Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
Hơn hai tháng trước, hoặc là thời điểm sớm hơn một chút, tất cả đều bắt đầu.
Hết thảy triều đình, lấy hai vị tướng gia làm chủ, vận dụng lực lượng khổng lồ tại hai nơi Nam Bắc, tụ tập rất nhiều lực lượng, đưa lượng lương thực rất nhiều vào khu vực tai ương tăng vọt giá lương thực.
Ở trong này, trúc ký phát huy lực lượng cực lớn, tăng thêm một ít thế lực khác tham dự. Bọn họ phụ trách liên lạc Nam Bắc, an bài đường đi cho mọi người, đảm bảo an toàn, dưới sự phối hợp của quan phủ, tất cả đều được vận hành. Đoạn thời gian đó, chính là thời điểm Ninh Nghị bắt đầu bận rộn, nàng thì quan tâm đến vụ án của Đồng Thư Nhi, chạy tới chạy lui, sau đó mới biết được chuyện giá lương thực, dần dần sinh nghi đối với nó.
Trong thời gian này, trúc ký chậm lại bước tiến của Thác Trương, mà bản thân mình bởi vì chán ghét mà muốn chặt đứt quá khứ giữa Ninh Nghị và tâm tình. Trong quá trình này, từng nhóm người đang chạy tới Hà Đông, Hà Bắc, Hà Bắc., Các nơi Hoài Nam, Kinh Hồ, ban đầu, bọn họ cũng chỉ đơn thuần dựa vào tâm tình buôn bán, nhưng ở trong đó., Có một nhóm người phát huy tác dụng cực lớn, như trong miệng những người trẻ tuổi họ Vu này nói Diêu chưởng quỹ. Trong quá trình đi về phía nam về bắc, hắn đem một ít đạo lý đơn giản nói cho bọn họ nghe, dẫn dắt bọn họ đi phát cháo thả lương thực, đồng thời dùng ngôn từ đem bọn họ đối lập với những đại hộ đóng dấu lương thực kia, từng bước từng bước đạt đến hiệu quả tương tự như việc chấn động.
Lúc đầu nghe thấy, sư phụ chỉ cho rằng người như vậy chỉ có mỗi Diêu chưởng quỹ, là người kinh nghiệm cao tuổi trong xã hội dẫn dắt đến hiệu quả lớn nhất. Nhưng dần nghe thấy, sư phụ phát hiện người như vậy có thể không chỉ có một hai người.
Lần này trong mấy con đường chịu tai ương, đại thương do triều đình chống đỡ tổng cộng có bảy con đường. Sau khi tiến vào khu tai ương, bảy con đường này lại tiến hành phân tán, mà trên mỗi con đường, lúc này đều có số lượng nhất định, cùng loại với tu sĩ Vu gia như vậy tồn tại nhiệt huyết. Bọn họ vốn vì sinh ý mà đi., Gọi con cháu trong nhà tới, cũng là vì kiến thức xã hội, sau đó dần dần gặp thảm trạng của nạn dân, sau khi thấy người giàu bất nhân, lòng căm thù lẫn nhau, lại bắt đầu chuẩn bị lần thứ ba đầu nhập cứu trợ thiên tai, đồng thời gọi những người khác trong nhà tham gia vào.
"... Càng về sau, lương thực càng khó mua không may, nhưng lần này chúng ta đã định sẵn phải đi lại nhiều hơn vài lần. Cuối cùng chúng ta vận chuyển Vu gia vào ít nhất phải hai ngàn đến ba ngàn thạch mới trả lời được rõ ràng!"
"... Hai ba ngàn thạch cũng đã nói kiêu ngạo như vậy, có biết Hầu gia lần trước chúng ta gặp không, đội thuyền nhà bọn họ mỗi lần vận chuyển một ngàn năm trăm thạch."
"Có bao nhiêu đồ ăn bấy nhiêu a, chúng ta luôn tận tâm tận lực, đối với lương tâm của mình thật là tốt. Hơn nữa Hầu gia cũng là thông gia của chúng ta, lần trước không phải nói, Hầu lão gia cố ý gả Thất cô nương nhà bọn họ cho Tiểu Lục sao chứ. Bởi vì Tiểu Lục lúc phát cháo thì khóc, Hầu lão gia nói nó có thiện tâm... Chậc chậc, sớm biết thế ta cũng khóc."
"Ặc... Ngũ ca không nên nói lung tung, bọn họ cũng chỉ là thuận miệng nói một chút, việc này không thể nói lung tung được..."
"Chuyện này làm gì có ai thuận miệng, người ta coi trọng ngươi... Nhưng mà nói đến khóc, nạn dân thì trước kia ta từng thấy, chuyện của Cảnh Thanh Thiên, ta mới thật sự khóc..."
"Chuyện kia... Nếu ta ở đương trường, tính tình ta thật không biết sẽ làm ra chuyện gì..."
Thời gian trôi qua, mọi người bên trong Noãn các vẫn không ngừng nghị luận. Sư phụ làm nghề này, ngày thường am hiểu cũng là từng tia từng sợi từ trong lời nói của mọi người rút ra manh mối, chắp vá lại hình dáng to lớn kia, càng chắp vá, trong lòng càng khởi động không ngừng.
Võ Triều lúc này, cách một đoạn thời gian, đói hoang luôn luôn có, cho dù tập trung tại một nơi nhỏ bé, cũng không thể gọi là thảm kịch nhân gian hiếm thấy. Ít nhất bản thân sư phụ, đã từng gặp qua đói hoang, đã từng thấy qua những địa chủ cứu tế, nam lai bắc vãng, trong thương nghiệp lương thực, trước kia năm nào cũng có khi cứu trợ lương thực, nhưng tất cả tình huống lại khác với những năm trước.
Những người ghi chép trúc kia tận lực dẫn dắt thiện niệm kích phát trong lòng bọn họ, cùng lúc đó, người vận lương khác nhau thông khí lẫn nhau cũng cho bọn họ ấn tượng cũng không phải là cô đơn vô thân, bọn họ tán đồng lẫn nhau., Tức giận, bởi vậy trong lòng càng nóng lên. Từ những người trẻ tuổi này ngẫu nhiên nói ra những câu "Nghe nói phía nam như thế nào" "Nghe nói trong quá trình con đường phía bắc lương thực như thế nào, sư phụ nhạy cảm có thể nhận thấy được, chí ít có một cái liên hệ với đầu mối then chốt các nơi., Không ngừng phủ nhận tin tức này cho bọn họ biết, mà chuyện Cảnh huyện lệnh kia, nghe nói trong mấy ngày ngắn ngủn đã truyền khắp khu vực chịu tai ương, không phải có một thế lực có thứ tự sau lưng, có ý thức điều khiển, căn bản không làm được.
Một Huyện lệnh hai tay áo thanh phong, ở trong thời kỳ hoang dã, tình nguyện để người trong nhà ăn chùa húp cháo, cũng phải cường độ lớn nhất để dân đói sống sót, mà lúc hắn để cho đại hộ bán lương thực, vậy mà bị đại hộ phái người ám sát, có thể thấy được những người này, cùng hung cực ác cỡ nào.
Khi những người này tiến vào khu tai ương, gây chú ý, mấy nơi đều bộc phát xung đột, nhưng sau đó đều bị đè xuống. Lời khuyên của vị Diêu chưởng quỹ hiển nhiên rất có hiệu quả, sau đó đi theo bọn họ thông với một số người nơi khác bị đại hộ phái đánh thương, một bộ phận người bởi vậy lùi bước., Nhưng cũng có một số người, càng trở nên bướng bỉnh, nghe mấy tên thanh niên họ Vu trong lời nói này, bọn họ đã mơ hồ cảm thấy, trong chuyện này, bị đại hộ đả thương, càng thêm vinh quang.
Các nơi ở Nam Bắc, một nhóm người cứ thế bị kích động, huyết tính bị khu tai ương kích phát, khiến cho sư phụ rất khó không liên tưởng đến chuyện Ninh Nghị lúc trước ở Trúc Ký hấp thu hành động của những người thuyết thư kia. Đêm nay đợi đến khi người trong nhà đều đã rời đi, đến đêm khuya yên tĩnh, trong đầu nàng vẫn luôn vang vọng không ngừng., Trong lúc nhất thời nghĩ đến nhiệt huyết của những người này, nghĩ đến bọn họ trải đầy thiên nam địa bắc cùng những đại hộ kia đánh nhau, trong lúc nhất thời lại nghĩ đến Tả Kế Lan, Kinh Hồ Tôn công tử, Hoài Nam Hào tộc kia, trằn trọc quay ngược lại, không thể ngủ.
Đến cuối cùng, cảm giác sợ hãi còn lớn hơn một chút.
Những năm gần đây, nàng ở kinh thành, bởi vì là nữ tử, có chút kiến thức có lẽ không bằng người ngoài, nhưng hiểu rõ nhất là quyền thế đáng sợ. Hành vi những người trẻ tuổi này đương nhiên có thể kính khải, giữa nam bắc có thể liên tiếp hô ứng lẫn nhau có lẽ cũng không ít, nhưng đặt ở trên triều đình, trên quyền lực, những người Tùng tán này không thể làm hậu trường.
Bọn họ có lẽ tại địa phương địa vị cũng là gia tộc không tồi, có ruộng có đất, cũng có rất nhiều được xưng là Cao Môn đại tộc. Nhưng sư phụ nghe được một lúc liền biết, những người này cũng không thể tiến vào vòng tròn quyền thế chân chính, bọn họ ở kinh thành không có người, ở bên ngoài không có thân tộc nào đảm nhiệm một phương quan lớn, cho dù trong nhà có người ra một hai quan, cũng phần lớn là quan nhỏ., Tôn gia, Hoài Nam hào thương những gia tộc hào phú này, có liên hệ với bọn họ, thường thường đều là đại quan một phương, nếu như cần thiết, ở Thái Kinh, Thái Cương, Lý Bang Ngạn, Đồng Quán trước mặt những người này cũng có thể nói lời thừa, có ít người thậm chí có liên hệ mật thiết với Hoàng tộc.
Lúc này, máu nóng của bọn họ quy về nhiệt huyết, trong lúc nói chuyện dường như cũng lộ ra một luồng khí khái hào hùng tin tưởng thời gian tà ác. Nhưng trên thực tế, nếu không phải lần cứu trợ thiên tai này, lực lượng của Tướng phủ vững vàng nắm chặt lấy lực lượng trị an trên các tuyến đường, bọn họ đi vào như vậy., Áp giá lương thực, thật sự sẽ bị đánh chết. Trong quá trình bán lương thực, tranh lợi cùng rắn địa đầu, bảo hộ lớn nhất đối với bọn họ chính là khối này. Sư phụ cũng hiểu, muốn đạt tới loại hiệu quả này, cần tương phủ, đám người Ninh Nghị tốn bao nhiêu tinh lực.
【 Tiểu thuyết vận hành nhiều năm, so sánh với Truy Thư Thần Khí phiên bản xinh đẹp, sách lão trùng đều đang dùng hoán nguyên dịch vụ, dung nhan mê man. 】
Mà bây giờ, bọn họ ở Thiên Nam Địa Bắc bán lương thực, hào tộc địa phương cũng đều đã tìm được hạch tâm vấn đề, bắt đầu hướng kinh thành mà đến. Nếu như nói tìm được mình có ba người, như vậy ở bên ngoài, ý đồ động thủ với bên này, khả năng có ba mươi người, ba trăm người.
Trong lòng mang lo lắng như vậy, ngày thứ hai tâm tình của nàng đều có chút lo lắng. Trước kia nàng nghe các loại sự tích hào kiệt, thưởng thức vị trí nghĩa chí ngàn vạn đại anh hùng mà ta muốn. Nhưng loại chuyện này rơi vào người bên cạnh tán đồng, nàng lại có thể biết lợi hại trong đó, ngược lại còn sợ hãi.
Hai năm qua, tả hữu tương thượng vị, quyền thế đã duy trì một đoạn thời gian dài, tính cách Lý Tướng cương trực kiên định, Tần Tướng thủ đoạn lăng lệ, hai người một chủ một phụ, thúc đẩy Bắc phạt các sự việc. Nhưng khi liên quan đến tầng cao nhất, sư phụ vẫn luôn duy trì một ấn tượng, hôm nay kinh thành, cường đại nhất vẫn là mấy vị Thái sư, Vương thiếu sư, bọn họ đảng lão luyện khắp thiên hạ, bây giờ vì đại cục mà nhẫn nhịn, nhưng nếu thật sự bạo loạn, hai vị tướng gia chưa chắc tiếp được cổ tay bọn họ. Bởi vì nếu phải làm việc, Thái thái sư bọn họ chỉ đắc tội dân chúng, không đắc tội với dân chúng, mà hai vị tướng gia, đắc tội rất nhiều quyền quý. Lần này tính ra, chỉ sợ càng nhiều.
Dù thủ đoạn của bọn họ lợi hại, có thể chống đỡ hay không, tuy nàng là người ngoài cuộc, nhưng vẫn cảm thấy lo lắng.
Buổi sáng hôm đó, nàng đang suy nghĩ chuyện này, chuẩn bị buổi chiều sẽ đi tìm Ninh Nghị. Có lẽ lo lắng của mình đã quá đáng, nhưng tóm lại phải thông báo cho hắn mới đúng, những thứ như Tôn gia Tả gia, dù sao đều không dễ chọc. Nhưng mà qua buổi trưa, còn chưa ra cửa, liền nghe thấy có người tới thông báo cho hắn., Nói là Lan Kế Tả công tử đã đến, mời nàng ra ngoài. Sư phụ muốn kéo dài thời gian, vội kêu nha hoàn mời Tả công tử vào làm việc, cứ nói nàng có việc, cần vân vân, nhưng sau đó không lâu, nha hoàn đi vào, nói Tả công tử sẽ đứng chờ bên ngoài đại môn trắc lâu, nói là không vào nữa rồi.
Chiêu thức này thể hiện sự cường thế và bá đạo của nam tử, nhưng lúc này sư phụ cũng lười để ý tới. Bà vội vàng đi tìm Lý mụ, nói với bà chuyện của Tả Kế Lan, bảo bà hỗ trợ đi tìm Ninh Nghị, chào hỏi trước một tiếng rồi mới đi. Lý Uẩn nhìn bà một cái, cuối cùng vẫn tự mình đi ra ngoài mật báo.
Sư phụ đi tới lầu hai chính diện của lầu lăm, lặng lẽ mở cửa sổ hướng xuống phía dưới xem xét. Trên đường phố bên ngoài, Tả Kế Lan cùng Vương Túc đang nói cái gì đó, một lát sau, cũng có một vị quan viên dừng lại nói chuyện với bọn họ, đó là Lý viên ngoại của Công bộ, vậy mà cũng biết Tả Kế Lan, song phương cười nói chuyện với nhau một hồi, trong lúc nói chuyện với nhau, Tả Kế Lan ngẫu nhiên quay đầu, nhíu mày nhìn sang lầu gác.
Sư phụ biết rõ kéo dài như vậy tất sẽ đắc tội với đối phương, nhưng bà ta chỉ là chuyện nhỏ. Đang ở trước cửa sổ lo lắng đối phương đi qua đại khái muốn nói với Ninh Nghị cái gì đó, mình phải hỗ trợ hòa hoãn bầu không khí một chút như thế nào, để hai bên không được xé rách, lại đứng ở vị trí Ninh Nghị suy nghĩ một chút xem chuyện này rốt cuộc nên giải quyết thế nào: mặc kệ khu tai ương là không được, nhưng nếu muốn quản, nhiều người như vậy, sao có thể đắc tội được.
Trong lòng đang lo lắng, đột nhiên nghe thấy phía dưới truyền đến bạo động, chỉ nghe Tả Kế Lan kia nói: "Ngươi làm gì đó -- "Sau đó là hét thảm một tiếng, tiếng hỗn loạn vang lên...
Thân thể trần trụi...
Đối với hành trình vào kinh, Tả Kế Lan cũng không có quá nhiều để tưởng tượng, đối với hắn, hết thảy sự tình đều có thể tuần tự làm theo: bái phỏng đường thúc tả hậu văn, bái phỏng quan viên thân thiết của mình, cùng với thay Tề Phương hậu hĩnh gửi thư cho một ít quan lớn ở kinh thành. Những thứ này làm được, áp lực đối với tương phủ sẽ thành hình., Đối với Ninh Lập Hằng áp lực càng lớn, gã muốn tới cửa chào hỏi một tiếng. Gã đã nghĩ kỹ, làm người thừa kế Tả gia, gã sẽ dùng tình cảm hiểu rõ đối phương, nhưng lời nói cuối cùng, gã sẽ nói rõ ràng với đối phương: "Lần này ta không xuống đài, nhất định sẽ giết chết ngươi."
Có thể nói rõ một chút, không có vấn đề gì.
Tuy rằng kiêu ngạo, nhưng hắn cũng không phải là người không có lý trí, ngược lại, hắn biết rõ lần này vào kinh cần phải có lôi lệ phong hành, bởi vậy hắn không có chậm trễ thời gian., Sau khi tiến kinh nhanh chóng đi thăm mọi người, đưa ý tứ tới. Nhìn thấy thơ hội của Lý sư sư, thực tế hắn đi gặp mấy vị thúc bá khác, đường thúc tả văn tả hữu biết hắn có hứng thú với Lý sư, an bài chủ ý "Trung nhân" này, đợi sau khi Lý sư đi, cũng từng cười nói với hắn: "Ta là muốn tạo cơ hội cho ngươi mà."
Tả Kế Lan chỉ cười kiêu ngạo, trong lòng hắn cũng không có tâm tư tìm phương hỏi liễu, nhưng Lý sư phụ tương đối xinh đẹp, khí chất cũng tốt, nếu như lần này lên kinh có thể thuận tay mang đi trái tim, vậy cũng không tệ lắm.
Trong kinh thành, sợ rằng rất nhiều người đều đã ủng hộ hoa khôi này, hắn cũng không làm như vậy, đến tầng sáu, nha hoàn cho hắn vào ngồi chờ, hắn chỉ ở ven đường chờ đợi, cũng là cho đối phương một cái ý tứ: Ngươi mau ra đây cho ta. Một số nữ tử có thể bởi vậy mà tức giận, nhưng hắn có tư cách này, rất nhiều nữ tử cho dù bắt đầu tức giận, cuối cùng còn không phải là ngoan ngoãn bị hắn thuần phục sao. Nữ nhân mà, chủ yếu chính là tiện nhân.
Bất quá lần này, đối phương khả năng thật sự có việc, để hắn đợi một hồi lâu, có khả năng là muốn đối với hắn cố tình bắt giữ một chút. Không lâu sau, hắn cùng ngày trước bái phỏng công bố Lý viên ngoại nhìn thấy, hàn huyên trong chốc lát, trong lòng lại có chút không kiên nhẫn: nữ nhân này, không biết hắn có làm chuyện này không, ai cùng nàng chơi mấy cái hư môn đạo này...
Cũng vì vậy, hắn tức giận có chút với hắn, trên đường đột nhiên có một người lao tới, hắn thuận tay đẩy đối phương ra: "Ngươi làm gì đó..."
Thân thể trần trụi...
Đối với sự thong dong cùng đương nhiên của Tả Kế Lan, Vương Trính càng thêm hiểu rõ loại cảm giác rắc rối phức tạp trong quyền trường, hắn thích cảm giác như vậy.
Lần này lên kinh, Tả gia mang đến một phần áp lực đối với Tướng phủ. Mà các nơi trong thiên hạ, từng tia áp lực đều tụ tập về phía này, cuối cùng bọn họ đều phải thỏa hiệp, đây mới là tinh túy nhất.
Đây là đường chính, quyền thế ngưng tụ tinh túy, lực lượng to lớn, không phải là một vị Tể tướng, thậm chí có thể đại biểu cho danh hiệu của một Hoàng đế, sức mạnh chân chính là thuận thế mà động, cho dù quyền lực có lớn hơn nữa cũng phải thỏa hiệp. Còn ông, một tài tử thân mang uyên bác mới biết mấy lần rơi xuống bảng, cuối cùng thúc đẩy một phần đại thế, nhấn chìm những tên gia hỏa cao cao tại thượng kia.
Lý Tướng, Tần Tướng, Lý tần, Ninh Nghị cùng với bọn họ đều là những người cùng thế hệ, có lẽ bọn họ rất kiên cường, nhưng bọn họ sẽ hiểu được cái gì gọi là đại thế. Hoang Niên chết người, hắn cũng rất tiếc, nhưng dục vọng con người há có thể áp chế? Nếu có một ngày để cho hắn đi thượng vị, hắn sẽ có càng nhiều thủ đoạn lợi hại hơn để thay đổi tất cả những thứ này, mà không phải ngu xuẩn như bọn họ. Lúc trước, hắn rất muốn nhìn thấy những người ngu ngốc cùng thỏa hiệp.
Bởi vậy hắn cũng rất chờ mong lần gặp mặt này. Đối phương sẽ biểu hiện ra thái độ thế nào đây? chán ghét hay là hữu lễ? Khiêm hòa hoặc là táo bạo? Nhưng bất cứ người thông minh nào, đều sẽ minh bạch đại thế là cái gì, vô lực hồi thiên, hắn cũng chuẩn bị một phen muốn dạy đối phương minh bạch điểm này.
Đường Hà Đông ép tới, Tả gia áp sát, Tề gia ép tới, còn có vô số người ở Thiên Nam địa bắc đều đang ép tới...
Hắn ngược lại không ngờ tới một màn tiếp theo.
"Ngươi làm gì vậy..."
Tả Kế Lan đẩy tên ăn mày đụng vào người hắn ra, tên ăn mày kia phanh phanh ngã ở ven đường, sau đó máu tươi đỏ thẫm từ trên đầu chảy ra.
Tả Kế Lan cùng Vương Ngọc đều ngẩn người, sau đó hiểu ra: "Mẹ nó, ngươi cùng ta chạm sứ! Cũng không nhìn xem nơi nào... Đánh chết hắn cho ta. Không, bắt hắn, mở phong phủ nghiêm trị!"
Tả Kế Lan gào thét như vậy, thị vệ bên cạnh lập tức chạy tới, định bắt đầu đụng đầu ăn mày vỡ máu trên mặt đất, cùng lúc đó, bộ khoái đã mở phong phủ kết đội tới: "Các ngươi làm gì đấy..."
"Này, tên bộ đầu kia, ngươi tới đây cho ta, tên khốn này dưới ban ngày phơi bày rõ ràng việc chạm sứ, nhất định phải bắt cho bằng được hắn nghiêm trị -- "
"Thanh Thiên Lãng Nhật, các ngươi là ai, dám hành hung như vậy..."
"Vị bộ đầu này, ta chính là viên ngoại Lý Đạo Binh của Công Bộ..."
"Bắt lại!"
"Đúng..."
"Các ngươi làm gì đó..."
"Nhanh đi mời lang trung, bên này sắp chết người rồi..."
"Có ý định đả thương người..."
"Này này này, làm gì vậy, không muốn sống nữa à..."
Trong một mảnh hỗn loạn, đám bộ khoái bắt đầu mặc gông xích lên người Tảo Lan. Sư phụ trên lầu trợn tròn mắt, nàng đều có thể nhìn ra đó rõ ràng là đồ sứ, nhưng Tả Kế Lan bị bắt, Lý viên ngoại căn bản không chỉ bị bắt, có người bắt đầu xăm người hành hung, Tả Kế Lan rõ ràng là mơ hồ, sau đó giãy dụa hô to: "Có biết ta là ai không? Có biết ta là ai không..."
"Cha ta là Tả Hữu! Cha ta là Tả Đoan Hữu! Các ngươi chết chắc rồi, các ngươi có biết không! Cha ta là Tả Hữu..."
Trong tiếng gào thét, trong đám người có một người trẻ tuổi chắp tay với Lý viên ngoại, Lý viên ngoại đi tới bên kia, hai bên tán gẫu vài câu, viên ngoại kia nhìn bên này, không biết nên nói cái gì mới tốt. Sư phụ lại nhận ra, người này chính là đệ tử Tần tướng nghe người không khác nhau, nói chuyện với Lý chớ nói xong, ông ta liền đi về phía Vương Túc đang sửng sốt.
Nhìn thấy Lý Trí nói chuyện với đối phương, Vương Trí liền hiểu rõ trong đó có nội tình. Biến cố lần này, quả thực là cảm giác đầu tiên cảnh tỉnh, trên tay hắn muốn ngăn cản bộ khoái bắt Tả Kế Lan, nhưng bộ khoái đẩy hắn ra, Tả Kế Lan thì bảo hắn đi tìm người, giết chết những người này. Người trẻ tuổi nói xong lời này đi về hướng bên này.
"Vương Trích vương huynh, ngưỡng mộ đại danh đã lâu." Đối phương chắp tay.
"Các ngươi... là ai, các ngươi có biết hay không..."
"Tại hạ tới đây là để truyền một kiện đồ vật." Người nghe tên lấy từ trong ống tay áo ra một phong thư, phong khẩu bằng sáp, chính diện viết: "Tả huynh ân cần viết thư." Lạc khoản: "Đệ, Tần."
"Trước mắt chỉ là làm bộ dáng, Tả công tử ở đây ăn ngon, sẽ không bị bạc đãi, Vương huynh chớ lo lắng. Phong thư này là gia sư Tần Công viết về Tả Công, kính xin Vương huynh mang về Hà Đông chuyển giao, đến lúc đó Vương huynh đương nhiên biết làm sao đón Tả công tử về... Thời gian không nhiều, nước ở kinh thành quá sâu, Vương huynh không nên lung lay nữa, sớm đi về đi."
Lần này Vương Túc thật sự bối rối, hắn đến kinh thành vài ngày, coi như không công mà về cũng không sao, không phải là chưa từng cân nhắc, nhưng trước mắt tất cả quá đột nhiên. Quan trọng nhất là, hắn chính là phụ tá bên người Tả Kế Lan., Tả Kế Lan Truân lương thực là hắn tự tay xử lý. Bọn họ tiến vào kinh thi áp, Tần Tín lại trực tiếp bắt Tả Kế Lan, còn viết một phong thư cấp Tả Đoan Hữu đã tuyệt giao - khi hắn tự tay giao phong thư này cho Tả Hữu, phải nói như thế nào đây... tả Đoan Hữu sẽ nhìn hắn như thế nào, có thể tưởng tượng được...
Đám bộ khoái bắt Tả Kế Lan lôi kéo hắn nhao nhao đi. Vương Túc cầm lá thư, trong lúc nhất thời bỗng dưng đứng ở ven đường, không biết nên làm gì bây giờ.
Đột nhiên, một bóng người chạy qua bên cạnh hắn...
Thân thể trần trụi...
Sư phụ ở trên lầu nhìn xem, nhìn thấy người khác đứng nhìn, nàng tự nhiên cũng nghĩ tới chuyện gì.
Lúc này Lý mẫu thân mới ra cửa không lâu, tất nhiên không phải là do đối phương đưa tin ra ứng đối, nói cách khác, đối với Tả Kế Lan, bên kia đã sớm có chuẩn bị. Thủ đoạn lôi lệ phong hành như thế khiến sư phụ thở ra một hơi, nhưng ngay sau đó lại lập tức., Nhưng cũng không cảm thấy nhẹ nhõm gì, bây giờ hai bên giao thủ đã bắt đầu rồi, coi như bắt được Tả Kế Lan, đối phương còn có hào tộc mấy đường chịu tai họa, loại thủ đoạn cứng rắn này, ứng phó được mấy người.
Nàng từ trong lầu đuổi theo ra ngoài, đuổi kịp người nghe tiếng cuối cùng.
"Nghe nói công tử, nghe tiếng công tử."
Sư phụ gọi là mềm mại dễ nghe, nghe người không khỏi quay đầu lại, sau đó cười chắp tay: "Ồ, sư cô nương, có chuyện gì vậy?" Sau đó nói: "Chẳng lẽ là muốn đả thương vị công tử của ban ngày ban mặt kia?"
Sư phụ cười lắc đầu: "Hắn muốn đi tìm Lập Hằng, ta đang ở trong lâu kéo hắn, còn bảo mẫu thân đi báo tin, không ngờ các ngươi lại động thủ. Nghe nói Nhân công tử, các ngươi bên kia... rất phiền phức phải không?"
Nghe người không khỏi mỉm cười, suy nghĩ một chút rồi nói: "Không thoải mái. Lý cô nương cũng biết?"
"Lập Hằng bên hắn, chỉ sợ cũng có rất nhiều chuyện phiền toái?"
"Quả thực là phiền toái, gần đây trong nhà hắn cũng bị một ít người có quan hệ tìm tới cửa, gần đây có chút thương liệu bông, thương nhân ti thương cùng trúc ký đang hợp tác tìm tới cửa, muốn hắn thu tay lại, nếu không sẽ uy hiếp không hợp tác với hắn, không cung cấp hàng cho hắn. Nương tử nhà hắn cố niệm tình cũ, cũng đang chờ hắn tỏ thái độ, còn chưa hạ độc thủ với những người này. Lần này, chúng ta tới bắt Tả Kế Lan, hắn liền trở về xử lý việc này..."
Hai người vừa nói vừa đi về phía trước.
"Khó trách gần đây hắn rất bận rộn. Bất quá ta có một số việc, ngày mai đi Tương phủ gặp hắn một lần có được không?"
"Kỳ thật cũng không phải rất bận, sư cô nương đi qua, hắn nhất định là có thời gian..."
Thân thể trần trụi...
Thời gian trở lại không lâu, Ninh Nghị đang rời khỏi phủ Tả tướng, muốn dành thời gian trở về nhà, xử lý một chút sự tình của các khách nhân. Mười tháng sau, đủ loại phiền toái vụn vặt, đúng là đã đến cửa một nhóm...