Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
Ngày thường cứu trợ thiên tai, nếu phạm vi tai ương không lớn, mà phía trên lại có quan viên tương đối kiên quyết cứu trợ thiên tai, như vậy quan phủ liền có thể vận dụng một ít thủ đoạn và cách xử lý tương đối kịch liệt. Bình thường mà nói, trực tiếp đi vào nhà đại hộ khuyên bảo uy bức, có ai không nghe, giết một nhóm, giá lương thực bao nhiêu cũng có thể ngăn chặn. Mà có thủ đoạn và quyết định như vậy, không sợ quan viên sau khi trả thù, liền thường thường bị người ta coi là cực lại, quan tốt.
Lúc này đây mới bắt đầu cứu trợ thiên tai, Tần Tương Nguyên cũng từng có quyết định như vậy, muốn cứu nhiều người hơn. Nhưng lúc đó hắn cũng hiểu rõ, giá lương thực tăng theo quy mô, dựa vào loại thủ đoạn này để cứu người., Thật sự là như muối bỏ biển, không làm được quá nhiều chuyện. Mà nếu dùng qua thủ đoạn này, thì khả năng trước khi cứu trợ thiên tai hoàn thành, chính mình – Tể tướng đều bị thanh toán hết. Bởi vì suy nghĩ như vậy, sau khi cân nhắc hồi lâu, hắn mới quyết định dùng cách nhìn của Ninh Nghị.
Nhưng điều đó cũng không có nghĩa là lực lượng của phủ Hữu Tướng không một người động đậy được.
Lần này các đại hộ tham gia đóng dấu, như Tề gia, Tả gia, Thái gia, cơ bản đều có thể đánh nhau trên lôi đài với Tần Tương. Trên mặt đài, Tần Tương Nguyên không có khả năng trực tiếp xé rách mặt mũi với những người này, bởi vì đắc tội cùng lúc nhiều phương như vậy, ai cũng không dám. Nhưng cứu trợ thiên tai, những chuyện kiếm tiền này, đều thuộc về thao tác trên mặt bàn, cho dù không thể động vào những nhà giàu quyền quý này, thì sẽ có một ít hộ cá biệt, phủ tướng có tư cách cắt bỏ tất cả.
Mà trước khi có tuyết rơi, đám người Ninh Nghị vẫn luôn kiềm chế vận dụng lực lượng này, ngoại trừ một số người lúc đó muốn kích hoạt dân loạn, hoặc là trực tiếp động thủ với quan viên. Những người còn lại chỉ chạy đi nói lại, để cho bọn họ yên lặng quan sát việc này. Trong bóng tối lại đánh một tá bút: "Lần này chúng ta rất kiên quyết, ngươi xem sẽ biết."
Đợi đến lúc tuyết rơi, tất cả đều bắt đầu chuyển động, các quan viên đã thu thập một phần tin tức của tiểu địa chủ trong vùng thung lũng. Mệnh lệnh, lập tức phá cửa, thẩm phán nhập tội, một phần tình tiết nghiêm trọng trong đó, tướng phủ đã được Hoàng đế cho phép, không đợi sau khi thu hoạch, trực tiếp phán tử. Đầu này, là giết chết cho các tiểu hộ khác của truân thu hoạch.
Trong kinh thành, những thủ đoạn dòng dõi này, đạt được sự thông cảm của Chu Ngọc. Theo việc bắt người, xuống ngục, giết đầu, vốn đã đợi một nhóm lương thực chạy vào thị trường, phát cháo cứu thiên tai, giờ phút này tuyết rơi đã đến mức độ hùng hồn nhất. Mà phản kích của đại hộ cũng được triển khai như vậy.
Có đại hộ có dã tâm nhanh chóng ăn lương thực nhập vào thị trường, có quan hệ, thông qua quan trường hoặc các loại con đường cắt đứt đầu tư lúa mạch. Đối với phát cháo của quan phủ, bọn họ bắt đầu chế tạo hỗn loạn, có mấy chỗ kho lúa thậm chí còn bị âm thầm phóng hỏa. Đại hộ đóng mộ và thương nhân từ bên ngoài giao tranh với nhau ngày càng kịch liệt. Tai khu trị an, trong khoảng thời gian ngắn nhanh chóng giảm xuống.
Bởi vì tuyết rơi quá mức cách biệt với trị an, một số người bán hàng rong từ nơi khác đến lựa chọn rời đi. Một phần vốn đã bị kích thích đến nhiệt huyết, sau khi ý thức được hiện thực lạnh như băng, không hề dừng lại bên này nữa. Chỉ có một số ít người trẻ tuổi ở lại, hơn nữa còn trở nên đoàn kết hơn. Thông đạo lương thực trở nên gian nan., Có nghĩa là kế tiếp, tổng lượng lương thực tại tai khu, trên cơ bản cũng chỉ có bấy nhiêu thôi. Nhưng lần đầu tiên công tác kịch liệt đã làm tâm lý một ít tiểu hộ sụp đổ, bọn họ bắt đầu bán lương thực, hơn nữa xu thế này còn không ngừng tăng lên.
Những thủ đoạn này đều là chiến thuật thường quy phát sinh ở khu tai ương. Mà hung hiểm chân chính và quyết định đại cục kỳ thật ở trên triều đình.
Đối với việc hai vị Tể Tướng dùng lời lẽ tấn công Giao Bằng, lúc này càng ngày càng kịch liệt. Gần như mỗi ngày đều có rất nhiều tấu chương đi lên, bọn họ không phải là nhằm vào Lý Cương và Tần Tương Nguyên, mà là nhằm vào quan viên dưới trướng hai người, đặc biệt là mấy nhóm quan viên phụ trách cứu trợ thiên tai hiện nay, chịu trách nhiệm cứu trợ thiên tai., Bị trách phạt nhiều nhất. Hoàng đế Chu Ngọc phiền muộn không chịu nổi, nhưng trên cơ bản ông ta vẫn ủng hộ nhất hệ tể tướng cứu trợ thiên tai. Làm Hoàng đế, ông ta đại khái cũng có thể thấy rõ một số thế cục trước mắt, chỉ có một số người tham tấu chứng cứ xác thực, sẽ bị ông ta hạ lệnh nghiêm tra, bãi miễn.
Bên này, Lý Cương, Tần Tương, cũng đồng dạng tấu một ít quan viên màu sắc, cản trở một số tiểu quan bị tham gia nhiều nhất, cơ hồ mỗi ngày đều có người xuống ngựa, xem như còn lấy màu sắc. Hoàng đế bên này đang duy trì khuynh hướng phối hợp, cũng than thở với bọn Lý Cương: "Các ngươi không nên náo loạn quá mức, miễn cho có một ngày bị chọc giận thân thể, trẫm gần đây bị các phương diện phiền muộn cũng sắp không chịu nổi, không riêng gì trên triều đình."
Nhưng trong mười hai tháng qua, tổn thất lớn nhất mà Tướng phủ đón nhận là Kinh Hồ Nam Lộ đều chuyển vận thành Lâm xu đình, người này chính là một thành viên dưới trướng Tần Tín Nguyên. Hắn quản lý Kinh Hồ Nam Lộ, duy trì thương đạo, đầu tư cứu trợ thiên tai, vốn là mạnh nhất, mà vấn đề duy nhất là ở thế gia lớn nhất đường Kinh Hồ Nam họ Hàn, nơi này là... nhà mẹ đẻ của Hoàng Thái hậu.
Trong lúc quản lý đường nam Kinh Hồ, Lâm Khâu Đình đã tận lực tránh phát sinh xung đột chính diện với Hàn gia, nhưng mà đủ loại ma sát vẫn không thể tránh khỏi. Trong mười một tháng, đã có người Hàn gia vào kinh tìm Thái hậu cáo trạng, La Bích Lâm Đình bọn họ ngang ngược ngang dọc đường núi phía nam Kinh Hồ, các loại tội danh Tham Mặc xúc phạm, đã chuẩn bị nhân chứng làm chứng., Chứng cớ, không ngừng chạy đi. Một số quan viên tấu tấu ngày càng kịch liệt, cuối cùng Thái hậu bên kia cũng bị thuyết phục, cảm thấy người nhà mình ở bên kia, bị ức hiếp cực lớn. Mà Chu Ngọc bên kia cũng bắt đầu nhìn kỹ những vật này, cuối cùng giận tím mặt, chuẩn bị làm Lâm Sùng Đình.
Sau khi lên triều quyết định như vậy, Lại Bộ Thị Lang và Lâm Tích Đình có quan hệ khá tốt, trong rừng Thái Khấp Huyết khóc lóc, để Chu Ngọc thu hồi mệnh lệnh. Cuối cùng còn nói: "Nếu lúc này Lâm Tương Đình nhậm chức, trên đường Kinh Hồ Nam sẽ có vô số bách tính gặp tai họa..."
Hắn là Lý Cương, quan viên dòng dõi Tần Hoàng, lúc này cũng là choáng váng. Lời này khiến Chu Ngọc giận dữ, vỗ bàn mắng: "Khốn kiếp, ngươi coi thiên hạ này trừ Lâm Tương Đình ra thì không còn chức quan nào tốt nữa! Ngươi đảm đương chỉ có các ngươi là thanh quan, trừ các ngươi, thủ hạ của trẫm không có người tốt cứu dân với nước sôi lửa bỏng! Trẫm sẽ chỉ là Lâm Sùng Đình! Ngươi cũng từng cho trẫm về nhà—— "
Đại quan thủ hạ lập tức tổn thất hai người, Tần Tương Nguyên cũng là vô lực hồi thiên. Lúc này mặc dù tuyết rơi, nhưng nếu nói hoàn toàn phong sơn phong lộ, dù sao cũng không đến mức khoa trương như vậy, ý chỉ triều đình nhanh chóng phát tới Kinh Nam. Lâm Tương Đình bị yêu cầu vào kinh đợi tra xét, hắn cũng là lòng nóng vội, chửi ầm lên, trên đường lên kinh liền lây nhiễm ác tật, cuối cùng truyền tới chỉ có tin dữ.
Lâm Đằng Đình năm nay mới bốn mươi chín tuổi, thân là quan lớn một phương, tinh thần hưng thịnh, tuổi trẻ tài lực mạnh. Mặc dù nói lúc này đi nhậm chức cho hắn đả kích cực lớn, lại là mùa đông giá rét như vậy, nhưng nếu hắn thật sự bị bệnh chết, lại có rất nhiều điểm nghi ngờ. Chỉ là việc này rốt cuộc là thật, còn là Kinh Nam Hàn gia một tay che trời làm, sau đó rốt cuộc không tra ra được.
Lúc này trong cứu trợ thiên tai, một số vấn đề nhỏ xuất hiện, bên phía Tướng phủ chắp vá lại, còn có thể tổ chức thêm nhân viên dự bị, những đại quan tương tự như Lâm Đằng Đình sẽ tổn thất, dẫn đến việc làm một đường tăng thêm nửa, mà tình huống tương tự, mỗi ngày đều phát sinh.
Một con cháu tóc trắng, Tần Phi dùng tinh thần lực cường đại ứng phó với các tình huống, thường xuyên thương lượng với đám người Ninh Nghị để đưa ra quyết sách. Ninh Nghị trong thương trường, lòng người đều có cách của riêng mình, ngay lúc đó vận hành quan trường võ triều cũng không quá quen thuộc, hắn đưa ra kế sách này., Thường thường bị Tần Tương Nguyên nói là quá mức lợi hại. Trong giao phong khuyển nha, giá lương thực cuối cùng vẫn hạ xuống, nhưng không ai biết kết quả cuối cùng sẽ như thế nào, người muốn cứu sẽ chết đi bao nhiêu. Bởi vì lúc này khu tai ương, mỗi ngày đều xuất hiện lượng lớn tử vong, hoặc là chết đói., Hoặc là có thể là đông lạnh. Từ quan phủ, địa phương cứu trợ thiên tai của đại hộ còn tốt hơn nhiều, nhưng luôn có vài người ở trong khu núi xa xôi, sau khi ăn hết giá lương thực, hoặc là lẻ loi trơ trọi, hoặc là cả nhà chết ở sơn thôn xa xôi, vô thanh vô tức.
Ở phía đông con sông xa xôi, sư phụ đã ở bên này một tháng. Thời gian đầu, nàng chạy tứ phía, tham dự cứu trợ thiên tai, phát cháo, bán lương thực, cũng đã từng cảm nhận được phần nhiệt huyết hùng hồn trong lòng. Nhưng đến hôm nay, mệt mỏi cùng trọng áp tâm lý đã hàng lâm xuống, một ít lúc nàng vẫn mặc áo choàng, bọc khăn trùm đầu ra khỏi thành thi cháo, nhưng càng nhiều lúc, nàng sẽ đứng xa xa nhìn những nạn dân kia, lặng lẽ khóc ra.
Trong thời gian đầu đã từng có nước mắt, không lâu sau liền ngừng lại, đến những ngày này, lại bắt đầu đi ra. Ban đầu trong mấy ngày, nàng là vì những nạn dân này mà khóc, trong khoảng thời gian gần đây, có một bộ phận khóc thút thít của nàng lại là vì người khác.
Những năm gần đây, không phải là nàng chưa từng trải qua thảm kịch, cũng không phải là chưa từng thấy qua tử vong. Nhưng, khi nàng thực sự đầu nhập vào muốn làm gì đó, bên cạnh lại có rất nhiều người cũng muốn nhiệt huyết làm gì đó, cuối cùng cảm giác thất bại phải nghênh đón vô cùng mãnh liệt. Lúc ở kinh thành, Ninh Nghị nói với nàng những lời kia, sau khi đến đây mới dần dần biến thành thực cảm.
"Chúng ta không phải muốn đại hộ lỗ tiền."
"Chúng ta chỉ để bọn họ kiếm ít một chút."
"Bọn chúng rất tham lam, sẽ có rất nhiều người có thể sống sót..."
Thế nhưng... Mỗi ngày đều có rất nhiều người chết a...
Giá lương thực đúng là bắt đầu giảm. Có đôi khi cô rất muốn lập tức trở lại kinh thành tìm Ninh Nghị, hỏi: "Chúng ta thành công chưa? Số người chết có bao nhiêu? Thiếu hơn năm vạn sao?" Nhưng cô ta biết, bất luận có phải như vậy hay không, trong lòng của cô ta đều rất khó bình tĩnh, lương thực tích trữ của quan phủ không ngừng giảm xuống, cháo cũng bắt đầu thưa dần. Có nhiều chỗ sợ rằng sẽ càng thêm phiền toái so với nơi này.
Có đôi khi nàng nhớ lại, chết nhiều người như vậy, chỉ là để cho nhà giàu kia kiếm ít một chút. Nhiều người chết như vậy, mỗi nhà của bọn họ, lại đều đang kiếm tiền. Nhiều người như vậy, dụng tâm làm việc, đánh bại ai đây...
Đối với việc trong kinh thành có thể đạt được mục tiêu dự đoán hay không, Ninh Nghị cũng không biết. Trên thực tế, sau khi tuyết rơi bắt đầu, hiệu suất tình báo các nơi truyền đến cũng đã bắt đầu ngưng trệ. Tất cả đều ký thác vào kế hoạch ban đầu, quan viên các nơi vốn đã an bài tốt, về phần trong kinh thành thì chỉ có thể cố gắng duy trì tốt toàn bộ đại cục.
Mà theo cái chết của Lâm Sùng Đình, đại cục này cũng không duy trì hoàn mỹ.
Thời gian, sắp tiến vào tuần hoàn mười hai tháng, trừ biệt còn mười ngày nữa là tới. Các nhà trong kinh thành đều giăng đèn kết hoa, những địa phương như Ninh gia, tướng phủ cũng không ngoại lệ., Ngay cả nam nhân của các nhà đều đang cố gắng duy trì đại sự cứu trợ thiên tai, trong các nhà các nhà, tuổi cũng cần dùng. Lúc này Kỷ Khôn đã về tới Tướng phủ, Hoán Tổ năm nào cũng trở về nhà mình, thấy hòa thượng Minh Minh còn đang chạy khắp nơi. Mỗi ngày Ninh Nghị đều đi vào trong Tướng phủ., Cùng mọi người hợp kế số liệu, xử lý rất nhiều chuyện cần xử lý. Bữa tối ngày hôm nay đã ăn cơm tối, mọi người không về nhà, còn đang thảo luận một ít chuyện liên quan đến cứu trợ thiên tai, liên quan tới Hoài Nam còn có một số chuyện lương thực có thể chuyển ra ngoài, cùng một đám phụ tá đang thương lượng tính chính xác.
Đêm còn chưa khuya, trong thư phòng đã thắp đèn, Tần Tương Nguyên chắp hai tay sau lưng với Ninh Nghị, Kỷ Khôn, nghe người ta nói tới điển cố trên chính đàn, có thể lấy ra dùng danh nghĩa. Hắn đã râu tóc bạc trắng, nhưng ánh mắt rõ ràng, ánh mắt rõ ràng., Tinh thần tốt, trong lúc nói chuyện còn khá khôi hài hài. Trong lúc đó, Tần lão phu nhân nhìn hắn một hồi, còn đưa cho mọi người một bộ trà điểm. Sau khi nàng ra ngoài, Tần Tương Nguyên tiếp tục kể chuyện xưa, một gã thuộc hạ chạy chậm vào, cầm lấy một phần tin tình báo: "Đại nhân."
Tần đợt đợt được đưa đến xem.
Tình báo kia chỉ lớn cỡ nửa trang giấy, Tần Thìn nhìn một lần, cau mày lại nhìn một lần nữa. Hắn đứng đó, đưa mắt nhìn về phía thư phòng, hai mắt chớp chớp, trong ánh mắt có chút hoang mang., Hắn mở tờ giấy ra, đám người Kỷ Khôn đang muốn đưa tay đón thì Tần tộc vẫn duy trì tư thế đưa tay ra, ngã trên ghế phía sau, một tay nắm lấy lưng ghế, gân xanh nổi lên. Hắn há miệng định nói gì đó, nhưng cuối cùng chỉ nói hai chữ: "Trương giác..."
Người nghe tiếng không khỏi lao ra cửa phòng: "Người đâu! Tên là Từ đại phu! Nhanh!"
Kỷ Khôn xông tới, một bàn tay bắt mạch Tần Thìn, một tay bắt lấy người có nguồn gốc của Tần Nguyên. Ninh Nghị đi tới nói: "Thả lỏng, thả lỏng, Tần tướng, thả lỏng, tất cả chúng ta... thả lỏng, bất kể chuyện gì, nhất định có thể hoàn thành, hít sâu, theo ta, hô... hấp..."
Vừa nói, hắn vừa tiếp nhận tờ giấy trong tay Tần Thìn kia, nhìn một lần, cầm tờ giấy trong tay, đột nhiên siết chặt, bờ môi giật giật, không nói gì thêm, chỉ cắn răng nói: "Phù... Hấp..."
Từ đại phu trong Tướng phủ chạy như bay mà đến, liếc mắt nhìn Tần Thìn một cái, nói: "Các ngươi ra ngoài." Lấy ngân châm ra đâm. Kỷ Khôn lui về phía sau hai bước, Ninh Nghị kéo hắn lui ra khỏi phòng, đưa tờ giấy cho hắn. Kỷ Khôn nhìn một chút, nghe nói người cũng đã xúm lại.
Không ai nói chuyện, bởi vì như vậy sẽ quấy rầy người bên trong phòng.
Mười tháng mười một tháng, bên ngoài Nhạn Môn quan, Trương Giác đánh với Nhan Mẫn mẫu ba trận, hai trận thua trước, trận thứ ba chuyển bại thành thắng, đánh lui đại quân Nhan Dục Mẫu. Sau đó Kim Nhân thay A Cốt đánh con trai thứ hai, hoàn thành tướng lĩnh Nhan Tông., Ở ngoài Nam Kinh, Trương Giác đại bại. Hoàn Nhan tông lúc này là một trong những tướng lĩnh mạnh nhất trong Kim quân, Trương Giác tự biết không địch lại, dẫn quân nam rút lui vào Yến Kinh. Lúc này người trấn thủ Yến Kinh chính là Quách Dược Sư và Tuyên phủ Vương An quân. Hoàn Nhan Tông chỉ huy quân xuôi nam, mùa đông công thành không dễ, Quách Dược Sư thủ thành chiến đấu nhưng không biết lúc này Vương An Trung đã nhận được mật lệnh của kinh thành.
Vương An giấu Trương Giác đi, khi hoàn thành việc Nhan Tông yêu cầu, chỉ nói không có người này. Sau khi Nhan Tông nhìn xong cần phải gấp gáp, tỏ vẻ nếu Võ Triều không giao Trương Giác ra, liền muốn khai chiến với Võ Triều, lúc này Vương An mới tìm ra một thế thân giết chết Trương Giác, đưa ra thủ cấp. Nhưng trong kim nhân có người quen biết Trương Giác., Nhìn ra cũng không phải là đầu Trương Giác. Sau khi thi triển áp lực, Vương An Trung rốt cục đem Trương Giác ra, vô số tội trạng rơi vào người Trương Giác, chỉ trích gã Khinh Khai Võ Triều cùng Kim Nhân, Trương Giác mắng to Võ Triều không thể dung người. Sau đó Vương An Trung giết Trương Giác, đem đầu người tặng cho Nhan Tông nhìn.
Kim nhân, cuối cùng cũng rút lui.
Lửa đèn của nghênh đón Niên Quan treo cao, trong Biện Lương thành vẫn phồn hoa như trước, chỉ có gió đêm mùa đông nức nở lạnh dần. Người trong sân đi qua một bên, trầm mặc không nói gì. Không lâu sau đó, Ninh Nghị ra ngoài viện, vung một quyền về phía một cây đại thụ. Phịch một tiếng, thân cây lay động, vỏ cây nứt ra.
Mùa đông ở Võ Triều Cảnh Hàn mười một năm này đã có rất nhiều người nỗ lực, muốn làm được một số chuyện. Cuối cùng cũng có rất nhiều người nỗ lực, hoàn thành một đợt đâm lưng hoàn mỹ cho quốc gia này...
【 Trước mắt dùng hết, thanh âm nghe kinh điển hữu dụng nhất là 1~4, tập hợp thành tứ đại ngữ âm, siêu 100 loại âm sắc, càng là hỗ trợ đổi Nguyên thần khí bằng sợi dây ly đọc cao, ô ô ô ô. 】