kim nhân đánh vào, đa số quý tộc Liêu quốc đều bị giết chết hoặc biến thành nô lệ, hiện giờ Hoàng thành cũng là bộ dạng thiếu tu, đám nữ chân nhân bây giờ vẫn còn đang bận rộn chiến tranh., Chưa kể kế hoạch sửa chữa tòa thành đã sắp hết, nhưng năm mới lại đến. Gió tuyết rơi, bọn hắn vẫn trở về tòa thành phồn hoa nguyên bản này, chờ đợi gió tuyết đi qua rồi lại tiếp tục tính toán một năm nữa.
Nguyền rủa xong Nhan Tông chiến đấu, đối với tất cả nữ chân nhân đều là một niềm vui bất ngờ.
Mặc dù nhắc tới thời gian gần đây, nữ chân nhân đã xem thường võ triều nhân không thể chiến đấu, nhưng trong tiềm thức, đối phương chính là ấn tượng cường thịnh thượng quốc còn đó. Trương Giác phản loạn khiến A Cốt tức giận, mọi người cũng kêu gào muốn cho võ triều nhìn một chút màu sắc, nhưng nếu thật sự đánh nhau, mọi người vẫn cẩn thận.
Tất cả mọi người đều đang chờ kết quả trận chiến này.
Quyết đấu giữa Nhan Mẫn và Trương Giác xong, thắng hai phụ một, nhưng đây không phải chuyện mọi người quá coi trọng, chân chính chờ ở hậu phương, là quái vật khổng lồ phía nam. Chiến đấu lần đầu cùng võ triều, mới chân chính tác động tâm tư mọi người. Bởi vậy, sau đó bứt ra dẫn binh đi lĩnh binh., Chính là danh hiệu Nhan tông, người giỏi đánh trận nhất trong nữ chân nhân. Lúc này gió tuyết đã tới, công thành không dễ, nếu Nam Nhân cứ giữ thành, theo lý thuyết mà nói, tới mùa xuân sang năm mới có kết quả.
Bởi vậy phần lớn mọi người cảm thấy, nếu Nhan Tông hoàn thành thì sẽ ở lại Yến Kinh thành thêm một năm.
Ai mà biết được kết quả lại dễ dàng bức cho đối phương nhượng bộ như vậy, ngay cả bọn họ cũng có chút kinh ngạc.
Trong hoàng thành kim điện, lô đỉnh to lớn dấy lên lửa trại hừng hực, trong yến tiệc gom góp đan xen, Nhan Tông nhìn ha ha cười, nhanh chân đi tới. Lúc này có thể tham dự yến hội này, ngoại trừ A Cốt đánh một nhà Tông Can, Tông Nghiêu., Ngoài đám người Tông thục ra, cũng có rất nhiều đại thần lúc đầu theo A Cốt khởi nghĩa, như Cốc Thần - Doãn Duẫn, Lâu thất, Ngân thuật có thể, tốc độ rời rạc. Nói theo một ý nghĩa nào đó, bọn họ chính là những ngôi sao mới sáng chói nhất trong thời đại này.
Đương nhiên, thân là người trong cục, bọn họ chưa chắc sẽ đối đãi với mình như vậy, chẳng qua là một phần tử của tân hưng hoàng triều, ăn tươi nuốt sống dã man không thể che giấu được khí thế hưng phấn trên người bọn họ. Tuy là trên kim điện, nhưng tiệc rượu như vậy còn không đòi hỏi quy củ quá nhiều, mọi người uống rượu vui vẻ, khi hoàn Nhan Tông nhìn vào, mấy huynh đệ cũng đều nhảy lên nghênh đón hắn, ngươi một lời ta một câu.
Nhan tông cười ha hả đi về phía trước, đi tới trước mặt một cái bàn, đặt một cái đầu người lên bàn, cằm vẩy một cái: "Ha ha, được không!" Sau đó mới đi qua bên cạnh, thỉnh an phụ thân A Cốt.
Bên kia cái bàn, là một người duy nhất trong kim điện ăn tướng nhã nhặn, hắn lau chùi cái miệng dầu mỡ, mỉm cười nhìn đầu người trên bàn. Sau đó Nhan Tông Phốc đi tới: "Ha ha, Trương Giác, thế nào, ta đã nói với ngươi rồi, Nam nhân mềm yếu vô năng, không chịu nổi một kích, thế nào, há hốc mồm."
Ngột thất chính là nữ tử tên thật của Nhan Hi Duẫn, hắn là người thông thạo nam nhân nhất, bản thân cao lớn, văn võ song toàn, gần đây còn trực tiếp tạo ra một bộ văn tự thuộc về nữ chân nhân dưới mệnh lệnh của A Cốt. Ngày thường bởi vì tâm niệm văn hóa của hán nhân, cũng là thứ hắn tôn sùng đối với võ triều nhất, kêu mọi người không thể phớt lờ, đến lúc này hắn cũng có chút bất đắc dĩ: "Chắc là ta nghĩ sai rồi, tìm một nơi chôn cất hắn đi."
"Có gì tốt để chôn." Nhan Tông vung tay lên, đầu Trương Giác ầm một tiếng từ trong kim điện bay ra ngoài, hắn chống đỡ trước bàn đối phương: "Nỏ, ngươi không còn gì để nói... Ài, ta nói các huynh đệ, sau khi đánh hạ Liêu quốc, chúng ta thuận tiện đánh cả Võ Triều luôn đi."
Câu nói này khiến mọi người ồn ào hẳn lên, có người nói: "Nhân thủ của chúng ta dù sao cũng ít mà." Cũng có người nói: "Phía nam dù sao cũng quá xa." Trong lời nghị luận của mọi người, nhìn chung vẫn là A Cốt bên trên đánh, lúc này A Cốt hơn năm mươi tuổi mặc áo lông mặc áo lông ngồi trên vương tọa, nói vài câu với Nhan Tông., Cười nói: "Lần hòa giải này tuy rằng để cho võ triều nhân đưa đến Trương Giác, nhưng dù sao cũng chưa từng chính thức đánh qua, chúng ta ít người cũng là một phương diện. Quốc gia chưa định, các ngươi nói xem, đừng quá tự đại. dũng sĩ cẩn thận sẽ không bị gấu ăn thịt, dũng sĩ tự đại mới bị Hùng Hùng ăn."
Mọi người vui vẻ đáp ứng, không lâu sau yến tiệc đã tản đi, mọi người lần lượt đi ra khỏi kim điện, Nhan Tông Phốc nhìn Nhan Hi Doãn, lạnh lùng hừ một tiếng. Ở hậu thế, mọi người càng hiểu rõ nữ tử khiến người ta sợ hãi tên thật của hắn: Ninh thuật. Nhưng vào lúc này, Nhan Tông lại nhìn sang Nhan Duẫn., Thậm chí hắn còn sợ tên Nhan Hi Duẫn văn võ song toàn kia. Kim Ngôn thuật từ nhỏ đã hiếu chiến, rất có hảo cảm với các huynh đệ có võ nghệ cao cường. Chỉ có Nhan Hi Duẫn, người Hán đọc sách quá nhiều, làm việc rất nho nhã khiến hắn không thoải mái, nhưng ngay cả trên võ nghệ hắn cũng không đánh lại đối phương.
Lúc này, ngoại trừ bọn họ ra, còn có một người lưu danh sử sách ở hậu thế, hoặc là sự nghiệp khai thác một phương, hoặc là hoàng đế Kim quốc một triều. Bọn họ phần lớn đã trải qua Thi Sơn Huyết Hải. Ngoài kim điện tuyết trắng khắp nơi, gió Bắc gào thét, không ai nhíu mày với thời tiết như vậy, đối với bọn họ mà nói, hàn lãnh như vậy, là thái độ bình thường của thế giới này.
Ngày hôm nay, đám người này nhìn về phía võ lâm phía nam, sau đó thu hồi lại, chuyên chú vào khối thịt mỡ còn đang ở bên miệng bọn họ.
Liêu quốc, dù sao vẫn còn rất lớn...
Tuyết rơi im ắng, chỉ có đầu Trương Giác lăn xuống bậc thang, lúc này lẻ loi trơ trọi chôn ở trong tuyết trắng, đơn độc đối với trời xanh, không người để ý tới.
Không lâu sau, tên nô bộc đầu người kia đã dùng giỏ trúc để quét dọn, ném vào trong vùng đất hoang vắng.
Thân thể trần trụi...
Phía nam, trạch viện của Tả gia rất yên tĩnh, tả hữu đã xem xong tin tức tình báo trong tay, dựa vào ghế, nhắm mắt lại...