Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
Từ khi sinh hoạt như Biện Lương bắt đầu mở rộng ký trúc, tình hình cuộc sống của Ninh Nghị so với Giang Ninh kỳ thật có rất nhiều biến hóa.
Mặc dù nói trải qua nhiều chuyện kiếp trước như vậy, tính cách của hắn vẫn nghiêng về việc vui hay không thích, nhưng sau khi trúc ký xong, vòng tròn sinh hoạt và xã giao, kỳ thật vẫn là chậm rãi khuếch trương. Bạn bè trên thương trường giao hảo một chút, thỉnh thoảng có thi từ tụ hội, trong hơn nửa năm Cảnh Hàn cũng sẽ tham gia một chuyến., Xem một chút. Bởi vậy, sau khi cứu trợ thiên tai xảy ra, ngoại trừ những gia tộc quyền thế, những người làm ăn ngoài ra, ngẫu nhiên cũng có những học viên tài tử tự xưng là "Bằng hữu" tới khuyên bảo hắn một chút. Những người này, Ninh Nghị lười gặp, thấy, cũng chỉ là một phen công phu thái cực đẩy trở về.
Một nhân sĩ thành công có thể có rất nhiều đặc chất, nhưng tuyệt đối không tính việc hai tai mềm tận gốc. Có mấy người được gọi là khiêm tốn chấp nhận ý kiến, cũng đều có phương pháp quy nạp phân tích. Hơn nữa, bọn họ hiểu rất rõ suy nghĩ của đối phương, cảm thấy thu lại, cảm thấy đối phương là một tên ngốc, lúc nào cũng có thể lộ ra vẻ mặt tươi cười cảm tạ. Như vậy chính là một người hư tâm, còn cảm thấy bất cứ ai nói cái gì cũng đều có thiện ý, có đạo lý, đó không gọi là tâm hư hư, mà chỉ là bản thân tam quan bất ổn, đương nhiên, có thiện thì thường là đúng, nhưng thiện ý lại rất đúng, nông và ngu, ba người thường cũng không trái với nhau.
Đối với Ninh Nghị, người bình thường vừa mở miệng hắn đã có thể thấy được đề nghị giả thành thiện ý của đối phương, đối với hắn không có chút ý nghĩa nào. Đại đa số thời gian đều qua loa một phen, nếu cần thiết hắn sẽ dùng thái độ thiện ý tương tự dẫn dắt đối phương hướng hoàn toàn khác nhau. Đương nhiên, hắn không cần nhiều người làm như vậy cho lắm, nhưng mà đối với vị mà hôm qua hắn đã từng nói chuyện với người khác thì vẫn cần thiết như vậy.
Lúc trước vì cứu trợ thiên tai, vốn là nghĩ tới việc mời sư sư cô nương ra tay thuyết phục một số người, về sau đối phương luôn bận rộn, hắn cũng không có quá nhiều thời gian, cần suy nghĩ quá nhiều, sư phụ bên này cũng liền trì hoãn.
Ngày hôm qua nghe người không ngừng xác định lại tin tức của Tả Kế Lan, Ninh Nghị nghĩ thầm có thể là có người tìm nàng làm thuyết khách. Bất quá Lý sư nữ nhân này cũng không khó giải quyết, nàng khát vọng chân thành, mà lại biết điều, thuộc về loại thỉnh cầu mà ta nói cho ngươi, ngươi hơi gặp khó khăn một chút, đối phương sẽ tự động thu hồi người. Loại tính cách này đến từ sự chân thành có thể thông cảm cho người khác, mặt khác là đến từ việc giữ được khoảng cách thanh tỉnh.
"Nhưng ta cảm thấy sư cô nương muốn tới, chắc chắn không phải vì Tả Kế Lan, cũng khẳng định không phải Tả Kế Lan mời nàng tới." Lúc ăn cơm trưa, nghe người không khỏi cầm đũa nói tới chuyện này: "Dù sao hôm qua sư cô nương cũng không nhắc tới chuyện này một câu."
"Đoạn thời gian trước bận quá, bây giờ bỗng nhiên nói có chuyện tới tìm ta, là chuyện này hẳn là không chạy thoát... Bất quá, Lý sư là người biết điều, nàng đi chuyến này, cũng có thể là Lý Uẩn để nàng chạy."
Ninh Nghị nói xong, nghe người không khỏi khẽ gật đầu, ngón tay quơ quơ trên không trung: "Có người tìm Lý Uẩn, Lý Uẩn không muốn đích thân tới nói chuyện với ngươi, bởi vậy mới nhờ sư cô nương tới đây... Kể từ đó, vị Lý mẫu thân này xem ra cũng rất rõ tính cách của ngươi."
"Điều này chứng tỏ cô ta không muốn trở mặt với ta, chẳng qua là nhận lời nhờ vả, cũng chỉ là nhắc nhở ta một chút mà thôi." Ninh Nghị cười lắc đầu. "Như vậy thì tốt rồi, những người khác có thể xé rách mặt mũi, hợp tác cùng điệp lâu vẫn phải tiến hành."
"Vậy ngươi chuẩn bị... Có qua loa một chút không?"
"Nước đến đất che đi, ta ngược lại muốn xem xem có thể thúc đẩy Lý sư phụ ngược lại hay không."
"Ta phát hiện khi nói tới sư cô nương, ngay cả họ cũng mang họ, khiến các ngươi hình như không quen thân lắm..."
"Tuy là quen biết thuở nhỏ, nhưng ở trong giới diện này, lợi ích quyền thế cuối cùng cũng thấy được. Sư phụ đối đãi với bằng hữu xem như... tương đối chân thành, bất quá, giữ khoảng cách là chuyện tốt. Nàng hiện tại là hoa khôi, qua một thời gian ngắn đã gả cho người khác, chẳng lẽ còn có thể làm bằng hữu? Nói lui một bước, chẳng lẽ còn có thể cưới nàng hay sao?"
Nghe người không khỏi suy nghĩ: "Chậc chậc, nhưng xem ra sư cô nương cũng không tệ."
"Nghe nói ngươi cũng có hảo cảm với nàng."
"Đẹp sao, lại có khí chất, nàng có thể thành hoa khôi đệ nhất Biện Lương thành, không phải là không có đạo lý."
"A, cưới nàng a."
"Ha ha, nhà ta có vợ xấu lão mẫu, còn muốn sống thêm vài năm, thôi quên đi. Lập tức ngươi có thể được rồi."
"Hiện tại ta đã có... Bốn cái rồi, ta cũng muốn sống thêm vài năm."
Hai người đều nở nụ cười. Ninh Nghị nghĩ, bây giờ bốn, cộng thêm bốn cái, thêm Hồng Đề và dưa hấu, mình bây giờ đã sáu cái rồi... Hắn vốn không muốn làm người Hoa Tâm, sao lại thành như vậy nhỉ. Nam nhân thật sự không quản nổi mình... Nghĩ như vậy, không khỏi nhếch miệng, thở dài một hơi.
Học sinh dòng chính của Tần Liệt đa số đều có thất khiếu lung linh tâm, đối với người khác thì đều rất chuẩn xác. Bình thường nói chuyện phiếm, suy đoán thế cục, tám chín phần mười. Lúc này Ninh Nghị trò chuyện với người ta một hồi, cũng đại khái tổ chức đường viền sư phụ sau khi tới đây. Nhưng sau khi thầy giáo tới, hai bên nói một hồi, Ninh Nghị mới phát hiện mình nghĩ sai rồi.
Sau buổi trưa không lâu, sư phụ cũng đã tới. Khách tới là một trong những hội viên ở Tương Phủ. Viện không lớn, trong đình viện có hòn non bộ, hoa, thụ, bởi vì mùa đông đã đến nên phần lớn hoa cỏ đều đã tàn lụi. Sau khi hàn huyên xong, sư phụ nói chuyện đầu tiên chính là những người trẻ tuổi được tiếp đãi hai ngày trước, nói về tình huống tai ương mà bọn họ nghe được. Ninh Nghị suy nghĩ một chút.
"Vu gia a, ta ngược lại nhớ. Sau khi bàn bạc sinh ý thỏa đáng, hẳn là sáng nay đã khởi hành. Bọn họ đến nhà ta một chuyến, vốn muốn gặp ta, nhưng tại Tướng phủ, là đàn nhi tiếp đón bọn họ."
"Vậy hôm nay... tình huống trong tai ương thế nào rồi?"
"Khó mà nói được..." Ninh Nghị do dự một chút rồi cười nói: "Tất cả mọi phương diện đều đã cố hết sức, bây giờ chúng ta chỉ có thể bảo trì giá lương thực không đổ. Trời lạnh rồi, hiện tại đã bắt đầu trở thành người chết. Nhưng người thật sự đợi là trận tuyết đầu tiên, hai bên chúng ta đều đang chuẩn bị."
"Những thương nhân lương thực kia..." Sư phụ nghiến răng nghiến lợi nói một câu, một lát mới nói: "Vậy... ta có thể giúp gì đó không?"
"Đương nhiên có thể." Ninh Nghị cười rộ lên: "Vốn dĩ ta muốn tìm ngươi. Sư phụ, ngươi quen biết nhiều người ở kinh thành, trong nhà có vài người có lương thực, có thể hỗ trợ vận chuyển đồ vật, hoặc là có quan hệ, ta muốn mời ngươi đi du nói một chút. Vốn là còn sắp xếp một danh sách, muốn mời ngươi xem có quan hệ gì với những người đó, có thể nói được..."
Sư phụ cúi đầu suy nghĩ, trong mắt rất có thần thái: "Trong lòng ta biết rõ..."
"A, bất quá lúc ấy ngươi cũng tương đối bận rộn, bên ta cũng có rất nhiều..."
"Ách, lúc đó..." Sư phụ suy nghĩ một chút rồi bật cười khanh khách: "Đều đang quan tâm tới chuyện của Đồng Thư Nhi."
"Ta biết, nghe nói, tên kia đã lưu ba ngàn dặm."
"Đúng vậy." Sư phụ vui vẻ cười rộ lên. Sau một lát, mới nhìn Ninh Nghị nói: "Còn không muộn sao?"
"Không muộn."
"Vậy là tốt rồi." Sư phụ suy nghĩ một chút, "Ta còn có một số tỷ muội, chính là tỷ muội xảy ra chuyện trong sự kiện của Đồng Thư Nhi, các nàng cũng có thể hỗ trợ... Ta biết có một số người trong nhà, quan hệ với Tương Phủ không nhúc nhích, chúng ta hẳn là có thể nói chuyện với bọn họ. Sau đó, lập tức, chúng ta có thể làm cho những gian thương đại hộ kia thua thiệt bao nhiêu a? Bây giờ có bao nhiêu lương thực vậy?"
"Lỗ..." Hai người lúc này đều đứng trước cửa sổ phòng khách, thần sắc Ninh Nghị thoáng trở nên phức tạp. "Làm sao có thể chịu thiệt..."
"Ách..." Sư phụ ngẩn người.
Ninh Nghị nhìn ra ngoài cửa sổ, thần sắc trở nên nghiêm túc. Một lát sau, bọn họ mới thở ra một hơi dài: "Bọn họ cũng sẽ không thiệt thòi đâu, chỉ có cách kiếm nhiều hay ít mà thôi. Sư phụ, ngài nói xem, mục đích của những người này là vì cái gì?"
"Ặc, bọn họ là..." Trong đầu sư phụ vốn có đáp án, nhưng nghe Ninh Nghị nói như vậy lại cảm thấy không đơn giản như vậy, không khỏi có chút do dự.
Ninh Nghị đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ: "Lương thực hai lượng một thạch, chỉ là hiện tại bán đã là lợi gấp mười lần. Tuy nói uy lực của tiền rất lớn, tất cả mọi người đều muốn, nhưng một khi quan phủ đè xuống, chẳng lẽ thật sự có nhiều người không biết đủ như vậy sao? Cảm thấy lợi nhuận gấp mười lần cũng ít... Bọn họ không phải là vì tiền, mà là vì đất..."
Sư phụ nhìn hắn.
Ninh Nghị lắc đầu: "Chỉ có lương thực đóng mộ của tiểu hộ là vì tiền, bọn họ cảm thấy giá lương thực sẽ tiếp tục tăng cao mới có thể mua được. Về phần đại hộ, trong nhà bọn họ đã có dự trữ lương thực, sau đó lại ăn vào với số lượng lớn, bảo trì giá lương thực cao, không phải là bán vào lúc cao nhất, mà là giảm bớt lương thực trên thị trường sau đó., Cho người ta ăn, lấy đất đổi lương thực. Chỉ có đất mới là thứ bọn họ cảm thấy có lợi nhất, đó cũng là nguyên nhân chủ yếu để bọn họ cùng quan phủ đánh lôi đài. Về phần kiếm tiền, lúc ba mươi lượng bọn họ có thể kiếm được gấp mười lượng, cho dù đánh tới mười lượng, bọn họ cũng lợi gấp bốn lần. Sư sư, sự chờ mong của chúng ta hiện tại, cũng chỉ là đánh tới mười lượng mà thôi..."
"Thế nhưng... Vậy thì... những người đó..."
"Quan phủ không phải là không có lương thực cứu trợ thiên tai. Nhưng vì thôn tính đất đai, bọn họ sẽ liều mạng. Dụ dụ hoặc càng cao, bọn họ đầu tư càng lớn, sau đó dưới sự hấp dẫn của lợi nhuận, người của quan phủ cũng sẽ tham dự vào trong đó, bọn họ sẽ trực tiếp ra tay với lương thực cứu trợ thiên tai. Muốn cứu trợ thiên tai, làm ít công nhiều, người bán ruộng bán đất càng nhiều., Người cần cứu tế, cũng sẽ càng ngày càng nhiều, cứ như vậy, sẽ thành tử kết. Chúng ta vận lương qua, đánh chính là lòng tham của bọn họ, lòng tham của những người thượng tầng này bị đánh rơi một phần, tiếp theo sẽ có trăm người, ngàn người được lợi, có thể sống thêm nhiều người như vậy."
Sư phụ yên lặng lắng nghe, Ninh Nghị cười cười: "Nhưng khiến bọn họ thiệt thòi, làm sao có thể, chỉ có một phần rất ít không ngăn nổi tham lam trong lòng, có bao nhiêu lương thực nuốt mất, cuối cùng khiến cho đại hộ của mình chịu thiệt, những người này là ngu xuẩn chết. Nếu không bất luận thế nào, bọn họ đều là kiếm tiền..."
Hắn dừng một chút: "Bây giờ chúng ta đang đợi tuyết rơi, bây giờ quan phủ tuyên truyền với bọn họ, lương thực của chúng ta cũng đủ, cho dù bất cứ lúc nào, mọi người cũng có thể ăn được. Bọn họ sẽ không tin, quan phủ nói phải cứu trợ thiên tai., Phía dưới có rất nhiều người bán hàng rong lương thực đóng lồng, cũng sẽ không tin. Chỉ khi có tuyết rơi, quan phủ còn có thể không ngừng cung ứng lương thực, nhóm người bán hàng rong đầu tiên trông coi mới xác định rõ lực lượng cứu trợ thiên tai lần này, đợi đến lúc giá lương thực còn cao bắt đầu bán ra, bày trận thanh bàn., Giá lương thực mới có thể thực sự giảm xuống. Chúng ta vận lương đi vào, kỳ thật đã lưu lại một phần lớn trong kho, chính là đang đợi tuyết rơi, nhưng xét tổng lượng, chỉ sợ vẫn không đủ. Những lương thực này, sẽ càng nhiều càng tốt."
Trong phòng im lặng một lúc lâu, cuối cùng sư phụ cũng mở miệng: "Ta hiểu rồi." Cô hé miệng, trong mắt lộ vẻ kiên nghị: "Ta, lập tức đi làm chuyện này, tranh thủ trước khi tuyết rơi, có thể có kết quả tốt. Mặt khác... hi vọng tuyết rơi muộn chút."
Ninh Nghị cũng mỉm cười: "Hy vọng tuyết rơi muộn một chút."
Hai người cũng không nói gì thêm về chuyện này, chỉ là thuận miệng tán gẫu vài câu, sau đó Ninh Nghị đưa nàng ra khỏi Tướng phủ. Xe ngựa chạy ra, cửa hông Tướng phủ đóng lại. Ninh Nghị đứng suy nghĩ trong chốc lát, ngón tay gõ nhẹ lên đùi, đối với sư phụ cũng đã có chút quan cảm trong lòng.
Mấy ngày sau đó, sư phụ chạy tới chạy lui trong kinh thành, cũng gọi một ít tỷ muội, cùng công bố chuyện hai bên Nam Bắc giá lương thực. Hành động của các nàng rất có hiệu quả, tại Tương Phủ, đám người Ninh Nghị đã sàng lọc qua một lần trong đại hộ kinh thành, lại kích thích mấy nhà trẻ, bắt đầu vận chuyển lương thực quy mô lớn. Mấy ngày sau., Nàng lại gặp Ninh Nghị một lần nữa, thông báo cho hắn biết chuyện tiến triển, hỏi thăm còn cần hỗ trợ gì nữa không, sau đó nói rằng mình đã cùng mấy vị tỷ muội, công tử kinh thành, Đại thiếu gia hẹn trước, muốn tự mình vận chuyển lương thực, một chuyến đi về phía bắc.
Tuy nàng đã nói cho Ninh Nghị một tiếng này, nhưng trong lòng kỳ thật đã chuẩn bị sẵn sàng. Ninh Nghị khẽ gật đầu, chỉ nói cho nàng biết nếu có gì không tiện, thì nhanh chóng liên hệ với quan phủ địa phương.
Mười một tháng sau, đội thuyền lương thực do đại hộ kinh thành tổ chức rời khỏi kinh thành Bắc Thượng Hà Đông. Mấy ngày sau, đội tàu tiến vào trung tâm đường Hà Đông...
Cùng thời khắc đó, sau khi dừng lại ở kinh thành mấy ngày, Vương Túc trở về nhà trái.
Thân thể trần trụi...
Nam Hạ kinh thành vốn định phát động các loại quan hệ, tạo áp lực cho tướng phủ, cũng cảnh cáo Ninh Lập đang thao bàn một điều. Ai biết được ứng phó như cảnh tỉnh mình, lúc đó Vương Trích cũng không còn cách nào khác.
Tuy rằng nghe người ta nói với hắn là "Kinh thành thủy thâm", nhưng đầu tiên là hắn ở kinh thành đùa lưu lại, thỉnh cầu Tả hậu văn hỗ trợ, cũng bái phỏng các nhà nguyên bản bái phỏng, muốn đem Tả Kế Lan ra. Nhưng những người này mặc dù đáp ứng sẽ tạo áp lực đối với việc này, nhưng sau khi nghe nói sự tình đã xảy ra..., Cũng đều tỏ vẻ Tần Tương Nguyên không dễ chọc. Tả hậu văn sau khi đi qua Tướng phủ trở về, nổi giận đùng đùng, hiển nhiên đối phương không nể mặt hắn, có một số người đến phủ Tả tướng nói chuyện, biết Tần Tương Nguyên viết một phong thư cho trái đỡ, sau khi trở về liền nói: "Đã như thế thì sao?", Vương tiên sinh nên sớm trở về, không nên trì hoãn đại sự." Đối với bọn họ mà nói, chuyện này mặc dù có chút xằng bậy, nhưng hai người Tần, Tả có thể trực tiếp nói chuyện với nhau, còn quan tâm những người khác làm gì.
Lấy nguồn gốc của Tần Thìn, trái ủng hộ, thông tin của bọn họ xác thực có thể gọi là đại sự chân chính. Vương Minh Huy cũng đã hiểu, ở lại đây bất luận thế nào cũng không làm được gì, đành phải ôm đủ các loại bất an, trở về Hà Đông.
Trở lại buổi chiều hôm đó của Tả gia, hắn đi cầu kiến trái chống đỡ. Mặc dù nói đến chuyện giật dây thiếu gia chăn nuôi, giật giật thiếu gia lên kinh, sau khi lên kinh còn ném một mình thiếu gia về., Tất nhiên không thể cấp cho Tả Hữu một cái hảo cảm, nhưng dù sao một đao rụt đầu cũng là một đao, chỉ hy vọng khoảng cách giữa Tả Hữu Hữu Hữu cùng Tần Tương Nguyên sợ còn sâu xa hơn so với người bình thường tưởng tượng, vừa nhìn thấy tín hiệu của Tần Nguyên liền nổi nóng, cũng bởi vậy mà quên đi sai lầm của mình.
【 Vấn đề cập đến sự chậm chạp của tiết mục mới, có thể thay đổi căn nguyên cuối cùng cũng có cách giải quyết, tại đây bỗng dưng ô ô ô. Dịch nguyên ô ô ô ô, đồng thời xem nhiều trang giấy mới nhất. 】
Tả đoan Hữu ở sâu trong viện Tả gia, phụ cận viện có một mảnh rừng trúc nhỏ không tươi tốt, trong sân hoa cỏ, cơ bản là Tả Hữu Hữu cùng mấy lão hạ nhân tự mình quản lý. Vị lão nhân địa vị tôn sùng này gần bảy mươi tuổi, râu tóc bạc trắng, nhưng ánh mắt sắc bén., Người này ăn mặc chỉnh tề đơn giản, cẩn thận tỉ mỉ. Hắn cũng không chỉ trích Vương Túc là có chuyện gì, bởi vì Vương Trình Dục xem như không phải là học sinh trong phủ, đối phương chỉ gọi hắn là "Vương tiên sinh", bảo hắn ngồi xuống bên cạnh. Sau khi Vương Túc nói về kinh thành, hắn mới muốn lấy lá thư dòng dõi của Tần Trí.
Lão nhân ở sau bàn đọc sách híp mắt, xem xong thư tín của Tần đỡ nguồn gốc viết.
Hắn đặt ngón tay lên trên tờ giấy, không ngẩng đầu, sau một lát lên tiếng hỏi: "Ta biết lương thực bên ngoài đã chết đói người rồi, Tả gia ta tham dự việc này, có bao nhiêu?"
"Cái này..." Vương Trích Huyên mở miệng có chút khó khăn. Tả Đoan Hữu cũng không thích việc này, mà Tả Kế Lan lãnh đạo lần này đóng Sông lương thực, lại là xuất phát từ trực tiếp hành động của hắn, nếu nói là kéo hơn phân nửa Tả gia xuống nước, đối phương sẽ nghĩ như thế nào.
Nhưng, sau đó cũng xua tay: "Không cần phải nói, ta hiểu, cơ hội tốt như vậy, bọn họ làm sao bỏ qua được." Hắn nói vậy: "Cũng không sợ giảm thọ."
Ông lão thở dài, sau đó lấy ra một tờ giấy tuyên, lại lấy bút lông ra, suy nghĩ một chút, liếc mắt nhìn Vương Trích: "Vương tiên sinh, ngài giúp ta mài mực đi."
Vương Túc vội vàng đi qua, nhìn lão nhân bưng chén trà, rót vào trong nghiên mực một chút nước trà, hắn bắt đầu mài mực. Lão nhân nói: "Ta biết quan phủ đang đè ở đây, những người khác ta không quản được, tất cả lương thực trong phòng của ta đều được đưa ra. Vương tiên sinh, chuyện này là do ngươi xử lý, ngươi cũng đi xử lý một chút."
Vương Túc vội vàng gật đầu: "Vâng."
mực trong nghiên mực đã càng ngày càng đậm. Ông lão cầm bút lông: "Ta viết một bức thư, ngươi... Ừm, không, để nhị ca hắn tiếp Chử Bằng, tới kinh thành đón hắn trở về đi." Cánh tay Vương Trích Hầu như run lên, khoảnh khắc đó đột nhiên hiểu ra., Kế thừa của Tả Kế Lan không có tư cách kế thừa. Bọn họ vào kinh là muốn gây phiền phức cho Tần Tương, dòng dõi của Tần Nguyên chỉ là một phong thư, trái ủng hộ trực tiếp thu lấy tư cách người thừa kế Tả Kế Lan, từ đó gia chủ sẽ chỉ là Tả Kế Lưu, cơ hội Tả Kế Lan trả thù, cũng đã hoàn toàn mất đi.
Đầu hắn hỗn loạn, cả người chìm xuống, trong Hỗn Độn nghe thấy thế bèn trái lại nói: "Phiền Vương tiên sinh cứ làm một chuyện cho lương thực là xong." Hắn ngơ ngác ngác đáp ứng, cũng không biết lúc nào đi ra ngoài, chỉ là lúc ra khỏi cửa, mơ hồ nghe thấy tiếng thở dài bên trái: "... Không có gì, mười trượng phồn hoa, thế giới hoa, một trăm ba mươi nam nhân bắc, cuối cùng cái gì cũng... Không giữ được..."
Vương Túc nghe không hiểu hàm nghĩa trong đó, buổi tối hôm đó, hắn ở trong phòng trằn trọc không ngủ được, áo choàng sáng ngời bay lên, đi ra sân. Mùa đông giá rét làm hắn tỉnh táo hơn một chút, hắn biết rõ mình lúc đầu rất nhiều thứ bị áp chế., Không có, những câu nói cuối cùng bên trái trợ giúp lại vang lên trong đầu hắn, hắn suy nghĩ ý tứ sau lưng, giống như một cái sấm sét thâm thúy mà hắc ám. Hắn lắc đầu, muốn đem lời nói này từ trong đầu phất đi, đột nhiên trợn to hai mắt, hướng về phía trước, vươn tay ra...
Thân thể trần trụi...
Phịch một tiếng, chậu than trên giá bay ra ngoài, ngọn lửa trong bóng tối nổ tung, sau đó là tiếng kêu thảm thiết cùng tiếng huyên náo.
Trong gió lạnh vào đông, đây là một trại hai sơn trại trên sông phía đông, trong trại có khoảng hơn một trăm tên phỉ, lại thêm gia quyến có hơn ba trăm người ở bên này. Sau khi rối loạn vang lên không lâu, toàn bộ trại đã sáng lên.
Bên phía đường Hà Đông, có không ít dân chúng không yên lòng, thế đạo bất bình, nếu không đảm đương được dân chúng thì làm phỉ cũng là một đường ra. trại Song Liên sơn gọi là Đại Hổ trại, chỉ vì tên gã trại chủ là Bành Đại Hổ. Tên của gã tuy rất khó nghe, nhưng trên giang hồ cũng là cao thủ số một số hai. Có một đoạn thời gian, Hà Bắc Hổ Vương Điền Hổ tới chiêu hắn tụ nghĩa., Hắn trực tiếp cự tuyệt, gọi ngươi là Điền Hổ, ta không chỉ là hổ, mà còn là Đại Hổ, cần gì phải nghe theo hiệu lệnh của ngươi. Còn đánh bại cả sứ giả võ nghệ cao cường mà đối phương phái tới, sau đó bởi vì hai bên cách nhau có chút xa, Điền Hổ cuối cùng không thể làm gì được hắn.
Vì người đứng đầu một phương, bảo vệ một phương bình an. Với tư cách sơn phỉ, Bành Đại Hổ đối xử với thủ hạ trong sơn trại cũng không tệ lắm, trong hai năm này, coi như là cơm áo không lo. Nhưng vào lúc này, cái cổ cao cường của vị trại chủ này đang bị một bàn tay to như kìm sắt nắm lấy. Gã quỳ một bên dưới đất, mặt mũi đỏ bừng, tay lại vung về phía đám thủ hạ phía sau, khó nhọc kêu lên: "Không được... Không được động thủ... Không được động thủ..."
Trong đêm khuya, xâm lấn sơn trại chỉ có ba người. Cầm đầu là một lão giả thân hình cao lớn mặc áo bào xanh, một nam một nữ khác xem ra khoảng bốn năm mươi tuổi đang giằng co với một đám phỉ tụ tập tới. Tiếng ồn ào nhất thời nối liền không dứt.
Bành Đại Hổ động tác gian nan làm mọi người ngừng lại. Hắn tên là Đại Hổ, tay cũng đã luyện được hổ trảo, nhưng vừa rồi giao thủ trong bóng tối, chỉ có ba chiêu hắn đã bại trận, sau đó bị đối phương lôi ra khỏi phòng. Lúc này bàn tay của đối phương đang đặt trên cổ họng của hắn, Bành Đại Hổ không chút nghi ngờ, đối phương chỉ cần dùng sức một chút sẽ trực tiếp xé cổ họng hắn thành thịt vụn.
"Lão nhân gia, lão nhân gia...ta nhận thua, ta nhận thua, ta biết... Ngươi là.."
"Lão phu Chu bản."
Những lời này vừa nói ra, gần như một nửa số người trong trại đều hít vào một hơi khí lạnh, có vài người thậm chí theo bản năng lùi về phía sau. Bành Đại Hổ giơ tay lên, trong miệng gian nan nói ra: "Ta biết, ta biết rõ... Ta biết ý đồ của lão anh hùng... Ta đáp ứng, ta đáp ứng."
"Hả?" Chu bản nhìn hắn một cái: "Thật sao?"
Bành Đại Hổ nói: "Để lại lương thực miệng mùa đông, còn lại thả ra... Trong trại, kho lương ở bên kia... trướng bài, sách sách ở trong phòng..."
Chu hoạn hơi buông tay ra, bên kia, nữ tử tên là Tả Văn Anh nhảy vào trong phòng, Bành Đại Hổ chỉ sang một bên, mở miệng dạy nàng tìm được sách vở. Chu bản nói: "Lúc ta tới cũng đã điều tra, trừ khẩu phần lương thực, các ngươi có thể lấy ra hơn hai trăm thạch lương thực..."
"Hai trăm mười sáu thạch, hai trăm mười sáu đá. Ta tính rồi, sau khi chia xong ta sẽ tính qua."
Tả Văn Anh lật xem sổ sách, trong chốc lát khẽ gật đầu với Chu Dung. Bởi vì trước khi tới đây bọn họ đã từng điều tra qua, lúc này cũng không cần đi kiểm tra kho lương nữa. Chu bản nói: "Buổi sáng ngày hôm sau đem lương thực đến đầu đường tắt của quan viên Phương thôn, có người tới đón. Bành trại chủ, hiện tại phải làm phiền ngươi đưa chúng ta ra ngoài."
Mặc dù hắn xác định việc này, nhưng người trong tay vẫn không có cổ đối phương như vừa rồi, Bành Đại Hổ chỉ nói: "Không thành vấn đề, các ngươi tản ra, các ngươi tản ra!" Bị bắt lấy, hắn một đường rút lui, nhưng ánh mắt nhìn Chu Bội, cũng không có quá nhiều oán hận, trên đường đi còn nói chuyện với Chu Bội.
"Chu lão anh hùng, Chu tông sư, sau khi biết chuyện của ngươi, liền hiểu được ngươi sẽ tới tìm ta, cho nên ta đã tính từ lâu rồi, Bành Đại Hổ ta không phản đối gì. Chu Anh hùng, ngươi xem võ nghệ của ta thế nào, ta luyện hổ trảo, vì sao... Vì sao vừa rồi ta vừa mới ra tay, ngươi không cần ngăn cản, không đúng, vừa rồi... Chu Anh Hùng, ngươi chỉ điểm cho ta mấy chiêu, chỉ điểm cho ta..."
Chu Dung nhíu mày: "Đợi một ngày ngươi không làm phỉ, ta sẽ dạy cho ngươi."
"Ta hết cách rồi, Chu Anh Hùng, ta không còn cách nào khác, ngươi xem..."
"... Đợi tới ngày có biện pháp, ta sẽ dạy cho ngươi."
Một đoàn người từ cửa ra khỏi sơn trại đi ra ngoài, sau khi đi ra, Chu bản thả Bành Đại Hổ ra, nói những lời này. Đợi ba người đi xa trong bóng tối, Bành Đại Hổ ở phía sau cung kính hành lễ. Huynh đệ trong trại phía sau xông tới: "Đại ca, có muốn đuổi theo hay không, hiện tại chúng ta nhiều người..." Bị Bành Đại Hổ đẩy ra.
"Đuổi? đuổi? Các ngươi muốn làm gì? Biết đó là ai không, đó là Chu Bộ Anh Hùng, đệ nhất thiên hạ. Người ta hành hiệp trượng nghĩa, vì cứu người mà tới, chúng ta bị cướp. Hắn lại không cho các ngươi đói bụng! Mẹ ngươi, đây là chuyện tốt! Không nhớ rõ lời Chu Anh Hùng nói sao? Mau đi lấy chút lương thực chuẩn bị ra, nói cho các ngươi biết, hai trăm mười sáu đá xong, nếu thiếu ta sẽ trừ lương thực của các ngươi ra..."
Gió núi gào thét, trong bóng tối, ba người Chu bản, Phúc Lộc, Tả Văn Anh đi lại trong loạn thạch. Đi một hồi, mới nghe Tả Văn Anh nói: "Lại có hơn hai trăm thạch."
Phúc Lộc nói: "Lại có thể sống thêm người." Trong lúc nói chuyện, đều có chút nhẹ nhõm.
Chu Hãn thở dài: "Đáng tiếc... Ta cũng chỉ có thể dùng biện pháp này cứu người..." Mặc dù nói như vậy, nhưng mặc dù tiếng thở dài này cũng không quá nặng nề. Hơn hai trăm thạch, vẫn có chỗ tốt.
Sau khi lương hoang, đây đã không còn là trại tốt đầu tiên mà bọn họ bái phỏng. Chu bản võ nghệ cao cường, đối với cứu trợ thiên tai, dù sao cũng không có biện pháp xử lý cụ thể, hắn lại không có khả năng đi đại sát tham quan, đại sát đóng cảng lương thực đại hộ, cuối cùng nghĩ đến điều này., Chỉ có thể nghĩ ra biện pháp này. Trong thời gian hai tháng này, ba người từ đường Tây Bắc đánh tới đường Hà Tây, chuyên chọn trại của hai ba trăm người xuống tay. Võ nghệ ba người tuyệt cao, muốn tàn sát trại thì đương nhiên không có khả năng, đêm hôm khuya khoắt đi vào, trực tiếp bắt lấy trại chủ, sau đó uy hiếp đối phương lưu lại lương thực ở miệng sông phía tây rồi thả ra lương thực khác.
Những người trong trại này ai dám không đáp ứng, không theo lệnh không chừng buổi tối lão nhân lại mò vào, mất mặt chính là đầu người.
Chu Bộ mặc dù không biết Tần Liệt có tư cách đại quan khác, nhưng trên giang hồ cũng có không ít quan hệ. Hắn đánh vào, đối phương vận chuyển lương thực, bên này lại có một ít bằng hữu đáng tin trên giang hồ hỗ trợ cứu tế. Trong khoảng thời gian gần đây, Chu Bộ cũng nhìn thấy việc yêu thú trúc ký phát động vận lương đến khu tai ương, hắn vốn cũng không hiểu những điều này., Sau này thấy những người kia làm nhiệt hỏa triều thiên, không chỉ bán miễn phí, phát cháo miễn phí cũng dư sức, mới để Phúc Lộc cùng Tả Văn Anh đi hỏi thăm. Hai người mang về những đạo lý người ghi chép trúc tuyên truyền, khiến hắn suy nghĩ rất lâu, cuối cùng cũng thừa nhận: "Tên Ninh Lập kia, đúng là không tồi."
Đi qua một chỗ thành thị, lúc nhìn thấy thương nhân lương thực phát sinh xung đột với đại hộ địa phương, hắn còn từng ra tay hỗ trợ, đánh đuổi hết thảy những tôi tớ gia đình giàu có kia.
Chẳng qua lương thực bên này của hắn, vẫn miễn phí cứu tế.
Một đường đi về phía trước, ba người chủ tớ nói tới chuyện ở phụ cận cứu người. Đột nhiên, bàn tay Chu Tự giơ lên, dừng bước, Phúc Lộc cùng Tả Văn Anh cũng ngừng lại, ngẩng đầu lên nhìn trời.
Trong lòng bàn tay, một chút lạnh lẽo thoáng qua...
Thân thể trần trụi...
Mười một tháng trên, sáng sớm, đội tàu chạy trên con sông. Sư phụ từ trong giấc mộng tỉnh lại, mở cửa sổ ra, nhìn dòng sông một chút cảnh sắc xám xịt.
Đội tàu dẫn đầu trên chiếc thuyền lớn này, không chỉ có sư phụ mà còn có vài công tử văn nhân trong kinh thành, cùng với ba tỷ muội thanh lâu còn lại. Bởi vì đều là nữ tài, thanh lệ nên các nàng không bị người khác coi thường, ngược lại, chuyến đi lần này cũng coi như là một chuyện phong nhã nào đó.
Những công tử văn nhân từ kinh thành đi ra, phần lớn gia cảnh đều giàu có, tài hoa cũng có. Lần cứu trợ thiên tai ở phía bắc, nam nam nữ hỗn tạp cùng một chỗ, tiết mục hàng ngày, kỳ thật cũng đều là ăn uống chơi bời. Hoặc là xem biểu diễn nơi nào đó thích chí, hoặc là tụ tập cùng nói chuyện phiếm với nhau., Đánh gậy trúc bài, song lục, toàn bộ bầu không khí cũng được gọi là hòa hợp vui vẻ. Đối với những thứ này, không ai có thể chỉ trích, thậm chí Ninh Nghị chỉ sợ cũng chỉ biết tán dương bọn họ, chỉ có trong lòng sư phụ, hoặc nhiều hoặc ít có một chút cảm giác gấp gáp. Điều này khiến cho nàng mỗi ngày đều dậy rất sớm.
Bất quá, tự nhiên sẽ có người dậy sớm hơn nàng, trời đã sáng lên, phía dưới boong thuyền, đám người hầu kỳ thật cũng đã chuẩn bị và quét dọn. Sư phụ ở ban đêm mơ hồ nghe thấy bên ngoài có một trận thanh âm, như là mưa rơi, lúc này nhìn lên boong thuyền quả nhiên là ướt.
Nàng mặc quần áo đi ra ngoài, trên mũi tàu lạnh lẽo lạ thường, thở mạnh ra biến thành màu trắng. Sư phụ xiết chặt quần áo, đứng ở đó, đột nhiên, nàng nhìn thấy cái gì, khẽ run, đưa cánh tay ra.
Khoảnh khắc đó, nàng hiểu, tối hôm qua người xuống không phải mưa.
Buổi tối tuyết rơi lúc trước, hai trận cát đã rơi xuống.
Đội tàu chạy về phía trước, sông lớn lan tràn trước mắt, hai bên sông ngòi, rừng núi và ngọn núi xanh Duyên được triển khai ra. Lông ngỗng màu trắng rơi vào bàn tay nhỏ nhắn xinh đẹp của nàng, hóa thành cảm giác ẩm ướt. Trên bầu trời phía trước, trên sông lớn, trong núi rừng, tuyết lớn lông ngỗng từ trên trời rơi xuống, hạ xuống mỗi một chỗ trong tầm mắt.
Nước mắt chảy ra, nàng dùng tay kia ôm chặt bờ môi...
Trong ba ngày sau, ở Hoài Nam, Kinh Hồ, lần lượt có tuyết rơi. Ninh Nghị ở trong kinh thành đã biết được tin tức, đây là chuyện đã sớm dự liệu được.
Đợi đến khi Ngân trang được trải rộng ra trong thiên địa này, thời điểm thấy máu, cũng đã đến...